Ta và trò chơi của thần với yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

111 183

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

149 162

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

144 2957

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

8 39

Tanaka the Wizard

(Đang ra)

Tanaka the Wizard

Buncololi

Thế nhưng, mọi việc không như mong đợi. Ngay khi vừa ra đường, y đã bị lính gác coi là đáng ngờ và tống vào tù.

85 660

Quyển 16 - Mổ Bụng Chỉ Có Máu Chảy Ra - Chương 94 - Bí

——————

Trong lúc Alexia còn đang đối phó với các vị vua Thần Tộc, thì ở một nơi khác...

Kilou và những người khác đã di chuyển đến khu vực an toàn. Họ đang ngồi quanh một chiếc bàn gỗ tròn, vừa dùng bữa dưới ánh nến vừa tận hưởng sự phục vụ chu đáo của các hầu gái. Kilou dùng dao cắt một miếng cá tươi, rồi nghi ngờ nhìn xung quanh.

"Cá biển sâu ở Nam Hải. Chỉ có những thiếu nữ ngư tộc có cơ thể mềm dẻo mới có thể lặn xuống đó bắt được. Sau khi đánh bắt, chúng phải được đóng băng và vận chuyển đến bàn ăn của khách trong vòng một ngày để giữ được độ tươi ngon tối đa. Đây là món tôi thích nhất ~"

Vera vừa ăn ngon lành, vừa không quên phổ cập kiến thức cho Kilou.

"... Tôi cứ nghĩ cậu không thích ăn cá."

"Ừm? Tại sao? À ~ Vì tôi là người cá à?"

Vera cười tinh quái nói.

"Cá là bạn tốt của chúng tôi, bởi vì thịt của chúng rất ngon."

Ách...

Không thể nào hiểu được.

"Hơn nữa, tại sao chúng ta lại thảnh thơi ăn trưa thế này? Rõ ràng học viện đã bị xâm chiếm, nhưng chẳng ai có vẻ khẩn trương cả. À, cảm ơn..."

Sau khi rót đầy ly nước trái cây rỗng của Kilou, cô hầu gái cúi người lễ phép mỉm cười đáp lại.

"Hô, không sao đâu, Kilou."

Galuye nhấp một ngụm trà chiều.

Đồng thời, cô nhận một phong thư từ tay một hầu gái Thánh Tộc phía sau, vừa đọc vừa giải thích.

"Nếu đối phương thực sự muốn khai chiến, cô ta đã không giả vờ như vậy. Đến giờ học viện vẫn chưa báo cáo thương vong. Rõ ràng đối phương cũng có sự kiêng nể. Việc xâm chiếm có lẽ chỉ là giả vờ thôi, cô ta chắc hẳn có mục đích khác."

Kilou cảm thấy tim đập thình thịch.

Hảo, thật đáng sợ…

Ngay cả khi ngồi ở đây, họ cũng có thể nắm bắt được mọi động tĩnh của "mình" trong học viện sao?

"Ừm? Anh trai muốn đi đâu vậy?"

"Ăn hơi no, ra ngoài đi dạo một chút."

Thật ra là cậu chột dạ.

Lo lắng bị đám thiếu nữ này nhìn ra sơ hở. Tốt nhất là nên giữ khoảng cách trong thời gian này thì hơn...

"... Vậy em đi cùng anh."

Hilde từ đầu đến cuối luôn tuân thủ nguyên tắc "như hình với bóng". Trừ khi Kilou chủ động từ chối, bằng không cô sẽ không cho phép anh trai biến mất khỏi tầm mắt của mình.

"Đừng có quá lố nhé ~"

Vera còn cố ý châm chọc.

"Lải nhải, lải nhải!"

Do thân phận khác biệt, phòng ở của các người thừa kế cũng được xây dựng theo tiêu chuẩn cao nhất. Nghe nói có thể chịu được hàng chục pháp thuật cao cấp mà không sụp đổ. Còn những học viên bình thường khác thì được phân tán rải rác xung quanh. Mục đích rất đơn giản… nếu ngay cả nơi này cũng thất thủ, thì sẽ lấy họ làm lá chắn thịt để chống lại cuộc tấn công của kẻ thù, yểm hộ cho các người thừa kế rút lui.

Thật tàn nhẫn, nhưng đây chính là hiện thực.

"Anh trai có tâm sự à?"

Hilde im lặng đi bên cạnh Kilou đột nhiên hỏi.

"... Không, không có gì. Anh chỉ mong mọi chuyện có thể kết thúc trong hòa bình là được."

"..."

Là như vậy sao?

Vậy tại sao anh trai...

"Lại lén lút đi tìm Kenny sau lưng Hilde?"

"Đi đường mà nhìn đi! Giẫm bẩn đôi giày này, ngươi có lấy mạng ra mà đền cũng không đủ!"

Cuộc tản bộ nhàn nhã của KilouHilde bị một tiếng la mắng cắt ngang. Nhìn theo hướng âm thanh, đã có không ít người vây xem ở đó.

Một vài quyển vở ghi chép nằm rải rác trên mặt đất. Một thiếu nữ đeo kính ngồi bệt xuống đất, không hề phản kháng trước những lời chỉ trích và mắng chửi của thiếu niên, chỉ có thể chịu đựng.

"Dạ, thật xin lỗi..."

"Vì đang sắp xếp vở ghi chép của chủ nhân nên đông người quá, tôi đã không nhìn thấy."

Nhưng lời giải thích này càng làm dấy lên sự tức giận của thiếu niên. Hắn túm lấy cổ áo của thiếu nữ, nhấc bổng cô lên, gầm gừ ép hỏi.

"A? Ý ngươi là, ta trong mắt ngươi không đáng chú ý sao? Không đáng để ngươi để ý sao?"

"Chỉ là một nhân loại..."

"Cô ta thảm rồi, lại chọc giận Ma Tộc."

"Tôi nhớ cô ta là hầu gái của Thú Nhân Tộc mà."

"Có muốn cá cược là sau khi cô ta bị giết, chủ nhân của cô ta sẽ đến đòi bồi thường không?"

"Haha, cậu thật nhàm chán."

"..."

Kilou mặt không đổi sắc nhìn tất cả những chuyện này, khẽ siết chặt nắm đấm.

"Anh trai, anh có muốn ra tay giúp không?"

"... Cô ấy cũng là đồng bào, anh không muốn nhìn cô ấy chịu khổ."

Hilde hiểu ý. Mặc dù cô là Tinh Linh và không thể can thiệp vào chuyện của Ma Tộc, nhưng cô có hàng tá cách để khiến đối phương tự động rút lui. Thế nhưng...

"Hừ, lần sau cho ta chú ý đấy!"

Không hiểu vì sao, thiếu niên Ma Tộc kia dường như đã chú ý đến Kilou trong đám đông. Hắn chỉ nhìn cậu một cái rồi buông tay ra, trực tiếp dẫn theo tùy tùng rời khỏi đó.

Ái?

Rõ ràng mình... không làm gì cả mà?

Hilde cũng nghiêng đầu nhỏ không hiểu, cuối cùng chỉ có thể quy kết nguyên nhân là do anh trai thật lợi hại!

"Em không sao chứ?"

Thấy không có ai đến đỡ thiếu nữ Nhân Tộc vừa ngã xuống đất, Kilou liền ra tay giúp một tay. Những Thần Tộc đang vây xem cũng không muốn tự rước lấy phiền phức nên lần lượt rời đi.

"Dạ, cảm ơn..."

Thiếu nữ rụt rè nắm lấy tay Kilou đứng dậy. Khí chất này thật đúng là phù hợp với hình tượng thiếu nữ văn học cổ điển.

Cho đến khi đứng vững, thiếu nữ mới ngẩng đầu nhìn rõ dung mạo của người đã ra tay giúp đỡ mình.

"... Ài?"

"Ừm?"

Thấy phản ứng của đối phương có chút kỳ lạ, Kilou liền hỏi ngược lại.

"Sao thế? Em biết tôi à?"

"Không, không. Tôi là hầu gái mới nhập học năm nay, chưa từng gặp cậu."

"Xin, xin lỗi! Đã làm phiền cậu. Tôi, tôi còn phải nhanh chóng đưa vở ghi chép của chủ nhân đi, thất, thất lễ rồi!"

Sắp xếp lại những quyển vở ghi chép nằm rải rác trên mặt đất, thiếu nữ Nhân Tộc đứng dậy ôm chúng chạy về một hướng khác. Cái dáng vẻ hấp tấp này thảo nào lại chọc giận Ma Tộc. Không thể làm như vậy được đâu. Muốn ở lại đây lâu dài, làm việc phải khéo léo một chút. Đây là lời khuyên của tiền bối…

À, đi mất rồi.

Mặc dù chỉ là một khúc mắc nhỏ, nhưng nó cũng khiến tâm trạng Kilou thoải mái hơn một chút.

Có thể giúp đỡ được đồng bào của mình, thật là tốt quá.

"Hô, về thôi. Dường như anh lại thấy đói rồi."

"... Vâng."

Hilde lại nhìn về hướng mà thiếu nữ Nhân Tộc kia rời đi, khẽ nhíu mày.

Vừa nãy... cô ta nói dối?

"Hô, hô..."

Trong một góc tối, nơi không ai để ý tới, thiếu nữ Nhân Tộc vừa được Kilou giúp đỡ đang co mình lại, tay kia siết chặt phần bàn tay đã được Kilou chạm vào.

Trong miệng cô thở dốc nặng nề.

"Đụng, đụng phải rồi..."

"Một nhân vật nhỏ như mình, lại có may mắn chạm vào tay của 'Cứu Thế Chủ'!"

Tê a! Tê a!

Thấy xung quanh không có ai, cô mê mẩn lè lưỡi liếm phần bàn tay đó, như thể đang cố lấy đi mùi vị của Kilou còn sót lại trên đó!

Là mùi tay sao?

Vô luận là mùi mồ hôi, hay mùi lạ sau khi bài tiết mà chưa rửa sạch...

Những mùi vị không hề tồn tại đó lại đang kích thích thần kinh của cô, quét qua toàn thân cô như dòng điện. Cô điên cuồng tham luyến dấu vết của "Cứu Thế Chủ", bởi vì đó chính là toàn bộ ý nghĩa cuộc đời cô, cùng với lý do để cô sống sót!

"Quả không hổ là người được các vị vua chọn."

"Cùng đường lối của vua, giống y hệt… Giống như cha con vậy, hắc hắc hắc ~"

Hành vi điên cuồng ngắn ngủi qua đi...

Sắp xếp lại vẻ mặt, thiếu nữ một lần nữa khôi phục hình tượng đoan trang của một thiếu nữ văn học.

Cô lẳng lặng thò đầu ra ngoài...

Tên Ma Tộc vừa mắng cô cách đây không lâu đang than vãn với tùy tùng của mình.

"Thật xui xẻo, lại đụng phải 'Kẻ Bảo Vệ Nhân Tộc'."

"Ài? Cái gì thế, cái biệt danh kỳ quái đó?"

"Quỷ mới biết, nhưng bố tao đặc biệt dặn dò, cái tên nhân loại đó là kẻ ngay cả Ma Tộc hoàng tử cũng phải đau đầu. Hơn nữa, hắn còn có mối quan hệ mập mờ với Vương Thất. Cố gắng tránh xa hắn một chút thì tốt hơn, đừng giao du hay kết thân... Ngô!"

Đột nhiên, thân hình của người đó trở nên lảo đảo, suýt ngã xuống đất.

Nhờ có tùy tùng đỡ, hắn mới miễn cưỡng giữ vững cơ thể.

"Cậu đừng dọa chúng tôi chứ, cậu sao vậy?"

"Không, không biết. Tự nhiên có chút choáng váng, nhưng giờ đỡ hơn nhiều rồi. Kỳ quái..."

"..."

Và tất cả những điều này đều được thiếu nữ Nhân Tộc này nhìn thấy.

Cô mở một quyển vở ghi chép, dùng bút mực đặc biệt viết lên đó.

"Đối tượng 19"

"Khoảng cách phát tác dài, triệu chứng không rõ ràng."

"Báo cáo, hoàn thành."

Ngay sau đó, cô lặng lẽ rời khỏi hiện trường.

Không ai chú ý đến sự tồn tại của cô. Đúng vậy, ai sẽ đặc biệt để ý đến một nhân vật nhỏ như cô chứ?

——————