Chương 82. Làm việc nhóm (3)
“E hèm.”
Sau khi trở về ký túc xá dành cho pháp sư, Tomer thở dài ngao ngán.
[Tomer ,tại sao nhiệm vụ lại chậm trễ, có sự cố bất trắc à ?]
Sếp của cô gửi đến một tin nhắn gắt gỏng.
Nhiệm vụ của Tomer là làm bị thương hoặc làm suy yếu Rachel. Duy nhất điều cô cần là làm đảo lộn cuộc sống hằng ngày của Rachel một chút. Cùng sự hỗ trợ đắc lực từ Ma nhân, là gián điệp với vai trò là một trong những người điều hành Cube , cô nghĩ cô sẽ kết thúc nhiệm vụ này một cách dễ dàng và rời khỏi đây, nhưng lại có một tên khốn nào đó luôn cản trở kế hoạch của cô mỗi khi thực hiện.
“Mình có nên xử lí hắn trước tiên không nhỉ ?”
Ngay lúc này, Cô cảm thấy một dư vị chua chát mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt Kim Hajin, khi cô bắt đầu hành động , hắn dường như xuất hiện từ đâu đó và phá hỏng kế hoạch của cô, Dù là trước giờ học, trong giờ học hay tan học , hắn luôn bám đuôi theo Rachel.
“Chậc, Có phải hắn là một kẻ mặt dày không biết thân biết phận ?”
Tomer đơn giản không thể hiểu nỗi làm sao một học viên hạng 334 lại có thể hành động một cách ‘quái gở’ đến như vậy , cô đã điều tra lý lịch của hắn , và hắn không có gia đình, nghèo nàn về mặt tài chính , hắn ảo tưởng rằng có thể chinh phục trái tim một thiếu nữ xinh đẹp chỉ bằng tình yêu và sự tự tin mù quáng ?
“..Đợi đã”
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tomer.
Kim Hajin có tình cảm sâu nặng với Rachel, Tomer phần nào chắn chắn về điều đó qua những gì cô thấy.
Mặc dù không biểu hiện ra bên ngoài, Rachel chắn chắn đang khó chịu với những thái độ quấy rối của hắn.
Tình yêu của hắn dành Rachel là tình đơn phương, chỉ là cảm xúc một chiều mà thôi.
Có một số cách để lan truyền những lời đồn hiểm độc, bạn có thể bôi nhọ, chỉ trích ai đó sau lưng của họ, hoặc bạn có thể thổi phồng quy mô những tin đồn bạn có.
Nhưng hiện tại không cần thiết để chuẩn bị những âm mưu rắc rối như vậy, cô chỉ cần nói những gì mình thấy dù có hơi một chút phóng đại về chúng.
Để làm được điều đó…. Trước tiên cô phải tiếp cận Kim hajin và Rachel… không, mà là cả nhóm.
Cô nhắn tin cho sếp của mình.
[Có phải cốt lõi nhiệm vụ lần này chỉ là cô lập cô gái đó đúng không Sếp?]
[Đúng vậy. Sau đó, đặc vụ mà ta phái đi sẽ lo phần còn lại]
“Tốt, đã đến lúc thay đổi kế hoạch” Tomer nở một cười thỏa mãn.
Bỗng nhiên, smartwatch của cô ấy rung lên, độ rung mãnh liệt như dự báo rằng nó đến từ Đại tiệc Violet.
Cô nhanh chóng bật smartwatch.
[Cổng sự thật]
[Chúng tôi chấp nhận yêu cầu của Jamie Jamer-ssi]
“Bây giờ chúng mới phản hồi?”
Cô đã thoáng quên về [Cổng sự thật] vì cách đây khoảng 2-3 tuần cô có đặt một yêu cầu.
Nhưng cô cảm thấy chúng không đáng tin cậy vì đã không phản hồi cô.
Phải chăng chúng có quá nhiều khách hàng?
Dù sao đi nữa, hiện tại cô cũng cảm thấy hài lòng.
Miễn là biết được tên khốn đó đang ở đâu, cô sẵn lòng vui vẻ chờ đợi.
**
“Tuần sau, mỗi nhóm sẽ chọn một Hầm ngục nhỏ và chuẩn bị một bài thuyết trình về cách tốt nhất để chinh phục nó.”
Lớp lý thuyết thứ sáu – “phân tích hiện tượng lĩnh vực II”.
Trước khi kết thúc buổi học, giáo viên giao cho học viên một bài tập theo nhóm. Với những tiếng lầm bầm, cả lớp trở nên xôn xao, Jin hoseung và Yi Bokgyu, người ngồi trước mặt tôi không có vẻ lo lắng, họ quay lại nhìn tôi cười vui vẻ.
“Chúng mình tin cậu, Hajin”
Không chỉ mình họ.
Những học viên khác điều hướng mắt về tôi đầy ghen tị.
“Chúc các trò có những ngày nghỉ cuối tuần tốt lành”
Sau đó giáo viên bước ra khỏi lớp, tất cả các thành viên của đội Rachel , bao gồm cả tôi, bật dậy khỏi ghế.
“Nghe này, sẽ có cuộc gặp mặt giữa các trưởng nhóm vào thứ tư, những ai là trưởng nhóm sẽ gặp nhau tại khán phòng, hãy nhớ đến đấy.”
Ngay lúc đó , lớp trưởng Yi Yeoghan lớn tiếng hét lên. Tôi nhìn Rachel, người đang thu dọn những dụng cụ học tập trên bàn, và mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi nói.
“Hôm nay , chúng ta sẽ gặp mặt ở quán café và cùng nhau phân chia công việc cho bài tập nhóm nhé.”
“Được.”
Đó không phải giọng nói của Rachel, tôi hướng mắt về nơi âm thanh phát ra, đó là Tomer.
“Cùng đến quán cà phê nào.”
Tomer trở nên hăng hái với khuôn mặt rạng rỡ.
“…Có chuyện gì với cậu vậy?”
“Ý cậu là gì , nào mọi người, và cả Rachel nữa , cùng đi nào, chúng mình không còn nhiều thời gian cho đến hết thời hạn nộp bài thuyết trình.”
Tomer bước đến và thôi thúc các thành viên khác trong đội, tôi sững sờ nhìn cô ấy, lần này cô có âm mưu gì nữa đây? Bộ cổ đã chuẩn bị sẵn một quả bom hạt nhân tại quán cà phê à?
…..10 phút sau
Chúng tôi đến quán café.
Tôi đã xem xét kỹ càng từ mái nhà đến mặt đất, nhưng tôi không tìm thấy một cái bẫy nào cả, mặc dù tâm trí tôi vẫn chìm đắm trong sự hoài nghi , nhưng tôi vẫn bắt đầu phân chia công việc cho nhau.
“Hoseung và Bokgyu, các cậu sẽ thu thập thông tin về Hầm ngục, còn Jamer và Rachel thì tính toán mật độ ma năng.”
Đó là kết luận sau 30 phút chúng tôi thảo luận.
Họ sẽ gửi những tài liệu, đáp án có được đến cho tôi, sau đó , từ đó tôi sẽ chọn lọc những từ khóa và ý chính để tạo ra một bài thuyết trình PowerPoint.
“Nghe hay đấy.”
“Nhất trí.”
Mỗi thành viên trong nhóm điều đồng thuận với khuôn mặt rạng ngời.
Ngay khi tôi vừa tóm lấy balo và định rời đi thì bỗng nhiên Rachel níu lấy tay áo tôi.
“Um, Hajin-ssi.”
“Gì cơ?”
“Pháp viện Hoàng gia Anh đã liên lạc với cậu chưa?”
“Eh..uh liên lạc?”
Ngay lúc đó, Rachel khẽ nhíu mày.
“Guild Pháp viện Hoàng gia Anh…”
“?”
Tôi nghiêng đầu đầy vẻ thắc mắc, mặc dù đã lục lọi trong tâm trí nhưng tôi không thể nhớ là từng xảy ra sự kiện nào tương tự như vậy, ngay lập tức tôi kiểm tra email của mình. Có 1097 tin nhắn chưa đọc. từ danh sách người gửi, tôi tra cụm từ “Pháp viện hoang gia Anh”.
Tôi tìm thấy 1 email.
“Ah, họ đã gửi email cho mình, thứ lỗi cho mình vì không thường xuyên kiểm tra email.”
“Họ… gửi email cho cậu ?”
Tôi không biết tại sao nhưng Rachel có vẻ hơi tức giận, cô ấy bĩu môi nhưng trông rất dễ thương.
“Nhớ đọc nó ngay khi cậu trở về ký túc xá “
“À, bây giờ mình sẽ đọc luôn.”
Tôi bấm vào email, đúng như những gì Rachel nói guild Pháp Viện hoàng gia Anh có liên lạc với tôi, mẫu tin viết bằng tiếng Hàn nên tôi không khó khăn gì khi đọc nó.
Với mức lương cố định là 100 triệu won, kèm theo những phúc lợi bổ sung.
Nói trắng ra nó khá “bèo” để gọi là một hợp đồng.
“Tôi có thể xem qua được không ?”
“Được chứ.”
Rachel nhón người lên và kiểm tra nội dung trong email, đôi mắt của cô thoáng qua những dòng chữ , rồi cô nhíu mày tỏ vẻ cau có.
“Cái loại hợp đồng gì thế… không thể chấp nhận được…đừng có đọc nó.”
Rachel đứng dậy ngay lập tức với vẻ mặt bừng bừng tức giận, sau đó vội vã rời khỏi quán café. Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy tức giận đến như vậy kể từ khi tôi vào Cube.
“… Sao cậu ấy giận thế?”
Các thành viên còn lại nhìn cô rời đi trong nỗi kinh ngạc.
**
Tối chủ nhật, tôi đang dành thời gian cho thú vui tiêu khiển của mình.
Hiện tại, tôi đang chơi game.
[Chiến Thắng]
Tôi lại thắng nữa.
[Nim] (cách xưng hô thể hiện sự kính trọng giữa người chơi với người chơi ( trong game))
[Gì cơ?]
[ Làm sao anh có thể thao tác điêu luyện đến thế ?]
Người thua, Nayunjajangnan nhắn tin cho tôi.
Chúng tôi trở thành bạn sau khi chơi game cùng nhau vào thứ 4, thời gian chúng tôi online thường giống nhau nên tụi tôi thường xuyên chơi cùng nhau
Hệ thống tích hợp ngẫu nhiên thường cho ra những con số như 37 40 39 ,vì vậy tôi bất cmn bại.
[Những gì cậu cần là sự bình tĩnh]
[Nhưng, anh chơi quá giỏi, phải chăng anh là một Anh Hùng?]
[Oh, không phải đâu.]
Tăng cường nhận thức. Nhờ nó mà tôi có thể biết cách sử dụng và kết hợp combo sao cho đạt hiệu quả tốt nhất, đồng thời nâng cao cảm giác về thời gian và chuyển động, Mặc dù kĩ năng này còn phụ vào con số ngẫu nhiên mà tôi quay ra, nhưng sự thật không thể không phủ nhận rằng với kĩ năng hiện tại thôi thì tôi đã có đẳng cấp sánh ngang với một game thủ lão luyện.
[Mà nhân tiện, bảng thống kê đấu xếp hạng của anh có 43 trận thắng và 43 trận thua, vì sao anh cố tình thua vậy ?”
[Không phải đâu. Tôi cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều về chúng, dù sao thì bảng thống kê cũng chỉ là những con số đơn thuần thôi ,nó không nói lên điều gì cả]
Tôi nói dối không hề chớp mắt
[Ah… anh đúng là tuyệt vời , là tôi thì tôi sẽ không thể nào ngủ ngon giấc nếu chỉ thua một trận đấu xếp hạng, ah…. Anh thường online vào giờ này mỗi ngày sao?]
[ừm]
[Anh có thể dạy tôi một hoặc hai mẹo, hoặc cách để chơi trò này tốt hơn, mỗi khi cậu online được không ?]
Tôi chợt mỉm cười. Cậu ta lịch sự thật đấy.
[Tôi xin lỗi, bây giờ tôi phải off đây, tôi có việc bận rồi]
[oh…¶¶ tôi cũng có việc bận…¶¶ tạm biệt Jinx!]
Tôi không trả lời cậu ta và đặt chiếc mũ VR xuống.
Tôi khẽ mở cửa mà không đánh thức Evandel .
Sau đó, đi đến trung tâm thể hình.
Sau 5 phút đi bộ , tôi đã đến nơi .
Sau khi thay bộ đồ thể thao, tôi bước ra từ phòng thay đồ , tôi vô tình bắt gặp Chae Nayun -người đang bước vào trung tâm thể hình.
“Cái gì ? Cậu cũng tập luyện à?”
“Ừ”
“…À được rồi, tập luyện chăm chỉ nhé”
Chae Nayun đi ngang qua tôi, hướng về phòng thay đồ nữ. Tôi không quan tâm lắm, và tiến thẳng đến máy chạy bộ mà không suy nghĩ quá nhiều. Bỗng nhiên, một ý nghĩ thoáng qua tâm trí tôi.
Nayunjajangman.
Nayun. Chae Nayun.
“Thật là vô lý… chắc chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi nhỉ?”
Điều này là không thể xảy ra, có vài bằng chứng để phủ định nó . thứ nhất Chae Nayun không thích jajangman đến thế. Không có lí do gì để cô ấy sử dụng nó làm ID của mình. Chưa kể Nayunjajangman nói chuyện y hệt như một cái ‘thằng’
Beep—
Tôi thiết lập tốc độ máy chạy là 20 km/h. Nếu là tôi trong quá khứ nó chắc chắn đây là điều không tưởng , nhưng đối với tôi hiện tại thì không có gì là khó khăn cả.
Tôi tắt máy sau 30 phút chạy bộ. Bây giờ, cơ thể tôi đã thấm đẫm mồ hôi.
“Huu….”
Tôi lấy ra một lon nước uống thể thao từ trong tủ lạnh.
Cùng lúc đó, Chae Nayun bước ra từ phòng trọng lực, chậm rãi tiến đến bên cạnh tôi
“Ê.”
Tôi không nói gì và nhìn thẳng vào cô ấy, Chae Nayun tỏ vẻ lúng túng
“Hả ? Có chuyện gì thì nói đi ?”
“….Cậu thấy đó, nhóm mình lựa chọn Hầm ngục Hongcheon Mantis.”
Có lẽ Chae Nayun đang lo lắng về bài tập của nhóm cô ấy. Hầm ngục Mantis. Cuối cùng, cô ấy đã chọn Hầm ngục côn trùng, nhưng sao lại là một trong những Hầm ngục khó nhất?
“Cậu có biết gì về nó không?”
“… cậu chọn Hầm ngục khó nhất?”
“Mình biết chứ, nhưng một pháp sư cứng đầu trong nhóm cứ khăng khăng chọn nó”
Tên pháp sư được nhắc đến trong nhóm Chae Nayun chắn hẳn là Oh Junsik. Cậu ta có được đề cập tới trong tiểu thuyết của tôi. Mặc dù cậu ta là người có kỹ năng khá tốt song hắn cũng đần độn không kém. Bởi vì dì cậu ta là một pháp sư 7 sao nên cậu ta chẳng ngán ngẩm gì trước Chae Nayun cả.
“Chắc cậu ta nghĩ sẽ nhận được điểm cộng nếu giải quyết được bài tập khó. Nhưng đời không như là mơ, có thể cậu ta sẽ chuẩn bị qua loa , nói năng lắp ba lắp bắp lúc thuyết trình và khiến các thành viên khác trong đội bẽ mặt.”
“Mình biết, bình thường thì mình sẽ chấp nhận thực tại, mình cũng quan tâm đến nó lắm, nhưng bây giờ …..E hèm, lần đầu tiên mình gặp một kẻ còn cứng đầu hơn cả mình.”
Ít ra cô cũng nhận ra bản thân khá ngoan cố.
“Theo mình thì nên để một người khác làm bài thuyết trình, Hazuki là một lựa chọn tốt đấy”
“Mình cũng muốn vậy chứ, nhưng e rằng tên khốn đó không chấp nhận….”
Đột nhiên, bầu không khí trở nên khó xử. Cả hai chúng tôi nhận thức rõ ràng giới hạn trong mối quan hệ của mình. Sau tất cả, chúng tôi không phải là những người bạn có thể nói chuyện với nhau một cách thân thiết.
“L-Luyện tập vui vẻ. Mình phải trở lại phòng trọng lực”
“Uh..đúng rồi… mình cũng định đi nâng tạ đây, tạm biệt”
**
Vào 1 một buổi chiều tà, ngày 12 tháng 8
Tại một công viên vắng vẻ, những âm thanh vung kiếm sắc bén vào khoảng không như xé toạc bầu không khí tĩnh lặng nơi đây.
“Ê, cậu thấy kiếm kỹ của mình tốt hơn chưa?”
Chae Nayun người đang cầm cây kiếm với khuôn mặt rạng ngời, Kim Suho gật đầu mỉm cười
“Tốt rồi, cậu đã không còn nhắm mắt khi tập luyện nữa”
Đã 7 ngày kể từ khi Kim Suho phụ trách làm người huấn luyện đặc biệt cho Chae Nayun. Hiện tại cô đang tiến bộ vượt bậc. Tiến bộ lớn nhất của cô ấy có lẽ là vượt qua nỗi sợ cận chiến đến một mức độ nào đó
“Mình cảm giác như mình đang chiến đấu thực sự trong đó, game này thực sự đã giúp mình khá nhiều”
“Game?”
Kim Suho nghiêng đầu đầy vẻ thắc mắc
“Mình đã gặp một người thậm chí còn giỏi hơn cậu, một gamer lão luyện với lối đánh hoàn toàn là cận chiến.”
“Ah~ ‘Chiến Binh Thế Kỷ’ nhưng mà cậu đâu cử động được cơ thể của mình trong game đó đâu.”
‘Chiến Binh Thế Kỷ’ là trò chơi sử dụng sóng não và chuyển động mắt để thao tác. Tuy nhiên, bạn cũng có thể chơi bằng bàn phím với chuột song tốc độ phản ứng của bạn sẽ chậm hơn rất nhiều so với việc sử dụng mấy thứ ở trên.
“Ừ, nhưng khác với người bình thường, hành động của cậu ta rất kỳ lạ. Nhân tiện cậu ta là sư phụ của tôi đó”
“Oh, cậu ta chắc hẳn là một người chơi có đẳng cấp bậc thầy”
Sư phụ của Chae Nayun. Cậu ta đã khiến một Chae Nayun cứng đầu đầy kiêu hãnh phải thừa nhận cậu ta giỏi hơn cô.
“Ừm, cậu ta cũng là người có nhân cách khá là tuyệt vời. Cậu ấy cố tình thua để tỉ lệ thắng-thua cân bằng nhau, Nhưng cậu ta lại nói là không quan tâm đến chúng bởi vì chúng đơn thuần chỉ là những con số, nghe khá là ngầu đúng không?”
Hầu hết mọi người đấu xếp hạng điều cố gắng giành chiến thắng, đa phần sẽ làm trận đấu sẽ trở nên khá nhàm chán. Mỗi bên trước tiên sẽ do thám ‘vùng’ của đối phương sau đó chuyển động hoặc sử dụng kĩ năng một cách thận trọng và cuối cùng, phụ thuộc vào việc bên nào gây ra những đòn đánh có tổng thiệt hại nhiều hơn cho đối phương sẽ giành chiến thắng. Nó giống như một trận đấu quyền anh ,song việc 1 bên nào đó K.O là rất hiếm.
Tuy nhiên, Extra7 thì lại khác hẳn. Cậu ta tấn công ngay lập tức, gần như là một nước đi táo bạo. Từng động tác, di chuyển của cậu ta điều có khả năng K.O đối phương. Phần nào đó, giúp Chae Nayun vượt qua nỗi sợ hãi khi giao tranh cận chiến.
“Nếu khả năng của cậu ta vượt trội như thế, có lẽ cậu ta là một Anh Hùng.”
“Um, tôi có hỏi cậu ta nhưng cậu ta trả lời….. EH?”
Ngay lúc đó
Một bóng người xuất hiện từ phía xa, người đang mang đôi dép lê, đó chính là Hajin.
“Oh, nhìn kìa. Đó là Kim Hajin”
Điều này không làm Chae Nayun quá mấy bất ngờ, vì Kim Suho đã nói rằng Kim Hajin sẽ đến và thảo luận một vài việc với cậu. Và cậu ta sẽ luyện tập kiếm kỹ cho cô đến khi Kim Hajin xuất hiện.
“Đúng rồi, bây giờ tôi phải nói chuyện với cậu ta”
Kim Suho đứng dậy.
“Um, bảo trọng”
“Mà cậu cũng đừng luyện tập quá sức nhé”
Chae Nayun nhìn Kim Suho bước đến Kim Hajin, cảm giác như hiện tại họ đã thành đôi bạn thân thiết vậy, từ khi nào mà họ… ?
‘Bây giờ mình mới ngẫm về nó, mình chỉ nghĩ Kim Suho trêu chọc mình khi bảo rằng ‘chủ đề chính trong cuộc trò chuyện của họ là Chae Nayun’, nhưng nếu đó là sự thực… họ thực sự đang nói về mình thì sao …?’
Kim Suho và Kim hajin vừa rảo bước vừa nói chuyện, Chae Nayun căng tai cố gắng lắng nghe cuộc hội thoại
——cậu cảm thấy như thế nào rồi?
Đó là giọng nói của Kim Hajin
——khá tốt
Đây là giọng của Kim Suho.
——đừng tập luyện quá sức nhé, nhớ đấy Thứ sáu ngay bên góc phố…
——được rồi
——Oh, còn Chae Nayun thì sao?
Bỗng nhiên, Chae Nayun giật bắn người, tim cô đập nhanh đến nỗi như muốn rớt ra ngoài. Đáng tiếc , phần quan trọng nhất lại không thể nghe được vì khoảng cách giữa họ quá xa.
“Cái quái gì thế …..”
Chae Nayun lom lom nhìn họ rời đi, đôi mắt hiện lên những cảm xúc khó tả.