Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 4

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 7

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 4

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 481

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 539

Tập 01: Nụ hoa chờ đợi cưng chiều - Chương 13 : Tại sao lại mê muội mất cả ý chí vậy chứ?

Chương 13 : Tại sao lại mê muội mất cả ý chí vậy chứ?

Như Tiểu Lam chật vật thò đầu ra khỏi chậu cây cỏ bạc hà mèo và cố gắng tự giữ bình tĩnh.

Bình tĩnh, bình tĩnh nào, ở trong mắt bọn họ, nàng chỉ là động vật bình thường mà thôi và cho dù làm ra bộ dạng gì thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Thanh Mặc Nhan nhìn nàng rồi ngồi xuống trước tiên và hai người khác cũng theo quy củ mà ngồi xuống.

"Huyền Ngọc, đem sữa dê mang vào đi." Thanh Mặc Nhan lãnh đạm ra lệnh cho Huyền Ngọc đứng ở ngoài cửa.

Lập tức, mọi ánh mắt dừng lại ở trên người Như Tiểu Lam một lần nữa.

Lỗ tai lông xù của Như Tiểu Lam run lên và nàng ngồi xổm im lặng ở đó.

Huyền Ngọc mang vào một chén nhỏ sữa dê.

Như Tiểu Lam hơi do dự khi nàng không biết có nên đi qua đó hay không khi ngày thường vào lúc nàng dùng bữa thì bên cạnh chỉ có mỗi một mình Thanh Mặc Nhan nhưng bây giờ còn có hai người xa lạ.

Cho dù nàng đã biến thành động vật thế nhưng trong tâm hồn vẫn là một thiếu nữ ngượng ngùng và rụt rè.

Thanh Mặc Nhan kinh ngạc nhìn về phía Như Tiểu Lam và lên tiếng: "Lại đây."

Bụng Như Tiểu Lam kêu *ùng ục*.

Sao phải chịu khổ cực như vậy chứ. Thôi kệ, vào thời điểm này thể diện đáng giá mấy xu cơ chứ.

Nàng chạy *vèo* qua và ngửi ngửi chén sữa dễ rồi cúi đầu xuống uống.

Trong phòng liền tràn ngập âm thanh đầu lưỡi liếm sữa dê phát ra: 'Bẹp...Bẹp...'

"Cố tiên sinh, nói tiếp đi." Thanh Mặc Nhan nói một cách lãnh đạm.

Cố tiên sinh ngẩn người và vất vả lắm mới đưa ánh mắt rời khỏi Như Tiểu Lam: "Đêm qua phòng tư vụ của Đại Lý Tự bị cháy, cháy một ít văn kiện, thế nhưng không thấy bóng dáng người trông coi tư vụ đâu. Chúng tôi đã phái người đến nhà hắn tìm người thế nhưng rốt cuộc biết được đã ngày rồi mà hắn vẫn còn chưa trở về nhà."

Thanh Mặc Nhan nhíu mày: "Nhưng có điều tra rõ văn kiện nào bị cháy không?"

Cố tiên sinh nhìn một chút sang bạn đồng sự bên cạnh. "Tôi cùng với chủ bộ Thang tiên sinh đã điều tra, cũng không thiếu cái gì cả...Chỉ là ở chỗ phòng tư vụ bị cháy, dù sao cũng phải kiểm kê thêm một chút tài liệu với ghi chép mới biết được."

Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng gật đầu. "Các ngươi cứ tiếp túc điều tra, người trông coi tư vụ mất tích là ai?"

"Hắn mới đến Đại Lý Tự, là Cát Phú." Cố tiên sinh nói.

Thanh Mặc Nhan trầm tư suy nghĩ và tiện tay cầm lấy một miếng bánh ngọt. Hắn bẻ vỡ nó ra rồi ném vào trong chén nhỏ ở trước mặt Như Tiểu Lam.

Mặc dù Như Tiểu Lam vẫn ăn uống không ngừng, thế nhưng lỗ tai của nàng vẫn dựng đứng lắng nghe cuộc nói chuyện của bọn họ. Nàng chợt thấy Thanh Mặc Nhan ném một miếng bánh ngọt vào thì lập tức vui vẻ kêu lên *chít chít* rồi lại tiếp tục ăn.

Cố tiên sinh là lục sư của Đại Lý Tự , cùng với chủ bộ Thang tiên sinh cũng là nguyên lão của Đại Lý Tử. Từ khi Thanh Mặc Nhan nhậm chức Thiếu Khanh cho tới này, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy hắn quan tâm đến việc khác ngoài phá án.

"Đại Lý Tự Chính Khanh theo Hoàng Thương đi săn vẫn chưa về, chỉ có thể mời Thiếu Khanh đại nhân làm chủ."

Thanh Mặc Nhan gật đầu. "Ta sẽ đi cùng với các ngươi một chuyến." 

Cố tiên sinh với Thang tiên sinh đứng dậy lui ra ngoài trước và lúc gần đi, hai người họ nhìn chăm chú về phía linh miêu nhỏ đang vùi đầu vào ăn ở trên bàn một lần nữa.

"Thế Tử!" Huyền Ngọc đột nhiên xuất hiện ở cửa và thấp giọng nói: "Hầu Gia phái người tới..."

Cố tiên sinh với Thang tiên sinh đã làm quan ở Đại Lý Tự nhiều năm, đều là người rất tinh tường và nghe thấy lời này liền vội vàng nói: "Chúng tôi xin cáo từ trước."

Thanh Mặc Nhan gật đầu. "Ta sẽ qua đó sau."

Như Tiểu Lam vừa mới ăn no nê đã thấy quản sự trong phủ đi vào từ bên ngoài. "Thế Tử, Hầu Gia có lệnh, muốn ngài xử lý chuyện con mèo hoang gây chuyện."

Cái gì?

Lông trên cổ Như Tiểu Lam dựng hết cả lên.

Nàng có trêu ai ghẹo ai đâu, đang yên đang lành lại có người muốn xử lý nàng.

Quản sự trong phủ vừa dứt lời, nàng liền nhảy dựng lên và chạy thẳng về phía Thanh Mặc Nhan.

Mắt mèo xanh lá cây trong suốt mang theo sợ hãi và bất an, cho dù là ai thì cũng có thể nhìn ra được.

Thanh Mặc Nhan càng bị kinh ngạc bởi đôi mắt này và nhìn thấy nó không chút do dự chạy đến trước mặt mình. Nhảy một cái lên trên người hắn và cố gắng chui vào trong ngực hắn. 

Giống như nó có thể chắc chắn rằng mình nhất định sẽ cứu nó vậy, bằng không thì rốt cuộc sự tín nhiệm đó đến từ đâu cơ chứ...

Như Tiểu Lam cuồn tròn thành quả bóng lông và rúc vào trong ngực hắn ta khi bộ dạng run lẩy bẩy của nàng làm một góc nào đó trong đáy lòng hắn lặng lẽ sụp đổ.