Tác giả: Q10
Trans: tiemcachua
Nắng chói lọi xuyên qua cửa sổ.
Vlad cảm giác như ai đó đã rút hết không khí xung quanh cậu rồi.
“Nó vừa với cậu đấy.”
“…Cảm ơn ngài.”
Mặc dù cậu cố hít vào nhưng thở ra cũng thấy khó.
“Cái này có rộng quá không nhỉ?”
Dù kích thước bộ quần áo chẳng ảnh hưởng gì đến bà nhưng phu nhân Oksana vẫn cau mày sai người hầu đi sửa như thể chuyện gì quan trọng.
“Cậu phải ưỡn ngực ra.”
“…”
Dưới sự chỉ đạo của bà ấy, các hầu gái bám vào Vlad và chỉnh sửa đồ cho cậu.
Dù đã quen với những cái vuốt ve nghịch ngợm của mấy cô ả kỹ nữ nhưng cảm giác mà những hầu gái này mang lại khiến cậu thấy khó chịu.
‘Không biết cái này bao tiền nhỉ?’
Vlad lâng lâng như dạo chín tầng mây bởi vải rất mềm.
Bộ đồ xa xỉ này khác hẳn những thứ thô cứng cậu từng mặc trước kia.
“Không chật quá đúng không? Mới 17 thôi, cậu còn đang phát triển. Chà chà, lúc đó Joseph cũng khá cao to đấy.”
Đông qua xuân đến.
Thời đại mới, cơ hội mới, quần áo mới, và con người mới.
“Cũng đủ rồi.”
Oksana đứng dậy vì cuối cùng cũng thấy một bộ phù hợp với cậu.
“Mặc quần áo phù hợp cũng sẽ đỡ mất sức đấy.”
Vlad nín thở khi bà ấy lại gần cậu và chạm vào lớp vải.
Cậu sợ hơi thở của mình có mùi lạ.
“Ta sẽ mua thêm cho cậu nhiều quần áo hơn vào mùa hè. Từ giờ phải tránh ăn mặc xuề xòa.”
“Tôi xin lỗi.”
Từ lúc tới đây cậu vẫn luôn mặc mấy bộ đã mặc hồi ở doanh trại.
Chúng không hôi và người hầu cũng giặt cẩn thận nhưng lại không vừa vặn và không hợp thời tiết, quan trọng là chúng không phải của cậu mà là của Riemann.
Và giờ phu nhân Oksana đang lo liệu cho những việc mà mấy tên đàn ông như ngài Joseph và ngài Jayar không để ý tới.
“Nhìn như này thì ai dám bảo cậu lớn lên trong khu ổ chuột chứ? Ra dáng thiếu niên trẻ tuổi đẹp trai cao quý lắm.”
“…”
Phu nhân Oksana cũng chỉ nói sự thật thôi.
Giờ Vlad nhìn rất tự tin, có lẽ là vì cậu đang mặc đồ của mình chứ không phải của người khác.
Oksana mỉm cười hài lòng với tác phẩm của mình.
“…Cảm ơn ngài, phu nhân Oksana.”
Cậu vẫn còn bối rối trước nụ cười của bà ấy nên đành cúi mặt nhìn sàn.
“Cậu đã cứu mạng con trai ta nên ta mới là người phải cảm ơn chứ.” Oksana vừa nói vừa vuốt ve mái tóc vàng của Vlad: “Mái tóc vàng rực rỡ này đến quý tộc cũng phải ghen tị đấy, cảm giác khác hẳn với màu tóc của con ta.”
Vlad không biết phải trả lời như thế nào nên đành giữ im lặng.
“Ta xin lỗi vì đã gọi cậu tới đây giữa lúc huấn luyện. Mau đi đi. Ta sẽ sửa nốt chỗ còn lại rồi gửi đến phòng cậu sau.”
“Cảm ơn ngài.”
Vlad ôm lấy đống quần áo phu nhân Oksana cho và rời khỏi phòng.
“Lấy cả chỗ bên kia nữa.” Oksana chỉ vào đống đồ được xếp ngay ngắn cạnh cửa sổ như thể vừa nhớ ra.
“…Vâng.”
“Cậu chỉ có thể trở thành một người đàn ông thực thụ khi ăn mặc lịch sự cả khi chẳng ai để ý tới.”
“...”
Tai Vlad đỏ lên khi nhìn theo hướng phu nhân Oksana chỉ.
Bà ấy đã xếp đồ lót ra riêng một góc.
Cậu không hề biết rằng đôi lúc sự chăm sóc của người mẹ sẽ đi quá xa.
***
Hành lang nhuộm màu hoàng hôn đỏ rực.
Vlad cảm thấy gió hôm nay khá ấm nhưng sâu trong lồng ngực cậu vẫn thấy khó chịu.
‘Mình không thể thích ứng được.’
Từ khoảnh khắc cậu bước chân vào dinh thự này, cậu không ngừng cố gắng thích ứng với môi trường sống mới nhưng từng giây từng phút đều muốn nói rằng cậu không thuộc về nơi này.
Cậu còn thấy hình như lại tăng cân rồi.
Da thịt gắn liền với linh hồn.
“...”
Chỉ khi vào phòng cậu mới có thể thở dài một hơi.
“...Không.”
Nhìn căn phòng chật chội này sao nhẹ nhõm đến lạ.
Đây mới là nơi cậu thuộc về.
Cho tới tận bây giờ.
Cậu đặt đống quần áo lên giường và cởi bộ mà phu nhân Oksana cho ra rồi mặc lại quần áo lính đánh thuê quen thuộc vào.
Cậu mỉm cười khi thấy chất vải thô cứng cọ vào gáy.
Cậu vẫn chưa sẵn sàng mặc những bộ đồ xa xỉ mà phu nhân đưa nên tối nay vẫn mặc đồ cũ thì hơn.
“Đi thôi.”
Khi bước vào phòng, cậu là Vlad của Shoara.
Nhưng rời khỏi phòng, cậu là Vlad trong khu ổ chuột.
Tối nay cậu cần nó.
Màn đêm dần buông.
Vlad đi xuyên qua hành lang mịt mờ.
Cậu nhẹ nhàng đi tới nơi quen thuộc.
***
Cốc cốc -
Cuối ngày, mọi người đều đã về phòng vệ sinh cá nhân thì có ai đó gõ cửa phòng Potree.
“Ai thế?”
Potree mở cửa ra, căn phòng này rộng hơn của Vlad nhưng lại khá nhỏ để chứa hết chỗ xúc xích kia.
“Vlad?”
“Mọi chuyện ổn chứ?”
Thấy có vẻ tâm trạng Vlad đang khá tốt nên Potree cũng cười.
Dù chưa phải là bạn nhưng Vlad là người duy nhất đối xử với cậu như một con người.
“Có chuyện gì không?”
“Tôi muốn lấy mấy thứ từ chỗ cậu.”
“Cái gì thế?”
Vlad nhìn quanh phòng Potree và chỉ tay.
“Cho tôi cái đó đi.”
“Nó à?”
Vlad đang chỉ vào thịt giăm bông đắt tiền hảo hạng mà cả Potree cũng tiếc không dám lãng phí.
“Cậu muốn cái đó à? Toàn bộ chỗ đó á?”
“Ừ.”
Vlad đột nhiên tới giữa đêm chỉ để xin giăm bông khiến Potree vừa bối rối lại cay đắng.
“...Được.”
Potree đã cho rằng có thể họ không phải bạn nhưng ít nhất cũng trao nhau tiếng cười nhưng có vẻ chàng trai lăn lộn trong khu ổ chuột lại không nghĩ như vậy.
Cậu ta chỉ muốn ăn thịt thôi.
Dù có là đứa trẻ to xác của một gia đình giàu có thì việc cho một chiếc giăm bông năm năm tuổi cũng hơi quá nhưng Potree vẫn đưa cho Vlad.
Anh ta không muốn ngày mai lại phải ăn một mình.
Cảm giác cô đơn và bị xa lánh vẫn quá tồi tệ với một chàng trai ở độ tuổi này.
“Một hiệp sĩ mà tôi biết… đã nói như này.”
“Hả?”
Vì Vlad đã lấy được thứ cậu ta muốn nên Potree nghĩ cậu ta sẽ quay đầu đi luôn nhưng không, cậu ta vẫn đứng đó và nói: “Hiệp sĩ sẽ chỉ lấy những gì xứng đáng với công sức bỏ ra.”
Hả?”
“Đây là phần thưởng xứng đáng của tôi nên đừng buồn quá.”
“Xứng đáng?”
Potree khó hiểu khi nghe Vlad nói.
“Nếu đêm nay có thằng khốn nào gõ cửa thì đừng có mở. Cũng đừng đi theo nó.”
“Ý cậu là sao?”
“Nhớ thế là được.”
Potree muốn hỏi thêm nhưng Vlad đã đi xa rồi.
“Cẩn thận nhé.” Potree hét lên nhưng chỉ nhận lại lời thì thầm: “Được thôi”.
Potree vào phòng khóa cửa lại và nghĩ về những gì Vlad đã nói.
***
Đêm nay trời quang mây tạnh gió thì lặng.
Lại còn là đêm trăng rằm nên không quá tối.
Dưới ánh trăng sáng ngời, ai đó đang rên rỉ.
“Dừng lại… ahhhh.”
“Nằm xuống. Mày mà cử động nữa là tao đập nát sọ.”
Tên cận vệ nằm bẹp dí dưới đất nghe thấy thế vội nằm im.
Cậu ta có thể đập nát sọ thật.
“14 đấu 1. Côn đồ đầu đường xó chợ cũng không làm thế này.”
“Câm mồm!”
Trong góc dinh thự sáng bừng dưới ánh trăng, Sobanin gầm gừ với cậu trai tóc vàng đang đứng dựa lưng vào tường: “Để xem mày còn ngông được bao lâu thằng khốn này!”
“Ôi sợ quá cơ.” Bị bao vây tứ phía nhưng Vlad vẫn cười nhàn nhã, “Tới đây. Tôi đến một mình nên anh cũng phải làm thế chứ.”
Cả đám cận vệ nuốt nước bọt khi thấy Vlad khinh thường họ.
Cậu ta đã bị bao vây nhưng sao họ lại thấy họ mới là người bị bao vây vậy?
Một người đối đầu với mười bốn người nhưng lạ là thế trận lại nghiêng về phía Vlad - người chỉ có một mình.
Mọi người đều biết cậu chỉ đi đánh lẻ thôi, tới cả người mạnh nhất trong đám họ cũng không phòng thủ nổi trong tình huống này.
“Ughhh…”
“Sobanin…”
Nhưng nhìn cảnh mấy tên đàn ông nằm la liệt trên đất khiến họ thấy do dự.
Họ đang bị yếu thế và vị trí hiện tại khó có thể xông lên cùng một lúc.
Trông như bức tường thành xây bằng xác vậy.
“***!”
Nhìn mọi việc không đúng ý, Sobanin gầm lên giận dữ: “Chúng ta đông hơn hắn!”
Nhiều người hơn.
Tình huống khả thi hơn.
Và những quý tử lớn lên trong môi trường giáo dục tốt đang bao vây một con chó đáng thương chui ra từ khu ổ chuột.
“Bọn mày định để thằng chó đó tiếp tục gây náo loạn như thế à? Không! Không được để nó được nước lấn tới!”
Dù Sobanin có hét cỡ nào, không một ai dám tiến lên bởi thằng nhóc trước mặt còn mạnh hơn cả Sobanin. Họ không dám so sánh.
“...”
Cặp mắt xanh biếc vẫn cháy hừng hực trong bóng đêm kia.
“Thằng chó này…”
Đôi mắt đó cùng hàm răng sắc nhọn vẫn luôn truy lùng những tên cận vệ đi riêng lẻ.
Tay sai của Sobanin không dễ để vượt qua nỗi sợ hãi ấy nên chẳng di chuyển nổi.
“Lũ ngu này! Tao lên trước! Chúng mày theo tao!’
Nhìn đồng bọn như lũ cừu sợ hãi, Sobanin đành tiên phong đi trước.
“Lên!”
Sobanin dẫn đầu lao tới, đám cận vệ cũng vội chạy theo lao về phía Vlad.
“Đêm nay cũng phải chảy ít máu đấy.”
Nhìn đám người lao về phía mình, Vlad thấy may khi đã thay quần áo rồi mới tới đây.
Những bộ đồ mà phu nhân Oksana cho quá quý giá, không thể vứt đi vì lũ này được.
“Thằng chó mày chết với tao!”
Nhìn Vlad mỉm cười, Sobanin càng hưng phấn hơn và dùng hết tốc lực lao về phía cậu.
“...!”
Mỗi người đều thấy thời gian không giống nhau.
Có thể đó chỉ là khoảnh khắc thoáng qua với Sobanin khi hắn tức tối lao tới nhưng lại là khoảnh khắc gợi lại vô số kí ức của những tên cận vệ theo sau.
Giây phút nhìn thấy đôi mắt xanh kia, họ vô thức giật mình.
“...Không thể.”
Họ đã mất đi ý chí chiến đấu.
Khoảng cách giữa họ và Sobanin ngày càng xa hơn.
‘Chỉ một lần thôi!’
Sobanin không hiểu rõ tình hình, thấy Vlad chế giễu lại càng tức hơn.
Hắn cầm thanh kiếm gỗ tràn đầy sức mạnh.
Một đòn thôi cũng đủ chết rồi.
Nhưng Sobanin bỗng mở to mắt ra nhìn, Vlad chỉ dùng đúng một động tác thôi và giờ cậu ta đang nghiêng người sang trái.
Chuyển động như con sóng trào dâng.
Phịch!
Thanh kiếm gỗ đã mất mục tiêu và đâm mạnh xuống đất.
Bụi đất bắn lên che kín tầm nhìn.
“Anh đã giết người bao giờ chưa mà dám nói như vậy?” Một giọng nói sởn gai ốc chìm trong bóng tối đang chế nhạo Sobanin.
“Thằng khốn này…”
Bốp!
“Hự!”
Ánh sáng lóe lên.
Sobanin choáng váng lùi lại, hắn không thốt nổi từ nào vì cảm giác như bị thứ gì đó xuyên thẳng qua phổi.
Ngay sau đó là cú đấm mạnh vào hàm.
“Nhận lấy!”
Đòn tấn công này khó có thể cản phá nhưng Vlad dường như đã đoán trước được điều đó và tiếp tục tấn công.
Một loạt các đòn tấn công vồ vập lao tới mang theo tinh thần sắt thép bẩm sinh của Vlad.
Nó là loại năng lực mà chỉ cẩn dính một chưởng là cảm giác chất độc lan khắp người.
“Điên mất thôi!” Sobanin thấy mình bất lực mà bị kẹt trong cơn bão khổng lồ.
‘Hắn mới luyện kiếm được hai tháng thôi mà!’ Sobanin bối rối nhìn Vlad khác hẳn lúc huấn luyện.
[Chuẩn rồi. Cậu đã nhốt được đối thủ vào trong khoảng không của riêng mình.]
“...”
Hồi còn ở doanh trại, cậu chỉ có thể tung ra một đòn bằng toàn bộ sức lực.
Nhưng giờ cậu đang dần trưởng thành hơn dưới sự dẫn dắt của Jayar và đã biết tạo nhịp điệu cho trận đấu.
Có thể không dễ nhận ra vì tiến bộ không nhiều nhưng người đã đạt một trình độ nhất định sẽ nhận ra được Vlad đã ở một đẳng cấp khác.
“Graaaaaa!”
Vlad không phải người mà Sobanin có thể với tới.
‘Không phải như vậy!’ Sobanin không giữ được tỉnh táo vì liên tục bị tấn công tứ phía.
Phải đảo ngược tình thế!
Sobanin cứ giữ mãi suy nghĩ đó và chuẩn bị đâm kiếm gỗ vào Vlad.
“Hả?”
Hắn nghĩ rằng hắn đã thấy thanh kiếm của Vlad lóe sáng.
Cả thế giới đều bị đảo lộn.
Cảm giác như thể hắn đang đứng yên còn mặt đất thì lao về phía hắn.
‘Sao lại thế này?’
Kiếm thuật của Vlad vượt quá tầm hiểu biết của một cận vệ.
Bí quyết của đòn kết liễu nằm ở sự bất ngờ.
Sự bất ngờ không thể đoán trước giống như lúc này.
Ầm -
Tiếng động lớn vang lên, Sobanin rơi xuống như diều đứt dây.
“Hự…hự…”
Hắn cố gắng vùng dậy sau khi gục ngã nhưng tất cả những gì hắn thấy được chỉ có trăng lơ lửng giữa trời.
“Sẵn sàng chưa.”
Mặt ai đó ló ra che khuất cả trăng.
“...”
Dù không nhìn rõ vì ngược sáng nhưng Sobanin nghĩ Vlad đang cười.
Người thắng đứng trên, kẻ thua bò dưới.
Người thắng cuộc sẽ có tất cả.
Phụt -
Phụt -
Mỗi lần kiếm gỗ lóe lên và máu lại bắn ra cùng tiếng thét kinh hoàng.
Đám cận vệ xung quanh loạng choạng lùi lại trong sợ hãi.
“Áaaaaa”
“...Tôi chỉ nói một lần thôi, đừng bao giờ nhìn vào mắt tôi.”
Vlad nhổ nước bọt vào mặt Sobanin trong khi hắn đang quằn quại dưới đất, không biết do đau hay là sợ.
Nước bọt lạnh ngắt chảy dài trên má Sobanin.
“Đừng động vào Potree.”
“Ừ…”
Nhục nhã làm sao nhưng Sobanin vẫn tránh ánh mắt Vlad theo bản năng.
“Biết rồi!” Sobanin gật đầu bất lực khi đối mắt với nỗi sợ hãi kinh hoàng trước cái chết chưa từng có.
Đó là sự sợ hãi mà chỉ người thực sự giết người mới có thể mang tới.
“Huh…”
Vlad ngẩng đầu lên duỗi cái cổ cứng đờ.
Trả thù Sobanin đã xong.
Cái giá của nó là giăm bông ngon tuyệt vời.
Tuy chỉ là việc nhỏ nhưng cậu vẫn muốn làm và cần phải làm.
“Người tiếp theo?”
Giờ cậu đã làm những gì phải làm rồi nên có thể thoải mái chạy nhảy theo ý thích.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía họ, mái tóc vàng ướt đẫm mồ hôi rực sáng dưới ánh trăng tròn.
“Ai lên tiếp?”
“...”
Mắt cậu lóe lên khi cầm thanh kiếm gỗ đẫm máu.
Không một ai dám trả lời.
“Nếu không lên thì để tôi lên.” Vlad nói rồi biến mất dưới trăng.
Cuộc sống là một chuỗi đấu tranh.
Thằng nhóc sinh ra trong nơi chỉ được ăn bằng cách cướp giật và thở khi đã chiến thắng hiểu rất rõ điều này.
Đó là lý do vì sao cậu vẫn lang thang trong bóng đêm và chiến đấu mà chẳng biết mệt mỏi.
Để sống sót.
Để trả thù.
“Được đấy.”
Có người gật đầu lắng nghe tiếng thét vang trời của đám cận vệ.
Ông vẫn chăm chú nhìn Vlad và nở nụ cười thỏa mãn khi thấy chiến trường đẫm máu.
Như những ánh sao trên bầu trời đêm, kiếm gỗ của cậu sáng ngời dưới trăng.