Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

574 5146

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

105 1149

Konjiki no Wordmaster

(Đang ra)

Konjiki no Wordmaster

Sui Tomoto

Mặc dù đến dị giới vẫn không thay đổi phong cách "độc hành" của mình, Hiiro không hề hay biết rằng, trong tương lai không xa, cậu sẽ được mệnh danh là anh hùng...

101 207

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

90 1996

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

37 67

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

52 477

1-100 - Chương 02

Chương 02: Lệ quỷ “hung hãn”

“Gặp quỷ.”

“Tên này bị làm sao vậy?”

Bề ngoài là thiếu nữ, nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện đôi chân cô gái này lơ lửng.

Nàng chính là con lệ quỷ đang quậy phá trong dinh thự này.

“Không phải chứ? Trước đây mấy người kia bị dọa vài lần như vậy là lập tức ngoan ngoãn chạy đi, ngày thứ hai ngay cả hành lý cũng không cần mà vác lên xe lửa chạy mất, tên này bị làm sao vậy?”

Nàng vứt tấm vải đỏ đội đầu sang một bên, tiếp đó lau đi lớp thuốc nhuộm màu đỏ trên mặt.

Con nữ quỷ này rất xinh đẹp, so với những cái gọi là ngôi sao bên ngoài mà nói, nhan sắc của nàng tuyệt đối có thể trực tiếp áp đảo hoàn toàn.

Điều kiện tiên quyết là phải nhìn thấy.

Nàng là quỷ, chứ không phải người.

Tuy nhiên, cái thân thể tinh xảo mà xinh đẹp này vốn không thuộc về nàng.

Tên của nàng là Tần Liễu, tên thật là Liễu Thanh.

Khi đang làm việc tốt thì bị xe ben lao thẳng vào đất, cuối cùng bị người ta dùng chổi và xẻng xúc lên.

Nếu như dựa theo cách nói trong tiểu thuyết, cái này hẳn gọi là đoạt xá?

Nhưng vấn đề là mẹ nó nhà ai đoạt xá lại đoạt cái quỷ chứ?

Cho nên Tần Liễu bây giờ rất có lý do nghi ngờ chiếc xe ben kia là xe tử thần nhắm vào mình.

Tần Liễu vắt chân chữ ngũ, lơ lửng trên không, có thể nói tư thế này hoàn toàn không dính dáng gì đến sự thanh lịch, áo cưới đỏ vốn dĩ đã rộng, nên nàng bây giờ đã lộ hết những chỗ có thể lộ ra.

Đương nhiên, căn bản không ai có thể nhìn thấy.

“Đi… Thật vất vả mới gặp được một người không sợ mình, nếu không thì để hắn ở lại?”

Tần Liễu như có điều suy nghĩ một lúc, nhưng rất nhanh liền lắc đầu, nói:

“Người quỷ khác đường chính là thiên đạo, để hắn ở lại đây, chỉ có thể hại hắn.”

Quỷ hồn vốn là vật cực hàn, người bình thường nếu tiếp xúc với quỷ quái trong thời gian dài, khí âm hàn xâm nhập vào cơ thể, dần dà là sẽ chết người đó.

Bây giờ cái tên không biết xấu hổ này, lại cung phụng giày của mình lên bàn thờ.

Nơi đó mình căn bản không thể đến gần.

Xuyên qua khe cửa, Tần Liễu với ánh mắt “hung dữ” nhìn chằm chằm tên đàn ông không biết xấu hổ này.

Giày không còn, giường đã được bồi thường, nhưng bây giờ hắn còn chưa ngủ, mình chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Người đàn ông lúc này còn đang chắp tay trước ngực bên cạnh bàn thờ, cầu nguyện.

Bên tai Tần Liễu cũng không ngừng vang lên tiếng “Công đức +1” kỳ quái.

Cảnh tượng lúc này hết sức xấu hổ.

Cuối cùng người đàn ông này cũng cử động.

“Không có mùi… À không đúng, có chút hương.”

Nghe nói như thế, Tần Liễu lập tức xù lông, nhiệt độ không khí trong phòng hình như lại giảm xuống hơn 10 độ, trong tiết trời đầu hạ này, có thể sánh ngang với việc đi vào tủ lạnh vậy.

Tuy nhiên đối mặt với ánh nhìn chết chóc của Tần Liễu, người đàn ông này mặt không đỏ, hơi thở không gấp, thong thả tự tại đặt chiếc giày trở lại lên bàn thờ xong, liền nằm xuống giường.

“Nhiệt độ vẫn ổn.”

Tần Liễu thì xuyên qua khe cửa, hung tợn nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường.

“Đi, tính ngươi tiểu tử hung hãn, nhưng ngươi có bản lĩnh thì đừng ngủ, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm thử quỷ áp giường là tư vị gì!”

Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu vào trong phòng, thời gian cũng từng giây từng phút trôi qua.

Không biết từ lúc nào, thời gian đã tới 5 giờ sáng, Tần Liễu nhìn người đàn ông vẫn tinh thần tỉnh táo, cuối cùng không nhịn được mắng:

“Người này không ngủ được là muốn đột tử rồi trở thành đồng nghiệp của ta sao!?”

Con lệ quỷ định đè giường hậm hực rời khỏi phòng.

Thời gian đã tới ngày thứ hai, ánh nắng tươi sáng, một đêm bình yên vô sự.

Lưu Hạo Vũ đặt cuốn sách trong tay xuống, kéo chiếc chăn bị xốc lên xong, duỗi người một cái thật lớn.

“Ừm ~ A… Cũng không tệ lắm.”

Mặc dù căn phòng này hơi cũ kỹ, buổi tối thì hơi náo nhiệt.

Nhưng không nói những cái khác, hiệu quả làm lạnh này đúng là nhất đẳng tốt.

Nhưng con quỷ này có nghĩ tới một chuyện hay không, việc hù dọa người ít nhất cũng phải dùng máu tươi thật chứ?

Dù nghèo rớt mồng tơi cũng phải dùng máu heo, máu gà các loại đồ vật chứ?

Bình thường mà nói, máu sau khi phơi ra không khí lâu sẽ biến thành màu đỏ sẫm, nhưng vết “máu” trên cổ mình đã qua cả đêm rồi, vẫn còn tươi rói như vậy.

Phàm là có thể tỉnh táo lại, có chút đầu óc, cũng sẽ không đến nỗi bị thứ này dọa cho phát sợ.

Những đồ chơi này vốn định dùng trong căn phòng này, kết quả phát hiện, đối phương cũng không có ác ý gì.

Cũng không biết tên kia vì sao tối qua cứ nhìn chằm chằm mình mãi.

Cứ như thể mình thiếu nàng mấy trăm vạn vậy.

Tuy nhiên cũng chỉ là mấy trăm vạn mà thôi.

Thật sự không được, đợi ra nội thành mua chút tiền giấy đốt cho nàng ta tính.

Thu dọn đồ đạc xong, Lưu Hạo Vũ liền ra khỏi phòng.

Mà Tần Liễu đứng ngoài cửa sổ, nhìn bóng lưng người đàn ông này đi xa, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

“A ↗ A ↘ A ~”

Tần Liễu chống nạnh hai tay, cười hết sức vui vẻ.

“Cái gì chứ, hóa ra tối qua không ngủ được là vì bị dọa đến không ngủ được à? Ta còn thật sự cho rằng tên này không sợ trời không sợ đất đâu, chỉ thế này thôi sao?”