Sử Ma của Zero

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Quyển 6 : Ruby chuộc tội - Chương 4 : Trung đội trưởng Guiche và sĩ quan dự bị Malicorne

Những học sinh đã đăng ký vào Quân đội Hoàng gia thông qua viên sĩ quan tuyển mộ đến Ma pháp Học viện đã trải qua khoảng hai tháng huấn luyện sĩ quan cấp tốc và được phân công vào các đơn vị khác nhau.

Quân đội của Tristain được chia thành ba nhóm chính.

Đầu tiên là 〝Quân đội Hoàng gia〟, do vị vua đương thời làm Tổng Tư lệnh tối cao trực tiếp chỉ huy. Các tướng lĩnh và sĩ quan quý tộc thuộc chính phủ hoàng gia chỉ huy các đội lính đánh thuê được tuyển mộ bằng tiền. Các sĩ quan học sinh như Guiche chủ yếu được phân công vào Quân đội Hoàng gia này và Không Hải Quân, điều này sẽ được đề cập sau.

Tiếp theo là tổ chức được gọi là 〝Quân đội Quốc gia〟 hoặc 〝Quân đội Chư hầu 〟, được tập hợp từ việc trưng binh thường dân trong lãnh địa của các quý tộc lớn ở các vùng. Các quý tộc được nhà vua ban đất phải tổ chức quân đội theo hiệp ước. Công tước La Vallière, cha của Louise, cũng được Hồng y yêu cầu tổ chức quân đội theo cách này.

Vì quân lính của họ vốn là nông dân, Quân đội Quốc gia kém hơn về kỹ năng so với Quân đội Hoàng gia vốn được tuyển mộ hầu hết là lính đánh thuê. Nhìn chung, đây không phải là một tổ chức quân sự phù hợp cho các cuộc viễn chinh, nhưng vì chỉ có Quân đội Hoàng gia thì không đủ quân số nên họ vẫn phải mang theo. Nhiều quý tộc, như Công tước La Vallière cha của Louise, đã phản đối cuộc chiến và từ chối cung cấp quân lính.

Đáng chú ý là trong cuộc viễn chinh này, một nửa số lượng Quân đội Quốc gia sẽ hoạt động như đội hậu cần…… Nói cách khác, họ đóng vai trò là đội tiếp tế.

Cuối cùng là 〝Không Hải Quân〟.

Đây là lực lượng quân sự điều khiển các tàu chiến trên không và trên biển.

Đây là một tổ chức quân sự có thể được coi như một hình ảnh thu nhỏ của chế độ phong kiến, với người đứng đầu là Thuyền trưởng. Dưới quyền Thuyền trưởng, người nắm quyền lực tuyệt đối trên tàu, là các sĩ quan quý tộc chỉ huy nhiều thủy thủ. Mặc dù được gọi là thủy thủ, nhưng tất cả đều là chuyên gia về một lĩnh vực nào đó để vận hành con tàu. Khác với lục quân, đây không phải là một lực lượng chỉ cần số lượng, vì vậy kinh nghiệm và huấn luyện hàng ngày được coi trọng hơn hết.

Guiche, người được phân công làm sĩ quan dự bị trong Quân đội Hoàng gia, đã đến sân tập Champs de Mars ở giữa thủ đô Tristania vào ngày sau khi Louise và những người khác trở về quê.

Các lá cờ của các liên đoàn Rossia, liên đoàn La Chêne, liên đoàn Navarre…… thường bay phấp phới trong sân vườn của dinh thự liên đoàn trưởng trong thời bình, hôm nay đã tập trung đông đủ tại sân tập Champs de Mars này.

Guiche đi tới đi lui trong sân tập đông nghịt với hai mươi nghìn quân thuộc mười hai liên đoàn của Quân đội Hoàng gia, tay cầm thư giới thiệu do sĩ quan huấn luyện viết.

Đơn vị mà cậu được phân công là Độc lập Đại đội de Vineuil thuộc Quân đội Hoàng gia. Mặc dù chưa từng nghe về đơn vị này, nhưng Guiche vẫn rất phấn khởi cho lần ra trận đầu tiên.

Cậu vừa mới gặp cha mình, người giữ chức Nguyên soái trong Quân đội Hoàng gia. Vì chức vụ Nguyên soái được gắn với tên tuổi suốt đời nên cha cậu vẫn được gọi là Nguyên soái dù cho đã rời khỏi quân ngũ. Người cha già rất tiếc vì không thể tham gia cuộc chiến này và đã khích lệ Guiche.

「Con đừng tiếc cho tính mạng, mà hãy tiếc vì danh dự,」một người cha, một chiến binh chân chính, đã nói vậy khi tiễn Guiche. Cả ba người anh của cậu đều đã lên đường ra trận. Người anh cả đang chỉ huy quân đội của gia tộc de Gramont. Người anh thứ hai là Thuyền trưởng trong không quân. Người anh thứ ba là sĩ quan trong Quân đội Hoàng gia.

Và bản thân cậu…… sẽ tham gia với tư cách là sĩ quan phụ trách Độc lập Đại đội de Vineuil. Tuy nhiên, cậu không thể tìm thấy đại đội quan trọng đó. Không thể tìm thấy lá cờ đại đội có thiết kế được mô tả như trong lá thư giới thiệu đang cầm trên tay.

Bất đắc dĩ, cậu đành hỏi một sĩ quan có bộ râu đáng sợ.

「Xin lỗi, Độc lập Đại đội de Vineuil ở đâu vậy ạ?」

Viên sĩ quan đó bắt đầu thuyết giáo cho Guiche rằng thật vô lý khi không biết đường về.

「Tôi mới được phân công hôm nay ạ,」 Guiche nói, viên sĩ quan nhìn cậu từ đầu xuống chân rồi hỏi, 「Sĩ quan học sinh à?」

「V – Vâng! Đúng vậy ạ!」 Guiche chào theo kiểu quân đội mà cậu vừa học được, rồi bị gõ vào đầu.

「Nghe đây, học sinh. Trên chiến trường, nếu cậu nói rằng không biết đơn vị của mình ở đâu, sẽ không ai chỉ cho cậu đâu.」

Ở đằng kia, viên sĩ quan sau đó chỉ về một góc của sân tập.

Đó là một nơi ngay cạnh doanh trại, một vị trí ít nắng.

Các binh lính dựa vào tường của doanh trại, uể oải nhìn bầu trời. Thậm chí có người còn đang uống rượu, khiến Guiche rất kinh ngạc.

Khi cậu định nhắc nhở họ, cậu nhận ra rằng toàn bộ những người ở đó đều là lính đã già hoặc những người không có tinh thần chiến đấu. Không thể phủ định, đó là một đơn vị đã hết thời.

「Không, không lẽ, đây là……」

Cậu vội vã hỏi một người lính.

「O, oi, anh lính.」

「Có chuyện gì vậy?」

Một lính đánh thuê già đứng dậy, vất vả ôm cây giáo.

「Đây có phải là Độc lập Đại đội de Vineuil không?」

「Đúng rồi.」

Gann, Guiche đứng sững như thể bị gì đó đập vào đầu.

Mặc dù đây là lần đầu tiên cậu vinh quang ra trận, nhưng đơn vị mà cậu được phân công toàn là những người lính già và những binh lính không có tinh thần chiến đấu. Nói cách khác, đây là một đại đội được triệu tập chỉ để đủ số lượng.

Lý do tại sao nó được gọi là 〝Độc lập〟 và không thuộc về bất kỳ liên đoàn nào có lẽ là vì điều này. Nói tóm lại, không có liên đoàn trưởng nào muốn nhận họ cả.

「Ngài, ngài, ngài Đại đội trưởng đâu?」 cậu hỏi, người lính đánh thuê già chỉ về một góc. Ở đó, một ông già tóc bạc đang đứng chống gậy. Bên cạnh ông là một quý tộc trẻ và béo, đeo phù hiệu tham mưu trên vai. Có vẻ đó là 〝Bộ chỉ huy Đại đội〟.

‘Đó là đại đội trưởng à…… Đừng nói đến việc bị đạn bắn trúng, một ông lão như vậy chắc sẽ bị giật mình đến đứng tim khi nghe tiếng xung trận mất,’ Guiche cảm thấy thất vọng vì mình đã vào phải một đội quân không ra gì. Dù sao cậu cũng quyết định tiến lại gần họ để chào hỏi khi nhận nhiệm vụ.

「Sĩ quan dự bị Guiche de Gramont, tôi vừa đến nhận nhiệm vụ!」

「Hả? Gì thế! Chuyện gì vậy?」

Đại đội trưởng de Vineuil run rẩy hỏi lại Guiche. Có vẻ ông ta bị lãng tai.

「Tôi là Guiche de Gramont! Tôi được bổ nhiệm làm sĩ quan dự bị cho đại đội này! Tôi xin phép được nhận nhiệm vụ!」

Bất đắc dĩ phải hét vào tai ông ta.

「Ồ, vậy à! Đến giờ ăn rồi à! Không có cơm thì không thể chiến đấu được đâu! Cậu cũng phải ăn cho nhiều vào đấy!」

Guiche đành gật đầu chịu thua. Lúc đó, Tham mưu Đại đội thì thầm điều gì đó vào tai đại đội trưởng.

「Gì cơ! Bổ nhiệm á! Sao không chịu nói sớm!」

‘Nhưng tôi đã nói rồi mà.’ Guiche cảm thấy bất lực.

「Điểm, điểm, điểm danh!」

Viên đại đội trưởng già nua cất tiếng gọi. Các binh sĩ lừ đừ tập trung lại.

「Giới thiệu với mọi người! Đây là Trung đội trưởng mới!」

‘Ể? Trung đội trưởng?’

Trong khi Guiche còn đang ngỡ ngàng, Đại đội trưởng tiếp tục.

「Ề, người được bổ nhiệm vào Đại đội Binh bộ súng trường Độc lập de Vineuil vinh quang của chúng ta là…… Tên gì nhỉ!」

「Guiche de Gramont ạ!」

「Ề, tôi sẽ giao Trung đội 2 cho cậu Grandel này! Từ giờ, Trung đội 2 sẽ được gọi là 〝Trung đội Grandel〟! Hãy cùng chào trung đội trưởng nào!」

Các binh sĩ thuộc trung đội chậm rãi kính lễ. ‘Mà khoan, nhầm tên mất rồi. Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc làm Trung đội trưởng? Sao tự nhiên thành ra như này vậy!’

「Khoan đã, ngài Đại đội trưởng! Tôi chỉ là một sĩ quan học sinh thôi! Làm sao có thể đột ngột trở thành Trung đội trưởng vậy được!」

‘Trung đội trưởng phải chỉ huy hơn 100 binh sĩ. Sao mình có thể làm được chuyện đó chứ.’

Tuy nhiên, Đại đội trưởng run rẩy đặt tay lên vai Guiche.

「Trung đội trưởng vừa đào ngũ sáng nay. Chúng ta đang tìm người thay thế.」

‘Trung đội trưởng đào ngũ? Đại đội này có vấn đề thật rồi.’

「Chẳng phải có những sĩ quan cao cấp hơn sao?」

「À, ngoài ta, Tham mưu đại đội và các Trung đội trưởng khác thì đại đội này không còn quý tộc nào cả. Do đó, chỉ còn mỗi cậu là sĩ quan duy nhất. Nhờ cậu đấy, Trung đội trưởng.」

Guiche tái mặt. Cậu đã nghe nói rằng Quân đội Hoàng gia thiếu sĩ quan, nhưng không ngờ lại tệ đến mức này.

Đại đội Binh bộ súng trường độc lập de Vineuil là một đơn vị súng với quy mô khoảng 350 người. Nó được chia thành ba trung đội. Hai trung đội súng và một trung đội giáo ngắn hộ tống. Guiche vừa đến đã được giao phó một trong hai trung đội súng. Mặc dù gọi là đơn vị súng, nhưng họ chỉ được trang bị toàn súng hỏa mai Hinawajuu kiểu cũ. Không thấy bóng dáng súng Musket kiểu mới nào.

‘Mà khoan, đơn vị súng á……’ Guiche ôm đầu. Trong quá trình huấn luyện, Guiche hoàn toàn không được đào tạo về cách dùng súng. ‘Đó chỉ là khóa huấn luyện cấp tốc 2 tháng nên mình không thể đòi hỏi quá nhiều…… Nhưng ít nhất họ cũng nên cho biết trước về binh chủng của đơn vị mà mình sẽ phục vụ chứ.’

Cậu đã nghe nói rằng Quân đội Hoàng gia đang trong tình trạng hỗn loạn vì thuê quá nhiều lính đánh thuê và thiếu trầm trọng sĩ quan…… Nhưng không ngờ nó lại tệ đến mức này.

Trong lúc Guiche đang thờ thẫn, một người đàn ông trung niên lanh lẹ tiến đến gần cậu. Ông ta đeo một khẩu súng hỏa mai đã cắt ngắn nòng trên lưng cùng một con dao ngắn bên thắt lưng. Đầu đội mũ sắt, mang trên mình bộ áo khoác da dày có tấm che ngực cũng bằng sắt nốt.

「Rất hân hạnh, thưa ngài Trung đội trưởng.」

「Rất, rất hân hạnh. Anh là?」

「Tôi là trung sĩ Nicolas. Trước đây tôi cũng từng được làm công việc giống như sĩ quan phụ tá vậy.」

‘Nói là từng được làm chắc chỉ để khiêm tốn thôi đúng chứ. Với vết sẹo trên trán và khuôn mặt rám nắng, rõ ràng đây là một trung sĩ dày dạn kinh nghiệm chiến trường. Thực tế, chắc chắn ông ta là người điều hành trung đội với tư cách là hạ sĩ quan.’

「Ì yaa, thật không may cho cậu nhỉ.」

Viên trung sĩ lính đánh thuê, có lẽ đáng tuổi cha Guiche, thì thầm với cậu.

「Vừa mới đến đã phải làm Trung đội trưởng. Trông cậu còn trẻ như này, chắc vẫn còn đang đi học đúng không.」

「Ừ, ừm.」

Guiche gật đầu.

「Mà thôi không sao, tôi cùng đồng đội sẽ lo vụ trung đội cho. Ngài Trung đội trưởng cứ thư thả mà chỉ huy là được rồi.」

Được viên trung sĩ lính đánh thuê dày dạn nói vậy, Guiche cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn một chút.

Xa xa vang lên tiếng kèn. Các Trung đội trưởng bắt đầu hô to để chỉnh đốn lại hàng ngũ. Bài phát biểu của Tướng quân Olivier de Poitiers, Tổng tư lệnh Quân đoàn viễn chinh Alvion sắp bắt đầu. Sau khi được tướng quân duyệt binh, đội quân tập trung tại bãi tập này sẽ khởi hành đến La Rochelle. Tại đó, họ sẽ lên tàu và đi đường không đến lục địa Alvion.

Trong khi đó.

Tại cảng La Rochelle, nơi hạm đội chủ lực của Không quân Tristain neo đậu.

Tại cảng được xây dựng từ thân cây khô Yggdrasil cổ đại khổng lồ, hạm đội đang treo mình trong khi tích cực tiến hành việc trang bị cuối cùng và đưa các sĩ quan, thủy thủ lên tàu.

Đứng dưới gốc cây thế giới, sĩ quan dự bị Malicorne dự định lên tàu nhìn lên trời trong sự kinh ngạc.

Cảnh tượng lực lượng chính của không quân vương quốc – hàng chục chiếc tàu chiến – treo lơ lửng trên các nhánh của cây thế giới khổng lồ đang chờ đợi để khởi hành quả thực là một quang cảnh hùng vĩ.

「Uwaa……」 Khi Malicorne đang há hốc miệng nhìn lên bầu trời, cậu bỗng bị đẩy mạnh!

「Cái, cái gì vậy!」 Cậu hét lên, một người đàn ông với làn da rám nắng màu đồng đỏ nhìn chằm chằm vào cậu. Nhận ra đối phương chỉ là một thường dân không mặc áo choàng, Malicorne nổi giận khi biết mình vừa bị một thường dân xô đẩy.

「Đồ, đồ vô lễ! Có luật nào cho phép nhà ngươi xô đẩy một quý tộc như ta không?」

Người thủy thủ liếc nhìn Malicorne. Khi nhận ra Malicorne chỉ là một sĩ quan dự bị, người đàn ông nở một nụ cười khinh thường.

「Oi, cậu nhóc. Nơi đây không giống như ở ngoài kia đâu. Để tôi dạy cậu hay thứ gọi là cấp bậc trong không quân, hãy mở to tai ra mà nghe đây.」

「Ể? Ểể?」

Có vẻ như trong không quân, việc có là quý tộc hay không chẳng có nghĩa là có thể kiêu ngạo. Malicorne khó thể tưởng tượng được có những thường dân còn quan trọng hơn cả những quý tộc.

「Đầu tiên là Thuyền trưởng! Đây là người quan trọng nhất trên tàu! Tiếp theo là Phó trưởng! Vị trí này do sĩ quan cao cấp nhất đảm nhiệm! Rồi đến Trưởng điều hướng, Trưởng buồm, Trưởng pháo binh, Trưởng boong tàu, Trưởng bếp…… và sau đó là các sĩ quan hải quân cấp thấp! Bao gồm cả những sĩ quan hàng hải như tôi! Trong không quân, ngay cả thường dân nếu học hành và lập công cũng có thể trở thành sĩ quan!」

Malicorne mở to mắt khi nhận ra điều này. Một tổ chức quân sự nơi có khả năng tồn tại những cấp trên là thường dân…… Đó chính là không quân.

「Và sau đó là hạ sĩ quan! Dưới họ mới đến những sĩ quan dự bị như các cậu! Trên tàu, các cậu chẳng khác gì những con giòi vô dụng! Nhớ kỹ điều đó!」

Malicorne đứng dậy và chào.

「Vâng, tôi hiểu rồiii!」

「Tôi sẽ cho cậu thêm tinh thần! Hãy cắn chặt răng vào!」

Malicorne đứng nghiêm rồi nhận một cái tát mạnh vào má.

「Được rồi, mau đi đi! Chạy đi! Đồ ngu! Nếu có một sĩ quan dự bị như cậu đi bộ trên tàu, hắn sẽ bị đánh đấy!」

Malicorne thở hồng hộc rồi bắt đầu chạy.

Cuối cùng, cậu cũng đã tìm thấy con tàu 『Le Redoutable』. Đó là một tàu chiến hàng đầu đáng tự hào với 48 khẩu pháo mỗi bên mạn cùng chiều dài 70m. Đây là một tàu chiến mới, được trang bị hoàn chỉnh cách đây một tháng.

Khi cậu đang leo lên cầu thang để lên tàu chiến treo lơ lửng trên cành cây, một sĩ quan đứng ở lối vào tàu chặn lại.

「Này! Tên kia! Đi đâu mà tự tiện vậy!」

Malicorne vội vàng chào.

「Sĩ quan dự bị Malicorne de Grandpré! Tôi đến nhậm chức hôm nay!」

「Tôi là sĩ quan trực ban, Không úy Morange.」

Đó là một sĩ quan quý tộc mặc áo choàng. Anh ta đang kiểm tra các binh sĩ lên tàu tại lối vào. Malicorne cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy đối phương là một quý tộc. Dù sao, cũng không có nhiều sĩ quan thường dân.

Sau khi nhìn Malicorne từ trên xuống dưới, anh ta hỏi.

「Cậu chỉ có ngần này hành lý thôi sao?」

Malicorne giơ chiếc túi mình đang cầm lên.

「Đúng vậy,」 cậu trả lời, rồi viên trung úy cau mày. Sau một lúc suy nghĩ, Malicorne nhận ra mình đã mắc sai lầm. Cách trả lời 「Đúng vậy」 không tồn tại trong quân đội, đặc biệt là trong không quân.

「Vâng! Thưa ngài Trung úy!」 Cậu chào. Ngay lập tức, Malicorne được sửa cách chào và cách nói chuyện.

「Trong không quân, không cần dùng 〝ngài〟 đâu! Này cậu bé!」

Một cậu binh sĩ trẻ tuổi đến gần và chào.

「Cậu ta sẽ chăm sóc các sĩ quan dự bị như cậu. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi. Dẫn cậu ta đến phòng sĩ quan dự bị.」

Câu cuối cùng được nói với cậu binh sĩ trẻ đó.

「Tôi sẽ mang hành lý cho cậu, sĩ quan dự bị. À, tôi tên là Julian.」

Malicorne đưa túi cho cậu ta. Đó là một cậu bé nhỏ tuổi hơn cậu. Một cậu bé tóc đen chỉ khoảng 14, 15 tuổi.

「Sĩ quan dự bị đến từ đâu vậy?」

「Tôi đến từ Ma pháp Học viện,」 Malicorne nói, rồi mắt cậu bé sáng lên.

「Sao vậy?」

「Chị tôi làm việc ở đó. Tên chị ấy là Siesta…… cậu biết chị ấy không?」

Malicorne lắc đầu. Có rất nhiều thường dân làm việc tại học viện. Mặc dù cậu nhớ hầu hết khuôn mặt, nhưng không thể nhớ hết tên của họ.

「Phải rồi. Không lý nào một quý tộc lại nhớ tên của từng người hầu được ha.」

Julian dẫn Malicorne đến phòng sĩ quan dự bị rồi nhanh chóng rời đi. Có vẻ như cậu binh sĩ trẻ ấy có rất nhiều việc phải làm.

Trong phòng sĩ quan dự bị, có khoảng ba sĩ quan dự bị giống như Malicorne. Thậm chí còn có một học sinh của Ma pháp Học viện. Vì là một học sinh khóa trên, Malicorne cúi đầu chào. Đó là một anh chàng đẹp trai với khuôn mặt nam tính. Cậu ta mỉm cười với đôi mày rậm cùng đôi môi dày.

「Tôi là Styx. Còn cậu?」

「Tôi là Malicorne.」

「Tôi là Malicorne,」, khi vừa giới thiệu tên mình, cậu ta liền hỏi rằng, chẳng phải cậu học cùng lớp với Kirche sao? Malicorne gật đầu, lòng thầm nghĩ về cậu binh sĩ trẻ khi nãy rồi làu bàu, quái lạ, con tàu này lớn như vậy mà mình cứ liên tục gặp phải những chủ đề liên quan đến người quen thế nhỉ.

「Trước đây, cũng khá lâu rồi, tôi…… ừm…… khá thân thiết với em ấy.」 Styx nói với vẻ ngượng ngùng. Nhìn kỹ, có một vết bỏng trên trán cậu ta. Malicorne tự hỏi họ quen biết nhau thế nào, nhưng vì là đàn em nên không dám hỏi. Nếu đó là vết thương đáng xấu hổ thì có thể sẽ bị mắng.

Styx ngồi thẳng lưng trên ghế.

「Nào mọi người.」

Khi Malicorne bước vào, dường như một cuộc họp nghiêm túc đang diễn ra trong phòng sĩ quan tập sự. Ba người kia đang cúi người về phía Styx, như thể đang thì thầm. Malicorne, người mới đến, cũng được mời ngồi xuống ghế.

Styx nhìn chằm chằm vào mặt Malicorne với ánh mắt nghiêm túc.

「Tôi cũng phải giải thích cho cậu mới đến. Malicorne này, con tàu này đang chứa một loại chất nổ đáng sợ.」

「Chất nổ, ấy ạ?」

Malicorne hít một hơi sâu và nhìn chằm chằm vào các sĩ quan dự bị cấp cao.

「Đúng vậy.」

「Có phải là loại thuốc súng mới không ạ? Hay là vũ khí mới?」

Cậu hỏi với giọng run rẩy. ‘Một loại thuốc súng mới dễ cháy? Hay là một loại vũ khí mới khó sử dụng? Dù là cái nào đi nữa thì cũng khó mà kê cao gối ngủ được.’

「Không phải mấy thứ đó.」

Styx lẩm bẩm.

「Vậy…… là gì vậy ạ?」

「Là con người. Giống như cậu.」

「Con người?」

Styx nhếch mép thì thầm.

「Đúng vậy. Có kẻ địch đang ở trên tàu này.」

「Nghĩa là có kẻ phản bội sao?」

Malicorne buột miệng kêu lên.

「Suỵt! Họ chưa phản bội…… nhưng khả năng đó không phải là thấp. Tôi nghĩ vậy. Có vẻ như khá nhiều sĩ quan cấp cao cũng đang nghĩ như thế.」

「Rốt cuộc là ai vậy ạ?」

Styx gật đầu.

「Vậy thì, hãy cho người bạn mới của chúng ta xem con chuột đang làm gì trên chiếc tàu này nhé?」

「Đồng ý.」

「Ừm.」

Và thế là Malicorne được đưa đi để xem cái gọi là 〝chất nổ đáng sợ〟 đó.

Khi đến boong sau, họ thấy Thuyền trưởng đang bàn bạc điều gì đó với một sĩ quan quý tộc cao lớn. Nhìn thấy Thuyền trưởng, Malicorne căng thẳng. Đó là một người đàn ông trung niên có bộ râu đẹp cùng phong thái uy nghiêm. Là Thuyền trưởng của một chiến hạm, ông ta chắc hẳn là một người thuộc tầng lớp ưu tú. Có lẽ 〝năng lực〟 cũng đáng nể như vẻ bề ngoài. Và cái mà các sĩ quan dự bị kia gọi là 〝chất nổ đáng sợ〟 có vẻ là một người có thể khiến vị Thuyền trưởng này phải lúng túng.

「Làm vậy sẽ khiến cho con tàu chìm mất. Hành trình du hành xuyên mây luôn là một canh bạc với nguy hiểm và mạo hiểm luôn đi chung với nhau,」 một người đàn ông có vẻ mặt cương nghị đứng bên cạnh Thuyền trưởng lên tiếng bằng giọng nói mang nặng âm điệu của Alvion. Vị Thuyền trưởng nghe xong liền cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ.

Khi nghe thấy giọng nói đó, Malicorne giật mình nhảy dựng lên như thể có ai đó đâm que gắp than hồng vào sống lưng.

‘Giọng Alvion? Chẳng phải là kẻ thù sao?’

Styx thì thầm vào tai Malicorne.

「Nhìn kìa. Tên hắn là Henry Bowood. Không thể nhầm được, hắn là người Alvion chính hiệu.」

「Cái gì cơ? Tại sao lại có người từ nước địch ở trên tàu?」

「Để tôi kể cho cậu nghe hắn đã làm gì trong trận ở Tarbes. Cậu có biết chiến hạm khổng lồ đó không…… Chiến hạm 『Lexington』 ấy?」

「Chiến hạm khổng lồ bị đánh chìm bởi Ánh sáng kỳ diệu của quân ta phải không ạ?」

Thứ ánh sáng khiến cho hạm đội của Alvion bị đánh chìm được gọi là 『Ánh sáng kỳ diệu』. Tất nhiên, chỉ có một số ít người biết bản chất thực sự của nó.

「Hắn chính là Thuyền trưởng của chiếc 『Lexington』 đó.」

「Cái gì cơ!」

Malicorne suýt cắn phải lưỡi.

「Quân đội chúng ta đã thuê khá nhiều cựu sĩ quan không quân Alvion làm hoa tiêu cho khu vực xung quanh Alvion. Họ nói rằng chỉ giới hạn ở những người không hài lòng với chính quyền hiện tại của Alvion…… Nhưng làm sao có thể tin tưởng được những kẻ như họ chứ?」

「Đúng vậy. Làm sao có thể cùng phục vụ trên một con tàu với những kẻ từng là kẻ thù chứ?」

「Tuy nhiên, có vẻ như không quân đã quyết định sử dụng họ. Nghĩa là…… chúng ta không đáng tin cậy.」

Styx lẩm bẩm với vẻ khó chịu. Nghe vậy, một sĩ quan dự bị tự giễu, 「Có vẻ như chúng ta bị xem là vô dụng trong khoản chiến đấu rồi.」

Lúc đó, Thuyền trưởng nhận ra các sĩ quan dự bị và vẫy tay gọi họ lại.

「Này các cậu, hãy ra đây chào hỏi đi. Đây là ông Bowood. Ông ấy sẽ là sĩ quan huấn luyện trên tàu này. Thưa ông, đây là những cậu nhóc mới của hạm đội chúng tôi.」

Bowood mỉm cười rồi đưa tay ra. Hừ hừ, Maricorne cảm thấy cơn giận dâng lên trong lòng mình.

‘Hắn ta là kẻ thù mà.’

‘Tại sao lại phải nhờ sự giúp đỡ của kẻ thù chỉ vì không tự tin vào kỹ năng điều hướng của mình? Hơn nữa, bắt các sĩ quan dự bị như chúng tôi phải cúi đầu trước hắn ư?’

Sắc mặt Thuyền trưởng thay đổi.

「Nghe này các cậu, mặc dù ông Bowood từng là người của nước địch, nhưng giờ ông ấy đã là thành viên của quân đội chúng ta. Hơn nữa, ông còn xuất thân từ một gia đình quý tộc đàng hoàng. Tôi sẽ không tha thứ nếu các cậu không tỏ ra lịch sự như vậy!」

Nghe Thuyền trưởng nói vậy, các sĩ quan dự bị miễn cưỡng chào.

Bowood dang rộng hai tay rồi biến mất về phía boong giữa.

「Sĩ quan huấn luyện!」 Thuyền trưởng vội vã đuổi theo. Dù đối phương có giỏi đến đâu, việc Thuyền trưởng hành xử như vậy cũng không tốt cho các thủy thủ khác.

Styx thì thầm với Maricorne và những người khác.

「Tôi có kế hoạch để vô hiệu hóa hắn ta.」

「Kế hoạch gì vậy?」

「À thì, khi trận chiến nổ ra, boong tàu sẽ rất hỗn loạn.」

「Chắc chắn là vậy rồi,」 Maricorne gật gật đầu phụ họa.

「Và, đạn thì không phải lúc nào cũng bay tới từ phía trước.」

Tất cả mọi người ngay tại đó đều căng thẳng khi nghe lời Styx vừa nói. Cậu ta đang nói về việc sẽ bắn chết Bowood trong lúc giao chiến.

Loại súng cổ điển, sử dụng dây ngòi để đốt thuốc súng. Loại súng hỏa mai hiện đại hơn, có cơ cấu điểm hỏa bằng dây cháy chậm hoặc đá lửa. Cây thế giới Là những người dẫn tàu công vụ, tàu cá, phương tiện thủy nội địa, tàu ngầm, tàu lặn, kho chứa nổi, giàn di động, thủy phi cơ và tàu quân sự qua vùng nước đã được chỉ đường vùng ven bờ, trên đường đi tới cảng và kênh dẫn tới cảng. Ở đây tuy là tàu nổi trôi trên không nhưng cũng có cùng mục đích là dẫn đường cho tàu đến hòn đảo trên không đó.