Chương 08 : Lúc một mình ở nhà phải ngoan ngoãn
Sau cuộc gặp gỡ với người đàn ông lạ mặt, “A Hoàng-Tiger” và “Cảnh sát trưởng-Sheriff” an phận ở nhà trong vài ngày, và “Đại Bàn-Fatty” không bao giờ rời khỏi nhà trừ khi được triệu tập. Đối với Trịnh Thán, cậu đã chấp nhận đề nghị làm quảng cáo cho Tiểu Quách .Cậu được ba Tiêu,mẹ Tiêu đưa đến trung tâm thú cưng “Minh Minh Như Thử’ để chụp ảnh hai ngày.
[TL:Minh minh như thử:rõ rành rành như thế ]
Thứ nhất quảng cáo này không phải là quảng cáo video như Trịnh Thán tưởng tượng mà đó là một câu chuyện được kể lại bởi một loạt các hình ảnh.
Trịnh Thán đã quên rằng video trực tuyến không phải là điều phổ biến vào năm 2003. Nhiều người không suy nghĩ lạc quan về tương lai của video trực tuyến. Một số thậm chí còn nghĩ rằng nó vô vọng.
Tuy nhiên, Tiểu Quách đã không nghĩ như vậy.Khi thảo luận về vấn đề đó với ba Tiêu, ông nói rằng “Sự hấp dẫn của Internet là khả năng làm thay đổi một cái gì đó hết sức bình thường thành một điều hết sức đặc biệt”. Cái nhìn sắc bén này đã làm Trịnh Thán đánh giá cao hơn về ông ta. Là một người đến từ tương lai, Trịnh Thán biết chính xác Internet sẽ phát triển sẽ như thế nào trong mười năm tới.
Không giống như các công ty quảng cáo khác,tiểu Quách sử dụng quảng cáo bằng một tấm áp phích đơn giản.Tiểu Quách cảm thấy rằng việc quảng cáo dưới hình thức kể chuyện bằng hình ảnh sẽ làm tăng tính hấp dẫn. Ngay cả những gia đình không có thú nuôi của mình, họ vẫn thích xem nó; nếu không còn gì khác, thì nó sẽ làm tăng uy tín cho thương hiệu của ông.
Với sự giúp đỡ của Trịnh Thán, việc chụp ảnh một câu chuyện như vậy thật dễ dàng. Tiểu Quách thậm chí còn không cần phải lãng phí một chút thức ăn cho mèo, điều đó khiến ông rất hạnh phúc. Rất khó để ép một con mèo thực hiện các biểu hiện một cách hoàn hảo, và những hạn chế của thời đại cũng khiến cho công việc kinh doanh tốn nhiều thời gian để hoàn thiện loại hình quảng cáo này.
Tiểu Quách đã lên kế hoạch đăng quảng cáo trên một diễn đàn thú nuôi trực tuyến, đồng thời in một bản thảo trên một cuốn tạp chí. Đó là lý do đằng sau sự khẩn cấp của Tiểu Quách để được chụp ảnh Trịnh Thán ngay, một trong những người bạn của gần đây đã tạo ra một cuốn tạp chí liên quan đến thú cưng, và được xuất bản hàng tháng. Kết quả là,Tiểu Quách đã nhiệt tình chạy theo phong trào.
Trên thực tế, trước khi Trịnh Thán đến trung tâm thú nuôi, Tiểu Quách đã cố gắng sử dụng một số con mèo khác. Một số thậm chí là những giống chó hiếm, nhưng từ quá trình và kết quả của buổi chụp ảnh …:Làm cho ông giận đến mức đau dạ dày.
Tuy nhiên, sau khi Trịnh Thán đến, tất cả các buổi chụp ảnh đã diễn ra suôn sẻ. Vì vậy dạ dày của đồng chí Tiểu Quách cũng không đau nữa, và thức ăn cho mèo cũng được tiết kiệm. Kết quả là anh không thể chờ đợi để được ba Tiêu ký hợp đồng.
Từ khi “Sủng Ái -Beloved” là một cuốn tạp chí hàng tháng,Trịnh Thán chỉ cần đến một lần một tháng cho các loạt ảnh mới là được. Với Trịnh Thán, đây không phải là vấn đề rắc rối. Bên cạnh việc cho họ một khoản tiền, Trịnh Thán thấy rằng đó là một điều thú vị để làm. Điều thú vị nhất về quảng cáo là ở phần cuối của câu chuyện, dưới dạng in nhỏ còn viết “Diễn vieenh :BlackC”.
Tiểu Quách khăng khăng đòi ghi thêm tên của diễn viên động vật, nhưng cái tên “BlackC” này hoàn toàn là ý tưởng của ba Tiêu. Không trực tiếp viết lên tên thật của Trịnh Thán và cũng là một sự bảo vệ đối với Trịnh Thán.
Khi Tiểu Quách hỏi tại sao lại lấy tên như vậy thì ba Tiêu giải thích rằng “Black” là màu đen và “C” đại diện cho carbon-‘Thán’ trong bảng tuần hoàn . Cùng với nhau, BlackC ngụ ý là “Hắc Thán”… ”
(Shir0gane: lúc đầu lại nghĩ C là từ chữ Cat ra thành ra BlackC là BlackCat :v)
Bởi vì đây là lần đầu Trịnh Thán thực hiện quảng cáo thức ăn cho mèo, Tiểu Quách đã trả cho anh 1000 Yuan (Khoảng gần 3 triệu 500 VNĐ). Nó nhiều hơn những gì mà mẹ Tiêu mong đợi, với Trịnh Thán, 1000 Yuan không phải là cái gì quá nhiều. Tuy nhiên, tại thời điểm hiện tại, đó là một khoản tiền thù lao rất lớn hiếm khi được nhìn thấy.
Ngoài ra, ba Tiêu đã làm cho Trịnh Thán một thẻ ngân hàng riêng, đặc biệt là để tích trữ tiền lương cho việc quảng cáo của Trịnh Thán.
Trên thực tế, không chỉ có Trịnh Thán, Tiêu Viễn và Cố Ưu Tử cũng có tài khoản ngân hàng riêng. Tiền lì xì và những phần thưởng ở trường đều được lưu giữ trong đó. Bọn trẻ cũng được phép rút tiền từ tài khoản của chúng, nhưng ba Tiêu tạm thời quản lý tài khoản để ngăn chặn chúng lạm dụng nó.Đó là cách giáo dục về tiền bạc, phong cách riêng của ba Tiêu.
Trịnh Thán vẫn luôn cảm thấy khó hiểu trong việc hiểu được lý do tại sao ba Tiêu lại có thể sử dụng những phương pháp tương tự mà ông đã từng dạy con mình cho con mèo.
Mặc dù đã có nhiều lần Trịnh Thán không thể hiểu được những gì Phó Giáo sư Tiêu nghĩ. Nhưng bất kể như thế nào,sau khi ở chung với ông ta sau hơn ba tháng, Trịnh Thán đã có được một mức độ hiểu biết nhất định đối với ba Tiêu. Ít nhất, anh có thể khẳng định ba Tiêu không lừa dối hay làm hại anh. Có lẽ các nhà khoa học luôn chấp nhận những sự kiện lạ thường dễ dàng hơn những người khác.
Hầu hết mọi người sẽ hoàn toàn bị sốc nếu nhìn thấy ba Tiêu và con mèo của mình tương tác với nhau. Không một ai, kể cả mẹ Tiêu với Tiêu Viễn,Cố Ưu Tử, biết rằng họ đã cư xử ngang bằng nhau khi họ ở một mình.
Sau khi buổi chụp hình quảng cáo kết thúc, Trịnh Thán không còn gì phải làm. Không thể ở lại nhàn rỗi sau khi ở nhà trong hai ngày, anh ra ngoài để đi dạo. Lần này, cậu không gặp ai khả nghi. Bên cạnh thảm cỏ rộng, cậu quan sát xung quanh.
Mặc dù cậu không nhìn thấy người đàn ông lạ mặt lần trước, nhưng cậu đã nhìn thấy con chuột lang lúc đó cùng với một bé gái cùng tuổi với Cố Ưu Tử và mẹ cô bé. Trịnh Thán quyết định tránh xa hai mẹ con này để tránh người đàn ông lần trước.
Ngày hôm đó, khi Trịnh Thán trở về từ một cuộc đi dạo bên ngoài, cậu liền cảm nhận được hiện diện của người lạ mặt trước khi mình bước vào cánh cửa.
Có khách sao ?
Bầu không khí trong phòng khách thật trang trọng. Mẹ Tiêu đang nấu ăn trong bếp như thường lệ, nhưng dường như trông cô ấy hơi ngượng ngùng. Ba Tiêu và người lạ mặt đó đang im lặng hút thuốc trên chiếc ghế sofa.
Vị khách này có cùng độ tuổi với ba Tiêu, nhưng dường như ông ta đang trải qua thời kỳ giai đoạn khó khăn. Khuôn mặt dường như trầm cảm của ông, cùng đôi mắt đỏ ngầu, như thể ông đã thức nhiều đêm.Ba Tiêu gọi ông ta là “Viên Tử”; rõ ràng là họ khá thân thiết với nhau. Vậy tại sao họ lại im lặng dị thường và thậm chí còn trang nghiêm nặng nề như vậy ? Trịnh Thán không biết nữa ?
Có một cái bàn cờ tường nhỏ trong phòng của Tiêu Viễn. Bất cứ khi nào có khách ở đây, và không có tiện để cho hai đứa trẻ chơi đùa thì mẹ Tiêu sẽ đem nó ra, và để Tiêu Viễn và Cố Ưu Tử ở trong phòng ăn nhỏ. Một số chủ đề dành cho người lớn đơn giản không phù hợp để cho trẻ em nghe được.
Vì vậy, khi nhìn thấy điều này, Trịnh Thán thậm chí còn tò mò hơn. Chủ đề nào mà nghiêm trọng đến nỗi không thích hợp cho bọn trẻ nghe thấy?
Trịnh Thán nhảy lên chiếc ghế chuyên dụng của mình và nằm xuống nghỉ ngơi , sau đó cậu thuận tiên quan sát tình hình. Ba Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn cậu, nhưng rồi cũng không nói gì thêm.
Sau ba ly rượu, hai người cuối cùng đã miệng mở ra. Trịnh Thán đã có thể nắm bắt tình hình thông qua các cuộc đối thoại đầy xúc động.
Cố vấn của ba Tiêu, cũng là cha của “Viên Tử” . Giáo sư Viễn bị ung thư phổi giai đoạn 4. Bác sĩ dự đoán rằng ông ta chỉ còn có thể sống thêm hai tháng nữa.
Khi ba Tiêu tốt nghiệp Đại học Nam Hoa, giáo sư Viên lúc này đang ở nước ngoài. Ba Tiêu đã không tìm thấy lý do để ở lại Đại học Nam Hoa, vì vậy ông đã nhận công việc giảng dạy tại trường Đại học Sở Hoa thuộc tỉnh Kinh Hán, cũng là quê nhà của ông.
Đại học Nam Hoa nằm ở phía Nam duyên hải Trung Quốc và Đại học Sở Hoa thì nằm ở trung tâm. Cả hai đều là những trường đại học hàng đầu.
Mẹ Tiêu và ba Tiêu khá thân thiết với “Viên Tử” và tất nhiên cũng có một mối quan hệ tốt với giáo sư Viên khi họ ở Nam Họa.Đương nhiên, cả hai cũng đau khổ khi nghe tin tức của vị giáo sư già.
“Viên Tử” đã không chọn theo bước chân của cha mình. Ông không có ý định nghiên cứu, hay đúng hơn, ông ta thậm chí còn không thích học. Cũng giống như Trịnh Thán trước đây, là một sự lãng phí.
Trịnh Thán không biết “Viên Tử” đã trải qua những chuyện gì sau khi tốt nghiệp và lại bởi vì bệnh tình của cha mà chiuh đả kích lớn. Dựa vào cuộc đối thoại của họ, ông ấy đã thay đổi khá nhiều . Ông ta đã trở nên tốt hơn giống như ba Tiêu vừa nói “Lãng tử hồi đầu” .
Mọi người thường nói “lãng tử hồi đầu kim bất hoán’ . nhưng rất lâu lãng tử tình nguyện vĩnh viễn mình là lãng tử bởi vì lãng tử hồi đầu có cái giá to lớn.Tình nguyện không vĩnh viễn quay đầu trở lại để đổi với những cái ‘giá’ kia.
[TL:lãng tử hồi đầu kim bất hoán:nghĩa là người lang bạt hư đốn đến tầm cỡ nào, nếu biết hồi tâm thức tỉnh, ăn năn hối cải thì phẩm chất đạo đức của người đó vẫn trở lại nguyên thể trong sáng, cao thượng. Làm người nếu không nhìn thấy rõ được lộ trình tiền đồ của chính mình, thì chẳng khác nào như người mù đang hướng về phía trước quờ quạng, dò dẫm đường đi. Tình trạng đó, kết qủa nếu không phải va đụng vào tường vách khiến bể đầu chảy máu, thì cũng là rơi hầm lọt hố mà bị tán thân mất mạng]
“Vậy, nếu Phí Hàng không thông báo cho tôi rằng cậu đang ở thành phố Sở Hoa, cậu còn có thể tiếp tục tự mình mang gánh nặng này không? Chuẩn bị để che giấu điều này với mọi người trong suốt quãng đời còn lại của mình?!” Đôi mắt của ba Tiêu đỏ lên, và giọng ông run lên. Rõ ràng, ông không còn có thể kiểm soát cảm xúc của mình được nữa.
Mẹ Tiêu ngồi kế bên ông im lặng không lên tiếng và lặng lẽ lau nước mắt.
“Cha già tôi…Không muốn mọi người biết về tình trạng của ông, và ông cũng đã từ chối điều trị tiếp.” Viên Tử khịt mũi trong khi nói.
Trở về những ngày tháng trước đây, ba Tiêu là quân chủ bài của giáo sư Viên. Mọi người trong ngành Khoa học Đời sống tại Đại học Nam Hoa đều ghen tị với Giáo sư Viên vì có một sinh viên như vậy. Khi nhìn thấy đứa con trai mình đã quá lãng phí cuộc sống của mình, giáo sư Viên đã luôn đối xử với ba Tiêu như con trai của mình. Tất cả thành tựu của ba Tiêu đạt được đều là nhờ vào giáo sư Viên.Kể từ khi vị giáo sư trở về từ nước ngoài, cả hai vẫn giữ liên lạc qua email hoặc trò chuyện trực tuyến (software). Tất nhiên nó trông có vẻ khá bình thường, vì giáo sư Viên cũng khá bận rộn với công việc.Tuần trước, ba Tiêu đã nhận được một email từ Giáo sư Viên nói rằng ông ta sẽ không thể tiếp xúc với máy vi tính của mình trong một thời gian dài. Có vẻ như ông đã có ý định để giữ kín vụ bệnh tật.
Sau khi im lặng một lúc, ba Tiêu cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, rồi ông hỏi:”Cậu đến thành phố Sở Hoa để làm gì? Phí Hàng nói rằng cậu ở đây để khảo sát ? Khảo sát cái gì vậy ? Nếu có điều gì mà cậu cần giúp đỡ, cứ việc nói ra.”
Viên Tử trả lời: “Tôi đang nghĩ đến việc mở một công ty sinh học, được ăn cả, ngã về không. (go big or go home)”
Ba Tiêu gật đầu: “Mở công ty ở thành phố Sở Hoa không phải là một sự lựa chọn tồi. Đã có rất nhiều công ty mở cửa ở duyên hải nam bộ, cả trong và ngoài nước. Thành phố Minh Châu ở phía đông Trung Quốc đã có Tập đoàn Genomics phương Đông – Nam Phương Cơ Nhân ( Nam Phương Gen ) chiếm giữ , và ở thủ phủ thì có Viện Genomics Trung Quốc ( Gen Trung Quốc – Cơ Nhân Trung Quốc ), ở đó đã hình thành nên những thị trường nhỏ. Cố gắng xâm nhập vào những thị trường này không phải là không thể nhưng nó sẽ rất khó khăn.”
“Nhưng ngược lại, sẽ có ít cạnh tranh hơn khi ở đây. Các khu vực xung quanh đây đang phát triển nhanh chóng và tôi cũng có thể giúp đỡ một tay.”
Trịnh Thán nghe cũng không hoàn toàn hiểu được cuộc thảo luận giữa ba Tiêu và Viên Tử, cho dù đó là chủ đề gì mà họ đang thảo luận là mở công ty rốt cuộc phải làm những gì . Sau khi nghe được một lúc, cuối cùng cậu cũng đứng dậy và đi vào phòng của Tiêu Viễn.
Vài ngày sau, ba Tiêu nói với Trịnh Thán rằng cả gia đình họ Tiêu sẽ đi du lịch đến vùng Đông Bắc Trung Quốc một chuyến. Ngôi nhà của vị giáo sư ở phía đông bắc, phát sinh chuyện như vậy nên Trịnh Thán cũng hiểu khi ba Tiêu đưa ra quyết định này . Nhưng mà … Có nghĩa là cậu sẽ ở nhà một mình phải không ?!
Ba Tiêu hỏi ý kiến Trịnh Thán xem cậu có muốn đi cùng hay không? Nếu có, ba Tiêu sẽ thuê một chiếc xe và cả gia đình sẽ lái xe về phía Đông Bắc, như vậy sẽ thuận tiện mang Trịnh Thán đi theo hơn.
Trịnh Thán suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Nếu họ đi đến phía nam, cậu ta chắc chắn sẽ chọn để đi cùng họ, vì anh muốn biết liệu rằng cái bản thể khác của anh vẫn còn tồn tại hay không (Tức nó ở quá khứ). Nhưng, họ lại đi về phía bắc, nên anh đã từ chối lời đề nghị này.
Trịnh Thán không muốn được gửi trung tâm vật nuôi mà cũng không muốn ở lại nơi của người khác. Vì vậy, ba Tiêu đã để lại cho cậu một chiếc chìa khóa.
Sau khi từng người một thay nhau dặn dò Trịnh Thán, gia đình của họ rời đi. Tóm lại, những gì họ nói là: “Lúc ở nhà một mình,phải ngoan ngoãn và đừng mở cửa cho người lạ.”
“…” (Trịnh Thán)
Họ thực sự coi tôi giống như một đứa con nít sao ?
Tiêu Viễn và Cố Ưu Tử chỉ rời đi một cách miễn cưỡng. Chúng thậm chí còn lấy ra đồ ăn văt của mình và đặt chúng lên ghế sofa vì họ sợ rằng con mèo của nhà mình sẽ bị đói.
Sau khi bốn người nhà họ Tiêu rời đi, Trịnh Thán nhìn quanh căn nhà trống rỗng này và đột nhiên cảm thấy rằng nó to hơn so với bình thường.
Vâng, nơi này sẽ hết sức là nhàm chán!
Trịnh Thán lăn từ đầu ghế sofa này sang đầu bên kia. Cậu nằm lộn ngược lại để có được một cái nhìn đảo ngược của ngôi nhà. Sau đó anh nhìn vào tấm lịch trong phòng khách. Hôm nay là thế Tư, anh phải đợi một tuần ở nhà một mình, tức là tới thứ Tư tuần tới….
Chờ đã!
Thứ Tư sao ?!
Trịnh Thán xoay mình đứng dậy.
Siêu thị Đông Uyển sẽ nhận được đợt hàng mới mỗi thứ Tư. Xe tải giao hàng sẽ đến vào bốn hoặc năm giờ chiều và rời đi lúc sáu hoặc bảy giờ tối.
Bây giờ là 4 giờ 30 chiều.
Trịnh Thán đem theo chiếc chìa khóa mà ba Tiêu buộc trên cổ và quyết định đi ra ngoài.
Kết quả là, sau chưa tới ba tiếng đồng hồ được dặn dò là “Ở nhà phải ngoan ngoãn”, Trịnh Thán cũng đã quyết định đi du lịch.