Trời sáng, hiện đang là buổi trưa. Tại quảng trường trung tâm, chuông nhà thờ Saint Rémy đã điểm 11 giờ.
Một cỗ xe ngựa dừng lại trước Tanialiège Royal. Người bước xuống từ trong xe là Richemont. Ông ta ngước nhìn nhà hát với thái độ kiểu ngạo. Người hầu ngồi trên ghế lái xe nhảy xuống, định giúp ông ta xách túi.
「Không cần đâu. Cứ đợi trên xe đi.」
Richemont lắc đầu rồi bước vào nhà hát. Người bán vé nam nhận ra Richemont liền cúi chào. Richemont tiến vào mà không cần mua vé. Đối với vị Viện trưởng Tòa án Tối cao, việc kiểm tra nội dung vở kịch cũng là một phần công việc của ông, nên nơi đây giống như dinh thự của ông vậy.
Khán phòng chỉ có các vị khách nữ trẻ, chiếm khoảng 6 phần. Ban đầu vở diễn này rất được ưa chuộng, nhưng do diễn xuất của diễn viên quá tệ nên bị các nhà phê bình chỉ trích nặng nề. Kết quả là khán giả ngày càng thưa thớt.
Richemont ngồi xuống ghế riêng của mình, lặng lẽ chờ đợi màn kịch bắt đầu.
Y Y Y
Tiếp theo, những người đến trước nhà hát là Agnès và Louise. Louise không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô cùng Agnès đã ẩn mình trong một con hẻm gần nhà hát này. Khi cỗ xe ngựa vừa rồi xuất hiện, Agnès bắt đầu hành động, nên cô cũng ra theo.
Louise mệt lả người. Dù sao thì, đêm qua cô cũng không được ngủ miếng nào. Hơn nữa, Agnès còn không chịu giải thích gì cả. Diệt chuột thì được thôi, nhưng ít nhất cũng nên cho cô biết ai là chuột chứ…… Agnès vẫn im lặng không nói một lời.
Khi Louise đang đợi trước nhà hát, một bóng hình quen thuộc xuất hiện.
Đó là Henrietta được Saito hộ tống. Saito có vẻ cũng không ngủ, dưới mắt cậu có quầng thâm. Henrietta khoác áo choàng bên ngoài bộ quần áo thường dân mà Louise đã mua, búi tóc lên như một cô gái bán hoa…… Mặc dù hơi khác với vẻ ngoài thường ngày, nhưng Louise tuyệt đối không thể nhận nhầm được.
Hai người đã đến đây vì nhận được báo cáo từ con cú đưa thư mà Agnès vừa thả đi lúc nãy.
「…… Công chúa. Saito!」
Louise khẽ gọi hai người, rồi lập tức chạy về phía họ và hét lớn.
「Louise……」
Henrietta ôm chặt thân hình nhỏ bé của cô.
「Tôi lo lắng cho người quá! Công chúa đã biến mất đi đâu vậy?」
「Tớ đã nhờ sự giúp đỡ của chàng Sử ma tốt bụng…… và ẩn náu trong thành phố. Xin lỗi vì đã giữ im lặng. Đó là một nhiệm vụ mà tớ không muốn cậu biết. Nhưng sáng nay khi nghe báo cáo rằng cậu và Agnès đang hành động cùng nhau, tớ đã rất ngạc nhiên. Quả nhiên là người bạn thân nhất của tớ. Số phận đã định sẵn dù có ở đâu, đôi ta cũng sẽ gặp nhau nhỉ.」
Sau đó cô nhận ra Agnès đang đứng gần đó. Agnès quỳ một gối xuống.
「Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.」
「Cảm ơn cô. Cô thực sự đã giúp đỡ ta rất nhiều.」
Và cuối cùng, những khán giả đến trước nhà hát là……
Đội phòng vệ Ma pháp với nòng cốt là Đội Manticore.
Vị Đội trưởng nghiêm túc cưỡi trên con huyễn thú đầu sư tử đuôi rắn, tròn mắt nhìn tất cả mọi người có mặt tại đó.
「Ồ yá! Chuyện gì vậy, ngài Agnès! Chúng tôi nhận được báo cáo của ngài nên đã bay đến ngay lập tức, tại sao Bệ hạ cũng ở đây vậy!」
Đội trưởng vội vã xuống khỏi Manticore, chạy đến chỗ Henrietta.
「Thưa Bệ hạ! Chúng tôi đã lo lắng lắm! Người đã ở đâu vậy! Chúng tôi đã tìm kiếm người suốt đêm đấy!」
Vị đội trưởng vốn thật thà nói bằng giọng như sắp khóc.
Tại sao Đội phòng vệ Ma pháp lại có mặt ở đây vậy? Người dân hiếu kỳ bắt đầu tụ tập lại. Có vẻ như sắp gây ra náo loạn, Henrietta vội vàng kéo sâu mũ trùm của áo choàng xuống.
「Xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng. Ta sẽ giải thích sau. Hơn nữa, Đội trưởng, đây là mệnh lệnh.」
「Xin cứ ra lệnh.」
「Hãy bao vây Nhà hát Tanialiège Royal này ngay lập tức. Không được để một con kiến nào lọt ra ngoài.」
Đội trưởng thoáng có vẻ mặt khó hiểu, nhưng liền cúi đầu.
「Tuân lệnh.」
「Vậy thì, ta vào đây.」
「Tôi sẽ đi cùng với người!」
Louise kêu lên. Tuy nhiên, Henrietta lắc đầu.
「Không, cậu hãy đợi ở đây. Đây là việc mà tớ phải tự mình giải quyết.」
「Nhưng mà.」
「Đây là mệnh lệnh.」
Nghe câu trả lời dứt khoát như vậy, Louise đành miễn cưỡng cúi đầu.
Henrietta một mình biến mất vào trong nhà hát. Agnès có vẻ còn nhiệm vụ bí mật nào đó, cô nhảy lên ngựa và rời đi.
Và rồi…… Chỉ còn lại Saito và Louise ở lại.
Louise kéo tay áo của Saito, người đang đỏ mặt nhìn theo hình bóng Henrietta.
「Này.」
「Gì thế?」
「Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?」
「Họ nói là săn cáo.」
「Ta nghe là bắt chuột.」
「Cái nào mới đúng đây?」
Rồi hai người nhìn nhau với vẻ mặt ngớ ngẩn.
「Chẳng hiểu sao, nhiệm vụ lần này……」
「Ừm.」
「Chúng ta cứ giống như nhân vật phụ vậy.」
Saito gật đầu.
Louise nhận ra một mùi hương nào đó, cô đưa mũi lại gần Saito.
「Gì, gì vậy?」
Louise nhíu mày với vẻ mặt khó chịu, rồi bắt đầu ngửi ngửi mùi hương khắp trên cơ thể Saito.
「Này. Cô làm gì vậy?」
「Mùi hương này…… là mùi nước hoa của Công chúa.」
「Ể?」
Saito giật mình.
「Không lẽ nhà ngươi đã…… làm chuyện kỳ quặc gì với Công chúa đấy chứ?」
Louise trừng mắt nhìn Saito. Saito toát mồ hôi. Không thể nói rằng…… họ đã hôn nhau được. Hơn nữa, cũng không thể nói rằng chính Henrietta là người chủ động. Vì danh dự của Công chúa, cậu không thể nói những điều như vậy. Mà dù có nói thì Louise cũng không tin.
「Đồ ngốc! Làm gì có chuyện đó chứ!」
「Thật chứ?」
Louise tiếp tục trừng mắt nhìn Saito.
「Chắc là dính lúc hộ tống cô ấy khi nãy thôi.」
Louise nắm lấy tai Saito, kéo cậu lại gần. Cô đưa mũi lại gần cổ cậu.
「Khịt khịt. Khịt khịt. Vậy tại sao chỗ này cũng có mùi? Chỉ hộ tống thôi mà nước hoa dính vào cả cổ à? Hêê? Là loại nước hoa nào vậy!」
「Không phải, cái đó…… kiểu như lúc ngủ trở mình. Rồi mặt gần nhau. Chỉ vậy thôi.」
「Thôi được. Để ta hỏi cơ thể của ngươi vậy.」
Louise vẫn túm chặt tai Saito, kéo cậu vào con hẻm ở gần đó.
Tiếng kêu thảm thiết của Saito bắt đầu vang vọng trong con hẻm nhỏ.
Y Y Y
Màn được kéo lên…… Vở kịch bắt đầu.
Vì đây là vở kịch chủ yếu nhắm đến đối tượng khán giả nữ, nên khán giả trong đây lúc này hầu hết là những cô gái trẻ tuổi. Khán phòng tràn ngập tiếng reo hò ồn ào. Trên sân khấu, các diễn viên trong trang phục lộng lẫy bắt đầu diễn một câu chuyện tình buồn.
Đây là vở 『Ngày nghỉ tại Tristania』…… mà Louise và Saito đã từng xem lúc trước.
Richemont cau mày. Không phải vì tiếng cổ vũ của các cô gái trẻ vô tư vang lên mỗi khi diễn viên cười hay tạo dáng làm khó chịu tai ông ta. Mà vì dù đã đến giờ hẹn, người ông đang chờ vẫn chưa đến khiến ông sốt ruột.
Những câu hỏi cần đặt ra cứ lẩn quẩn trong đầu ông.
Liệu sự mất tích của Nữ vương lần này có phải là âm mưu của Alvion mà không thông qua ông ta không? Nếu vậy, lý do là gì? Nếu không phải, thì phải nhanh chóng nghi ngờ một thế lực thứ ba đang tồn tại trong Tristania. Dù là trường hợp nào thì cũng rắc rối, Richemont lẩm bẩm một mình.
Lúc đó…… một vị khách ngồi xuống bên cạnh ông ta. Có phải là người ông đang chờ không? Ông liếc nhìn, nhưng không phải. Đó là một cô gái trẻ đội mũ trùm sâu.
Richemont nhẹ nhàng nhắc nhở.
「Xin lỗi, tôi có người quen sắp đến, cô có thể ngồi chỗ khác được không?」
Tuy nhiên, cô gái không có ý định đứng dậy.
Những cô gái trẻ thật vô lễ…… Richemont quay mặt đi với vẻ khó chịu.
「Cô không nghe thấy sao? Mademoiselle.」
「Xin hãy để tôi xem vở kịch này cùng ngài. Thưa ngài Richemont.」
Nhận ra gương mặt dưới mũ trùm, Richemont tròn mắt ngạc nhiên. Đó chính là…… Henrietta, người đáng lẽ đã mất tích.
Henrietta nhìn thẳng về phía sân khấu và hỏi Richemont.
「Đây là vở kịch dành cho các cô gái. Ngài thấy nó thú vị chứ?」
Richemont lấy lại thái độ bình tĩnh, ngả người sâu vào ghế.
「Xem qua những vở kịch nhàm chán cũng là công việc mà. Quan trọng hơn, thưa Bệ hạ, nghe đồn là người đã mất tích…… Thật tốt khi thấy người vẫn an toàn.」
「Liên lạc tại nhà hát…… quả là một ý tưởng hay. Ngài là Viện trưởng Tòa án Tối cao. Kiểm duyệt kịch cũng là một trong những nhiệm vụ của ngài. Không ai thấy lạ gì khi ngài có mặt ở nhà hát cả.」
「Đúng vậy. Tuy nhiên, gọi là liên lạc có vẻ không ổn lắm. Có phải người nghĩ rằng tôi đang bí mật gặp gỡ tình nhân ở đây chăng?」
Richemont cười. Tuy nhiên, Henrietta thì không. Cô nheo mắt như một thợ săn đang nhìn con mồi của mình.
「Người mà ngài đang đợi sẽ không đến nữa. Tôi đã cho kiểm tra vé vào cửa của vị đó. Sử dụng vé giả để xem kịch là phạm pháp. Tôi hy vọng Tòa án Tối cao có thể giúp tôi đưa ra phán quyết về điều này.」
「Hô. Từ khi nào việc bán vé lại thuộc quyền quản lý của hoàng gia vậy?」
Henrietta thở dài như thể sợi dây căng thẳng của cô đã đứt đoạn.
「Được rồi, chúng ta thôi vòng vo nữa. Tên mật sứ của Alvion đáng lẽ phải liên lạc với ngài ở đây hôm nay đã bị bắt tối qua. Hắn ta đã khai ra tất cả. Giờ này chắc đang ở trong nhà tù Chernobog rồi.」
Henrietta đã nhanh chóng dồn Richemont vào chân tường.
Tuy nhiên, dù đã bị vạch trần, thái độ bình thản của Richemont vẫn không hề thay đổi. Ông ta nở một nụ cười đắc thắng.
「Hôhô! Vậy ra việc người mất tích là để đặt bẫy dụ tôi ra mặt sao!」
「Đúng vậy, ngài Viện trưởng Tòa án Tối cao.」
「Vậy là tôi đã bị Bệ hạ xoay như chong chóng trên lòng bàn tay à!」
「Tuy tôi cũng không muốn, nhưng…… có vẻ là vậy.」
Richemont nở một nụ cười độc ác mà ông ta hiếm khi thể hiện. Thái độ vô lại, không biết hối lỗi khiến Henrietta cảm thấy vô cùng khó chịu.
「Tôi nghĩ nếu tôi biến mất, ngài sẽ vội vàng liên lạc với tên mật sứ. 『Nữ vương đã bị bắt cóc bởi một thế lực nào đó ngoài chúng ta』. Đối với các người, không có sự kiện nào lớn hơn thế này. Khi vội vàng, sự thận trọng sẽ giảm đi. Ngay cả con cáo cẩn thận cũng sẽ để lộ cái đuôi của mình……」
「Vậy, người bắt đầu nghi ngờ từ khi nào?」
「Ban đầu tôi không chắc là ai, ngài chỉ là một trong số những nghi phạm. Tuy nhiên, có người báo cáo rằng kẻ nội gián đêm hôm đó chính là ngài.」
Henrietta tiếp tục nói bằng giọng đầy mệt mỏi và buồn bã.
「Tôi vẫn không muốn tin. Rằng ngài lại làm điều này…… Viện trưởng Tòa án Tối cao, người đáng lẽ phải bảo vệ uy quyền và phẩm giá của vương quốc, lại tham gia vào âm mưu bán nước như thế. Ngài, người đã luôn yêu thương tôi từ khi tôi còn nhỏ…… lại bán đứng tôi cho kẻ thù.」
「Đối với tôi, Bệ hạ vẫn chỉ là một thiếu nữ chẳng biết gì về thế sự. Thà để Alvion cai trị còn hơn là để một cô gái ngây thơ như vậy ngồi trên ngai vàng.」
「Vậy việc ngài yêu quý tôi là giả dối sao? Ngài đã từng rất dịu dàng. Chẳng lẽ đó đều là diễn cả sao?」
「Không có gia thần nào lại không chủ động lấy lòng con gái của chủ nhân. Ngay cả điều này người cũng không hiểu sao? Vì vậy tôi mới nói người chỉ là một đứa trẻ chẳng hiểu sự đời.」
Henrietta nhắm mắt lại. Cô nên tin vào điều gì đây? Bị phản bội bởi người mà mình tin tưởng, còn gì đau đớn hơn thế không? Không…… cô không bị phản bội. Hắn ta chỉ đang lừa dối cô vì sự thăng tiến của bản thân. Nếu cô không hiểu được, có lẽ cô vẫn còn là một đứa trẻ như lời Richemont nói.
Nhưng cô không thể là trẻ con mãi được.
Cô phải quyết tâm rèn luyện đôi mắt…… để nhìn thấu sự thật.
Và khi đối mặt với sự thật, cô phải có một trái tim không lay động.
Với giọng điệu kiên quyết, Henrietta tuyên bố.
「Nhân danh Nữ vương, ta cách chức ngài, ngài Viện trưởng Tòa án Tối cao. Hãy mau đầu hàng đi.」
Richemont hoàn toàn không chút phản ứng. Không những thế, ông ta còn chỉ tay về phía sân khấu và nói với Henrietta bằng giọng khinh miệt hơn nữa.
「Đừng nói những điều tế nhị thế chứ. Vở kịch vẫn còn chưa kết thúc. Chỉ vừa bắt đầu thôi. Rời đi giữa chừng là bất lịch sự với các diễn viên đấy.」
Henrietta lắc đầu.
「Bên ngoài, Đội phòng vệ Ma pháp đã bao vây cả rồi. Xin hãy giữ phong thái của một quý tộc và giao đũa phép của ngài cho tôi.」
「Thật là…… một cô bé không biết điều…… Định bắt ai cơ?」
「Ý ngài là sao?」
「Tôi chỉ nói là e rằng 100 năm nữa cô mới bẫy được tôi.」
Bốp! Richemont vỗ tay.
Lúc đó, những diễn viên đang diễn vở kịch…… khoảng sáu người trên sân khấu lập tức rút đũa phép được giấu dưới vạt áo với trong quần ra. Rồi họ chĩa thẳng về phía Henrietta.
Những cô gái trẻ trong khán đài bắt đầu hét lên run sợ trước tình huống bất ngờ này.
「Im lặng! Lo mà xem kịch đi!」
Giọng nói giận dữ của Richemont vang vọng khắp rạp…… bộc lộ bản chất thật của hắn.
「Ai dám lên tiếng sẽ bị giết! Đây không phải đang diễn kịch đâu!」
Xung quanh bỗng chốc chìm trong im lặng.
「Thật không may cho người khi đích thân đến tìm ta, thưa Bệ hạ.」
Henrietta…… bình tĩnh nói nhỏ.
「Các diễn viên đó…… đều là bạn của ngài nhỉ.」
「Không sai, họ không phải là những kẻ tầm thường đâu, tất cả đều là cao thủ hạng nhất.」
「Hẳn rồi, vì diễn xuất của họ tệ đến mức chẳng giống diễn viên thực thụ chút nào.」
Richemont nắm lấy tay Henrietta. Cảm giác kinh tởm truyền từ bàn tay khiến Henrietta không khỏi nổi da gà.
「Kịch bản của tôi là thế này. Thưa Bệ hạ, tôi sẽ bắt người làm con tin. Yêu cầu chuẩn bị một con tàu đến Alvion. Sau đó dâng người làm quà gặp mặt và bắt đầu cuộc sống lưu vong ở đó. Quả là một kết thúc có hậu.」
「Tôi hiểu rồi. Vở kịch này, kịch bản là của ngài. Sân khấu là Tristain, còn diễn viên là Alvion……」
「Và người là nữ chính. Đó là ý của tôi. Xin hãy nể mặt tôi để vở kịch này của chúng ta có một kết thúc viên mãn.」
「Thật không may, tôi lại thích bi kịch hơn. Loại kịch dở tệ này tôi không hề hứng thú dù chỉ một chút.」
「Nếu người còn quý mạng sống của mình thì hãy mau diễn theo kịch bản đi.」
Henrietta lắc đầu. Đôi mắt cô sáng lên với sự tự tin.
「Không, vở kịch hôm nay phải diễn theo kịch bản của tôi.」
「Có vẻ nó không được ưa chuộng giống như chính sách của người vậy. Đáng tiếc thay, với tư cách là người kiểm duyệt kịch, tôi đành phải bác bỏ nó.」
Mặc dù đang bị các Ma pháp sư giả dạng diễn viên chĩa đũa phép vào…… Henrietta vẫn giữ thái độ bình tĩnh, tiếp tục nói.
「Chính các diễn viên của ngài mới là những người không được ưa chuộng. Diễn tệ đến mức không thể xem nổi.」
「Đừng kén chọn quá chứ. Họ đều là những diễn viên hàng đầu của Alvion đấy.」
「Được rồi mọi người, đã đến lúc rời khỏi sân khấu.」
Những nữ khán giả vốn đang hét lên và run rẩy liên tục……
Sau khi nghe thấy lời Henrietta, ánh mắt họ lập tức thay đổi, đồng loạt rút ra những khẩu súng được giấu kín.
Những Ma pháp sư dưới quyền Richemont đang chĩa đũa phép vào Henrietta ngạc nhiên trước cảnh tượng đó, nhất thời không kịp phản ứng.
Đùng! Tiếng súng nổ dữ dội như thể hàng chục khẩu súng cùng bắn một lúc.
Tiếng nổ này trong nhà hát được thiết kế với âm thanh hoàn hảo nghe như sấm sét giữa trời quang.
Khi làn khói đen dày đặc tan dần đi…… các Ma pháp sư Alvion giả dạng diễn viên đều trúng nhiều phát đạn, thậm chí còn không kịp niệm chú, tất cả đều bị bắn hạ trên sân khấu.
Hóa ra tất cả khán giả trong nhà hát…… đều là thành viên của Quân đoàn ngự lâm. Chẳng trách Richemont không nhận ra điều đáng ngờ.
Và còn vì thành viên trong Quân đoàn này đều là thường dân…… lại còn là nữ giới.
Henrietta lạnh lùng, không chút cảm xúc nói với vị khách ngồi bên cạnh.
「Xin mời đứng dậy. Đã đến màn chào kết rồi, thưa ngài Richemont.」
Y Y Y
Richemont cuối cùng cũng đứng dậy.
Rồi hắn ta cười lớn. Quân đoàn ngự lâm đồng loạt rút dao ngắn ra.
Richemont vẫn cứ thế điên cuồng cười lớn, rồi từ từ bước lên sân khấu mà không tỏ ra sợ hãi trước những lưỡi kiếm chĩa vào mình. Xung quanh bị Quân đoàn ngự lâm bao vây. Họ sẵn sàng đâm xuyên hắn ngay lập tức nếu có bất kỳ hành vi đáng ngờ nào.
「Không biết lúc nào nên từ bỏ là tệ lắm đó! Richemont!」
「Tôi rất vui mừng về sự trưởng thành của Bệ hạ! Bệ hạ đã trở thành một nhà biên kịch xuất sắc! Không ngờ người lại có thể viết được một vở kịch làm tôi xúc động đến thế này……」
Richemont ngẩng cao đầu nhìn quanh Quân đoàn ngự lâm đang vây quanh với cử chỉ phô trương.
「Thưa Bệ hạ…… Tôi muốn lấy tư cách của một kẻ đã hầu cận người từ trước khi người được sinh ra…… đưa cho người một lời khuyên.」
「Nói đi.」
「Từ xưa đến nay, Bệ hạ vẫn luôn……」
Richemont đứng ở một góc sân khấu…… rồi dùng chân đạp mạnh xuống sàn. Khi đó, sàn bỗng mở ra, giống như một cái bẫy sập.
「Quá ngây thơ.」
Richemont rơi thẳng xuống phía dưới. Quân đoàn ngự lâm vội vàng chạy lại…… nhưng sàn đã đóng lại, dù đẩy hay kéo cũng không mở ra được. Có vẻ như đó là một cơ quan ma pháp.
「Bệ hạ……」
Một thành viên lo lắng nhìn Henrietta. Henrietta không cam lòng cắn móng tay, rồi ngẩng mặt hét lớn.
「Hãy lục soát tất cả những nơi có thể là lối ra! Nhanh lên!」
Y Y Y
Cái hố thông với một đường hầm ngầm. Đó là lối thoát hiểm mà Richemont đã cho xây dựng phòng khi cần thiết.
Sau khi dùng ma pháp 『Levitation』 để hạ cánh nhẹ nhàng, Richemont thắp sáng đầu đũa phép và bắt đầu đi dọc đường hầm, soi sáng dưới chân. Đường hầm này cũng thông đến dinh thự của Richemont. Chỉ cần về được đó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Hắn định mang số tiền thu được đào tẩu sang Alvion.
「Cơ mà…… cô Công chúa đó cũng đáng nể thật……」
Khi đến Alvion, hắn định xin Cromwell mượn một liên đoàn. Rồi quay lại Tristain này bắt Henrietta, sau đó làm nhục cô gấp nhiều lần so với nỗi nhục hôm nay, và cuối cùng là giết cô trong cơn hả hê.
Trong khi vừa đi vừa tưởng tượng những điều này…… hắn bỗng thấy một bóng người xuất hiện dưới ánh lửa.
Richemont bất giác lùi lại.
Khuôn mặt mờ ảo hiện ra trong bóng tối đó là…… Agnès từ Quân đoàn ngự lâm.
「Ô yà ô yà, ngài Richemont. Hôm nay con đường ngài về nhà lạ thật đấy.」
Agnès nói với nụ cười nở trên môi. Giọng nói của cô vang vọng trong đường hầm tối tăm, ẩm ướt và chật hẹp.
「Là ngươi à……」
Richemont trả lời với nụ cười nhẹ nhõm. ‘Ra vậy, việc cô ta biết về đường hầm bí mật này có nghĩa là cô ta đã xem bản thiết kế của nhà hát…… Nhưng bị một kiếm sĩ đơn thuần không phải Ma pháp sư mai phục thì cũng chẳng đáng lo ngại gì.’ Giống như những Ma pháp sư khác, hắn cũng xem thường kiếm sĩ.
「Tránh ra. Ta không có thời gian để đùa với ngươi. Ta có thể giết ngươi ngay tại đây, nhưng điều đó thật phiền phức.」
Nghe Richemont nói vậy, Agnès rút súng ra.
「Đừng có chọc giận ta, ta đã niệm chú rồi, chỉ cần ngươi tiến thêm một bước nữa, ta sẽ giải phóng ngay. Cách hai mươi mét thì súng đạn không thể bắn trúng đâu. Ngươi không có lý do gì để hy sinh mạng sống vì lòng trung thành với Henrietta cả. Ngươi chỉ là một tên thường dân mà thôi.」
Richemont nói tiếp với vẻ bực bội.
「Dùng ma pháp của quý tộc chỉ để đuổi một con côn trùng thì thật lãng phí. Mau cút đi.」
Agnès cất tiếng nói, như thể đang cố nặn ra từng chữ.
「Tôi muốn giết ngài không phải vì lòng trung thành với Bệ hạ. Đây là tư thù.」
「Tư thù?」
「d’Angleterre (vùng Angle).」
Richemont cười. ‘Phải rồi, lúc rời khỏi dinh thự của mình lần trước…… Cô ta đã cố tình hỏi về vấn đề này. Thì ra là vậy,’ Richemont cuối cùng cũng hiểu được lý do.
「Ra vậy! Ngươi là kẻ còn sống từ ngôi làng đó à!」
「Quê hương tôi đã bị hủy diệt vô tội vạ chỉ vì…… bị ngài gán cho một tội danh vô căn cứ!」
Agnès cắn chặt môi. Môi cô chảy máu vì lực cắn quá mạnh.
「『Cuộc săn lùng Tân giáo đồ』 của Dị đoan Ti vấn Romalia. Chỉ vì quê hương tôi là 『Tân giáo đồ』, ngài đã bịa đặt một cuộc nổi loạn rồi tiến hành tàn sát. Ngài đã nhận được bao nhiêu từ Tòa án Tôn giáo Romalia để đổi lấy việc đó? Hả Richemont.」
Richemont nhếch môi.
「Hỏi số tiền để làm gì? Nghe xong có khiến ngươi cam tâm không? Ta cũng muốn nói cho ngươi biết lắm, nhưng ta làm gì nhớ nổi từng khoản hối lộ chứ.」
「Ngài chỉ tin vào tiền thôi sao. Thật là một kẻ đáng khinh.」
「Ngươi nói rằng ngươi tin vào thần linh, còn ta thì tin vào tiền bạc, vậy có gì khác biệt? Ngươi nhớ thương người thân đã khuất, còn ta thì nhớ thương tiền bạc, chỗ nào khác nhau? Nếu có thời gian thì hãy giảng giải cho ta. Bởi vì ta không thể hiểu được.」
「Tôi sẽ giết ngài. Hãy dùng số tiền mà ngài tích cóp dưới địa ngục đi.」
「Dùng ma pháp của quý tộc để đối phó với kẻ như ngươi thật là lãng phí…… Nhưng đây có vẻ cũng là số phận chăng?」
Richemont lẩm bẩm và giải phóng chú văn.
Một quả cầu lửa khổng lồ phình to ra từ đầu cây đũa và bay về phía Agnès.
Agnès giơ súng lên định bắn……… nhưng cô nhanh chóng ném nó đi.
「Cái gì?」
Cô xoay chiếc áo choàng đang mặc trên người và dùng nó để đỡ quả cầu lửa. Chiếc áo choàng bốc cháy ngay lập tức…… nhưng túi nước giấu bên trong đã bốc hơi nhanh chóng, làm giảm sức mạnh của quả cầu. Tuy nhiên, vẫn không thể dập tắt hoàn toàn ngọn lửa. Quả cầu lửa đập vào người Agnes, đốt cháy bộ giáp xích bảo vệ.
「Ưaaaaaaaaaaaa!」
Tuy nhiên, Agnès vẫn đứng vững và chịu đựng. Một ý chí kiên cường khiến người ta phải khiếp sợ. Trong khi vừa chịu đựng cơn đau đớn do bỏng khắp toàn thân, Agnès vừa rút kiếm ra lao về phía Richemont.
Bối rối trước đòn phản công này, Richemont phóng chú văn tiếp theo.
Những lưỡi đao gió tấn công Agnès. Chúng cắt xé dữ dội, nhưng bị cản lại bởi áo giáp xích và áo giáp kim loại, không gây ra vết thương chí mạng. Dù cơ thể bị dính vô số vết cắt, Agnès vẫn tiếp tục lao tới.
Ngay khi Richemont định niệm chú văn tiếp theo, Agnès đã lao vào hắn.
「Ưa……」
Những gì tràn ra từ miệng Richemont không phải là những dòng ký tự Rune…… mà là máu tươi đỏ thẫm. Agnès đã đâm sâu thanh kiếm vào ngực Richemont, xuyên qua cả cán kiếm.
「Tại…… Tại sao một Ma pháp sư…… ta, một quý tộc…… lại bị một kiếm sĩ tầm thường như ngươi……」
「…… Ngươi đã nói rằng kiếm và súng chỉ là đồ chơi, phải không?」
Với toàn thân bỏng rát và đầy vết cắt, Agnès từ từ xoay thanh kiếm đã đâm vào, như muốn nghiền nát toàn bộ nội tạng của Richemont.
「Chúng không phải đồ chơi đâu. Đây là 〝vũ khí〟. Đây là nanh vuốt mà chúng ta đã mài giũa để có thể chống lại bọn quý tộc như ngươi. Hãy chết dưới nanh vuốt đó đi, Richemont.」
Richemont ho ra một ngụm máu lớn.
Rồi từ từ ngã xuống.
Sự tĩnh lặng bao trùm xung quanh.
Agnès nhặt chiếc đèn lồng rơi xuống đất, dựa vai vào tường và bắt đầu lảo đảo bước đi. Những vết cắt trên vết bỏng gây cho Agnès cơn đau dữ dội đến mức cô có thể ngã bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, Agnès vẫn tiếp tục bước đi.
「…… Mình không thể chết ở đây được. Vẫn còn…… Vẫn còn…… những kẻ mình phải đánh bại.」
Dùng thanh kiếm như gậy chống, Agnès từng bước từng bước hướng về phía lối ra, máu vẫn rỉ không ngừng.
Lối ra gần nhất của đường hầm bí mật được đào dưới lòng đất Tristania này là…… cống thoát nước của đường phố Crichtonné. Khi Agnès chui ra từ đó, những người đi đường hét lên kinh hoàng. Nhìn lên bầu trời chói chang…… cảm nhận sự sống và biết ơn vận may của mình, Agnès ngất đi.
Y Y Y
Ba ngày sau……
Trong nhà bếp, Saito đang rửa bát như thường lệ. Louise đột ngột đâm sầm vào lưng cậu. Saito suýt làm rơi đĩa và phàn nàn.
「Cẩn thận chứ! Suýt nữa thì vỡ đĩa rồi!」
Louise trừng mắt nhìn cậu không nói gì. Saito đành gãi đầu ngượng ngùng. Kể từ ngày hôm đó…… Louise không chịu nói chuyện đàng hoàng với Saito nữa.
Cuối cùng Saito vẫn không chịu nổi sự tra hỏi của Louise, đã khai ra chuyện đã làm với Henrietta ở nhà trọ thuê giá rẻ khi họ lẩn trốn cuộc truy tìm vào đêm hôm đó. Tất nhiên…… trừ chuyện hai người hôn nhau ra.
Chỉ thế thôi mà cô ấy đã khó chịu như vậy, nếu biết về nụ hôn thì sẽ tệ lắm đây. Louise có tính chiếm hữu rất cao. Cô ấy đã nổi giận điên cuồng chỉ vì Saito, Sử ma của cô nhìn ngó cô con gái khác, huống chi cậu còn hôn Henrietta, người mà cô tôn kính.
Nếu bị phát hiện, cậu sẽ bị giết mất.
Vì vậy, Saito luôn cảnh giác, quyết tâm không để cô biết được điều đó, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
「Đừng, đừng giận hoài như vậy chứ.」
「Ta đâu có giận.」
「Tôi đã nói rồi mà? Tôi và Công chúa chỉ bất đắc dĩ ôm nhau thôi. Vì sắp bị phát hiện nên không còn cách nào khác……」
「…… Ngươi không làm gì quá đáng hơn chứ?」
「Làm, làm gì có chuyện đó!」
Saito bắt đầu huýt sáo và tiếp tục rửa bát.
Nhìn từ bên ngoài, đây giống như một cuộc cãi vã giữa cặp tình nhân…… nhưng cả hai đều không nghĩ như vậy. Dù sao thì Saito giải thích sự ghen tuông của Louise là do tính chiếm hữu đối với Sử ma của cô. Còn Louise thì không chịu thừa nhận cảm xúc của mình. Vì vậy, mối quan hệ của họ vẫn chẳng có tiến triển nào. Có vẻ như nó sẽ cứ thế mãi.
Ngay khi Louise và Saito đang nhìn nhau chằm chằm như thường lệ, cánh cửa mở ra, hai vị khách bước vào, cả hai đều mặc áo choàng trùm đầu và che kín mặt.
「Xin chào quý khách.」
Khi Louise định đến để tiếp khách, một trong hai người nhẹ nhàng nâng mũ trùm lên và để lộ khuôn mặt cho Louise thấy.
「Agnès!」
Agnès thì thầm với Louise.
「Chuẩn bị một phòng ở tầng hai cho chúng tôi.」
「Nếu cô ở đây thì…… người kia là……」
「…… Là tớ đây.」
Đó là giọng nói của Henrietta.
Louise gật đầu và chuẩn bị một phòng khách ở tầng hai.
Y Y Y
「Nè…… Louise. Trước hết, tớ muố/.n cảm ơn cậu……」
Henrietta nói khi nhìn quanh những người ngồi quanh bàn.
Louise, Saito, Agnès……
Mặc dù Agnès bị thương nặng, nhưng nhờ ma pháp 『Chữa lành』 của Henrietta và các Ma pháp sư hệ nước ở hoàng cung, cô đã hồi phục gần như hoàn toàn. Tuy vậy vẫn chưa đủ sức để mặc áo giáp. Vì vậy, hôm nay cô mặc trang phục đơn giản gồm áo độn, quần tất và ủng.
「Tình báo cậu thu thập thật sự rất hữu ích đó.」
「Những, những tin như thế có thật sự hữu ích ấy ạ?」
Mặc dù đó đều là những chủ đề chính trị, nhưng chỉ là những tin đồn đường phố. Ngoài ra còn có ý kiến và phê bình của người dân. Louise không nghĩ rằng những điều đó có thể giúp ích cho Henrietta……
「Cậu đã chuyển những tình báo đó đến tớ mà không thêm bớt gì. Đó chính là những tiếng nói thật lòng từ người dân mà tớ muốn tận tai nghe được. Mặc dù không dễ chịu cho lắm……」
Dù sao thì cũng có nhiều lời chỉ trích Henrietta. Louise đã không biết phải làm thế nào, nhưng cuối cùng cô vẫn báo cáo nguyên văn. Có vẻ như điều đó là đúng đắn.
「Tớ vẫn còn trẻ, nên cần phải lắng nghe những lời chỉ trích một cách nghiêm túc và coi đó là bài học cho tương lai.」
Louise cúi đầu.
「Tiếp theo, tớ muốn xin lỗi. Vì đã tự ý mượn Sử ma của cậu mà không giải thích gì cả, thật lòng xin lỗi.」
「Đúng vậy. Người không chịu nói với tôi câu nào, thật quá đáng.」
Louise nói với vẻ buồn bã.
「Tớ không muốn để cậu làm những việc như vậy. Những nhiệm vụ bẩn thỉu như…… đặt bẫy để diệt trừ kẻ phản bội……」
「Viện trưởng Tòa án Tối cao là kẻ phản bội, phải không……?」
Henrietta đã cố gắng giải quyết vấn đề một cách kín đáo…… nhưng những bí mật như vậy dường như luôn bị rò rỉ từ đâu đó. Tin đồn về việc Richemont là gián điệp của Alvion đã lan truyền khắp thành phố.
Louise ngẩng đầu lên một cách dứt khoát.
「Nhưng tôi không còn là trẻ con nữa. Việc Công chúa giấu giếm tôi còn đau đớn hơn gấp nhiều lần. Từ giờ trở đi, xin người hãy nói với tôi tất cả mọi chuyện.」
Henrietta gật đầu.
「Tớ hiểu rồi. Tớ hứa. Dù sao thì…… những người tớ có thể hoàn toàn tin tưởng chỉ có…… những người có mặt ở đây thôi.」
「Cả tên Sử ma này nữa ạ?」
Louise hỏi. Ánh mắt của Henrietta và Saito thoáng gặp nhau. Sau đó cặp má cả hai đều hơi ửng đỏ rồi cúi đầu xuống.
「Ừm, phải…… Đương nhiên rồi. À, nói mới nhớ! Tớ vẫn chưa giới thiệu chính thức!」
Henrietta nói với giọng như muốn đánh trống lảng, và đưa tay về phía Agnès.
「Đây là Đội trưởng Quân đoàn ngự lâm đáng tin cậy của tớ, Agnès Chevalier de Milan. Mặc dù là con gái, nhưng cô ấy giỏi bắn súng và kiếm thuật không kém gì con trai. Cô ấy đã thành công trong việc trừng phạt kẻ phản bội đã tẩu thoát. Không hề nao núng khi đối đầu với một Ma pháp sư bằng kiếm…… Quả thật là một anh hùng.」
「Tôi không phải là anh hùng gì đâu.」
Agnès khiêm tốn nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ vui vẻ. Sau đó nói bằng giọng sảng khoá.
「Bệ hạ, không cần phải giới thiệu đâu ạ. Tôi và tiểu thư La Vallière đã có một đêm khó quên bên nhau rồi.」
Louise nhớ lại nụ hôn trên ban công và đỏ mặt.
「Đúng, đúng rồi nhỉ!」
「Đó quả thật là một đêm khó quên phải không, tiểu thư La Vallière?」
Agnès nói với nụ cười tươi trên khóe môi. Louise càng đỏ mặt hơn.
「Một đêm khó quên?」 Henrietta hỏi.
「À không có gì, chúng tôi đã giả vờ là tình nhân để đánh lừa kẻ địch. Thậm chí còn hôn nhau nữa mà! Nghĩ lại thấy vui thật nhỉ! Ahaha!」
Agnès cười sảng khoái.
Louise càng đỏ mặt hơn nữa. ‘Cứ cười cho thỏa thích đi, đều là con gái cả mà, hôn nhau chả thành vấn đề,’ cô nghĩ vậy rồi lén nhìn sang Saito. Nhưng cậu ta không hề cười.
Không hiểu sao cậu trông hơi lúng túng và cứ quay mặt đi chỗ khác.
Louise chuyển ánh mắt sang Henrietta. Cô ấy cũng đang cảm thấy không thoải mái, liên tục mân mê ngón tay.
Nói mới nhớ, hai người này vừa mới nhìn nhau và cúi đầu xuống. Cảm giác nghi hoặc kỳ lạ bắt đầu nảy sinh trong lòng Louise.
「Mà, mà chắc cô còn có việc riêng cần làm, nên tôi sẽ cho cô nghỉ phép một thời gian. Agnès.」
Henrietta đứng dậy.
「Ể? Chẳng phải đã quyết định tối nay sẽ nâng cốc ăn mừng sao?」
「Tôi lo cho vết thương của cô…… Vậy Louise, nhờ cậu tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ nhé.」
Henrietta vội vàng rời khỏi căn phòng. Agnès trông không hiểu chuyện gì vẫn theo sát sau cô.
Saito cũng đứng dậy và định đi ra ngoài.
「Không cần phải vội vậy đâu.」
Louise giữ cậu lại. Mặt Saito tái đi, cậu có một linh cảm rất tồi tệ .
「Ì yá, cô cũng biết mà, tôi còn phải đi rửa bát……」
Saito nói trong khi nhìn thẳng về phía trước. Giọng run rẩy.
Tuy nhiên, Louise chỉ mỉm cười.
「Nào, ngồi xuống trước đã. Không sao đâu. Dù gì thì căn phòng này cũng được đặt đến sáng mai mà.」
Cô chỉ vào chiếc giường. Saito từ từ ngồi xuống. ‘Nhỏ này nay sao vậy, đừng nói là biết chuyện đó rồi nhé? Chuyện mình hôn Công chúa…… Không, không thể nào…… Nhỏ làm gì tinh mắt đến thế?’
Đúng vậy. Nếu biết, Louise sẽ không có thái độ như thế này. Cô ấy sẽ cau có đạp mặt cậu rồi nói.
『Nhà ngươi không hôn công chúa đâu đúng chứ?』
Nhưng lúc này cô ấy lại đang cười. Có lẽ cô thực sự chỉ muốn cảm ơn Saito vì những nỗ lực của cậu.
「Sao, sao vậy? Đột nhiên cô tốt bụng thế.」
「Cũng chẳng có gì, lần này ngươi thực sự vất vả rồi. Ta chỉ nghĩ nên cảm ơn ngươi một chút. Nói thật đấy!」
Louise rót rượu vang vào ly và đưa cho Saito.
「Cảm, cảm ơn.」
「Ngươi biết đấy…… ta cứ nghĩ rằng mình sẽ không được Công chúa cần đến nữa. Trong hai, ba ngày qua, ta có chút khó chịu…… nhưng hóa ra không phải vậy. Tâm trạng ta lúc này đã tốt lên nhiều rồi! Nên không sao đâu!」
Thấy vậy, Saito thở phào nhẹ nhõm.
‘Aa, có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi…… May quá…… Có vẻ cô ấy thực sự đã hết giận.’
「Bảo vệ Công chúa chắc vất vả lắm nhỉ?」
Louise nắm chặt tay Saito.
「Cũng…… không hẳn.」
‘Gì thế Louise, hóa ra cô cũng có mặt dịu dàng như vậy. Aa, giá mà có thể cứ thế này mãi thì tốt biết mấy.’
「Cơ mà, quả nhiên là Sử ma của ta có khác! Ta tự hào lắm!」
Saito bất giác đỏ mặt.
「Cô, cô đừng nói vậy chứ…… Có gì đâu. Tôi chỉ việc ở cạnh Công chúa thôi mà……」
「Chỉ vậy thôi cũng rất giỏi rồi. Ngươi đã đánh lạc hướng những kẻ truy đuổi mà không để ai phát hiện, đúng không?」
「Đại, đại loại vậy.」
「Nào, uống đi uống đi. Hôm nay ngươi sẽ là chủ nhân vì đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ. Ta sẽ tận tâm phục vụ cho chủ nhân mà nên yên tâm.」
Nói rồi cô ấy mời rượu. Được Louise tâng bốc như vậy, Saito dần cảm thấy phấn khích.
「Saito thật tuyệt vời! Khi bị đột nhập vào phòng, ngươi đã nhanh trí giả vờ làm người yêu của Công chúa để đánh lừa họ có phải không? Với tư chất như thế thì có thể trở thành diễn viên tài năng đấy! Thậm chí còn có thể trở thành diễn viên hạng nhất của Nhà hát Tanialiège Royal luôn!」
「Gì chứ, dễ ợt!」
Với cùng giọng điệu, Louise tiếp tục.
「Saito thật tuyệt vời! Ngươi đã hôn Công chúa đúng không?」
「Ừ, không sai!」
Trong một thoáng, bầu không khí như đông cứng lại.
Saito cuối cùng cũng nhận ra mình đã rơi vào cái bẫy được thiết kế một cách hoàn hảo của Louise. Để lấy được tình báo từ ai đó, trước tiên phải làm cho họ cảm thấy an tâm. Đó là kỹ thuật mà Louise đã học được ở quán rượu! Cậu đã bị lừa!
Có vẻ Louise thực sự đang trưởng thành từng ngày mà không ai nhận ra.
「L – Louise, nghe tôi nói…… thật, thật ra khi đó……」
Sự căng thẳng tràn ngập trong phòng đang tăng lên theo từng giây.
Louise đứng dậy và khóa cửa.
Trong khi quay lưng với cậu, Louise nói. Giọng cô ấy vẫn rất vui vẻ.
「Nè chó.」
Bắt đầu gọi là chó rồi.
Cơn say rượu của Saito tan biến trong chốc lát.
Saito bắt đầu run rẩy dữ dội.
Hào quang toát ra từ vai Louise là gì vậy?
Hào quang đen kịt đó là gì vậy?
「Này chó, sao vậy? Trả lời đi chứ?」
「Gâu, gâu!」
Tối nay khi gọi 〝chó〟 có khác với mọi khi. Dù chỉ một chút. Cảm giác run rẩy như vậy xuyên qua cơ thể Saito. Vị đắng của tuyệt vọng lan tỏa trong miệng cậu.
「Nói ta nghe. Ngươi thích bị phạt bằng ma pháp hay bằng chân hơn?」
「Cái, cái nào cũng đau như nhau nhỉ~~」
「Mỗi đau thôi thì không đủ để tả đâu. Nhanh lên, mau chọn đi chứ.」
Aa, có lẽ…… đêm nay sẽ rất dài.
Chắc chắn sẽ rất dài. Bình minh còn xa lắm.
Nếu có thể sống sót qua đêm nay……
Saito nghĩ rằng cậu nên cẩn thận với rượu do con gái rót.