Đặc biệt: 『 Thuyết giáo 』
"Ư ~~... "
Nắng chiếu vào trong nhà.
Khắc lậu trong sân đổ chuông.
[khắc lậu (刻漏): Ngày xưa dùng cái gáo đồng, giữa châm một lỗ để nước dần dần rỏ xuống, để định thời giờ. Theo đồng hồ bây giờ định cứ mười lăm phút là một “khắc”, bốn khắc là một “giờ”. ]
Được nhắc nhở bởi ánh nắng và 'khắc lậu' , ý thức của tôi —— Con nuôi của Trương gia, Chích Ảnh dần dần tỉnh lại.
Tôi cố nhịn ngáp một cái và xuống khỏi giường.
Tôi rửa mặt bằng nước đựng trong bình.
Bình nước lạnh cóng, tôi không khỏi rùng mình.
Sông Hoàng Hà chia cắt đại lục làm nam bắc, Đế Quốc Vinh cai trị phía nam của Hoàng Hà.
Kính Dương, thủ đô của Hồ Châu ở biên giới phía bắc của Đế Quốc Vinh có nhiều nguồn nước và nước sông rất mát mẻ quanh năm.
Lão đa đã nhặt được tôi mười năm trước —— Danh tướng mạnh nhất của Đế Quốc Vinh, 【 Hộ Quốc 】 Trương Thái Lam đóng đại bản doanh ở đây. Thật đúng là có tầm nhìn xa trông rộng.
Chiếc gương phản chiếu khuôn mặt của tôi.
Tóc đen, mắt đỏ.
Mặc dù ký ức mơ hồ không rõ ràng, nhưng dáng người này hoàn toàn khác với chính mình mấy ngàn năm trước.
Mà, 『 Kiếp trước của ta là đại tướng quân Hoàng Anh Phong của Đế Quốc Hoàng, rong ruổi trên chiến trường với mục tiêu thống nhất thiên hạ! 』, không ai có thể nói ra những lời như vậy.
Sau khi sửa sang xong, tôi đeo thanh kiếm yêu quý 【 Hắc Tinh 】 dựa vào mép giường ở bên hông.
Trương phủ bao trùm trong yên lặng, không một tiếng động.
Mặc dù mặt trời đã mọc, nhưng mọi người phải một lúc nữa mới thức dậy và hoạt động.
Đánh thức người ta sẽ không tốt chút nào.
Tôi rời khỏi phòng mà không gây ra một tiếng động nào và đến chuồng ngựa dưới hàng hiên.
... Đám chết tiệt đó đã dậy chưa?
Đêm qua ồn ào đến rất khuya.
『 Tiểu thư Trương Bạch Linh quá gian xảo! Mỗi ngày đều độc chiếm Chích Ảnh đại nhân ——!! Ta, Vương Minh Linh kiên quyết chủ trương muốn cơ hội bằng nhau!! Lưu Ly cũng nghĩ như thế, đúng không? Đúng không! 』
『 Có vẻ như cô đã hơi hiểu sai sự thật rồi, Minh Linh. Cho dù nó thoạt nhìn là như vậy, nhưng điều đó là vì chúng ta đã luôn luôn ở chung với nhau và đã không thể thay đổi. Lưu Ly, suy nghĩ của ta có vấn đề gì không? 』
『 ... Này. 』
Mọi việc đều có nguyên nhân của nó và thiếu nữ với mái tóc màu hạt dẻ nhạt —— Vương Minh Linh ở lại Trương phủ rất phấn khích.
Thiếu nữ thanh mai trúc mã khoe khoang thắng lợi của mình với đôi chân dài vắt chéo.
Thiếu nữ được hai bọn họ nhờ tư vấn, đã tìm tôi xin giúp đỡ...
'Ba phụ nữ là đủ cho một vở kịch' , mỗi điểm này là giống như hàng ngàn năm trước.
[Ba phụ nữ là đủ cho một vở kịch/Ba phụ nữ là đủ cho một bộ phim truyền hình (三個女人一臺戲/三个女人一台戏): phụ nữ thích trò chuyện sôi nổi và điều đó có thể biến thành một vở kịch/bộ phim ]
Trong khi tôi nhớ lại tối hôm qua và cười khổ, thiếu nữ với dáng người nhỏ nhắn bước ra từ góc hành lang.
Mái tóc vàng, đôi mắt ngọc lục bảo, ngay cả một đất nước có rất nhiều chủng tộc đổ về như Đế Quốc Vinh cũng rất hiếm.
Thiếu nữ đội một cái mũ xanh, mặc đạo bào với màu trắng xanh làm chủ đạo và một đạo cụ kỳ diệu gọi là ống nhòm treo ở bên hông.
Tôi giơ một tay lên và nói với cô ấy.
"Ồ, Lưu Ly. Dậy sớm thế."
"..."
Lưu Ly bày tỏ sự hứng thú mãnh liệt đối với 【 Thiên Kiếm của Song Tinh 】 mà tôi và Bạch Linh đang sở hữu và gia nhập quân tôi với tư cách là một người hướng dẫn của nước địch. Bây giờ, tôi vẫn đang thuyết phục cô ấy 『 Hãy trở thành quân sư của quân Trương gia đi! 』.
Thiếu nữ nhỏ nhắn vẫn giữ vẻ mặt ủ rũ, im lặng và tiếp tục bước đi.
Có vẻ như cô ấy đã ghi hận trong lòng bởi vì tối hôm qua tôi không giúp.
Mặc dù là như vậy, nhưng cô ấy lại giữ đúng lời hứa với đề nghị 『 Hãy ra ngoài đi dạo vào sáng sớm ngày mai! 』của Bạch Linh và rời khỏi giường.
Thiếu nữ này trung thực và nghiêm túc, là một người tốt.
"Cô nàng chết tiệt đó và Minh Linh đã dậy chưa ——?"
Tôi đi theo phía sau cô ấy và nói chuyện với thiếu nữ nhỏ nhắn.
Mái tóc dài màu vàng lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng.
Lưu Ly dừng bước, quay đầu lại và im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.
"... Hai người đó đang ngủ rất say. Nếu không ngài hãy đi đánh thức bọn họ đi? Trương Chích Ảnh đại nhân vô tình."
"Tốt hơn hết là đừng đánh thức những người đang ngủ, đúng không? Hơn nữa, tôi chưa có được ban cho họ 『 Trương 』 , khiến cho người khác hiểu lầm cũng không hay lắm, thưa quân sư tiên sinh của chúng tôi."
"... Ta không phải là quân sư. Cái tên này, ngươi thật đáng ghét. Thật sự không biết thiên kim của Trương gia và đại tiểu thư của Vương gia nghĩ cái gì nữa."
Thiếu nữ tóc vàng giận dữ phủ nhận và khoanh hai tay trước ngực.
Chẳng biết từ lúc nào, con mèo đen vào sống trong Trương phủ bị hù họa bởi lời lớn tiếng của cô ấy và chạy về phía tôi từ nội viện.
Nó rúc vào bên chân tôi, vì vậy tôi ngồi xuống và bế con mèo đen lên.
Tôi gật đầu.
"Về nửa sau, tôi cũng tán thành."
Trương Bạch Linh với Vương Minh là đứa trẻ kỳ lân thứ thiệt và hoàn toàn không cần thiết phải cố chấp với tôi.
Ngay khi dứt lời, Lưu Ly xoay người lại và đặt ngón tay ở trước mặt tôi.
"Chính, là, cái điểm này! Ta không biết rõ về ngươi lắm, nhưng —— "
Có sự chân thành trong đôi mắt ngọc lục bảo.
Thiếu nữ này thuyết giáo tôi vì bạn bè của cô ấy.
"Ta biết hai người kia thừa nhận ngươi, tin tưởng ngươi. Bộ ngươi không cảm thấy việc tự ti quá mức sẽ chê bai tâm ý của bọn họ sao? Hãy suy nghĩ một chút đi —— ... Này, ngươi đang cười cái gì vậy?"
Lưu Ly trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Ái chà, nguy rồi.
Với một tiếng 'bịch' , tôi gõ lên cái mũ xanh của thiếu nữ và giải thích với cô ấy.
"Tôi sâu sắc cảm nhận được quân sư nhà tôi thực sự là một người tốt. Về Bạch Linh và Minh Linh, từ nay về sau xin trông cậy hết vào cô!"
"Đã, đã nói rồi cơ mà, ta không phải là quân sư. Ta phải nói mấy lần nữa ——"
"—— ... Chích Ảnh, Lưu Ly?"
" "!" "
Không rét mà run, chúng tôi nơm nớp lo sợ quay đầu lại.
Đứng ở đó là thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc dài màu bạc, đôi mắt xanh biếc và mặc phục sức với màu trắng làm chủ đạo —— Trương Bạch Linh.
Có vẻ như cô ấy vừa mới thức dậy không lâu và vẫn cầm dây cột tóc màu đỏ thẫm trong tay.
... Cô ấy hơi tức giận sao? Tại, tại sao vậy!?
Lưu Ly trốn sau lưng tôi và dùng đôi tay nhỏ bé đẩy tôi.
"Cái, cái này là hậu quả do hành động khinh xuất của ngươi! Ngươi phải chịu trách nhiệm!!"
"Tại, tại sao là tôi chứ!? Cô cũng có trách nhiệm liên đới cơ mà!"
Trong khi chúng tôi tranh cãi —— Tiếng vỗ tay lọt vào tai.
Bạch Linh cầm dây cột tóc, đi đến bên cạnh tôi và mỉm cười.
"Chi tiết cụ thể hãy đợi đến khi đi bộ đường dài rồi nói tiếp. Được rồi, Chích Ảnh, buộc tóc giúp ta."
"Được, được... " "Hừ ~~ Hừ."
Sau đó, tôi rơi vào tình cảnh 'tiến thoái lưỡng nan' khi buộc tóc cho thiếu nữ thanh mai trúc mã và Lưu Ly cười tít mắt ở trước mặt.
Haiz, nhục nhã biết bao.
Cô nàng Trương Bạch Linh này thực sự xấu mà.
—— Minh Linh rời khỏi giường khi chúng tôi ra ngoài. Ngay cả Minh Linh cũng thuyết giáo với tôi.
Khỏi cần phải nói, Bạch Linh và Lưu Ly dường như vui từ tận đáy lòng khi nhìn tôi bị thuyết giáo.
Mối quan hệ của bọn họ thực sự rất tốt sao?
*