Trên tàu Argos của Liam, Theodore đang cười thầm trong khi cố gắng giữ vẻ mặt vô cảm.
(Sự thật là phe của Liam sụp đổ một cách nhanh chóng cho thấy nó mỏng manh đến mức nào.)
Bên trong tàu, khuôn mặt của các quý tộc thuộc phe Cleo đang được chiếu lên không trung và tất cả bọn họ dường như đều phẫn nộ và đổ lỗi cho Liam về những mất mát của họ.
“Bá tước Banfield, tất cả là lỗi của Ngài!”
“Tốt hơn hết là Ngài nên cẩn thận từ bây giờ.”
“Tôi đã mong đợi nhiều hơn ở Ngài…”
Nửa năm đã trôi qua kể từ khi chiến tranh bắt đầu và cuộc chiến đang diễn ra hoàn toàn có lợi cho phe Calvin.
Phe Cleo đã mất hầu hết lãnh thổ mà họ nắm giữ và phải rút lui về phía sau. Nhiều hạm đội đã bỏ chạy, trong khi một số quý tộc đã chuyển sang phe địch.
Những quý tộc có mặt trong cuộc họp đều có mặt để lên án Liam.
Tuy nhiên-
“Chỉ có vậy thôi sao? Nếu vậy thì thu dọn đồ đạc rồi đi đi. Ta sẽ một mình chiến đấu với Calvin.”
Là một chàng trai trẻ và đầy tham vọng, Liam dường như không nhận ra rằng đã đến lúc phải bỏ cuộc.
Anh không những không giữ được sự đoàn kết của các đồng minh mà còn cố gắng đe dọa họ bằng sự tức giận của mình. Mọi người đều biết trận đấu đã kết thúc nhưng Liam vẫn nuôi hy vọng chiến thắng.
Theodore cảm thấy điều này thật thú vị.
(Tốt lắm ! Hãy tiếp tục chiến đấu và đổ nhiều máu hơn nữa. Khi cuộc chiến này kết thúc, ngươi sẽ không bao giờ có thể chống lại Điện hạ Cleo nữa. Đây là cái kết xứng đáng cho một cậu chủ trẻ của gia đình Bá tước.)
Hắn nhìn quanh và thấy Tia và Marie đang nhìn xuống sàn với vẻ mặt cay đắng.
“Chúa tể Liam, nếu tiếp tục thì chúng ta sẽ chỉ chuốc thêm tổn thất mà thôi.”
“Chúa tể Liam, thắng bại đã định. Chúng ta nên rút lui hoặc là đàm phán.”
Hai hiệp sĩ tài năng đã cố gắng khuyên bảo anh nhưng Liam từ chối lắng nghe.
“Im lặng! Nhiệm vụ duy nhất của các người là mang lại chiến thắng cho ta.–Tia, Marie. Hai ngươi đã làm ta thất vọng nhiều lần trong suốt cuộc chiến này. Vì các ngươi quá vô dụng nên ta sẽ để hai ngươi hỗ trợ vận chuyển những thương binh.”
Nhiệm vụ mới của họ là hộ tống những người bị thương đến nơi an toàn và thu thập vũ khí bị bỏ lại trên chiến trường. Kết quả là cả Tia và Marie đều buộc phải rời khỏi tiền tuyến.
Cuối cùng, ngay cả Klaus cũng bước ra can ngăn Liam đừng tiếp tục.
"Chúa tể Liam, chiến tranh đã kết thúc. Hành tinh quê hương của Nam tước Gurin đang ở ngay sau lưng chúng ta. Chúng ta có thể có lợi thế là bên phòng thủ, nhưng chúng ta đang bị áp đảo về số lượng, kẻ địch đông gấp bốn lần chúng ta."
Đáp lại lời khuyên của anh, Liam đã nhắc lại những kỷ lục trước đây của anh với bọn cướp biển không gian.
“Vậy thì sẽ ổn thôi. Ta đã vượt qua sự cách biệt về số lượng nhiều lần rồi. Ta sẽ có thể xoay xở được.”
“Nh-nhưng!”
“–Klaus, tránh sang một bên nếu anh không thể tuân theo lệnh của ta.”
Theodore quyết định đã đến lúc phải hành động sau khi thấy Liam sa thải hết những nhân sự tài năng của mình.
(Chuyện này kết thúc nhanh hơn dự kiến. Bây giờ hắn đã đuổi hết cấp dưới thân cận của mình đi, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều với chúng ta.)
------------------------------------
Khi Theodore ở lại một mình trên tàu, hắn đã liên lạc với Nam tước Gurin. Việc gửi thông tin trực tiếp cho kẻ địch có khả năng gây chú ý và bị phát hiện.
Ngược lại, sẽ không có gì lạ khi liên lạc với đồng minh và hắn ta có thể đưa ra lý do ngay cả khi bị nghi ngờ. Hắn ở đó để báo cáo tình hình và hắn đã thực hiện điều đó thông qua một loạt các cuộc trao đổi được xác định trước.
“Phía bên tôi đang trong tình thế nguy cấp. Ngài nên chuẩn bị tinh thần đi, Nam tước Gurin.”
Xét đến tình hình hiện tại của phe Cleo, những lời hắn nói không có gì lạ cả. Nghe vậy, Nam tước Gurin mở to mắt.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ kháng cự một cách dũng cảm.”
Cuộc trò chuyện của chúng nghe như thể chúng đang bị dồn vào chân tường, nhưng thực ra tất cả đều đã được lên kịch bản.
Ý thực sự của chúng là "Liam đã bị dồn đến đường cùng. Chuẩn bị đầu hàng đi" và "Hiểu rồi". Nam tước Gurin không có ý định chiến đấu ngay từ đầu và đã lên kế hoạch đầu hàng ngay khi phe Calvin đến.
Theodore xác nhận lại với anh ta lần cuối.
“Gia tộc Banfield đã phái một lực lượng phòng thủ đúng không?”
“Đúng vậy, tôi sẽ bảo chúng làm hết sức mình. Thật xứng đáng với công sức bỏ ra để mượn chúng.”
Với lý do hành tinh quê hương của mình đang trong tình trạng nguy hiểm, hắn ta đã mượn một hạm đội từ Liam để làm lực lượng phòng thủ.
Sau khi đầu hàng, hắn nghĩ đến việc giao nộp họ cho phe Calvin. Và nếu họ chống cự, họ sẽ bị tấn công từ cả hai phía.
“Chúng ta nên kết thúc cuộc gọi ở đây.”
“Xin hãy cẩn thận.”
Khi cuộc gọi kết thúc, Theodore nở một nụ cười thô bỉ.
“Với điều này, ta có thể trở thành một quý tộc thực sự.”
------------------------------------
Một năm sau khi chiến tranh bắt đầu…
Tại Thủ đô, Calvin bật dậy khỏi ghế khi nhận được tin chiến tranh. Người quý tộc trẻ tuổi mang tin đến đã rơm rớm nước mắt. Calvin yêu cầu người đàn ông đó báo cáo lại.
“Chúng ta thực sự thắng rồi sao!?”
“Vâng, thưa Điện hạ! Quân đội của chúng ta đã đánh bại Gia tộc Banfield và chiếm đóng hành tinh quê hương của Nam tước Gurin! Nam tước đã đầu hàng, và trong khi lực lượng phòng thủ do Gia tộc Banfield phái xuống mặt đất vẫn đang tiếp tục kháng cự, việc đàn áp chúng chỉ còn là vấn đề thời gian.”
Việc chinh phục hành tinh quê hương của Nam tước Gurin là dấu hiệu chiến thắng không thể chối cãi của họ.
“Ta không tin. Bá tước Banfield không phải vẫn còn Klaus, cánh tay phải của hắn ta sao?”
“Theo gián điệp của chúng ta, Bá tước Banfield vẫn khăng khăng tiến về phía trước bất chấp lời cảnh báo của Klaus.”
Liệu Liam có thực sự làm điều như vậy không? Thay vì cảm thấy nhẹ nhõm, Calvin lại cảm thấy lo lắng hơn.
“–Còn Cleo thì sao?”
Chàng quý tộc trẻ chuyển từ trạng thái mơ màng sang báo cáo với vẻ mặt nghiêm túc. Ông cũng lo ngại về hành vi của Cleo.
“Nhân viên Black Ops của chúng tôi đã theo dõi anh ta, nhưng anh ta không có bất kỳ động thái đáng ngờ nào. Anh ta dường như không liên lạc với Liam theo bất kỳ cách nào và mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch. Thành thật mà nói, tôi cảm giác có điều gì đó không ổn.”
Cleo - người đang dẫn đầu trong cuộc chiến giành quyền kế vị đã đến để tìm sự giúp đỡ từ Calvin - người đã bị dồn vào chân tường.
Bất cứ ai cũng thấy điều này đáng ngờ. Vào lúc đó, Calvin không còn cách nào khác ngoài việc nắm lấy tay của Cleo.
Nếu anh giết Cleo ngay lúc đó, Liam sẽ dễ dàng tìm được người khác thay thế Cleo. Sẽ là vô nghĩa nếu làm vậy và Cleo chưa bao giờ là người khiến Calvin sợ hãi. Liam mới chính là người khiến Calvin luôn phải sống trong sợ hãi.
Và anh đã chọn hợp tác với Cleo vì Cleo không đáng sợ bằng Liam.
Nhưng Calvin vẫn không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với Cleo, chưa kể đến việc thất bại của Liam trên chiến trường.
“Nói với đồng minh của chúng ta đừng tự mãn. Nếu Bá tước Banfield là đối thủ dễ chơi như vậy thì chúng ta đã không bị dồn vào chân tường ngay từ đầu.”
Calvin ra lệnh giữ cảnh giác và chàng quý tộc trẻ tuổi thẳng lưng đáp lại.
“Tôi sẽ truyền đạt lại mệnh lệnh của ngài, thưa Điện hạ!”
“Tốt, lát nữa ta sẽ tự mình nhắc nhở họ.”
Mọi chuyện đã kết thúc quá suôn sẻ khiến Calvin không thể cảm thấy nhẹ nhõm. Ngược lại anh lo lắng rằng tất cả chỉ là một cái bẫy lớn. Sau khi người quý tộc trẻ rời khỏi văn phòng, Calvin ôm đầu.
“Kết thúc rồi. Mình đã thắng. Nhưng tại sao hắn ta vẫn làm mình sợ đến vậy?”
Để thoát khỏi nỗi lo lắng, Calvin quyết định kìm nén cảm giác vui vẻ cho đến khi anh thực sự chiến thắng.
---------------------------------------------------
Tại hành tinh quê hương của Nam tước Gurin, có hàng ngàn chiến hạm lơ lửng phía trên các kiến trúc hình vòng cung có chức năng như những thành phố ngăn không cho ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt đất.
Bên trong một trong những thiết giáp hạm, một quý tộc phe Calvin, người chỉ huy hạm đội đang tận hưởng chiến thắng. Anh ta là chỉ huy của một hạm đội gồm vài ngìn con tàu.
“Thái tử điện hạ có nhắc đến một loại vũ khí bí mật, nhưng dù sao chúng ta cũng không cần đến thứ đó.”
Phó chỉ huy cũng chia sẻ quan điểm của mình.
“Một vũ khí bí mật sẽ không còn là vũ khí bí mật nữa nếu nó bị tiết lộ.”
“Ngươi nói đúng. Và có câu nói rằng chúng ta nên để những gì đã qua ngủ yên.”
Vũ khí bí mật mà Calvin gửi đến chiếm nhiều không gian trên tàu. Nó không dễ xử lý vì vũ khí này cần phải được điều chỉnh cẩn thận. Vì vậy nhân viên chuyên môn cũng được gửi đến. Tuy nhiên, viên chỉ huy không được thông báo về chi tiết. Anh ta muốn biết vũ khí đó là gì, nhưng lại không muốn dính líu đến bất cứ điều gì nguy hiểm.
Vị chỉ huy nhìn xuống dưới từ một trong những cửa sổ cùng với phó chỉ huy của mình.
“Dù sao thì tình trạng ở đây thật kinh khủng. Ta cũng là một lãnh chúa nhưng ta dám chắc với anh rằng đây đúng là một vùng đất tồi tệ.”
“Nam tước Gurin nổi tiếng là một tên ngốc. Việc điện hạ Cleo lôi kéo hắn vào cuộc chiến này vẫn là một bí ẩn.”
“Có lẽ là liên quan đến chính trị. Ta không biết.”
Vị chỉ huy không được thông báo về tình hình. Phó chỉ huy của anh đã nói với anh về lịch trình sắp tới của họ.
“Bỏ chuyện đó sang một bên thì chúng ta đã thắng quá ngoạn mục. Chúng ta cần phải sắp xếp lại mọi thứ.”
“Vẫn chưa xong phải không? Trên mặt đất vẫn còn một đơn vị của Gia tộc Banfield. Ta nghe nói đồng minh của chúng ta đang tiến về phía đó đúng không?”
“Nam tước Gurin đã nói cho chúng ta biết chính xác có bao nhiêu lực lượng phòng thủ mặt đất. Việc loại bỏ chúng chỉ còn là vấn đề thời gian.”
“–Ta không muốn có một người như thế ở bên cạnh mình.”
Chiến tranh đã gần kết thúc.
Ngay khi hai người cảm thấy nhẹ nhõm, một con tàu đồng minh đang lơ lửng cách đó vài km đột nhiên phát nổ. Quá ngạc nhiên, họ quay lại nhìn thì thấy con tàu chiến phát nổ và lao xuống.
Phó chỉ huy hét vào mặt người điều khiển.
“Báo cáo chuyện gì đang xảy ra!”
“Chúng ta đang bị tấn công từ phía trên !”
“Kẻ địch tấn công? Nhưng phải có tàu đồng minh ở ngoài không gian chứ?”
Tiếng còi báo động vang lên báo hiệu họ phải vào trạng thái cảnh giác cao nhất. Trong khi đó, tàu của quân đồng minh tiếp tục phát nổ thắp sáng cả một vùng trời.
Một số tàu bắt đầu phản công lại nhưng chính những con tàu của phe họ mới là bên bị đánh chìm. Những con tàu mất phương hướng đâm vào nhau và rơi rụng như mưa.
“Có phải là gia tộc Banfield không?”
Ngay khi người chỉ huy ngồi vào chỗ để nắm quyền chỉ huy, người điều khiển đã chỉ ra danh tính của kẻ địch.
“K-không, huy hiệu này thuộc về Nam tước Exner!”
Trong giây lát, vị chỉ huy bối rối không biết Nam tước Exner là ai nhưng cuối cùng anh ta nhớ ra rằng có một Nam tước rất thân thiết với gia tộc Banfield.
“Nam tước mới nổi!? Ta tưởng ông ta đã ly khai khỏi–”
Ngay sau đó, một hiệp sĩ cơ động màu trắng xuất hiện và vung kiếm chém xuống chiến hạm nơi viên chỉ huy ngồi. Và cùng với đó ý thức của người chỉ huy dần biến mất.
------------------------------------------
Bên trong buồng lái của hiệp sĩ di động màu trắng, Kurt đang đóng vai trò là phi công vừa chiến đấu trong khi vừa kiểm tra xung quanh.
“Yêu cầu chúng ta chiến đấu ngay khi tiến vào bầu khí quyển của hành tinh này – điều này thật điên rồ.”
Hiệp sĩ di động mà Kurt đang lái là thiết bị hiện đại nhất mà Liam tặng cho anh. Một trong những mẫu được sản xuất hàng loạt đã được tùy chỉnh riêng cho cậu và hiện được gọi là Bạch Hiệp Sĩ.
Mẫu hiệp sĩ này được sơn màu trắng và được trang bị một loại kiếm mà Kurt rất thành thạo. Những hiệp sĩ di động khác bay theo Kurt nhưng chúng có màu xám và trông đơn giản hơn khiến người ta có cảm giác chúng không cùng một mẫu thiết kế.
“Tấn công chúng trước khi chúng tung ra các hiệp sĩ di động!”
Những binh sĩ dưới quyền của anh đồng thanh trả lời theo lệnh.
“Đã rõ!”
Kurt liếc nhìn khu kiến trúc hình vòng cung nơi những con tàu nhỏ của phe đồng minh đang đổ bộ. Những người lính có vũ trang lần lượt bước ra từ các con tàu để bắt đầu trận chiến trên mặt đất.
“Đừng quên hỗ trợ lực lượng mặt đất. Chúng ta phải giải cứu Nam tước Gurin bằng mọi giá!”
“Vâng thưa ngài!”
Giải cứu à…Kurt thở dài trong lòng.
(Cấp dưới của mình đang chiến đấu bằng cả mạng sống của họ. Mình cảm thấy lương tâm mình bị tổn thương khi nói dối họ.)
-----------------------------------------------------
Lực lượng mặt đất được chỉ huy bởi Tia đang di chuyển.
“Ôi Nam tước~ Ngài ở đâu~”
Tia mặc một bộ đồ phi công có chức năng như một bộ đồ tăng cường. Với một vũ khí dạng kiếm ở tay phải và một khẩu súng lục ở tay trái, cô bắn vào kẻ thù bất cứ khi nào chúng xuất hiện.
Bên trong mũ bảo hiểm, cô ấy mỉm cười với đôi mắt đỏ ngầu. Kẻ thù dựng lên một rào chắn để thể hiện sự kháng cự nhưng Tia chỉ cần đạp mạnh chân xuống đất và nhảy qua.
Cô ấy đáp xuống nơi có rất nhiều kẻ thù xung quanh rồi vung thanh kiếm của mình và tiêu diệt chúng.
Lưỡi kiếm của cô cong lại dễ dàng xuyên thủng áo giáp của kẻ thù. Sau đó, cô đến gần một tên may mắn sống sót và giữ hắn lại bằng cách đặt chân lên ngực khiến tên lính địch buông vũ khí và giơ tay đầu hàng.
“L-làm ơn tha cho tôi đi! Tôi chỉ làm theo lệnh thôi!”
“Nam tước đâu rồi?”
Tên lính địch trả lời câu hỏi của cô ngay lập tức, hắn cảm thấy bị đe dọa bởi thanh kiếm của cô.
“H-hắn ta đã chạy trốn. Chúng tôi không biết hắn đã chạy trốn hay ẩn núp ở đâu nhưng chúng tôi được lệnh phải câu giờ cho hắn ta đủ thời gian để trốn thoát ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống.”
Tia đá tên lính địch và đánh gục hắn. Sau đó, cô ra lệnh cho người của mình bắt giữ hắn.
“Trói hắn lại. Ngoài ra, hãy kiểm tra xem có tàu nào thoát khỏi bầu trời không, kể cả là những tàu nhỏ.”
Người phát tín hiệu đã làm theo lệnh và nhanh chóng nhận được câu trả lời.
“Tất cả các tàu cố gắng chạy trốn đều bị bắt giữ, nhưng Nam tước không có mặt trên bất kỳ tàu nào.”
“Vậy thì có nghĩa là hắn đang trốn ở đâu đó.–Chúng ta phải tìm ra hắn. Chúa tể Liam đã ra lệnh bắt hắn phải trả giá cho tội lỗi của mình.”
Tia tìm kiếm quanh dinh thự cùng một số hiệp sĩ và lực lượng mặt đất. Ngay sau đó, một người lính đã nhận thấy điều gì đó.
“–Ở đây.”
Thứ mà người lính tìm thấy là lối vào một căn phòng bí mật được ngụy trang thành một chiếc kệ thông thường. Tuy nhiên, dường như cần có một cơ chế nào đó để có thể mở được nó.
“Việc này có thể mất một chút thời gian.”
“Vậy sao?”
Nghe vậy, Tia đá vào cái kệ và mạnh mẽ mở ra một lối đi đến căn phòng bí mật. Trong một góc của căn phòng bí mật sang trọng, Nam tước Gurin đang run rẩy vì sợ hãi.
“Hê sờ lô bây biiii !!!!”
Bên trong căn phòng có vô số đồ cổ và hàng đống kim loại quý hiếm chất thành núi. Tất cả đều là tài sản của Nam tước.
Tia tra thanh kiếm vào vỏ. Thấy vậy, Nam tước Gurin đã hiểu sai ý định và thở phào nhẹ nhõm.
“C-cô đến cứu tôi à? Phù, tạ ơn Chúa. Tôi lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi bị phe Calvin bắt.”
“Thật tốt.”
Tia mỉm cười và đấm vào Nam tước Gurin, người vừa đứng dậy và tiến về phía cô. Nam tước bị thổi bay và đập vào tường. Tia bước tới gần hắn và nắm lấy mái tóc dài của Nam tước.
Sau đó, cô bắt đầu một bài phát biểu đầy kịch tính.
“Ôi, thật đáng tiếc! Chúng tôi vội vã chạy tới cứu Nam tước, nhưng đã quá muộn!”
“C-cô có ý gì khi nói cô đến quá muộn!?”
Biết rằng họ không ở đó để giúp đỡ, Nam tước Gurin đã cố gắng trốn thoát nhưng hắn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp từ bàn tay mạnh mẽ của Tia.
“Có những người đang chờ đợi ngươi, những người mà hành tinh của họ bị tàn phá bởi một tên chúa tể bất tài. Ta chắc rằng họ có rất nhiều thù hằn với ngươi. Điều này hoàn toàn trái ngược với Chúa tể Liam.”
Sau đó, Nam tước Gurin bị lôi ra ngoài và ném trước mặt những người dân mà lực lượng mặt đất đã mang đến. Họ là những người có mối hận với Nam tước và mặc dù Nam tước đã cố gắng trốn thoát, bắp chân của hắn đã bị đâm trước khi hắn kịp làm vậy.
“Đau quá! Có ai cứu tôi với!”
Mọi người vây quanh hắn và bắt đầu tấn công bằng vũ khí, không phải là súng mà là các công cụ như kiếm và giáo từng được dùng để trang trí cho dinh thự.
“Ngươi nói đau à!? Tất cả là tại ngươi, chúng ta–”
“Ta đã mất đi gia đình chỉ vì ngươi!”
Là một lãnh chúa, cơ thể của hắn đã được tăng cường sức mạnh nhưng hắn không có đường thoát khi quân lính của Tia bao vây hắn.
Tia - người đã theo dõi diễn biến này tỏ ra không hài lòng, trung úy của cô đã nhìn ra và hỏi cô .
“Có điều gì khiến ngài khó chịu?”
Một lãnh chúa bị chính người dân của mình hành hình. Đây là điều cấm kỵ ở Đế chế và viên trung úy nghĩ rằng Tia không hài lòng về điều này mặc dù nó là một phần của chiến lược. Tuy nhiên, Tia lại cảm thấy khó chịu vì một lý do khác.
“–Ta muốn ở bên trên đó để có thể đối phó với Theodore.”
Hắn ta đã hành hạ cô, nên Tia muốn đích thân kết liễu hắn. Cô ấy cảm thấy bất mãn vì không được phép làm như vậy. Trung úy của cô nhún vai.
“Tôi chắc chắn Klaus-dono sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.”