Đặc biệt: 『 Đánh cờ 』
"Được! Mà, chỉ thế thôi sao?"
"U umm... U umm umm.."
"Được rồi, đừng cằn nhằn nữa, mau đánh xuống đi. À, vẫn phải bỏ quân sao? Ta không phiền đâu."
Thiếu nữ với đôi mắt ngọc lục bảo, mái tóc vàng che mắt trái —— Tự xưng là tiên nữ, Lưu Ly thốt ra lời mách nước rất rõ ràng đối với người chơi cờ đang phiền não.
Cô ấy nhân cơ hội sửa lại cái mũ xanh, dùng ngón tay mảnh khảnh ném cái bánh vừng vào miệng và tỏ vẻ bình tĩnh.
Ô oa...
Thành phố ở biên giới phía bắc của Đế Quốc Vinh do Trương gia bảo vệ, Kính Dương.
Tôi —— Con nuôi của Trương gia, Chích Ảnh không khỏi sững sờ, cơ thể run lên, bội kiếm 【 Hắc Tinh 】 treo bên hông kêu vang 'ầm ầm'.
Cố ý, tuyệt đối là cố ý.
Hàng chục quân cờ được sắp xếp trên bàn. Hiện tại, có vẻ như Lưu Ly rõ ràng đang chiếm ưu thế.
Cho dù loại cờ này là chiến tranh tâm lý, nhưng cô ấy cũng không lưu tình một chút nào.
Tôi vẫn còn mơ hồ rằng người bạn thân lúc ấy cũng thường xuyên dùng chiêu 'bên ngoài ván cờ' vào thời đại của Đế Quốc Hoàng hàng ngàn năm trước.
Thật khiến người ta hoài niệm.
"Ai, ai muốn bỏ quân chứ. Ta, ta sẽ khiến cho cô không thể làm ra vẻ được nữa và khóc lớn 'oa oa' ngay lập tức!"
Thiếu nữ nhỏ nhắn —— Con gái độc nhất của phú thương 『 Vương gia 』 , Minh Linh thô bạo cởi cái mũ màu cam của mình xuống và mái tóc màu hạt dẻ nhạt được buộc thành hai lọn tóc dựng đứng.
Cô ấy trở nên nôn nóng, đôi gò bồng đào đầy đặn đung đưa cùng nhau.
—— Thế nhưng, cái này không có tác dụng với Lưu Ly.
Cô ấy lắc nhẹ tay trái và đáp lại.
"Được được, đợi đến khi cô thắng rồi nói tiếp."
"Nè ~~ ! Đồ khốn tự xưng là tiên nữ nhà cô ~~!!"
Nội viện.
Những quân cờ làm bằng đá trông giống bộ binh được nện xuống bàn cờ trên bàn.
Tôi đã nghe được từ chỗ người hầu của Minh Linh, Tĩnh tiểu thư rằng hai người bọn họ dường như đã giao du với nhau từ lâu, đánh cờ với nhau vài lần ở kinh thành... Nhưng lần nào cũng như thế này.
Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, các cô gái này đã ở lại phủ đệ nhà tôi từ ngày hôm kia.
Trận chiến của bọn họ vẫn tiếp tục ——
"Sắp đánh xong rồi, đúng không? Ta đã về rồi đây."
Tôi đưa mắt nhìn về phía bên ngoài sân, thiếu nữ xinh đẹp mắt xanh biếc kiêm thanh mai trúc mã —— Trương Bạch Linh đi tới.
Mái tóc dài màu bạc của cô ấy được cột bằng dây buộc tóc màu đỏ thẫm và cô ấy đang mặc một bộ phục sức lấy màu trắng làm chủ đạo.
Kể từ khi được Trương gia nhặt về cho đến nay, chúng tôi đã lớn lên cùng nhau giống như huynh muội.
Tay trái bưng một cái khay, phía trên là một ấm trà mới và đĩa trà bánh nhỏ.
Tay phải cầm sách dạy đánh cờ, bên hông treo thanh kiếm yêu quý 【 Bạch Tinh 】.
"Chào mừng trở lại. A ~~ ..."
"Tiểu thư Bạch Linh! Cái giọng điệu đó của cô là sao vậy!! Như thể ta nhất định sẽ thua vậy!!"
"Hãy rút lại đi, ta kiên quyết yêu cầu cô rút lại câu nói kia!"
—— 'Pang'.
Lưu Ly đánh quân cờ kỵ binh vào giữa bàn cờ.
"Ồ!?"
Đôi mắt Minh Linh mở to và dao động dữ dội.
Mặt trận hoàn toàn bị cắt làm đôi, rất khó để tiếp tục.
"Chích Ảnh, đi pha trà cho ta."
"Được rồi."
Bạch Linh đặt khay lên bàn và thúc giục tôi như thể chuyện đương nhiên.
Trương Bạch Linh có tướng mạo đoan chính xinh đẹp và phẩm hạnh chính trực ngay thẳng.
Là một đại tiểu thư hoàn hảo không tì vết, nhưng cô ấy lại đối xử không khách sáo thô lỗ với mỗi mình tôi.
Khi tôi đang rót nước trà vào chén của Bạch Linh và mình, một chén khác được đưa đến.
"Cũng rót cho ta một chén nữa. Chúc mừng chiến thắng cũng cần uống một chén thỏa thích, phải không?"
"... Hiểu rồi."
Vì một số lý do không rõ, Lưu Ly vô cùng tinh thông về chiến lược quân sự.
Tinh thông đến mức tôi có thể dụ dỗ cô ấy 『 Hãy đến làm quân sư của chúng tôi? 』.
Vì vậy, cô ấy sẽ không cho phép cục diện này đảo ngược.
Không biết từ lúc nào, con mèo trắng sống trong Trương phủ cũng đi từng bước nhỏ chạy tới và leo lên đùi tôi.
(Chú thích: Ở đây là do tác giả viết sai, nhầm mèo đen thành mèo trắng)
"Ta... Nhận... Thua... Oa oa oa ~~ ! Chích Ảnh đại nhân ~~~"
Minh Linh tuyên bố chịu thua và lao đến tôi với đôi mắt ngấn lệ.
"Không phải là cô quá yếu, chỉ là Lưu Ly quá mạnh. Ngay từ khi bắt đầu, chiến cuộc đã cực kỳ không ổn rồi."
"Quả thật là như vậy, có lẽ Minh Linh chưa chắc thắng được."
"... A ~~"
Đứa trẻ kỳ lân của Vương gia phồng má, cấm lấy bánh vừng bên trong đĩa nhỏ và bắt đầu há to ăn bánh.
Đó hoàn toàn là một bộ dạng giận dỗi.
"Thật đúng là hết cách với cô mà."
Bạch Linh sửng sốt, nhét sách dạy đánh cờ vào tay tôi và ngồi xuống bên cạnh Minh Linh sau khi liếc nhìn thiếu nữ lớn tuổi với tướng mạo non nớt kia.
Sau đó, cô ấy đưa ra lời đề nghị với vị tiểu thư tự xưng tiên nữ đang thưởng thức trà chiến thắng một cách tao nhã.
Đôi mắt xanh biếc như đá quý đang hừng hực ý chí chiến đấu.
A, nguy rồi.
"Lưu Ly, ta với cô ấy sẽ làm đối thủ của ngươi, lại một ván khác thì sao? Nếu hai người đánh cùng nhau, đó sẽ là một ván cờ tuyệt vời."
"Tiểu, tiểu thư Bạch Linh... " "Không thành vấn đề, dù sao ta sẽ thắng."
Thiếu nữ tóc vàng vẫn chưa nhận thấy những rắc rối sau đó và đồng ý với vẻ tràn đầy tự tin phóng khoáng.
Tôi vuốt con mèo trắng và nhắm hai mắt lại.
... A a.
Lưu Ly vừa sắp xếp lại quân cờ vừa nở nụ cười dũng cảm với tôi.
"Ngươi cũng không chơi cùng sao? Cả ba người cùng lên đối với ta cũng không sao cả?"
"... Tôi thì thôi đi. Nói tóm lại, cô hãy cố lên."
"? Ồ."
Mặc dù bản thân cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vị tiểu thư tự xưng tiên nữ vẫn quay sang đối mặt với hai đứa con kỳ lân kia.
Cô ấy vung vạt áo đạo bào của mình —— Mỉm cười.
"Vậy thì, bắt đầu đi. Ngươi tham khảo sách dạy chơi cờ cũng được?"
"Không cần thiết." "Ngươi cũng có thể làm ra vẻ ngay bây giờ!"
Bạch Linh và Minh Linh đi nước cờ đầu tiên với ý chí chiến đấu dâng cao sau khi gật đầu với nhau.
*
Đêm hôm đó.
Sau khi tắm xong, tôi đọc sách dạy đánh cờ trong phòng riêng.
Trên giường, con mèo trắng chui vào trong chăn ngủ thiếp đi và chỉ lộ ra khuôn mặt.
Lúc này, đám Bạch Linh cũng đang tắm —— Âm thanh rất nhỏ vang lên, Lưu Ly đang mặc một chiếc khoác bên ngoài bộ đồ ngủ, bước vào phòng.
Cô ấy trông có vẻ như bị dồn vào đường cùng.
"Hử?" "... Cũng đừng nói gì cả, để ta trốn một lúc."
Thiếu nữ với mái tóc vàng xõa đảo mắt nhìn xung quanh sau khi nói với tôi như thế. Cô ấy vội vàng trốn sau bàn đọc sách.
... Đúng như những gì tôi đã dự đoán vào ban ngày, có vẻ như cô ấy đang bị bọn họ dồn ép.
Nó thực sự biến thành như vậy mà.
Tôi cầm sách dạy đánh cờ đứng dậy, lấy chăn đệm ra từ trong tủ và ném chúng lên bàn đọc sách.
"Cô sẽ bị cảm lạnh đấy. Mặc dù thời tiết vẫn chưa trở lạnh, nhưng đếm từng ngày thì bây giờ chắc hẳn đã là mùa đông rồi nhỉ?"
"..."
Cô ấy không trả lời và hai bàn tay nhỏ bé túm lấy chăn đệm rồi kéo ra sau bàn đọc sách.
Giọng nói của Bạch Linh và Minh Linh truyền đến từ hành lang.
『 Có ở đó không? 』『 Không có ở đây! 』
Lưu Ly quấn mình từ đầu đến chân trong cái chăn, tỏ vẻ cảnh giác —— Sau đó, âm thanh đã đi xa.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng và thiếu nữ trẻ im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.
"... Này."
"Bạch Linh với Minh Linh đều là người không chịu thua, lỗi của cô là không thua một cách khéo léo. Phần lớn bọn họ sẽ không bỏ cuộc cho đến khi chiến thắng."
Tôi ngồi xuống bàn và nhún vai.
Vào ban ngày, Lưu Ly chưa từng thua một lần nào.
Tuy nhiên, người có tài thường hay không biết cái gọi là từ bỏ.
Hơn nữa, đối phương còn là Trương Bạch Linh và Vương Minh Linh.
Trong đôi mắt ngọc lục bảo để lộ ra vẻ dao động và thiếu nữ cúi đầu chán nản.
"Loại, loại chuyện này... Nhưng, nhưng mà, cố ý đánh cờ thua..."
"Mà ~~ Cuối cùng đánh hòa là được."
"!... Ngươi nói cái gì?"
Lưu Ly quấn chăn đứng dậy và nhìn chằm chằm vào tôi.
Hiển nhiên là ở vị trí của người bị đám Bạch Linh truy đuổi, cô nàng chết tiệt này cũng là người không chịu thua.
... Đứa trẻ kỳ lân sao?
Tôi sắp xếp các quân cờ lên bàn cờ trên bàn và tái tạo lại tàn cục.
Thoạt nhìn, quân cờ của Lưu Ly tấn công vào mặt trận của Bạch Linh với Minh Linh và chiếm ưu thế áp đảo.
"Hay hay..."
Thiếu nữ bội phục theo dõi bàn cờ. Đôi tai của mèo trắng ngủ trên giường cũng khẽ động đậy.
Cô ấy xác nhận lại cục diện và hỏi tôi như thể khiêu khích.
"Ta còn tưởng rằng mình thắng mà nhỉ? Nếu là ngươi đánh, ngươi có thể vượt qua không?"
"Có ~~ Thể. À, nếu như tôi có thể, cô sẽ làm quân sư của chúng tôi ——"
"Không làm đâu. Điều ta quan tâm không phải là chiến tranh, mà là các ngươi nắm giữ 【 Thiên Kiếm 】 và liệu cặp kiếm đó có phải là thật hay không."
Hàng ngàn năm trước, tôi, đại tướng quân Hoàng Anh Phong của Đế Quốc Hoàng từng rong ruổi chiến trường với song kiếm trong tay.
Có vẻ như nhiều loại truyền thuyết khác nhau đã được lưu truyền cho đến thời đại này... Tôi liếc nhìn 【 Hắc Tinh 】đang dựa ở bên cạnh.
Tôi nhặt quân cờ tướng quân lên, ném nó lên không trung và sau đó bắt lấy.
Sau khi lặp lại như thế nhiều lần.
Ném quân cờ về phía gần mái nhà ——
"Quân sư đại nhân khó thuyết phục."
"Ta không phải là quân sư..."
Tôi bắt lấy quân cờ rơi xuống và đánh xuống phía sau trận của kẻ địch.
Thoạt nhìn, chiến cuộc không có gì thay đổi.
Tuy nhiên, Lưu Ly cau mày, tay chống cằm và nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Quả thật. Nếu ta cứ mặc kệ không quan tâm mà tiến công vào trận địa địch, có lẽ 『 Vương 』 của ta sẽ bị ăn mất..."
"Tuy là nói như vậy, nhưng trận hòa là kết quả của việc tôi dùng toàn lực, thắng là không thể."
"..."
Thiếu nữ không nói nên lời và bắt đầu sắp xếp quân cờ lại từ đầu.
Cô ấy ngồi xuống bàn với hai chân bắt chéo mà không hề quan tâm đến lễ nghi và bắt gặp ánh mắt của tôi.
Đôi mắt xinh đẹp tỏa ra ánh sáng trí tuệ rực rỡ.
Thiếu nữ này cũng là —— Đứa trẻ kỳ lân.
"Nhân tiện, ta vẫn chưa đánh cờ với ngươi. Chơi một ván thì sao? Trương Chích Ảnh."
"... Tôi vẫn chưa có được họ 『 Trương 』 . Sau khi chơi xong, cô phải ngoan ngoãn bị đám Bạch Linh bắt được, hiểu không?"
Quân cờ kỵ binh đặt trên bàn cờ, tiếng đánh cờ vang lên trong màn đêm.
Sau đó, ván cờ giữa tôi và Lưu Ly dần dần kịch liệt —— Cuối cùng, tôi đã tiết lộ vị trí của mình cho Bạch Linh và Minh Linh.
"Chích Ảnh, ngươi có gì để bào chữa không?" "Chích Ảnh đại nhân! Tối nay em sẽ thuyết giáo ngài!!"
... Không đúng, tại sao mỗi mình tôi bị giáo huấn vậy!?
Hơn nữa, có lẽ bản thân Lưu Ly đã cảm thấy hài lòng sau khi chơi cờ với tôi và ôm mèo trắng ngủ ngon lành.
Thật quá đáng mà.
Cứ như vậy, quân sư tạm thời của chúng tôi, người mà không chịu thua đã vô tình chứng minh khả năng tránh nguy cơ của mình rất xuất sắc.
*