Đến lúc này thì không phải Trưởng Chi nhánh đã coi chúng tôi như một phòng ban có thể được sử dụng để đánh giá dị thể quản thúc rồi sao?
Tôi chìm vào suy nghĩ trong khi nhìn vào cây búa đồ chơi, và Yu Daon cầm nó lên.
“Lần này lại là cái gì nữa đây?”
“Chưa gì đã có cảm giác chẳng lành rồi”
“...”
Jang Chaeyeon và Song Ahrin lo lắng nhìn Yu Daon đang cầm cây búa đồ chơi.
“Trưởng phòng, liệu thứ này……Trưởng phòng?”
Và Trưởng phòng cũng đã biến mất không một dấu vết từ bao giờ.
Đúng là loạn thật mà.
“Tôi sẽ đọc tờ hướng dẫn thử xem”
Rồi Yu Daon bắt đầu đọc tờ hướng dẫn như thể chẳng bận tâm gì đến lo lắng của chúng tôi.
“E hèm, thứ này được gọi là Kéo Búa Bao, Búa đồ chơi Vui vẻ”
Ngay từ cái tên đã thấy hơi đáng lo rồi.
“Có luật gì không?”
“Vâng. Tôi sẽ đọc ngay đây”
Yu Daon hắng giọng rồi lại bắt đầu đọc tờ hướng dẫn.
“Nếu ta dùng cây búa đồ chơi này đánh vào đầu người khác thì họ sẽ ngay lập tức nói ra những gì đang nghĩ khi đó”
“Mau trả nó lại về chỗ cũ mau lên. Đây là một dị thể quản thúc nguy hiểm lắm đấy”
“Rốt cuộc bây giờ cô Ahrin đang nghĩ gì mà lại bảo thứ này nguy hiểm vậy?”
“Im đi. Tôi không muốn người khác đọc suy nghĩ của mình”
“Cô đọc suy nghĩ của người khác còn gì”
“Cô mà không im miệng ngay bây giờ là tôi sẽ khiến cô nhảy tap đến hết đời đấy, nên là im đi Tóc Trắng”
Song Ahrin và Jang Chaeyeon gầm gừ lẫn nhau, và tôi nhìn hai người họ rồi quay sang Yu Daon.
“Trước hết do không biết chuyện gì có thể xảy ra nên chắc chúng ta chỉ đọc đến đó thôi nhỉ, cô Daon?”
Nghe tôi nói, Yu Daon lẩm bẩm với giọng bối rối rồi tiếp tục đọc tờ hướng dẫn.
“Cái đó, tôi không muốn đọc nhưng hình như vẫn bị bắt phải đọc tiếp…”
“Đúng là điên thật mà”
Song Ahrin thở dài, và Jang Chaeyeon cũng bắt đầu thả lỏng tay.
Mặc dù thứ này được gọi là Hộp Vui nhộn nhưng chúng tôi đều có cảm giác như thể đang chuẩn bị cho chiến tranh vậy.
“Để có thể đánh vào đầu người khác với cây búa đồ chơi này, ta nhất định phải chơi kéo búa bao, và chỉ có người chiến thắng mới được quyền đánh vào đầu đối phương”
“...”
Jang Chaeyeon nhìn tôi và những người khác với vẻ mặt khó xử, và Song Ahrin cùng Park Yeeun cũng chia sẻ ánh mắt khó chịu.
“Người thắng trò kéo búa bao nhiều nhất chắc chắn sẽ nhận được một món quà nhỏ từ cây búa đồ chơi. Không may thì sẽ nhận được một cái kẹo, còn nếu may mắn thì sẽ được trao quyền lợi tham gia vào buổi công bố sản phẩm mới mà công ty này cung cấp”
“Quyền lợi?”
“Ừm…Để xem nào. Ở đây ghi là ‘Cửa hàng văn phòng phẩm’?”
Nếu là Cửa hàng văn phòng phẩm thì không phải đó là nơi đã tạo ra trò chơi khi đó à?
Cái mà tôi là Gã đào hoa…
Dù sao đi nữa, tôi đã nhận được một nghề nghiệp rác rưởi và lòng tự trọng của tôi đã tụt giảm nghiêm trọng.
Yu Daon đang ấp úng đọc dòng chữ tiếp tục đọc to tờ hướng dẫn.
“Và do mọi người thường không thích chơi trò chơi sau khi đọc tờ hướng dẫn này, vậy nên chúng tôi đã trao quyền ép những người xung quanh chơi trò chơi”
“Trò chơi sẽ bắt đầu với người đang cầm cây búa đồ chơi. Oái, oái…!”
Đồng thời, Yu Daon nhìn Jang Chaeyeon ở bên cạnh và đưa tay ra.
“Kéo búa bao…!”
“...bao…”
Jang Chaeyeon đưa tay ra để chơi kéo búa bao với Yu Daon, và kết quả đã xuất hiện.
Yu Daon ra búa, còn Jang Chaeyeon ra bao.
Là Jang Chaeyeon thắng.
Rồi như thể đã đoán trước được việc này, Jang Chaeyeon cướp lấy cây búa rồi đánh vào đầu Yu Daon.
-Bíp!
Cùng với một âm thanh dễ thương, Yu Daon cúi xuống trong khi ôm đầu mình.
“Đau lắm sao?”
“...”
“Cô Daon?”
“Tôi, tôi đâu có đánh mạnh”
Jang Chaeyeon trả lời với giọng bối rối, và ngay sau đó, Yu Daon ngẩng lên nhìn Jang Chaeyeon.
“...”
Cô ấy không nói một lời nào cả.
Cô ấy chỉ nhìn Jang Chaeyeon với ánh mắt đầy khó chịu.
Không một ai có thể nói gì trước ánh mắt đó của cô ấy mà chúng tôi nhìn thấy lần đầu tiên.
Tôi cũng vậy, Song Ahrin hay Park Yeeun cũng vậy.
Biểu cảm đó khác xa với nụ cười mà Yu Daon đã luôn thể hiện ra.
Trước ánh mắt đó, Jang Chaeyeon bối rối nhìn Yu Daon một lúc, và Yu Daon đang khó chịu nhìn cô ấy mà không nói gì liền vội vàng vỗ vào má mình rồi cúi đầu xuống.
“Tôi, tôi xin lỗi! Có vẻ là trong khoảnh khắc tôi đã hơi khó chịu vì bị đánh vào đầu. Cô Chaeyeon! Tôi thật sự xin lỗi”
“...”
Nghe lời xin lỗi của Yu Daon, Jang Chaeyeon nhìn cô ấy với vẻ mặt phức tạp rồi lắc đầu.
“Không, đừng bận tâm”
“Tôi, tôi xin lỗi…”
“Không sao đâu”
Jang Chaeyeon lại lắc đầu, và Yu Daon gãi má với vẻ mặt ngượng ngùng rồi đưa cây búa đồ chơi cho Jang Chaeyeon.
“Đây”
“...Tại sao lại đưa cho tôi?”
“Cây búa đã cho tôi biết rằng người chiến thắng sẽ dùng nó”
“...Cây búa đã cho cô biết?”
“Hừm, cô bị đánh thì sẽ biết ngay ấy mà”
Jang Chaeyeon nhận lấy cây búa đồ chơi từ Yu Daon với vẻ mặt ngơ ngác rồi nhìn xung quanh.
Cô ấy nhìn Park Yeeun, nhìn tôi, nhìn Song Ahrin, rồi đi đến chỗ tôi.
“Chơi thôi”
“...Tôi sao?”
“Ừm. Anh”
Tôi cứ tưởng là cô ấy sẽ chọn Song Ahrin chứ không phải tôi cơ, tại sao cô ấy lại chọn tôi chứ?
“Chơi thôi. Kéo búa bao”
“À…”
Trước khi tôi có thể hoàn thành suy nghĩ của mình, Jang Chaeyeon đã bắt đầu chơi kéo búa bao, và tôi cũng luống cuống đưa tay ra cùng với cô ấy.
Jang Chaeyeon ra bao, còn tôi ra kéo.
Là tôi thắng.
Jang Chaeyeon khẽ thở dài, đưa cho tôi cây búa đồ chơi rồi hơi cúi đầu.
“Đánh đi”
Tại sao tôi lại cảm thấy bạo dâm kỳ lạ khi nhìn vào cái đầu tròn của cô ấy nhỉ?
Đừng có suy nghĩ đến mấy thứ kỳ lạ nữa và vung cây búa nào.
Tôi nắm lấy cây búa đồ chơi và đánh nhẹ vào đầu của Jang Chaeyeon.
-Bíp!
Jang Chaeyeon ôm đầu mình cùng với tiếng thoát hơi.
Tôi đâu có đánh cô ấy mạnh đến vậy.
“...”
“...”
Khi tôi nhìn xung quanh, Yu Daon và Song Ahrin đang nhìn Jang Chaeyeon với vẻ mặt căng thẳng.
Tại sao hai người họ lại căng thẳng vậy chứ?
Họ nghĩ rằng cô Chaeyeon sẽ tấn công cả hai à?
Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, Jang Chaeyeon liền nắm lấy tay tôi và kéo mạnh.
“Cô Chaeyeon?”
Và cô ấy ôm chặt lấy tôi.
Trong khoảnh khắc, hương cam quýt thoáng phảng phất, và cô ấy ôm tôi chặt hơn nữa.
Hơi thở của cô ấy khẽ vang lên bên tai tôi, và cô ấy đang vùi mặt vào vai tôi trong khi ôm chặt đến mức cả hai có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau
“Cô, cô, cô, cô Chaeyeon…?”
Tôi cố kìm lại giọng nói run rẩy và gọi Jang Chaeyeon bình tĩnh nhất có thể.
Tôi đang thực sự bối rối đến mức cảm thấy khó có thể chấp nhận tình huống hiện tại.
“...”
Jang Chaeyeon tiếp tục ôm tôi mà không nói gì, và ngay khi tôi cảm giác như mặt mình sắp nổ tung, Song Ahrin liền xen vào giữa hai chúng tôi trong khi hét lên đầy khó chịu.
“Này! Dừng ở đây thôi! Dừng ngay bây giờ! Cô định giữ anh ta đến hết ngày đấy à! Và anh nữa, sao cứ đứng im như thể thích lắm vậy hả!”
Thế cô đang bảo tôi phải tách ra à?
Tôi nhìn Song Ahrin với ánh mắt oan ức, nhưng cô ấy chỉ khịt mũi rồi tách tôi và Jang Chaeyeon ra.
“...Xin, xin lỗi”
Jang Chaeyeon cúi đầu và không thể nhìn vào mặt tôi, và tôi cũng chấp nhận lời xin lỗi trong khi không thể nhìn thẳng mặt cô ấy.
“Không, có gì đâu. Ừm. Việc này cũng có thể xảy ra mà”
“...”
“...”
Bầu không khí im lặng tiếp tục, và Song Ahrin nhìn tôi với vẻ khó chịu.
“Này, còn đứng đấy làm gì nữa hả? Thắng rồi thì mau chọn người chơi cùng đi”
“À, ừm, tôi hiểu rồi”
Dù vậy, may là Song Ahrin đã phá vỡ bầu không khí gượng gạo này
Tôi khẽ thở dài và giơ cái búa lên.
Nên đánh ai đây ta.
“...”
Tôi phải chọn giữa Park Yeeun, Yu Daon, và Song Ahrin.
Tôi nhìn Song Ahrin trong giây lát.
Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang mong chờ điều gì đó.
Rồi tôi quay sang nhìn một người khác.
Park Yeeun đang nhìn chúng tôi như thể đang xem chuyện vui.
Mặc dù là em út, con bé lúc nào cũng lùi về sau quan sát tình hình vào những lúc như này.
Không biết là do dáng vẻ đó của con bé trông có hơi đáng tiếc hay là do tôi đang nghĩ rằng mình không thể là người duy nhất phải chịu khổ nhỉ?
“Park Yeeun, lại đây”
“...Em ấy ạ?”
“Đúng, em”
Trước lời của tôi, Park Yeeun lưỡng lự đi đến.
“Không, tại sao anh lại gọi em mà không phải những người khác chứ…”
“Bởi vì em chỉ đang đứng xem nhiều quá thôi”
“...Em không cần được quan tâm như vậy đâu mà”
“Cái đứa nít ranh đang nói cái gì mà không muốn nhận được sự quan tâm gì đấy. Cứ ngoan ngoãn chơi kéo búa bao đi”
“...Vâng ạ”
Tôi cảm nhận được ánh mắt của Song Ahrin đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau, nhưng tôi chỉ giơ tay lên mà không đáp lại ánh mắt của cô ấy.
“Kéo…búa…bao…!”
“Kéo búa bao!”
Park Yeeun và tôi cùng ra kéo búa bao.
Tôi ra búa, còn Park Yeeun ra bao.
“Thắng rồi!”
Park Yeeun vui vẻ nhảy nhót xung quanh và hét lớn trong khi giơ cả hai tay.
Sau khi chạy xung quanh một hồi, con bé vươn ra nhận lấy cây búa đồ chơi từ tôi.
“Vậy thì em sẽ đánh anh bằng cái này nhé?”
“Được rồi”
Và rồi, Park Yeeun vung cây búa đánh vào đầu tôi.
“Hây!”
-Bíp!
Cây búa đồ chơi chạm vào đầu tôi, và cùng với cơn đau đầu nhẹ thoáng qua, mắt tôi nhắm lại.
Và rồi những suy nghĩ nối tiếp sau đấy.
Những suy nghĩ tôi mà đang có bây giờ lướt qua trước mắt tôi như một thước phim.
Song Ahrin, sổ hướng dẫn, thứ này thứ kia.
Liệu Song Ahrin có ổn không, liệu Yu Daon có bị căng thẳng bởi năng lực của cô ấy không, liệu Jang Chaeyeon sẽ có thể giải quyết ổn thỏa chuyện với Quan sát giả chứ?
Hơn tất cả,
Tôi nghĩ đến đứa trẻ đã khóc trong khi nắm chặt tay tôi.
Liệu cô ấy sẽ hồi phục bình thường chứ?
“...chứ…”
Khi vừa mở mắt, tôi đã đang nói ra lời cuối cùng của mình.
“...”
Tôi nhìn xung quanh.
Những người khác đang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
“Ừm, cái đó…Tôi đã nói gì vậy?”
“...Những lo lắng của anh”
Jang Chaeyeon đã im lặng từ nãy đến giờ lên tiếng.
Rằng tôi đã nói ra những lo lắng về cô ấy, Yu Daon, và Song Ahrin.
“...”
Tôi nhìn ba người họ trong khi dùng một tay che miệng.
Cả ba đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Sao vậy, chẳng lẽ những lo lắng của tôi thực sự có nội dung đến mức phải nhìn chằm chằm như vậy à?
Khi tôi đang dần bắt đầu cảm thấy xấu hổ, Yu Daon liền gãi má với một nụ cười gượng gạo và nhìn tôi.
“Anh Jaehun, nhưng, nhưng mà…”
“Ừm, cô Daon”
“Chuyện là…đứa trẻ đó…? Đó là ai vậy…? Do là vừa rồi anh đã nói như thể rất đau lòng nên…”
“...”
Tôi không biết phải nói gì cả.