Ta và trò chơi của thần với yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

111 183

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

149 162

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

144 2958

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

8 39

Tanaka the Wizard

(Đang ra)

Tanaka the Wizard

Buncololi

Thế nhưng, mọi việc không như mong đợi. Ngay khi vừa ra đường, y đã bị lính gác coi là đáng ngờ và tống vào tù.

85 660

Quyển 15 - Dị Ma Giới - Chương 30 - Mùi của cậu

Cậu và tôi tương hỗ là một thể

Là cậu để tôi trở nên hoàn chỉnh

Không cầu đồng thời xuất sinh, nhưng cầu chết chung

——————

Căn phòng chật hẹp được lấp đầy bởi ánh nến ở khắp mọi nơi. Chủ nhân của không gian này dường như rất ghét sự tồn tại của "Bóng tối", trong mắt cô ta phảng phất không cho phép một chút xíu màu đen.

Tsugaki đẩy cửa bước vào, trong tay bưng nồi đất còn bốc hơi nghi ngút, đi vào căn phòng sáng bừng.

Cô ta trịnh trọng đặt nồi đất lên bàn, rồi tiện tay tháo chiếc Quỷ Diện đang đeo trên mặt Kilou, để linh hồn bị giam cầm của cậu được tự do trở lại.

“...... Cậu chắc đói bụng rồi phải không?”

Không nói lời nào, Tsugaki tự mình đưa ra một câu hỏi, hướng về phía Kilou vừa mới tỉnh lại.

Kilou vừa mở mắt nghi ngờ quét mắt bốn phía, có chút suy yếu hỏi.

“Đây là đâu?”

“Một nơi không có ai đến quấy rầy, cậu chắc đói bụng rồi phải không?”

“Ôi, chuyện gì đã xảy ra vậy, tôi đau đầu quá, chẳng nhớ gì cả.”

“Không cần suy xét những vấn đề phức tạp như vậy, Kilou cậu bây giờ...... nhất định đói bụng rồi phải không?”

Trong không khí khắp nơi đều tràn ngập một cảm giác nhàn nhạt, kỳ quái. Kilou không thể diễn tả được cảm giác đó.

Tsugaki xốc nắp nồi đất, dùng muôi múc nước dùng bên trong. Gần như không cho Kilou từ chối, cô ta đẩy bát canh đến trước mặt cậu, giọng nói nhẹ nhàng dùng ngữ điệu thân mật nói với cậu.

“Tới......”

“Ăn đi.”

Giấu trong lòng thái độ nửa tin nửa ngờ, Kilou cúi đầu nhìn về phía bát sứ Tsugaki đưa tới. Dùng từ "nước dùng" để hình dung nó cũng không đủ, rõ ràng bên trong nổi lềnh bềnh rau xanh cùng những miếng gan cắt lát, nhưng lại gần như không ngửi thấy mùi thịt, cảm giác hoàn toàn không có chút thèm ăn nào.

Nhưng nếu là lòng tốt của người ta, vậy cứ coi như thuận nước giong thuyền vậy...

“Đúng rồi, Tsugaki cậu từ vừa mới bắt đầu, có hay không ngửi được một mùi tanh kỳ lạ, vừa ngửi giống như là......”

Kilou vừa bỏ qua vị giác để ăn canh, vừa hỏi Tsugaki.

Mà cùng lúc đó, khi ánh mắt cậu theo thói quen liếc nhìn Tsugaki đang ngồi ngay phía trước, lại kinh ngạc phát hiện...... cô ta thế mà đang cười! Nhìn Kilou thưởng thức canh thịt, nửa khuôn mặt trên của Tsugaki đều chôn vùi trong bóng tối đen như mực vừa dày vừa nặng, mà khóe miệng duy nhất lộ ra, thì tạo thành một đường cong hình lưỡi liềm bệnh hoạn!!?

Khoảnh khắc đó, Kilou thấy được......

Cậu thấy được từ phần bụng của Tsugaki, dần dần lan ra máu tanh đỏ ửng, tí tách, chất lỏng màu đỏ sền sệt theo góc áo nhỏ giọt xuống đất, mà cái kia...... chính là nguồn gốc của mùi tanh quỷ dị mà Kilou ngửi được!

“Bị phát hiện sao? Xin lỗi nha, máu ngăn không được đâu, hơn nữa...... tôi cũng không muốn cầm máu.”

Miệng Tsugaki nói những lời khó hiểu, mà trên tay thì chậm rãi kéo vạt áo, để lộ bên trong chiếc áo lót thể thao săn chắc đã được rèn luyện. Chỉ có điều, ở bên cạnh phần bụng trắng nõn săn chắc đó, một vết thương nhìn thấy mà giật mình khiến Kilou toàn thân lông tóc dựng đứng!

Đó chính là nguồn máu không ngừng chảy ra ngoài......

Vết thương gần như muốn xé rách hoàn toàn phần bụng của Tsugaki từ bên cạnh, trần trụi. Lộ rõ trong vết thương trống rỗng, rất rõ ràng là thiếu khuyết cái gì đó!?!!!

Kilou đột nhiên ý thức được điều gì, đồng tử đột nhiên rụt lại nhìn về phía bát sứ trong lòng bàn tay.

Mà lời nói của Tsugaki, thì trực tiếp giết chết hết thảy ảo tưởng, đặt dấu chấm hết cho vở kịch điên rồ này.

Kilou......”

Tsugaki nói: 「 Gan của tôi, hương vị thế nào nha

......

......

......

Răng rắc!

“Vì sao, cậu lại không muốn tiếp nhận toàn bộ tôi chứ?”

Sàn phòng khắp nơi đều tung tóe nước canh, cái này đã không biết là làm rơi vỡ bao nhiêu cái bát sứ, ngay cả nồi đất cũng sắp cạn đáy.

“Khụ khụ khụ!”

Kilou co rúm ở góc tường tựa như phát điên mà dùng ngón tay trỏ móc vào cổ họng, nương theo cảm giác buồn nôn và nôn mửa kịch liệt, cậu hận không thể nôn hết cả dạ dày ra ngoài!

“Cậu...... cậu rốt cuộc đã làm cái gì!?”

“Vì sao, cậu lại không muốn tiếp nhận toàn bộ tôi chứ?”

Lời chất vấn của Kilou cũng không lọt vào tai Tsugaki, cô ta chỉ là máy móc cầm lấy bát sứ, muốn đổ “đồ vật” bên trong vào miệng Kilou. Mà kèm theo thời gian trôi qua, trên mặt đất cũng đã chảy xuống một vũng lớn huyết dịch đỏ thắm, nhưng Tsugaki lại phảng phất không hề hay biết, tiếp tục hành vi điên cuồng của mình.

“Nên ăn cơm đi, Kilou, nhất định đói bụng rồi phải không?”

Hoàn toàn chính là áp đặt ý muốn của bản thân lên người khác, ích kỷ lại cố chấp. Kilou đành phải lại một lần nữa phất tay muốn đánh bay bát trong tay Tsugaki, nhưng dù là bản thân bị trọng thương, Quỷ Kiếm Cơ cũng sẽ không là chỉ là một con người có thể chống lại, huống chi...... linh hồn Kilou còn đang trong tay Tsugaki đâu!

Sự phản kháng trở nên càng bất lực, Kilou bị phản chế, chỉ có thể nhìn cái bát canh thịt làm người ta nôn mửa kia càng lúc càng gần miệng mình!

“Cậu điên rồi sao? Tsugaki! Cậu thanh tỉnh một chút đi!”

“Tôi rất thanh tỉnh, Kilou.”

Hoàn toàn là hoang ngôn, Tsugaki trợn to trong hốc mắt, đôi đồng tử trọng điểm bên trong bỗng nhiên đã trống rỗng không ánh sáng tĩnh mịch, cùng một đầm nước đọng không khác, căn bản là không nhìn thấy nhân tính cùng lý trí!

“Tôi chỉ là, nghĩ minh bạch......”!?

Nghĩ minh bạch? Nghĩ minh bạch...... Cái gì?

“Cái thế giới này là tàn nhẫn, là thống khổ, là không có chút ý nghĩa nào, ai cũng không có khả năng vĩnh sinh, chắc chắn sẽ có một ngày chết đi.”

Tử vong đối với người nào cũng là công bằng.

Đôi môi tái nhợt của Tsugaki hơi hơi nhúc nhích, nói ra những lời không có chút nào tình cảm ký thác, gần như cùng tử thi không khác!

Giống như Hành Thi Tẩu Nhục.

“Thế nhưng là, Kilou cậu tối đa chỉ có thể sống đến một trăm tuổi, mà tôi vẫn còn có hơn mấy trăm năm sống, như vậy đến lúc đó...... không phải chỉ có tôi một mình cô độc mà chết đi sao?”

“Cậu là ý nghĩa sự tồn tại của tôi, nếu như không thể đi cùng với cậu, vậy tôi sống sót thì có ý nghĩa gì chứ? Mở mắt ra nhìn không thấy cậu vào ngày mai, là tuyệt vọng đến mức nào chứ? Vừa nghĩ tới tương lai như thế, tôi liền hận không thể muốn lập tức tự sát nha!”

Tư tưởng tiêu cực chi phối lấy đại não Tsugaki, thôn phệ lấy lý trí còn sót lại của cô ta. Cô ta bi thương lấy tay che mặt, mười ngón tay lún sâu vào da thịt trên mặt, hận không thể kéo xuống cả khuôn mặt mình. Đó là lý trí khi làm ra sự chống lại cuối cùng, ít nhất như vậy mình cũng sẽ không còn lộ ra biểu cảm bi thương......

Dạng này, mình sẽ có tâm trạng vui sướng chứ?

Nhưng cô ta làm không được!!!

“Quả nhiên, tất nhiên sớm muộn đều sẽ chết, vậy không bằng chúng ta ngay bây giờ chết chung a? Thế nhưng là...... Người chết sau thi thể lại sẽ hư thối, sẽ bị phân giải, như vậy chúng ta lại không thể ở cùng một chỗ, huyết nhục của cậu và tôi cũng không giống nhau, nói cho cùng căn bản là không có cách nào cùng chết đi? Cho nên nha, tôi nghĩ tới một cái biện pháp có thể để chúng ta vĩnh viễn đều không cách nào tách ra......”

Cô ta trợn to đôi đồng tử trống rỗng đó, ánh mắt hư vô mờ mịt nhìn chằm chằm miệng Kilou.

Kilou, không bằng cậu ăn tôi đi

Như vậy tôi cũng sẽ không bị bất luận kẻ nào cướp đi, một mực tại trong thân thể của cậu

Như vậy chúng ta chính là nhất thể đi, có thể vĩnh viễn địa ở cùng một chỗ a 」!?

Lời nói điên cuồng, nhưng lại lộ ra logic quỷ dị.

Hoàn toàn đã bị cảm xúc tiêu cực chi phối hết thảy, tư tưởng hướng đi cực đoan, lời nói không khỏi là hướng về vực sâu phá diệt tới gần!

Nhưng sự chống lại duy nhất mà Kilou có thể làm được, cũng chỉ có đóng chặt bờ môi, dùng sự phản kháng yếu ớt này để chống lại sự xâm nhập điên cuồng. Nhưng Tsugaki rõ ràng so với cậu càng thêm điên cuồng, cô ta một ngụm uống vào thịt của mình canh, hướng Kilou hôn lên, dùng đầu lưỡi của mình cạy mở cánh cửa đang đóng chặt của Kilou.

“Hu hu!”

Phốc!

Kilou cũng lại chịu đựng không được sự giày vò kép về tâm lý và thể xác như vậy, đột nhiên bỗng nhiên quyết tâm, răng hướng phía dưới khẽ cắn, lại cắn đứt đầu lưỡi Tsugaki!?

Nhưng mà......

“Ha ha!”

Tsugaki chẳng những không có bởi vì cảm giác đau mà lộ ra thần sắc thống khổ, ngược lại là đang hưởng thụ loại này tiếp cận nguy cơ, nhếch miệng lên dữ tợn mỉm cười!

Đây chính là tử vong sao?

Chúng ta cuối cùng, muốn nghênh đón tử vong sao?

Nhưng mà, vẫn chưa đủ a, chúng ta còn chưa “cùng một chỗ” đâu......

Sự điên cuồng tiếp tục tăng lên uẩn nhưỡng, đồng thời bộc phát!

Phốc thử!

“Ngô ách!”

Tại sự kinh ngạc chăm chú của Kilou, Tsugaki lại quyết tuyệt móc ra quỷ đao, dùng lưỡi đao sắc bén phá vỡ bụng Kilou, giống như đao phủ khuấy động cổ tay, đem ruột cùng dạ dày trong bụng Kilou toàn bộ mở ra, đoạt lấy nồi đất trên bàn, đem bên trong còn lại đồ vật một mạch toàn bộ đều rót vào “trong bụng” Kilou!

Ăn đi! Ăn đi!

Không có chút nào muốn lãng phí, để chúng ta hòa làm một thể, tiếp đó......

Chết chung a!!!

Cảnh tượng thậm chí cũng không thể dùng huyết tinh để hình dung, máu tươi văng khắp nơi, hình ảnh điên dại tầm thường chính là xuất từ người tuyệt vọng, tràn ngập tình yêu và sự chấp nhất tuyệt vọng, không có chút nào cứu rỗi có thể nói tương lai, chỉ có một kết cục bị tiêu cực cùng tử vong bổ khuyết đến không lưu một tia khe hở......

——————

“Dạng này, chúng ta chính là nhất thể đi?”

Kilou, bên trong cậu...... thật là ấm áp.”

Nhìn Kilou hấp hối sắp tắt thở, bóp đếm lấy sinh mệnh đếm ngược, nằm ở trong vũng máu Tsugaki nhưng là động thủ vung đao đem chính mình chặt thành toái thi, toàn bộ nhét vào trong bụng Kilou. Đây là khế ước của bọn hắn, muốn cùng một chỗ đồng sinh cộng tử, cho dù là tử vong đều không thể lại đem bọn hắn tách ra.

「 Lần này, liền có thể chết chung đi

Cuối cùng có thể cáo biệt cái này thống khổ thế giới.

Mà dạng này sát lục tiết mục, cũng sẽ ở mảnh này tinh thần thế giới bên trong tiếp tục kéo dài, thẳng đến vĩnh viễn......

——————

Như vậy và như vậy......

Từ đầu đến cuối nhìn chăm chú lên cái gọi là “chính mình” nhất cử nhất động.

Nhìn bởi vì quá khứ bị tiêu cực chi phối mà lâm vào điên cuồng chính mình, mọi việc như thế hình ảnh càng là nhiều vô số kể, nhưng căn bản không có chút nào hạnh phúc có thể nói, Tsugaki cứ như vậy hai tay thống khổ mà ôm đầu, lâm vào sâu đậm sự giãy giụa của bản thân, tinh thần cũng biến thành càng phân liệt, suy yếu.

Thế là, Tu La...... lần nữa sinh ra!