Ta và trò chơi của thần với yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

190 1276

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

514 868

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

181 489

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

189 917

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

17 51

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Quyển 6 - Chương ẩn Long uy cùng giảo hoạt cá

“Hắn chết tiệt, tìm nửa ngày mà vẫn chẳng thấy đâu. Rõ ràng tỷ tỷ đã nói sẽ gặp nhau ở chỗ này mà...”

Tại một khu rừng rậm rạp, một thiếu niên tóc ngắn màu vàng rực hừng hực khí thế chậm rãi tiến lên.Quanh cậu, lũ dã thú không con nào dám ló đầu ra. Trong thân thể kẻ ăn thịt đỉnh cấp này đang tỏa ra Huyết Mạch uy nghiêm, vô hình cảnh cáo bọn chúng: tuyệt đối đừng đến gần.

Đó là áp chế đến từ dòng máu — một loại uy áp bẩm sinh chỉ có ở bậc vương giả.

Trong thế giới này, Long tộc là đỉnh cao của mọi sinh vật.Thuần túy nhất, bạo lực nhất.Thịt rồng cũng là mỹ vị số một của thế gian.

Thiếu niên Long tộc không hề cảnh giác, bất ngờ giẫm vào một chiếc bẫy được thiết kế đặc biệt dành cho tộc loài của cậu — phía dưới là khoảng trống hoàn toàn. Không có điểm tựa, sức mạnh cơ bắp của Long tộc cũng trở thành chuyện cười.

Ngay khoảnh khắc cậu sa bẫy, hơn mười ma vật từ bốn phía đồng loạt lao ra đè cậu xuống.

“Các ngươi! Mau buông lão tử ra! Ta sẽ—!!!”

Tên cầm đầu là một Ngưu Đầu Nhân, không nói không rằng, tung một cú đá thẳng vào mặt trắng trẻo của thiếu niên.Chưa kịp mở miệng, thiếu niên lại tiếp tục bị đá vào gáy và ngất đi.

Đây là thủ đoạn quen thuộc của hắn — hắn đã dùng cách này giết chết không biết bao nhiêu thiếu niên Long tộc.Thần tộc tuy mạnh, nhưng con non vẫn luôn tồn tại sơ hở.

Ngưu Đầu Nhân liếc nhìn cái túi sau lưng thiếu niên rồi tiến tới.

Hắn mở lớp vải tơ bao quanh, lộ ra một thanh vũ khí — ánh sáng vàng rực phát ra, hoa văn cổ xưa, thân kiếm cực lớn.

“A a a... đẹp quá! Đây đúng là Long Chi bí bảo rồi!”Hắn tưởng tượng cảnh mình cầm thanh kiếm này ra trận, hiên ngang oai phong...Nhưng xem trái xem phải — không có chuôi kiếm!?

“Quỷ dị thật... kiếm gì mà không có chuôi. Nhưng đem về nghiên cứu chút cũng tốt.”

Ngưu Đầu Nhân cúi xuống định nhấc thanh kiếm, nhưng dù dốc toàn lực, nó vẫn không nhúc nhích một ly!

“Cái quái gì vậy? Không chỉ không có chuôi, mà còn nặng kinh khủng?! Không nhấc nổi! Long tộc các ngươi đúng là thích mấy thứ đồ chơi bệnh hoạn!”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:

“Đương nhiên không có chuôi kiếm... vì đó không phải kiếm, mà là khôi giáp.”

Thiếu niên Long tộc, giờ đã tỉnh dậy, một tay nâng "thanh kiếm" lên.Khí thế từ thân thể tỏa ra như sóng vỗ tràn khắp, khiến đám ma vật ở gần đó không kìm được mà quỳ rạp xuống.

Đây là áp lực quân chủ, là long uy.

“Vì... vì cái gì!? Ngươi tỉnh lại từ khi nào!? Gọi người—”

Ngưu Đầu Nhân hốt hoảng chưa kịp gọi cứu viện, thì thiếu niên đã gỡ một bộ phận của “thanh kiếm” ra, biến nó thành mũ giáp, chậm rãi đội lên.

“Các ngươi thật xui xẻo. Hết lần này tới lần khác tự dâng mình tới trước mặt ta chịu chết, mà tâm trạng ta hôm nay lại cực kỳ tệ.”

Giọng nói cậu sau khi đội mũ giáp trở nên khàn khàn trầm thấp, như ma quỷ đội lốt rồng.Ngưu Đầu Nhân lúc này mới kinh hoàng nhận ra: thi thể phía sau thiếu niên — tất cả đều chết với một cú đánh chí mạng xuyên sọ, mà hắn hoàn toàn không hề hay biết quá trình ấy diễn ra từ khi nào.

“Lão... lão đại!” — một tên tiểu đệ sau lưng hét lên — “Mũ giáp kia... hắn... hắn là...”

Long tộc người thừa kế!

Thiếu niên khẽ nhếch môi:

“Không tệ.”

“Bây giờ, tới lượt ta... chôn vùi các ngươi.”

Chuyển cảnh — đến trận chiến giữa Kilou và Thú Vương.

Kilou trọng thương bỏ chạy, Thú Vương gục ngã, tưởng như đã chết.Nhưng sau khi Kilou rời đi một lúc, thân thể Thú Vương bất ngờ run lên.

“Khụ a!” — hắn nôn ra một ngụm máu đen.Hắn... vẫn còn sống!

“Tên khốn đó! Nhân loại đáng chết... ta sẽ không tha cho hắn!”

Nếu không phải vì cảm giác cận kề cái chết khiến hắn chọn giả chết, thì trái tim hắn đã sớm bị xuyên thủng bởi tổ chức màu đen của Kilou.Mặc dù giữ được mạng, nhưng hắn cũng chẳng còn mấy sức lực, gân mạch bị phá hủy, không thể tự di chuyển.

Hắn đợi cứu binh.

“Tặc... tặc... là ngươi!?” — Thú Vương mở to mắt.

Kẻ đến là Sakay, một trong những tên từng rút lui khỏi chiến trường.

“Ngươi đến rất đúng lúc... mau đưa ta trở về trị thương.”

Nhưng Sakay không trả lời.Gã cười híp mắt, từng bước tiến lại gần:

“Không được rồi ~ ngươi đã vô dụng rồi, Thú Vương... không, Kafenci · Loder.”

!!!

Hắn biết tên họ thật của ta!?Ta chưa từng nói với bất kỳ ai!

Sakay vẫn giữ nụ cười giả tạo, nhưng giờ đây, trong mắt Thú Vương, chỉ thấy đầy gian trá và ác độc.

“Ngươi đến cùng... muốn làm gì?”

“Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?” — Sakay hỏi.“Ngươi cầu xin sức mạnh của ta, cầu xin ta xây dựng một đội quân để báo thù cho gia tộc bị lưu vong của ngươi. Khi đó ta thực sự cảm động lắm, suýt nữa rơi nước mắt đấy ~”

“Vì ngươi... để ta thấy được một vở kịch bại trận trọn vẹn!”

“Ngươi thật sự rất ngu ngốc, Kafenci. Ngươi nghĩ chỉ cần tập hợp đủ lực lượng là có thể trở lại Thế Giới kia, đoạt lại vinh quang thuộc về mình? Ha! Đến được thế giới này... tất cả đều là kẻ thất bại.”

“Từ ánh mắt ngươi ta đã thấy sự ngạo mạn, vô tri, tự phụ... nó ngon lành đến mức ta không đành lòng rời đi. Ta chọn ở lại, để tận mắt chứng kiến...”

Khoảnh khắc ngươi thất bại, phẫn nộ, rồi tuyệt vọng!

Sakay nói, vừa run người vì hưng phấn.

“A~ chỉ tưởng tượng dáng vẻ đó thôi cũng khiến ta run rẩy rồi ~”

Gã áp sát lại gần, khuôn mặt méo mó vì phấn khích.

“Ta đã có mục tiêu tốt hơn... nàng hoàn mỹ hơn ngươi, xứng đáng để ta theo đuổi hơn.”

“Là đăng quang hay hủy diệt, ta đều rất có hứng thú.”

“Sakay! Ngươi quá đáng lắm rồi!”

Xoẹt!Một tia sáng lóe lên. Thế giới trước mắt Thú Vương rơi vào bóng tối vĩnh hằng.

“A~ Ngươi đúng là một món ngon vô tri đầy hấp dẫn~”

Sakay cúi xuống, nhẹ nhàng liếm vết máu còn dính trên vũ khí.Gã không hề nhìn lại thi thể vừa gục ngã — như vừa xé toạc một món đồ chơi hết đát.

Sau đó... hắn ngước nhìn về một phương hướng khác.

“Tiểu thư bên kia, tuy ta rất thích xem kịch, nhưng không có nghĩa là ta thích đóng vai diễn viên. Ngươi nhìn đủ chưa?”

Vùng không gian kia khẽ gợn lên như mặt nước.Từ trong đó, một bóng người như hoa sen nở bước ra.

Nàng đi chân trần trên không trung, nhìn xuống Sakay từ trên cao.Nụ cười nàng mang không chút tà niệm — thuần khiết mà tĩnh lặng.

“Thật trùng hợp. Ta cũng vậy.