Trans: Zard
---------------------
Quả nhiên, Yogiri trông rất bình yên khi cậu ngủ trên đùi Tomochika.
Tomochika trông có vẻ hơi khó chịu, nhưng một phần nhỏ trong cô lại cảm thấy tự hào vì đã được là nguồn bình yên của cậu.
–Nhưng sao tự nhiên lại thành thế này vậy trời…?
Cả cỗ xe chìm trong im lặng.
Cô đã nghe về hoàn cảnh của Risley từ đầu đến cuối, nhưng bầu không khí đã như thế này từ lúc Yogiri còn tỉnh.
Với Ryouko và Carol, Risley và những người khác chỉ là người lạ từ đâu xuất hiện nên họ cũng không có gì cần phải lắng nghe.
“Cỗ xe này đang đi đâu vậy?”
Tomochika đột nhiên nhận ra dù nãy giờ cỗ xe vẫn đang chạy nhưng cô lại chẳng biết mình đang đi đâu.
“Ah, hiện giờ thì chúng ta đang ra khỏi thủ đô. Vì bọn tôi là một đại gia đình nên cũng không muốn có rắc rối gì với những người tị nạn kia.”
“Đại gia đình sao?”
Dù nói như vậy nhưng Tomochika cũng chỉ thấy mỗi ba người gồm: Risley, Theodosia, và Euphemia.
Người duy nhất nữa ngoài ba người này thì chỉ có người đánh xe.
“Cô có thể nói là chúng tôi vẫn đang đi tìm những người còn lại. Nhìn vậy thôi chứ số lượng bọn tôi cũng không phải là ít đâu. Họ đang ở trên những cỗ xe khác đấy.”
Yuuki Tachibana đã tấn công ngôi làng mà Theodosia và những người đồng tộc của cô sinh sống, và đã có rất nhiều những cô gái xinh đẹp bị bắt cóc.
Những cô gái ấy hẳn đã được giải thoát khỏi sự điều khiến của Yuuki sau cái chết của cậu, nhưng việc họ đang ở đâu thì vẫn là một dấu hỏi lớn.
“Nhiều vậy sao?”
“Chúng tôi vẫn chưa tìm ra nhiều ngôi làng đến vậy. Số lượng đồng tộc chúng tôi đã bị phân tán xa hơn những gì tôi dự đoán.”
Theodosia trông có vẻ giận dữ.
Họ có lẽ rất muốn giúp những dân làng khác. Thế nhưng như vậy không có nghĩa là những người dân đó cũng sẽ coi họ là đồng tộc và giúp lại họ.
“Hiện giờ chúng tôi đã đếm được khoảng một trăm người. Cứ đà này thì chắc sẽ vẫn còn rất nhiều người đang bị thất lạc ngoài kia.”
“Một trăm sao!?”
Tomochika rất sốc khi nghe thấy con số vượt xa tưởng tượng của cô.
“Khả năng dò tìm của Euphemia thực sự rất ấn tượng. Con bé không thể làm gì ngoài tìm kiếm họ.”
Nếu số lượng dân làng cứ tiếp tục tăng lên thì họ sẽ không thể giúp đỡ được tất cả và không còn cách nào khác ngoài ngừng tìm kiếm hoặc bỏ rơi họ.
Đó là điều mà Theodosia thực sự lo lắng.
“Ah, Lain đã để lại cho tôi một gia tài rất lớn nên giờ tôi khá giàu. Thế nên tôi cũng không cần phải lo về chuyện tiền nong, nhưng nếu số lượng của họ cứ tiếp tục tăng thì sẽ khó di chuyển lắm…”
Risley cũng trông như đang gặp rắc rối.
Vấn đề ở đây là việc giải cứu các bán quỷ.
Các bán quỷ thường là đối tượng bị sợ hãi và căm ghét của thế giới này. Và nếu cô tạo nên một đoàn người gồm các cá thể như vậy thì cô chắc chắn bị gán mác nguy hiểm dùy cho cô không làm gì.
“Chúng tôi đã bị tấn công khá nhiều lần từ khi đến đây. Nhưng Euphemia và tôi đã xoay sở chống trả được bọn họ.”
Các bán quỷ cơ bản có sức mạnh lớn hơn người bình thường, nhưng khoảng cách đó cũng không khác được nhiêu. Nếu ai đó sử dụng một đòn hủy diệt toàn lực thì họ có thể sẽ không thể chống cự được.
“Mà, mục tiêu gặp Takatou của Risley đã xong rồi. Chúng ta sẽ có thêm thời gian để nghĩ về tương lai sau này. Bây giờ chúng ta nên tập trung tìm nơi nào đó rộng rãi để hạ trại- ồ, có vẻ như chúng ta đã tìm ra rồi.”
Cỗ xe dần chậm lại.
Tomochika nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy một đồng cỏ rộng lớn trải dài từ nơi họ đang ở.
*****
“Vậy chúng ta nên làm gì đây?”
Tomochika ngẩn ngơ đứng sau khi ra khỏi xe.
Theodosia và những bán quỷ khác đã bắt đầu cắm lều dựng trại.
Carol và Ryouko cũng nhanh chóng xung phong giúp đỡ việc dựng trại.
Risley đang nhã nhặn uống trà ở một chiếc bàn được chuẩn bị cho cô. Cũng như Tomochika, cô không làm gì để giúp cả, nhưng Risley lại giống như một người giám sát công việc ở đây.
Nhân tiện, Yogiri vẫn còn đang ngủ trong cỗ xe mặc dù chiếc gối đùi của cậu đã không còn ở đó nữa.
『Phải rồi, cô là kiểu người chỉ biết ngồi nghịch ngón tay trong khi cả lớp đang dọn dẹp mà đúng không?』
Mokomoko liếc sang Yogiri khi cô đang lơ lửng cạnh Tomochika.
Là một thiên thần hộ vệ, cô không thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng Mokomoko vẫn có thể nhìn thấy những hành động của Tomochika với Yogiri.
“Tôi xin lỗi…”
Tomochika lên tiếng xin lỗi Mokomoko. Cô tự biết bản thân mình rất tệ trong việc lên kế hoạch và làm những công việc sử dụng tay.
『Cô không nhất thiết phải giúp đỡ nên tận hưởng chút thời gian rảnh cũng không sao đâu.』
“Mà, lần cuối chúng ta được nghỉ ngơi thế này là khi nào nhỉ?”
Nói rồi, Tomochika ngồi xuống bãi cỏ.
“Mà nè, đặt trại ở đây có sao không vậy?”
“Ai biết? Có lẽ có ai đó sở hữu mảnh đất này, nhưng chúng ta chỉ tạm ở đây một lúc mà thôi. Và cũng có một rào chắn để ngăn cách bên ngoài rồi.”
“Rào chắn sao? Tôi không hiểu cho lắm.”
『Bên ngoài không thể nhìn thấy chúng ta. Có vẻ đây là do cô gái vampire đó tạo ra. Nó khá mạnh đấy…』
“Rào chắn, vampire… Mọi thứ quả thật là thế giới khác nhỉ?”
Tomochika nhìn lên trời nói.
Vài tảng đá đang lơ lửng trên bầu trời, và có thứ gì đó trông như một kiến trúc có thể loáng thoáng nhìn thấy từ đằng xa. Cô đã không thực sự nhận ra chúng từ đó đến giờ, nhưng nơi này có lẽ là thế giới mà con người có thể sống trên bầu trời.
『Nhưng thế giới của của cô cũng có rào chắn và vampire đấy.』
“Thật à?”
『Chỗ bệnh viện trung tâm gần nơi tôi ở là do một vampire điều hành, và cô con gái của ông ta là một công chúa vampire cùng với sáu người chị em khác.』
“Cái gì vậy!? Nghe cứ như trong mấy cuốn light novel vậy đấy!”
『Cô vẫn chưa biết hết về thế giới của mình đâu.』
“Mà, nếu có những người như Takatou và các thiên thần hộ vệ thì chắc cô cũng nói đúng nhỉ.”
Hơn hết thảy, có một vật thể phi tự nhiên đang lơ lửng cạnh cô. Có lẽ sẽ rất vô nghĩa nếu cứ nghi ngờ về sự tồn tại của vampire như vậy.
『Mà, tôi nghĩ bàn chuyện tương lai với người khác không có gì là sai cả. Cô trông có vẻ hơi căng thẳng rồi đấy.』
Không còn ai ở xung quanh nữa, thế nên có lẽ Mokomoko đã đâm trúng tim đen của cô.
“Căng thẳng sao? Hmm, có lẽ cô nói đúng.”
Từ khi đến thế giới này, Tomochika chưa từng thực sự nghĩ cô cần phải làm gì.
Cô thậm chí còn không chắc mình có thể trở về thế giới cũ không, thế nên cô chỉ biết đi theo Yogiri.
『Cô thực sự tin vào Theodosia và Carol và những người khác mà không chút nghi ngờ gì nhỉ? Bộ cô không nghĩ cô nên cẩn trọng hơn sao?』
“Huh?”
Tomochika trông rất bất ngờ trước kết luận của cô. Cô không hề nghĩ sâu về chuyện gì cả nên cô cũng không nghĩ rằng Mokomoko sẽ nói vậy.
『Theodosia và người của cô ta trông như chỉ muốn lợi dụng cậu trai, còn Carol và những người khác ban đầu vốn đã là người giám sát cậu ta… Bộ cô dễ dàng tin những người như vậy thế sao?』
“Hmm, tôi hiểu ý cô nhưng… nếu vậy, cô có tin Takatou không?”
『Nghi ngờ một người như cậu ấy cũng vô dụng thôi, nên tôi sẽ bảo là không hề』
Cho đến tận bây giờ, ta vẫn chưa có cách nào để chống lại sức mạnh của Yogiri. Với sức mạnh của cậu, cậu hoàn toàn có thể dễ dàng xử lí bất cứ ai cậu không thích, và cũng rất dễ cho việc hăm dọa bất cứ ai biết về sức mạnh của cậu. Hay nói cách khác, dù cho có nghĩ gì về Yogiri thì cũng chẳng mấy ai có thể làm gì cậu.
Dù vậy, Yogiri đã có một quyết định đơn giản là phải bảo vệ Tomochika và giúp cô trở về thế giới cũ. Thế nên chắc chắn việc nghi ngờ cậu là hoàn toàn vô nghĩa.
“Nhưng tôi cũng không nghĩ họ là người xấu đâu.”
『Xấu hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần mục đích của họ khác thì con đường của họ cũng sẽ khác.』
“Thì, chắc chúng ta sẽ phải cẩn thận hơn vậy.”
Dù nói vậy, nhưng Tomochika cũng không thực sự nghiêm túc lắng nghe những lời của Mokomoko.
Cô nghĩ họ sẽ không định làm gì ngu ngốc, ít nhất là khi Yogiri còn đang ở đây.
“Mấy cái lều đó dựng nhanh thật đấy nhỉ?”
『Cô có làm gì đâu.』
“Cô im đi.”
Trong lúc Tomochika đang ngồi nghỉ ngơi, một khu trại nhỏ đã được dựng xong.
Rồi, Tomochika bỗng có cảm giác không tốt về khu trại ấy.
Hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Bỗng thị lực bất thường của Tomochika thoáng nhìn thấy một đám kị binh.
Họ có khoảng hơn mười người và đang hướng về phía Tomochika.
“Hình như có người đang đi về phía này…”
『Hmm? Nhưng đằng nào họ cũng chẳng thể thấy chúng ta nên cô không cần phải lo đâu.』
Thế nhưng họ chắc chắn đang đi về phía Tomochika.
Họ đang di chuyển như thể đang cố hướng về khu trại này.
Khi những kị binh ấy lại gần, Tomochika cuối cùng cũng nhận ra đồng phục của họ.
Đó là đồng phục của quân đội vương quốc Mani.
『Có vẻ chúng thực sự đang đến đây. Nhưng bọn lính đó muốn gì từ chúng ta cơ chứ?』
Thủ đô đã sụp đổ, thế nên quân lính hẳn phải có rất nhiều chuyện cần làm ở xung quanh khu vực thủ đô.
“Có khi nào họ đuổi theo chúng ta không?”
『Chúng ta đã giết vô số người của Hội Ám Sát, và đã giết cả tên Giám Mục… Tôi thấy chúng ta đã mắc hơi bị nhiều tội đấy.』
“Phải rồi nhỉ… nghe cô nhắc làm tôi lạnh cả sống lưng rồi này…”
『Nhưng dựa vào tình hình hiện giờ của thủ đô thì tôi không nghĩ họ có manh mối hay bất cứ thứ gì để tiến hành điều tra đâu.』
“Mà, chúng ta cũng có một món từ Rick, nên tôi chắc chúng ta có thể nói chuyện thôi.”
Cô đang nói về chiếc vòng cổ mà Richard, hoàng tử thứ ba của vương quốc và là Kiếm Thánh đương thời đã đưa cho cô.
Nó có thể được dùng để chứng minh quan hệ của cô với Richard, thế nên nó là một thứ đồ rất tiện dụng nhất là khi đang trong cuộc hành quân của quân đội vương quốc Mani. Họ chắc chắn có thể tự giải quyết bằng đội quân của mình với thứ này.
『Tôi có nên đánh thức cậu trai không?』
“Ừ. Đề phòng có lúc chúng ta cần phải dựa vào cậu ấy.”
Họ nghĩ rằng họ nên đánh thức cậu dậy lúc này, và cậu sẽ có thể sẵn sàng tiếp ứng khi có chuyện gì đó xảy ra.
Tomochika đến chỗ binh lính đang hướng đến và phát hiện mọi người đều đã ở đó.
Như thể họ đang bị tấn công, không còn nơi nào để chạy trốn.
Những người đón đầu nhóm quân đó gồm Theodosia, Euphemia, Carol, và Ryouko.
Họ tuy không thể nhìn thấy, nhưng cả bốn người họ đều đang đứng ngay trước rào chắn.
Tomochika nhanh chóng chạy đến chỗ họ.
“Chị không rành về ma thuật cho lắm nhưng rào chắn vẫn hoạt động đúng không?”
“Phải. Nó chắc chắn vẫn ổn. Thứ này mang ma lực của Chân Tổ nên không dễ gì vượt qua nó được đâu.”
Euphemia trả lời câu hỏi của Theodosia.
Từ bên ngoài nhìn vào hẳn sẽ không nhìn thấy thứ gì ở trong rào chắn.
Thế nhưng, không một chút ngần ngại, những kị binh đã đến và dừng lại ngay trước rìa ngoài rào chắn.
Có tổng cộng mười người: năm nam và năm nữ. Họ đều khác nhau về độ tuổi nhưng ít nhất người đứng trước trông cũng già hơn Tomochika.
Tất cả đều khoác lên mình bộ quân phục, và thậm chí cả ngựa cũng được trang bị giáp.
Rồi, người lớn nhất trong nhóm bước tới chỗ Tomochika và nhìn thẳng vào mắt cô. Thế nên rào chắn trông không có vẻ hoạt động tốt cho lắm.
“Um…”
“Bọn ta là đội quân bất khả chiến bại trực tiếp dưới quyền của nhị hoàng tử vương quốc Mani, Hoàng tử Darian! Chúng ta đến để tiêu diệt ngươi, đồ bán quỷ ác ma!”
“Đội quân bất khả chiến bại mà lại có học sinh tiểu học á!?”
Giọng nói của người đàn ông vang lên khắp khu vực, và Tomochika đã lập tức lên tiếng phản bác.