Chương 56: Cá cược (2)
“Cậu có 3 mạng. Ai có thể bắn trúng mục tiêu xa hơn thì thắng.”
Thật ra, cuộc thi bắn cung này tuân thủ theo luật lệ thi đấu chung của môn bắn cung. Tôi đã từng thấy những Anh hùng thi đấu bắn cung trên tivi vài lần, đương nhiên là những trận đấu của họ có đi kèm nhiều hiệu ứng hoành tráng như động đất hay đại loại thế.
“Mình trước nhé?”
Chae Nayun hỏi.
“Ừ.”
“Ok. 100m thì dễ quá, hãy bắt đầu với 200m.”
Chae Nayun lắp mũi tên vào dây rồi giương cung lên. Đôi mắt sắc bén của cô ấy ngắm về phía vạch 200m nơi mà mục tiêu sẽ xuất hiện.
“Bắn!”
Kèm với tiếng hét của cô ấy, mục tiêu xuất hiện từ phía bên phải. Chae Nayun nghiêng chiếc cung sang bên phải 60 độ rồi buông tay, mục tiêu cách 200m bị bắn trúng dễ dàng.
“Này, đến lượt cậu rồi đấy.”
Chae Nayun khoanh tay và mỉm cười thăm dò tôi với cái nhìn ngạo mạn.
Tôi hậu đậu bắt chước lại tư thế bắn của Chae Nayun. Với 2 chân dạng ra vừa đủ, tôi đặt trọng tâm vào giữa hai chân. Đặt mũi tên lên, tôi nắm chắc cán và dây cung.
Hmm, có vẻ nó sử dụng nhận diện tiếng nói?
“Bắn?”
Tôi thầm thì và mục tiêu xuất hiện. Giật mình, tôi thả dây cung ra. Theo lẽ thường, mũi tên sẽ lệch khỏi mục tiêu.
“Pfft. Puhaha.”
Chae Nayun bật cười, nhưng cô ấy không những cười mà còn lấy một tay ôm bụng và trỏ về phía tôi trước mặt mọi người.
“Cậu thật sự đã không luyện tập trước à? Cậu có muốn bắt đầu lại từ đầu với khoảng cách từ 100m không?”
Tôi lắc đầu.
“Chấp cậu đấy.”
Mặc dù tôi trượt mất một lần, tôi lại có được cảm giác để vào tư thế bắn. Tư thế bắn của Chae Nayun giống y sách giáo khoa, nhưng tôi không cần thiết phải làm giống y hệt. Ngay từ ban đầu, tư thế cơ bản chỉ được áp dụng để luyện tập. Không thể trở thành bậc thầy chỉ bằng việc thực hiện hoàn hảo các tư thế cơ bản. Đó chỉ là yêu cầu cơ bản để trở thành một bậc thầy.
Và Gift của tôi giúp cho tôi trở thành một bậc thầy bẩm sinh.
“Mình phải bắn lại lần nữa, đúng chứ?”
“Ừ, ừ. Cậu bây giờ chỉ còn 2 mạng, nên cậu sẽ thua nếu tiếp tục xịt thêm 2 phát nữa.”
Tôi gật đầu và đứng thẳng người. Tôi thậm chí không cần ngắm bắn. Dù gì thì mục tiêu cũng sẽ di chuyển, cho nên không cần thiết phải ngắm bắn trước làm gì.
“Bắn.”
Mục tiêu lập tức xuất hiện. Tôi đã tiên đoán hướng đi của nó và bắn để mũi tên trượt khỏi mục tiêu một chút. Và, mũi tên đã bay sượt qua mục tiêu.
“… Đây là trò đùa phải không?”
Tôi vẫn đang diễn, nhưng có vẻ Chae Nayun đã mất hết hứng thú. Điều tương tự với đám đông, họ đang bắt đầu to nhỏ rằng tôi chỉ là một thằng thùng rỗng kêu to và gáy để kiếm thêm chút tiếng tăm. Có vẻ như xịt hai phát liên tiếp là khá là ghê gớm .
“Mình cảm nhận được nó rồi.”
“Ừ phải rồi.”
“Bắn lại đây.”
Tôi thì thầm thật nhanh.
“Bắn.”
Lần này, tôi đã bắn ngay khoảnh khắc mục tiêu trồi lên khoảng 2m. Mũi tên của tôi bay ngang trời rồi xuyên thủng mục tiêu một cách hoàn hảo.
“Oh…?”
Chae Nayu có vẻ ngạc nhiên về tốc độ cú bắn của tôi. Điều tương tự với khán giả. Với nụ cười thoải mái, tôi ra hiệu về phía Chae Nayun.
“Đến lượt cậu. Không áp lực gì nhé.”
“…Mình đoán là cậu đã luyện tập.”
Bây giờ, khoảng cách đã được tăng lên 250m. Chae Nayun tập trung về phía xa rồi kéo dây cung của cô ấy.
“Bắn!”
Mục tiêu xuất hiện, di chuyển zigzag trên bầu trời. Sau khi dành một khoảng thời gian để căn, Chae Nayun thả dây cung, mũi tên của cô ấy xuyên qua giữa tâm mục tiêu. Nó vẫn là quá dễ với cô ấy.
“Đến lượt cậu đấy.”
Tiếp theo là một màn trình diễn buồn chán. Chúng tôi liên tục bắn chúng mục tiêu. Dù vậy, khán giả có vẻ không có chung ý nghĩ như vậy, họ vẫn nhìn chúng tôi với những cặp mắt đầy hưng phấn.
300m, 350m, 400m, 450m….. Khoảng cách cứ tiếp tục tăng lên cho đến khi đạt đến 500m. Từ khoảng cách này, mục tiêu gần như không thể thấy rõ bằng mắt thường nữa.
“….”
Tay của Chae Nayun bắt đầu run lên vì lo lắng.
Nếu như suy nghĩ của tôi là đúng, cô ấy sẽ suy sụp sớm thôi. Tính cách của cô ấy không phù hợp để trở thành xạ thủ. Cô ấy không đủ kiên nhẫn, dễ dàng lung lay và tức giận. Cô ấy không phải dạng người có thể thắng một cuộc chiến căng thẳng như thế này.
“Bắn.”
Kể cả vậy, Chae Nayun hít thở sâu, tự trấn tĩnh chính mình và bắn.
“…Ah.”
Mặc dù vậy, Mũi tên của cô ấy đi trật muc tiêu. Chae Nayun đã bắn trượt lần thứ nhất ở khoảng cách 500m, tôi có thể khẳng định cô ấy đã run sợ.
“Bắn.”
Cô thành công với lần tiếp theo nhưng giờ Chae Nayun chỉ còn 2 mạng. Cô thở phào nhẹ nhõm
“Phù…”
Dù vậy, Chae Nayun chắc chắn sẽ không vượt qua được mốc 600m. Để gây áp lực tâm lý lên Chae Nayun, tôi hét lên ngay khi cô vừa bắn xong.
“Bắn.”
Tôi bắn ngay lập tức, mũi tên xuyên qua tâm mục tiêu hoàn hảo. Biểu cảm của Chae Nayun ngay lập tức chùng xuống, cô đang định cầm cung lên thì tôi cản cô lại.
“Kể từ bây giờ, mình sẽ bắn trước.”
Và không hề đợi sự cho phép của cô, tôi cầm cung và đặt mũi tên lên.
“Bắn.”
Mục tiêu xuất hiện ở vạch 550m, nhưng tôi vẫn thấy rõ như thể nó chỉ cách tôi có 1m. Mục tiêu có hình dạng của bồ câu và được bọc bởi vải đen. Mắt tôi có thể phỏng đoán đường di chuyển của nó. Sau khi bổ sung tốc độ mũi tên của chính mình vào tính toán, tôi bắn thẳng về phía tàn ảnh của mục tiêu.
“Đến lượt cậu.”
Chae Nayun ngay lập tức bị giật mình, cô vẫn đang mê muội nhìn về phía mục tiêu. Đôi môi của cô trở nên khô khốc, cô nuốt mạnh trước khi nâng cung lên trong im lặng.
“Cậu cũng biết điều đó, phải không?”
Ngay trước khi Chae Nayun có thể bắn, tôi khiêu khích cô nàng. Đơn giản là nói mấy câu gây hấn nhằm làm lung lay tinh thần của cô ấy.
“Cậu sử dụng cung rất tệ.”
Chae Nayun nhìn chằm chằm vào tôi. Trên thực tế, có thể bắn được trúng mục tiêu ở khoảng cách 500m mà không xài đến ma pháp đã là khá ổn rồi, mũi tên bằng gỗ không thể chống lại lực cản từ không khí kể cả khì xài cung xịn.
Dù vậy, “khá ổn” không phải tầm mà Chae Nayun hướng đến. Chỉ trình độ bắn cung tương đối không thể giúp cô ấy hoàn thành được ‘mục tiêu’ của mình.
“Nhưng vì sao…”
“Bắn!”
Chae Nayun hét lên và cắt ngang câu nói của tôi. Cô nghiến răng và bắn về phía mục tiêu xuất hiện. Dù vậy, xạ thủ mà không có tính kiên nhẫn sẽ không bao giờ có thể bắn trúng mục tiêu. Mũi tên của Chae Nayun bay trượt qua mục tiêu.
” Vì sao cậu khăng khăng muốn sử dụng cung vậy?…Vì tò mò về vấn đề này, tôi đã suy nghĩ về nó mãi đấy.”
“Im đi!”
Chae Nayun hét lên trong tuyệt vọng.
“Bắn!”
Lần này, cô đã cố gắng tập trung tốt nhất có thể và bắn. May mắn là cô đã xoay sở vừa đủ tốt để trúng mục tiêu. Tôi lập tức hét lên, không cho Chae Nayun có thời gian để nghỉ.
“Bắn!”
Mục tiêu của tôi xuất hiện ngay lập tức trước cả khi đống tàn dư của mục tiêu Chae Nayun bắn có thể chạm đất. Tôi bắn, mục tiêu ngay lập tức bị hủy diệt. Tôi không hề cảm thấy áp lực nhưng khuôn mặt của Chae Nayun thì đã dần trở nên nhợt nhạt.Tôi tiếp tục nói.
“Sâu trong thâm tâm, cậu biết điều đó mà. Tài năng của cậu là dùng kiếm.”
Chae Nayun không trở thành học trò của Yoo Sihyuk chỉ để trưng. Là một Anh hùng ở cấp Bậc thầy, Yoo Sihuk không hề quan tâm đến chỗ chống lưng của mỗi người. Vấn đề duy nhất ông ta quan tâm khi chọn học trò là tài năng. Chae Nayun nằm trong nhóm những người được mệnh danh là “Những đứa con của Yoo Sihyuk”.
“Mình bảo là im ngay đi!”
Chae Nayun thốt ra trong giận dữ. Tôi nhấc cung của mình lên.
Khoảng cách hiện giờ là 600m. Không tính sử dụng mũi tên phép thuật thì khoảng cách tối đa hiện giờ mà chiếc cung loại nhẹ của tôi có thể với đến là 1.4km. Mặc dù khoảng cách 600m vẫn chưa bằng một nửa khoảng cách tối đa, nhưng cái 1,4km chỉ đơn thuần là một con số mà thôi. Thực tế sẽ khác biệt, kể cả cung thủ chuyên nghiệp cũng chỉ có tỉ lệ 50% là sẽ bắn chính xác với cùng cự li như thế này. Nhưng trong thi đấu, mục tiêu đứng yên chứ không bay lượn như điên trên trời. Chae Nayun bây giờ không thể nào bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách này.
“Cậu đang sợ. Cậu sợ phải chiến đấu với một thanh kiếm, cậu sợ mình bị nhuốm máu.”
Đó là bản chất của Chae Nayun trong cốt truyện gốc. Việc mẹ cô ấy bị giết đã trở thành bóng đen trong trái tim cô, nhưng trong dòng thời gian này, nỗi ám ảnh sẽ còn khắc sâu hơn nữa bởi điều xảy đến với anh trai cô.
“Đó là lí do tại sao cậu tự nhủ với bản thân mỗi ngày. Rằng cậu có tài năng với cung. Rằng cậu có thể trở thành một Anh hùng xuất sắc kể cả với cung.”
Tôi dừng lại một lúc để lấy hơi.
“Nhưng với một cây cung, cậu sẽ không thể giết nổi một Ma nhân, và càng không thể trả thù cho anh trai của cậu được.”
Đó là câu chốt. TAK. Chae Nayun buông dây cung của cô ra. Mũi tên bay xuyên bầu trời, đánh dấu lần thứ 3 cô thất bại.
Cô đã thua.
“Cậu vừa nói gì cơ…”
Chae Nayun lườm tôi với đôi mắt đầy phẫn nộ. Nhìn vào đôi tay cầm cung của cô, tôi có thể thấy máu đang ứa ra.
“Với sức mạnh đó, cậu nên dùng kiếm.”
Tôi nhìn ra xa. Sau đó tôi hét “Bắn”. Nhưng không chỉ một hay hai mà là 3 lần liên tiếp. 600m, 650m, 700m.
Ba mục tiêu lần lượt xuất hiện trên không với một khoảng ngắt quãng ngắn. Tôi nhanh chóng bắn ba lần liên tiếp, và ba mũi tên cắm xuyên qua cả ba mục tiêu.
Nhưng tôi không dừng ngay tại đó. Tôi muốn biết giới hạn của cấp 6 của Siêu Xạ Thủ. Việc của Chae Nayun đã xong, tôi muốn tập bắn tiếp một mình.
750m,800m,…. Bầu không khí dần trở nên nặng nề khi khoảng cách tăng dần, tiếng thở nặng nề của Chae Nayun cũng trở nên to hơn. Tôi có thể cảm thấy cảm xúc giận dữ lẫn thất vọng trong hơi thở của cô.
“900m. Mình sẽ dừng lại ở đây.”
Tôi dừng lại vì cảm thấy 900m đã là giới hạn hiện tại của tôi. Tôi không muốn thử khoảng cách 950m vì tỉ lệ cao là tôi sẽ thất bại.
“550m so với 900m. Chiến thắng là của mình, nhỉ?”
Tôi nhìn Chae Nayun. Trước khi tôi nhận ra, đôi mắt của cô ấy đã ngấn nước.
Hiện giờ cô vẫn không thể khống chế được cơn giận của mình. Bình thường, cô sẽ nhảy dựng lên khi tôi nhắc đến anh trai cô, nhưng cô hiện giờ không hề giống như là người muốn nổi đóa sau thất bại.
“Mình đã ăn may thôi.”
Tôi ngoác miệng cười và đưa tay về phía Chae Nayun. Khuôn mặt của cô trở nên cau có. Không ngạc nhiên lắm, cô ấy không hề muốn bắt tay tôi.
“Cậu muốn gì.”
Thay vào đó, Chae Nayun nói ngắn gọn.
Lạ thay, cô ấy đầu hàng khá dễ dàng, tôi đáp bằng một nụ cười mỉm.
“Không gì cả. Mình không muốn gì hết.”
Nếu tôi ép cô ấy từ bỏ việc dùng cung, cô ấy sẽ làm theo trong sự thất vọng và nuối tiếc. Nhưng nếu Chae Nayun không tự muốn từ bỏ, cô sẽ không thể nào vượt qua sự gắn bó với cung và nỗi sợ cận chiến, cô ấy sẽ không bao giờ có thể chạm đến đỉnh cao của kiếm thuật.
Và tôi biết rằng Chae Nayun hoàn toàn có thể vượt qua được nỗi sợ và nỗi ám ảnh của chính mình. Cô luôn trưởng thành qua nỗi thất vọng, sự thất bại và cơn giận, và đó là điều không thể thay đổi.
“Nhưng mình muốn cậu hãy suy nghĩ cho chính bản thân mình, về Gift và tài năng của chính cậu.”
Tôi vừa nói vừa vuốt tóc. Có lẽ là vì tôi đã quá tập trung nên chảy khá nhiều mồ hôi. Ngay sau đó, tôi chợt nhận mình đang cầm cung của Chae Nayun.
“Oh, mình sẽ lấy chiếc cung này.”
Kể cả cây cung rẻ tiền nhất cũng lên đến hàng triệu won. Tôi phai giành dụm tiền càng nhiều càng tốt.
Chae Nayun có vẻ cũng không quan tâm lắm, hoặc là cô ấy cũng không còn tâm trí mà nghe đoạn cuối.
Đôi vai của cô run rẩy, cô ấy đang lặng lẽ khóc.
Tôi xoay người rời đi và không nói thêm gì nữa, rồi rời bỏ cung trường ,nơi mà chỉ có âm thanh của gió vọng lại
**
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của khách sạn Seoul…
“Sếp, ngài định đi thật à? Ngài không nhất thiết phải thân chinh mà.”
Đối diện với chiếc bàn rực rỡ trong căn nhà trên đỉnh, Jain hỏi một cách lo lắng.
“Ta phải đi.”
Sếp gật đầu.
“Ta sẽ tự kiểm tra thằng nhóc đó.”
“…Ehew. Cô lại dính chặt với ý tưởng gì rồi.”
Sếp là một con người sắt đá.
Không còn lựa chọn nào khác, Jain xuất ra pháp thuật của mình. Thay đổi khuôn mặt của Sếp, một khuôn mặt mới hiện ra.
Gift của Jain có thể sử dụng lên người khác miễn là họ không cách xa nhau quá 10km. Với Gift này, Jain đã biến khuôn mặt của Boss thành khuôn mặt của một ‘học viên’.
“Vậy, Chúng ta sẽ đợi ở chỗ nào đó dưới biển nhé?”
Sau khi hoàn thành việc của mình, Jain thì thầm và theo dõi biểu hiện của Boss.
“Jain, cô đang sợ à?”
“Không, Tôi không sợ. Chỉ là… ngài biết đấy, con khốn Yun Seung-Ah có thể xuất hiện”.
Yun Seung-Ah và Jain như chó với mèo. Nếu Yun Seung-Ah đến với tư cách là giám thị, Jain không tự tin rằng bản thân có thể kiềm chế để khỏi nhảy xổ ra giết Yun Seung-Ah.
“Tôi mất chiếc nhẫn tại ả ta. Nếu như mà tôi thấy ả ta một lần nữa, tôi không nghĩ tôi thể kiềm chế bản thân mình.”
Boss im lặng nhìn Jain rồi gật đầu.
“Vậy hãy cứ đợi ở gần thôi.”
“…Ok. À và cái này nữa, đây là thông tin về học viên mà Sếp đang đóng giả. Làm ơn hãy đọc qua nó.”
Jain đưa Sếp một tập giấy dày. Jain chỉ có thể sao chép ngoại hình và thói quen của mục tiêu lên bản thân mình, nhưng cô không thể sao chép phần thói quen lên người khác được.
Boss bắt đầu đọc về học viên cô đang đóng giả.
“Cô giỏi diễn xuất chứ Sếp?”
“Đương nhiên.”
“…Okay.”
Còn 3 tuần nữa trước khi đến kì thi cuối kì.