Đồn cảnh sát quận Arakawa, Tokyo.
Trước khi nhìn thấy di thể của Nishimura-san, Shiraishi Shū đã gặp phu nhân Nishimura.
Phu nhân Nishimura có vẻ tiều tụy, tâm thần hoảng hốt, tựa như một người còn chưa thoát khỏi cơn ác mộng.
Dù nghe cảnh sát Ueno giới thiệu, bà cũng chỉ đáp lại như cái máy, mãi đến khi đồng ý Shiraishi Shū làm lễ siêu độ cho Nishimura-san, bà mới ôm mặt khóc nức nở.
Cảnh sát Ueno lắc đầu rồi mang Shiraishi Shū vào phòng khám nghiệm tử thi.
Di thể Nishimura-san được trùm lên một tấm vải trắng.
Nhưng nhờ ‘Thiên nhãn thông, Shiraishi Shū có thể thoải mái quan sát di thể mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Người đàn ông hãy còn cảm khái cuộc đời với cậu tối qua, nay lẳng lặng nằm trên giường khám nghiệm, không có sinh cơ, linh đã tán, chỉ còn xác rỗng.
Shiraishi Shū cởi chuỗi phật châu, chấp tay hành lễ, thấp giọng tụng niệm.
Sau 21 lần niệm Vãng Sinh Chú, cậu mới mở mắt nhìn cảnh sát Ueno và nói.
“Cảnh sát Ueno, anh có thể mang em tới hiện trường nơi Nishimura-san ngộ hại không?”
“Tiểu sư phó đến đó làm gì?” Cảnh sát Ueno sửng sốt hỏi.
Lúc này gương mặt đẹp trai của Shiraishi Shū vô cùng lạnh lùng, ngay cả giọng nói ôn hòa cũng khiến người ta cảm thấy rét căm.
“Hẳn cảnh sát Ueno đã nhìn thấy di thể của Nishimura-san đi. Con người có thể gây ra vết thương chồng chất như vậy sao? Dù vết thương rất nhiều nhưng không có chỗ nào trí mạng….
Thế nên em tin rằng kẻ giết Nishimura-san là một tà ám chứ không phải nhân loại.”
Người bình thường nhìn thấy di thể của Nishimura chắc chắn sẽ gặp ác mộng.
Bởi vết thương che kín cơ thể kia đều là những dấu răng xuyên qua da thịt.
Song không có dấu răng nào xé rách da thịt hay động mạch chủ.
Dường như kẻ làm thế chỉ muốn ngược đãi nạn nhân!
Gương mặt dữ tợn khủng bố của Nishimura-san đã cho thấy ông đã phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.
Shiraishi Shū rốt cuộc minh bạch vì sao phu nhân Nishimura sẽ tiều tụy như thế.
Nhìn thấy chồng mình gặp cảnh như vậy, hiển nhiên là một chuyện không thể nào tiếp thu!
“Đồn cảnh sát chúng tôi rất rõ ràng điểm này. Vì thế chúng tôi đã thông tri cho Thần xã để phối hợp điều tra… Khoan đã! Làm thế nào cậu có thể biết được tình huống của thi thể?”
Cảnh sát Ueno trả lời một nửa liền cảm thấy không đúng.
Thi thể Nishimura được che lại bởi vải bố trắng, dù không dày dặn nhưng vẫn đủ che lấp tầm mắt, hơn nữa thi thể cũng không bị thiếu hụt bộ phận nào, rất khó để nhìn ra ‘vết thương’…
“Đó là ‘Thiên thãn thông’, là ‘Thiên thãn thông’ của Phật gia, Ueno-san đừng ngạc nhiên!” Shiraishi Shū còn chưa kịp đáp, một giọng nói trong như tiếng chuông bạc đã vang lên ở cửa phòng khám nghiệm. “Chú tiểu này tuổi không lớn, lại có thể nắm giữ ‘Thiên thãn thông’, ắt tu vi không cạn.”
Shiraishi Shū quay đầu nhìn.
Người nói chuyện là một cô gái mặc trang phục Miko của Thần xã, mái tóc dài được buộc gọn gàng bằng dải lụa trắng, gương mặt xinh đẹp tràn ngập sức sống, song vẻ non nớt làm Shiraishi Shū lập tức đoán ra người mới đến tuổi không quá lớn, cùng lắm là tầm tuổi cậu.
Hẳn đây chính là Miko hợp tác với đồn cảnh sát Arakawa để giải quyết sự kiện này trong lời của cảnh sát Ueno rồi.
Miko bước vào, hướng Shiraishi Shū chào hỏi.
“Chào chú tiểu, chị là Asada Sena, Miko ở Thần xã Suga.”
Thần xã Suga?
Hình như là Thần xã nổi tiếng quận Arakawa, chẳng trách lại có hợp tác với đồn cảnh sát ở đây.
Lẽ nào.. lẽ nào đây chính là cảnh ‘tự báo gia môn’ sao?
Giống như trong truyện viết, cô ta nói thế là để cảnh cáo Shiraishi Shū ‘Đất này ta mở, cây này ta trồng, thằng nhóc nhà ngươi liệu mà cẩn thận Thần xã Suga đấy…’ phải không.
Rất nhiều ý tưởng xoẹt qua lòng Shiraishi Shū, cậu do dự một chút rồi tự báo gia môn.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu giao lưu với một nhân viên trực thuộc Thần xã khác.
Biết đâu tự báo gia môn là một loại lễ nghi của họ.
“Xin chào, bần tăng là hòa thượng tập sự của chùa Linh Minh, Shiraishi Shū.”
“Phốc, bần tăng? Đây là xưng hô từ mấy trăm năm trước rồi. Bộ em là người cổ đại à?”
Asada Sena che miệng, bật cười một tiếng, nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Chùa Linh Minh?
Đây là tên của ngôi chùa nào vậy, sao cô chưa từng nghe ai nhắc đến?
Không đúng.
Có thể tu luyện được ‘Thiên nhãn thông’ đều là những cao tăng đức cao trọng vọng.
Một chú tiểu còn trẻ đã có ‘Thiên nhãn thông’ mà chỉ được xem là tập sự… Cho dù điều đó là nhằm mục đích mài giũa thì vẫn thật khó có thể tin được.
Shiraishi Shū cố gắng dùng mấy câu thiền ngoài miệng để giải thích.
“Bần tăng chỉ xưng hô như vậy trong lúc công tác. Ngày thường vẫn xưng là ‘tôi.”
Dựa theo ý tưởng của Shiraishi Shū, hắn muốn tạo ra một hình tượng cao tăng đại đức!
Khoác lên tăng bào màu trắng, gương mặt nho nhã thành thục, thanh âm ôn nhu dễ nghe giới thiệu chính mình…”Bần tăng pháp danh là Tâm Chính.”
Như vậy mới có hòa thượng phong phạm!
Asada Sena cũng không tiếp tục đào sâu đề tài, thay vào đó cô nói.
“Shiraishi-kun, chị đã đến hiện trường thông linh. Nhưng đáng tiếc, linh hồn của Nishimura không hề xuất hiện, có lẽ là do bị ác linh cắn nuốt.
Song chị cũng tìm được manh mối quan trọng rồi. Tối nay chị sẽ đi trừ tà hung thủ giết hại Nishimura-san. Em có muốn đi cùng không?”
Asada Sena đã đọc được tên Shiraishi Shū trong tư liệu cảnh sát cung cấp.
Đó là hòa thượng từng được người quá cố thuê để trừ linh.
Cô vốn nghĩ đó chỉ là một hòa thượng bình thường, chỉ biết niệm vài câu Kinh Kim Cang, Vãng Sinh Chú nên không quan tâm lắm.
Giờ cô mới biết, hòa thượng này có ‘Thiên nhãn thông’.
Đó là biểu hiện của một cao tăng tu vi thâm hậu.
Asada Sena lập tức tính toán mời hòa thượng cùng tới trừ linh.
Đến lúc đó, nếu gặp tình huống nguy hiểm cũng không cần nhờ tới trưởng bối ở Thần xã mà có thể để hòa thượng này xử lý thay.
Tiền chỉ cần phân hòa thượng một nửa, còn công lao tất nhiên sẽ được Asada Sena hưởng trọn.
Quá lời!
Shiraishi Shū không biết tính toán trong lòng Asada Sena.
Cậu hơi trầm ngâm, liền đáp ứng.
Có người Thần xã phụ trách giải quyết hung thủ sát hại Nishimura-san thế này, Shiraishi Shū hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc, thoải mái quan sát thủ đoạn trừ tà của một Miko…
Phật nói: Vạn pháp đều quy về một mối.
Có thể trực tiếp chứng kiến kỹ xảo của Thần đạo, biết đâu cậu sẽ tìm được manh mối để học lỏm!
Dù không học được cũng xem như cơ hội mở mang đầu óc.
Một hòa thượng và một Miko ăn nhịp với nhau, hẹn mười hai giờ đêm nay bắt đầu trừ tà.
Thời gian do Asada Sena quyết định, Shiraishi Shū không phản đối.
Dù sao hôm nay cậu đi bằng xe đạp, lúc về không phải lo sẽ trễ mất chuyến tàu cuối.
Còn xe taxi…
Giá cước quá cao, ngồi không nổi.
Thấy Shiraishi Shū cùng Asada Sena giao lưu, cảnh sát Ueno cũng không phản đối.
Rốt cuộc, quan hệ giữa Thần xã và cảnh sát chỉ là hợp tác, không phải cấp trên cấp dưới.
Quá trình trừ tà như thế nào, cảnh sát không quan tâm, chỉ cần có kết quả.
Chờ hai người trao đổi xong, cảnh sát Ueno mới ậm ừ hỏi ra thắc mắc.
“Cái kia… Nếu tiểu sư phó có ‘Thiên nhãn thông’, có thể xuyên qua quần áo… Vậy, Asada-mikosan…”
“Ha hả.” Asada Sena mỉm cười, nháy mắt minh bạch điều cảnh sát Ueno ám chỉ. “Ueno-san an tâm đi, trang phục Miko đều được thần lực phù hộ, ‘Thiên nhãn thông’ nhìn không thấu.”
“Cảnh sát Ueno, bần tăng tuyệt đối không bao giờ dùng ‘Thiên nhãn thông’ quan sát người khác, đặc biệt là nữ tính, như vậy chẳng khác gì vi phạm bản tâm!” Shiraishi Shū nghiêm túc nói.
Cậu cảm thấy nhân cách mình đang chịu vũ nhục!
Ỷ vào khả năng thấu thị liền đi nhòm ngó lung tung?
Như vậy khác gì biến thái?
Mình, một thiếu niên ba tốt, một học sinh xuất sắc của trường trung học Hibiya tuyệt đối sẽ không làm sự tình đáng khinh này!
Từ từ, trang phục Miko được thần lực phù hộ?
Shiraishi Shū theo bản năng cúi đầu, vận chuyển pháp lực, đi xem dưới gối của Asada Sena.
Cậu có thể trực tiếp nhìn xuyên.
Chậc, xem ra Asada Sena chỉ là một Miko tập sự, thần lực trên trang phục quá ít, không đủ để ngăn cản ‘Thiên nhãn thông’ của mình.
Shiraishi Shū vừa đình chỉ vận chuyển pháp lực vừa nghĩ.