Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Tập 01: Nụ hoa chờ đợi cưng chiều - Chương 23 : Ta cảm thấy vẫn còn có thể cứu được

Chương 23 : Ta cảm thấy vẫn còn có thể cứu được

Như Tiểu Lam bị ánh sáng trắng bắn trúng và chỉ cảm thấy một luồng khí âm hàn xâm nhập vào bên trong cơ thể. Tứ chi không nghe theo sự khống chế và trông giống như sức mạnh vô hình nào đó đang điều khiển cơ thể nàng vậy...

Nguy rồi!

Như Tiểu Lam thầm kêu không ổn.

Nàng lắc lư cái đầu nhỏ khi cố gắng hết sức giữ tỉnh táo.

Muốn khống chế cơ thể nàng sao? Nằm mơ đi!

Loại vật tà ác không lên nổi sân khấu này cũng muốn chiếm lấy cơ thể nàng, khống chế nàng để làm việc cho nó?

Thật đúng là quá khinh thường nàng rồi.

Những gì mà ông nội dạy cho nàng cũng không phải là học uổng phí.

Như Tiểu Lam lăn qua lăn lại ở trên mặt đất trong khi nàng chống lại luồng khí âm hàn ở trong cơ thể nhưng nàng đã xem nhẹ một chuyện rất quan trọng.

Đó chính là, cơ thể nàng hiện giờ đã không còn là con người, nàng chỉ là một con linh miêu nhỏ bé và lại còn là loại nhỏ bé non nớt không có sức lực...

"Chít chít!" Nàng không ngừng kêu lớn và cơ thể cuộn tròn lại.

Lạnh quá!

Căn bản là cơ thể nhỏ bé của Như Tiểu Lam không có nhiều nhiệt lượng và luồng âm khí kia quá mạnh mẽ khiến nhiệt độ cơ thể giảm sút mạnh mẽ và cũng không thể trục xuất nó ra khỏi người nhưng nàng cũng không muốn bị nó khống chế.

Hai sức mạnh này cứ thế đối đầu nhau, lôi kéo lẫn nhau và rơi vào trạng thái giằng co.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy được tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới từ bên cạnh.

"Tìm được rồi! Tìm được rồi!"

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nàng cố gắng mở mắt ra khi bốn phía xung quanh chạy đến tụ lại không ít người và tất cả đều đang nhìn về phía nàng.

Hình dáng của bọn họ giống như một bức tường và ngay cả ánh mặt trời cũng che mất.

Càng ngày càng lạnh hơn.

"Chít chít." Các người làm ơn đi mà, nhanh chóng tránh hết ra đi mà.

Thế nhưng lời nàng nói ra lại chẳng có ai có thể nghe hiểu được.

Hàn khí ở trong cơ thể đột nhiên hội tụ tại một nơi và xông thẳng đến đan điền của Như Tiểu Lam.

Như Tiểu Lam gắng gượng và nàng vẫn có thể nhớ rõ những gì ông nội dạy. Miễn cưỡng bảo vệ tinh thần tỉnh táo nhưng nhiệt lượng ở trong cơ thể lại bị tiêu hao gần như không còn. Mặc dù ý thức của nàng vẫn còn nhưng tứ chi đã trở nên cứng ngắc và gần giống như đã chết vậy.

"Thiếu Khanh đại nhân!"

Nàng nghe thấy có người vội la lên. "Dường như con linh miêu này không xong rồi."

Tên nào nói, ta cảm thấy mình vẫn còn có thể cứu được mà.

Mắt mèo màu xanh khẽ mở to nhưng nàng lại không thể phát ra được âm thanh nào cả.

Nàng nhìn thấy gương mặt của Thanh Mặc Nhan khi đám người tách ra.

Hắn khom lưng cúi người xuống và bế nàng lên.

Cơ thể tiếp xúc với nhau khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ cơ thể hắn.

Luồng âm khí kia tản ra hết khỏi tứ chi nàng và giống như đang khiếp sợ mà lui về phía sâu trong cơ thể nàng vậy...

"Chít chít." Thật là khổ sở.

Mặc dù tiếng kêu của nàng yếu ớt nhưng Thanh Mặc Nhan vẫn nghe được. "Mau đi gọi Trường Hận tới đây." Hắn vội vàng phân phó.

Đợi đến lúc hắn cúi đầu xem xét bóng lông nhỏ một lần nữa, hắn phát hiện nó đã nhắm hai mắt lại.

Nếu không phải đầu mũi nó còn mang chút hơi thở ấm áp thì hắn đã thật sự cho rằng nó đã tắt thở rồi.

Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam trở lại thư phòng và hắn đi rất gấp về phía trước khi vạt áo quan phục tung bay trong gió. Hình tượng trầm ổn ngày trước đã không còn thấy nữa và không ít người ở trên đường thấy hắn như vậy đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Trường Hận đâu rồi, vẫn còn chưa đến sao?" Hắn lại thúc giục hỏi Huyền Ngọc một lần nữa.

"Đã phái người đi gọi rồi." Huyền Ngọc giải thích và đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy Thế Tử sốt ruột như vậy. Cho dù y quan của Đại Lý Tự chạy đến với tốc độ nhanh nhất thì cũng phải mất chút thời gian.

Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng xoa đầu linh miêu nhỏ. Vào mỗi lúc hắn làm như vậy trước kia, tiểu gia hỏa đó sẽ cảm thấy thoải mái mà nheo mắt lại và mang dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

Thế nhưng bây giờ nó chỉ nằm ở đó mà không hề nhúc nhích và cơ thể lạnh như băng.

Mới vừa rồi ở thư phòng, hắn chỉ không chú ý một lúc đã để cho nó chạy ra ngoài và đã sớm biết nó chuyên gây họa nhưng không ngờ tới rằng lần này lại biến thành cái bộ dạng này.

Nửa sống nửa chết...

Chẳng hiểu tại sao mà hắn lại cảm thấy khó chịu ở trong lòng và đồng thời còn mang theo một chút sợ hãi.

Nếu con vật nhỏ này cứ như vậy mà chết thì...

Cái suy nghĩ này chỉ vừa mới xuất hiện ở trong đầu hắn liền bị cưỡng ép đuổi ra ngoài.