Ta và trò chơi của thần với yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

111 183

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

149 162

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

144 2958

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

8 39

Tanaka the Wizard

(Đang ra)

Tanaka the Wizard

Buncololi

Thế nhưng, mọi việc không như mong đợi. Ngay khi vừa ra đường, y đã bị lính gác coi là đáng ngờ và tống vào tù.

85 660

Quyển 15 - Dị Ma Giới - Chương 34 - Bị lãng quên tuổi thơ

Khi còn bé, ấ n tượng của tôi về bệnh viện chỉ có sự sợ hãi.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng gay mũi, những người lớn mặc áo dài trắng mặt không cảm xúc từng người một đi lại trong hành lang và các phòng. Nếu bạn không ngoan, hay làm họ mất hứng, vậy thì bạn sẽ nhận được một mũi tiêm.

Đau muốn chết......

“Chào bạn nhỏ, cậu muốn ăn kẹo không?”

Nữ bác sĩ bưng đĩa, cười rạng rỡ đặt những viên kẹo đủ mọi màu sắc lên bàn nhỏ bên cạnh Kilou. Cậu ấy đang cứng ngắc cơ thể, thẳng thớm ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích.

“Tôi, tôi đang mọc răng, Baba Mẹ không cho tôi ăn bậy đường......”

“Yên tâm, ở đây cũng chỉ có hai chúng ta.” Nữ bác sĩ thân mật ngồi vào bên cạnh Kilou, nâng chiếc kính đại diện cho sự trí tuệ trên sống mũi, thư giãn thích ý giải thích, “Chỉ cần cậu không nói tôi cũng không nói, bí mật ở đây sẽ không có ai biết, đây là...... bí mật chỉ thuộc về hai chúng ta thôi mà?”

Chỉ vài câu đã ung dung thay đổi thành kiến trước đây của Kilou. Cậu ấy đã sớm thèm nhỏ dãi, những viên kẹo kia nhìn thật sự rất ngon......

“Ha ha, ăn từ từ, sẽ không có ai tranh giành với cậu đâu.”

Bác sĩ nhẹ nhàng đưa tay khoác lên bờ vai gầy yếu của Kilou, nụ cười trên mặt cũng càng rạng rỡ.

“Những thứ này, cũng là tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy?”

“Chị gái, chị thật tốt bụng......”

Nhưng Kilou ăn ăn, rồi lại chậm rãi buông xuống tay đang nắm chặt bánh kẹo. Dễ dàng bị những viên kẹo này hối lộ, từ đó tháo xuống tâm phòng, cậu ấy liền có chút chán nản nói ra ý tưởng chân thật của mình với bác sĩ.

“Tôi, có phải bị Baba Mẹ bỏ rơi ở đây không? Bọn họ có phải không cần tôi nữa rồi?”

À?

Bác sĩ bén nhạy ngửi được một tia thời cơ, cô ta cầm lấy bệnh án ở một bên, làm bộ từng câu từng chữ đọc qua rồi mới chậm rãi nói. Kỳ thực trên đó một chữ cô ta cũng không nhìn thấy.

“Nếu như, chị gái nói là vậy thì sao?”

Nằm ngoài dự liệu, cậu bé cũng không khàn giọng khóc rống, cũng không có bất kỳ phàn nàn nào, bình tĩnh giống như một con rối không có tình cảm.

Ừm......

Bác sĩ nâng bút xuất hiện bề ngoài thô sơ giản lược mà viết xuống mấy cái chữ nhỏ.

Tình cảm đánh mất

Đại khái, muốn giảm 30 điểm a? Vẫn tính là đạt tiêu chuẩn đâu.

Lập tức trên mặt cô ta một lần nữa đầy thân thiện mỉm cười, sờ lên đầu Kilou trấn an.

“Ha ha, chị gái đùa với cậu đó, bọn họ đều rất yêu cậu mà? Chính là bởi vì quá yêu cậu, mới sẽ đưa cậu đến chỗ chị ở đây a?”

“...... Kỳ thực, tôi nghe lén Baba cùng mấy bác sĩ khác nói chuyện, bọn họ đều nói tôi có bệnh tâm thần.”

Kilou nắm chặt góc áo quần bệnh nhân trên người mình.

“Tôi xem qua tiết mục ti vi tương tự, bên trong người dẫn chương trình đều nói bệnh nhân tâm thần là loại người nguy hiểm nhất trên thế giới này, đều điên, sẽ không phân biệt mà tổn thương người xung quanh.”

“Ừ ~ Vậy, cậu cảm thấy chính mình là người bệnh tâm thần sao?”

So với việc bác sĩ bình thường lo lắng mập mờ hỏi ý, nhất là đối với trẻ nhỏ, vị bác sĩ tuổi còn quá trẻ này lại gần như vi phạm tất cả quy tắc y đức mấy lần. Những vấn đề cô ta nói và hành động hoàn toàn không giống một người bạn bác sĩ quan tâm!

Chỉ có điều, Kilou tuổi nhỏ cũng không phát giác đến sự không thích hợp này......

“Ừm, tôi có thể điên thật rồi a.”

Ừm......

Lần này bác sĩ lại tại ca bệnh bề ngoài dùng màu đỏ bắt mắt viết xuống một hàng chữ nhỏ.

Chất vấn chính mình

Lại trừ ba mươi điểm, đã không đạt yêu cầu a? Cố gắng thêm chút sức nha, nhanh như vậy liền thất bại cũng không phải tác phong của cậu đâu.

Mặc dù trong câu chữ đều thẩm thấu ra một cỗ thất vọng không cần nói cũng biết, nhưng biểu cảm nữ bác sĩ nhưng lại chưa bao giờ từng có dao động, phảng phất sớm đã nhìn quen những chuyện tương tự xảy ra, chẳng qua là mất cảm giác thôi, dù sao mình căn bản liền không quan tâm những thứ này.

“Ca bệnh đã nói, cậu cuối cùng sẽ cố ý làm hư đồ chơi, còn luôn nói trong đầu của mình có một đám người khác? Thật sự có chuyện này sao?”

Bút trong tay bác sĩ nhạy bén không ngừng đung đưa trên cái tên “Kilou”, phảng phất đang tiến hành một loại lựa chọn nào đó.

“...... Ừm.”

“À? Vậy, đó đều là một đám hạng người gì nha? Là người xấu sao? Hay là bạn bè?”

Chỉ là đang máy móc tái diễn quá trình tra hỏi của nhân vật “bác sĩ” mà thôi, ánh mắt bác sĩ kỳ thực đã sớm dời khỏi người cậu bé, nhiệt độ trong giọng nói dần dần mất đi.

“Hẳn là người xấu, bọn họ đang gọi tôi đi phá hư......”

“Bọn họ càng không ngừng tại bên tai tôi nói, cái thế giới này là giả tạo, cũng là giả, cũng là lừa người.”

“Muốn toàn bộ phá hư, đem tất cả đều hủy đi.”

Kilou có chút sợ hãi cuộn thành một đoàn, xem như chỗ dựa duy nhất, giống như đứa trẻ tìm kiếm vòng tay của mẹ, cậu ấy nhẹ nhàng tựa vào người bác sĩ, muốn tìm kiếm một tia ấm áp. Nhưng lúc này đây, cô ta lại chủ động mau tránh ra, suýt chút nữa khiến Kilou té trên ghế sofa.

Chỉ thấy cô ta đang múa bút thành văn mà tại ca bệnh bề ngoài vẽ cái gì đó.

Xiên!

Xiên! Xiên! Xiên!

Xiên! Xiên! Xiên! Xiên! Xiên! Xiên!

Ngòi bút xé rách trang giấy, phảng phất muốn vung làm mực nước giống như đem toàn bộ màu đỏ thuốc màu bôi nhiễm tại bệnh án bề ngoài, vô số bắt mắt chói mắt tiểu Hồng xiên gần như trải rộng khắp nơi đều là!

Duy chỉ có hai chữ “Kilou” chung quanh là sạch sẽ......

Nhưng nói một cách khác, cũng chính là cô độc mà bị gạch đỏ bao vây.

“Dạng này a......”

Nữ bác sĩ trẻ tuổi cũng lại không nói cười tùy tiện, nửa gương mặt đều bao phủ tại trong mây đen đen như mực, đôi đồng tử ngăm đen nhìn chằm chằm hai chữ “Kilou” trên bệnh án, một loại quyết tuyệt nào đó lóe lên rồi biến mất trong mắt, mà sự khác thường như thế trong mắt Kilou nhỏ bé không hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, lại cùng bình thường không có gì khác biệt.

Trừ một trăm điểm!!!

Cô ta nhẹ nhàng cắn móng tay.

Hàng thất bại, phế vật, rác rưởi, ngay cả giá trị đản sinh cũng không có......

Tôi muốn, cũng không phải loại “đồ vật” như cậu a.

Cuối cùng, ngòi bút lơ lửng ở trên hai chữ “Kilou”, chỉ cần nhẹ nhàng vạch một cái, vậy cái tên này liền cũng bị cô ta “gạt bỏ”.

“Như vậy, cậu nghe đến mấy câu này sau, là cảm thụ gì đâu?”

Nhân vật bác sĩ này nhất định phải đóng vai đến cuối cùng nha, mặc dù đã không có hứng thú, nhưng tóm lại là muốn cho đoạn nghề nghiệp ngắn ngủi này của mình vẽ lên một cái dấu chấm tròn.

Tí tách......!?

Bác sĩ theo tiếng quay đầu nhìn lại, lại phát hiện đứa trẻ nhỏ trước mặt này lại một mực cố nén nước mắt, thẳng đến khoảnh khắc cuối cùng mới rốt cục bộc phát!

Kilou lấy tay cầm chặt lấy trái tim, nức nở.

“Tôi, không có cách nào hình dung loại cảm thụ đó......”

“Rất bi thương, trái tim cũng đau quá, đặc biệt đặc biệt khó chịu!”

Phảng phất toàn bộ thế giới đều tràn đầy bi thương cực lớn!

Cuối cùng, nước mắt cũng không dừng được nữa mà tuôn ra từ trong hốc mắt, Kilou cũng không còn cách nào nhẫn nại, lớn tiếng khóc!

“Ô a a a......”

Rõ ràng không muốn khóc, nhưng nước mắt chính là ngăn không được.

“Tôi, tôi không dám khóc, bởi vì tất cả mọi người nói tôi là bệnh nhân có vấn đề, sẽ tổn thương đến Baba Mẹ, còn có Muội muội mới vừa sinh ra, cho nên...... Cho nên tôi bị ném bỏ cũng là chuyện đương nhiên, tôi cũng không muốn biến thành điên rồ tổn thương người khác, thế nhưng là, thế nhưng là tôi nhớ họ, tôi không muốn rời nhà a!”

Nhưng tôi nhất thiết phải kiên cường......

Những âm thanh nguy hiểm kia không ngừng tại bên tai của tôi nói.

「 Không thể khóc, không thể rơi lệ, nhất thiết phải một mực kiên cường tiếp, cậu nhất thiết phải...... Muốn cứu các cô ấy 」

Cứu ai?

Tôi rốt cuộc...... muốn đi cứu ai?

Bịch!

Đang lúc Kilou sắp bị bi thương cực lớn thôn phệ, nữ bác sĩ ở một bên lại đột nhiên một tay ôm Kilou vào lòng. Lúc Kilou cần nhất một bờ vai để dựa vào, cô ta liền hướng mình đưa qua thiện ý lớn nhất. Kilou cũng liền thuận thế một cái trở tay ôm lấy cô ta, tại trong lòng cô ta lớn tiếng khóc.

“Không sao, không sao......”

“Chẩn bệnh, cuối cùng kết thúc đâu.”

“Cậu là duy nhất đạt điểm tối đa a, Kilou, cậu...... không phải bệnh nhân, cậu là chân chân chính chính ‘Người bình thường’ nha!”

Bác sĩ vỗ nhè nhẹ vào lưng Kilou, ấm giọng trấn an.

Kilou nhỏ tuổi chỉ cảm thấy một cỗ ấm áp gột rửa thân tâm, là chỗ dựa duy nhất của cậu ấy bây giờ, dường như cuối cùng đem cảm xúc đọng lại đã lâu toàn bộ đều thả ra. Cậu ấy đang thả âm thanh khóc rống sau, chậm rãi ngủ thiếp đi.

“Đúng nha, cậu là duy nhất......”

Sau khi Kilou ngủ, nữ bác sĩ vẫn ôm cậu ấy vào lòng, xem như chỗ dựa duy nhất của cậu ấy, lại là một bộ dạng dị thường khác.

Trên gương mặt phủ lên ửng đỏ bệnh hoạn nhàn nhạt, cô ta liệt lên khóe miệng gần như muốn khuếch trương đến bên tai, đó là sự cuồng hỉ hoàn toàn không cách nào kềm chế! Là sự chờ mong đã sớm trong thất vọng chết lặng bị lần nữa đánh thức...... Cùng điên cuồng vô tận!

Ha ha!

“Cuối cùng, lại gặp mặt đâu ~”

Hình thể bác sĩ dần dần thu nhỏ, cuối cùng huyễn hóa thành một cái thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi!

Cô ta ngắm nghía khuôn mặt Kilou nhỏ bé đang ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cậu ấy, cuối cùng thực sự không thể nhịn được nữa liền lè lưỡi liếm láp lấy gương mặt của cậu ấy, tinh tế thưởng thức mùi vị của cậu ấy.

Đột nhiên, cô ta nâng lên khuôn mặt má, từ trong miệng phun ra một cái hắc cầu lớn bằng lòng bàn tay!

“Liền đem cái này xem như một phần quà tặng cho tương lai của cậu a?”

“Đây chính là dung hợp vô số Ác Ý tụ tập thể a, mặc dù trước đây cảm giác giữ lại một ngày nào đó sẽ dùng đến, lại không nghĩ rằng phải lâu như vậy......”

Lộc cộc!

Cô ta đem hắc cầu dính nước bọt của mình nhét vào miệng Kilou, nuốt xuống!

“Thật chờ mong cậu lớn lên một ngày kia a ~”

Chúng ta, còn có thể gặp mặt lại.

Ngay tại tương lai không lâu ~

——————

“Ai? Không cần uống thuốc sao?”

Trong phòng tiếp tân, bác sĩ thân mang áo choàng dài trắng đem một phần bệnh án mới giao cho Baba Mẹ của Kilou.

“Thế nhưng là, Kilou cậu ấy cái bộ dáng đó......”

“Tôi tiếp nhận qua rất nhiều bệnh nhân có bệnh chứng về tinh thần, rõ ràng con trai của các cậu không phải là tinh thần phân liệt, cũng không phải một loại bệnh nan y không có thuốc chữa nào đó, cho nên...... Cái gọi là âm thanh kia sẽ không bao giờ lại xuất hiện.”

Nữ bác sĩ nâng đỡ khung kính, ôn hòa nở nụ cười.!?

“Thật sự? Đại phu ngài chữa khỏi cậu ấy?”

Đôi cha mẹ này lập tức mừng rỡ như điên.

“Không, tôi nói, cậu ấy cũng không có bệnh, cho nên tôi cũng không phải trị liệu cậu ấy, mà là, cho cậu ấy xuống một loại ám chỉ nào đó.”

Ám chỉ?

Nói xong, nữ bác sĩ chỉ chỉ nhãn hiệu trước ngực mình.

“Tôi ám chỉ con của các cậu, cái thanh âm kia cùng cậu ấy cũng không có bất kỳ quan hệ gì, giống như phong thanh có thể nghe được ven đường, hoặc là cỏ dại có thể thấy được khắp nơi, người cuối cùng sẽ vô ý thức xem nhẹ việc nhỏ không liên quan tới mình, đây chính là tác dụng của ám thị, cậu ấy sẽ không bao giờ lại nghe được cái thanh âm kia.”

Ái?

Chỉ đơn giản như vậy?

“Chính là đặt tên khá phiền phức, hơn nữa sau đó chắc chắn sẽ có một đoạn thời gian ngắn cậu ấy sẽ biểu hiện để các cậu cảm thấy lạ lẫm, nhưng dù sao cũng so bị xem như bệnh nhân muốn tốt, không phải sao? Cho nên, tôi liền tự tiện dùng tên của mình thay thế.”

Hibiscus......

Đó là, một loại đóa hoa ven đường khắp nơi có thể thấy được.

“Chỉ có điều......”

Lời nói xoay chuyển này, khiến trái tim đôi vợ chồng này lại nhấc lên.

“Hy vọng các cậu có thể cùng cậu ấy giữ bí mật khoảng thời gian này đã trải qua, đừng cho cậu ấy chú ý tới mình từng làm qua kiểm tra tinh thần, hoặc là bị xem như bệnh nhân tâm thần đối đãi. Các cậu giống như bình thường như thế đối đãi cậu ấy, như vậy, tại lúc cậu ấy trưởng thành đều tuyệt đối không có vấn đề.”

“Ách, trưởng thành?”

“A, đúng, trưởng thành ~”

“Cái kia sau trưởng thành thì sao?”

Lập tức, bác sĩ hai tay cắm vào túi, lộ ra lướt qua một cái mỉm cười thần bí.

“Sau khi thành niên a, như vậy cậu ấy liền không cần...... các cậu tới quan tâm a?”