Tôi đã kiểm tra liên tục từng phút, nhưng vẫn không có sự thay đổi nào trong lịch sử cuộc gọi trên chiếc điện thoại vốn dĩ không bật chế độ máy bay của mình.
Dẫu vậy, thỉnh thoảng tôi lại liếc nhìn chiếc điện thoại đang cầm trên tay trong lúc di chuyển, cái máy game mô phỏng đang hiển thị hành động của tôi trên màn hình TV. Cũng bởi không tập trung nên trò chơi gần như không có tiến triển gì, và tại thời điểm này tôi đã thuộc lòng đoạn nhạc nền cứ lặp đi lặp lại vì tôi đã mất quá nhiều thời gian.
Đã hơn chín giờ tối. Sau khi đi học về, ăn tối và tắm rửa xong, chính là thời điểm tôi thường cảm thấy buồn ngủ mặc dù vẫn còn quá sớm để tôi phải leo lên giường.
Mùa côn trùng kêu rả ríc vẫn chưa đến. Bên trong căn phòng không quá rộng này, tất cả những gì khuấy động nơi đây chỉ là ánh sáng lập lòe yếu ớt của đèn huỳnh quang và giai điệu của bài nhạc trong trò chơi.
“Xin hãy đưa ra lựa chọn!”
Đó là giọng nói của nhân vật thư ký — người đã thúc giục tôi phải nhanh lên vì tôi chưa chịu làm gì suốt ba phút, vang lên to rõ đến lạ thường và khiến tôi ngồi sụp xuống. Tôi phải tập trung vào trò chơi, thế nên tôi quay trở lại với màn hình.
Đó là cho khi nó xảy ra.
Cánh cửa phòng bất ngờ mở toang.
Chỉ có một người duy nhất trong nhà Aramaki thô lỗ đến mức xông thẳng vào phòng tôi mà không gõ cửa, chỉ duy nhất một người có thể bước vào căn phòng và tắt máy chơi game của tôi mà không hề do dự.
“... Em vừa làm cái gì thế này, Hayu? Anh vẫn chưa lưu lại game trong 20 phút vừa qua đấy!”
Tôi bị sửng sốt trong chốc lát, sau đó lập tức đứng dậy và lên tiếng phản đối về việc cô em gái đột nhiên xông vào phòng của mình.
Những cô gái 2D xinh đẹp, các nữ chiến binh, đã biến mất khỏi màn hình, thay vào đó là một cô gái xinh xắn bằng xương bằng thịt đang đứng trước TV.
Hayu – em gái tôi, khẽ khịt mũi.
“20 phút nghĩa là sao hả? Chẳng phải anh đã cứ cắm mặt vào nó từ lúc đi học về sao? Bộ anh không có bài tập về nhà hả?”
“Em đang hành xử giống hệt những tên phản diện trong mấy bộ phim hoạt hình cũ vậy đó...”
Chuyện lúc nào cũng xảy ra như thế này mỗi khi Hayu bước vào phòng tôi. “Lại chơi game?”; “Lại đọc manga?”; “Lại xem anime?”; “Anh không có thứ gì khác hay hơn để làm à?”
“Anh đang bắt em phải nói điều đó đấy. Anh không có thứ gì khác hay hơn để làm à?”
Tôi biết ngay em ấy sẽ nói vậy mà. Em gái tôi là một học sinh xuất sắc, có nhiều bạn bè, và là chủ tịch hội học sinh trong năm hai và năm ba của trường cấp hai. Nên khi nghe những lời trách móc đó, tôi cũng phải cảm thấy xấu hổ vì là một người anh trai không có tài cán gì đặc biệt và chỉ biết nhốt mình trong phòng chơi game và đọc sách.
“... Em muốn gì nào?”
Tôi nài nỉ em ấy nói tiếp, vì ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu để em ấy làm theo những gì bản thân đã nói. Em ấy không trả lời mà thay vào đó thì ngồi xuống trước mặt tôi. Hayu, người thường hay ngồi chéo chân trong nhà, hôm nay lại đang ngồi quỳ xuống.
Đôi chân đang gập lại dưới chiếc quần ngắn của em ấy đang chà xát với nhau không ngừng nghỉ.
… Chuyện gì đang xảy ra thế này...?
Có cái gì đó rất kỳ lạ đang diễn ra. Bất cứ khi nào em ấy đến phòng tôi thông thường chỉ là để chuyển lời từ mẹ, chẳng hạn như khi đến giờ ăn tối hoặc khi bồn tắm đã sẵn sàng. Đôi lúc em ấy cũng đến để hỏi tôi về những điều mà mình không hiểu, như là khi em ấy phải thi cuối kỳ, nhưng vẫn còn đang giữa mùa xuân và em ấy lại còn chưa bắt đầu vào học cấp ba.
Tôi cũng ngồi xuống, nhưng không ngồi thẳng.
Khi tôi quay mặt về phía em ấy, tôi thấy được rằng đây là một cô em gái cực kỳ đáng yêu. Không giống như tôi, một người có khuôn mặt tầm thường và tẻ nhạt, Hayu có khuôn mặt mềm mại, một chiếc mũi và cặp mắt rất đẹp. Nếu có mười người gặp em ấy thì chắc chín người trong số đó sẽ đổ ngay tức khắc.
Hayu vừa tắm xong, mái tóc của em ấy được buộc theo kiểu đuôi ngựa, kết hợp cùng với chiếc váy ngủ kiểu dáng thể thao làm tăng thêm cho bạn ấn tượng về một cô gái sôi nổi tràn đầy sức sống.
“… Sao thế?”
Thấy Hayu không chịu mở miệng gì cả, tôi lại thúc giục em ấy.
Phản hồi vẫn không thấy đâu. Em ấy nhìn quanh chiếc kệ sách chứa đầy những quyển manga, mô hình và máy chơi game đang nhấp nháy ánh đèn đỏ u sầu.
“Đây vẫn luôn là một căn phòng của một otaku, phải không...?”
Em ấy bất thình lình lẩm bẩm điều gì đó. Bằng một giọng nói đầy sỉ nhục và ghê tởm.
“Đó không phải việc của em. Anh tự mua chúng bằng tiền tiết kiệm cũng như là tiền từ công việc làm thêm của mình nên em không có quyền phàn nàn.”
“Anh đã từng chơi bóng đá.”
“Chuyện đó là của nhiều năm về trước rồi...”
“Làm thế nào mà sau khi lớn lên anh lại trở thành một kẻ lập dị đến vậy?”
“Tại sao em lại nói những lời từ quan điểm của mẹ chúng ta?”
Tôi có thể hiểu em ấy cảm thấy xấu hổ vì tên anh trai của mình lúc nào cũng trốn trong phòng và theo đuổi cái sở thích otaku của anh ta. Nhưng tôi không hiểu, tôi đã nghĩ rằng điều đó sẽ khiến em ấy phớt lờ hoặc tránh xa mình, nhưng ngược lại em ấy lại cố dính líu tới tôi.
Em ấy thậm chí còn đăng ký học cùng trường với tôi cho đến tận năm cấp ba, trừ hồi cấp hai, với lý do là “vì nó gần nhà và dễ làm quen”. Nghe thì cũng hợp lý đấy nhưng có cô em gái học cùng trường cũng phát sinh một số vấn đề.
Tuy nhiên có vẻ như Hayu không thèm để ý đến sự mệt mỏi của tôi và tiếp tục kêu ca.
“Em tuy không phải là mẹ nhưng anh trai em là một kẻ tồi tệ. Anh chẳng có bạn bè, và suốt ngày nhốt mình trong phòng. Lũ otaku đúng thật là...”
Thế là bài giảng hôm nay sắp sửa bắt đầu. Thông thường tôi sẽ cứ mặc kệ và để cho em ấy rời đi nhưng một khi đã quyết tâm thì không gì có thể đuổi được em ấy.
Bên cạnh đó.
“Hayu.”
Tôi gọi tên em gái mình. Em ấy hẳn đã hiểu được ý nghĩa đằng sau giọng nói hơi cứng rắn của tôi, bởi vì em ấy vừa phát ra một tiếng kêu khó chịu.
“... Sao hả?”
“Em không đến đây để quở mắng anh đúng chứ?”
Quá rõ ràng là em ấy đang cố gắng thay đổi chủ đề. Việc em gái tôi – là một người vô cùng khó đoán nếu có chuyện gì đó liên quan đến tôi, lại đang miễn cưỡng nói ra chứng tỏ chuyện này rất quan trọng.
“Nếu em có gì muốn nói thì hãy nói nhanh đi. Ít nhất anh cũng sẽ lắng nghe.”
Nghe tôi nói vậy, Hayu dường như đã quyết định xong. Sau khi hít một hơi thật sâu, em ấy ngước lên và nhìn thẳng vào tôi.
“Anh biết có một thứ được gọi là ... light novel nhỉ?”
Trong thoáng chốc, tôi không thể hiểu những gì em ấy nói. Cũng tại tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một người ghét otaku như em gái tôi lại đi nói những từ đó.
Không biết em ấy đón nhận sự im lặng của tôi ra sao nhưng em ấy bổ sung thêm vài ý nữa.
“Nó là một cuốn tiểu thuyết có bìa giống hệt manga.”
“Phải... anh biết điều đó.”
Chỉ có vậy thôi sao? Khi tôi nhìn Hayu với ánh mắt dò hỏi, em ấy trông lúng túng.
“Light novel thì có gì thú vị vậy?”
Đây quả là một câu hỏi khó để trả lời bởi vì nó rất mơ hồ.
Nhưng quan trọng hơn, tại sao em gái tôi, một người khỏe khoắn, năng động và đủ thông minh đến mức được chọn là người đại diện cho các tân học sinh vào lễ nhập học, người ghét otaku ra mặt, lại hỏi tôi điều đó … với một vẻ mặt khẩn khiết như vậy?
Tôi nghiêng đầu để bắt chước lấy dáng vẻ bối rối trên khuôn mặt của em gái tôi, người trông không giống tôi về mọi mặt.
“Chuyện gì đang diễn ra thế này?”