Suki na ko ni furareta ga, kouhai joshi kara “Senpai, watashi ja dame desuka…?” to iwareta ken

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 4

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 7

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 4

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 481

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 539

Tập 01 - Prologue

Trans: Knix

Edit: Savoy

Mọi ý kiến đóng góp về bản dịch đều được ghi nhận.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

____________________________________________________________________

“Narumi-senpai, trang thiết bị đã ổn thoả hết chưa ạ?”

“À. Vừa mới nhập học mà đã phải nhờ em giúp đỡ rồi, xin lỗi nhé.”

Tôi đã phải lòng cậu con trai này.

Suốt từ hồi năm bốn tiểu học, và khi nhận ra thì cũng đã đơn phương được 5 năm 7 tháng rồi—

“Không cần khách khí vậy đâu anh. Cũng vì thế nên em mới thi vào trường cao trung này mà.”

“Dù em có nói thế, nhưng Ayano-chan vẫn được chào đón mà.”

“Cảm ơn anh. Em chỉ nhận tấm lòng thành đó thôi♪”

Hôm đó là ngày hội chào đón tân học sinh, rất nhiều các hoạt động câu lạc bộ được trình diễn trên sân khấu.

Tiếp theo sẽ đến lượt câu lạc bộ diễn kịch mà Narumi-senpai gia nhập.

Sân khấu chủ yếu là dành cho những tân học sinh năm ba, còn chúng tôi sẽ chuẩn bị máy quay ở một góc khuất của phòng thể chất, để ghi hình lại.

“Ước gì sẽ tìm được ha. Nữ chính cho vở kịch của chúng ta ấy.”

“Không tìm thấy nữ chính thì cũng chẳng thể bắt đầu làm vở kịch này được.”

Lúc chúng tôi còn đang mải nói chuyện, thì tiếng chuông báo hiệu vở kịch bắt đầu vang lên.

Khi tấm rèm sân khấu được mở ra, Narumi-senpai cũng ấn nút ghi hình.

Bóng dáng của Amamiya Kaede-senpai, người giữ vai nhân vật chính, xuất hiện ở giữa sân khấu.

Một cô gái với khí chất mong manh, thân hình mảnh mai nhưng lại có phong cách cân đối với gương mặt trưởng thành xinh đẹp. Mái tóc đen dài sáng lấp lánh giữa ánh đèn sân khấu, nhẹ nhàng tung bay theo từng nhịp bước chân.

Tôi cảm thấy phấn khích, mong chờ liệu chị ấy sẽ cho mọi người xem diễn xuất của mình như thế nào.

Nhưng, khi vở kịch bắt đầu còn chưa đến một phút.

“…Đó là, Amamiya-senpai sao?”

Narumi-senpai đứng bên cạnh tôi, thốt ra lời nói đầy kinh ngạc.

Trái ngược hoàn toàn với diện mạo lạnh lùng, thì Amamiya-senpai đang diễn với đầy nhiệt huyết.

Từng cử chỉ và lời nói của chị thu hút mọi ánh nhìn ở phòng thể chất. Thậm chí có muốn cũng không thể nào rời mắt đi được. Những học sinh tưởng chừng như không quan tâm cũng không thể nào cưỡng lại.

Như chi phối cả hội trường, tất cả học sinh đều bị mê hoặc bởi diễn xuất của Amamiya-senpai.

“Tìm thấy rồi……”

Narumi-senpai vẫn tiếp tục nhìn về phía Amamiya-senpai mà lẩm bẩm nói.

“Chỉ có người đó thôi.”

Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt Narumi-senpai lúc ấy, trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả.

Sự bất ngờ, cảm động và một chút ngọt ngào mà tôi luôn khao khát—

Narumi-senpai chăm chú nhìn Amamiya-senpai với tất cả những cảm xúc kia.

Chí ít thì tôi chưa từng một lần được Narumi-senpai nhìn bằng gương mặt ấy.

Biểu cảm tôi hằng mong ước đó, giờ đây lại đang nhìn một cô gái khác.

Tôi không muốn tin chút nào, nhưng đây là sự thật.

Tôi biết cảm xúc đang nảy nở trong Narumi-senpai là gì.

Và thế là ngay sau khi vào cao trung—

—tôi đã nhìn thấy khoảnh khắc người mình thích lần đầu tiên biết yêu là gì.