Chương 04: Ấn đường biến thành màu đen
Nghe Lưu Hạo Vũ nói vậy, ông Vương tự nhiên cũng đành chịu.
Tuy nhiên hắn cũng không nghĩ nhiều, sau khi Lưu Hạo Vũ ngồi vững vàng trên xe, liền đạp ga.
Lưu Hạo Vũ mua đồ gia dụng cũng không nhiều, hơn nữa cũng không phải loại đồ vật quá lớn, cho nên về cơ bản một chiếc xe MiniVan cũng có thể chở hết.
Ánh đèn neon của khu đô thị càng lúc càng xa, rất nhanh chiếc xe MiniVan của ông Vương liền chạy nhanh trên đường lớn.
Vì mặt trời vừa mới lặn, nên bây giờ nhiệt độ không khí vẫn còn hơi nóng.
Chỉ là không biết vì sao, mỗi khi ông Vương quay đầu nhìn về phía kính chiếu hậu, chắc chắn có thể nhìn thấy Lưu Hạo Vũ đang ở đó kiểm đếm xấp tiền âm phủ dày cộp kia.
Cảnh tượng này có một sự quỷ dị không tả nổi, dù sao người bình thường ai lại không có việc gì đi đếm xem tiền âm phủ rốt cuộc có bao nhiêu tờ chứ?
Để làm dịu bầu không khí kỳ lạ này, ông Vương ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi:
“Tiểu Lưu à, sao cậu lại nghĩ đến việc mua lại căn nhà đó vậy?”
Chỉ là sau khi nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, thế là liền bổ sung một câu:
“Tôi không phải lấy tư cách một quản lý bán hàng đâu, tôi chỉ là lấy tư cách một người qua đường, tò mò hỏi một chút thôi, nếu cậu không muốn trả lời thì thôi vậy.”
“Ha ha!” Ông Vương phụ họa cười một cái, sau đó tiếp tục nói: “Cậu còn trẻ, chờ cậu sau này mua được xe, điểm 20km khoảng cách này, còn là cái gì nữa chứ.”
“Trên mặt tôi có gì sao?”
“Đồ vật thì không có đâu.”
Lưu Hạo Vũ nhìn vầng trán có chút đen tím của ông Vương, thờ ơ nói:
“Chỉ là tôi cảm giác gần đây vận khí của ông có thể sẽ không quá tốt.”
“Cậu cứ coi như nghe cho vui cũng được.”
Lưu Hạo Vũ không nói thêm gì, mà đúng lúc này, chiếc xe MiniVan cũng cuối cùng đã đến trước cửa căn nhà ma đó.
Ông Vương dừng xe xong, nhìn căn nhà cũ nát mà âm trầm trước mắt, cũng không khỏi rùng mình.
Nếu là đổi lại là hắn thì đừng nói vào ở, chính là gặp phải cũng phải tránh thật xa.
Căn phòng này nhìn thế nào cũng không giống nơi người sống nên ở.
“Tiểu Lưu à, thời gian cũng không sớm rồi, tôi còn có việc phải quay về, mấy thứ này làm phiền một mình cậu chuyển vào nhé, cũng không nặng đâu.”
“Cảm ơn.”
Lưu Hạo Vũ kiểm lại đồ vật, xác nhận không có vấn đề xong, hắn lại một lần nữa đặt ánh mắt lên ấn đường của ông Vương.
Vẫn là đen tím, nói theo cách bình thường, tình huống này chắc chắn sẽ gặp tai họa sát thân.
Thế là, Lưu Hạo Vũ không nhịn được nhắc nhở nói:
“Trên đường về, nhất định phải cẩn thận…”
“Tiểu Lưu cậu lại lo lắng cho tôi rồi, không sao đâu, tôi lái xe rất ổn định.”
Ông Vương đang tim đập nhanh không đợi Lưu Hạo Vũ nói hết lời, liền ngồi vào vị trí người lái chính, đạp một chân ga, kèm theo tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe MiniVan phóng như bay, biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Mất một chút thời gian, Lưu Hạo Vũ liền mang toàn bộ những thứ này vào trong căn nhà ma này.
Sau đó lại lần lượt vận chuyển vào trong phòng ngủ.
Gió buổi tối thổi cửa sổ kêu ken két, nhưng khi sự âm u lạnh lẽo và ánh mắt kinh khủng kia rơi xuống phía sau mình, loại âm thanh này liền hoàn toàn im bặt.
Cứ như thể đã mất đi thính giác vậy.
Mặc kệ là tiếng côn trùng kêu bên ngoài hay gió lùa trong phòng, đều yên tĩnh lại.
Trong không khí tràn đầy mùi ẩm ướt của gỗ mục, khiến người ta ngửi đều cảm thấy toàn thân khó chịu.
Mà Lưu Hạo Vũ sớm đã quen với loại mùi này, hắn đem tất cả những thứ mua về hôm nay bỏ vào trong phòng ngủ, đơn giản chỉnh lý xong, liền cầm một chiếc đèn pin, đi về phía lầu ba.
Hắn tính toán lợi dụng ban đêm để dò xét xem căn nhà ma này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Căn phòng này rất lớn, tổng cộng là ba tầng, mỗi tầng có chừng 10 căn phòng.
Rất rõ ràng, căn nhà ma này trước khi bị bỏ hoang, ở đây cũng từng là gia đình giàu có.
Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, mới hoang phế trở thành bộ dạng này.
Đáng sợ hơn một chút, chính là oán khí tụ tập trong căn phòng này.
Lưu Hạo Vũ từ trước tới nay chưa từng gặp qua oán khí nào mãnh liệt như vậy, giống như là hóa thành thực chất mà sền sệt vậy, khiến người ta căn bản không thở nổi.
Âm hàn mà làm người ta sợ hãi, phàm là bước vào trong đó, trong đầu liền sẽ hiện ra những hình ảnh kinh khủng không biết là ảo giác hay là có thật.
Điều này cơ hồ là hoàn toàn trái với lẽ thường.
Lối đi nhỏ ở tầng cao nhất càng thêm tàn phá, khắp nơi đều là gỗ mục có thể gãy bất cứ lúc nào.
Để tránh bị ngã, Lưu Hạo Vũ móc ra đèn pin, cột sáng đỏ rực chiếu sáng hành lang tối tăm.
Tuy nhiên ánh đèn này chỉ có thể chiếu sáng một phạm vi rất nhỏ.
Cho nên không bật đèn còn đỡ, vừa bật đèn lên, ngoài khu vực trước mắt được chiếu sáng, những chỗ còn lại trở nên càng thêm đen tối, dưới sự làm nổi bật này, ngược lại càng trở nên kinh khủng hơn.
Mà trong môi trường không gió mà hoàn toàn tĩnh mịch này, Lưu Hạo Vũ quan sát hai bên hành lang, lập tức chọn một căn phòng, hắn thận trọng đẩy cửa ra, bước vào.