Sự Trỗi Dậy của Sĩ Quan Gốc Thường Dân: Đánh Bại Tất Cả Những Cấp Trên Quý Tộc Vô Dụng!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

14 70

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

31 967

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

(Đang ra)

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

Morishita Ringo

Mặc dù đã nói là vậy, không may là hình mẫu quý cô được cô gái đáng thất vọng đây dệt nên rồi cũng sẽ sớm bị bóc trần mà thôi, một câu chuyện mang đầy tính hài hước nhưng cũng pha cùng một chút kịch t

40 5061

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Đang ra)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

2 8

Quản Lý Lãnh Thổ - Phần 2 - Chương 07 - Nỗi buồn

Khu vực Monago, nằm cạnh khu vực Clade thuộc lãnh thổ Zerkusan của Đế quốc. Maslene Giska, người vừa tròn 70 tuổi cách đây vài ngày, đang nằm trên giường.

“Helena… Helena…”

“Vâng, em đây.”

Người phụ nữ nắm chặt tay ông, đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông lớn tuổi.

“Cảm ơn em. Nhờ có em… anh đã có những ngày cuối đời thật tốt đẹp.”

“Đừng nói vậy mà. Ngài vẫn còn khỏe mạnh mà, hãy sống thật lâu với em. Nếu không có ngài… em…”

“Nghe này, em… còn trẻ lắm… hãy tìm một người bạn đời khác….”

“Không. Không. Với em, chỉ có mình ngài thôi. Làm ơn, làm ơn…”

Helena lắc đầu, lẩm bẩm điều đó hết lần này đến lần khác.

“…Cảm… ơn…”

“Ngài Maslene sama!? Ngài...Mas…lene!”

Sinh mệnh của ông lão đã tắt.

“…Hức… hức… hức… huuu…”

“Ngài Helena…”

Một nữ quản gia đến an ủi khi Helena ôm lấy thi thể người đàn ông mà khóc. Nhưng Helena lắc đầu từ chối. Người quản gia bất đắc dĩ rời khỏi phòng, bước vào phòng chờ và thở dài một tiếng.

“Thật đáng thương cho ngài Helena.”

“Không biết từ giờ cô ấy sẽ sống một mình thế nào đây.”

“Vừa là góa phụ, vừa phải cai quản khu vực Monago này, thật không phải là điều dễ dàng.”

Các quản gia thì thầm với nhau. Trong số đó, một nữ quản gia lớn tuổi, hơi mũm mĩm, khịt mũi.

“Mấy người này, đầu óc có vấn đề hết rồi à? Khóc giả vờ mà trong lòng chắc đang cười thầm ấy chứ. Không có con cái, toàn bộ đất đai và tài sản của ngài Maslene rồi sẽ thuộc về cô ta, đúng không?”

“Đừng có nói vậy chứ. Cô ấy đã tận tụy chăm sóc ngài Maslene như thế mà, chắc chắn là cô ấy yêu ngài ấy rất sâu đậm.”

Một quản gia trẻ phản bác, nhưng người phụ nữ mũm mĩm cười khẩy, nhổ toẹt.

“Đó chỉ là diễn thôi. Chăm sóc có vài tháng mà được cả đống tiền khổng lồ thế, ai mà chẳng tận tụy chứ hả?”

“Cô bị sa thải.”

“Hả?”

Quay lại, một pháp sư tóc đen đang tựa vào cửa.

“A-ai vậy!?”

“Haah… thật là một đám quản gia tệ hại. Đến cả sự tồn tại của con trai cô Helena, mà nay đã là chủ nhân của ngôi nhà này, mà cũng không biết à. Tôi là Hazen Heim. Rất hân hạnh được gặp mặt.”

“…Hức… hức…”

Người phụ nữ mũm mĩm há hốc miệng, không thốt nên lời.

“Vô lễ, ngu dốt, nông cạn, lại còn xấu tính. Ngài Maslene là một người rất tử tế, chắc chắn cũng đối xử tốt với đám quản gia như các ngươi. Vậy mà khi ông ấy qua đời, những lời các người thốt ra lại là mấy câu chửi bới tầm thường đó sao?”

“Hức… t-tôi, tôi, tôi xin lỗi….”

“Không cần xin lỗi. Thu dọn đồ đạc và biến về quê ngay đi.”

Hazen lạnh lùng phán.

“K-không thể nào! Tôi không có người thân, cũng chẳng có nơi nào để đi!”

“Thế thì đi mà chết ở cái đầu đường xó chợ nào đó đi nhé.”

“Hức… sao lại… xin hãy thương xót… thương xót…”

“…”

Vài giây trôi qua. Hazen khẽ thở dài.

“Tôi nghĩ để chuẩn bị tang lễ sắp tới cũng sẽ rất vất vả, lần này tôi sẽ bỏ qua. Nhưng từ nay, nếu dám xúc phạm mẹ kế của tôi, sẽ bị đuổi việc không thương tiếc.”

“D-dạ, dạ, dạ, vâng! Cảm ơn! Cảm ơn ngài!”

“Mọi người cũng hiểu chứ?”

“Dạ, vâng!”

Những quản gia có mặt đứng dậy đáp lời.

“Tốt. Vậy giao mẹ kế cho tôi, các người lo chuẩn bị tang lễ đi.”

“Dạ, vâng!”

Rời khỏi phòng chờ, Hazen bước thẳng đến căn phòng nơi thân xác Maslene đang yên nghỉ.

Cốc cốc cốc.

Anh gõ cửa nhẹ nhàng, nhưng không có tiếng trả lời.

“Mẹ kế à? Con vào đây.”

Với giọng dịu dàng, Hazen bước vào phòng. Ở đó, Helena vẫn đang run rẩy, ôm lấy thi thể bất động.

“Mẹ kế.”

“…Dù tôi thế này, ngài Maslene vẫn luôn luôn tử tế với tôi.”

“…”

“Dù tôi… thế này…”

“…”

“…Hức, hức, hức…”

“Mẹ kế.”

Hazen nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

“Thôi đừng có diễn nữa. Cô đã làm tốt lắm rồi.”

“…!”