Bốn giờ sáng ngày hôm sau.
Khi Shiraishi Shū tỉnh dậy, bầu trời tối om, vầng trăng vẫn còn lơ lửng phía chân trời.
Tuy mới chỉ ngủ được ba tiếng, cậu lại không hề thấy mệt mỏi hay buồn ngủ.
Đó là nhờ khả năng tăng cường của Phật hiệu.
Đây không phải một lời nói giỡn hay một tín niệm để tự cổ vũ bản thân.
Cậu đang ăn ngay nói thật.
Sau khi siêu độ con quỷ ở đầu đường, trong cơ thể Shiraishi Shū đã xuất hiện một loại năng lượng vô cùng ấm áp giống như ánh mặt trời.
Mỗi lần cậu niệm kinh tu hành, nó sẽ tăng nhanh chóng !
Đặc biệt là sau khi Shiraishi Shū học xong loại kinh văn cổ xưa có tên ‘Kim Cang Bàn Nhược Ba La Mật Kinh’ gọi tắt ‘Kinh Kim Cang’ từ trụ trì già, năng lượng đã liên tục tăng cấp!
Chưa kể, nếu cậu có thể sử dụng kiến thức học tập trên ghế nhà trường kết hợp tri thức thời đại mới để lý giải sâu hơn về kinh văn thì năng lượng ấy liền nhảy lên với tốc độ phi mã!
Nhờ nguồn năng lượng này, cơ thể và tinh thần Shiraishi Shū vô cùng mạnh mẽ và tràn ngập năng lượng. Chỉ cần cậu nghỉ ngơi vài tiếng là mọi mệt mỏi sẽ bị đánh bay.
Hơn nữa, nó còn mang tới cho Shiraishi Shū khả năng sử dụng thần thông ‘thiên nhãn thông’ (1)
Giúp cậu nhìn xa vạn dặm, xuyên thấu âm dương!
Nếu cậu dồn năng lượng này vào nắm đấm của mình thì có thể siêu độ vong hồn, xua tan lệ quỷ, đánh tan sự xấu xa trong lòng lũ trộm cướp!
Shiraishi Shū từng hỏi trụ trì già về năng lượng này.
Ngài nói, đó là pháp lực, là năng lượng mà những người tu Phật có thể tạo ra!
Dĩ nhiên, loại năng lượng này không tồn tại ở địa cầu kiếp trước. Nếu không thì đã không có lắm kẻ “treo đầu dê bán thịt chó” giả làm sư thầy đến vậy.
Từ đó về sau.
Cái tên lười như hủi có tên Shiraishi Shū bắt đầu một cuộc sống mới với quy luật sinh hoạt vô cùng đều đặn.
Trời còn tờ mờ sáng, bốn giờ đã tỉnh giấc.
Rửa mặt, thắp nhang đèn trước tượng Phật, quét lá rụng, tụng kinh thư cùng trụ trì già…
Hệt như một tín đồ thành kính!
Không sai.
Bạch Thiên kiếp trước từng nói, nếu hiện thực giống như trò chơi hay tiểu thuyết, chỉ cần liên tục cố gắng là có thể thu hoạch được kết quả khả quan thì cậu thề sẽ nỗ lực hết mình!
Giờ, chính là cơ hội để cậu thực hiện lời nói giỡn ấy một cách nghiêm túc!
“ギリギリ愛(あい)!……”
Đúng bảy rưỡi ở gian thờ Phật, một tiếng nhạc vang lên.
Trụ trì già bình tĩnh thò tay vào vạt áo cà sa, lấy ra một chiếc điện thoại Iphone 5 còn mới, ngón tay nhăn nheo xẹt qua màn hình.
Tiếng nhạc im bặt.
Thay vào đó là giọng nói hiền từ của trụ trì già.
“Tâm Chính, tới giờ đi học rồi.”
“Vâng, thưa thầy.”
Shiraishi Shū tụng xong kinh văn, cúi đầu đáp dạ.
Tâm Chính là pháp danh của cậu.
Bởi Shiraishi Shū còn đi học, chỉ là một chú tiểu tập sự nên cậu vẫn dùng tên tục để xưng hô chính mình.
Cất kỹ kinh văn, Shiraishi Shū mới đứng dậy, mang vẻ suy tư mà hỏi trụ trì già.
“Đó là bài Ikenai Borderline phải không ạ?”
“Đúng thế, con nghe rồi à?” Trụ trì già vừa đặt điện thoại di động sang một bên vừa đáp, “Lúc trước ta tìm video thì thấy nó có hiển thị trong danh sách đề xuất. Vì nghe cũng không tệ lắm nên đặt làm nhạc chuông báo thức luôn. Thật không ngờ là con cũng biết.”
“Vâng, con có nghe thử một lần. Dạo này đang có bài Gokuraku Jodo cũng rất hay, vừa có lời ca lại có vũ đạo, thầy có thể thử xem…”
“Gokuraku Jodo? Tốt lắm!”
Shiraishi Shū xấu hổ vẫy tay.
Ngay cả khi đã hết hot, bài hát ấy cũng không ngừng ám ảnh đầu óc kiếp trước của Bạch Thiên.
Ở thế giới song song này, nó vừa mới ra, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng di dộng mang theo âm thanh đó.
Không, đây không phải vấn đề. Vấn đề là trụ trì già quả nhiên vẫn còn rất thời thượng mà!
Xem tạp chí 18+, đọc manga, ngẫu nhiên còn đi hát ở quán bar, pha rượu, chơi DJ rồi mới về niệm kinh…! Không thú vui gì không từng trải, không gì không làm qua.
Trong ký ức thơ ấu của cậu, trụ trì già thường lang thang ở bên ngoài tới khuya mới về, gương mặt phấn chấn luôn có chi chít vết son môi, trên người lúc nào cũng mang theo mùi rượu và mùi tiền.
Có lẽ là do tuổi tác tăng lên, không thích hợp để đi lại quá nhiều, cho nên thời gian gần đây ngài mới không còn tham gia vào những hoạt động như vậy.
Cuộc sống cá nhân của hòa thượng Nhật Bản thật muôn màu muôn vẻ.
Dẫu tuổi trẻ lang chạ đến đâu, chỉ cần vẫn tuân thủ quy tắc và luật pháp ở Nhật Bản, chăm chỉ lễ bái, tỏ vẻ thành kính thì người đó vẫn được xem là một hòa thượng đức cao trọng vọng.
So với cậu, một kẻ xuyên qua chỉ biết chăm chỉ tu hành để phát triển pháp lực, càng không chọn cách kiếm tiền bằng đường ngang lối tắt như đi chép văn quả là dị loại trong dị loại.
Chẳng khác nào một tăng nhân khổ hạnh.
Bị khơi gợi hứng thú, trụ trì già lập tức vuốt điện thoại tìm video.
Shiraishi Shū chào một tiếng, “Ittekimasu.”
Trụ trì già không nhìn lên, chỉ đáp, “Itterasshai.”
Thấy thế, Shiraishi Shū không khỏi phân vân.
Trụ trì già tuổi đã cao, thân thể không thể nào đủ sức để theo kịp vũ đạo!
Mang theo tâm tư lo lắng cho trưởng bối, Shiraishi Shū sải bước qua con đường trải đá cuội phủ đầy lá rụng, rời khỏi mảnh rừng trung tâm Tokyo, trở về khu đô thành phồn hoa nhộn nhịp.
Vị trí của Chùa Linh Minh thực sự quá hẻo lánh, miếu lại nhỏ.
Nếu Shiraishi Shū không sống ở đây, cậu sẽ không bao giờ tưởng tượng ra chỗ này sẽ có một ngôi chùa bé xíu gần đền Meiji đến vậy.
Thế nên ở đây rất hiếm có người tìm đến dâng hương.
Đa số đều là những du khách muốn đi đền Meiji nhưng bị lạc đường.
Tuy họ đều mang thiện ý dâng hương và cúng công đức…
Nhưng hành vi này chủ yếu mang về giá trị tinh thần hơn là vật chất.
Khi cúng công đức ở Thần xã hay chùa miếu Nhật Bản, người ta thường dùng đồng 5 yên.
Trong tiếng Nhật, 5 yên phát âm là ‘Go-en’ đồng âm với từ ‘duyên phận’. (御縁 – ngự duyên). Vì mong muốn có thể tạo nên một mối lương duyên kết nối với các vị thần, cho nên người dâng hương hiếm khi cúng cao hơn con số này.
Với những Thần xã, chùa miếu bé, điều này khiến cho họ thật sự… khổ sở.
Những Thần xã, chùa miếu có tiếng tăm thì không sao, chẳng sợ chỉ thu được 5 yên cho mỗi lượt khách, nhưng vẫn có thể tích tiểu thành đại.
Hơn nữa họ còn kiếm thêm thu nhập bằng cách bán hương, giải sâm, bán bùa…
Đặc biệt là ở những Đại Thần xã, Đại chùa miếu thì khỏi cần phải nói, có khi chỉ cần với tay là lấy được tiền.
Với những nơi bé nhỏ như chùa Linh Minh…
Không khách tới thăm thì chớ, đã thế còn hiếm người cúng công đức ở đây vì họ muốn dâng đồng 5 yên cho đền Meiji hơn…
Tháng nào mà thu được 1.000 yên thì phải nói đó là tháng cực kỳ may mắn với chùa Linh Minh!
Ở Nhật, 1.000 yên có giá trị như thế nào?
Hừm…
Bằng một giờ tiền công của người giúp việc bán thời gian, tương đương 60 nhân dân tệ, tương đương 200.000 VNĐ.
Chỉ đủ cho Shiraishi Shū ngồi tàu điện ngầm vài lần.
Chính phủ không can thiệp vào Tông giáo, cho nên dù Thần xã chùa miếu có được lời hay chịu lỗ thì cũng không được cấp viện trợ.
Vậy nên các hòa thượng ở Nhật mới phải bất đắc dĩ đi làm thêm nhiều việc trái ngành trái nghề để kiếm tiền duy trì chùa miếu…
Giống như trụ trì già.
Nếu không có những ngày đi sớm về khuya ấy, đừng nói tới việc nuôi Shiraishi Shū đến tuổi ăn học, có thể duy trì được chùa Linh Minh tiếp tục tồn tại hay không cũng là điều khó nói.
Vì thế, sau khi tới thế giới này được hai năm, cảm giác mình đã đủ sức giải quyết được đám tiểu quỷ, Shiraishi Shū lập tức đi hóa duyên, nhận trừ tà, làm ma chay…
Dùng tất cả thời gian rảnh rỗi để kiếm tiền…
Đến nỗi chép văn?
Nói đùa thôi.
Tuy Shiraishi Shū đời trước đọc rất nhiều sách, nhưng chỉ nhớ được mang máng. Không có hệ thống hỗ trợ, việc chép văn giống như chuyện há miệng chờ sung vậy.
Shiraishi Shū vừa nghĩ vừa đạp xe.
Sau nửa tiếng, đúng tám giờ rưỡi, cậu đã tới ngôi trường mình đang theo học.
Trường trung học công lập tốt nhất ở Nhật Bản – Trung học Hibiya. (2)
#Chú thích:
1) Thiên nhãn thông:
Nhãn thông chỉ khả năng thu nhận có được thông tin về một đối tượng, người, địa điểm hoặc sự kiện vật lý thông qua các giác quan khác ngoài tầm với của thị giác thay vì các giác quan thông thường đã được biết như khả năng ngoại cảm.
Theo Phật giáo, thiên nhãn thông có thể nhìn được thấy âm dương, thấy được quỷ thần. Nhãn này rất ít người có, nếu có họ cũng là chân nhân, thoát ly với đời.
2) Trung học Hibiya: Trường điểm tại Tokyo, Nhật Bản. Đây là ngôi trường có nhiều học sinh thi đậu đại học Tokyo nhất.