—Ding
“Ah, đệt mợ nó!”
Tin nhắn bất ngờ từ smartwatch phá ngang màn hình game vào đúng lúc quan trọng. Yoo Jinhyuk gầm lên và bật dậy.
“Sao, ngài lại thua à?”
Thư ký của ông thờ ơ hỏi.
“Không, nhưng này! Cô đã kết nối smartwatch của ta với máy tình à?”
“Không.”
“Cô làm chứ ai! Ta thua vì có thông báo đấy!”
“Không phải tôi đâu.”
Yoo Jinhyuk siết tay quanh gáy, cảm thấy huyết áp của mình đang tăng. Y vừa mới thua đứt 50 triệu won vì cú này.
“Đời ta… Gì đây?”
Nhưng tâm trạng buồn bực của y biến mất ngay lập tức khi y nhìn thấy tên của người nhắn tin – Yoo Yeonha.
Cô cháu gái đáng yêu của y.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng đông hả? Cô cháu gái của ta vừa mới nhắn tin đến nè!”
Nếu nhớ không nhầm, lần cuối cùng hai bác cháu nói chuyện với nhau là năm năm trước. Yoo Jinhyuk nhanh chóng đọc qua nội dung tin nhắn.
[Bác ơi, cháu cần bác điều tra về gia đình một người.]
YooJinhyuk nghiêng đầu.
“Mm? Chà, ngạc nhiên quá ta.”
“Có phải công việc không?”
Đôi mắt cô thư ký sáng lên.
“Không, ta đã bảo đó là cháu gái ta mà.”
“Vậy đó có phải là công việc không?”
“…Chắc là có. Huaaam.”
Yoo Jinhyuk ngáp và ngồi phịch xuống chiếc ghế dài. Yoo Yeonha gửi đến một tin nhắn khác.
[Học viên của Cube, Kim Hajin.]
“Kim Hajin… Ai đây?”
“Sao ngài lại hỏi tôi chứ?”
“Điều tra đi. Đó là một học viên ở Cube.”
“Vậy sao?”
Số lượng học viên Cube mỗi năm nhiều nhất là 6000. Với phạm vi nhỏ như vậy, việc điều tra một người quả thực là dễ như ăn bánh. Bàn tay người thư ký di chuyển như điện xẹt trên bàn phím máy tính của cô.
Ngay sau đó, thông tin tổng quát về học viên kia xuất hiện.
“Cậu ta là một cô nhi. Và đang nợ 300 triệu won.”
“Oh, vậy đó là lý do con bé nhắc đến việc gia đình. Con bé muốn biết bố mẹ thằng nhóc là ai. Mà thằng nhóc này nợ nần đến thế cơ á?”
“Vâng. Cậu ta cũng có một tài khoản môi giới. Tôi không biết trong đo có bao nhiêu tiền.”
Yoo Jinhyuk lẩm bẩm khi đang ngoáy tai.
“Nếu mà chỉ có thế, ta có thể làm miễn phí.”
“…E hèm, nhớ trả lương cho tôi nhé.”
“Cô sẽ nhận được tiền lương mà. Thật đấy, bộ cô không nghĩ là cô đòi quá nhiều à? 20 triệu một tháng đó cô nương.”
“Vì tôi xứng đáng mà.”
“Chậc.”
Yoo Jinhyuk tặc lưỡi mắng cô thư ký. Sau đó, y bật dậy.
“Chuẩn bị đi.”
“Ngài thực sự định làm miễn phí à?”
“Đúng vậy, đúng lúc ta đang có việc muốn nhờ anh trai.”
“Aha.”
Cô thư ký thường xuyên đòi tăng lương đã ngay lập tức bị thuyết phục.
Có một lý do khiến Yoo Jinhyuk trở thành người giỏi nhất trong lĩnh vực này.
“Từ 16, 17 năm trước hả? Hãy bắt đầu từ ngày thằng nhóc ấy chào đời.”
Y có thể trải nghiệm quá khứ của người khác.
**
Trên đường trở về ký túc xá sau giờ học, Yoo Yeonha bĩu môi nhìn chằm chằm vào chiếc smartwatch của mình. Ba giờ đã trôi qua kể từ khi cô nhắn tin cho chú mình nhưng vẫn chưa có hồi âm. Rõ ràng là chú đã đọc rồi, chứ ‘đã xem’ lù lù ở đây mà. Nói cách khác, chú ấy đã phớt lờ cô.
“…Tại sao lại không trả lời chứ?”
“Ai thế? Đừng, đừng nói là, cậu có b-bạn trai nhé?”
Chae Nayun ở bên cạnh cô hỏi, trông có vẻ sốc. Yoo Yeonha liếc sang cô. Vì lý do nào đó, Chae Nayun gần đây bắt đầu hành động thân thiện đến kỳ lạ. Yoo Yeonha chẳng biết phải cảm thấy sao nữa. Chae Nayun trước đây thường xa cách và thờ ơ, nên cô không thể hiểu được tại sao cô nàng này lại cư xử như vậy.
“Mình đang quen Jonghak.”
“Cả thế giới đều biết đó là nói dối.”
“…E hèm. Thôi được rồi, đó là chú của mình.”
“Chú?”
Yoo Yeonha thở dài, và Chae Nayun quay sang bên cười khúc khích.
“Cậu cứ đi trước đi. Mình phải đi tập bắn cung đây.”
“Tập bắn cung? … Ồ phải, ngày đánh cược giữa cậu và Kim Hajin sắp đến rồi.”
“Đúng đấy, mình thậm chí đã thuê cả một khu tập bắn để luyện tập. Muốn đến xem không?”
Cuối tuần vừa qua, Chae Nayun đã nghĩ về Kim Hajin và tự mình đi đến kết luận. Nếu Kim Hajin thật sự động tâm với cô, cô tự nhủ mình sẽ trừng phạt cậu sau khi thắng cược. Rằng cách cậu thể hiện tình cảm của mình là không đúng, và rằng cô hợp với một cây cung hơn.
“…Đến xem?”
Yoo Yeonha quan tâm hỏi. Cho dù nghĩ bao nhiêu đi nữa, cô cũng không tin Chae Nayun sẽ chiến thắng. Từ kinh nghiệm của mình, sự tự tin của Kim Hajin luôn có cơ sở.
“Ừ, mình mời khá nhiều người đến coi.”
“Jonghak cũng sẽ đến à?”
“Ừ.”
“…Cậu ấy sẽ còn mang nhiều người đến hơn.”
Shin Jonghak có thể sẽ làm những việc mà không ai yêu cầu hắn làm. Để giữ thể diện, hắn ta sẽ mang theo tầm mười học viên. Nếu Kim Hajin giành chiến thắng, Chae Nayun sẽ phải xấu hổ trước cả một đám đông.
“Mình sẽ mượn cơ hội này để dạy cho cậu ta biết vị trí của mình.”
“…”
Yoo Yeonha nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tự tin của Chae Nayun.
Tưởng tượng khuôn mặt quá tự tin của cô trở nên méo mó vì bối rối và tuyệt vọng, Yoo Yeonha thầm nghĩ mình sẽ không bỏ lỡ vụ này.
“Mình sẽ đến xem.”
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui rồi, Yoo Yeonha mỉm cười rạng rỡ.
Đúng lúc đó, smartwatch của cô reo lên.
Yun Seung-Ah: [Cuối tuần này hãy dùng bữa trưa cùng tôi. Tôi muốn xin lỗi vì chuyện trước đây.]
Cô nhanh chóng kiểm tra smartwatch, nhưng khi thấy đó không phải Yoo Jinhyuk, cô cau mày thất vọng.
“Lần này là ai đấy?”
Chae Nayun dừng lại và hỏi.
“Sao đột nhiên cậu lại tò mò thế?”
“Mình chỉ hỏi chơi thôi. Ai thế? Kim Suho à?”
“… Phó hội trưởng Yun Seung-Ah.”
“Eh? Chị Seung-Ah? Chuyện gì thế?”
Yun Seung-Ah và Chae Nayun đều là đệ tử của Anh hùng cấp Master Yoo Sihyuk. Tất nhiên, đó là trong quá khứ. Khi đó Chae Nayun chỉ mới 8 tuổi, trong khi Yun Seung-Ah đã 21 tuổi.
“Cô ấy muốn xin lỗi vì việc xảy ra tại bữa tiệc hóa trang.”
“…Ah, mình lẽ ra enen đến bữa tiệc đó. Giá mà mình không bị lạc đường…”
“Cậu lẽ ra nên đổi chỗ với mình. Mình muốn đến ăn ở nhà hàng đó.”
“Nơi mà Kim Hajin dẫn mình tới á?”
Yoo Yeonha mỉm cười cay đắng, Dù cô yêu thích đồ ăn nhanh, nhưng người ta sẵn sàng giết nhau để được thưởng thức món ăn của Anh hùng Nấu nướng.
“Giờ nghĩ lại thì, Kim Hajin chắc chắn là người không đơn giản nếu cậu ta có thể đặt trước ở một chỗ như vậy.”
“…”
Đến giờ mà cô nàng này mới nhận ra à. Yoo Yeonha thở dài đầy thất vọng.
**
Tôi đi trên đường trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện của hai cô gái đi phía trước. Tôi đã hơi sốc khi nghe thấy họ nhắc đến tên của mình, nhưng cũng chẳng có gì quan trọng. Tôi khá ngạc nhiên vì Yun Seung-Ah lên kế hoạch dùng bữa cùng Yoo Yeonha. Sau cùng thì hai người họ đã được định sẵn là sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh.
Đột nhiên có người tiếp cận tôi từ phía sau.
Khi quay lại, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt tôi.
“Chào.”
Đó là Rachel. Cô nhẹ mỉm cười chào tôi.
“Ah, ừ, có gì sao?”
“Đây. Cảm ơn vì chuyện lúc trước.”
Cô ấy đưa tôi một chiếc hộp nhỏ tới mức chỉ đủ để nhét vừa một cái chìa khóa xe. Tôi cứ nhìn cái hộp rồi lại nhìn Rachel, rồi nhận lấy nó.
“Mình mở luôn được không?”
“Được.”
Ngay lúc Rachel gật đầu, tôi mở hộp ra. Tôi hơi căng thẳng vì nghĩ đó thực sự là một cái chìa khóa ô tô, nhưng đó lại là một chiếc chìa khóa nhà giặt ủi của Cube.
“A, là trang phục à?”
Với chìa khóa này, tôi sẽ có thể lấy được một bộ Giáp Vải.
“Đúng vậy, trang bị phòng thủ chính là niềm tự hào của Anh quốc.”
Nói xong, cô cúi chào và bắt đầu đi về kí túc xá nữ. Hành động của cô ấy thật sự trùng khớp với miêu tả trong truyện của tôi – “Rachel không thích nói về các vấn đề riêng tư.”
Tôi nhìn theo cô ấy. Tôi có thể cảm nhận được đẳng cấp quý tộc thanh lịch duyên dáng chỉ từ dáng đi của cô.
**
Sau khi lấy món quà của Rachel ra từ cái tủ quần áo, tôi trở về kí túc xá. Khi tôi lột cái túi bọc ra, một cái áo khoác sành điệu xuất hiện.
“Whoa.”
Nó thật hoàn hảo, không nặng cũng không nhẹ. Nó cũng không quá dài, dường như là cái áo được may riêng cho tôi vậy.
Nhưng nó không chỉ là một món đồ thời trang.
Mặc dù nó đi kèm với một chứng chỉ chất lượng, tôi vẫn kiểm tra chức năng của nó bằng laptop.
===
[Áo bành tô Đen Hoàng gia – Áo khoác] [Bán Cổ vật]
Một chiếc áo khoác được tạo nên bởi thợ thủ công bậc thầy của Pháp viện Hoàng gia Anh, được may với vài phần của một cổ vật.
「Kiểm soát Nhiệt độ đỉnh cấp」
「Phòng thủ cấp hạ-trung」
「Khả năng Ngụy trang」
「Khả năng biến hình: Áo bành tô ↔ Áo khoác」
===
Trang thiết bị phòng thủ hiếm khi được tạo nên hoàn toàn từ cổ vật. Số lượng cổ vật là trang bị phòng thủ ít hơn nhiều so với số cổ vật vũ khí, và vì người hiện đại khó mà mặc được chúng nên chúng thường bị tách rời và tái tạo thành các loại thiết bị phòng thủ khác.
‘Bán Cổ vật’ là tên gọi của những loại trang thiết bị phòng thủ như vậy.
“…Tuyệt vời ông mặt trời.”
Hơn nữa, Anh là quốc gia nổi tiếng với các thiết bị phòng thủ kiểu vải. Vì vật phẩm này được chế tạo bởi Pháp viện Hoàng gia Anh, nó phải trị giá đến vài trăm triệu won.
Tôi mặc nó vào. Đúng như dự đoán, tôi mặc vừa như in luôn.
Tôi gửi cho Rachel một tin nhắn cảm ơn.
[Cảm ơn nhé. Mình thích cái áo khoác này lắm.]
Cô lập tức trả lời.
[Không có gì ㅎㅎ Dùng cho tốt vào nhé ^^]
“…Thật ngạc nhiên là cô ấy rất giỏi nhắn tin, huh.”
Thường thì mặt cô ấy rất vô cảm và tĩnh lặng, nhưng…
[(~.~)]
Cô nàng thậm chí còn nhắn theo icon cảm xúc nữa.
**
Giờ là giữa tháng Năm. Vì tôi nhập học ở Cube hồi tháng Hai, tôi đã đến thế giới này được bốn tháng rồi. Đến lúc này, tất cả các lớp học lý thuyết và thực chiến đều đã trở thành một lối sống bình thường.
“4 tuần nữa là thi cuối kì rồi.”
Cuối buổi học ngày thứ Sáu, Kim Soohyuk ảm đạm thông báo. Như thầy nói, kì thi khác đang đến gần. Kì thi giữa năm này đánh dấu chặng đường nửa năm học đã qua.
“Bài thi viết thì vẫn thế, nhưng thi chiến đấu sẽ hoàn toàn khác.”
Thi giữa kì và cuối kì hoàn toàn khác nhau.
Khác với lần thi giữa kì tràn ngập bầu không khí lễ hội, đợt thi cuối kì thực sự khắc nghiệt, nhiêm túc và lạnh lẽo.
“Kì thi này sẽ kiểm tra tất cả những gì các trò học được từ đầu năm đến giờ.”
Bài thi mà Kim Soohyuk nói đến sẽ không được công bố mãi cho đến tận sau này, nhưng tôi đã biết nó là gì rồi.
Nhà trường sẽ ném học viên lên một hoang đảo đầy thú hoang và quái vật.
Các học viên vừa phải sống sót trên đảo trong một tuần vừa phải ghi nhiều điểm nhất có thể.
Mỗi quái vật là một điểm, và các học viên cũng có thể đánh nhau để giành điểm luôn.
Sĩ tử được tự do lập đội và có thể chuyển số điểm mình có sang cho người khác luôn.
Các học viên chỉ được cho biết nội dung bài thi vào đúng cái ngày bài thi bắt đầu. Nói cách khác, họ bị ném lên đảo mà không được chuẩn bị trước gì hết. Họ sẽ chỉ được cung cấp số đồ ăn đủ cho hai ngày.
Nhưng tôi đã lên kế hoạch chuẩn bị kỹ lưỡng cho kỳ thi. Vì hầu hết mọi người đều sẽ không mang cả những trang bị cắm trại cơ bản nhất nên lần này tôi sẽ giành được một lợi thế lớn.
“Các trò không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Những Anh hùng cấp cao và cấp cao-trung sẽ ở gần để theo dõi các trò.”
Kim Soohyuk giả tán lớp học sau khi khiến mọi người sợ hãi.
“Giờ, quay về và thư giãn đi. Hẹn gặp lại vào thứ Hai.”
Các học viên đứng dậy khỏi ghế. Tôi cũng sắp xếp đồ đạc và trở về phòng.
“Này, luyện tập thế nào rồi hả? Cậu chưa quên đúng không? Tuần sau là ngày cá cược đấy.”
Tôi định rời lớp từ cửa sau thì Chae Nayun đột ngột xuất hiện hỏi.
Cô nhìn tôi với một nụ cười tự tin. Những ánh nhìn từ xung quanh cũng đồng thời hướng về chúng tôi. Họ đang thích thú xem cuộc đối đầu về tâm lý giữa hai chúng tôi.
“Không, mình chưa luyện tập gì hết.”
“…Gì cơ?”
“Mình có thể thắng mà không cần luyện tập.”
Mỉm cười tự mãn, tôi rời khỏi phòng.
“Này! Grr, tên đó…!”
Bảy ngày nữa là tới cuộc đấu bắn cung của chúng tôi.
**
Màn đối đầu lúc nãy của tôi với Chae Nayun cuối cùng lại trở nên vô nghĩa vì tôi sớm gặp lại cô ấy.
Câu lạc bộ săn bắn đã hoạt động trở lại. Để ăn mừng, chủ tịch câu lạc bộ đã thuê một cabin trên núi và lên kế hoạch cho một chuyến đi qua đêm vào thứ Sáu.
“Tại sao mình lại được ghép cặp với cậu nữa vậy…”
“Ai mà biết?”
Lúc này, chúng tôi đang leo lên một ngọn núi. Mọi nơi trong tầm mắt đều phủ một màu tuyết trắng, và cơn gió lạnh thổi đến thật dữ dội.
Thế giới trắng xóa này, nơi ranh giới giữa trần thế và thiên đường dường như mờ nhạt đi, là đất nước Na Uy ở Bắc Âu.
Câu lạc bộ săn bắn đã đến đây du lịch qua đêm.
Nếu tôi còn đang ở Trái Đất thì chuyến đi này quả thực là không tưởng, nhưng ở thế giới có tồn tại Cổng Dịch Chuyển này, học viên Cube có thể dễ dàng di chuyển giữa các quốc gia.
Thành thật thì tôi rất hào hứng.
Khi còn ở Trái Đất tôi đã luôn muốn đi du lịch nước ngoài, và Na Uy là một trong những địa điểm mà tôi muốn đến thăm.
“Cậu với chủ tịch clb lại bày trò gì rồi, đúng không?”
“Gì cơ?”
“Đừng giả bộ. Mình biết cậu đã nhúng tay vào để được ghép cặp với mình.”
“…Cậu bị điên à?”
Chương trình máy tính đã lo vụ ghép cặp ngày hôm nay. Dẫu vậy, việc tôi và Chae Nayun lại cùng chung một đội chỉ là do tôi may mắn thôi. Rốt cuộc thì Chae Nayun là người ddppj nhất cái clb này mà.
“…Thôi được, cứ lén bày trò sau lưng mình đi, nhưng đừng đi quá đà đấy.”
“Tự lo cho mình trước đi. Các thợ săn đã đặt nhiều bẫy quanh đây lắm.”
Tôi lờ đi lời nói vô nghĩa của Chae Nayun và chỉ vào bên dưới cô ấy. Giật mình, Chae Nayun dừng lại. Có một cái bẫy gấu to lù lù bên dưới cổ.
“Oh, geez. Hú hồn.”
Clb săn bắn đang tổ chức một sự kiện. Để chào mừng câu lạc bộ hoạt động lại, câu lạc bộ du lịch đã lập nên một chuyến săn động vặt ăn xác. Trên những lá cờ cắm quanh núi ghi những món quà được chuẩn bị bởi các tiền bối Anh hùng đương nhiệm.
Vúttttt—
Đột nhiên, một cơn gió kéo theo tuyết dữ dội thổi tới.
“Aah, uuu, mặt mình rát hết cả lên rồi.”
Cơn gió chỉ thồi trong chốc lát, nhưng mặt Chae Nayun vẫn đỏ ửng lên vì lạnh.
“Lạnh à?”
“A, chỉ chút chút thôi. Mình lẽ ra cũng nên mang theo một cái áo khoác.”
“Mình thì không lạnh.”
Tôi đang mặc cái áo mà Rachel tặng. Nhờ chức năng điều khiển nhiệt độ của nó mà tôi không bị lạnh.
“…Áo mới mua hả?”
“Ừ, nó tuyệt lắm.”
“…”
Chae Nayun nhìn tôi một cách bực bội. Sau đó, chúng tôi đi tiếp mà không nói với nhau lời nào. Tiếng bước chân của chúng tôi vang lên nhẹ nhàng khi bước đi trên tuyết mịn. Tôi khá thích phong cảnh vùng núi tuyết của Na Uy.
“Ah, kia kìa! Một lá cờ kìa!”
Chae Nayun chỉ vào một đỉnh núi gần đó. Trên rìa một vách đá, một lá cờ đang tung bay trông thật nguy hiểm.
“Đó chắc chắn là lá cờ ở chỗ đầu tiên.”
Trông nguy hiểm thế kia thì chắc chắn là vậy rồi. Nhưng đứa thần kinh nào lại dám trèo lên đó chứ?
“Này, trèo lên đó đi.”
Đứa thần kinh đó đang ở ngay cạnh tôi đây.
“…Không cần đâu.”
Tôi lấy ra một cuộn dây từ trong túi. Đó không phải là dây Aether, mà là một cuộn dây bình thường. Tôi mang theo nó như một vũ khí hỗ trợ.
“Cậu định quăng dây và kéo lá cờ xuống à? Điều đó khả thi sao?”
Không trả lời Chae Nayun, tôi buộc dây quanh một con dao. Sau đó, tôi rót chút ma lực của Dấu Thánh vào nó. Gần đây, tôi đã suy ngẫm nhiều hơn về cách sử dụng ma lực của Dấu Thánh.
“Huup!”
Tôi toàn lực ném con dao. Con dao bay theo một đường thẳng và dễ dàng bay qua vị trí của lá cờ.
“Phụt. Ném hay đấy.”
Nhưng đột nhiên, quỹ đạo của con dao uốn cong theo một góc kỳ lạ, xoay vòng quanh lá cờ và quấn lấy nó. Sau đó, nó bay về tay tôi, đem theo lá cờ.
Ma lực của Dấu Thánh sẽ nghe theo ý muốn của tôi. Tôi đưa ma lực từ Dấu Thánh vào trong con dao để di chuyển nó theo ý mình.
Tôi gỡ dây ra khỏi cái sao, rồi cất chúng đi và giơ lá cờ lên.
“…K-Không tồi.”
Chae Nayun cố nói như thể mình không bị ấn tượng khi cô ấy giật lá cờ từ tay tôi. Sau đó, lá cờ co lại thành một mảnh giấy. Tôi lại đoạt nó về từ Chae Nayun.
“Ah.”
Hai dòng chữ được viết ngay ngắn đẹp đẽ.
[Địa điểm đầu tiên. Giải thưởng là số điện thoại của Yun Seung-Ah. Chính là tôi! Bạn biết tôi là ai, phải không? Nếu cần giúp đỡ thì hãy cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào bạn muốn. Tôi sẽ giúp bạn một lần miễn là tôi có thể ~]
“…Tại sao lại là Yun Seung-Ah?”
“Yun Seung-Ah? Lần sau nhớ gọi tên chị ấy cho lịch sự vào. Và cái này thật tuyệt.”
Tôi cực kỳ thất vọng, nhưng Chae Nayun thì lại rất vui.
“Vậy thì cậu có thể giữ nó.”
“Sao? Cậu cho mình hả? Chị Seung-Ah là phó hội trưởng của guild hạng nhất đấy!”
“Mình không cần nó.”
Tôi đưa tờ giấy cho cô ấy, chẳng có ý gì lắm. Tôi vốn đã có số liên lạc của cô ấy rồi.
Chae Nayun đang chuẩn bị nhận lấy nó với nụ cười toe toét, thì chợt sững lại và nghiêm nghị nói.
“Không, cậu lấy đi. Sao lại cho mình đồ của cậu chứ? Mình không cần đâu.”
“…Uh, ừ, rồi.”
Tôi ngạc nhiên vì thay đổi kỳ lạ trong thái độ của cô ấy, nhưng cũng chẳng ý kiến gì nhiều.