Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

(Đang ra)

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

Akinori Endoh, Sotsu and Sunrise

Tuy nhiên, trong một bước ngoặt đầy bi kịch, Tiến sĩ Murasame không bao giờ đạt được mục tiêu của mình — bởi cả ba người, Jill, Amari và Four, đã cùng nhau trốn thoát khỏi viện nghiên cứu.

1 0

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

7 0

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

(Đang ra)

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

Miu Miura

“Chỉ một lần thôi cũng được… xin hãy làm chuyện ấy với tôi!”

5 57

Rồng bán thân

(Đang ra)

Rồng bán thân

글세포

Một ngày nọ, tôi thức dậy và phát hiện mình đã biến thành một con rồng con.Tôi muốn kiếm tiền nên quyết định bán thân.

9 0

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

235 4297

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

90 11340

201-400 - Chương 315: Tôi sẽ cho anh gặp

Bối rối thật đấy.

Tôi không nhớ là mình đã nói gì, nhưng hiện tại những người khác đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Thế đứa trẻ đó là ai vậy?”

Yu Daon nhìn tôi với vẻ tò mò, và những người khác cũng nhìn chằm chằm vào tôi.

“...”

Tôi có nên nói ra hay không đây.

Nhưng có nói ra thì liệu những người khác sẽ tin vào điều đó chứ?

Rằng có một người ở trong sổ hướng dẫn.

Và người đó thực ra lại chính là bạn của tôi.

Trước hết, điều tôi nói còn khó mà chấp nhận được ngay cả với lẽ thường của những người làm việc tại Cục Quản thúc, và dù cho những người khác có tin lời tôi đi thì chính điều đó cũng là một vấn đề.

Nếu tôi nói rằng có bạn của tôi ở trong sổ hướng dẫn mà tất cả mọi người ở Cục Quản thúc đều xem, vậy thì trước hết xuất thân của tôi sẽ bị nghi ngờ, và hơn thế nữa, nếu có tin đồn lan ra những nơi khác, cuộc sống của tôi sẽ trở nên mệt mỏi hơn rất nhiều.

Không, chỉ trở nên mệt mỏi hơn thôi thì còn may ấy chứ.

Có khi sẽ có nhiều biến cố xảy ra hơn nữa không biết chừng.

“Chắc là tôi đã nói linh tinh do đang mệt mỏi quá thôi”

Nói cách khác, tôi chỉ còn có thể lấp liếm như thể không có chuyện gì.

“Nói dối”

Jang Chaeyeon ngay lập tức đáp lại trong khi nhìn tôi như vậy.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi và chớp mắt.

“Anh đang nói dối”

“Hả…?”

“Khi anh nói dối là sẽ để lộ ra ngay”

Tôi ấy hả?

Tôi nhìn những người khác với vẻ mặt bối rối, và Park Yeeun lắc đầu.

“Có lộ đâu ạ?”

“Có lộ đấy”

“Có lộ”

Rồi Yu Daon và Song Ahrin đồng thời gật đầu.

“...Vậy, vậy sao ạ…”

Và Park Yeeun bối rối nghiêng đầu đáp lại.

Biểu cảm của con bé trông như hoàn toàn không biết gì cả.

“Dù sao đi nữa, do là anh đã nói dối nên bây giờ thì khai hết mọi thứ ra đi”

“Ừm”

“Phải đó”

“Không phải chúng ta đang chơi trò chơi sao?”

Tại sao chúng tôi lại đột nhiên có cuộc trò chuyện này trong khi đang chơi trò chơi vậy chứ.

“Đó không phải là việc quan trọng lúc này”

Nghe tôi nói, Jang Chaeyeon đường hoàng đáp lại, và hai người kia cũng gật đầu.

“Giải thích đi”

“Không, mấy người thực sự nghĩ rằng tôi đang nói dối sao?”

“Ừm”

Tôi chẳng thể nào phản kháng hơn được nữa trước một Jang Chaeyeon trả lời tự tin như vậy.

“...”

Thật sự thì tôi có nên nói chuyện này ra không?

Tôi cho tay vào trong túi áo ngực một hồi và táy máy sổ hướng dẫn.

“Anh Jaehun”

Và rồi, Yu Daon bước đến chỗ tôi đang do dự và nói bằng giọng dịu dàng.

“Tôi không biết rõ là anh Jaehun đang lo lắng về điều gì, nhưng mà không sao đâu”

“Ừm?”

“Có lẽ dù là lo lắng gì đi chăng nữa thì chúng tôi đều có thể lắng nghe hết mà”

Cô ấy khẽ mỉm cười và quay lại.

Song Ahrin thì hừm một cái và lảng mắt đi, còn Jang Chaeyeon thì gật đầu với tôi.

“Nên là đừng lo lắng và hãy nói với chúng tôi đi”

“...”

Yu Daon nhìn chằm chằm vào tôi.

Nếu cô ấy đã nói đến mức này thì…

“...Tôi hiểu rồi”

Tôi thở dài và lấy sổ hướng dẫn ra từ trong túi áo.

Ánh mắt của bốn người họ tập trung vào sổ hướng dẫn, rồi Jang Chaeyeon nhìn tôi.

“Tại sao lại là sổ hướng dẫn?”

“Mọi người…nếu tôi nói rằng sổ hướng dẫn đang sống thì mọi người có tin không?”

“...Có thể tin được mà”

Song Ahrin gật đầu đáp lại sau khi nghe câu hỏi của tôi.

“Thứ đó biết làm người khác khó chịu một cách kỳ lạ, và nó nhất định phải chọn mấy hành động khó gây khó chịu để làm mới được chứ”

Có vẻ là Song Ahrin vẫn còn ghim cái lần mà sổ hướng dẫn sử dụng cô ấy trong sự kiện Trưởng Đoàn kịch.

“Ừm, đôi khi cũng có những lúc tôi nghĩ rằng sổ hướng dẫn đang sống”

Yu Daon cũng trả lời trong khi đặt ngón tay lên má.

“Kiểu là, đôi khi cũng có mấy chuyện như vậy mà. Lần trước trên núi khi mà nó không nghe theo anh Jaehun chẳng hạn”

“À”

“Ngoài lần đó ra thì đôi lúc sổ hướng dẫn cũng tùy ý tự mở nữa”

Jang Chaeyeon bổ sung cho lời của Yu Daon từ phía sau.

Giờ nghĩ lại, cô ấy cũng đâu có ý định giấu giếm gì.

“Ừm, mà, vậy thì tôi sẽ giải thích trong khi cho rằng mọi người đã biết đại khái rồi nhé. Sổ hướng dẫn đang sống”

“Ra là vậy”

“Ra thế…”

“Thì ra là vậy…”

Ba người họ gật đầu.

“Và người bạn khi xưa của tôi đang ở trong đó”

“...Chuyện đó có hơi kỳ lạ nhỉ”

“Vâng…?”

“Con gái sao?”

Song Ahrin, Yu Daon, và Jang Chaeyeon đều có một phản ứng khác nhau.

“Dài dòng lắm, với cả tôi cũng không biết chính xác tại sao lại thành ra được thế, nhưng dù sao thì chuyện là như vậy đấy”

Ba người kia thoáng trao đổi ánh mắt trước lời của tôi.

Trong khi đó, Park Yeeun nhìn tôi rồi vỗ tay à một cái.

“Lẽ nào đó là đứa trẻ đáng yêu mà em gặp được khi đó sao ạ?”

“Đứa trẻ đáng yêu?”

“...”

“Uầy…”

Ba người kia nhìn tôi với ánh mắt bối rối.

“Tôi không biết chính xác là mấy người đang nghĩ gì nhưng trước hết thì không phải là như vậy”

Tôi vội vã giơ tay lên để chứng minh sự vô tội của mình với ba người kia rồi tiếp tục giải thích chậm rãi.

Về sổ hướng dẫn đột nhiên tùy ý tự di chuyển vào một ngày, rồi là người đã đi ra từ nó.

Và không phải bất cứ người nào mà lại chính là bạn của tôi.

Nghe tôi nói, vẻ mặt của ba người đang lắng nghe càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.

“Vậy nên vào lần chúng ta đến ngọn núi, sổ hướng dẫn đã dỗi và—”

“Đợi đã”

Trong khi tôi đang nói, Song Ahrin liền giơ tay lên và ngắt lời tôi.

“Vậy nếu cho rằng quyển sổ hướng dẫn đang sống, thế mấy quyển sổ hướng dẫn mà chúng tôi đang cầm cũng giống vậy sao?”

“Ừm…”

“Bởi vì việc như vậy chưa từng xảy ra với tôi”

“Thì cô Ahrin đâu phải bạn của đứa trẻ đó”

“Không, đúng là vậy thật, nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói”

Song Ahrin lắc đầu.

“Chúng ta đều biết rằng tất cả sổ hướng dẫn được cấp cho bởi Cục Quản thúc đều sử dụng chung một tiêu chuẩn và được cập nhật đồng thời nhỉ”

“Ừm”

“Nói cách khác, quyển sổ hướng dẫn mà anh đang giữ giống như bản thể chính của tất cả những quyển sổ hướng dẫn khác nhỉ”

“...Hừm…”

Câu hỏi của Song Ahrin khiến tôi phải băn khoăn một lúc.

Bởi vì đó là một câu hỏi mà tôi không thể trả lời chắc chắn.

Không có cách nào để có thể biết được biết quyển sổ hướng dẫn này là bản thể chính hay là không cả.

“Trước hết, tôi cũng đã làm việc ở Cục Quản thúc được một thời gian khá dài nhưng sổ hướng dẫn chưa từng tùy ý tự cử động bao giờ cả. Dù vậy, nó đúng là có khiến tôi bị đau đầu khi cần tìm đọc”

Song Ahrin lẩm bẩm, và Jang Chaeyeon nghe vậy cũng gật đầu.

“Hơn nữa tôi cũng có nghe được rằng việc cập nhật sổ hướng dẫn không hề dễ đến thế”

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi.

“Bảo sao, tôi đã nghĩ là anh đọc và cập nhật sổ hướng dẫn quá dễ dàng, hóa ra lý do là đây à”

“...”

“Xét theo một cách nào đó, anh chính là chủ nhân của một trong những dị thể quản thúc quan trọng nhất ở Cục Quản thúc đấy”

“Tôi thì giống như là bạn bè hơn là chủ nhân”

“Trước hết thì bây giờ anh đang là chủ sở hữu”

Song Ahrin lắc đầu lẩm bẩm như thể thật sự không muốn chấp nhận lời nói rằng chúng tôi là bạn bè.

“Dù sao đi nữa, đây đúng thực không phải là chuyện ta có thể nói ở bất cứ đâu”

“Ừm”

“Nếu có chuyện gì xảy ra thì anh Jaehun có thể sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý”

Ai mà ngờ được là sẽ có ngày tôi thấy được ba người họ cùng có chung một ý kiến khi vẫn còn sống cơ chứ.

“Cái biểu cảm đó là sao đây?”

“Không, chỉ là tôi hơi cảm động thôi ấy mà”

“Nói gì vậy?”

Song Ahrin chau mày rồi nhắm mắt lầm bẩm.

“...Nhưng mà lần này thì tôi sẽ không xóa ký ức đâu. Như vậy ổn chứ?”

“À, ừm. Không sao đâu”

Tôi là người đã quyết định nói ra mà.

“Được rồi. Với cả, người bạn đó là một người như nào với anh thế?”

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi, và Jang Chaeyeon cùng Yu Daon cũng ngẩng lên nhìn tôi.

“Ờm…”

“Một người quan trọng sao?”

“Quan trọng…? Cái gì đấy mơ hồ hơn nhỉ”

“Mơ hồ nghĩa là sao? Còn hơn cả quan trọng ấy hả?”

“Không, cô Ahrin. Đừng vội nhảy đến kết luận chứ”

Khi còn nhỏ thì bạn bè chỉ là bạn bè thôi, rốt cuộc có thể có thêm cảm xúc gì nữa chứ?

“Ừm, chúng tôi chỉ là bạn thân thôi”

“...”

“...”

“...”

Ba người kia nhìn chằm chằm vào tôi, và Park Yeeun gõ gõ vào tay tôi.

“Anh trai”

“Ừm”

“Chúng ta có chơi tiếp không ạ?”

“...”

Bầu không khí hiện tại không phù hợp để chơi cho lắm.

Đến mức này thì có cảm giác như ba người kia ghét sổ hướng dẫn ấy nhỉ.

“Dù sao thì cô ấy dường như cũng không thể ra ngoài đâu, vậy nên đừng lo quá…”

“Có gì mà phải lo chứ”

Song Ahrin cười khẩy trước lời của tôi, và Yu Daon cũng nở một nụ cười tươi tắn theo cô ấy và đáp lại.

“Ngược lại, tôi còn mong được gặp cô ấy một lần ấy chứ”

“Ừm, tôi cũng vậy”

Có nhất thiết phải vậy không?

Tôi nhìn ba người họ với vẻ mặt bối rối, nhưng cả ba chỉ cười mà không nói gì.

“Vậy thì trước mắt cứ dừng trò chơi ở đây và…”

“Sẽ dừng sao?”

Ngay khi tôi vừa nói xong, Jang Chaeyeon liền nhìn chằm chằm vào tôi.

“Ừ, ừm…”

Tôi nhìn vào cây búa đồ chơi rồi từ từ đặt nó lại vào trong cái hộp.

May mắn là không có chuyện gì xảy ra cả.

“Trước hết thì chúng ta cứ tạm dừng ở đây đã nhỉ?”

Bầu không khí cũng đã trở nên hơi kỳ lạ rồi mà.

Ba người kia nhìn nhau, và ngay lúc đấy, Jang Chaeyeon từ từ cất lời.

“Vậy thì cho tôi mượn chút thời gian của anh đi”

“À, ừm. Mà…cũng không có vấn đề gì cả”

“Tôi có chuyện muốn nói”

“Chuyện gì?”

Người hỏi câu đó không phải tôi mà là Song Ahrin.

Cô ấy khoanh tay nhìn chằm chằm vào Jang Chaeyeon, và Jang Chaeyeon đối mặt với Song Ahrin rồi nghiêng đầu.

“Cô không cần biết”

“Hửm, tại sao? Cô định làm gì?”

“Không cần biết”

“Này, đừng có đi. Anh định đi gặp một đứa ngay cả việc định làm cũng không nói để làm gì?”

“Không, cô Chaeyeon chỉ hỏi mượn chút thời gian của tôi thôi mà, cô ấy đâu có gọi tôi đến nhà cô ấy”

“Ừm, tôi sẽ không gọi anh đến nhà mình đâu”

Jang Chaeyeon gật đầu trước lời của tôi, và Song Ahrin đánh mạnh vào ngực mình như thể bức xúc.

“À, thật là! Đủ rồi. Đừng nói nữa. Anh đấy, nếu có chuyện gì xảy ra khi anh trở lại thì tôi thực sự sẽ không để yên đâu”

“Tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi sẽ cẩn thận do cô Ahrin đã nói là sẽ không để yên”

Tôi đáp lại Song Ahrin rồi nhìn Jang Chaeyeon, và cô ấy gật đầu.

“Được rồi, đi theo tôi”

Rồi cô ấy chậm rãi đi ra khỏi cửa.

“Đi cẩn thận nhé!”

Tôi đi theo Jang Chaeyeon, để lại lời chào trong trẻo của Yu Daon ở sau.

“Nhưng mà chúng ta đang đi đâu đây?”

“Cứ đi theo đi”

Jang Chaeyeon bước đi mà không nói gì, và tôi cũng tiếp tục đi theo cô ấy.

“Thật ra, tôi đã nghe được từ một tôi khác”

Quan sát giả sao?

“Nhắc mới nhớ, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy rồi nhỉ?”

“Tôi đang định cho anh biết về chuyện đó đây”

Jang Chaeyeon mở cửa một cách quen thuộc.

Một tấm bảng mà tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó xuất hiện, và chính khoảnh khắc đó, một tiếng chuông cảnh báo đột ngột vang lên trong đầu tôi khi Jang Chaeyeon đóng cửa lại.

-Cạch.

“...”

Jang Chaeyeon ngồi xuống sàn và nhìn chằm chằm vào tôi.

4cc736d3-acc7-4416-b7ce-396908b8272e.jpg

“Tôi sẽ cho anh gặp cô ấy”

Cô ấy nhìn tôi trong khi vuốt tóc của mình.