Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Truyện tương tự

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

(Đang ra)

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

말랑반디

Nhưng có một vấn đề... đấy là tôi đã tái sinh vào thời điểm 300 năm trước khi cốt truyện chính diễn ra.

30 5

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

(Đang ra)

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò, xoay quanh một cậu con trai vô tình được nhiều người thích và một cô gái xinh đẹp quyết tâm chiếm trọn trái tim cậu.

4 3

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

232 20616

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

12 158

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

60 7537

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

173 1071

WN - Chương 01

“Sở Nam! Nửa đêm hôm qua em lén lút chui vào phòng chị làm cái gì hả?!”

“Em mà không nói rõ ràng thì lập tức cút khỏi nhà họ Sở cho chị!”

“Cứ coi như bao nhiêu năm nay nhà họ Sở chưa từng nuôi dưỡng một đứa con nuôi như em!”

Phòng khách xa hoa tráng lệ, ghế sofa da thật, thảm trải sàn đắt tiền, từng chi tiết đều toát lên sự giàu sang quyền quý… Thế nhưng, trong mắt Sở Nam, tất cả lại mơ hồ tựa như một giấc mộng.

Điều khiến cậu bàng hoàng hơn cả thế là trước mặt cậu, một người phụ nữ tuyệt đẹp đang giận dữ trừng mắt nhìn cậu.

“Tôi là ai? Đây là đâu? Xảy ra chuyện gì thế này?” – Sở Nam ôm đầu, lẩm bẩm.

“Đừng có giả ngu nữa!” – đôi lông mày liễu của Sở Linh Vi dựng đứng, giọng đầy mất kiên nhẫn. – “Em mà không nói rõ thì chị sẽ lập tức đuổi em đi ngay!”

“Sở Linh Vi…?” – Sở Nam ngẩn người ra vô thức gọi tên cô.

Khoảnh khắc ấy, gương mặt xinh đẹp của Sở Linh Vi thoáng ửng đỏ.

“Hay lắm, Sở Nam! Giờ đến cả một tiếng chị cả em cũng không gọi, lại dám ngang nhiên gọi thẳng tên chị?”

“Dù có giả ngu thì cũng quá đáng lắm rồi. Em đúng là cần phải được dạy dỗ lại!”

Sở Nam càng thêm ngơ ngác.

“Chị cả? Sở Linh Vi? Con nuôi? Khoan đã… đây chẳng phải là cuốn tiểu thuyết mình vừa đọc hôm qua sao?”

Hôm qua được nghỉ, cậu ôm cả ngày đọc một bộ ngược văn. Nam chính cũng tên là Sở Nam, thân phận con nuôi, ngày nào cũng bị cậu ấm thật sự của nhà họ Sở – Sở Hà – vu oan, hãm hại.

Năm người chị gái trong nhà cũng liên tục hiểu lầm cậu, mỗi lần cậu giải thích thì chẳng ai chịu tin, thậm chí có lúc còn đánh đập cậu.

Cha mẹ thì lạnh nhạt, chẳng thương tiếc, chỉ bởi vì cậu không phải con ruột của họ.

Theo nội dung cốt truyện, hôm nay chính là thời điểm Sở Nam bị chị cả Sở Linh Vi đuổi khỏi nhà vì bị Sở Hà vu hãm.

Hôm qua cậu còn bực mình, gõ hẳn một bài bình luận dài cả trăm chữ mắng tác giả, vậy mà… chớp mắt đã xuyên thẳng vào chính câu chuyện này.

Khóe môi Sở Nam khẽ cong, nụ cười bất lực hiện ra.

“Trời ạ… sao lại đúng ngay đoạn bi đát này chứ.”

“Nếu đến sớm hơn một ngày, mình đã có thể vạch trần bộ mặt thật của Sở Hà, thậm chí còn có cơ hội tranh gia sản với hắn.”

“Nhưng mà… thôi. Một mình tự do bay nhảy cũng chẳng tệ.”

Ngay khi ý nghĩ ấy lóe lên, ký ức của nguyên chủ – Sở Nam ở thế giới này – như cơn lũ tràn vào, khiến đầu óc cậu hơi choáng váng.

“Sở Nam! Có nghe chị nói gì không?! Rốt cuộc hôm qua nửa đêm em chui vào phòng chị làm cái gì?!”

Giọng Sở Linh Vi sắc lạnh, như thể sắp nổ tung vì bị phớt lờ.

Hít sâu, Sở Nam ngẩng đầu nhìn chị cả.

Quả thật, đúng y như miêu tả trong truyện: khuôn mặt kiều diễm, đường nét tinh xảo, làn da trắng mịn, vòng ngực đầy đặn, đôi chân dài thon thả khiến người ta nghẹt thở.

Ánh mắt cậu bất giác lướt xuống…

“Em còn dám nhìn bậy?!” – Sở Linh Vi đỏ mặt, giận dữ quát. – “Không ngờ chị lại có một thằng em nuôi hư hỏng như thế này!”

“Cút ngay! Chị không muốn thấy em thêm một giây phút nào nữa!”

Lồng ngực Sở Linh Vi phập phồng, giận dữ đến mức run rẩy.

Sở Nam nuốt khan. “Thật là… to quá, nhỡ cái nút áo kia bung ra bắn thẳng vào mặt thì… toi mất.”

Nhìn thấy sắc mặt chị cả ngày càng lạnh, cậu chỉ đành nhún vai:

“Em thực sự không hiểu tại sao chị không tự mở camera mà xem. Em rốt cuộc đã làm gì, lẽ nào chị không thể tự kiểm chứng sao?”

Trong lòng, Sở Nam thầm lầu bầu:

“Thật hết nói nổi. Rõ ràng tối qua chị say mềm, em còn tốt bụng nấu canh giải rượu mang qua, thế mà chị nghĩ em định giở trò? Đúng là bệnh hoang tưởng nặng mà.”

“Thôi cũng được. Chị muốn em đi thì em đi. Dù sao trong căn nhà này chẳng ai thật lòng thích em… đặc biệt là chị.”

Nói rồi, Sở Nam liếc thẳng lên cầu thang – nơi Sở Hà đang đứng, khóe môi khẽ nhếch, đầy vẻ hả hê.

Sở Hà đeo kính, gương mặt trắng trẻo, bề ngoài lịch sự nho nhã, nhưng nụ cười giễu cợt lại tố cáo sự giả tạo ấy.

“Sở Nam, em vừa nói gì? Canh giải rượu tối qua… là em nấu?”

Nghe vậy, lông mày của Sở Linh Vi cau chặt. Cô rõ ràng không nghe thấy Sở Nam nói câu đó, thế nhưng… trong đầu lại vang lên rõ ràng. Chẳng lẽ là ảo giác?

Tối qua sau buổi tiệc, cô uống quá chén, về đến nhà liền ngã xuống giường.

Nửa đêm khát khô cổ, cô tỉnh dậy, thấy trên tủ đầu giường đặt sẵn bát canh giải rượu. Khi ấy, cô ngỡ rằng do Sở Hà chuẩn bị. Nhưng giờ Sở Nam lại thừa nhận là cậu làm?

Sở Nam nhướn mày:

“Chị bị điếc à? Em bảo em đi thì không được chắc?”

“Với lại, chị lấy đâu ra cái thông tin canh giải rượu là em nấu? Xem ra cuối cùng chị cũng biết suy luận rồi đấy.”

“Sở Nam! Em dám mắng chị?!” – Sở Linh Vi tức giận.

“Được rồi được rồi, xin lỗi. Em không muốn dây dưa thêm nữa. Giờ em đi, được chưa?” – Sở Nam cắt ngang, đứng dậy định bước ra cửa.

“Không được! Em phải nói rõ ràng cho chị, bằng không thì đừng hòng đi đâu hết!” – Sở Linh Vi giữ chặt tay cậu.

Khóe miệng Sở Nam giật nhẹ. Cậu hất mạnh tay:

“Buông ra! Đừng làm phiền em nữa. Muốn biết thì cứ đi hỏi cậu em ngoan ngoãn kia xem hắn đã làm những trò gì.”

Trong lòng, sự chán ghét dành cho Sở Linh Vi ngày một dâng cao.

Trên cầu thang, sắc mặt Sở Hà khẽ biến đổi.

“Thằng này hôm nay bị sao thế? Như thể đổi tính hoàn toàn. Nhưng cũng tốt, càng làm chị cả nổi giận, càng dễ bị đuổi ra khỏi nhà.”

Bị Sở Nam hất tay, Sở Linh Vi ngẩn người, rồi giận dữ lao đến chặn trước mặt cậu.

“Sở Nam! Em dám hỗn với chị? Còn dám ám chỉ em trai ruột của chị? Nói rõ ra! Không được đi đâu cả!”

Sở Nam thật sự phát cáu.

“Trời ạ, chị phiền chết được! Muốn rõ ràng đúng không? Được thôi!”

Cậu bật cười gằn, sải bước về phía cầu thang, tóm lấy cổ áo Sở Hà đang sững người chưa kịp phản ứng, lôi xềnh xệch xuống trước mặt Sở Linh Vi.

“Nói đi! Ai nấu bát canh giải rượu tối qua?!”

“Và quan trọng hơn hết – tại sao trong phòng tôi lại xuất hiện… đồ lót của Sở Linh Vi?!”

Gương mặt Sở Nam tối sầm, ánh mắt lạnh lẽo ép sát, khiến Sở Hà lập tức tái mét.

Bởi chính hắn, tối qua lén lấy đồ của Sở Linh Vi, rồi sáng nay cố tình để vào phòng Sở Nam.

Mà hành lang hôm đó… hắn quên tắt camera!

Từ trước đến nay, mấy chị gái luôn tin hắn vô điều kiện, chẳng bao giờ nghe Sở Nam giải thích.

Nhưng giờ… xem ra Sở Nam không còn định chịu oan nữa.

“Anh… anh nói gì thế? Em… em không hiểu…” – Sở Hà tỏ ra đáng thương, mắt ngấn lệ.

“Sở Nam! Sao em có thể thô bạo thế được, nó là em trai em mà!” – Sở Linh Vi vội kéo Sở Hà dậy.

“Tiểu Hà, nói cho chị biết đi. Canh giải rượu hôm qua có phải em nấu không? Còn chuyện vừa rồi… cái đồ của chị ở trong phòng nó, là thế nào?”

Nhắc đến chi tiết ấy, gương mặt trắng hồng của Sở Linh Vi lập tức đỏ bừng.

Là chị cả của nhà họ Sở, nghĩ đến việc đồ riêng tư của mình xuất hiện trong phòng đứa em nuôi, cô vừa phẫn nộ, vừa xấu hổ.

Nỗi nhục nhã và ghê tởm dâng lên khiến toàn thân cô run rẩy…