Mẹ của tôi làm việc cho một công ty thiết kế. Bà thích làm mọi thứ. Đồ chơi của tôi luôn là những cái quạt hay những chiếc điện thoại di động do bà làm ra. Tôi thì không khéo tay. Thay vào đó, tôi sẽ ngắm mẹ khi bà làm mọi thứ. Mẹ tôi để đồ ăn vặt kế bên tôi lúc tôi xem bà may những chiếc quần dài và mấy cái túi. Tôi đã ăn vặt trong khi nhìn đôi bàn tay của bà chuyển động thoăn thoắt suốt cả thời ấu thơ của mình.
Khi chỉ có một mình, tôi thường đọc sách. Khi tôi vào cấp ba, mẹ tôi cho phép tôi dùng TV và máy tính… nhưng tôi vẫn giữ thói quen đọc sách. Mặc dù tôi có đọc những thứ như tạp chí du lịch, tôi chủ yếu đọc các đầu sách về thiết kế, kiến trúc và lập trình. Có thể là do ảnh hưởng của mẹ, nhưng tôi muốn trở thành một người có thể tự làm mọi thứ khi tôi lớn lên.
**
Choi Hyuk mở mắt. Sáng sớm. Cậu chậm rãi thả lỏng tâm trí đang căng thẳng của cậu. Cậu bọc thanh Fang Saber và Predator’s Blade mà cậu đã bày ra hôm qua và mang đôi Tireless Boots. Cậu lấy một câu bàn chãi và kem đánh răng từ trong cặp và đánh răng. Cậu kiểm tra smartphone để đề phòng nhưng chiếc smartphone của cậu vẫn không hoạt động.
Cậu bước ra hành lang. Cậu có thể ngửi thấy một thứ gì đó ngon lành.
Và ở đó là Jung Minji.
“Cậu nên ăn trước khi đi.”
Cô bắt đầu đun sôi và chiên những đồ ăn thừa mà cô đã ăn với những người đi theo mình. Những thần dân của cô xếp hàng và quay trở lại.
Những người – ngửi thấy mùi thức ăn nóng – đi tới quán cà phê như lẽ đương nhiên. Choi Hyuk cũng theo Jung Minji đến quán cà phê. Tất cả 452 người sống sót tập trung ở quán cà phê. Trong số họ, 349 người thuộc đội quân Hiệp sĩ vương cuồng nộ Jung Minji và 103 là người của đội quân Nô Vương Song Simin.
24 người tự tách biệt vào ban đêm cùng với Kim Hyunbaek và cấp dưới của hắn, tổng cộng là 7, đã chết. 98 người còn lại ở nhóm Kim Hyunbaek được thu nạp vào đội quân của Jung Minji. Trên trán họ là biểu tượng của một hiệp sĩ máu.
7 trong số những người tự ý rời đi thuộc nhóm Jung Minji, 15 người của nhóm Kim Hyunbaek và 2 người của nhóm Song Simin. Bất ngờ thay, nhóm Song Simin có ít người tự ý tách ra nhất.
Trong khi mọi người đang ăn, một thông báo xuất hiện.
{24 người không quay lại vào buổi sáng. Xóa sổ.}
“Như dự đoán…”
Mọi người tự lẩm nhẩm. Họ sẽ không bao giờ gặp lại 24 người đã rời đi vào đêm qua nữa. Và ‘người tự ý tách ra’… dự đoán của Jung Minji đã đúng. Đám người đó đang biến họ thành một quân đội. Mặc dù, cậu không biết quân đội này được tạo ra nhằm mục đích gì.
Choi Hyuk chỉ cười toe.
Rất nhanh sau đó, nhiệm vụ của ngày hôm nay được thông báo. Không… một nhiệm vụ 30 ngày được thông báo.
——————–
{Trò chơi Vương Quyền + Sinh tồn và Tẩu thoát}
Toàn quận Gangdong đã trở thành một khu chiến trường. Bạn không thể đi qua cầu Gwangjin ở phía bắc và sân vận động ở phía nam.
Vào ngày thứ 30, địa điểm của mã tẩu thoát sẽ được thông báo. Chỉ quân đội sở hữu mã tẩu thoát mới có thể bỏ trốn.
Địa điểm của những nơi có nguồn cung sẽ được thông báo.
{Địa điểm những nguồn cung đang gần nhất với bạn ở hiện tại}
Trung tâm
Công viên Herb Astronomy (Tạm dịch: Thiên văn học Thảo mộc)
——————–
Địa điểm nguồn cung cách trường chừng 30 phút di chuyển.
“Sinh tồn…? Nó đang bảo chúng ta là có nguồn cung miễn-phí-cho-tất-cả à?”
Choi Hyuk cắn răng.
Bầu không khí sôi nổi trở nên lạnh lẽo. Để sống sót và tẩu thoát… có thể khó hoặc khó hơn hôm qua.
Trong bầu không khí này, Jung Minji đưa ra một thông báo.
“Như mọi người đã biết, hôm qua, Kim Hyunbaek đã chết. Không, Kim Hyunbaek và 6 thần dân của quân Vấn Đế đã chết. Khi đang say xỉn, họ đã quấy rối một nữ sinh và phạm phải các hành động sai trái khác. Họ đã lờ đi mệnh lệnh kiềm chế của chúng ta và thậm chí còn tấn công trước. Tất cả 7 người đã chết trong cuộc chiến. Tôi xin lỗi vì đã không thể xử lý một cách nhẹ nhàng hơn.”
Bầu không khí lạnh giá của quán cà phê hạ bớt một bậc. Có quá nhiều điểm nghi vấn. Ai là người quấy rối? Vấn Đế có thật sự đã tấn công trước không? May mắn thay, trận chiến diễn ra sau khi Kim Hyunbaek đã đưa đám bạn thân đi uống chỗ khác. Không có nhân chứng. Nhưng ai sẽ nói ra? Sau khi những người còn sống nói như vậy. Họ thậm chí còn nói xin lỗi vì đã không xử lý nhẹ nhàng hơn.
Chỉ có Song Simin giơ tay và hỏi.
“Cậu có nhất thiết phải giết cậu ta không?”
“Không còn cách nào khác.”
Chuyện là vậy đó.
Sau đó, điểm đến của họ được xác định. Jung Minji và Song Simin kết đồng minh với nhau và đến siêu thị D.
Có một vài người yêu cầu đến nhà họ nhưng họ nhanh chóng từ bỏ ý định. Khi mặt trời mọc, họ có thể thấy khu vực trước trường trở thành một bãi tàn tích. Xe va vào nhau. Như thể có thứ gì đó đã gặm nhấm những khúc xương, khắp nơi đều có những mảnh xương và thịt vụn. Thật bất hợp lý khi tách ra và thăm nhà mình trong tình huống này. Ngoại trừ một người, Choi Hyuk.
“Cậu có ổn không nếu ở một mình? Chúng ta không biết ngoài đó ra sao.”
“Ổn.”
“Được thôi.”
Jung Minji muốn ở với Choi Hyuk mạnh mẽ nhưng khi Choi Hyuk đã từ chối, cô không nhắc lại nữa.
Choi Hyuk rời quân đoàn còn đang ăn của Jung Minji và Song Simin, một mình bước ra khỏi cổng trường.
Ngay khi cậu vừa rời khỏi cổng, cậu chạy về phía nhà mình.
**
Chuyện gì đã xảy ra? Trong một ngày, thành phố nằm trong đống điêu tàn. Càng chạy, nỗi lo lắng dành cho mẹ của Choi Hyuk càng nhanh chóng chuyển thành sự lo sợ.
Tuy nhiên, Choi Hyuk không tìm thấy vết tích nào của mẹ cậu trong nhà. Nhin cái bồn đầy đĩa, có vẻ như mẹ cậu chưa về nhà hôm qua.
‘Đây là sự tuyệt vọng? Hay hy vọng?’
Cậu không thể đoán ra. Rằng thật đáng hy vọng vì bà đã không đi qua những con đường hoang phế đó. Hay bà không thể trở về vì một sự kiện thảm khốc.
Trái tim của cậu gầm lên với sự giận dữ và nỗi lo sợ đang bốc cháy. Choi Hyuk nuốt xuống những cảm xúc này.
Choi Hyuk vứt bỏ tất cả những suy nghĩ yếu đuối về chuyện ‘Có thể? Có lẽ. Nguy hiểm!’ Có thể nói như vậy hơi quá đà. Tuy nhiên, cậu càng thỏa hiệp, mục tiêu của cậu càng dễ tan nát.
Choi Hyuk nhảy lên nóc một chiếc xe hơi bị nghiền nát, có vẻ như đã cố chạy đi. Cậu kiểm tra xung quanh với giác quan nhạy bén của cậu. Đôi mắt cậu thấy ‘thứ gì đó’ đang cuộn tròn giữa những chiếc xe hơinát vụn.
“Chạy điiiiiiiiiii!”
Ai đó hét lên. Một mùi hôi thối bất ngờ xộc đến. Thay vào đó, Choi Hyuk nâng thanh Predator’s Blade và bật về phía trước.
Một móng vuốt sắc bén như gươm quét trên đầu cậu. Cậu vẫn không thể nhìn rõ hình dáng của ‘thứ gì đó’. Tuy nhiên, nó lớn và nhanh. Bùn rỉ ra từ bộ da màu đen của nó. Kể cả mùi của nó cũng khiến người ta tránh xa.
Choi Hyuk chém vật thể trông như bức tường trước mặt cậu. Máu đen trào ra. Choi Hyuk theo phản xạ lùi lại và tránh chỗ máu đen. Ngay khi chỗ máu đó tiếp xúc với mặt đường, mặt đường tan chảy. Mặc dù cậu đã cố để tránh nó, cậu vẫn bị máu bắn vào. Có lẽ, đó là nhờ vào chỉ số Sức chịu đựng là 70. Lượng karma trong người cậu trở nên nóng hơn và khiến những giọt máu đen bốc hơi. Tuy nhiên, quần áo của cậu thủng lỗ chỗ.
{Gràoooo!}
Thứ bị thương thét lên. Một âm thanh rất chậm. Không to. Nỗi tuyệt vọng bật tuôn với mức sóng âm dưới mức một người có thể nghe khiến Choi Hyuk rùng mình.
Bốôp!
Cùng lúc, cơ thể Choi Hyuk bị dội ngược lại. Cậu bị cào vào tay. Bởi vì cậu đã có thể tránh móng vuốt nhờ phản xạ, cậu bị cào ở cùi chỏ. Cậu có thể giảm lực tác động.
Khi cậu chạy đi, Choi Hyuk có thể thấy ‘thứ đó’.
Nó lớn. Có vẻ cao 2m và dài 5m. Lưng nó gù như lưng chồn và cái đầu lớn có sừng của nó giống như cái đầu của một con tê giác, cùng với bộ móng vuốt kinh khủng và những cái chân to. Ý muốn giết chóc của nó phủ kín tầm mắt cậu với màu đỏ. Nó là một con quái vật theo đúng nghĩa đen.
Chỉ khi cậu tông sầm vào một chiếc xe hơi bị hư, cậu mới dừng lại. Nếu là ngày trước, lực va chạm đã giết cậu ngay lập tức. Tuy nhiên, Sức chịu đựng đạt 70 của cậu giúp cậu tránh những vết thương lớn. Cậu nâng cơ thể đau nhức của cậu và nghiến răng.
‘Nó mang nhiều sát ý đến vậy sao?’
Sát ý phát ra giống như ánh hoàng hôn, nhuộm cậu trong màu đỏ. Nhưng, khi nó nấp giữa những chiếc xe,không có gì phản chiếu qua Đôi mắt Phân biệt của cậu. Con khốn chết tiệt.
{Gràaaoaooaao!}
Nó rống lên như để gia tăng sức ép với cậu. Nhưng bởi vì đó là thanh âm trầm thấp nên nghe cũng không lớn mấy. Thay vào đó, cả cơ thể cậu rung lên.
Xoảng!
Những cánh cửa sổ bên cạnh vỡ tan.
“Chó chết.”
Cơ thể Choi Hyuk khom về phía trước như thể sắp ngã và cậu dồn sức mạnh vào mắt cá chân trước khi lao về trước. Nó chỉ lạ bởi vì nó không phải là con người. Choi Hyuk đã hiểu cấu tạo cơ thể nó.
Vúut!
Móng vuốt phải của nó lại trượt lần nữa. Cùng lúc, nó nâng tay trái của nó.
“Tao đã thấy rồi.”
Choi Hyuk trược qua phân nách của cánh tay đang nâng lên. Thanh Predator’s Blade cắt nách nó và hấp thu máu nó.
{Graaahhhhh!!}
Cậu không thèm chú ý tới tiếng gào thét của nó và tiếp tục chém hông nó. Con quái vật nhảy về phía cậu và giương móng vuốt. Choi Hyuk tránh móng vuốt ở một khoảng cách suýt soát bằng một tờ giấy mỏng. Choi Hyuk không mất thăng bằng và cũng không ngã về phía sau, cậu đứng đó nhìn con quái vật nhảy về hướng mình.
Nó nhảy lên 5 mét. Choi Hyuk bắt gặp đôi mắt của nó. Sát ý từ đôi mắt đó quấn vào nhau.
Cơ thể nặng nề của nó ngã xuống mặt đất. Nó không phải là một cú tấn công thật sự. Giống như tiếp đất hơn. Nhưng bình thường bạn sẽ tránh né bất cứ thứ gì từ trên trời rơi xuống. Chưa kể là một con quái vật sử dụng móng vuốt.
Nhưng Choi Hyuk sử dụng giác quan sắt bén của mình để tìm thấy một điểm đánh phủ đầu. Cậu tìm ra cách giúp cậu tránh bị nó tấn công và cậu chọn một vị trí – nơi có thể giúp cậu chống chọi được với trọng lượng của nó bằng Sức mạnh và Sức chịu đựng của mình.
Choi Hyuk nhảy.
Phập!!!
Một tiếng đâm phập vào lớp thịt vang lên.
**
“Ahh…”
Kim Chulho 31 tuổi - hiện đang thất nghiệp và sống trong căn hộ tại một tòa chung cư – đang tuyệt vọng. Một người nữa lại chết. Anh thậm chí đã hét khản cả họng (Nguyên văn: Shouted his lungs out) để cảnh báo cậu ta về con quái vật nhưng cậu ta vẫn chết.
Con quái vật xuất hiện vào đêm qua, ‘Crook’. Lờ đi tin nhắn buổi sáng là nguyên nhân cho rắc rối của anh.
——————–
{Tập hợp}
Địa điểm. Trường Trung học cơ sở Shinmyung.
Cuộc tấn công của các Crook đang đến gần. Tập trung và chờ ở vùng tập hợp.
——————–
“Tôi đang thấy những thứ.”
Kim Chulho hắt xì khi mở máy tính lên.
“Cái gì? Sao máy không bật lên được?”
Và ti vi cũng không hoạt động. Anh hẳn đã nên nghĩ rằng có điều gì đó là lạ. Tuy nhiên, Kim Chulho chạy đến cửa hàng truyện tranh để mượn một cuốn truyện tranh Hàn và lăn lộn trong nhà. Sau đó anh ăn đồ ăn rồi đi ngủ sớm. Và cứ như vậy, anh bị cô lập trong nhà.
Khi bóng đêm buông xuống, địa ngục mở ra. Kim Chulho thức dậy trong những tiếng rống. Âm thanh không lớn lắm. Nhưng mỗi khi chúng gào lên, căn hộ sẽ lay chuyển. Mặc dù đó là một ngày kì lạ - cả điện thoại lẫn ti vi của anh đều không hoạt động – thế nhưng người ta vẫn đi lại và làm việc như ngày thường. Và kết cục, ngày ấy đã bị hủy diệt.
Người ta bị ăn thịt khi còn đang ở trong xe. Cứ kèm mỗi một bước chân của chúng, một người sẽ chết. Ngay cả tiếng hét của họ cũng bị lấn át bởi tiếng rống của chúng. Linh hồn của họ có khi cũng bị nhai nuốt rồi. Cha mẹ anh không bao giờ trở lại. Và ngày ấy đã trở nên tươi sáng hơn.
Kim Chulho cảm thấy như tất cả mọi người xung quanh anh đều đã chết. Kinh sợ. Cô độc. Đó là anh trước khi thấy một người. Anh cảm thấy thật hạnh phúc khi thấy cậu ta. Trên hết là, cậu ta thực sự, thực sự rất mạnh. Cậu đã chiến đấu với Crook. Anh thậm chí còn thắc mắc liệu cậu ta có thực sự là con người không. Hai thanh kiếm bên cạnh cậu trông có vẻ lạ và có một thứ giống lá cờ đen in trên trán cậu. Nhưng vấn đề là liệu cậu ta có phải là con người không? Bất cứ ai chống lại con quái vật đều thuộc ‘phe của anh’!
Nhưng… cậu ta bị đè bẹp bởi con Crook. Kim Chulho tuyệt vọng.
Tuy nhiên…
Cơ thể của con Crook – thứ trông như nặng vài tấn – bắt đầu nâng lên. Một tiếng nổ phát ra và một người bật ra từ bên dưới. Đó là Choi Hyuk.
Phụt!
Trong tòa chung cư im lặng như tờ , ngay cả âm thanh của một người đang nhổ nước miếng cũng có thể bị nghe rõ mồn một.
Choi Hyuk lau thanh kiếm đang cắm vào cơ thể con Crook và hét.
“Trên đó! Xuống đây!”
Đương nhiên, không ai trả lời. Kim Chulho đứng ngẩn người suy nghĩ, ‘Cậu ta đã sống sót? Cậu ta đã giết con quái vật?’
Sau đó Choi Hyuk cắt rụng cái đầu nặng nề của con Crook và nâng nó lên cao trước khi vứt nó xuống đất. Cái đầu đó lớn đến mức trông có vẻ nặng cả nửa tấn…
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên. Choi Hyuk đứng trên cái đầu đó và hét lên lần nữa.
“Nó chết rồi nên đừng lo lắng nữa và xuống đây!”
Trước khi anh kịp nhận ra, Kim Chulho đã trên đường đi xuống.
Tạm dịch: Thiên văn học Thảo mộc Tạm dịch: Uốn Cong Nguyên văn: Rolled about in his home Nguyên văn: In the apartment complex quiet as death