Chương 84: Do thám (2)
Con đường dẫn đến căn phòng của con trùm đầy rẫy quái vật. Tôi không có ý định để cho Kim Suho phải gánh hết nên liền lấy súng ra để giống như đang giúp đỡ, dù sao đám quái này thuộc cấp độ cây súng tôi có thể hạ.
Hiện giờ đang có sáu con ngạ quỷ ở trước mặt. Chúng là loại quái undead hạ-trung hạng 9 .
Tôi nắm chặt khẩu Đại Bàng Sa Mạc, nó tỏa ánh bạch kim rực rỡ kể cả trong màn đêm như hũ nút. Tôi nhắm vào con mắt phải đang lồi ra của con ngạ quỷ kia, đó là nơi bộ não bé tí của nó tại vị. Tôi lập tức kéo cò.
Sáu đường đạn vẽ ra cùng lúc, xuyên thẳng điểm yếu của lũ ngạ quỷ. Bọn chúng biến mất sau ánh màu thanh thiên bùng lên trong một chốc.
“Ồ, đúng như trông đợi….”
Kim Suho kêu lên kinh ngạc. Tuy nhiên đây không phải lúc để thấy vui. Bởi tôi là kiểu người như Mạnh hành kẻ yếu, Yếu chống lại kẻ mạnh. Dù tôi có thể tàn sát cả một đội quân toàn kẻ yếu, nhưng lại không thể chống nổi trước chỉ một cá thể mạnh mẽ. Không, đúng hơn tôi đã phải cong đuôi chạy trước kẻ nào mạnh hơn tôi dù chỉ một chút.
“Nhanh lên, ta không có thời gian đâu.”
Chúng tôi chạy xuyên sâu vào trong hang. Quái vật xuất hiện ở mọi ngã rẽ, nhưng toàn là bọn yếu nhớt nên chúng tôi dễ dàng xử hết.
Sau mười phút xử lí bọn ngạ quỷ, xác sống và ma, chúng tôi đến trước một bức tường đá khổng lồ.
Nếu nhìn thoáng qua thì giống như đã là đường cùng, nhưng nếu nhìn kĩ thì thấy có các ký tự kì quái được vẽ trên tường.
Đây là những ký tự thuộc ngôn ngữ cổ, chúng chỉ có trong các Hầm ngục. Nhưng nhờ công nghệ tiên tiến mà các ngôn ngữ cỡ này cũng có thể dịch được nếu dùng smartwatch. Trong truyện gốc Kim Suho cũng đã làm như vậy.
Tôi dùng smartwatch quét những ký tự trên tường.
—‘Đây’ và ‘Đó’ luôn đi cùng nhau.
—Quan sát lẫn nhau trong khoảng cách gần, ‘Đó’ và ‘Đây’ đều cảm thấy sự đồng điệu.
—Nhưng nếu ra xa, ‘Đây’ lại trở thành ‘Đó’.
—Vậy ‘Đây’ là cái gì?
Kim Suho trông thấy câu đố qua smartwatch của tôi.
“…À đó hẳn là một câu đố, tôi có nghe rằng có những Hầm ngục giống như thế này.”
Trong truyện gốc, Kim Suho không thể giải được câu đố mà phải dựa vào Yoo Yeonha. Cô sau đó liên lạc với Guild thông tin và nhận được câu trả lời chỉ trong 5 phút.
Tuy nhiên tôi không có thời gian để chờ đợi.
Câu đố này là thứ mà tôi đã qua loa chế ra. Câu trả lời chính là tia chớp. ‘Đây’ là sét, còn ‘Đó’ là sấm.
Mặc dù cả hai đều đi chung với nhau, nhưng ánh sáng thì đi nhanh hơn âm thanh, khiến cho tia sét trở nên mất dạng trước cả khi tiếng của nó gầm lên.
“Tia sét.”
Tôi nói nhỏ, và bức tường đá phản ứng. Các ký tự ở trên nó liền phát sáng màu thanh thiên, sau đó biến thành các hạt sáng và biến mất. Lập tức bức tường đá rung chuyển và lún xuống đất.
“Hả, câu trả lời là tia sét ư?”
“Yeah.”
“Sao cậu tìm ra nhanh thế?….Wow đúng là thiên tài.”
Kim Suho đang nhìn tôi với cặp mắt như đang trông thấy một vị thánh vậy.
“Tôi sẽ nói cách tìm ra sau, giờ thì hãy quét cái hầm ngục này cho xong trước khi có người khác tới.”
Tôi kéo Kim Suho vào trong căn phòng của con trùm.
**
“…”
Sếp vô cảm nhìn vào Kim Hajin đang tiến vào căn phòng của con trùm.
Thật lòng mà nói, cô đang chìm trong thán phục. Kiên quyết, xốc vác, dũng cảm, và còn cả sự thông minh đó nữa. Mặc dù chỉ là một tầng ẩn ,cậu ta đã đi xa thế này chỉ trong vòng 10 phút. Không hề bình thường chút nào.
“Thực sự xuất chúng…”
Cô thốt lên vô thức. Và bản thân cô cũng đã nghe những từ đó từ chính người thầy quá cố, đồng thời cũng là sếp của Đoàn Kịch Tắc kè trước đây. Cô hiện tự hỏi rằng ông ấy đã thấy gì ở cô để phải thốt lên những từ đó.
Cô thở dài.
Với những gì đã xảy ra hôm nay, cô đã trở nên chắc chắn rằng Kim Hajin là một đồng minh mà cô luôn muốn có ở bên.
Nhưng trước khi điều đó xảy ra, thì cậu ta phải đạt được vài điều kiện. Và phần quan trọng nhất là liệu cậu ta có thể cướp đi sinh mạng của người khác mà không hề chần chừ.
—Argh là mê cung trời ạ . Tại sao tầng ẩn lại phức tạp thế này?
—Im nào.
Sếp nhìn ra đằng sau phía xa, hai tên Ma nhân từ Mã Thồ Chủ Nhân vẫn đang lảng vảng quanh đó.
Kim Hajin không hề biết chúng là Ma nhân.
Nếu vậy thì…cô sẽ phải sử dụng chúng thật tốt.
**
Ở trung tâm của một cái hang trống hoác là một chiếc ngai vàng bằng đá. Và ngồi trên đó là Kiếm Sĩ Hủy Diệt đang nhìn xuống cả hai. Hắn ta vận toàn thân trong một bộ giáp đen sì. Trông hắn ta như thể mới ngủ dậy với con mắt đang ngái ngủ kia.
Tuy nhiên ngay sau đó cặp mắt tên kiếm sĩ bừng cháy trong màu xanh. Hắn cười khi mắt đối mắt với Kim Suho.
Quả thật kẻ mạnh thì có khả năng nhận thức được kẻ mạnh khác.
—…Đúng là một tên nhóc thú vị
Một giọng lạnh đến thấu xương vang lên, mặt Kim Suho đanh lại vì lo lắng. Tất nhiên nếu một con quái mà có khả năng nói tiếng người, thì có nghĩa nó không phải thuộc dạng xoàng. Ngay cả trong thực tế, một con quái hạng cao-trung trở lên đều có trí khôn bằng với con người, nhưng dù vậy nói được ngôn ngữ con người thì chỉ giới hạn ở mấy con quái hình người.
“…”
Kim Suho khẽ tuốt kiếm, tôi có thể biết được cậu đang nghĩ gì bây giờ. Bởi dù sao tôi cũng là người đã tạo ra cậu ấy.
(Từ hắn phát ra sự thù địch và thần thái cực kì khác biệt. Tôi chắc rằng hắn ít nhất cũng phải ở hạng cao-trung . Đồng thời lo lắng nổi lên trong tôi. Liệu có thể đánh bại hắn không? Tôi bắt đầu thấy sợ hãi.
Tuy nhiên, khi Kiếm Sĩ Hủy Diệt rút kiếm, một cảm giác tự tin chưa từng thấy dâng trào trong tôi.
Gift của tôi chính là Kiếm Thánh. Tôi là người sẽ đứng trên đỉnh của kiếm thuật ngày nào đó.
Nên đối đầu với một kiếm sĩ, bản thân chắc chắn không thể thua…)
“Cậu chắc chắn không thể thua.”
Tôi nhấn mạnh dòng suy nghĩ cuối đó.
Giật mình, Kim Suho quay sang nhìn tôi.
“Cơ thể thật của hắn chính là thanh kiếm.”
“…Kiếm?”
Kim Suho nhìn vào thanh kiếm của tên kiếm sĩ. Bao quanh nó là một lớp khí đỏ thẫm đang uốn lượn.
“Giọng nói vừa rồi phát ra từ cây kiếm, cái cơ thể kia chỉ là một cái xác.”
Trong truyện gốc, Kim Suho đã hình dung ra được điều này khi trao đổi vài đường kiếm với Kiếm Sĩ Hủy Diệt. Tuy nhiên tôi không thể đợi cậu ấy tự nhận ra được, bởi cả hai có thể sẽ gặp kẻ xâm nhập khác bất kì lúc nào
Kiếm Sĩ Hủy Diệt nâng thanh kiếm lên.
Thanh kiếm khẽ rung động, vang lên một tiếng rít.
—Tới đây, đã lâu lắm rồi từ lần cuối ta đoạt được một cơ thể.
Kim Suho bước tới, tôi cũng đồng thời rút súng ra .
“Không cần phải tấn công cơ thể hắn, chỉ việc nhắm vào cây kiếm. Còn tôi sẽ bắn hỗ trợ từ phía sau.”
“…Tôi tin cậu.”
Bây giờ đã đến lượt Kim Suho thể hiện. Thanh kiếm cậu đang có trong tay là một thanh kiếm hạng cao mà cậu ấy đã phải gánh nợ để có thể mua nó. Ma năng từ Thánh Kiếm nổi lên cuồn cuộn từ thanh kiếm ấy.
Kiếm Sĩ Hủy Diệt ra chiêu trước,gã nhanh chóng phóng về phía trước và vung thanh kiếm xuống. Kim Suho nâng thanh kiếm lên đỡ đòn.
KWANG!
Hai lưỡi kiếm chạm nhau. Kiếm Sĩ Hủy Diệt thu kiếm lại và vung tới liên tục, như thể hắn muốn phá nát lưỡi kiếm trên tay Kim Suho vậy.
Tuy nhiên kiếm Kim Suho lại không hề có một vết xước. Theo lẽ thường thì có lẽ nó đã bị hủy diệt hàng vạn lần bởi sức mạnh và lượng ma năng dày đặc của Kiếm Sĩ Hủy Diệt. Nhưng Thánh kiếm làm sao lại có thể thua trước một mảnh kim loại được.
Quan sát họ, tôi khẽ giơ súng lên.
Tôi không dùng súng săn được bởi có thể sẽ dính cả Kim Suho.
Dùng khẩu bắn tỉa thì càng không được bởi độ chính xác sẽ giảm.
Đành sử dụng khẩu súng ngắn vậy.
Clang. Kwang. Koong. Kwaaaang!
Giữa tiếng ồn dồn dập như bão chớp, tôi nhắm khẩu súng vào vai tên kiếm sĩ. Rồi nhả đạn ngay khi kiếm của hắn chạm kiếm của Kim Suho.
Shuu——
Viên đạn vẽ một đường thẳng đến tận bờ vai thối rữa kia.
Chưa đến một giây sau, hắn ngừng di chuyển.
Kim Suho lập tức tấn công.
Cậu giải phóng sức mạnh của Kiếm Thánh. Ma năng giải phóng lên như vũ bão và thanh kiếm cậu bọc trong một lớp ánh vàng kim.
Tiếp theo cậu biễu diễn một loạt các kiếm kĩ.
Một đòn bắn thẳng lên như sấm chớp, các đòn liên tục sau đó như thể muốn cắt đứt cả dòng sông …Tên Kiếm Sĩ hủy Diệt nâng kiếm lên cố đỡ lấy. Nhưng mỗi lần chạm kiếm là một vết nứt hiện lên thanh kiếm của tên kiếm sĩ. Hắn cũng trở nên chậm chạp bởi viên đạn đang găm vào bờ vai.
Kim Suho theo lời của tôi liên tục tấn công vào thanh kiếm.
Đó là cách tốt nhất để có thể đánh bại hắn.
Tên kiếm sĩ không trụ được lâu. Mặc dù Kim Suho đang dồn dập vào thanh kiếm, nhưng cơ thể hắn lại trở nên vỡ vụn.
“Huaaap!”
Kim Suho ra đòn kết liễu kèm theo tiếng hét vang rầm.
Thanh kiếm vỡ nát, và cơ thể tên kiếm sĩ biến thành cát bụi.
Và ở tại chỗ tên kiếm sĩ vừa tan biến kia…
Chỉ có một cái cành cây ở đó.
“…Ể?”
Kim Suho ngu người nhìn vào cành cây trước mặt.
“C-Cái gì đây chứ?”
Cậu đi ra xung quanh để phòng hờ cậu đã bỏ lỡ một món nào đó. Nhưng không hề có một vũ khí hay bộ giáp nào cả. Thanh kiếm của tên Kiếm Sĩ Hủy Diệt đã biến thành cát bụi và bộ giáp cũng vậy.
Nói cách khác, phần thưởng cho việc đánh bại hắn ta không có gì ngoài cái cành cây trước cậu.
“Chỉ vậy thôi ư…?”
Kim Suho thất vọng nằm bệt ra đất. Tôi mỉm cười và bước tới chỗ cậu.
“Ê, cái cành này là…”
Khi tôi chuẩn bị nói với cậu ta về Misteltein…
“Chúng mày là ai?”
Một giọng trầm vang lên
Tôi nhanh chóng quay lại.
“…Đệch.”
Tôi mím môi.
Chúng là hai tên Ma nhân tôi đã thấy lúc trước. Một tên cầm thanh cự kiếm, còn lại thì cầm hai chiếc rìu to bằng cơ thể hắn ta.
Không phải hai tên đó nói là quay lại rồi ư? Sao trở lại sớm quá vậy?
“Oi, Bọn tao đang hỏi chúng mày là ai, sao lại ở đây?”
Tên cầm rìu trở nên cau có, nhưng tên cầm kiếm dừng hắn ta lại. Rồi nói bằng một giọng lịch sự hơn.
“Guild Mã Thồ Chủ Nhân của chúng ta đã tuyên bố chính thức trong khai quật Hầm ngục này. Thế các cậu là ai?”
Giả vờ đáp lại, tôi bước tới và đá cành cây bay vào góc hang.
“…À là vậy sao? Bọn tôi không hề biết. Bởi bọn tôi từ một đường khác tiến vào đây.”
“Một đường khác?”
“Đúng vậy.”
“…”
Vẻ mặt gã người châu âu trở nên nghiêm trọng.
“Các cậu làm gì ở đây?”
“Bọn tôi săn quái vật.”
“Phần thưởng là?”
“Như mấy người thấy đấy…không có gì cả.”
Tôi giơ tay lên mỉm cười.
Tên hói bên cạnh liền thì thầm. Hắn chỉ vào Kim Suho đang nằm trên đất kia.
“Chờ đã, không phải….đó là Kim Suho? Tên học viên hạng nhất trong Cube đấy?”
“…Hm.”
Gã người châu âu dừng lại và báo với đồng đội.
“Đây là Jame, ừ, ở đây đang có việc. Có hai học viên ở đây. Và một trong số chúng là….”
Trước khi gã có thể nói xong, một mệnh lệnh vang lên.
—Giết hết chúng.
**
Đồng thời, tại trung tâm thể hình ở Cube. Nơi hoàn toàn cách xa so với Núi Kamak
“Huaa…”
Rachel vừa hoàn thành bài tập luyện kéo dài tới 4 tiếng. Những việc cô cần làm hôm nay cuối cùng cũng đã xong.
Cô thầm thì sau khi thở một hơi dài uể oải.
“Buồn ngủ quá….”
‘Giờ thì hãy về phòng, tắm rửa và ngủ. Mai đã là thứ bảy thì ngủ nướng luôn. Đúng vậy, nướng tới 3 giờ chiều luôn tôi ơi. Quả là một kế hoạch nghỉ ngơi hoàn hảo ’
Khi tay cô đặt trên nắm cửa cùng ý nghĩ vui vẻ ấy, cô vô tình nghe thấy hai học viên đang tám chuyện.
—…cậu có biết Kim Hajin thích Rachel không?
Lập tức vai Rachel giật nảy lên.
—Gì cơ chứ? Không thể nào.
—Có thể chứ, cậu không thấy cậu ta cứ theo đuổi cô ấy gần đây à? Người ta còn nói cậu ấy đang chuẩn bị thú nhận với cô ấy kìa.
—Thú nhận á? Không tin nổi luôn ấy. Làm như có ai đó thích cậu ta ấy?
Rachel thả nắm cửa ra và lùi lại. Cô chưa kịp hiểu chuyện và đột nhiên thấy chóng mặt. Thú nhận? Đột ngột vậy sao? Mà sao họ lại biết?
…Ngay lúc đó, cô như vấp vào ai đó.
“Ah!”
Rachel nhanh chóng quay lại, và ở đó là một Chae Nayun đang nhíu mày nhìn cô.
“Cô đang làm gì vậy?”
“…không gì cả.”
“Không phải không gì cả. Cô đang dẫm chân tôi đây này.”
Chỉ khi đó Rachel mới nhận ra.
Quả thật cô đang dẫm lên chân Chae Nayun.
“…Ah xin lỗi.”
“Chậc.”
Chae Nayun tặc lưỡi và đưa tay lên nắm cửa.
“Ah!”
Rachel lưỡng lự, cô không muốn có thêm người nghe thấy những gì mấy bà tám đang nói đằng kia…nhưng trước khi Rachel có thể ngăn lại, Chae Nayun đã bước vào.
“…Rachel-ssi?”
Rồi lại thêm người khác lại chỗ cô, đó là Yoo Yeonha.
“…Sao thế?”
“Cậu không tính vào ư?”
Rachel gãi má và lùi lại.
“Không, mời cậu đi trước.”
“…Hmm.”
Yoo Yeonha nhìn Rachel khó hiểu trước khi bước vào phòng.
Cánh cửa đóng lại, và Rachel vểnh tai lên lần nữa.
—Oh chào! Nayun, Yeonha, các cậu nghe cái này chưa?
—Cái gì.
—Kim Hajin đang chuẩn bị th….
“M-Mấy cô đó…!”
Cô không thể để cho tin đồn lan truyền tiếp. Rachel mở tung cửa ra.
Thấy cô, cả hai học viên nữ rơi vào im lặng.
“G-Gì cơ? Kim Hajin làm sao?”
Chae Nayun còn không thèm nhìn lấy Rachel trong khi thúc giục hai học viên nữ nói tiếp.
“K-hông có gì hết!”
Họ nhanh chóng chuồn đi. Thấy vậy Rachel thở phào nhẹ nhõm.
“…Phù.”
Yoo Yeonha quan sát Rachel từ đầu đến giờ, bỗng nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi cô như thể nhớ ra gì đó.
“À đúng rồi Rachel-ssi.”
“Sao thế?”
“Cậu ở trong đội của người đó đúng chứ?”
Rachel nghiêng đầu thắc mắc.
“Người đó…?”
“Cậu ấy đang nói về Kim Hajin, vì cái gì đó mà cậu ấy bỗng không nói tên Kim Hajin ra.”
“…Tớ có thể mà.”
Yoo Yeonha hắng giọng.
“Mà cậu ta thế nào rồi?”
“Vâng? Ý cậu là sao…”
Bỗng Yoo Yeonha làm vẻ mặt giận giữ vì lí do gì đấy.
“Rachel-ssi? Không phải cậu đang coi thường tôi quá mức đấy chứ? Tôi biết Pháp Viện Hoàng gia Anh đã ngỏ lời với cậu ấy. Ai cũng biết cả.”
Vẻ mặt Rachel cứng ngắc ngay lập tức.
“Cái đó…tôi không biết gì cả…”
“Vô lí, Pháp Viện Hoàng Gia Anh dành hai chỗ mỗi năm cho việc mời mọc với các học viên. Liệu có tên ngu nào lại đi mời một học viên hạng thứ 334 chứ?”
Yoo Yeonha cắt ngang Rachel và tiếp tục nói.
“Trừ khi cậu đã chứng kiến thứ gì đó mà tên học viên hạng thứ 334 đó đã ẩn giấu.”
Yoo Yeonha nhìn Rachel bằng cặp mắt lạnh lẽo. Tuy nhiên, cô liền nở một nụ cười tươi sau đó.
“…À chỉ là đùa thồi mà. Nhưng tôi khuyên cậu không nên dựa vào Pháp Viện Hoàng Gia Anh dễ vậy. Tôi biết đó là đặc quyền riêng từ thỏa thuận của hai nước, nhưng làm vậy sẽ thu hút lấy mấy kẻ phiền phức tới đấy.”
Yoo Yeonha mang vẻ ngoài là khuyên bảo, nhưng bên trong lại là thầm cảnh cáo cô.
Đúng vậy.
Đây chính là lời cảnh cáo.
Cùng lúc Rachel cảm thấy một cảm giác lạnh sống lưng trào lên từ trong tâm trí.
“…”
Rachel nhìn về phía Yoo Yeonha với ánh nhìn như có thể đâm xuyên cả đá. Nhưng Yoo Yeonha không hề lảng tránh ánh mắt đó mà thong thả đối mặt với chúng.
“Cái, Cái gì thế. Mấy cậu đang nói về cái gì vậy?”
Và Chae Nayun hoàn toàn không hiểu được họ đang nói cái quái gì, dù cô đã nghe từng từ họ nói từ đầu đến cuối.