Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

64 499

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

328 16922

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

302 8766

A Fairy Tale for the Villains

(Đang ra)

A Fairy Tale for the Villains

Nuts And Spices; 냥이와 향신료

Từ vựng Hán tự Dịch Đang tìm kiếm ... Tiếng Anh Từ điển JP

7 316

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

30 282

Tập 01: Nụ hoa chờ đợi cưng chiều - Chương 19 : Làm một con linh miêu thật quá đáng buồn

Chương 19 : Làm một con linh miêu thật quá đáng buồn

Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam trở về Đại Lý Tự.

Trước tiên là Thanh Mặc Nhan gọi chủ bộ Thang tiên sinh với lục sư Cố tiên sinh đến rồi ném con rối gỗ đó cho bọn họ xem qua.

"Đây là thứ mà Cát Phú để lại ở Thiên Nhạc Phường sao?" Cố tiên sinh kinh ngạc nói như vậy.

"Đúng vậy, các người đã từng nhìn thấy thứ này bao giờ chưa?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

Con rối gỗ kia nằm ở trên bàn và khuôn mặt được điêu khắc từ bạch ngọc hiện lên chút ánh sáng nhàn nhạt.

Cố tiên sinh lắc đầu. "Cát Phú là một người đàng hoàng. Từ khi nhậm chức ở Đại Lý Tự cho đến nay thì chưa từng gây ra bất kỳ tai họa nào cả và cũng chưa từng nghe nói qua hắn có điều gì không tốt cả."

Thanh tiên sinh quan sát cẩn thận con rối gỗ và liên tục cau mày. "Có phải là bên Thiên Nhạc Phường nhầm lẫn rồi không?"

"Không thể." Thanh Mặc Nhan nói một cách quả quyết.

Mấy người nói chuyện ở trong phòng và Như Tiểu Lam nhân cơ hội đó mà nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Đối với nàng, trong phòng ngột ngạt quá mức và lại còn có con rối gỗ kỳ quái kia ở đó nữa. Nàng luôn cảm thấy không thoải mái chút nào.

Lúc đám người Cố tiên sinh rời đi, sắc trời bên ngoài đã tối.

Thanh Mặc Nhan làm xong hết việc mới phát hiện nhỏ linh miêu không thấy đâu.

"Con vật nhỏ đâu rồi?" Thanh Mặc Nhan hỏi Huyền Ngọc đứng ở ngoài cửa với giọng mang theo lo lắng.

"Ở bên ngoài hậu viện." Huyền Ngọc thành thật trả lời.

Mấy ngày nay, hắn càng biết rằng con linh miêu nhỏ này càng ngày càng chiếm vị trí quan trọng ở trong lòng của Thế Tử cho nên vào lúc Như Tiểu Lam nhảy ra ngoài cửa sổ thì hắn vẫn một mực nhìn chăm chú vào nó vì rất sợ nó không thấy đâu mà lại chọc cho Thế Tử nổi giận.

Thanh Mặc Nhan đứng dậy đi ra cửa và lúc này sắc trời đã tối. Lẽ ra bọn họ nên sớm quay trở về Hầu phủ rồi thế nhưng hắn lại chậm chạp không muốn trở về.

Đối với hắn, buổi tối ở bất cứ nơi nào cũng như nhau mà thôi.

Nếu quay trở về Hầu phủ thì khó tránh khỏi việc đi gặp phụ thân hắn và mấy năm nay phụ thân càng trở nên nghiêm khắc đối với hắn cho nên dù bây giờ bọn họ gặp nhau thì cũng đã không có lời gì để nói.

Huyền Ngọc giơ tay chỉ lên mái hiên.

Lúc này Thanh Mặc Nhan mới phát hiện ra trên mái hiên có con mèo cuộn tròn một quả cầu lông màu đen trong khi đôi mắt mèo màu xanh trong suốt đang nhìn chằm chằm lên bầu trời. Thấy bộ dạng đó, thật sự giống như nó đang suy nghĩ về cái vấn đề nào đó khó giải quyết vậy.

Rốt cuộc thì trong đầu một con linh miêu có thể chứa được bao nhiêu vấn đề cơ chứ?

Nhưng vào lúc này, bất kể là ai nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng sẽ nảy sinh nghi vấn trong lòng.

Bởi vì con linh miêu ở trên mái hiên kia, trong mắt nó lộ ra vẻ thật sự là đau thương quá mức.

Như Tiểu Lam nhìn hoàng hôn dần dần tắt trên bầu trời khi nàng than thở ở trong lòng: Rốt cuộc nàng còn phải trải qua những ngày tháng như thế này bao lâu nữa?

Tuổi thọ của một con linh miêu nhiều nhất cũng chỉ mười mấy năm và cũng không biết được sau khi nàng chết thì mình có thể quay trở lại thế giới trước kia hay không. Cơ thể gốc của nàng có còn ở đó hay không?

Sợ rằng gia sản của ông nội để cho nàng đã sớm bị Tam thúc chiếm mất rồi.

Ông nội, thật sự xin lỗi, bé cong của người không thể bảo vệ những bảo bối kia giúp người...

Như Tiểu Lam càng nghĩ càng thương tâm trong khi đôi mắt mèo màu xanh trong suốt không khỏi nổi lên một tầng hơi nước.

Ô ô ô...Mình làm sao bây giờ, phải làm sao mới có thể rời khỏi nơi này đây...

"Con vật nhỏ." Một giọng nói quen thuộc đột nhiên cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng.

Nàng nhìn lại theo tiếng gọi và chỉ thấy Thanh Mặc Nhan đứng ở dưới mái hiên. Ánh nắng chiều soi xuống khiến y phục thêu hoa văn vân nhạn trên đó giống như được thoa lên một lớp kim phấn nhàn nhạt mà lấp lánh rực rỡ.

Như Tiểu Lam nhìn đến ngây người và đôi mắt nhìn quên cả chớp mắt. Bộ dạng nhỏ nhắn ngu ngốc nhìn chằm chằm vào hắn trông vô cùng đáng yêu và dễ thương.

Thanh Mặc Nhìn nhìn thấy được rõ ràng sự mê mẩn ở trong mắt con vật nhỏ này.

"Quả nhiên là một tên tiểu gia hỏa háo sắc." Thanh Mặc Nhan cười khẽ thành tiếng.

Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời và nàng cũng không ngờ tới gương mặt ngày thường luôn không có chút biểu cảm nào của Đại Lý Tự Thiếu Khanh lại có thể cười đẹp mắt như vậy.

Nàng không kiềm được mà buông tiếng thở dài trong lòng: Nếu không phải là đám này muốn biến ta thành thuốc dẫn thì thật đúng là đáng để ta đi quyến rũ hắn một phen.

Thế nhưng tâm tình của nàng rất nhanh chóng bị thực tế vô tình tạt gáo nước lạnh.

Cơ thể hiện giờ của nàng là động vật và với bộ dạng này thì về căn bản là không có cách nào chọc ghẹo nam tử hán nhà người ta được!