Trans: Zard
Nhìn con em gái nghỉ corona mà thấy ức vler. Trong khi mình phải đi làm còn nó ở nhà bấm máy suốt ngày :<
-------------------
“X-xin đừng! Xin cô hãy tha cho tôi!”
Trên nóc của một tòa nhà cao tầng ở thủ đô hoàng gia.
Một cậu thanh niên sợ hãi hét lên. Anh giờ đang nằm sấp xuống với cơ thể chỉ độc mỗi một màu đen.
Anh chính là một lính bắn tỉa với cây súng ngắm trên tay và đôi mắt đang nhìn qua ống ngắm.
Với hầu hết những người dân ở thế giới này, anh như một kẻ kì lạ. Bởi trên thế giới này, súng ngắm chỉ đơn giản là một thứ không hề tồn tại. Không những vậy, cũng chẳng có ai biết cách để sử dụng nó.
Anh là một trong những thành viên của hội sát thủ. Hội đã trao cho anh khẩu súng này và hướng dẫn anh cách sử dụng.
“Ồ? Biết vậy thì làm nhanh đi. Nó đau lắm đúng không? Nó đau đến nỗi cứ như cái chết đang cận kề bên ngươi luôn phải không?”
Đứng bên cạnh người bắn tỉa ấy là một cô gái trong bộ váy đỏ thẫm với đôi găng tay cùng màu.
“K-không! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!”
“Thế à? Mà, ngươi thấy hành động của ngươi mâu thuẫn lắm không? Ngươi bảo mình không muốn giết hắn, nhưng để thoát khỏi cơn đau này, ngươi lại buộc phải làm vậy. Được rồi, giờ chúng ta hãy thử xem nếu như ngươi định giết hắn trong khi đang nghĩ mình không muốn giết xem sao nào. Cứ coi nó như là đang thử thôi đi.”
Trên người của người lính bắn tỉa ấy có gắn một thiết bị, nó được thiết kế để tạo nên cơn đau thông qua một chiếc điều khiển. Cơn đau hiện giờ trên người anh cực kì khủng khiếp vàcô gái kia nắm toàn quyền điều khiển nó.
“L-làm thế để chi cơ chứ!? Nó chắc chắn sẽ xảy ra đấy!”
Trước đó, cô đã chuẩn bị một tay bắn tỉa không biết gì về mục tiêu của mình xử lí chuyện này.
Nhưng lần này, cách cô thử có hơi chút khác biệt. Cô đã chọn một lính cấp cao trong hội ám sát, và cũng nhờ vậy nên anh đã nắm được chi tiết về mục tiêu ám sát của mình.
“Có lẽ ngươi nói đúng, nhưng nếu chưa thử thì ta sẽ chẳng bao giờ biết được. Công việc này sẽ không thể thành công nếu như chúng ta chưa có đủ thông tin về hắn ta. Mà này, ta đang nghĩ đến chuyện tăng cơn đau đến mức đủ để giết ngươi. Và nếu ngươi đằng nào cũng chết thì tại sao lại không nhanh chóng kết thúc nó để chấm dứt nỗi đau đớn này cơ chứ?”
Cô chầm chậm tăng cấp độ cơn đau trên thiết bị điều khiển của mình. Tất nhiên cô vốn đã không định giết anh. Thế nhưng nếu cơn đau cứ tiếp tục tăng dần thế này thì anh sẽ sớm đến giới hạn.
“...Cô không sớm thì muộn cũng sẽ bị vứt bỏ thôi! Công việc mà sếp giao cho cô chỉ có lập kế hoạch mà thôi! Cô có hiểu thế là sao không hả!?”
“Ta biết chứ. Nếu ai đó định giết hắn ta, người đó sẽ chết. Vậy câu hỏi bây giờ là: cái quan hệ nguyên nhân kết quả đó mạnh đến nhường nào? Nếu ai đó yêu cầu giết hắn ta thì liệu tên đó có chết luôn hay không? Nếu ai đó bắn hắn bằng một khẩu súng thì người bóp cò sẽ chết phải chứ? Nhưng giờ ví dụ một con robot được lập trình để truyền đạt mệnh lệnh. Vậy nếu nó yêu cầu giết hắn thì ai sẽ chết? Nó hay người ra lệnh? Hay là trường hợp có ai đó đặt bẫy mà không hề có ý định giết hắn thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn vô tình rơi vào bẫy? Nói tóm lại thì chừng nào ta còn chưa biết câu trả lời thì ta cũng cần phải cẩn thận hết mức có thể chứ đúng không?”
“Và cô chấp nhận chuyện đó sao!?”
“Đó là mệnh lệnh của sếp nên chịu thôi chứ sao.”
Người đứng đầu của Ám Viên, Miyanaga Ryosuke. Nhằm để củng cố sự an toàn của mình, anh đã không tham gia vào vụ ám sát Takatou Yogiri.
Trên thực tế, chỉ những ai có hành động mang sát ý mới phải chết nên cũng không cần thiết để anh phải làm vậy. Thế nhưng chỉ để an toàn, anh vẫn lệnh cho cô gái trẻ này thực hiện kế hoạch ám sát và được phép chọn bất kì cấp dưới nào cô muốn.
“A-aaagh!”
Hét lên một lần nữa, cậu thanh niên đã đến giới hạn của mình. Không chịu nổi cơn đau thêm nữa, anh lập tức đặt ngón tay vào cò súng. Và ngay giây phút đó, anh đã không còn cử động được nữa.
Đối phương đã kích hoạt năng lực của mình.
Việc này cũng không hề tốt chút nào. Có vẻ như dù tâm trí có ra sao thì ngay khi bạn định giết cậu, bạn sẽ chết.
Thế nhưng cô gái ấy vẫn không nản chí. Cô vốn đã không trông mong gì từ cậu thanh niên kia ngay từ đầu. Bởi lẽ, cậu cũng chỉ là một phần của cuộc thử nghiệm.
Cô nhìn về phía mục tiêu từ trên nóc nhà. Cậu trai thường di chuyển một mình hôm nay lại bỗng đi cùng với một cô bé dạo quanh thành phố. Cậu trông có vẻ đang rất vui.
Họ chỉ cách cô ba trăm mét. Một người bình thường sẽ không thể tìm được ai đó với khoảng cách xa như thế chỉ bằng mắt thường, thế nhưng với cô gái váy đỏ này thì chuyện đó không thành vấn đề. Đó là bởi cô là một cỗ máy hình người, một cá thể được Ryosuke tạo ra với năng lực độc nhất cho phép anh nhân bản mọi thứ.
Nếu cứ lặp đi lặp lại mọi chuyện kiểu này thì sẽ rất vô nghĩa. Cô gái bắt đầu chạy các thuật toán trong đầu mình. Cô tính toán khả năng có thể thành công giết chết mục tiêu. Thử mọi cách có thể để tiếp tục cuộc thử nghiệm này.
“Giờ nhắm vào đứa con gái đi.”
Qua bộ đàm, cô gái người máy ra lệnh cho một tay bắn tải cô đã chuẩn bị trên một tòa nhà khác.
-------------------------
Người đứng đầu của Ám Viên, Miyanaga Ryosuke đang nhìn vào một số màn hình được đặt thẳng hàng trong phòng làm việc trên tầng hai của tiệm bán hoa anh đang điều hành. Trên một bộ khung nhiều ô được đặt trên bàn làm việc của anh, những chiếc màn hình trải dài quanh chiếc ghế của Ryosuke.
Tất cả đều trông rất kì lạ nhưng đó là bởi chúng được tạo nên nhờ năng lực nhân bản của Ryosuke. Ryosuke sở hữu một kĩ năng với cái tên Mô Phỏng. Nó cho phép anh copy một thứ gì đó ở thế giới cũ của mình và tái tạo lại nó.
Mỗi chiếc mà hình đều đang chiếu trực tiếp cảnh tượng ở thủ đô hoàng gia. Hình ảnh được thu lại nhờ những chiếc camera an ninh được cài đặt ở vô số vị trí trong thành phố.
Mục tiêu của anh, Yogiri Takatou, đang được chiếu toàn cảnh trên một chiếc màn hình.
Cho tới giờ, cậu chỉ toàn đi loanh quanh khắp thành phố mà không làm gì, thế nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay, cậu đi cùng một người nữa. Bạn đồng hành của cậu trông khá xinh đẹp, và khả năng cao là hai người họ đang đi hẹn hò.
Giữa hai người họ trông vẫn còn thoang thoảng cảm giác xa cách nhẹ. Với những người qua đường không biết gì, đó quả thực là một cảnh tượng ấm lòng, nhưng với Ryosuke thì đó không khác gì cảnh một con quái vật và một đứa ngốc không nhận ra mình đang trong tình cảnh nguy hiểm như thế nào.
Ryosuke quan sát người cấp dưới của mình liên lục tiến hành quá trình thử nghiệm và sửa lỗi của cô nhằm hoàn thành nhiệm vụ.
Làm theo những gì được ghi trong yêu cầu, anh đã bắt đầu bằng việc ra lệnh cho cấp dưới của mình thi hành công việc này. Họ đã định giết cậu rtai bằng một trong những khẩu súng được tái tạo lại của Ryosuke.
Thế nhưng, người cấp dưới được huấn luyện kĩ càng đó lại đột nhiên chết trên nóc của một tòa nhà cách mục tiêu một khoảng khá xa. Họ đã chết trong tư thế nằm sấp, với đôi mắt đang nhìn qua ống ngắm. Họ đã chết ngay khi vừa ngắm vào mục tiêu.
Ryosuke đã rất hoang mang khi lần đầu nhìn thấy chuyện khó tin này. Cùng lúc đó, anh cũng hiểu được lí do vì sao yêu cầu này lại bảo anh cần phải để cho cấp dưới của mình lo chuyện này.
Ngay cả khi đứng ở khoảng cách xa, cậu vẫn có thể nhận ra mình đang bị tấn công và lập tức phản công lại.
Cậu rõ ràng là một tồn tại nguy hiểm mà nếu có thể, cần phải lập tức diệt trừ. Ryosuke bỗng cảm thấy yêu cầu này càng lúc càng thú vị, thế nhưng anh vẫn lệnh cho một cấp dưới khác hành động.
Đó không phải lệnh giết. Anh chỉ đơn thuần ra lệnh cho họ điều tra, cho họ chút thông tin về tình hình và bảo họ hãy hành động nếu như cảm thấy mọi chuyện đã ổn.
Sau đó, Ryosuke ngồi lại và tiếp tục quan sát.
Nếu bạn nhắm vào cậu và định nhấn cò, bạn chết.
Nhưng nếu chỉ nhắm không, bạn sống.
Nếu bạn có cài chốt an toàn trước khi bắn, bạn sẽ không chết dù cho có bóp cò với ý định giết cậu.
Bạn cũng sẽ không chết nếu như chỉ bắn đâu đó gần cậu.
Nếu bạn cảm thấy mình thông minh và định chơi trò ‘vô ý’ bắn trúng cậu mà không ngắm gì, thì dù bạn có định giết cậu hay không, bạn vẫn chết.
Mìn cũng sẽ không nổ khi cậu đạp lên nó, và người đặt nó cũng sẽ không chết. Thay vào đó, quả mìn cứ thể vỡ ra.
Nếu cùng lúc nhiều người định xông vào giết cậu. Tất cả những ai mang sát ý với cậu đều sẽ chết không một lời giải thích.
Còn khi cậu bị tấn công bằng ma thuật, kết quả sẽ hơi khác một chút. Nếu bạn buộc phải niệm phép để thi triển ma thuật, thì bạn sẽ chết ngay trước khi kịp nói từ cuối cùng của câu chú. Khi bạn cần dùng trượng để thi triển ma thuật thì bạn sẽ chết ngay khi định sử dụng ma thuật.
Nếu bạn sử dụng ma thuật diện rộng tầm xa, thì dù có nhắm vào cậu hay không, bạn vẫn chết. Điều đó cũng áp dụng với những pháp sư không biết rằng cậu đang ở đó.
Nếu bạn cài bom vào một người dân nào đó, nó sẽ chỉ đơn giản tịt ngòi khi họ lại gần cậu.
Nếu bạn làm sập một tòa nhà gần cậu, cậu sẽ đơn giản cảm nhận được rằng mình đang gặp nguy hiểm và rời khỏi đó. Thậm chí nếu bạn đặt sao cho cậu không kịp thoát, thì lúc đó cậu chỉ đơn giản né tất cả những mảnh vụn cách dễ dàng.
Độc cũng không hề có tác dụng. Nếu bạn trộn nó vào thức ăn của cậu, cậu sẽ nhận ra và không ăn nó. Khi cậu sắp bị dính phải một loại khí độc không màu, thì khí đó sẽ bị phá hủy dưới góc độ hóa học.
Ban đầu, Ryosuke đã nghĩ cậu sẽ phản ứng với bất cứ sát ý nào nhắm vào mình, thế nhưng giờ anh lại nghĩ điều đó là không đúng.
Ít ra ở mức cơ bản nhất, có vẻ như nó sẽ kích hoạt khi mạng sống của cậu bắt đầu có nguy cơ gặp nguy hiểm, và nếu có thì nguyên nhân gây ra thứ nguy hiểm đó sẽ lập tức chết đi hoặc bị phá hủy.
Khả năng phản ứng với đòn tấn công ở khoảng cách xa cũng nhanh đến mức như thể nó là tự động.
Họ vẫn chưa thử tấn công tầm gần thế nhưng kết quả rồi cũng chắc chắn sẽ như vậy. Đồng thời việc bỏ lại xác chết cũng sẽ tăng nguy cơ bị phát hiện, vậy nên cấp dưới của anh thậm chí không dám thử.
Mặt khác, họ đang tiến hành cuộc điều tra thứ hai, tìm cách để bảo vệ trước năng lực tức tử của cậu, thế nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả gì.
Dù là bộ giáp từ thế giới trước hay bộ giáp huyền thoại của thế giới này đều không thể chống lại năng lực của cậu. Nâng khả năng kháng ma pháp của bộ giáp, nâng khả năng kháng hiệu ứng tức tử, hay thậm chí dùng cổ vật bảo vệ để chịu đòn tấn công thay cho người dùng. Tất cả đều thất bại. Tất cả đều vô dụng.
Tất cả đều sẽ chết.
Không một dấu vết để lại trên cơ thể, thế nên nguyên nhân cái chết vẫn chưa rõ.
Đến cuối cùng, việc hoàn thành được yêu cầu này càng lúc càng xa rời thực tế, thế nhưng Ryosuke lại không mấy lo lắng. Dù cho đối phương là một con quái vật khủng khiếp đi chăng nữa, Ryosuke vẫn không quá cảm thấy sợ hãi năng lực của cậu.
Mục tiêu tuy có thể phản công nhưng đồng thời cậu cũng không biết chính xác vị trí của kẻ bị giết.
Thay vào đó, cậu có vẻ chỉ biết được phương hướng của đòn tấn công, và bởi cấp dưới của Ryosuke luôn luôn tấn công ở khoảng cách xa nên họ cũng có thể lập tức rút lui nếu như việc ám sát thất bại. Không những vậy, cậu cũng sẽ không đời nào biết về sự tồn tại của Ryosuke.
Nói cách khác, Ryosuke luôn có cách thoát trong trường hợp tệ nhất.
Tất nhiên, sẽ là nói dối nếu bảo anh không hề lo lắng chút nào, dù rằng Ryosuke không giờ chịu thừa nhận nó.
Cuộc đời của anh như một nhà ngục. Tất cả đều quá buồn chán với anh. Đó là lí do vì sao anh luôn theo đuổi sự thú vị. Đó là chính là lí do đã dẫn anh đến con đường sát thủ này.
Mặc cho sự vô lí khi giết mục tiêu này, anh vẫn cứ tiếp tục.
Nếu anh từ bỏ nhiệm vụ thú vị này và trở về với những giấc mơ về sự vui thú, anh sẽ chẳng bao giờ có thể nghiêm túc làm việc được nữa.
Ít nhất, đó là những gì anh tự nhủ với chính mình. Anh không thể viện ra bất kì cái cớ nào để từ bỏ nhiệm vụ, thế nên anh đơn giản không chấp nhận sự lo lắng của mình.
Và rồi, Ryosuke đã tự tô vẽ thứ cảm xúc lo lắng này bằng sự tò mò. Anh bình tĩnh hít thở, tự nhủ rằng đây chính là sự vui thú mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay.
“Chà, không biết mọi chuyện giờ sao rồi nhỉ?”
Nhằm theo dấu mục tiêu đang di chuyển quanh thành phố của mình, Ryosuke liên tục cập nhập hình ảnh từ những camera an ninh ở vị trí thích hợp. Thế nhưng Yogiri không phải lúc nào cũng nằm trong tầm nhìn của camera.
Để khắc phục chuyện này, luôn có một màn hình chiếu từng đường đi nước bước của cậu, đó là nhờ một chiếc drone nhỏ luôn bám theo sau cậu.
Nó đang bay tận trên bầu trời để không ai có thể phát hiện, dù vậy khả năng thu âm giọng nói của những người dân trong thành phố vẫn rất tốt.
Hai người họ có vẻ đang hướng về phía khu vực bị phá hủy bởi một thảm họa bí ẩn.
Vô số những bức tường hình tam giác, những tòa nhà bị phá hủy dần hiện ra trên màn hình.
Hai người họ dừng tại trung tâm của thảm họa, nơi đó đã xuống cấp đến mức không còn gì ngoài gạch vụn.
Anh đã đặt vài camera giám sát tại nơi này, thế nhưng xét theo tình hình bây giờ thì rõ ràng chúng không còn có thể hoạt động được nữa. Camera của chiếc drone là thứ duy nhất quan sát họ bây giờ.
『Giờ nhắm vào đứa con gái đi.』
Một giọng nói đột nhiên từ đâu phát ra. Đó là mệnh lệnh của người cấp dưới của anh qua bộ đàm.
“Nhắc mới nhớ, chúng ta chưa bao giờ thử cách đó nhỉ?”
Anh trước đó chỉ toàn tấn công những người xung quanh cậu với hi vọng cậu cũng sẽ bị vạ lây.
Thế nhưng giờ nếu anh hoàn toàn lờ đi cậu và chỉ nhắm vào những người xung quanh cậu thì sao? Liệu cậu có sử dụng sức mạnh của mình để phản công không? Họ sẽ khám phá ra được điều gì đó trong cuộc thử nghiệm này.
Một trong những sát thủ của anh đã khai hỏa.
Mục tiêu đã phản ứng bằng cách ôm lấy cô gái, bảo vệ cô khỏi viên đạn.
Ryosuke lập tức kiểm trâ màn hình đang chiếu tên bắn tỉa đã bắn phát súng đó.
Vẫn chưa chết.
Nói cách khác, cậu có thể phát hiện đòn tấn công nhằm vào những người xung quanh cậu nhưng lại không sử dụng sức mạnh để phản công.
“Giờ đây mới là thứ mà chúng ta đang c--!?”
Ryosuke đột nhiên trở nên câm nín. Anh không thể tin vào mắt mình, một ninja đã xuất hiện phía sau tên bắn tỉa.
Một tên ninja trong bộ đồ màu đỏ lòe loẹt. Tên đó đã xuất hiện phía sau tên bắn tỉa và lập tức trói hắn lại.
“Chết tiệt!”
Ryosuke vội vã đứng dậy.
Tên ninja đó chắc chắn đã hợp tác với mục tiêu của anh. Anh không thể hình dung cảnh tên ninja này chỉ vô tình xuất hiện ở đây và bắt lấy cấp dưới của anh. Nó chỉ chứng tỏ một điều. Tất cả mọi thứ đều đã được sắp xếp nhằm tìm kiếm vị trí của tên bắn tỉa.
Nhưng làm sao hắn biết?
Ryosuke ban đầu có băn khoăn không hiểu sao nhưng rồi anh lập tức quên đi. Khả năng cao là họ đã tìm được vị trí của tên bắn tỉa thông qua đường đạn của hắn.
Ryosuke liền bình tĩnh lại. Anh không việc gì phải sợ cả. Cấp dưới của anh không thể khai ra bất cứ thứ gì có thể lần ra anh cả. Vốn dĩ ngay từ đầu họ đã không biết gì về trưởng hội của Ám Viên rồi.
Họ không hề biết về cửa hàng hoa lẫn tên của Ryosuke. Thậm chí trong trường hợp tệ nhất, cậu cũng chỉ có thể tìm ra cô người máy mà anh đã ủy thác việc ám sát cho. Dù chuyện đó có xảy ra đi chăng nữa thì cũng không khiến anh phải lo lắng. Cô người máy đó chỉ là một trong những cỗ máy của anh. Cô chắc chắn sẽ không khai ra thông tin gì về anh.
Và thế, Ryosuke cuối cùng cũng quyết định sẽ từ bỏ.
Việc phải rút lui khiến anh cảm thấy khó chịu, nhưng anh cũng không thể làm gì. Sẽ không có gì tốt với Ryosuke nếu như bị cậu phát hiện cả.
Khi Ryosuke đã bình bình tĩnh ngồi lại ghế, anh đột nhiên nhận ra thứ gì đó vốn dĩ không thể xảy ra.
Chiếc drone đã bị phát hiện.
Cậu đang nhìn chằm chằm vào anh qua màn hình.
Chiếc camera duy nhất anh dùng để quan sát mục tiêu của mình là từ chiếc drone đang bay trên trời. Điều đó đồng nghĩa với việc mục tiêu đã biết về chiếc drone và đã phát hiện ra vị trí của nó.
『Mày liệu hãy cứ ở yên đó đi. Tao sẽ tới chỗ mày ngay đây.』
Từng từ một đều được truyền rõ qua chiếc drone và lập tức sau đó, màn hình trở nên tối đen.
-----------------
Zard: Các bạn có lòng hảo tâm xin hãy donate giúp đỡ mình nuôi vợ con tại ví momo: 0833636631