Ta Không Phải Là Hí Thần

Truyện tương tự

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

3 12

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

149 3816

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

33 76

Quyển 1 - Chương 02 - Bọn ta đang quan sát ngươi

"Chẳng lẽ đó…là một hồn ma sao?”

Những giọt mưa xối xả va lộp bộp vào cửa kính, trái tim hai người cũng lung lay bất định trong bầu không khí này, tựa như ngọn đèn dầu kia.

"E…em không biết.” Người phụ nữ nuốt nước bọt, “ Chúng ta có nên báo cho Chấp Pháp Quan không?”

"Cô bị điên à!?”

Khi nghe người phụ nữ nhắc tới từ Chấp Pháp Quan, người đàn ông, vốn đã bị dọa cho hết hồn hết vía từ trước đó, cuối cùng cũng lấy lại được chút lý trí.

"Một khi đã kéo các Chấp Pháp Quan vào vụ này thì những gì chúng ta làm chắc chắn sẽ bị lộ… có điên mới đi báo cho bọn họ!”

"Nhưng…còn nó thì sao?”

Người phụ nữ ngừng lại một nhịp, "Anh có nghĩ… có khi nào một ‘tai ương’ đã ký sinh lên cơ thể A Linh không?”

Hai người không hẹn mà đồng thời quay lại nhìn cánh cửa phòng ngủ bị đóng chặt, sự im lặng lại một lần nữa lấp đầy căn phòng khách nhỏ.

Sau một hồi lâu, như thể đã lấy lại được quyết tâm, người đàn ông chộp lấy một chiếc áo mưa màu đen từ hành lang và đẩy cửa ra.

"Anh đi đâu vậy?”

"Tới nơi chúng ta đã chôn cái xác!”

“Ngay bây giờ ư? Để làm gì cơ chứ?” "Để xác nhận lại.” Nước mưa chảy xuống khuôn mặt trắng bệch của người đàn ông khi ông ta khàn khàn nói, “Không cần biết thứ đang ở trong phòng ngủ là gì… nó không thể nào là A Linh được! Tôi cần phải xác nhận lại cái xác đó bằng chính mắt mình mới được.”

"Em sẽ đi cùng anh!”

Không ai lại muốn ra ngoài trong cái thời tiết giông bão như này cả, nhưng nếu phải ở lại đây với cái thứ chết tiệt gì đó đang ở trong phòng ngủ thì người phụ nữ thích cái đầu tiên hơn.

Trong màn mưa xối xả, hai thân hình vội vã rời đi

Phòng ngủ.

Trần Linh, người vốn đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy mí mắt hắn run rẩy nhè nhẹ, tựa như đang gặp một cơn ác mộng.

Trong giấc mơ, ý thức của hắn cứ thế mà chìm xuống, như thể đang dần lún sâu vào trong một hang động không đáy. Sau một khoảng thời gian không xác định, hắn bỗng cảm nhận được một mặt phẳng rắn chắc, dần dần cân bằng lại thân hình hắn.

Thùm-Thụp- Thùm-Thụp

Những âm thanh cơ khí trầm thấp vang vọng khắp nơi, và rồi một luồng sáng xuyên qua bóng tối dày đặc, chiếu phủ lên một dáng hình trong sắc đỏ thẫm.

Trần Linh nhắm mắt lại theo bản năng.

"Nơi nào đây?”

Ý thức vẫn còn đang mơ hồ của Trần Linh bắt đầu lấy lại được sự thanh tỉnh. Trong khi mắt dần làm quen với ánh sáng chói mắt kia, hắn khó hiểu nhìn xung quanh.

Trong chỗ quầng sáng chiếu rọi, tất cả những gì lọt vào tầm mắt hắn là chiếc hí bào đỏ rực đang khoác trên mình, mặt sàn gỗ cũ kỹ dưới chân và chiếc màn che màu đen được chiếu rọi bởi quần sáng kia trong một góc đằng sau hắn. Đằng sau quầng sáng kia là một màn bóng tối kéo dài đến vô cùng vô tận.

Nhìn thấy cảnh này, cả người Trần Linh bỗng đông cứng tại chỗ.

Như nhận ra điều gì đó, hắn dụi dụi mắt rồi ngẩng đầu nhìn lên trên. Vầng sáng chiếu rọi hắn nãy giờ được phát ra từ những chiếc đèn sân khấu được cố định trên khung thép.

“Sân khấu?”

Là một đạo diễn ở nhà hát, Trần Linh cực kỳ quen thuộc với các sân khấu. Thậm chí cho đến lúc bị một cái đèn đập chết ở tiền kiếp, hắn vẫn đang suy nghĩ về vị trí của các diễn viên trên sân khấu. Hiểu biết của hắn về sân khấu có lẽ còn vượt xa một số diễn viên.

Bởi vậy, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là bản thân đã xuyên không trở lại.

Không, hệ thống đèn sân khấu ở kiếp trước của hắn tốt hơn thế này nhiều, rèm cũng không có màu đen và mặt sàn cũng không phải làm từ những tấm ván gỗ cũ kỹ như thế này.

Hắn đang mơ sao?

Trần Linh do dự bước ra một bước, mặt sàn cũ kỹ kêu lên những tiếng cót két ầm ĩ dưới chân hắn. Đúng lúc thân hình của hắn sắp bước ra khỏi ánh đèn sân khấu, một quầng sáng khác lại sáng lên theo át bước chân hắn, đâm xuyên vào trong bóng tối.

“Những cái đèn này còn di chuyển được?” Tim Trần Linh hẫng đi một nhịp, hắn quát lên theo bản năng, “Ai ở đó vậy?!”

Khi những ánh đèn vẫn tiếp tục bám theo hắn, có vẻ gần như chắc chắn là đang có người điều khiển chúng - trừ phi nơi này có hệ thống đèn chiếu sáng được tự động hoá hoàn toàn. Tuy nhiên, đánh giá qua tình trạng cũ kỹ và lỗi thời của sân khấu này thì khả năng đó gần như là bằng không.

 “Ai ở đó vậy…”

 “Ai ở đó vậy…”

 “Ai ở đó vậy…”

Giọng nói của Trần Linh vang lên một cách kỳ lạ trong bóng tối. Cùng lúc đó, một màn hình điện tử ở phía rìa sân khấu bỗng nhiên sáng lên.

Trong thiết kế sân khấu, vị trí này thường đặc biệt được dành cho máy nhắc chữ để tránh việc diễn viên hoặc người dẫn chương trình quên lời thoại giữa chừng. Nhưng lúc này trên màn hình, một chuỗi ký tự màu đỏ xuất hiện—

[ Giá trị kỳ vọng của khán giả:29% ]

Góc trái màn hình, có một hàng ký tự nhỏ nổi lên,

“Làm ơn giữ giá trị kỳ vọng của khán giả không xuống quá 20%. Nếu không, nhà hát sẽ không chịu trách nhiệm đảm bảo cho an toàn của diễn viên.”

Đọc xong những chữ trên màn hình, một nỗi hoang mang khó giấu hiện lên trong mắt Trần Linh.

Khán giả ? Khán giả ở đâu ra vậy?

Thịch - Thịch - Thịch 

Tiếng những bóng đèn được bật lại một lần nữa vang lên.

Màn bóng tối trước sân khấu bỗng rút đi tựa như thuỷ triều, để lộ ra hàng trăm chiếc ghế gỗ được xếp thành hàng ngay ngắn, kéo dài về tận phía xa. Chúng bao quanh sân khấu thành một mảnh dày đặc.

Ghế khán giả.

Ba chữ này vang vọng trong tâm trí Trần Linh. Việc có chỗ ngồi cho khán giả ở cùng một chỗ có cái sân khấu như này cũng tạm coi như là hợp lý, ậy nhưung thứ thực sự làm Trần Linh sởn gai ốc lại là một thứ hoàn toàn khác. Hắn nhận ra rằng, không biết từ khi nào…

Những hàng ghế khán giả đều đã được lấp đầy bởi những “Người xem”.

Bọn chúng là những sinh vật hình người được hắc ám bao phủ. Kể cả có luồng sáng chói mắt kia, Trần Linh vẫn không thể nào nhận ra được ngũ quan của chúng, như thể bọn chúng là hoá thân của vực sâu vậy.

Ngoại lệ duy nhất là đôi mắt của chúng.

Vô số đôi đồng tử màu đỏ thẫm mở ra trong bóng tối. Ngồi trên những chiếc ghế gỗ, chúng nhìn chằm chằm về phía Trần Linh đang ở trên sân khấu, tựa một lũ mèo nhìn xuống con chuột dưới chân. Ánh nhìn của chúng vừa tham lam vừa có chút mỉa mai.

Bị nhìn chằm chằm bởi những thứ kia, Trần Linh bỗng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy thẳng từ xương sống lên đỉnh đầu. Hắn không biết lũ “khán giả” kia đích xác là cái gì nhưng chắc chắn chúng không phải nhân loại!

Trần Linh cố kiềm chế bàn thân khỏi nhìn vào những đôi mắt kỳ dị kia. Thay vào đó, hắn quay người lại và phi thẳng về phía đầu còn lại của sân khấu.

Theo lý thuyết, lối ra của sân khấu đều có ở cả hai bên. Một khi xuống được khỏi sân khấu, hắn sẽ có thể tạm thời thoát được khỏi lũ thực thể ma quái kia!

Ánh đèn trung tâm rọi vào bóng người màu đỏ đang chạy, lao tới rìa sân khấu. Thế nhưng, thứ chờ đợi hắn lại là một bức tường trống không.

Trần Linh cứng người lại vì sốc.

Nghi hoặc, hắn chạy ngược về đầu còn lại của sân khấu, chỉ để thấy lại cảnh tương tự.

Sân khấu này…hoàn toàn không có lối ra.

Trên những chiếc ghế khán giả bị bóng tối bao phủ kia, vô số nhữung đôi đồng tử đỏ thẫm liên tục chuyển động, dõi theo cuộc trốn chạy của hắn trên sân khấu. Bọn chúng tựa như những khán giả chìm đắm trong màn biểu diễn của diễn viên, hoàn toàn tập trung vào đó.

Nhân vật chính của buổi biểu diễn này chính là Trần Linh trong bộ hồng y trên sân khấu.

Cùng lúc đó, những dòng chữ ở chính giữa màn hình nhấp nháy… Giá trị kỳ vọng của khán giả, vốn đang ở mức 29%, bỗng nhảy vọt lên 30%.

Chết tiệt, loại ác mộng quái quỷ gì đây cơ chứ!

Trần Linh cấu mạnh vào người, cố gắng tự thức dậy khỏi giấc mơ này. Thế nhưng, ngoại trừ carm nhận được một cơn đau nhói quen thuộc, vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy hắn sẽ thức dậy.

[Đã hết thời gian nghỉ giữa giờ, vui lòng tiếp tục buổi biểu diễn.]

Ding-ding-ding

Trước khi Trần Linh kịp phản ứng, cảnh tượng trước mặt hắn tan vỡ thành từng mảnh và ý thức của hắn mờ dần đi...

Trong cơn choáng váng, trước khi mất đi ý thức hoàn tòan, hắn đã thấy được chiếc màn đen to lớn và bí ẩn đằng sau hắnchậm rãi mở ra!

Bang!

Trần Linh đột ngột ngồi bật dậy lên từ trên giường. Những tấm ga giường đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt sũng, lồng ngực của hắn cảm thấy nặng trĩu và đôi đồng tử hắn tràn ngập sự sợ hãi.

Hắn nuốt ực một tiếng, nhìn ngó xung quanh từng tí một để chắc chắn rằng hắn đang ở trong phòng mình chứ không phải cái sân khấu quái quỷ kia.

Cuối cùng, hắn thả lỏng cơ thể.

"Đó là một giấc mơ sao...Điên rồ thật." Hắn thầm nghĩ.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn ra khỏi giường và đi tới phòng khách.

Cơn mưa ngoài kia đã gần như tạnh hẳn rồi, nhưng trời vẫn còn tối. Trần Linh gọi bố mẹ hắn, nhưng không ai trả lời. Cả ngôi nhà chìm trong sự im lặng.

"Bọn họ đi làm sớm vậy sao?" Trần Linh tự thầm thì.

Hắn xoa xoa chiếc dạ dày rỗng của mình; có vẻ như cơn ác mộng tối qua đã hao tổn quá nhiều năng lượng của hắn. Hắn cảm giác như đang vừa đi vừa lơ lửng vậy.

Bất lực, hắn đi vào trong nhà bếp kiếm gì đó nhét vào họng.

thấy phần còn lại của một cái bình nước có vẻ như đã bị một con thú hoang dã cắn xé.

"Cái bình này bị sao vậy? Nó bị đông cứng rồi vỡ ra do thời tiết hôm qua à?"

Trần Linh không thể nào nhớ được bất cứ thứ gì xảy ra đêm hôm qua. Thầm lẩm bẩm một mình, hắn nhặt chiếc bình lên, ném nó vào một góc rồi kiếm một mảnh giẻ để lau đi chỗ nước bị đổ ra sàn.

Khi hắn cúi xuống, cả người Trần Linh bỗng đông cứng lại.

Chỗ nước trên sàn bắt đầu tự di chuyển như thể cho một bóng người vô hình ngồi trước mặt hắn, nhúng tay vào trong chỗ nước và viết gì đó lên mặt sàn.

Trong giây tiếp theo, chỗ nước vốn trong suốt bỗng trở nên đỏ như máu, cấu thành một dòng tin nhắn méo mó, rùng rợn trước mặt Trần Linh.

- [Bọn ta đang quan sát ngươi.]