Shin Su-yeong thức dậy sau một giấc ngủ ngon lành cành đào. Bây giờ mới chỉ là rạng sáng. Bên ngoài trời, bình minh cũng chỉ vừa mới ló dạng
“Mình thiếp đi lúc nào vậy nhỉ?”
Cô dụi dụi cặp mắt hẵng còn nhoè vì say giấc của mình và nhìn xung quanh.
À phải rồi, cô còn phải giặt giũ với quét dọn nhà nữa….Chắc việc nhà đã chất đống thành núi rồi. Nhưng –
“Hửm?”
Căn phòng mới hôm qua vẫn còn bừa bộn, giờ đã sạch tinh tươm như mới.
Đống quần áo vứt vạ vứt vật giờ đã được gấp vuông vắn và xếp gọn gàng ở một góc như có khuôn đúc, sàn nhà thì bóng loáng, không còn một cong tóc. Đến cả cái thùng rác ở phòng khách cũng sạch bong rác. Nếu cô không cảm thấy đau khi tự véo má thì không khéo cô đã nghĩ đây là mơ, hoặc một ông bụt đã xuất hiện và sai đàn chim dọn nhà giúp cô.
“Mới có sáng sớm thôi, mẹ vẫn có thể đánh thêm một giấc nữa đấy”
Shin Su-yeong chợt giật nảy người vì thường trong khoảng thời gian này, sẽ chỉ có một mình cô là đã dậy, còn Su-hyeun thì chắc vẫn còn đang mơ màng trong phòng. Nhưng trước mặt cô lúc này lại là hình bóng cậu quý tử, tay cầm ba lô, tay vác đống quần áo. Nhìn thấy cảnh này, Shin Su-yeong cũng chỉ biết hoài nghi hỏi lại:
“Con đã làm hết đống này à?”
“Dọn dẹp ạ?”
“Chuẩn”
“Vì mẹ vẫn đang ngủ nên con không muốn đánh thức mẹ. Con không biết bình thường mẹ giặt quần áo ở đâu nên con chỉ để đống quần áo tạm ở đó. Mẹ có thể làm nó sau. Con cũng dọn xong nhà vệ sinh, kỵ bồn cầu rồi
Shin Su-yeon lúc này chỉ biết ngơ ngác nhìn vào hư vô. Mặc dù con trai cô cũng thường quét, lau sàn và làm các việc vặt đơn giản khác, nhưng cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng rằng sẽ có một ngày mà nó có thể gần như hoàn thành mọi công việc nhà trong lúc cô nghỉ ngơi.
“Có vẻ như không còn gì nhiều để mình làm nữa”
Chắc cô cũng nên làm giấc nữa trước khi đến chỗ làm. Dạo này cô hơi thiếu ngủ thật.
Nhìn lại vào chiếc balo Su-hyeun đang cầm. Cô hỏi:
“Con định đi đâu à?”
“Con đang chuẩn bị tới thư viện”
“Tới thư viện á?”
“Vâng. Con cũng định qua đêm ở nhà bạn luôn. Con sẽ tạm thời tắt nguồn điện thoại, nhưng mẹ đừng lo nhé”
“Con đến đó để học à?”
“Vâng, con còn phải vào đại học nữa chứ”
Đó là một lời bào chữa có phần khập khiễng, nhưng đó đã là cái tốt nhất mà đầu anh có thể nảy số rồi.
Su-hyeun ngượng ngùng gãi đầu rồi quay đi.
“Thế nhé, con chào mẹ, mai con về” Su-hyeun xỏ giày vào rồi phóng ra ngoài như một cơn gió.
Shin Su-yeong nhìn bầu trời tối tăm của buổi sáng sớm, nơi mặt trời vẫn chưa mọc và lẩm bẩm.
“Chúa ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Có lẽ cô sẽ phải mất thêm một lúc để ngủ được tiếp đây.
* * *
Lê bước, lê bước
Bây giờ mới là 5 giờ sáng, bầu trời đen như mực, thỉnh thoảng chỉ lấm tấm vài tia nắng. Cảnh vật cũng thật tĩnh lặng, hiếm lắm mới nghe thấy vài tiếng xe chạy hoặc tiếng quốc bộ từ những người cần đi làm sớm.
“Tôi nên học một chút, chơi không học bán rẻ tương lai mà”
Vì anh đã dùng việc học như một cái cớ, nên anh đành phải học thôi. Đâm lao thì phải theo lao thôi.
“Chắc tôi cũng không cầni phải học nhiều đâu”
Dù sao thì anh cũng đã học quá nhiều ở kiếp trước rồi.
Anh đã được nhận vào một trường đại học khá danh tiếng, và khá là may khi kiến thức của anh vẫn chưa rơi rụng hoàn toàn. Anh định sẽ ôn lại một vài môn trong thời gian hồi phục, cái thân nghỉ thì cái đầu phải hoạt động thôi.
“Trước đó thì….”
Trượt—
Su-hyenun lẻn vào một con hẻm vắng vẻ. Việc tìm một nơi như vậy là không thành vấn đề vì khu dân cư này cũng không đông dân cho lắm. Anh đã nói với mẹ rằng anh sẽ đến thư viện để học cho bà khỏi lo, nhưng thực ra, nơi anh đang chuẩn bị đến lại chẳng liên quan gì đến việc học cả.
“Haizz, mình đang làm cái gì vậy nhỉ?”
Anh không phải tội phạm và cũng không định làm bất cứ điều gì phạm pháp, nhưng để thực sự phải trốn chui trốn lủi ở một nơi như này, thật đáng thương.
“Không còn lựa chọn nào khác, mình thực sự không muốn bị cánh nhà báo đập cửa đòi phỏng vấn mỗi sáng đâu”
Chỉ mới vài năm kể từ khi những dungeon và Awakener xuất hiện. Tuy nhiên, theo bản tin hôm qua, số lượng dungeon đã và đang tăng với tốc độ chóng mắt, và những Awakener là những người duy nhất có thể đảm nhiệm công cuộc dọn sạch chúng. Vì vậy, mỗi một Awakener đều rất được trân quý và coi trọng, đặc biệt là những mầm mon như Su-hyeun
Cũng vì lẽ đó mà việc vào Tháp thử thách ngay giữa thanh thiên bạch nhật, ngay cả vào lúc sáng sớm như này, sẽ chẳng khác gì lạy ông con ở bụi này.
“Tôi sẽ không bao giờ có thể quay lại như ngày xưa nữa, và tôi cũng không muốn”
Su-hyeun đưa tay ra và lắc đầu khi hồi tưởng về nơi mình từng thuộc về ở kiếp trước.
Xé-
Cái nắm của Su-hyeun xé toạc không gian. Lối vào Tháp Thử thách hiện ra trước mắt anh. Bên kia lối vào là một toà tháp khổng lồ.
Bước, bước—
Anh đã trở nên quá quen thuộc với lối vào tòa tháp rồi. Su-hyeun có thể vào mà không gặp bất kỳ một trở ngại nào.
Quang cảnh thoạt đầu vẫn là máu trắng muốt quen thuộc, trước khi nó lại được đổi màu, hé lộ một thế giới hoàn toàn khác. Bất kể anh có đi qua đi lại lối vào của Tháp bao nhiêu lần, sự biến đổi nhiệm màu này chưa bao giờ thất bại trong việc khiến anh trầm trồ.
[Chào mừng tới với Tháp thử thách]
Thông báo này hiện ra trong tâm trí anh.
Su-hyeun hiện đang đứng giữa một quảng trường tại một thành phố rộng lớn, xung quanh là những Awakener đang rảo bước quanh hồ nước, trò chuyện về những chủ đề ngẫu nhiên.
Tháp thử thách, hay còn gọi là Vực thẳm.
Khác với cái tên nghe phát đã thấy u tối và ảm đạm, nơi này có vẻ như khá là đáng sống ấy chứ. Một người vẫn có thể sống khoẻ ở đây mà chẳng cần phải leo tháp.
“Đây là một nơi khá thích hợp để thư giãn”
Với một số người khác, họ có thể mưu cầu các tiêu chuẩn khác nhau về một nơi đáng sống. Nhưng đối với một người trở về từ địa ngục như Su-hyeun, thế giới này đã quá ư là tươi đẹp rồi.
“Tất cả đều bắt đầu từ cái ngày đó, Ngày thanh trừng…”
Su-hyeun lắc đầu. Tương lai vừa là niềm hy vọng, vừa là một trong những nỗi sợ lớn nhất của con người. Có lẽ một phần là do nó là thứ mà con người không bao giờ có thể hoàn toàn nắm bắt được. Cuộc sống luôn rất vô thường, chỉ một tai nạn thôi, và bạn sẽ mất tất cả.
Nhưng nếu tương lai là vô định, vậy thì tại sao phải nghĩ đến nó? Tại sao phải lo lắng cho một hệ quả chưa chắc đã xảy ra? Thay vì chìm đắm trong những vọng tưởng không chắc chắn, anh nên giải quyết các vấn đề còn dang dở trước và chuẩn bị cho Ngày thanh trừng sau.
Bước, bước—
Su-hyeun ngay lập tức đi đến một cửa hàng bách hóa lớn nằm bên ngoài quảng trường. Nơi này tập hợp những cư dân dường như không có hứng thú với việc trao đổi và buôn bán, nhưng rõ ràng là nó đã luôn là một tụ điểm giao thương.
Một ai đó cất tiếng gọi mời ngay khi Su-hyeun bước vào.
“Bạn gì ơi, bạn đến đây làm chi vậy?”
Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen láy, làn da mịn màng, và một quai hàm thon gọn lọt vào tầm mắt của Su-hyeun.
“Nếu cậu đến nơi này để mua sắm, cậu nên đến chỗ tôi, tôi có rấttttt nhiều thứ tốt cho cậu đấy. Cậu có đang tìm kiếm một mặt hàng nào không? Biết đâu gian hàng của tôi sẽ có nó đấy”
Su-hyeun vẫn im lặng, anh đang cân nhắc một số chuyện.
Cô ấy khá quyến rũ, nhưng Su-hyeun hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự mời gọi của cô. Đó là vì anh đã biết tỏng thân phận của cô ấy rồi.
Hắc tinh Velly. Cô là một trong những thương nhân trực thuộc tầng thứ 2, và mặt hàng đáng chú ý nhất của cô chính là sách kĩ năng
Bản thân Velly không mang dòng máu yêu tinh, nhưng vẻ đẹp của cô thì lại nói lên điều ngược lại. Đó là lý do tại sao cô sở hữu biệt danh là Hắc tinh. Đó là tổng hoà của một vẻ đẹp thuần khiết và sự khiêu gợi chết người.
Su-hyeun sải bước về phía Velly. Ngay khi thấy anh lại gần, cô ta liền nghiêng người lại gần anh, cố ý để lộ bầu ngực như hai ngọn đồi sừng sững.
“Đây có phải lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Rõ ràng chúng ta chỉ mới gặp nhau, nhưng ánh mắt của cậu lại rất kỳ lạ. Như thể bạn vừa mới trở về một nơi rất quen thuộc vậy”
“Đừng quan tâm đến tiểu tiết, chỉ cần coi tôi như một vị khách qua đường là được”
“Hừmmmm, cậu thật đáng nghi. Nhưng dù sao thì, cậu muốn mua gì nào? Tôi có các sách kĩ năng rất hữu dụng. Nếu cậu vẫn chưa có một mục tiêu mua hàng cụ thể, để tôi đưa cho cậu danh sách các mặt hàng nhé?”
Su-hyeun lại liếc nhìn vẻ ngoài gợi dục của Velly từ dưới lên. Sẽ không có gì là lạ nếu có ai đó thực sự chịu chi ra một số tiền lớn chỉ để lấy lòng cô. Và số kẻ bị tinh trùng lên não là không phải là ít, hầu hết sẽ không sống được lâu đâu.
Tất nhiên, cổ nhân có câu: Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, ngay có Su-hyeun cũng ít phần cảm thấy bị thu hút. Nhưng điểm khác biệt giữa anh và những kẻ chỉ biết suy nghĩ bằng đầu dưới là, Su-hyeun luôn đặt ra một ranh giới giữa công việc và vui chơi. Một khi đã chơi, thì hãy chơi cho chán, nhưng một khi công việc đã vào guồng, thì đừng để bất cứ thứ gì gây xao lãng.
Anh lờ đi cái nhìn mê hoặc của Velly và nói:
“Cô có bán sách Kỹ năng Biến hình không?”
“…Cái gì?”
Đôi mắt của Velly nheo lại sau khi nghe anh hỏi. Chỉ với biểu cảm đó, Su-hyeun đã có thể xác nhận rằng anh ấy đã tìm đến đúng nơi.
“Tôi không muốn lãng phí thời gian tìm một thương nhân khác đâu, nên…”
Su-hyeun hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt của Velly. Hành động đường đột của anh khiến cô cảm thấy hơi bồn chồn. Velly khẽ lùi lại, khuôn mặt cô tràn đầy vẻ ngưng trọng.
“Cho tôi xin cái giá”
“Tôi có bán, nhưng…tại sao cậu lại muốn mua thứ đó?”
“Vì tôi cần nó”
“Cậu có chắc không? Ngay cả khi nó tốn tới 1000 điểm thành tích?”
1.000 điểm thành tích.
Đối với một người mới qua tầng 1, đặt ra một cái giá như vậy không khác gì cướp giữa ban ngày. Việc tích lũy được một số điểm khổng lồ như vậy chỉ sau một tầng gần như là bất khả thi, đặc biệt là khi tầng 1 chỉ được ví như tầng hướng dẫn.
“Dù vậy thì Kỹ năng Biến hình chỉ có thể được học với điều kiện tiên quyết là Cấp độ ma thuật 2. Cậu chỉ mới vừa vượt qua tầng 1 nên….”
“Đừng luyên thuyên nữa, tiền trao cháo múc, 1000 điểm thì 1000 điểm”
"Cái gì?"
"Đưa nó cho tôi, nhanh lên, chúng ta không nên phí phạm thời gian của nhau nữa, tôi còn có việc"
Velly cân nhắc yêu cầu của Su-hyeun một lúc rồi chần chừ lấy ra một cuốn sách.
“Nó đây, sách Kỹ năng Biến hình, cậu có thể kiểm hàng nếu muốn”
"Thank you Vinamilk"
Su-hyeun cầm lấy quyển sách từ tay Velly. Cùng lúc đó:
[Bạn đã tiêu 1.000 điểm thành tích.]
Lượng điểm thành tích dồi dào mà anh đã dày công tích lũy giờ đã hóa thành tro, mặc dù vẫn còn một ít, nhưng phần lớn đã được dùng hết.
Nhìn thấy tài khoản ting ting cái, Velly cũng chỉ còn biết mắt chữ O, mồm chữ A. Chỉ riêng việc cậu trai này đủ khả năng chi trả cho một kĩ năng đáng giá 1000 điểm khi mới nhảy từ tầng 1 lên thôi đã đủ bất ngờ rồi, đằng này có vẻ như Cấp độ ma thuật của cậu ấy cũng không thấp hơn 2.
{Hay là cậu ta mua trước dùng sau?}
“Cậu là cái giống gì thế?”
"Cái gì?"
“Cậu chỉ vừa mới qua tầng 1 thật sao? Số điểm thành tích của cậu đã ở mức kinh thiên động địa như vậy rồi, và còn cái ánh mắt quen thuộc đó nữa…"
“Đừng đoán già đoán non nữa bà già. Với cả, tôi cũng không có ở lại đây lâu đâu”
"Hở?"
“Quên đi. Bán cho tôi kĩ năng Nhảy. 150 điểm, đúng không?”
“…Cậu thực sự mới lên tầng 2 à?”
Vẻ ngờ vực trong mắt Velly càng sâu đậm hơn, nhưng cô vẫn lấy quyển sách Kỹ năng ra đưa cho Su-hyeun.
Chẳng mấy chốc, biểu cảm của cô lại trở về sự tò mò vốn có, giống hệt như lần đầu anh gặp cô ở kiếp trước. Su-hyeun phán đoán rằng Velly hẳn đã biết giá trị của Kỹ năng Biến hình. Quả thực, cô ấy không phải là một thương gia bình thường.
Tại sao cô ấy lại định cư ở đây? Mỗi người, trong thành phố rộng lớn này, có lẽ đều có một câu chuyện để kể. Người thì đã mất tất cả, người thì đơn giản là muốn tìm kiếm sự bình yên, tránh xa cuộc sống xô bồ chốn thành thị, cũng có người vì nợ nần chồng chất mà lánh xa gia đình, bạn bè.
“Tạm biệt”
Su-hyeun đến thăm một gian hàng khác và sắm thêm một số thiết bị đơn giản.
Để vận chuyển thiết bị qua các tầng khác nhau thì cần một vật phẩm chuyên biệt. Nhưng vật phẩm đó lại không thể được tìm thấy hay mua ở tầng 2, vì vậy mà đống thiết bị mà Su-hyeon săn được có giá khá là hời.
“Thế này chắc cũng ổn rồi”
Tổng cộng 200 điểm thành tích.
Cộng thêm 100 điểm cho lương khô, băng gạc, thuốc men và nhiều thứ lặt vặt khác.
Anh định dùng 700 điểm còn lại để mua chất xúc tác mana hạ phẩm.
Sau khi sắm sửa đồ đạc xong xuôi, bây giờ là lúc để kiểm kê lại thành quả của hôm nay.
[Biến hình.]
-Cấp độ phép thuật: 2
-Cấp độ: 1
- Có thể bắt chước khả năng thể chất của mục tiêu được chỉ định đến một mức độ nhất định. Cấp càng cao thì kĩ năng này càng đáng gờm.
[Nhảy.]
-Cấp độ phép thuật: 2
-Khả năng: 0.
- Có thể nhảy thêm một lần nữa trên không trung. Tùy thuộc vào Khả năng, số lần và chiều cao giữa mỗi bước nhảy cũng sẽ tăng lên tương ứng.
Đây là hai Kỹ năng Su-hyeun vừa mua được từ Velly. Chúng là hai mánh hữu ích nhất mà anh có thể tìm thấy ở tầng hai.
“Mua Kỹ năng Biến hình là một lựa chọn tuyệt vời”
Một Kỹ năng có giá trị 1.000 điểm thành tích.
Trên thực tế, gần như không thể có được nó, không phải vì độ hiếm, mà là vì cái giá quá chát, cộng thêm việc chỉ có thể mua Kỹ năng này ở tầng 2. Người đầu tiên sở hữu thứ này chỉ xuất hiện sau 10 năm nữa. Awakener đó đã chọn cấp độ 9, và giống như Su-hyeun, đã tích lũy được một lượng điểm vô lý.
Mặc dù đã tiêu 1000 điểm thành tích, trực tiếp tự biến mình thành giai cấp vô sản, nhưng anh không hề cảm thấy phí phạm chút nào cả.
“Không có Kỹ năng nào vô dụng, chỉ có người không biết cách sử dụng”
Không giống như Kỹ năng nhảy, thứ được xác định bởi Khả năng, Kỹ năng biến hình được xác định bởi Cấp độ ma thuật. Cấp độ ma thuật cần thiết của một Kỹ năng là điều kiện tiên quyết để có thể học nó, và đồng thời, nó cũng là kim chỉ để xác định sức mạnh của một Kỹ năng.
Tuy nhiên, Biến hình lại là một Kỹ năng rất phụ thuộc vào Cấp độ. Nó tương tự như Nhảy ở chỗ là người dùng có thể áp dụng chúng vào nhiều trường hợp và tình huống khác nhau.
Nhưng hầu hết các Kỹ năng ngoài kia đều không có thứ gọi là Cấp độ. Nói ngắn gọn, chúng không thể tăng trưởng như Biến Hình. Do đó, Kỹ năng phụ thuộc vào Cấp độ là thứ mà nhiều Awakener khao khát, thậm chí chấp nhận trở thành phản đồ, cướp giết chỉ để có cơ hội sở hữu.
“Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa cần dùng đến nó”
Anh ấy đã thực hiện những bước chuẩn bị kĩ lưỡng nhất có thể. Su-hyeun đã dùng 50 điểm để mua một chiếc túi nhỏ đựng thức ăn và một vài tấm áo giáp mỏng, nhẹ vì anh muốn ưu tiên sự linh hoạt thay vì phòng thủ.
Anh ấy đã sử dụng gần hết số điểm thành tích kiếm được ở tầng đầu tiên — đó là khoản đầu tư để anh có thể gặt hái được nhiều trái ngọt nhất ở tầng kế tiếp.
“Trước đó thì tôi vẫn nên…”
Su-hyeun đã thuê một nơi ở tạm bợ với số tiền còn lại của mình. Đơn vị tiền tệ được lưu hành trong tháp không gì khác chính là điểm thành tích.
Su-hyeon bước vào văn phòng, đặt thanh kiếm và ngọn giáo đang đeo trên vai vào một góc, sau đó rút cái lọ màu tím ra khỏi chiếc túi nhỏ đeo quanh eo.
[Chất xúc tác mana hạ phẩm]
-Chất xúc tác Mana pha loãng với nước cất. Cấp độ ma thuật và Mana của người dùng càng cao, hiểu quả càng ít.
Thật là một lời giải thích hời hợt cho một thứ có thể khiến ai đó phí phạm 700 điểm nếu không đọc hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.
Trên thực tế, tác dụng của lọ thuốc này hơi bất ổn, đôi lúc nó sẽ có công hiệu vươt trội, nhưng có lúc lại chỉ như nước lã. Vì lý do này, chất xúc tác thường được mô tả như một trò xổ số giữa những người Awakener.
“Nói một cách nghiêm túc thì chúng không phải là xổ số, bạn gà thì bạn thừa nhận mịa đi, lại còn may với chả rủi”
Pop-
Su-hyeun ngồi xuống giường và lập tức mở nắp chai.
Theo mình google thì nó về cơ bản là một cái chợ, nhưng không gian kín Trong Eng là Day of selection, nhưng mình chuyển sang là thanh trừng cho nó iconic, chắc thế Trong chương này thì mình đã đổi cách gọi từ bà sang cô ở phân đoạn của Shin Su-yeong vì mình nghĩ lúc đó tác giả lấy điểm nhìn của Shin Su-yeong chứ không phải Su-hyeun. Chương này mình dịch trong tình trạng vật vờ do vừa chạy xong deadline xong, nên có lỗi gì thì mọi người góp ý nhé, mình sẽ sửa.