Đó là một ngày bình thường tại thủ đô, nơi mà dòng người tất bật đi đến nơi công xưởng, xí nghiệp và văn phòng để làm việc, đóng góp cho một xã hội tươi đẹp. Ở văn phòng hành chính hạt cũng vậy, người đàn ông gầy ốm với bộ quần áo công sở được ủi chỉnh tề ngồi lên chiếc ghế gỗ trước bộ máy gõ chữ của mình.
Ngay sau đó, một người đàn ông to béo cũng bước vào và tươi cười. Căn phòng nhỏ chỉ rộng chừng mười mét vuông của hai người bọn họ chỉ chìm trong tiếng gõ chữ từ máy người đàn ông gầy ốm. Còn người đàn ông to béo, ông ta chỉ ngồi đó và nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật.
Một, hai tiếng trôi qua, người đàn ông to béo mới đứng dậy, một cách khó khăn và mệt mỏi. Ông ta đã tháo chiếc cà ra vát của mình ra và quăng nó lên bàn làm việc, quay sang nhìn người đàn ông gầy ốm vẫn đang tập trung vào chiếc máy gõ chữ của mình.
“Tôi mệt rồi, tôi về trước đây.”
Người đàn ông to béo nói, khiến người đồng nghiệp của ông phải dừng tay lại, ngoái mặt lại một góc chín mươi độ rồi tươi cười.
“Vâng, ông cứ về trước, phần còn lại cứ để tôi làm.”
Nghe thấy thế, người đàn ông to béo chỉ đơn thuần vớ lấy tấm thẻ nhân viên của mình rồi toang bước khỏi phòng, nhưng như chợt ra quên thứ gì đó, ông ta quay lại và bắt gặp một cái nhìn trông đợi từ người đồng nghiệp.
“Vì một xã hội lý tưởng.”
Cả hai đồng thanh khi đưa tay phải lên chào nhau.
Xong, người đàn ông to béo rời khỏi văn phòng, tiến đến khu vui chơi nằm ở phía đông thành phố bằng xe chuyên chở công cộng.
Ông ta được đi xuyên qua con đường huyết mạch của thủ đô, nơi mà những tấm băng rôn, khẩu ngữ được tung bay phấp phới trên những nẻo đường.
“Vì một xã hội lý tưởng.”
“Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu.”
Đưa mắt về phía bên phải, người đàn ông to béo nhìn thấy một tòa nhà màu trắng to lớn. Ông ta biết nơi này, nó chính là Bộ Nhân Sự, nơi đóng vai trò quan trọng nhất cho quốc gia vĩ đại cũng như xã hội này.
"Bộ Nhân Sự luôn biết công việc nào phù hợp nhất với bạn."
Dòng biểu ngữ phất phới trong cơn gió mùa xuân khiến nó trông thật vĩ đại.
…
Chiếc xe chuyên chở công cộng dừng lại ở khu phía đông, hành khách cuối cùng cũng vốn là duy nhất của chuyến xe bước từng bước nặng nề xuống thềm. Ông ta nhìn quanh tìm chốn quen thuộc của mình và nở một nụ cười thỏa mãn khi thấy nó.
Vừa bước vào trong tiệm mát xa duy nhất trên con phố, người lễ tân ngay lập tức kêu tên người đàn ông và tiếp đón nồng hậu. Chỉ trong vòng năm phút chờ đợi ngắn ngủi, người đàn ông to béo đã được đưa vào một căn phòng tối có mùi thơm của tinh dầu, và sự quyến rũ của một người phụ nữ chỉ bằng nửa tuổi ông.
Đó là một tiếng tuyệt vời nhất của ông ta. Từ mát xa khỏe, xông hơi và những dịch vụ khác, tất tần tật ông ta đều được thỏa mọi nhu cầu. Khi rời đi, ông ta cũng không khỏi đưa một tay lên chào.
“Vì một xã hội lý tưởng.”
…
Thoắt cái đã đến trưa, lúc này mọi người từ những văn phòng bước ra ngoài và đi đến căn tin công cộng gần nhất nơi mình làm. Trừ người đàn ông to béo và những người bạn “ăn” của ông ta, họ gặp nhau trên chiếc xe chuyên chở công cộng và vui vẻ trao nhau những lời hỏi thăm cùng chia sẻ chút ít về cuối tuần của mình.
Họ kể nhau về những thú vui, những bữa ăn xa hoa và khen ngợi xã hội mà mình đang sống.
“Nếu xã hội này không tồn tại, chúng ta sẽ không bao giờ có được những thứ này, một cách dễ dàng.”
Ai cũng đồng ý trước ý kiến của người đàn ông làm việc ở văn phòng hành chính hạt. Và đương nhiên, ngay sau đó họ giơ một tay phải lên:
“Vì xã hội lý tưởng.”
Chiếc xe chuyên chở dừng lại, người đàn ông to béo bước xuống và đi vào một tiệm đồ cay. Nơi này vốn không có quá nhiều khách đến vào một ngày trong tuần nên họ sẽ có dịch vụ phục vụ cá nhân. Điều đó có nghĩa là người đàn ông to béo sẽ được ngồi đối diện một đầu bếp chuyên nghiệp, thoải mái yêu cầu bất kì món ăn nào mình muốn mà có trong thực đơn.
Hôm nay ông ta được phục vụ bởi một người phụ nữ trung niên có một cái trán cao và miệng rộng. Đó là đầu bếp trưởng của nhà hàng và hôm nay cô được chỉ định để phục vụ vị khách đầu tiên đến nhà hàng.
Với tay nghề của mình, người đàn ông to béo ăn hết món này đến món khác mà không hề muốn dừng lại. Ông ta yêu cầu, chỉ vài phút sau, món ăn ông muốn sẽ có mặt, nóng và hấp dẫn đến mức dù cay đến kinh hồn, ông ta vẫn vét sạch.
“Vì một xã hội lý tưởng!”
Họ tươi cười với nhau, và người đàn ông vui vẻ rời khỏi nhà hàng.
Và mọi nẻo đường ông ta đi đến suốt phần còn lại của buổi chiều cũng đều có những tấm băng rôn kêu vang câu nói đó.
…
Đến chiều muộn, người đàn ông mới quay về khu dân cư.
Bước qua chiếc cổng sắt ngoài khu dân cư được treo tấm bảng xanh cùng dòng chữ "Công dân vì xã hội, xã hội vì công dân", ông ta đi đến ngôi nhà thứ tư bên trái từ cổng đi vào.
Và ông ta có khách. Một người đàn ông mặc bộ âu phục được ủi thẳng với dáng người cao ráo và ốm gọn.
Khi nhận thấy chủ nhà đã quay về, người đàn ông kia mới dùng một tay lấy chiếc mũ phớt của mình từ đầu rồi áp nó lên ngực, cuối nhẹ đầu chào.
“Xin chào công dân, tôi là người của Bộ Nhân Sự.”
Nghe thấy thế, người đàn ông to béo định mời người của Bộ vào nhà thì lại nhận một lời từ chối. Vì những gì mà bộ muốn thông báo chỉ là người đàn ông to béo sẽ được chuyển công tác, như mình đã yêu cầu vào tuần trước.
Người đàn ông to béo mừng rỡ và bắt lấy bàn tay chắc khỏe của người đối diện, cám ơn Bộ hết lời cũng như ca ngợi xã hội lý tưởng này.
Ông ta luôn mong muốn có được một công việc nhàn hạ, thậm chí nếu không cần phải làm gì cả và nơi làm việc ở gần nhà hơn thì càng tốt. Nó có vẻ như là một yêu cầu không thể nào thực hiện được nhưng có vẻ như Bộ luôn biết cách để giải quyết như họ vẫn thường nói:
"Bộ Nhân Sự luôn biết công việc nào phù hợp nhất với bạn."
Có vẻ như quá mừng rỡ khiến ông ta trở nên khác với mọi khi. Chưa bao giờ ông ta thấy hứng thú với công việc nhưng ông ta lại hỏi khi nào mình bắt đầu.
“Ngay bây giờ thưa ông, người của Bộ sẽ đưa ông đến nơi ở mới.”
…
Ở một khu dân cư khác nằm cách đó không xa, lúc này đã gần tối muộn thì người đàn ông gầy ốm mới quay về ngôi nhà của mình. Ông ta vuốt mái tóc hai màu trắng đen của mình cho thật chỉnh tề rồi bước vào trong với một chiếc cặp táp nặng trịch.
Ông ta hít lấy một hơi khi cánh cửa nhà vừa mở ra, cố nuốt nước bọt và nói vọng vào trong nhà bếp, nơi người bếp trưởng ở cửa hàng đồ cay đang hấp thứ gì đó.
"Cái mùi này... hôm nay là ngày đặc biệt à?"
Vui vẻ đáp lại bằng một nụ cười mỉm trên môi, người đầu bếp, cũng là người vợ mới đáp:
"Hôm nay là ngày mà con gái chúng ta sẽ nhận một công việc mới. Ở văn phòng hành chính. Vì đó cũng là tin vui nên em mới yêu cầu vài món đặc biệt cho cả nhà."
Cũng cùng lúc đó, cô gái ở tiệm mát xa mở mạnh cánh cửa nhà và bước vào. Cô ta ôm chầm lấy bố của mình rồi như muốn nhảy thẳng bám lên người ông ta. Mọi người vui vẻ trao nhau những lời hỏi thăm về công việc cho đến khi bữa ăn đã được dọn lên.
Người con gái nhanh nhẩu dùng nĩa xiên một ngón tay to béo được rút móng cẩn thận thì người mẹ liền đằng hắng một tiếng.
“Con có quên điều gì không?”
Cô con gái nghe thế liền phì cười, rồi cùng cha mẹ của mình đưa tay phải lên, đồng thanh.
“Vì một xã hội lý tưởng.”