Thứ Ba, một buổi sáng như bao buổi sáng bình thường khác.
Sau khi hoàn thành các công việc sáng sớm, Shiraishi Shū liền chuẩn bị đi học.
Chuyện ma ám ở trường trung học Kondo đã bị thanh trừ mang ý nghĩa rất quan trọng với nhiều học sinh trường Kondo. Hẳn nó sẽ trở thành một quái đàm mới trong trường học được người người bàn luận.
Nhưng với Shiraishi Shū mà nói, đó chỉ là một nhiệm vụ bình thường.
Dĩ nhiên thù lao 1.000.000 yên không bình thường chút nào.
Nhưng nó chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên, Shiraishi Shū cũng không định căn cứ vào số tiền đó để tăng giá trừ linh.
Cậu biết rất rõ. Ở Tokyo có vô số đền chùa cổ miếu.
Những đền chùa này trải rộng khắp 23 quận của Tokyo. Song ở mỗi quận đều có một chùa miếu thần xã tiêu biểu.
Đó là một quy tắc ngầm bất thành văn.
Những sự kiện linh dị tạo thành vụ án hình sự, người chết các loại… do đồn cảnh sát tiếp nhận sẽ được chuyển sang các chùa miếu, thần xã tiêu biểu trong quận xử lý.
Cho dù chưa có thương vong, những người tao ngộ ách nạn cũng thường chủ động tìm tới chùa thiêng miếu nổi để xin trợ giúp. Chỉ có những người không đủ tiền trả cho chi phí quá đắt ở các chùa tiêu biểu mới tìm tới những người không nổi tiếng, thu phí thấp như Shiraishi Shū để xin trừ linh…
Với họ, đó có thể là tất cả số tiền họ có.
Nếu Shiraishi Shū định tăng giá, như vậy sẽ rất dễ mất khách.
“Cho dù ở xã hội nào, thế giới nào, thị trường luôn bị các nhà tư bản lớn chia cắt. Mặt khác tôm cá chỉ có thể húp chút nước canh…”
Shiraishi Shū lắc đầu.
Tựa như bộ phim truyền hình được chuyển thể từ manga vừa được công chiếu vào năm ngoái có tên:
《 5-ji Kara 9-ji Made: Watashi ni Koi Shita obōsan》. (Sáng đi tối về: Hòa thượng đẹp trai đã yêu tôi).
Nam chính hòa thượng là chuẩn mực của sự lạnh lùng, mọi thứ đều am hiểu, còn là người con trai cả của một gia tộc lâu đời và sẽ được thừa kế một ngôi chùa lớn… Thậm chí còn có cả máy bay riêng.
Shiraishi Shū có thể cạnh tranh được vẻ ngoài đẹp trai với nam chính.
Nhưng một hòa thượng nghèo khó phải tiết kiệm từng đồng từng cắc một mới xây được một phòng ngủ riêng như cậu hoàn toàn thua về mặt tiền bạc.
Thứ duy nhất mà Shiraishi Shū vượt xa nam chính chỉ có pháp lực.
Để đạt tới giấc mơ giàu có, Shiraishi Shū còn một đoạn đường dài phải cố gắng.
“Trụ trì, ngài nhớ gọi cho đội thi công nhé.”
Trước khi đi, Shiraishi Shū cố ý nhắc nhở một câu.
Ngày hôm qua cậu vừa về liền giao tiền cho trụ trì già.
Trụ trì già mang tai nghe, vừa nghe nhạc vừa gõ mõ.
Còn gõ ra tiết tấu nhạc tân thời.
Nghe cậu nói vậy, ngài vẫn yên vị tại chỗ và nói.
“Biết rồi, ta còn chưa mắc bệnh hay quên của tuổi già đâu.”
“…Ittekimasu.”
“Itterasshai.”
……
Shiraishi Shū đạp Hakuryuu-chan tới trường như thường lệ.
Không ngờ bạn Takai Mariko hôm nay cũng đến sớm.
Vừa thấy Shiraishi Shū, cô liền gập người cúi chào.
“Cảm ơn cậu Shiraishi-kun!”
“Takai-chan, chị gái cậu đã tốt hơn rồi chứ?”
Shiraishi Shū không né tránh động tác của Takai Mariko, còn vui mừng hỏi thăm.
Điều này rất dễ đoán.
Rốt cuộc Shiraishi Shū đã không làm điều gì khiến Takai Mariko cảm kích như vậy.
Việc trừ linh cũng đã được trả công sòng phẳng.
Ngoại trừ tượng Phật nhỏ mà Shiraishi Shū đem tặng vì thiện niệm.
Takai Mariko sáng sớm liền tới trường đợi cậu, cho nên chỉ có một đáp án.
“Đúng vậy, tượng Phật mà Shiraishi-kun tặng cho chị Mayuko thật sự thần kỳ. Sau khi mình giao tượng cho chị. Tới bữa tối chị đã chủ động rời khỏi phòng, tâm trạng cũng khá hơn…”
Takai Mariko vui sướng nói.
Mặc dù cô rất tin tưởng vào năng lực của Shiraishi Shū, lại không ngờ ngay cả một tượng Phật cậu thường đeo cũng mang lại hiệu quả đến thế!
Đêm qua, vợ chồng Takai vui đến phát khóc. Sau ba năm, người một nhà cuối cùng cũng được đoàn viên.
Mà không phải ở chung một chỗ lại coi nhau như người xa lạ.
Shiraishi-kun quả nhiên là cao tăng có pháp lực thâm hậu!
“Thiện thay.”
Shiraishi Shū mỉm cười gật đầu, phát ra từ nội tâm cảm thấy vui sướng.
Cậu thực sự cao hứng vì có thể cứu vớt một nữ sinh thoát khỏi chứng tự kỷ.
Song Shiraishi Shū càng không ngờ là tượng Phật khai quang có tác dụng tốt đến vậy.
Có lẽ…
Bản thân Takai Mayuko đã tiếp nhận rất nhiều lời khuyên tâm lý trong suốt ba năm qua, giúp cô dần thoát khỏi tâm trạng hối hận và áy náy.
Tượng Phật chỉ đóng vai trò như một vật dẫn, giúp bình phục tâm tình Mayuko và thúc đẩy cô có dũng khí bước ra khỏi tình trạng tự kỷ.
Shiraishi Shū đoán vậy.
Còn chân tướng, cậu phải gặp Takai Mayuko mới biết được.
Có lẽ điều đó sẽ không lâu cho lắm.
Takai Mariko nói, Takai Mayuko vừa mới ra khỏi phòng nên vẫn có chút hướng nội, sợ người lạ, cần một khoảng thời gian điều dưỡng mới khôi phục được tính cách rộng rãi như trước.
Gia đình Takai định chờ đến cuối tuần, khi trạng thái của Takai Mayuko tốt hơn sẽ mang cô tới gặp Shiraishi Shū.
Rốt cuộc, Takai Mayuko cũng rất muốn vị “Thần tăng” đã tặng tượng và cứu vớt cô thoát khỏi đau khổ!
“Tất cả là nhờ có Shiraishi-kun!”
Takai Mariko thực lòng khen trước khi quyết định nói ra tính toán của mình.
“Ano, Shiraishi-kun. Cậu còn tượng Phật nào không? Mình có thể mua một cái chứ?!”
Đó chính là mặt tượng mà Shiraishi-kun hay đeo. Nó chẳng những có pháp lực mà còn mang ý nghĩa phi phàm!
Nhưng Shiraishi-kun đã đem nó tặng cho chị Mayuko.
Cho nên Takai Mariko không thể tranh giành được.
Hơn nữa chị Mayuko cũng thường đeo nó bên người, xem nó như trân bảo…
Khiến Takai Mariko đành tìm tới ngọn nguồn là Shiraishi Shū mua lấy một cái.
“Tượng Phật là pháp khí, có ý nghĩa đặc thù, không thể bán…” Shiraishi Shū lắc đầu.
“200.000 yên! Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của tớ. Xin cậu đấy Shiraishi-kun. Tớ muốn có một mặt tượng để giúp tâm trạng tốt hơn…”
“…Bất quá, cậu có thể đến chùa để ‘thỉnh’ tượng Phật khai quang về.”
Shiraishi Shū lộ ra nụ cười.
Trước mặt một tín đồ thành kính như thế, những lời cự tuyệt quá tàn nhẫn.
“Takai-chan nếu có tâm. Có thể chờ tới cuối tuần đến chùa Linh Minh thỉnh một tôn tượng Phật.”
“Được!”
Takai Mariko vừa gật mạnh đầu vừa nhảy nhót hoan hô trong lòng.
Shiraishi Shū ho nhẹ một tiếng.
Đổi giọng quá nhanh. Không tốt cho lắm.
Tuy việc thỉnh tượng là điều thường thấy ở chùa miếu, đền xã.
Mọi người cũng quen dùng tiền bạc để mời cao tăng thần quan đem pháp lực quán trú vào đồ vật rồi cung về nhà để cầu phù hộ thân nhân bằng hữu.
Song bản thân Shiraishi Shū vẫn còn là một hòa thượng tập sự. Cậu không thể vì mới có được chút công đức đã quá mức khiêu ngạo quên mình là ai.
“À, Takai-chan. Mặc dù tớ đã siêu độ con ma ở trường trung học Kondo rồi, nhưng nếu các học sinh vẫn còn sợ hãi không dám quay trở lại thì sao?”
Shiraishi Shū hỏi một chuyện mà cậu đang tò mò.
Đây chính là vấn đề của việc không có tiếng tăm. Cho dù mình đã thực sự trừ linh, nhưng người khác vẫn không mấy tin tưởng.
Còn những hòa thượng tới từ chùa miếu lớn, chẳng sợ pháp lực không tinh, lại vẫn được người người tôn kính.
Takai Mariko cười đáp.
“Shiraishi-kun đừng lo. Chuyện chị gái mình trở nên tốt hơn đã làm cha thực sự tin tưởng cậu là một tăng nhân có pháp lực.
Cho nên cha tớ quyết định sẽ ở trong ký túc xá mấy ngày rồi phát sóng trực tiếp vào đêm khuya cho học sinh coi.
Nếu không có chuyện gì xảy ra thì truyền thuyết ký túc xá bị ma ám sẽ được phủ nhận!”
“…”
Shiraishi Shū vô ngữ, phải làm tới nước này sao?
Hiệu trưởng Takai, ngài quả là một đấng nam nhi chân chính!