《 Shiraishi-kun ơi, em biết không?
Nghe nói chùa Linh Minh từng lớn ngang đền Meiji và có lịch sử lâu đời hơn cả chùa Asakura đấy!
Bà chị cũng kể rằng trụ trì của chùa Linh Minh là một người cực kỳ tài giỏi! 》
Hôm sau, khi hoàn thành những việc thường lệ vào buổi sáng, Shiraishi Shū nhận được tin nhắn của Asada Sena.
Đọc xong, cậu chỉ đáp bằng một câu.
《 Biết. 》
Không hổ là người có thể bóp chết mọi cuộc tán gẫu!
Mấy lời của Asada Sena hoàn toàn không giúp ích gì cho Shiraishi Shū.
Vì cậu đã sớm biết nước chùa Linh Minh rất sâu.
Về phần trụ trì già là một người rất tài giỏi?
Ha, ta cần ngươi nói mới nhận ra chắc?
“Ittekimasu.”
“Itterasshai.”
Shiraishi Shū cất điện thoại vào túi, cưỡi lên Hakuryuu-chan và rời khỏi chùa Linh Minh.
Hôm nay là thứ hai, có tiết chào cờ, tuyệt đối không thể đến muộn.
Tuy phải mất nửa giờ mới đến trường trung học Hibiya, tốc độ không tăng lên, cậu vẫn cảm thấy khác biệt.
Cất xe vào bãi, Shiraishi Shū có chút chưa đã thèm.
Chiếc xe đạp này quả là… gây nghiện!
Một chiếc xe đạp được khai quang bằng pháp lực có thể mang lại cảm xúc kỳ diệu như thế.
Vậy những công cụ hàng ngày thì sao?
Suy nghĩ của Shiraishi Shū bắt đầu phân tán.
Khai quang gối đầu sẽ giúp chất lượng giấc ngủ +10?
Mình không cần nhưng trụ trì thì cần!
Trụ trì già tuổi đã cao, không thể ngủ sâu, chỉ cần nghe động tĩnh liền tỉnh dậy.
Nếu ngài dùng gối đầu khai quang, chắc chắn sẽ có được một giấc ngủ tốt, tinh thần tốt, cơ thể tốt!
Còn những cái khác như quần áo, đồ dùng hàng ngày, tựa hồ không cần thiết phải khai quang.
Tiếng chuông báo hiệu vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cậu.
Nhìn giáo viên bước vào lớp, Shiraishi Shū buông những suy nghĩ lung tung, nghiêm túc nghe giảng.
……
Thời gian học luôn trôi qua rất nhanh.
Tiết học sáng kết thúc trong nháy mắt.
Giờ giải lao, các học sinh mang theo bento sẽ cùng bạn bè tụ tập với nhau, còn người không mang thì đều xuống căng tin mua cơm.
Còn Shiraishi Shū.
Nhờ trụ trì già khéo chăm lo bếp núc, cậu luôn có có một phần bento ngon lành đầy đủ mỗi ngày.
Tuy đó chỉ là cơm nắm, nhưng cực kỳ ngon miệng.
Shiraishi Shū từng nói giỡn với trụ trì rằng nếu ông mở tiệm cơm thì chắc chắn lúc nào cũng đông khách!
So với ngài, Shiraishi Shū chỉ có tài trừ tà là giỏi.
Song cậu không xem nhẹ chính mình.
Là một hòa thượng, làm tốt nhiệm vụ của bản thân như niệm kinh trừ tà là được rồi.
Trên đời hiếm có người toàn năng.
Khi Shiraishi Shū ngồi trong lớp, mở hộp cơm ra, lại có nữ sinh tới quấy rầy cậu như thường lệ.
“Shiraishi-san, bọn mình có thể ngồi đây ăn cơm trưa cùng cậu được không?”
Shiraishi ngẩng đầu, xác nhận người quấy rầy là Takai Mariko và hai người bạn tốt của cô.
Ba nữ sinh cầm hộp cơm nhìn Shiraishi Shū với vẻ đáng thương.
Sợ hòa thượng ta cự tuyệt chắc?
“Mời ngồi.”
Shiraishi Shū tự nhận mình không phải mõ, cậu cũng không có lý do để từ chối những người bạn học muốn ngồi ăn cơm cùng mình.
Tựa như nghe được phúc âm, ba nữ sinh lập tức vui vẻ ngồi xuống.
Khi ba hộp cơm màu hồng đặt trên bàn được mở ra, Shiraishi Shū bắt đầu tự hỏi tại sao đời này mình có gặp lắm vận đào hoa đến thế.
Là vì…
Thân phận hòa thượng mang tới cho các nữ sinh cảm giác cấm kỵ kích thích?
Hay bởi pháp lực của Shiraishi Shū khiến họ thấy an tâm?
Chắc chắn không phải vì vẻ đẹp trai rồi.
Quá nông cạn.
Kỳ thực Shiraishi Shū cũng biết tâm tư của Takai Mariko.
Cậu không phải người thiếu nhạy cảm.
Nhưng cứ nghĩ đến việc yêu đương là sẽ phải mất thời gian tán gẫu, chăm sóc cho cảm xúc của đối phương, tiêu tiền mua quà và đi hẹn hò…
Vậy thì cậu lấy đâu ra thời gian niệm kinh học tập?
Chưa kể, mối quan hệ này sẽ mang lại cái gì?
Ngoại trừ cảm giác vui vẻ về tinh thần và ánh mắt hâm mộ pha lẫn ghen tị của đám alone ra.
Mà cảm giác tinh thần vui vẻ đó… Nếu so với cảm giác chứng kiến pháp lực tăng trưởng mỗi ngày và hạnh phúc khi nhận tiền trừ linh thì nó hoàn toàn không đáng để nhắc tới!
Cho nên Shiraishi Shū mới luôn tỏ ra lạnh nhạt với các nữ sinh khác.
Nhiệm vụ của học sinh là học hành chứ không phải yêu đương.
Gomenasai, hòa thượng ta đây tuyệt đối không yêu sớm!
“Shiraishi-san từng nghe qua truyền thuyết ma ám ở ký túc xá trường trung học tư thục Kondo chưa?”
Mục đích của Takai Mariko tất nhiên không chỉ có việc ăn cơm trưa cùng Shiraishi Shū.
Thế nên cô nhanh chóng mở lời bằng một đề tài đã được cân nhắc chặt chẽ.
Sau một biến cố từng xảy ra ở trường trung học phổ thông Hibiya, không học sinh hay giáo viên nào mà không biết Shiraishi Shū là một hòa thượng trừ tà.
Trước đề tài này, Shiraishi Shū chỉ hơi gật đầu.
“Ừ, mình đã nghe qua.”
Truyền thuyết ma ám ở ký túc xá.
Đó là một điều rất phổ biến.
Cuộc sống ở Nhật vốn áp lực. Tỷ lệ học sinh phổ thông tự sát cũng cao. Nếu vong hồn lại chết ở nơi hội tụ oán khí và âm khí thì rất dễ bị biến thành oán linh.
Vì vậy, chuyện này là rất bình thường.
Sau một thời gian, nó sẽ được thần xã hoặc chùa miếu gần đó giải quyết.
Thế nên vai chính trong truyền thuyết đô thị hay quái đàm vườn trường mà được người người truyền tai nhau đa số đều bị tống cổ tới gặp Quỷ thần hoặc lên Tây thiên chuộc tội.
Vì vậy Shiraishi Shū không mấy hứng thú với truyện ma trường học hết thời này.
Song người thường lại khác.
Dẫu rất sợ tà ám, nhưng lại thích nghe truyện ma.
Một người bạn tốt của Takai Marioko có mái tóc ngắn và gương mặt đáng yêu, hỏi.
“Chuyện ấy xảy ra vào 3 năm trước nhỉ? Tớ nhớ có tin rằng bốn nữ sinh nửa đêm chơi trò bút tiên trong phòng ngủ, ai ngờ lại gọi được quỷ thực đến. Sau cái chết của người thứ ba, phải nhờ có cao tăng chùa Sensoji đến giải quyết nên người thứ tư mới may mắn thoát nạn.”
“Đúng vậy,” Takai Mariko sợ hãi nói, “Kỳ thực chuyện đó đã xảy ra khi mình còn là học sinh khối cấp hai của trường trung học Kondo. Vậy nên mình mới không học lên tiếp mà thay đổi nguyện vọng thi vào trường phổ thông Hibiya…”
“Takai-chan nhắc lại chuyện đó làm gì vậy? Nó được giải quyết rồi mà.” Một nữ sinh có mái tóc đuôi ngựa tò mò hỏi.
“Ừ, nhưng…” Takai Mariko khẩn trương đáp, “Nhưng hai ngày trước, có một nữ sinh nội trú đi WC vào lúc nửa đêm đã nghe được tiếng người chơi bút tiên ở ký túc xá…”
“Oa!”
Chuyện kinh dị của Takai Mariko khiến hai người bạn tốt của cô run lên, theo bản năng tới gần Shiraishi Shū.
Còn Shiraishi Shū thì vẫn mải ăn cơm, mải uống canh từ bình giữ nhiệt.
Cô gái à, khả năng diễn xuất vẫn còn kém lắm.
Một diễn viên chính cùng hai kẻ phụ họa…
Cho rằng hòa thượng ta đây mắt mù không nhìn ra?
Tuy biết Takai Mariko và bạn tốt tỏ vẻ khoa trương nhằm thu hút chú ý của mình, song cậu không định nói thẳng.
Làm thế chẳng khác nào tát vào mặt các nữ sinh này.
Cho nên cứ xem đây như một câu chuyện giải trí lúc nghỉ ngơi là được.
Một người bạn tốt liền nói.
“Takai-chan, sao cậu biết? Trường trung học Kondo chưa tìm người tới trừ tà à?”
“Hiệu trưởng hiện giờ của trường trung học tư thục Kondo là cha mình.” Takai Mariko nhanh chóng đáp lời như kịch bản định sẵn. “Khi tin đồn này xuất hiện, cha mình đã thỉnh người tới trừ tà, nhưng họ không phát hiện ra được điều gì bất thường…
Nữ sinh kia cũng không dám chắc…
Chỉ là, những học sinh khác ở ký túc xá vẫn nghe được những tiếng động lạ!”
Nói đến đây, Takai Mariko mới nhìn Shiraishi Shū và nói một cách chân thành.
“Shiraishi-kun, tớ biết cậu là một tăng nhân có pháp lực thực sự, vì vậy tớ đã đề cử cậu đến trừ tà… Liệu cậu có thể bớt chút thời gian rảnh để tới nói chuyện với cha tớ về việc này được không?
Tiền công là 1.000.000 yên. Cho dù không phát hiện ra vấn đề gì đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ nhận được 50.000 yên làm phí đi lại.”
“Tan học xong mình rất rảnh.”
Shiraishi Shū đặt bình giữ ấm xuống bàn, để lộ nụ cười dịu dàng lễ phép.