Ta và trò chơi của thần với yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

111 183

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

149 162

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

144 2959

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

8 39

Tanaka the Wizard

(Đang ra)

Tanaka the Wizard

Buncololi

Thế nhưng, mọi việc không như mong đợi. Ngay khi vừa ra đường, y đã bị lính gác coi là đáng ngờ và tống vào tù.

85 660

Quyển 7 - Mê cung của sống và chết - Chương 33 Huyễn ảnh

Đông, đông, đông...

Chín cái đầu gần như cùng lúc rơi xuống đất, trong mắt tất cả đều là sự kinh ngạc và khó hiểu.

Vừa rồi... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Loại tư thế cầm đao quỷ dị đó, làm sao có thể từ góc độ đó mà chém khắp mọi phía?

Hoàn toàn không thể nào hiểu được.

Đây là ở điểm cuối cuộc đời và tiếng lòng của họ. Là những người trong ám bộ, họ sớm đã giác ngộ về cái chết, sẽ không sợ hãi cái chết cũng sẽ không tham luyến sự sống, thế nhưng, mình lại bị một con người giết chết, họ thật sự không thể nào hiểu được.

Tôi thu thế, cho đao vào vỏ.

"Khụ! Khụ! Khụ!"

Sau khi hoàn tất mọi chuyện, tôi lập tức quỳ xuống đất ho dữ dội, nhưng lại kịch liệt hít thở không khí, sắc mặt tím đỏ vô cùng thống khổ.

Suýt chút nữa, chỉ thiếu chút nữa... là đã xảy ra chuyện rồi.

Bí Truyền Lưu mà Arak để lại là vứt bỏ những tạp niệm và cảm giác không cần thiết, tập trung tất cả vào một điểm, vì thế thậm chí có thể từ bỏ hô hấp và nhịp tim. Để toàn tâm toàn ý đối phó với những tên áo đen và đảm bảo chiến thắng hoàn toàn, tôi gần như đã áp chế tất cả hoạt động sinh lý trong cơ thể.

Trạng thái này vô cùng nguy hiểm, một khi thời gian kéo dài đến cực hạn, sẽ không đơn giản chỉ là ngất xỉu.

Trái tim không còn cung cấp máu, đại não cũng đã mất đi chất dinh dưỡng...

Sẽ chết, và điều đáng sợ nhất là, vì toàn tâm toàn ý tập trung vào kẻ địch, thậm chí có thể ngay cả lúc mình chết cũng không nhận ra.

Nếu như những tên áo đen đó không vội tấn công, mà lựa chọn chờ đợi thêm một khoảng thời gian, thì cuối cùng tôi sẽ bị kiệt sức mà chết.

Nhưng cũng chính vì thế, tôi mới có thể vung ra nhát đao tuyệt mệnh này.

Đây chính là bản chất của Bí Truyền Lưu.

Con người rất nhỏ yếu, so với Tộc Thần thậm chí ngay cả tàn phẩm cũng không tính, cho nên Arak là một con người mới sáng tạo ra bộ kiếm kỹ này.

Dùng hết tất cả của mình, dù phải trả giá mọi thứ cũng không tiếc, chỉ để lưỡi đao của mình có thể chạm tới Tộc Thần, tâm nguyện của người đàn ông đó... cuối cùng lại có kết quả như vậy.

Thế nhưng, so với tác dụng phụ của trạng thái này, điều tôi quan tâm hơn lại là...

Chính mình, đã giết người.

So với mấy lần giao chiến trước, tất cả đều là ma vật, nhưng lần này Tộc Ma lại là gần nhất với hình người, điều này khiến tôi cảm thấy hơi bối rối.

Dù tâm lý có lớn tuổi đến mấy, đây cũng là lần đầu tiên tôi ra tay giết người, cảm giác này có thể nói là không hề dễ chịu chút nào...

"Bành..."

Một tiếng động trầm vang lên từ phía sau, tôi vội vàng quay người, phía sau tôi thế nhưng là Hilde.

Tinh thần mạnh mẽ cuối cùng vẫn không chống cự nổi sự tiêu hao ma lực và cảm giác mệt mỏi do tác động bên ngoài mang lại. Sau khi xác nhận tôi bình an vô sự, Hilde vẫn nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Tôi sau khi xác nhận xung quanh không có kẻ địch và điều chỉnh trạng thái một chút, vội vàng đỡ Hilde dậy, tiếng ngáy khẽ khẽ truyền ra từ mũi cô ấy.

May quá, đứa bé này không sao...

Thế nhưng tôi vẫn chú ý tới vũng máu trên mặt đất cùng với cánh tay đầy vết thương của Hilde.

Để duy trì gia hộ, Hilde không tiếc dùng cảm giác đau thấu xương để chống lại cơn buồn ngủ, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Tôi cảm thấy một cơn đau lòng, đứa bé này quá miễn cưỡng bản thân.

Tôi móc từ trong túi ra ma dược mà Hilde đã chuẩn bị cho mình, thứ này vốn là để dự phòng khi mình bị thương vì những tai nạn bất ngờ khác, kể từ sự kiện Thánh Vực cô ấy nói gì cũng phải bắt tôi mang theo bình ma dược này bên người.

"Con gái mà để lại sẹo trên cánh tay thì không tốt đâu..." Tôi rắc ma dược lên cánh tay Hilde sau đó dùng răng xé một mảnh vải quần áo để băng bó vết thương cho cô ấy.

Sau khi làm xong tất cả, tôi nhìn bàn tay trái của mình.

Hoàn toàn không có cảm giác...

Không phải tác dụng phụ của Bí Truyền Lưu, mà là... hậu di chứng do lực lượng bất tử chưa hoàn thiện mang lại.

"Tôi cuối cùng sẽ bị liệt nằm trên giường không thể cử động sao... Đùa cái gì mà Hibiscus, trò chơi này cũng nguy hiểm quá mà?"

Tôi lắc đầu, cõng Hilde lên lưng.

"Xin lỗi nhé, tình huống bức bách mà, tôi bảo đảm không có ai nhìn thấy đâu." Tôi xin lỗi Hilde đang chìm vào giấc ngủ, "Tôi là một quý ông mà."

Vì tay trái bị hỏng, nên tôi chỉ có thể một tay đỡ mông Hilde, như vậy mới có thể đảm bảo cõng cô ấy ổn định.

"Nếu đồ ăn có vấn đề, vậy thì vừa rồi phòng ăn hẳn là không thể trở về được rồi, âm mưu này là nhằm vào người thừa kế Tộc Thần sao? Galuye và những cô gái khác cũng không biết thế nào rồi, còn có Merlin nữa..."

Tôi rất lo lắng tình hình của những người đó, nhưng bây giờ tình hình của Hilde và tôi cũng rất không ổn.

Hậu di chứng không biết khi nào sẽ tái phát nữa, vạn nhất chân bị phế thì xong hết, bây giờ nhất thiết phải mau đưa Hilde đến chỗ đông người, những tên áo đen này hẳn sẽ không ra tay thêm nữa.

Mang theo ý nghĩ như vậy, tôi cõng Hilde đang hôn mê, chạy ngược hướng hoàng cung.

Thế nhưng vừa mới bước bước đầu tiên, trong một góc liền truyền đến tiếng động lạ.!?

Quỷ ám, còn gì nữa không? Lúc này ư?

Tim tôi đều muốn nhảy lên cổ họng, thế nhưng, từ trong góc đi ra, lại là một cái bóng đen nhỏ xíu.

"Blwet?" Tôi kinh ngạc, tên này từ đâu chạy đến vậy?

Vì lần này là lời mời chính thức của Fitzine, có mặt cũng là người thừa kế Tộc Thần, cảnh tượng cũng sẽ rất long trọng nên tôi liền ném con mèo thối này vào trong phòng, nó làm sao mà ra ngoài được chứ?

"Meow ~"

Blwet hình như không phát hiện ra dáng vẻ khó xử của tôi, chỉ là trông thấy giá đỡ mèo hình người của mình liền trực tiếp nhảy một cái thật lớn, theo quần áo của tôi liền bò lên đầu tôi.

Tên này... Đến nước này rồi còn đến gây thêm phiền phức nữa chứ?

"Đáng ghét mà, nhìn tôi lần này không nhốt cậu lại trong Tộc Ma, nhất định phải tìm cho cậu một kẻ cuồng ngược đãi." Tôi căm giận thấp giọng dưới đất, tiếp đó mang theo một mèo một Tinh Linh, rời khỏi nơi này.

Vì lý do lễ kỷ niệm, trong hoàng cung gần như không có mấy người phòng thủ, đều đi vui chơi hết rồi.

Hoàng cung lớn như vậy vậy mà lại ở trong tình trạng không một bóng người!

Điều này cũng khó trách, Thần Đô thế nhưng là nội địa của Tộc Ma, cho dù có chuyện xảy ra cũng là từ bên ngoài truyền vào Thần Đô, ai có thể nghĩ đến một sự biến động kịch liệt vậy mà lại xảy ra trong hoàng cung, tại thủ phủ của họ, hơn nữa tình thế đang dần chuyển biến xấu.

Điều này thậm chí còn liên quan đến tương lai của Tộc Ma.

Thế nhưng họ đối với điều này đều không biết chút nào, có người đang tính toán làm sao để lợi dụng đêm nay đi làm quen với một người khác giới, có người đang mưu đồ làm sao để kết giao với một vị quan lớn nào đó, có người đang đau đầu vì tối nay chi tiêu vượt mức.

Đắm chìm trong sự sung sướng, không hề ý thức được nguy cơ, phảng phất như đang dần nghiệm chứng lời nói của Scott, đây mới là Tộc Ma bây giờ.

Tôi chạy thục mạng trong hành lang hoàng cung, theo tuyến đường trong trí nhớ hướng về phía bên ngoài.

Đáng ghét mà, tôi sắp mệt đến ói mật ra rồi, sao lại không thấy một bóng người sống nào cả?

Công ty bảo an nhà tôi còn không như vậy mà, vệ binh của Tộc Ma này cũng quá bất hợp lý đi?

Tôi không khỏi chửi thề.

Mặc dù tôi là theo đường cũ trở về, vốn nghĩ liệu có thể gặp may gặp được Galuye hoặc Vera không, kết quả lại ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Mệt chết tôi rồi, à, tôi không nói là em nặng đâu nhé, Hilde...

"Meow ~"

Đột nhiên, Blwet trên đầu tôi lại kêu lên.

Trời ơi, mèo chủ tử, ngài đừng kêu nữa mà, vạn nhất gọi phải cái gì tệ hại tới thì xong đời đó!

Mà ông trời hình như đang đùa giỡn, tôi thật sự ở phía xa gặp được một bóng người!

Tôi vốn định nhanh chân chuồn đi, thế nhưng cái tư thái đó...

Bóng người sau lưng có một đôi cánh chim cực lớn, tôi lập tức nhận ra đối phương.

Galuye!?

"Kilou?" Galuye cũng phát hiện ra tôi, hướng về phía tôi vẫy tay.

"Cuối cùng cũng gặp được người quen rồi, tạ ơn trời đất." Tôi thở phào một hơi.

"Các cậu đây là..." Galuye phát hiện Hilde đang ngủ say sau lưng tôi, "Quả nhiên, những món ăn đó có vấn đề."

"Cô biết sao?" Tôi kinh ngạc, quả nhiên, âm mưu này rất có thể chính là nhằm vào người thừa kế Tộc Thần.

"Người hầu theo tôi đều hôn mê rồi." Galuye lắc đầu, "Trong nội bộ Tộc Ma sợ là có chuyện gì đó đang xảy ra."

"Cô không sao chứ?" Tôi hỏi.

Galuye nhẹ nhàng nở nụ cười, hình như là vui mừng vì sự quan tâm của tôi, chậm rãi nói: "Tôi không sao, tôi có gia hộ hộ thân đặc biệt, loại thuốc này không ảnh hưởng được tôi."

"Vậy thì tốt rồi, có thể giúp tôi một chút không, tay trái của tôi không có cảm giác."

"Là... sao?" Galuye gật đầu, "Không vấn đề gì, đúng rồi, tôi còn có một người hầu ở đó chưa đưa đi, cậu có thể giúp tôi đưa tới không?"

Tôi theo hướng ngón tay Galuye nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng người nằm trên mặt đất.

Tôi đặt Hilde xuống giao cho Galuye, còn mình thì đi về phía người đó.

Kỳ lạ mà, gần đây tối quá, ở đây không có đèn sao?

Nhìn bóng lưng tôi, Galuye từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trên mặt.

Cô ấy chậm rãi đặt Hilde xuống đất, lập tức đi theo sau lưng tôi, bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động.

"Đúng rồi, cô có thấy Vera không?" Tôi ôm lấy người hầu Tộc Thánh đó hỏi.

Nhẹ nhàng quá mà, tên Tộc Thánh này, hình như hoàn toàn không có thể trọng...

Hả?

Tại sao... lại nhẹ đến vậy?

Giống như, chính mình, không có nhấc gì lên cả...

"Nhất định phải cẩn thận phía sau lưng đó."

Chẳng biết tại sao, tôi không khỏi nhớ lại câu nói này mà Vera đã tự nhủ trước đây.

Tôi liền vội vàng quay người, thế nhưng...

Một chùm sáng cực nhỏ lướt qua trước mắt tôi, tôi thậm chí còn không thấy rõ đó là thứ gì.

"Cậu không nên để lộ phía sau lưng cho người khác."

Sắc mặt Galuye lạnh lùng nhìn tôi, đó là biểu cảm mà tôi chưa bao giờ thấy trên mặt cô ấy.

Biểu cảm không mang theo một chút nhiệt độ nào như vậy, khiến tôi nhớ tới một người...

"Galuye!" Tiếng nói vừa dứt.

Một vệt máu cực nhỏ từ trán tôi kéo dài xuống, xẹt qua đồng tử mắt phải của tôi, xẹt qua cổ tôi, xẹt qua... ngực tôi.

Máu tươi phun ra.

"Meow ~"

Blwet trốn ở một bên run rẩy lên tiếng, hình như không biết chuyện gì đã xảy ra, giá đỡ mèo của mình sao rồi.

Và tôi, theo tiếng động mà ngã xuống đất.