Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

23 165

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

218 7314

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

(Đang ra)

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Sasaki Ichiro

Một bé shota (thực ra đã hơn 20 tuổi) có cuộc sống éo le như bao main khác, đã được đầu thai sang thế giới khác sau khi gặp tai nạn, với cơ thể thuộc về một bé loli vampire (13 tuổi), nhân vật trong g

53 477

Giải Thoát Nanase-san Nhỏ Nhắn Đáng Yêu Nhưng "To Lớn" Khỏi Gã Bạn Trai Cũ Tồi Tệ Và Làm Cho Cô Ấy Hạnh Phúc

(Đang ra)

Giải Thoát Nanase-san Nhỏ Nhắn Đáng Yêu Nhưng "To Lớn" Khỏi Gã Bạn Trai Cũ Tồi Tệ Và Làm Cho Cô Ấy Hạnh Phúc

Karashuma Ei

Một góc nhìn mới mẻ về thể loại hài lãng mạn kết hợp tình yêu trong sáng với sự trả thù đầy thỏa mãn —sẽ bắt đầu ngay bây giờ!

1 10

Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

Mainyuel

Chẳng phải hồi quy thế này hơi quá à?

28 225

WN - Chương 02

Sở Nam khoanh tay trước ngực, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Hà.

Sở Hà còn cố giãy giụa thêm mấy câu: “Chị cả… là, là em nấu canh giải rượu cho chị, không phải anh Nam nấu đâu!”

Khóe môi Sở Nam nhếch lên, nụ cười đầy châm chọc:

“Ồ? Em nói em nấu à? Vậy tốt thôi, nói thử xem hôm qua chị cả uống loại canh gì, nguyên liệu thế nào, từng bước nấu ra sao. Nói đúng thì coi như em nấu.”

Ngày ngày ở ngoài tụ tập ăn chơi với bạn bè, tối lại vùi đầu vào game, một kẻ như Sở Hà lấy đâu ra bản lĩnh nấu canh giải rượu chứ?

Một cơn giận dữ bất chợt bùng lên trong lòng Sở Linh Vi. Em trai ruột của cô lại dám lừa dối cô chỉ vì một chuyện nhỏ thế này sao? Làm vậy có ý nghĩa gì không?

Sở Nam thản nhiên, nhún vai nói: “Chị cứ hỏi cậu ta đi. Em cũng muốn nghe xem cậu ta định bịa ra trò gì để đổ tội cho em, học thêm chút cách nói láo của cậu ta, sau này biết đâu còn có dịp dùng.”

Sở Linh Vi trừng mắt nhìn Sở Nam, rồi quay đầu nhìn về phía em trai ruột.

Lúc này đầu óc Sở Hà xoay vòng dữ dội. Chỉ có hai lựa chọn: hoặc là chủ động nhận tội vu oan, hoặc là chết cũng phải đổ hết lên đầu Sở Nam.

“Chị cả! Không phải em! Nhất định là đêm qua anh Nam mang canh giải rượu cho chị, tiện tay lấy đi đồ của chị! Không phải em trộm đâu, em bị oan mà!” – Sở Hà vừa gào vừa nước mắt nước mũi tèm lem.

Sở Nam phá lên cười lạnh, giọng điệu đầy mỉa mai:

“Ha ha, cậu ta nói gì chị cũng tin à? Người ở cạnh chị mười mấy năm thì chị không tin, lại đi tin một đứa mới được đón về chưa lâu, suốt ngày chơi bời lêu lổng? Buồn cười thật.”

Sở Linh Vi khựng lại. Lời này… chẳng sai. Tại sao cô lại mù quáng tin Sở Hà? Người đã cùng cô lớn lên hơn mười năm, lẽ nào còn kém hơn một đứa em mới về nhà?

Thế nhưng cô vẫn cố chấp, cứng giọng đáp: “Nếu em nói không phải thì đưa chứng cứ ra chứng minh đi! Còn Tiểu Hà… nó chỉ là chưa được dạy dỗ, chị tin nó sẽ sửa đổi.”

Sở Nam nhún vai, giọng hờ hững: “Được thôi, vậy theo em.”

Trong lòng Sở Linh Vi bỗng trỗi dậy dự cảm chẳng lành.

Cô kéo Sở Hà đi theo Sở Nam lên lầu hai, vào phòng của hắn.

“Đây… đây là phòng của em?” – Sở Linh Vi sững sờ, ánh mắt không tin nổi. – “Sao lại nhỏ thế này?”

Sở Nam cười nhạt:

“Giờ chị mới nhận ra à? Em đã nói không biết bao lần muốn đổi phòng, có ai từng để ý đâu?”

Trong lòng Sở Linh Vi nhói lên. Hình ảnh một người cao lớn gần một mét tám phải sống chen chúc trong căn phòng bé như cái kho khiến cô nghẹn lại.

“Vậy sao em không nói thẳng với chị? Nếu em nói—”

Sở Nam bật cười: “Em từng nói rồi. Chị còn nhớ mùa đông năm ngoái không? Nửa đêm em lạnh quá, không ngủ nổi, phải ra sân chạy cho ấm người. Chị bắt gặp còn hỏi tại sao không ngủ. Em đã bảo là vì phòng lạnh, vậy chị phản ứng thế nào, còn nhớ không?”

Sở Linh Vi chết lặng. Trí nhớ bỗng kéo cô về cái đêm hôm ấy, khi từ ngoài trở về, cô thấy Sở Nam chạy qua chạy lại trong sân sau. Khi đó, cô chỉ trách móc vài câu rồi bỏ qua…

Đến giờ nghĩ lại, tim cô nhói lên một nỗi áy náy.

Căn phòng này chỉ khoảng mười mét vuông, chẳng khác gì kho chứa đồ, diện tích chỉ nhỉnh hơn cái nhà vệ sinh một chút. Một chiếc giường dài một mét rưỡi chiếm gần hết không gian.

Cảnh tượng ấy khiến cô nghẹn ngào, ngực nặng trĩu. Thật khó tin em trai mình đã sống thế nào trong căn phòng chật hẹp này.

“Thôi, không nhắc nữa. Em quen rồi.” – Sở Nam buông lời nhàn nhạt, rồi chuyển ánh mắt sang Sở Hà.

Sở Hà tim đập loạn nhịp, mặt mũi tái mét: Xong rồi, anh ta sắp vạch trần mình!

Cậu ta vội vã nhìn chị gái cầu cứu, nhưng Sở Linh Vi chỉ do dự một thoáng rồi quay đi. Cô cần biết sự thật.

Sở Nam hỏi tiếp: “Được, vậy chị nhớ không? Chẳng phải trước đây các người đã nói em không được dùng phòng tắm đó sao?”

Trái tim Sở Linh Vi chợt siết lại. Cô khẽ gật đầu. Quả thật, từ khi mọi người lớn lên, vì phân biệt nam nữ nên không cho Sở Nam dùng phòng tắm chung nữa… nhưng Sở Hà thì lại ngoại lệ.

Sở Nam liếc qua Sở Hà, bộ dạng của cậu ta bây giờ chẳng khác nào vừa nuốt phải thứ gì ghê tởm, buồn cười đến mức hắn suýt bật cười.

Sở Nam thong thả bước đến bên giường, lật chăn, cẩn thận lục tìm. Đến khi thò tay xuống dưới gối, động tác chợt khựng lại.

Khóe môi Sở Nam cong lên thành nụ cười lạnh, rồi chậm rãi rút ra một vật.

Ngay khoảnh khắc đó, gương mặt xinh đẹp của Sở Linh Vi đỏ bừng, vừa tức giận, vừa xấu hổ đến run rẩy.