Ngày hôm sau.
Khi tiết sinh hoạt của lớp 2-A bị kéo dài bởi cuộc trò chuyện ngắn của giáo viên chủ nhiệm. Vừa kết thúc, tôi gục xuống bàn với một cục u trên gò má.
Sau đó liền thở dài từ đôi má đang phồng lên của mình.
Tôi đã hồi hộp chờ đợi kể từ đêm hôm qua, và giờ thì cuối cùng cũng đã đến lúc.
Tôi cần tới gặp Hayu ở dãy phòng học chuyên dụng. Đấy là nơi dành riêng cho các cuộc gặp gỡ của chúng tôi.
...Nhưng vì lý do nào, tôi lại cảm thấy khá lo lắng khi đi đến đấy. Mỗi lần cố gắng ngồi dậy khỏi ghế, sức lực của tôi đột nhiên biến mất.
Tôi biết rằng nếu mình để Hayu đợi lâu hơn nữa thì em ấy sẽ lại rơi vào tâm trạng tồi tệ, nhưng tôi cần thêm thời gian để chuẩn bị tinh thần cho việc này.
May mắn thay, không một bạn cùng lớp nào nghi ngờ việc tôi cắm mặt vào bàn sau giờ học. Tôi không có nhiều bạn để cùng nhau trò chuyện trong lớp học, một số ít trong số đó đã về nhà hoặc đã đi tham gia hoạt động câu lạc bộ của họ.
Tôi nghĩ mình nên thư giãn và lấy điện thoại ra nghịch thêm một chút, nhưng...
“Ừm... Aramaki Tenta-kun?”
Một giọng nói đáng lẽ ra tôi không nên nghe thấy bỗng nhiên tiến lại gần.
Khi ngước lên, tôi ngạc nhiên khi thấy đó là cô gái ngồi cạnh mình, mặc dù ngồi cạnh nhau đã lâu nhưng cả hai đều chưa từng nói chuyện với nhau trước đây. Khá chắc tên cậu ấy là Akana-san, tôi mơ hồ nhớ lại trong lúc trả lời :
“ À, ừm... Có chuyện gì vậy?”
Câu trả lời của tôi có hơi gượng gạo. Đó là bởi tôi thường chỉ nói chuyện với một số ít người ở trường. Mỗi lần có thêm một người bạn mới, tôi thật tình không biết phải nói gì với họ.
Akana-san cũng không phải là người khéo miệng cho lắm. Cậu ấy ngập ngừng… và chỉ ngón tay của mình về phía hành lang.
Tôi đưa mắt nhìn theo đầu ngón tay của cậu ấy, và — thôi xong!
Người đang đứng ngoài hành lang chính là Hayu, tôi cứ nghĩ lẽ ra con bé phải đang đợi tôi ở bên dãy phòng học chuyên dụng.
Hayu không bước vào lớp mà đứng rụt rè ở phía ngoài hành lang, nhưng có vẻ con bé vẫn tò mò nên đã lén nhìn vào phòng học của năm hai. Tại ngôi trường này, màu sắc của chiếc cà vạt hoặc áo khoác bạn mặc tượng trưng cho khối lớp bạn đang học, vì vậy những ánh nhìn từ các học sinh đi ngang qua có thể do đây là một cảnh tượng hiếm gặp hoặc họ chỉ cảm thấy tò mò vì một học sinh khối dưới lại đứng ở đây — dù sao đi nữa, con bé cũng đang trở nên quá nổi bật.
Ngay cả một người như tôi, với tư cách anh trai của con bé nhận xét thì Hayu là một cô gái khá xinh đẹp. Hơn nữa, chỉ mới được khoảng một tháng kể từ khi con bé nhận chức đại diện cho các tân học sinh. Đương nhiên Hayu sẽ thu hút sự chú ý nếu bản thân cứ đi loanh quanh trước phòng học của những lớp khác.
“Tớ đang gọi cậu đấy?”
Khi tôi vừa nắm bắt được tình hình hiện tại, lời nói của Akana-san cuối cùng cũng chạm đến tôi.
—Em ấy...!
Theo phản xạ, tôi nắm lấy cặp của mình và đá ghế ra để đứng dậy. Akana-san trông có vẻ ngạc nhiên bởi hành động vội vàng của tôi. Đôi mắt bơ phờ của cậu ấy mở to ra trước cảnh tượng đó.
Tôi cảm thấy có lỗi vì đã làm cậu ấy giật mình. Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm vài giây, và sau đó:
“À, tớ xin lỗi... Không phải, ý tớ muốn nói là, cảm ơn cậu.”
Tôi chậm lại để nói lời cảm ơn. Rồi sau đó phóng nhanh rời khỏi lớp học.
“–Anh đã bảo em hãy đợi anh rồi mà.”
Ngay khi bước chân ra khỏi lớp, tôi thì thầm với em gái mình, nhưng con bé dễ dàng né tránh và cúi đầu chào Akana-san, người vẫn còn ở trong phòng học. Mái tóc đuôi ngựa của Hayu nảy lên xuống khi con bé cúi đầu.
Lúc ngẩng đầu lên, Hayu liền nở một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt mình. Nụ cười ấy cứ như làn gió mùa xuân nhẹ nhàng khiến cho Akana-san, người đã mất cảnh giác trước sự thay đổi đột ngột đó, mỉm cười đáp lại.
Ai mà tin nổi đây lại là cùng một người với con em gái lúc nào cũng mặc đồ tuềnh toàng như mấy cậu trai mới lớn lúc ở nhà kia chứ.
“...Nào, chúng ta đi thôi.”
Tôi cảm thấy khuôn mặt giống như mèo con của con bé rất buồn cười nhưng có lẽ tôi nên giục Hayu rời đi trước khi thu hút thêm bất kỳ sự chú ý nào từ những người khác. Em gái tôi quay người lại với nụ cười trên mặt.
“Chờ đã. Nó bị lệch rồi kìa.”
Cái gì bị lệch cơ chứ? Tôi không có thừa thời gian để suy nghĩ. Hayu bất ngờ thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi. Nó gần đến nỗi mùi hương của lăn khử mùi hay mùi của loại trái cây nào đó xộc thẳng vào mũi tôi.
Con bé đặt tay lên cà vạt của tôi để chỉnh lại sao cho ngay ngắn và siết chặt nó lại. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội được nghịch cà vạt của người khác trước đây, nhưng em ấy lại làm một cách thật dễ dàng.
Tôi có thể nhận thấy những cú liếc mắt dữ dội đều đang đổ dồn về phía này, cùng với những lời bàn tán không tài nào nghe được.
Một trong những đứa con trai khiêm tốn, ít nói nhất trong lớp lại đang được sửa cà vạt bởi một nữ sinh năm nhất. Đây chắc hẳn là một cảnh tượng khác xa với cuộc sống hằng ngày của bọn họ.
Nhưng nó lại không hề ngọt ngào như vẻ bề ngoài đâu. Cổ của tôi thực chất đang bị bóp nghẹt bởi chiếc cà vạt.
“Anh đã làm gì mà chị senpai tốt bụng ấy lại hốt hoảng đến như vậy...!”
Tôi tự hỏi làm sao mà Hayu có thể thì thầm cực kỳ nhỏ với một nụ cười rạng rỡ như vậy trên khuôn mặt. Hiện tại thì con bé có thể đang mang trên mình một cái mặt nạ khác, nhưng cái tính hay cằn nhằn của nó bảo đảm với tôi rằng đây chắc chắn là em gái mình.
“Em mới là người từ đâu chui ra đó!”
Tôi thì thầm lại và túm lấy cổ tay em ấy để ép buông cà vạt của tôi ra. Hayu âm thầm chống cự bằng tất cả sức mạnh có trong tay mình, nhưng đúng như dự đoán, em ấy đã bị đánh bại bởi sức mạnh của cánh tay tôi. Tôi nắm lấy tay của con bé và kéo đi, và lần này Hayu bắt đầu đi theo tôi thật lặng lẽ.
Không một ai có ý định đuổi theo tôi cả, nhưng tôi có cảm giác rằng ánh mắt của bọn họ đang theo dõi tôi đến tận góc đường.
Tia nắng chiếu vào dãy hành lang lúc tan trường vẫn chưa chuyển sang màu đỏ thắm, thay vào đó lại là một màu xanh ấm áp, mệt mỏi rã rời của mùa xuân. Mấy giọng nói trong hành lang cũng có màu tương tự. Những chàng trai và cô gái đều được giải thoát khỏi các lớp học nhàm chán nhìn chung thì rất vui vẻ và thoải mái.
Giữa tất cả những điều này, tôi là người duy nhất mang vẻ mặt u ám. Khỏi cần phải nói, tôi e rằng bản thân sẽ bị mọi người nhìn một cách kỳ quặc vào ngày mai, tất cả là bởi hành động khác người của em gái tôi.
“Em nghĩ mình đang làm gì vậy? Xông thẳng tới lớp học của anh như thế.”
Tôi hỏi bằng giọng mỉa mai nhất có thể, nhưng em gái tôi—người đang đi ngay cạnh trông có vẻ không quan tâm cho lắm. Em ấy thờ ơ đến mức nhìn giống như một người chỉ đơn giản là đang đi cùng hướng với tôi, chứ không phải là một người đang đi cùng tôi.
Một tên nam sinh năm hai với đôi vai rũ xuống trong ánh sáng ảm đạm và một nữ sinh năm nhất xinh đẹp như một bông hoa nở rộ ở phía sau. Đang đi kề bên nhau, họ thể hiện sự tương phản hoàn toàn với mọi thứ xung quanh.
Em ấy đảo mắt khắp nơi và nhìn tôi trong lúc tôi mải mê suy nghĩ về định hướng tiếp theo sau khi ngày mai kết thúc.
[Note: “định hướng tiếp theo sau khi ngày mai kết thúc” là một cách ẩn dụ trớ trêu chỉ ra rằng có điều gì đó đang đi theo một hướng hoàn toàn sai lầm và không thể đoán trước.]
“Không có gì cả đâu. Nếu có thì chỉ là một chuyến ghé thăm của cô em gái mà thôi.”
“Đó là cái quái quỷ gì vậy...?”
Tôi không biết từ đâu ra mà em gái tôi lại có được niềm vui khi quan sát cuộc sống học đường của anh trai mình.
Nhưng em ấy nhún vai như thể muốn nói rằng đó là lỗi của tôi.
“Thì bởi, anh biết đấy. Em không thể không lo lắng về cuộc sống cô đơn của anh ở trường trong khi anh chỉ nằm ở nhà, nhốt mình trong phòng để xem những bộ anime quái gở và chơi game.”
Đúng là tôi đang lẻ loi trong lớp học, dính chặt vào chiếc bàn mà không có gì để làm.
“Chỉ là... một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi anh không có ai để nói chuyện cùng.”
“Thật vậy sao...?”
Hayu nheo mắt nghi ngờ. Nhưng vì khuôn mặt của em ấy rất hí hửng, nên bất cứ khi nào em ấy tỏ ra lạnh lùng, nhìn giống hệt như em ấy đang bị cây gai đâm vào vậy.
“Em chả hiểu tại sao anh lại thấy khó chịu khi em gái đến lớp của mình. Và ban nãy, anh đã phát điên lên khi được một cô gái bắt chuyện. Đó là lý do anh là một tên otaku.”
Kia rõ ràng là một lời nhận xét phân biệt đối xử, thật bực bội khi tôi không thể mạnh dạn phủ nhận điều đó vì nó khá đáng xấu hổ. Dẫu vậy, tôi vẫn chống đối lại em ấy.
“Nó không liên quan gì đến otaku hết... Em sẽ ngạc nhiên khi biết còn có rất nhiều otaku vui tươi ngoài kia.”
“Gì cơ chứ? Em chưa từng thấy một otaku nào như vậy cả.”
“Chỉ là do em chưa biết thôi.”
Tôi thở dài với em gái mình, người vẫn đang che giấu thái độ khinh bỉ đối với các otaku. Tôi không chắc phải làm gì với nó nữa.
Chính cái tính cách này ngay từ đầu đã gây ra cho con bé nhiều rắc rối.
“Đó là lý do tại sao em lại đang cãi nhau với bạn thân của mình.”
“...”
Khi tôi chỉ ra điều này, Hayu không trả lời tôi mà thay vào đó em ấy chỉ ngoảnh mặt đi, cố kìm nén tiếng thở hổn hển.
Trong lúc quan sát bộ dạng khó xử của em gái mình, tôi nhớ lại câu chuyện mà em ấy đã kể cho tôi nghe đêm qua ở trong phòng.
“Em đã cãi nhau với Kaho...”
Nguyên nhân dẫn tới việc em ấy quyết định hỏi tôi về light novel bắt nguồn từ đây.
Murase Kaho là người bạn thân thiết nhất của Hayu và là một cô gái khá trầm tính. Em ấy rất thông minh và kín đáo trái ngược với một người cực kỳ năng nổ như Hayu, nhưng chúng tôi đã gần gũi với nhau kể từ hồi tiểu học. Có lẽ là bởi tính cách thất thường và tâm đầu ý hợp của chúng tôi. Em ấy thường hay qua nhà tôi và ở lại đó vài lần nên tôi đã làm quen với Kaho.
Lúc còn học tiểu học, em ấy đã từng đeo một chiếc mắt kính có gọng đen dày, nhưng khi bước vào cấp hai, Kaho đã chuyển sang đeo kính áp tròng khiến em ấy trông ngây thơ và thoải mái hơn rất nhiều. Tôi nhớ khi đó bản thân đã cảm thấy rất ấn tượng và buồn bã khi biết được tin, vì tôi nghĩ em ấy là một cô gái không chú trọng gì nhiều đến thời trang.
Ở ngoài đường, Hayu giống một con mèo đến không tưởng, em ấy không hề tỏ ra gay gắt hay lạnh lùng như thường ngày với tôi, mà thay vào đó lại cư xử như một học sinh danh dự hớn hở và năng động với tất cả mọi người em ấy gặp. Tôi không nghĩ rằng con bé đang hành động theo tính toán gì đó ở trong đầu. Tôi coi đó chỉ là một nhân cách khác của Hayu.
Sự thật thì Hayu là người có tham vọng và ý thức về công lý mạnh mẽ hơn hầu hết bất cứ ai, có lẽ đó là lý do tại sao con bé lại cảm thấy tiếc nuối cho anh trai của mình, người luôn trốn trong phòng với những sở thích ở nhà.
Tuy nhiên, mỗi lần tôi ở cạnh Kaho, không hề có cái phẩm chất nào gọi là “gái ngoan” hiện thân trong em ấy, suy ra chúng tôi cứ thế thư giãn, cười đùa, và phàn nàn với nhau một cách tự nhiên. Không hiểu sao, nhưng tôi lại nhớ cảm giác nhẹ nhõm khi chứng kiến cảnh hai em ấy ở cùng nhau.
Từ khi Hayu và Kaho học khác trường cấp ba, tôi vẫn chưa nghe tin gì nhiều về hai đứa lắm, nhưng—
“Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”
“Vào chủ nhật tuần trước, em đã đi chơi với Kaho sau một khoảng thời gian dài không gặp mặt, và trên đường về nhà, bọn em ghé vào một quán cà phê.”
Đôi chân của em ấy tê cứng chỉ sau vài phút ngồi trên sàn nhà, thế là em ấy nằm ngửa xuống giường của tôi, lần lượt đung đưa đôi chân thong thả, săn chắc.
“Chúng em đã nói về trường học của mình và nhiều thứ khác nữa, rồi cuối cùng Kaho hỏi,
—Cậu nghĩ sao về light novel?”
“Thế em trả lời như nào?”
“Em đã nói xấu nó thậm tệ.”
Giọng nói của em ấy thật thà và không tự dè dặt, nghe giống hệt một đứa trẻ. Tôi chắc rằng em ấy cũng nói với giọng tương tự trước mặt Kaho.
“Em không thực sự nhớ những lời mình đã thốt ra, nhưng em nghĩ là điều gì đó đại loại như... đó là thứ khiến mấy tên mọt sách nghĩ rằng họ đang đọc một quyển sách thực thụ. Cậu biết đấy, loại mà những người không thể vẽ manga sẽ viết để thay thế.”
Tôi nhếch miệng trong kinh tởm.
“Không, không, không... em thô bạo quá đấy.”
“Nhưng một người bạn trong lớp em cũng bảo với em như thế. Họ còn nói rằng nó được viết trên internet.”
“Em và đám bạn của em, đừng bao giờ đặt niềm tin vào mấy thứ trên internet.”
Ở nhà và ở trường, mọi người đều nghĩ Hayu là một cô gái mạnh mẽ, nhưng trên thực tế, em ấy lại là một người dễ bị ảnh hưởng bởi người khác. Em ấy ghi nhớ tất cả những gì bản thân đã xem trên TV, trong sách và gần đây nhất là trên internet và nói về nó như thể đó là lý tưởng của chính em ấy.
Nói tóm lại, họ dễ dàng bị dao động bởi những thứ “nhìn chung là đúng”, chẳng hạn như sự trưởng thành, sự uy quyền trong các lĩnh vực khác nhau, những cuốn sách bán chạy nhất và phần lớn nhiều thứ khác.
Bạn có thể tự hào về những câu chuyện vặt vãnh của mình hoặc việc theo dõi bộ phim truyền hình hay bài hát mới nhất, nhưng nếu bạn bị cuốn vào định kiến tiêu cực như vậy, giống trường hợp bây giờ, bạn sẽ bị mù quáng bởi sự thật.
“Hơn nữa, khi em còn học lớp năm, cậu bạn ngồi trước mặt em, Sato-san, đã tức điên lên vì mua nhầm một cuốn light novel mà cứ ngỡ đó là manga.”
“...Ờm, nếu em đang học tiểu học, em có thể sẽ bị nhầm lẫn bởi cách thiết kế của bìa so với manga.”
“Sato-san không có nhiều tiền tiêu vặt vì cậu ấy phải tự trả tiền mua thức ăn cho chuột hamster. Em cảm thấy tội nghiệp cho cậu ấy, nên em đã nghĩ rằng đó là lỗi của light novel...”
“Chà... thật đáng thương, nhưng đó là chuyện khác. Lỗi không phải nằm ở light novel.”
“...Kaho cũng nói điều tương tự.”
“Vậy ra đó là lý do hai đứa cãi nhau?”
“Không, không phải như thế... em nghĩ là...”
Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói của em ấy như bị bóp nghẹt. Tôi nhìn sang và thấy rằng em ấy đang nằm trên giường với khuôn mặt vùi trong cánh tay.
“Lúc đó, trông cậu ấy có vẻ thất vọng và khó chịu hơn là tức giận. Nhưng về sau, Kaho đã nói,
—Tớ xin lỗi.
Vài năm trước, khi em còn học cấp hai, cậu ấy đã bắt đầu viết lách trên một trang web có tên là... gì ấy nhỉ? Cậu ấy cứ viết trên một trang nơi mà anh có thể viết và đăng light novel hoặc những thứ đại loại vậy, và em nghe nói Kaho khá nổi tiếng ở đó...
…..............Wow
Tôi không biết phải dùng từ gì để diễn tả điều đó.
Sẽ thật xấu hổ khi được bảo rằng người kia là tác giả của một cuốn light novel ngay sau khi bạn đã nói xấu rất nhiều về nó trước mặt họ.