Chương 26: Chú dám thử cắn tai anh không ?
Sau khi đưa ra những chỉ dẫn cho đám cấp dưới xong, Hà Đào đốt một điếu khác rồi ngồi xuống bên cạnh Vệ Lăng. Bây giờ vụ án đã được giải quyết, anh ta cảm thấy như gánh nặng cũng đã giảm bớt. Lúc trước vì để hành động thuận lợi, anh đã phải kiểm soát việc hút thuốc của mình để không vương vấn mùi thuốc. Nhưng bây giờ, nó không còn là một vấn đề nữa.
“Anh chuẩn bị đi nơi nào làm nhân viên bảo vệ? Tiểu khu ? Xí nghiệp ? Nhà máy ?” Hà Đào hỏi.
[TL:tiểu khu:Đơn vị hành chính tại một thành phố và là thành phần của một khu phố.]
“Xí nghiệp hoặc nhà máy. Tùy thuộc vào tình hình lúc đó. Xét cho cùng, nhà máy vẫn chưa được xây dựng xong.” Vệ Lăng trả lời.
“Nhà máy đó của ai?”
“Cha của Hắc Thán và bạn bè của ông ta mở . Tôi quyết định sẽ tham gia vào phút cuối. Tuy nhiên, kiến thúc của tôi có hạn và không hiểu nói đống kiến thức uyên thâm kia của bọn họ, vì vậy sau khi đầu tư những gì còn lại trong khoản tiết kiệm của mình, tôi quyết định rằng làm một nhân viên bảo vệ là một việc phù hợp với mình. Tôi cũng dự định mời những người bạn đã giải ngũ của mình đến tham gia cùng sau này.”
Hà Đào im lặng trong giây lát, cái tay đang cầm bật lửa chỉ vào con mèo đen đang ngủ trên sân thượng và nói : “Cha của nó?”
“Ừm.” Vệ Lăng bắn tro tàn ra khỏi điếu thuốc. “Người dân của tiểu khu bên đó cũng gọi như vậy. Họ tự gọi mình là ‘cha’ hoặc ‘mẹ’ của vật nuôi.”
“Từ khi nào mà người ta đề cao vật nuôi đến như vậy?”
“Tôi cho rằng mọi người bắt đầu làm điều đó khi họ thất vọng về con người cho nên địa vị của vật nuôi cũng chỉ dần tăng cao lên. Có một câu tôi đã nghe trước đây nói rằng khi bạn càng quen nhiều người, bạn sẽ càng trân trọng vật nuôi của mình.”
“Tôi nghĩ cách suy nghĩ này là quá kích.Ít nhất,tôi là một người không nghĩ rằng một số vật nuôi là dễ thương. Ví dụ, nó đó.” Vệ Lăng nghiêng đầu ám chỉ Trịnh Thán,” Nó khá dễ cáu nên không bao giờ chịu lắng nghe và không quản được.”
Hà Đào phát ra hai tiếng *chậc chậc*. Anh đang định thêm một số lời xúc phạm vào con mèo nhưng anh vẫn còn nợ nó một ân huệ, nên không thể nói được bất cứ điều gì và quay lại nói.”Ồ đúng rôi. Hãy nói với người bạn của anh tránh xa ánh đèn sân khấu vào lúc này. Tôi nghe nói có lệnh từ cấp trên xuống yêu cầu dọn sạch đường phố.”
“Tôi sẽ nói với nó ngay cả khi anh không đề cập đến nó. Quả thật gần đây không yên ổn chút nào và không có gì ngạc nhiên khi thấy cảnh sát lên kế hoạch như vậy.”
Các sĩ quan cảnh sát đã thu dọn xong tất cả mọi thứ, vì vậy Hà Đào đã không nhấn mạnh vào vấn đề. Anh vỗ nhẹ vào vai Vệ Lăng. “Nếu anh cần giúp đỡ, thì anh biết là vẫn sẽ có tôi bên cạnh anh. Tôi sẽ đến thăm nhà máy của anh một khi nó xây xong.”
Vệ Lăng vẫy vẫy tay để cho biết rằng ông hiểu. “Sư huynh cũng đừng chỉ có lo tiến lên.Cũng phải biết bước lùi.Nếu không nhờ con mèo đó, anh chắc chắn sẽ chịu thua thiệt trong vụ lần này.”
Hà Đào cười. “Ah ah mấy anh thật là phiền phức. Anh đã gây từ rắc này đến rắc rối khác ở thành phố Sở Hoa.Nếu tôi không leo lên cao thì làm sao bảo kê được các anh ? Giúp cho các anh khỏi phải bày ra vẻ mặt vui vẻ và nợ ân huệ của người khác .”
Vệ Lăng hít một hơi và nhìn Hà Đào bước đi xa dần, rồi ném điếu thuốc xuống đất và dập tắt nó. Ông gọi Trịnh Thán: “Hắc Thán,đi về nào !”
Trịnh Thán đứng dậy và duỗi người. Cậu liếc nhìn xung quanh, rồi đến cái bảng quảng cáo bất động sản gần đó, lắc bộ áo lông của mình rồi đi xuống cầu thang. Đã đến lúc về nhà.
Trên đường về thành phố Sở Hoa, lần này Vệ Lăng đã không còn đi rất nhanh nữa mà tốc độ xe đã đi chậm lại một chút và có lúc còn đi đường vòng. Nó giống như kiểu ông ấy lái xe chỉ để giải sầu vậy.
Đã hơn ba giờ chiều khi họ trở lại khu dân cư của đại học Sở Hoa. Sau khi Trịnh Thán trở lại khu dân cư phía đông,cậu đi tắm trước. Anh cào cào cái thau nước để kêu Vệ Lăng đi đun hộ nước nóng .
Vệ Lăng cũng dùng phần nước nóng còn lại để đi tắm. Bởi vì họ sắp phải tới bệnh viện thăm người bệnh nên không thể mang theo những vết bẩn mà họ thu thập được trong chuyến đi sáng nay. Không phải họ sợ làm mất hình tượng bên ngoài của mình, mà là vì họ không muốn mang quá nhiều vi khuẩn vào phòng bệnh viện. Mẹ Tiêu cũng không ở trong phòng khử trùng, nên tốt nhất là nên tắm sạch sẽ trước khi vào bệnh viện.
Khi Trịnh Thán được mang tới bệnh viện, trong phòng bệnh của mẹ Tiêu có truyền ra tiếng cười và là tiếng cười của mẹ Tiêu.Còn cái bác sĩ tới chăm sóc mẹ Tiêu là thực tập sinh được gọi là Lý Tiểu Thiến.
Trịnh Thán co giật tai khi nghe được tiếng cười. Bọn trẻ đang ở trường vào lúc này,lại có chuyện gì có thể làm cho mẹ Tiêu cười đến mứcnhư vậy chứ ?
Trịnh Thán đã nhận được câu trả lời giải đáp nghi ngờ của mình khi họ mở cửa bước vào phòng và thấy tình hình trên giường bệnh.
Vào lúc này, trên giường bệnh của mẹ Tiêu, một vẹt màu xanh cuộn tròn bên cạnh cánh tay đã không còn bị thươngcủa cô ấy. Nó nằm bên cạnh cô, và yêu cầu cô chà xát bụng nó.
Trịnh Thán : “…”
Tại sao cái thứ ngu xuẩn này đi công tác lại trở về quá sớm đến như vậy chứ ?!
Ở buồng bệnh bên cạnh, chủ nhân của “Tướng quân-General”, Giáo sư Đàm, đang trò chuyện với ba Tiêu.
Tuổi tác của giáo sư Đàm và ba Tiêu không chênh lệch lắm và ông nói chuyện với trông rất đắc ý. “Lần này trong chuyến đi đến khu bảo tồn thiên nhiên cấp quốc gia đó, chúng tôi đã gặp một con vẹt Macaw màu xanh giống như “Tướng quân-General”. Nó thuộc sở hữu của một vị giáo sư nghiên cứu sinh thái học. Con vẹt đó cũng rất thông minh, mặc dù nó không thể phát âm chuẩn như “Tướng quân-General” đây.”
[TL:Vẹt Macaw (phát âm tiếng Việt như là Vẹt Mắc-ca) hay còn gọi là Vẹt đuôi dài ]
“Tụi nó đã có một cuộc thi hát. Tất nhiên, “Tướng quân-General” của tôi đã giành được một chiến thắng lớn. Con vẹt đó không có tài. Nó không thể phát ra được những nốt cao và cũng không hát được các bài hát thấp hơn. Nó hát giống như bị nấc cục khi nó cố gắng hạ thấp và nghe giống như một con gà bị cắt tiết khi cố gắng lên cao.”
Mọi người bên trong phòng bệnh cười toe toét khi nghe được lời này của giáo sư Đàm.
Nghe công lao vĩ đại của mình đang được giáo sư Đàm nói ra, “Tướng quân-General”, người đang nằm bên cạnh mẹ Tiêu trên giường xoay người bật dậy và ngẩng mặt kêu lên: ” ‘Tướng quân-General’ uy vũ ! ‘Tướng quân-General’ uy vũ !”
“Hãy hát cho chúng ta một bài đi, ‘Tướng quân-General’ .” Lý Tiểu Thiến ở bên cạnh nói.
“Tướng quân-General” nghiêng đầu và dường như đang suy nghĩ xem nên hát bài gì. Năm giây sau, cậu ta bắt đầu:
Ôi tình yêu yêu ngọt ngào ~♪~???? nụ cười của em giống như một viên kẹo ~????~♪ như hoa nở vào mùa xuân ~♪~♪ nở ~???? vào mùa xuân ~♫
Cậu ta nghiêng đầu từ trái sang phải và còn gật gù đắc ý khi cậu ta hát. Trịnh Thán xem thường những trò hò của cậu ta.
Bơ luôn “Tướng quân-General” đang khoe khoang, Trịnh Thán nhảy lên giường bệnh của mẹ Tiêu và chuẩn bị đẩy con vẹt trong tay mẹ Tiêu ra bên cạnh.
Nhìn thấy Trịnh Thán nhảy lên giường của mình, mẹ Tiêu còn đặc biệt sắp xếp lại giường cho để cho Trịnh Thán ngồi thoải mái một chút.
Với tấm chăn mềm và ấm áp dưới bụng, trong lòng Trịnh Thán cảm thấy thật thoải mái .
“Tướng quân-General” hát trong khi lắc lắc cái đầu nhìn về phía Trịnh Thán. Khi cậu hát xong chữ cuối cùng của mình, trong khi cái mỏ vẫn còn mở, cậu bay thẳng về phía Trịnh Thán. Cậu ta đang nhắm vào tai mèo của Trịnh Thán và chuẩn bị cắn.
Trịnh Thán co chân lên và giật tai. Cậu liếc nhìn con vẹt với một ánh mắt đe dọa như thể muốn nói: “Chú dám thử cắn lỗ tai anh không ? Anh đánh chết chú bây giờ nhá !”
Có lẽ “Tướng quân-General” đã không nhìn thấy một con mèo trong khoảng thời gian đi công tác nên miệng con vẹt hèn này ngứa vì vậy không thể trách cậu ta được. Cậu ta rất muốn cắn lấy tai của mèo. Tuy nhiên, “Tướng quân-General” đã phải dừng lại trước ánh mắt uy hiếp đang nhìn chằm chằm vào mình của Trịnh Thán và quay đi chỗ khác mà không nhìn Trịnh Thán nữa rồi thở dài.
Mọi người trong phòng bệnh không thể không ngừng cười khi nhìn thấy cảnh tượng đó giữa một con mèo và một con vẹt .
Lý Tiểu Thiến kiểm tra thời gian và bận bịu đi ra ngoài trước. Chờ lát nữa tới thay thuốc cho mẹ Tiêu.
Vệ Lăng cũng ở lại một lúc và rời đi.Trịnh Thán nằm nghiêng bên cạnh mẹ Tiêu. Trịnh Thán nằm bên này để chắc chắn sẽ không đụng phải cánh tay bị thương và những chỗ bị thương khác trên người mẹ Tiêu.
Giáo sư Đàm và ba Tiêu thì đang nói về các dự án tại trường đại học gần đây. “Tướng quân-General” cảm thấy buồn chán và quyết định luyện tập mở chai rượu bằng chai nhựa trên bàn đầu giường. Bất cứ khi nào “Tướng quân-General” không chú ý và gần như là chạm vào vết thương của mẹ Tiêu, Trịnh Thán lại dùng đuôi hoặc móng vuốt đánh tới cậu ta .
Trong phòng quả thật ấm hơn nhiều so với bên ngoài, và Trịnh Thán hơi mệt mỏi muốn ngủ. Tuy nhiên, cậu đã bị làm bừng tỉnh bởi một tiếng gõ cửa. Gần đây, Lý Tiểu Thiến phụ trách phòng của mẹ Tiêu.Thỉnh thoảng sẽ có một số bác sĩ đến để kiểm tra một chút. Ngoại trừ mấy bác sĩ kia,đám người Lý Tiểu Thiến đều biết sự tồn tại của Trịnh Thán và biết người nhà Tiêu thường xuyên mang mèo tới đây cho nên cũng không nói gì.Nhưng nếu là người ngoài,Trịnh Thán cũng nên cẩn thận một chút.
“Tướng quân-General” bay đến và đậu trên bả vai chủ của mình là giáo sư Đàm trong khi ngậm một cái nắp chai thuốc.Trịnh Thán cũng nhảy xuống giường và chui vào trong cái túi bên cạnh ba Tiêu.
Người vào cửa là một phụ nữ sấp sỉ ba mươi tuổi. Quần áo của cô ấy tương đối chỉnh tề đứng đắn nhưng lại không quá nghiêm trang. Nhìn cô ấy trông thân thiệnnhưng đồng thời cũng ra dáng uy nghiêm. Tất nhiên là cô ấy cũng không là gì so với sự uy nghiêm của “Phật Gia”.
Sau khi thấy cô ấy, ba Tiêu vội vàng đứng dậy ngay lập tức.
“Cô Dương, sao cô tới đây vậy ?!”
Người phụ nữ này là giáo viên chủ nhiệm của Tiêu Viễn, cũng là người dạy ngữ văn cho Tiêu Viễn. Trịnh Thán đã gặp cô ấy trước đó vài lần nhưng đều không có quá chú ý đến.
“Hôm nay mới nghe nói cô Cố bị bệnh,ta tới thăm một chút” Cô Dương đặt giỏ trái cây mà bà mang theo xuống.
Cô Dương cũng không sống trong khu dân cư thuộc đại học Sở Hoa và bên ngoài có một ngôi nhà . Tuy nhiên, hôm nay có chuyện nên bà rời đi sớm và bổi sáng lại nghe mẹ Tiêu Viễn đang nằm viện . Dù sao, cô cũng ở đây để hộ tống một người họ hàng lớn tuổi hơn để kiểm tra sức khỏe nên cũng tiện tới đây hỏi thăm sức khỏe một chút.
“Ồ vâng. Đúng rồi,hôm nay nhà trường gặp một chút sự cố mà bị mất điện. Vào thời điểm này trong năm, học sinh không thể nhìn thấy bảng đen rõ ràng mà không có ánh sáng sau bốn giờ và đều tối sầm.Do đó toàn trường được nghỉ học trước một tiết. Tôi ở bệnh viện thấy đám trẻ Tiêu Viễn ở dưới lầu trong cửa hàng trái cây và trong đó có mấy học sinh trong lớp.Chúng cùng nhau đến đây để hỏi thăm sức khỏe chị Cố. Tôi đã nói với chúng rằng mình sẽ giữ bí mật về sự viếng thăm của chúng. Chị Cố,thầy Tiêu.Đừng nói với chúng là tôi đã nói ra bí mật đấy nhé.” Cô Dương mỉm cười và nói.
Trịnh Thán: “…” Tội nghiệp bọn trẻ. Trong chớp mắt liền bị bán đứng bởi giáo viên chủ nhiệm mà chúng kính trọng.
Cô Dương đã phải rời đi sớm vì cô còn có việc. Năm phút sau khi cô ấy rời khỏi, quả nhiên là Trịnh Thán nghe thấy tiếng bước chân của bọn trẻ bên ngoài. Cánh cửa mở hé ra, và Tiêu Viễn thò đầu vào thăm dò. Cậu nhóc nhìn xung quanh bên trong phòng bệnh rồi nói: “Các bạn học của con nghe tin mẹ nằm viện, vì thế mấy bạn đã đến hỏi thăm sức khỏe”.
“Vậy, con còn chờ giờ nữa? Mau kêu mấy bạn học vào đi.” Ba Tiêu giả vờ như mới vừa biết và đứng dậy chào đón lũ trẻ.
Không gian bên trong phòng bệnh vốn cũng không lớn, nên ba Tiêu và giáo sư Đàm cũng ra ngoài để cho mấy đứa trẻ đi vào.
Trịnh Tán thò đầu ra khỏi túi nhìn ra bên ngoài từ khe hở. Cậu thấy được đám trẻ gặp thường thấy: Lan Thiên Trúc,Hùng Hùng và Tô An. Ngoài ra,cùng với chúng là một bé gái.
“Ồ, ai đây ta?” Mẹ Tiêu nhìn về phía bé gái duy nhất kia.
Mẹ Tiêu có thể không biết tất cả bạn học của Tiêu Viễn, nhưng ít nhất cô ấy cũng nhận ra được hầu hết chúng. Tuy nhiên, bé gái này, cô chắc chắn rằng cô chưa bao giờ gặp bé ấy trước đây.
“Cậu ấy là một học sinh mới chuyển đến lớp chúng con. Tên là Thạch Nhụy !.” Tiêu Viễn cố ý nhấn mạnh tên “Thạch Nhụy” của cô bé ấy.
“Chẳng trách mẹ không nhận ra. Hóa ra là học sinh mới chuyển đến.”Mẹ Tiêu nói.
“Tên cậu ấy là Thạch Nhụy.” Tiêu Viễn lại nhấn mạnh cái tên lần nữa.
“Mẹ biết rồi, tên cô bé là Thạch Nhụy.”
[TL:Nhụy trong nhụy hoa ]
Mẹ Tiêu không hiểu được tại sao con trai Tiêu Viễn của mình lại nói nhấn mạnh tên của cô bé ấy nhiều lần. Nhưng ba Tiêu và giáo sư Tiêu, người đang đứng bên cửa, nhìn nhau và cười. Họ hiểu những gì Tiêu Viễn đang ám chỉ.
Tiêu Viễn không hiểu tại sao mẹ Tiêu vẫn không phản ứng gì. Sắc mặt đỏ bừng và tai của Tô An đã đỏ bừng.Tiêu Viễn chỉ vào Tô An, rồi đến Thạch Nhụy, người đang nhìn chằm chằm vào cậu nhóc.
“Mẹ hiểu không?”
“Tiêu Viễn!” Cô bé Thạch Nhụy quát lên.
“Cậu sợ cái gì? Sớm hay muộn gì mọi người cũng phát hiện ra thôi. Không phải cậu nói rằng gia đình cậu sẽ chuyển tới khu dân cư phía Đông hay sao? ” Tiêu Viễn không hề quan tâm đến Thạch Nhụy đang trợn mặt nhìn chằm chằm vào cậu.
Mẹ Tiêu cuối cùng cũng đã hiểu được điều mà con trai Tiêu Viễn cô ám chỉ .Cô nhìn vẻ mặt đỏ bừng không biết phải làm sao của Tô An rồi nhìn Thạch Nhụy đang trừng mắt nhìn về phía đám tróc Hùng Hùng đang cười trộm và lắc đầu cười.Quả thật điều này đúng là vừa khéo.Bây giờ, những người duy nhất vẫn không hiểu trò đùa là “Tướng Quân-General”, đứng trên bả vai của Giáo sư Đàm, và Trịnh Thán, vùi ở trong túi. (Shir0gane: Và tôi người dịch+edit truyện này :v)
Cho đến khi Tiêu Viễn nói tới chuyện mấy ngày nay liên quan tới Thạch Nhụy,rốt cuộc Trịnh Thán mới hiểu rõ ràng ý của thằng nhóc này thì ra là vậy .
Trong hóa học cấp trung học cơ sở,giấy quỳ thường được sử dụng như một chỉ thị axit và kiềm trong hóa học. Nó chuyển đỏ khi tiếp xúc với axit và chuyển xanh khi tiếp xúc với một bazơ. Nó đã được đề cập rất nhiều trong sách giáo khoa hóa học của trường trung học cơ sở.
[TL: Giấy quỳ tiếng Trung phát âm là Shi Rui.Cũng có thể đọc là Thạch Nhụy 石蕊 ]
Ngày cô bé Thạch Nhụy chuyển đến lớp, Tô An thì nghỉ ốm bởi vì đau bụng. Cậu nhóc không thể đi học cho đến chiều. Sau giờ học, cậu nằm nghỉ trên bàn của mình khi mà La Thiên Trúc và Tiêu Viễn hỏi Tô An.”Cậu có biết Thạch Nhụy không ?”
Tô An ngẩng lên và trả lời: “Dĩ nhiên tớ biết biết. Đó là Chỉ Kỳ Tề-Giấy quỳ mà.”
Mà vào lúc đó,bạn học Thạch Nhụy đang đứng phía sau cậu nhóc Tô An . Vẻ mặt cô bé không hài lòng, và ghét được cho cái biệt danh là “Chỉ Kỳ Tề-Giấy quỳ !”.]
[TL:Chỉ Kỳ Tề : Giầy quỳ : 指示剂 ]
Từ sau vụ đó, Tô An đỏ mặt bất cứ khi nào cậu gặp cô bé. Đám nhóc Tiêu Viễn không ngừng trêu chọc cậu về điều này.
Đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi mà tên ghép của Tô An lại phát âm giống như axit .
[TL]: Axit tiếng Trung phát âm là Suan : Toan 酸]
(Shir0gane: Cuối cùng mình cũng đã hiểu :v)
Khi bọn trẻ cười và đùa giỡn, điện thoại của ba Tiêu vang lên. Giáo sư Đàm quyết định mang “Tướng Quân-General” rời đi. “Tướng Quân-General” bay ra ngoài từ cửa sổ và đợi giáo sư Đàm ở dưới tòa nhà . Thật không tốt nếu cậu cứ lang thang trong bệnh viện.
Ba Tiêu ra ngoài cửa nghe điện thoại, ông suy nghĩ một chút xem có nên quay trở lại đem cái túi cùng với Trịnh Thán đang ngây ngô trong đó ra hay không.Trẻ em khó có thể nào mà giữ được bí mật. Không kể đến hôm có cô bé Thạch Nhịu mới tới đi cùng. Vì để tránh những rắc
Ba Tiêu đi nhanh tới cuối hành lang bên ngoài phòng bệnh để nghe điện thoại.
Trịnh Thán nghe cuộc trò chuyện của ba Tiêu khi cậu đang ở trong túi. Người gọi tới là người được gọi là ‘Viên Tử’ mà Trịnh Thán đã gặp trước đó và là bạn học chung thời đại học của ba Tiêu. Họ đang nói về các vấn đề liên quan đến chuyện mở công ty .
Sau khi gọi điện thoại xong, ba Tiêu nhìn xuống Trịnh Thán vẫn đang ngồi trong túi và thở dài nói, “Hắc Thán, trong thẻ ngân hàng của nhóc 30.000¥ mà nhóc kiếm được thông qua việc quảng cáo, ta sẽ lấy nó để đầu tư vào công ty của chúng ta. Nó sẽ giống như một sự đầu tư. Chúng tôi sẽ trả cổ tức cho nhóc. Nhóc sẽ là cổ đông và có tiền hoa hồng.”
Trịnh Thán kiếm được rất nhiều tiền từ việc tham gia vào các quảng cáo của Tiểu Quách. Vốn dĩ là trả tiền một tháng một lần để chụp bộ ảnh mới. Nhưng sau đó Tiểu Quách nhìn thấy hiệu quả không tệ nên liền đổi thành hai tuần lễ một lần và hơn nữa mức thù lao cũng một mực tăng dần lên. Trịnh Thánkhông biết cái gọi là hiệu quả không tệ là đến mức nào nhưng cách Tiểu Quách nhìn cậu như thể cậu là thần của tiền bạc bất cứ khi nào gặp anh.
Đầu tư tiền vào công ty của ba Tiêu cũng không có vấn đề gì cả, Trịnh Thán nghĩ vậy. Dù sao cậu cũng chưa sử dụng tới số tiền này. Tiểu Quách cũng đã đề cập đến các quảng cáo khác trước đó, vì vậy tiền công chắc chắn sẽ không thấp.Tiền đầu tư vào công ty ba Tiêu đến lúc đó kiếm lại cũng được.
Điều mà Trịnh Thán không ngờ tới là một ngày nào đó, trong tương lai, số tiền trong thẻ ngân hàng của cậu đã trở nên quá lớn đủ để khiến người ta trố mắt lên.