Chương 13: Bọn nhóc thời nay… Làm thế quái nào mà tụi nó trở thành như vậy ?
Dịch Tân nom nớp lo sợ giải thích lý do của chuyến viếng thăm . Giáo sư Lan đã chế giễu *ha ha* Trịnh Thán khi nghe tin cậu bị bọ chét bám vào người. Ông nhìn con mèo một cách nghiêm khắc: “ Ha, đáng đời nhóc !”
Mặc dù nói như vậy, nhưng giáo sư Lan vẫn chạy đi lấy thuốc, còn Trịnh Thán thì chỉ đi theo ông vào phòng. (Shir0gane: Ông này Tsundere mịa rùi :v)
Về phía Dịch Tân, thì anh ta đang lo lau sàn phòng khách với cây lau nhà .
Giáo sư Lan là một giảng viên đã nghỉ hưu của viện sinh học trường đại học Sở Hoa. Mặc dù đã nghỉ hưu, nhưng ông vẫn còn có sức ảnh hưởng lớn trong viện sinh học.Hơn nữa,ông Lan được nhiều công ty thuê với mức lương rất cao, vì thế ông cũng có những mối quan hệ rộng rãi với các công ty lớn. Đó là lý do mà mặc dù căn hộ của ông Lan khá giản dị đơn giản, nhưng số tiền ông kiếm được thì không thể nào đùa được.
Giáo sư Lan hiếm khi, hay nói đúng hơn, là không bao giờ cười bởi vì ông quá nghiêm túc. Chính vì điều đó mà mọi người xung quanh nhìn ông như một người nghiêm khắc và dễ nóng giận.Ông cũng đã nhiều lần viếng thăm khu khoa học đời sống. Và trong một khóa học thực hành về thực vật, ông đã quyết định đến dự giờ và đánh giá cả khóa học đó. Người giảng viên trẻ tuổi không có đủ sự tự tin để giảng bài trước mặt ông, và để mặc các sinh viên một mình.
Không có gì ngạc nhiên khi Dịch Tân lắp bắp khi nhìn thấy người đàn ông này. Anh cũng đã tốt nghiệp ở trường đại học Sở Hoa. Lớp học thực vật quả thật là cơn ác mộng đối với anh. Tuy nhiên, hiên tại anh lại rất tò mò. Giáo sư Lan không phải là người tuân thủ theo các quy tắc, thậm chí viện trưởng viện sinh học cũng không thể ép ông làm điều mà ông ta không muốn.Vậy tại sao ông lại chịu đựng con mèo này? Chắc chắn không phải vì chủ sở hữu của nó.
Trịnh Thán có thể giành được sự khoan dung này thông qua một việc làm tình cờ của mình. Cách đây hơn một tháng, Trịnh Thán đã gặp vợ của Giáo sư Lan, Bà Địch, trong một cuộc đi dạo. Bà dì lớn tuổi này gặp những vấn đề về tim và bà đã lên cơn đau tim sau khi giúp đỡ một vài người phụ nữ ở tòa nhà khác.Vào lúc đó, giáo sư Lan thì đang đi công tác và hầu hết những người sống trong khu dân cư đều đang làm việc tại trường đại học Sở Hoa. Tay bà Di run rẩy, sau đó làm rớt chai thuốc, rồi nó lăn xuống cầu thang, bà Địch khó mà di chuyển bình thường được trong thời điểm đó. Cuối cùng, vẫn là Trịnh Thán chạy xuống cầu thang, nhặt lên, và trả lại bà ấy chai thuốc.
Và bà đã có thể uống thuốc kịp thời, và tất cả mọi thứ đều ổn.Kể từ đó, bà Địch luôn chào đón Trịnh Thán với một nụ cười. Nếu bà ấy ở nhà hôm nay, giáo sư Lan chắc chắn sẽ không dám mắng Trịnh Thán một câu nào. Ở ngoài, ông khá là cáu kỉnh. Nhưng ở nhà, bà Địch sẽ điều khiển hoàn toàn được ông. Tất nhiên, bà ấy vẫn cho ông ấy thể diện lúc có người ngoài.
Vì vậy, với sự bảo kê của bà Địch,Trịnh Thánkhông hề sợ nét mặt căng thẳng đầy nếp nhăn ông Lan chút nào.
Cùng lúc đó, giáo sư Lan đưa ra hai chai; một chai là dạng lỏng, còn chai còn lại thì ở dạng bột.
Thuốc dạng lỏng được sử dụng trong bồn tắm, nó dùng tránh bọ chét bám vào khi ra ngoài chơi. Trịnh Thán đã sử dụng nó trước đây, nhưng sau khi xài hết thì cậu cũng không bao giờ muốn đến nhà ông Lan để xin thêm vì nó quá rắc rối.Còn thuốc dạng bột được dùng để bôi lên cơ thể. Thứ này không thể mua được ở bất cứ đâu, bởi vì nó được bởi chính ông Lan bào chế. Tự nhiên 100% cho nên đảm bảo an toàn. Kể cả con mèo liếm lông của mình hay cho vào trong miệng cũng sẽ không có chuyện gì cả. Mặc dù cho tới bây giờ Trịnh Thán cũng chưa bao giờ liếm lông của mình, vì thế càng không cần phải lo lắng về điều đó.
Vị giáo sư lớn tuổi đang đổ một ít bột vào lòng bàn tay của mình và rồi xoa nó khắp cơ thể của Trịnh Thán.
Trịnh Tháng nghiêng đầu nhìn lại bộ lông rối bời của mình, và rồi nhìn lên vị giáo sư một cách đầy sự thất vọng.Giáo sư không nói gì cả, ông chậm rãi đóng nắp chai và trả nó chỗ cũ sau khi bôi thuốc bột lên xong. Ông chầm chậm chải bộ lông thú của Trịnh Thán trở về hướng tự nhiên của nó. Sau khi con mèo đã thỏa mãn với bộ lông của mình, ông tiện tay vỗ mạnh *bộp bộp* hai cái , gần như đã đẩy Trịnh Thán xuống đất.
“Ta có thể mua một căn nhà đầy mèo nếu ta bán loại thuốc này. Nhóc không thấy may mắn khi nhận được nó một cách miễn phí sao? Khi nào nhóc đi đến vườn hoa nhỏ thì giúp ta một việc được chứ ?.”
Giáo sư Lan đã không mong đợi gì từ con mèo nếu nó có hiểu hay không. Ông chỉ nói lên sự bực bội trong lòng của mình và vỗ mạnh lên người Trịnh Thán mấy cái nữa để trả đũa mà thôi.
Tai Trịnh Thán giật giật , lắc lông của mình và bơ hoàn toàn ông già đang lẩm bẩm tự kỷ một mình. Cậu đi ra khỏi phòng, và sẵn sàng để về nhà.
Bên ngoài, Dịch Tân đã hoàn tất việc lau sàn. Anh đang ngồi cứng người trên ghế sofa. Ngay cả một thằng ngốc cũng có thể nhìn thấy rằng anh ta đang rất lo lắng.
Giáo sư Lan đưa cho Dịch Tân hai chai thuốc, rồi quay lại phòng và đưa ra thêm một chai thủy tinh nhỏ.”Hai chai này là cho con mèo và cách sử dụng thì ta không cần phải nói.Cậu cứ đi hỏi thầy cố vấn của cậu là được,Chai thủy tinh màu nâu thì có chứa thuốc sát trùng, nó đặc gấp 10 lần bình thường. Nhớ làm loãng nó trước khi dùng.”
Giáo sư Lan mở cửa chính khi nói xong và ra hiệu cho con mèo cùng cậu sinh viên đi ra ngoài.
“Cảm ơn ngài … Cảm ơn ngài rất nhiều. Xin lỗi vì đã làm phiền ngài !!!”
Dịch Tân lấy hết sự can đảm để nói cảm ơn, sau đó theo Trịnh Thán ra ngoài trong khi đang ôm cái chai trong tay.
Chỉ khi họ trở lại tầng năm, Dịch Tân mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ,Trịnh Thán cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Bây giờ sau khi giải quyết xong lũ bọ chét, cậu cảm thấy như mình đang nổi trên mây. Anh mở một gói bánh vị cá nướng để ăn vặt trong khi giết thời gian.
Tuy nhiên, trước khi có thể tự do thoải mái thì, chuông cửa reo.
Lắng nghe tiếng gõ cửa, và tiếng la hét ở bên ngoài, Trịnh Thán ngay lập tức có thể đoán được ai đang ở đó. Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà. Khi nào mình mới có thể được nghỉ ngơi đây?!
Dịch Tân cũng không biết ngoài cửa rốt cuộc là ai cho đến khi anh mở cửa
Bên ngoài là ba cậu nhóc, tất cả đều bằng tuổi Tiêu Viễn. Tất cả đều học lớp sáu ở cùng một trường tiểu học thuộc đại học Sở Hoa và và đều là người nhà trong đại viện cho nên chúng thường xuyên chơi với nhau . Chúng là bạn của .Tiêu Viễn.Trịnh Thán biết chúng, nhưng Dịch Tân thì lại không.
Trước khi anh kịp mở miệng, thì một đứa lên tiếng: “Anh là ai vậy?”
Câu hỏi giống như một tuyên bố anh hùng về công lý. Một trong những đứa trẻ thậm chí còn lấy ra một cái lăn cán nhỏ đã bị chuột gặm nhấm trong ba lô của mình, rồi ra tư thế phòng thủ. (Nói chung là ghiền siêu nhân ấy mà :v)
Khi nhìn thấy cả ba đứa nhóc đều rõ ràng là đang canh chừng và nghi ngờ anh, mặt anh cứng lại, Dịch Tân đã cố gắng để thể hiện tính thân thiện của mình hết sức có thể.Phải mất tận năm phút để anh giải thích rõ ràng danh tính của chính mình, và thậm chí anh đã phải lấy ra thẻ ID sinh viên của mình làm chứng.
Ba cậu nhóc chen chúc tụm lại một chỗ để nhìn vào bức ảnh trên thẻ ID sau đó quay qua nhìn lại Dịch Tân một lần nữa.
“Có phải là anh thật không? Nhìn không giống chút nào, người trong hình trông giống như đã từng trải qua những thăng trầm của cuộc sống hơn là anh.” Cậu nhóc với cái lăn cán nói, và rồi đột ngột dừng lại. Đột nhiên cảm thấy hài lòng, cậu nói tiếp: “Tớ thực sự đã sử dụng ‘thăng trầm của cuộc sống’ trong một câu nè!!” (Ý nó nói là trông có vẻ chín chắn trưởng thành hơn nhưng lại văn vẻ quá mức đó mà :v)
“Hy vọng câu sẽ nhớ dùng tới nó trong bài luận tiếp theo của cậu, có khi đạt được 90 điểm luôn không chừng!” Một cậu bé khác nói, và rồi 3 cậu nhóc cuối cùng cũng trả lại cho Dịch Tân thẻ ID của mình.
Bộ ba nhỏ tuổi bước vào phòng khách. Chúng cảm thấy an tâm hơn khi thấy Trịnh Thán nằm yên trên ghế sofa. Nếu một con mèo bình tĩnh và nằm yên lặng, điều đó cũng có có nghĩa là anh chàng tên Dịch Tân đó chắc hẳn cũng phải là người quen. Chúng suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống ghế sofa.
Dịch Tân thấy chiếc ghế sofa đã bị chiếm hết chỗ không còn chỗ trống, nên anh mang ra thêm một chiếc ghế mới từ bàn ăn trong bếp.
Khi anh sắp sửa ngồi xuống, thì ba cậu nhóc đồng loạt nhìn chằm chằm vào anh. Anh nhìn chằm chằm lại vào tụi nó. Chúng đang nhìn anh như thể anh đã làm điều gì đó sai.
Trịnh Thán nhìn họ và thở dài. Cậu nhảy xuống ghế sofa bước tới chỗ tủ lạnh, nhảy lên và mở cửa tủ.
“Wow ~~!!”
“Hắc Thán còn hiểu chuyện hơn cả anh.”
“Đó là những điều cơ bản khi mời khách vào nhà. Anh Dịch à, ngay cả một con mèo cũng biết điều đó.”
Dịch Tân bị chỉ trích :”…”
Chết tiệt! nếu đây là nhà của tôi, tôi cũng biết điều đó chứ. Nhưng đây là nhà thầy cố vấn của tôi. Tôi còn không dám đụng tới một cái túi bánh nhỏ. Tôi cũng là một khách mà!”
Dịch Tân cắn phải lưỡi trong khi bị chỉ trích.
Đứa mạnh nhất cũng là đứa nhanh nhất. Một trong 3 cậu bé đã ở ngay trước tủ lạnh, và bắt đầu lục lọi như thể đây chính là nhà của mình. (Vô tư dễ sợ :v)
“Hùng Hùng, tớ muốn vị quả , tớ thấy Tiêu Viễn giấu nó tận bên trong cùng, cậu thử lục một chút xem !.”
“Tớ muốn vị táo!”
Dịch Tân cảm thấy khuôn mặt mình như bị co rúm lại. Đây là ‘quỷ sứ vào thôn’ sao ?
Hùng Hùng dùng cánh tay nhỏ mập để lục lọi bên trong và quay trở lại ghế sofa cùng với ba cây kem.
Nhìn vào ba cậu nhóc đang thưởng thức cây kem của chúng, Dịch Tân hỏi: “Vậy ba nhóc đến đây làm gì vậy…”
“Ông nội em nói rằng có ai đó đang ở đây, tụi em cũng đã không gặp Tiêu Viễn trong vài ngày, nên tụi em đến để hỏi tại sao bạn ấy không đến trường.” Đứa trẻ đã chỉ trích thái độ không hiểu cách tiếp khách của Dịch Tân.
“Ra là vậy. Ông nội của em là ai …?”
“Ông nội em là Lan Thiết Tố.” (Shir0gane: Thề! Ông già này cố tình kêu tụi này qua phá đám để trả đũa nè :v. Nghi lắm luôn!!)
Dịch Tân : “…” Anh ta khó có thể mà duy trì được nụ cười của mình.
Lan Thiết Tố là tên của đầy đủ của giáo sư Lan.
Ba cậu nhóc này, một đứa là cháu nội của giáo sư Lan tên là Lan Thiên Trúc. Một đứa là con trai của giáo sư ở viện hóa học, tên là Tô An. Đứa cuối cùng và cũng là đứa lãnh đạo, tên là Hùng Hùng. Trịnh Thán không biết chính xác thân phận của cậu nhóc ấy ra sao, cậu nghe nói là vì gia đình nhóc đó là một trong những nhà tài trợ quan trọng của trường, và họ dường như cũng khá thân với hiệu trưởng.
Tất cả những gì Dịch Tân biết về thầy cố vấn của mình là ông ta đã đi công tác ở tỉnh khác, nhưng anh lại không hề biết chi tiết. Vì vậy, khi anh giải thích với bọn nhóc, anh chỉ nói với chúng rằng gia đình họ Tiêu có một số việc phải làm nên họ đã rời đi mất một tuần lễ.
“Là như vậy sao ….” Hùng Hùng có vẻ không hài lòng lắm với lời giải thích này. Dù sao cũng đã vất vả đến đây rồi và hơn nữa, gần đây mẹ Hùng Hùng đã cấm nhóc ấy ăn quá lạnh, chắc chắn Hùng Hùng sẽ bị mắng nếu bây giờ về nhà như thế này. Nên cậu nhóc cũng ráng hoàn thành nốt cây kem trước khi ra về.
Hùng Hùng hỏi Dịch Tân sau khi suy nghĩ một chút: “Anh là người viện sinh học phải không? Em có một câu hỏi!!!”
Dịch Tân đang ngồi bình thường nói : “Em hỏi đi.”
“Em nghe nói rằng nếu chúng ta không ăn sáng, cơ thể chúng ta sẽ hấp thụ ‘屎-ráy tai’. Liệu điều đó có đúng không ạ?”
[TL: Theo bên ENG. Bên Trung Quốc, earwax屎 (ráy tai) và shit 屎(phân) về cơ bản đều là một từ. Vì thế mà từ này có tới tận hai nghĩa. Hùng Hùng muốn ám chỉ ráy tai, nhưng Dịch Tân lại hiểu theo nghĩa phân. (Sinh viên đại học vs học sinh tiểu học :v)]
Trịnh Thán, người đang giả vờ nằm ngủ trên ghế sofa, cũng lắng nghe chăm chú.
Tô An và Lan Thiên Trúc cũng nhìn về phía Dịch Tân đợi câu trả lời.
Nụ cười của Dịch Tân như cứng lại. Anh quyết định trả lời câu hỏi này đúng theo thuật ngữ sau khi suy nghĩ một chút :”Nghiêm khắc mà nói,nói như vậy cũng không hẳn là đúng.Thực phẩm sẽ đi vào ruột non, nơi mà các chất dinh dưỡng được tiêu hóa và hấp thụ, sau đó phần dư còn lại sẽ vào ruột già. Ruột già không giống như ruột non, nó không hấp thụ bất cứ thứ gì trừ nước và muối vô cơ. Vì vậy, ngay cả khi chúng ta không ăn sáng, ruột già sẽ không hấp thụ bất kỳ … umm … ‘chất thải cặn bã’.” (Shir0gane: Do Dịch Tân đang hiểu theo nghĩa phân nên dùng ‘chất thải cặn bã’ để nói một cách lịch sự.)
“Mẹ tớ lại dọa tớ nữa rồi!” Hùng Hùng tức giận nói.
“Cậu có thể tranh luận lại với mẹ của cậu.”Lan Thiên Trúc lên tiếng.
“Không được đâu ! Mẹ sẽ phạt tớ bằng cách quỳ trên cái ván giặt quần áo mất.” Hùng Hùng ủ rũ và ỉu xìu khi nói như vậy.
“Thế là đỡ lắm rồi, tớ phải quỳ trên bàn phím hai ngày trước, mẹ tớ nói rằng tớ không thể đứng dậy cho đến khi thanh Space rớt ra ngoài.” Tô An nói trong khi liếm đầu kem của mình.
“Tại sao?”
“Tại tớ muốn xác minh xem liệu rằng nước cường thủy có thể thực sự hòa tan ra nước vàng hay không, vì vậy tớ đã ném hoa tai hình lá bằng vàng của bà ấy vào bên trong, và nó thực sự hòa tan được nước vàng.” (Shir0gane: Tụi nó mới học sinh tiểu học thôi đấy :v)
[TL: Nước cường toan, nước cường thủy hay nước hoàng gia (Aqua Regia, tên hóa học: nitric acid hydrochloride) là chất ăn mòn mạnh dạng lỏng, màu vàng, dễ bay hơi. Nó là một trong số ít thuốc thử có khả năng hòa tan vàng và bạch kim. Được tạo thành bằng cách trộn lẫn dung dịch axit nitric (HNO3) đậm đặc và dung dịch axit clohiđric (HCl) đậm đặc. ]
Trịnh Thán và Dịch Tân đều không nói nên lời.”…”
Cậu nhóc này thật quá lãng phí!!
“Bởi vì chuyện này, mà cha tớ đã cấm tớ vào lại phòng thí nghiệm của ông, còn mẹ tớ thì tịch thu tiền tiêu vặt trong một tháng của tớ luôn.” Tô An hậm hực nói.
“Thật ra thì …” Lan Thiên Trúc lau miệng, “Thể phạt thể chất trẻ em là phạm pháp, phải không? Cậu có thể gọi cho 110.”
[TL:thể phạt:dùng cách xử phạt về thể xác (đối với học sinh, như phạt đứng, quỳ, khẻ tay.) ]
“Vô ích thôi, tớ đã thử rồi.” Hùng Hùng tức giận nói, “Sau đó, mẹ tớ đã chuyển sang một cái ván còn to hơn để cho tớ quỳ.” (Shir0gane: … Con nhà giáo đấy, mới học tiểu học thôi đấy :v)
Một lần nữa Trịnh Thán và Dịch Tân lại không nói nên lời.”…”
“Mụ nội nó, trẻ em không có nhân quyền!” Hùng Hùng cảm khái hét lên.
Lan Thiên Trúc liếc nhìn cậu ta, rồi hét lên thôi: “Chú ý lời lẽ!”
“Grandma nó, trẻ em không có nhân quyền!” Hùng Hùng lại hét lên.
Trịnh Thán và Dịch Tân bỏ cuộc.” … ”
Sau khi hét xong, Hùng Hùng cuộn quần của mình lên để cho mọi người thấy những vết đỏ trên đùi của mình.
Trịnh Thán, Dịch Tân: “!!!!!”
“Mẹ của cậu thật tàn nhẫn!!!” Lan Thiên Trúc và Tô An nuốt nước bọt một cách lo lắng.
“Không phải !” Hùng Hùng nói với vẻ mặt đầy đắc ý .” Khi thấy tớ bị đau mẹ tớ đã giảm một tiếng quỳ gối còn xuống 15 phút quỳ gối thôi. Bà ấy thật sự rất dịu dàng.”
Trịnh Thán: “…”
Dịch Tân: “…”
Dương dương đắc ý cái rắm ấy ! Có cái gì mà đắc ý cơ chứ !
Lắng nghe cuộc trò chuyện giữa ba cậu nhóc, Trịnh Thán nhận ra rằng khi còn bé, cậu thực sự, thực sự, thực sự rất ngây thơ.
Dịch Tân cũng chửi thầm bên trong: “Bọn nhóc thời nay! Làm thế quái nào mà tụi nó trở thành như vậy?”
Bộ ba nhỏ tuổi đó cũng đã ăn xong cây kem của chúng. Chúng miễn cưỡng vác ba lô lên và bỏ đi. Trước khi rời đi, chúng còn nhắc nhở Dịch Tân và Trịnh Thán “Gần đây trong đại viện có những tên trộm. Chú ý một chút, một số hộ gia đình đã bị trộm, vì vậy không nên cho ai mượn thẻ cửa của mình và không cho người lạ vào tòa nhà.” (Shir0gane: Tụi này có thật sự là còn nhỏ không :v?)
Sau khi ba đứa đó rời đi, Trịnh Thán và Dịch Tân cuối cùng cũng có khoảng thời gian yên bình của mình.
Đun nước tắm cho mèo, sấy khô lông, bôi thuốc và chiêu đãi với trẻ con … Trong một ngày. Dịch Tân đã kiệt sức về mặt thể chất lẫn tinh thần. Anh quyết định rằng khi thầy cố vấn Tiêu quay trở lại, anh sẽ yêu cầu tăng lương ! Nhất định phải được tăng !
Trịnh Thán không quan tâm rốt cuộc Dịch Tân đang nghĩ gì trong đầu. Bây giờ cậu cũng đã rất mệt mỏi. Hai ngày đi chơi giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy. Nhớ lại những gì Vệ Lăng đã nói, Trịnh Thán quyết định sẽ ra ngoài chạy bộ vào ngày mai.Hiếm khi,buổi tối của Trịnh Thán chưa tới tám giờ đã kết thúc và cậu đã đi ngủ.
Dịch Tân thì đang chỉnh sửa bài luận của mình bằng máy tính của thầy cố vấn Tiêu. Khi anh ấy xong, cũng đã 2 giờ sáng. Anh duỗi thẳng người rồi tắt máy tính trước khi đứng dậy, rồi anh bước ra khỏi phòng và leo lên ghế sofa để ngủ.Khi đi ngang phòng của Cố Ưu Tử,Dịch Tân liếc nhìn vào bên trong. Nhờ vào ánh sáng từ phòng khách, anh có thể nhìn thấy một Garfield nhồi bông lớn ở giữa giường. Con mèo đen thì đang nằm trên nó với một chân co lên, chân còn lại thì đặt trên gương mặt cười của Garfield. Con mèo đang ngủ rất say.
[TL: Garfield là nhân vật chính hư cấu trong bộ truyện tranh cùng tên của tác giả Jim Davis.]
Dịch Tân bĩu môi/cong môi. Tư thế ngủ gì mà xấu vãi!
Trong giấc mơ của mình, Trịnh Thán đạt được một sức mạnh đáng kinh ngạc .Hơn nữa,cậu đã bắt được tên trộm kia.