Sokushi Cheat ga Saikyou Sugite, Isekai no Yatsura ga Marude Aite ni Naranai n desu ga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Vol 3 - Chương 3: Nói vậy chẳng phải có nghĩa là thế giới này cũng hình cầu luôn sao?

Trans: Zard

Mấy bé trong AL mặc đồ bơi dễ thương vler :))

--------------------

Hấp thụ Hồ Sơ Thiên Đường.

Trước khi nói về Hồ Sơ Thiên Đường, ta hãy cùng tìm hiểu xem nó là gì nhé.

Hồ Sơ Thiên Đường, hay nói đơn giản hơn, đó chính là mạch chủ của thế giới, nó chính là thế giới.

Trong danh sách đầu của Hồ Sơ Thiên Đường, xuất hiện rất nhiều bản ghi chép về các sự vật bao gồm cả thế giới này, nó cũng như là một dạng của giống loài có trí tuệ.

Đấy là một thứ rất trừu tượng. Ví dụ, Yogiri và những người khác xuất hiện trong Hồ Sơ Thiên Đường cho đặc trưng vũ trụ của thế giới họ, nhưng trong thế giới này, họ xuất hiện ở mặt đất và biển cả ngay phía trên của Hồ Sơ.

Hay nói cách khác, Hồ Sơ Thiên Đường là cơ sở của thế giới, được quyết định bởi những người cai quản của thế giới.

Có vô số những tồn tại khác ngoài Hồ Sơ Thiên Đường, và tất cả những bản Hồ Sơ ấy chứa bên trong một không gian rộng lớn hay còn được coi là ‘Biển’. Một bản Hồ Sơ chỉ như một giọt nước giữa vùng ‘Biển’ ấy.

Đồng thời, bởi nó còn có thể được so sánh với biển, vậy nên sẽ có tồn tại một thứ độ sâu bên trong cái không gian ấy. Ta có thể dễ dàng di chuyển giữa các Hồ Sơ với độ sâu bằng nhau, và thậm chí còn dễ hơn với những Hồ Sơ thấp hơn. Thế nhưng, rắc rối sẽ xảy ra khi bạn cố di chuyển đến một Hồ Sơ cấp cao hơn.

Trong trường hợp đó, ta cần phải tiêu tốn một lượng năng lượng để có thể di chuyển giữa các Hồ Sơ ấy. Và đó cũng là một trong những lí do khiến Yogiri và các bạn cậu không thể dễ dàng trở về thế giới của họ.

Giờ đây, những Hồ Sơ Thiên Đường đều đã nhận ra sự hấp thụ của những Hồ Sơ khác.

Nó như một con ‘Thủy Quái Dưới Lòng Đại Dương’, một con quái vật sống trong vùng ‘Biển’ ấy.

Nó bơi tự do giữa ‘Biển’, và những Hồ Sơ chính là thức ăn của nó. Hay nói cách khác, nó là thứ hấp thụ thế giới.

Nếu có sự xuất hiện của những trí tuệ cấp cao tương đương với Chúa ở các thế giới thì sẽ khác, nhưng ngay cả họ cũng không thể nhận ra sự biến mất của những Hồ Sơ trong hầu hết các trường hợp.

Đó là bởi các thế giới bị hấp thụ vẫn đều trong tình trạng nguyên vẹn, nó đã hoàn toàn tiêu hóa nó.

Từ góc nhìn của những người trong các thế giới bị hấp thụ, tất cả mọi thứ đều biến mất trong tức khắc mà không một ai biết nguyên nhân vì sao.

Cách thứ đó ăn những bản Hồ Sơ rất đơn giản, nó sẽ bơi vòng quanh trong vùng ‘Biển’ và đớp bất kì Hồ Sơ nào nó thấy. Nó sẽ tấn công nếu gặp kháng cự, nhưng nó sẽ chạy trốn nếu gặp phải sức mạnh quá chênh lệch hay chúng nghĩ rằng nếu tấn công sẽ gặp nhiều khó khăn. Dù cho chúng sở hữu những bản năng được tôi luyện ấy, chỉ một số có thể phát triển được trí thông minh trong cuộc sống vĩnh hằng bên trong vùng ‘Biển’ ấy.

Có vô số những khả năng sẽ xảy ra khi một con cá hấp thụ Hồ Sơ phát triển trí tuệ, nhưng cách thường thấy nhất là chúng sẽ cố tương tác với những cơ thể trí tuệ của những Hồ Sơ, bởi cái vùng “Biển’ chỉ là một nơi buồn chán với những trí tuệ thượng đẳng ấy.

Và tại nơi đồng bằng Meld mà Yogiri và Tomochika đã ngang qua, một kẻ hấp thụ Hồ Sơ, kẻ đã chán với cuộc sống bên trong lòng ‘Biển’, đang mang hình dạng của một con người.

*************

Cỗ xe bọc thép nơi Tomochika và Yogiri đang lái dừng lại gần thủ đô.

Yogiri thì vẫn đang say sưa ngủ, còn Tomochika lại đang nghĩ cách vào thủ đô sau khi cậu dậy.

『Đó là lí do những bản Hồ Sơ Thiên Đường được bao phủ bởi một làn ranh gọi là giới vòm. Đây là cái bong bóng trôi nổi bên trong vùng ‘Biển’ của sự tương đồng từ rất lâu về trước.』

“Nè! Cô càng nói tôi càng không tin về cái thứ đó đấy!”

『Hmph. Dù vậy, nếu cô muốn tiếp tục phản bác nó khi có thể tự do trong vũ trụ học vì lí do gì đó, cô sẽ không bao giờ tin đâu~! Mà dù tôi có nói vậy, đấy cũng là luật cả rồi. Cô nghĩ cô biết rõ về thế giới này à?.』

Nghiêng người về phía bánh lái, Tomochika đang tự an ủi mình ở ghế lái trong khi nói chuyện với Mokomoko.

Mokomoko nhiều khi tuy rất phiền phức, nhưng bởi cũng chẳng còn gì khác để làm, và cô cũng đóng vai trò rất tốt với một người để trò chuyện cùng.

“Nhưng nó nghe cứ sao sao ấy? Mà làm sao Mokomoko lại biết về nó?”

『Bởi tôi là một thánh linh cấp cao, tôi có thể truy cập vào những thông tin sâu hơn. Vậy nên có thể nói rằng tôi nắm rất rõ hệ thống của toàn thể thế giới của Hồ Sơ.』

“Maa, ngoài cái chuyện chúng ta đang ở trong thế giới song song ra, cô có biết nó ngay từ đầu đã nghe vô lí lắm rồi không?”

『Có thể nói là vậy. Người cổ đại tin rằng mặt đất và biển cả sẽ trải thẳng dài đến vô tận, nhưng tôi không nghĩ sẽ có cái thế giới nào có những dòng biển chảy xuống liên tục ở rìa thế giới đâu.』

“Eh? Vậy có nghĩa thế giới này cũng tròn như Trái Đất sao?”

『Dạng vầy...』

“Cô có biết không, cô đáng ra phải thuộc lòng cả bản đồ của thế giới này ngoài mấy chuyện thế kia phải chứ? Nếu làm vậy thì bọn tôi đã không bị lạc ở cái hẻm vực đó rồi.”

『Tôi không có quyền gì để truy cập vào tất cả thông tin của thế giới này cả, nó chỉ cho tôi biết về những thông tin cơ bản mà thôi.』

“Vậy, có cái nào như thông tin về thế giới cũ của chúng ta không? Nó cũng có chung hệ thống cho toàn thể thế giới và các cấp bậc phải không? Cô có thể tìm nó chứ?”

『Đúng vậy. Có một vùng khả thi. Còn từ đây, mọi thông tin tôi có thể truy cập đều bị giới hạn cả.』

“Đó là quê nhà của cô mà phải không? Ý tôi là, cô không thể dùng bất cứ phần nào dù cho mình là một thiên linh cấp cao hay gì đó sao?”

『Hmm...Nói vậy chứ cái danh thiên linh chỉ áp dụng trong vùng lãnh thổ của nhà Dannoura mà thôi. Và bởi lí do đó nên tôi mới không thể dùng toàn bộ sức mạnh vì đã rời khỏi lãnh thổ đấy..』

*Thở dài*~”...Rốt cục, tôi thực sự chẳng biết liệu chúng ta có thể trở về được không đây…”

Tomochika thở dài tạm dừng cuộc trò chuyện.

Mục tiêu của họ là trở về thế giới cũ của mình, thế nhưng cô vẫn chẳng tìm được manh mối gì cho chuyện đó.

Theo như câu chuyện của Mokomoko, thế giới này nằm ngay tại đáy ‘Biển’, vậy nên nếu muốn trở về lại thế giới cũ của họ thì cần phải tiêu tốn một nguồn năng lượng cực kì khổng lồ.

Trong trường hợp tệ nhất, họ sẽ phải bắt đầu tính đến việc tiếp tục sống ở thế giới này.

--Trong trường hợp đó, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?

Về tiền bạc cho cuộc sống hằng ngày thì không thành vấn đề. Số lượng tài sản mà họ đã gửi cho cô tiếp tân kia cứ ngày một tăng lên, và cả những miếng kim loại quý và số tiền mặt họ đang có cũng đủ sống trong một thời gian.

Có những thị trấn dành cho người Nhật sinh sống, vậy nên họ cũng sẽ không gặp rắc rối gì trong cuộc sống hằng ngày của mình.

Thế nhưng dù vậy, việc họ có thể sống một cách yên bình ở thế giới này không thì vẫn là một câu hỏi lớn.

Vấn đề ở đây chính là trật tự công cộng.

Trong thế giới này, số người ra ngoài với mấy con óc lỏng lẻo trong đầu là vô số kể.

Những tên đó đối xử với người khác như thể rác rưởi, lúc nào cũng hành xử kiêu ngạo, và múa may khoe khoang cái sức mạnh tuyệt vời của chúng cho người khác xem.

Có vẻ dù là ở thời đại nào đi chăng nữa, những ngày tháng yên bình và lặng lẽ ấy sẽ luôn kết thúc bởi khoảng khắc những tên như thế xuất hiện.

--Mà thực ra, nếu không có Takatou-kun, mình hẳn đã gặp rắc rối rồi.

Tomochika liếc mắt sang Yogiri, người vẫn đang say giấc ở ghế ngồi.

Ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội khi đang ngủ của cậu, cô không thể hình dung được rằng cậu là một kẻ có thể giết tất cả sự vật hay hiện tượng gì.

『Phải, nếu cô muốn kết hôn thì không còn lựa chọn nào tốt hơn cậu trai đấy đâu.』

“Uwa~! Hả? Cô biết đọc suy nghĩ à!?”

Tomochika hốt hoảng bởi Mokomoko vừa nói y chang điều cô đang nghĩ.

『Tôi làm gì có cái năng lực ngon lành như thế. Đây chỉ là thứ được gọi là nhìn thấu con tim mà thôi. Cô có bao giờ tự thấy mình là một người quá dễ đoán quá không?』

“Xin lỗi vì là một người quá dễ đoán nhé, hmph!”

Tomochika phồng má giận dỗi.

Phải, cô đã nghĩ đến chuyện có nên tiếp tục sống chung với Yogiri hay không.

『Thì, cậu trai đó cũng không hẳn là tệ đâu đúng không nào. Ít nhất thì ngoại hình của cậu trông khá ổn. Để cậu ta trở thành một phần của huyết thống nhà Dannoura là tuyệt luôn đấy.』

“Cô đang nói cái gì thế hả!?”

『Có gì lạ à? Nếu cô không thể trở về thế giới cũ của mình, thì cô cũng nên bảo tồn dòng máu nhà Dannoura ở thế giới này đi chứ. Hay là vì chuyện gì khác? Cậu ta không phải gu của cô à?.』

“Không, không phải vậy...nhưng, nhưng liệu tôi có xứng đáng với Takatou-kun không…”

Trong tình cảnh thế này, cô còn có thể nói gì khác?

Hơn nữa, nếu cô hẹn hò với cậu mà lại không có chút cảm xúc gì, cuộc sống ấy sẽ chẳng thể hạnh phúc và mang lại lợi ích gì cho cô. Ít nhất đó là những gì cô nghĩ.

『Tôi không nghĩ cậu trai sẽ từ chối cô đâu. Còn nữa, chẳng phải đã có nhiều chuyện xảy ra rồi sao? Sao cô không thử hỏi cậu ta luôn đi?』

“Vì nó là bí mật được chưa!?”

“Bí mật gì thế?”

Yogiri hỏi trong khi dụi mắt.

“Không có gì hết cả! À mà, chúng ta đã đến thủ đô rồi đấy, cậu nghĩ ta nên làm gì tiếp?”

“À…”

Dù cho Yogiri vẫn còn trông hơi mơ màng, nhưng cậu đã bắt đầu kiểm tra khu vực xung quanh thủ đô.

Tomochika cũng xem xét xung quanh cô như cậu.

Tòa thành lũy lâu đài khổng lồ lập tức ập vào mắt cô. Chúng vì lí do gì đó to hơn những gì cô nghĩ. Cô đoán rằng nó phải tầm cỡ 50m là ít.

Cả cổng vào của lâu đài cũng lớn không kém. Thậm chí dù cho có năm cỗ xe bọc thép mà Tomochika và Yogiri đang lái đây cũng có thể dễ dàng đi qua.

“Không biết, đi qua bằng chiếc xe này có sao không nhỉ?”

“Chắc là không đâu. Tớ thấy có vài chiếc đi qua bình thường mà.”

Cô đã thấy vài phương tiện và xe ngựa an toàn đi qua cổng lâu đài trước đó. Và bởi họ cũng không kiểm tra kĩ, nên hẳn không cần thứ gì đó như giấy phép nếu chỉ là một chiếc xe đi qua.

“Ý tớ là, mấy chiếc xe bình thường thôi nhỉ.”

Xe cộ có vẻ bình thường ở đây, nhưng hình dạng của chúng vẫn trông đơn giản hơn so với những cỗ xe bọc thép.

『Mà này, chúng ta đang bị bao vây thì phải?』

“Eh?”

Tomochika nhìn quanh.

Những người trong bộ trang phục quân đội trông như lính gác đã vây lấy chiếc xe trước khi họ kịp nhận ra.

“Tớ không cảm thấy sát ý… Mà chắc nếu cậu đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe trông có vẻ khả nghi đậu gần thủ đô thì việc đến và kiểm tra nó cũng bình thường thôi.”

Thế nhưng, trên tay mỗi người lính đều đã chuẩn bị sẵn một cây trượng và đang chĩa nó về phía cỗ xe. Họ có vẻ như đang trong tư thế chuẩn bị chiến đấu. Và họ sẽ định áp sát và tấn công Yogiri cùng Tomochika nếu như bọn cậu có bất cứ hành động khả nghi nào.

“Không ổn rồi! Tớ không nghĩ họ sẽ lén lút hành động thế này!”

Tuy không phải là Tomochika không lường đến việc họ sẽ bị cảnh giác, thế nhưng cỗ xe bọc thép của họ vốn là hàng được phát triển bởi kĩ sư hiền giả. Và bởi sự xung đột giữa hiền giả và các quốc gia, chắc chắn việc một thứ như thế xuất hiện sẽ biến họ trở thành mục tiêu. Thế nhưng, Tomochika vẫn chưa tính xa đến như vậy.

“Ngay cả Mokomoko cũng không nhận ra cho đến khi bị bao vây sao?”

Tomochika với tinh thần ngày một tệ hơn, lập tức thay đổi chủ đề.

『Chúng dùng một kĩ thuật cho phép chúng ẩn thân. Cái kĩ thuật đến gần sát kiểu này mới bị phát hiện đó đúng là tiện thật.』

“Nhìn trông có vẻ khác với mấy người mà tớ giết ở đồng bằng. Rốt cục họ là ai?”

Bộ quân phục của họ cũng hoàn toàn khác hẳn. Dựa theo nguồn gốc của họ thì có thể khác nhờ vào mẫu thiết kế riêng biệt. Yogiri chú ý về những nét tương đồng của các tổ chức khác nhau trong vương quốc.

Không lâu sau, một người đại diện đi đến gần cỗ xe của họ.

“Ông ta cứ nhìn vào đây không thôi…”

“Nếu cô không rời khỏi đó thì cũng đừng nghĩ đến chuyện đi đâu khác.”

Người trông có vẻ như là chỉ huy của đội nói trong khi nhìn vào mắt của Tomochika. Cô hạ một bên kính chỗ mình xuống.

“Xin lỗi, nhưng cô có thể xuống đây được không?”

Đó là những gì cô đã nghe.

“Cô không còn lựa chọn nào khác đâu. Cô trông cũng đâu có vẻ gì là tội phạm đâu nhỉ.”

“Umm...tôi đoán mình cũng chẳng còn cách nào khác ngoài xuống và nói chuyện nhỉ. Chỉ cần đừng đột nhiên ập một cái bắt tôi là được.”

“Tớ nói trước là mình sẽ phản kháng nếu ông ta định bắt chúng ta đấy nhé.”

“Phản kháng….phản kháng, à…”

Họ chắc chắn sẽ có chung một kết cục nếu như Yogiri phản kháng.

Cô thật sự rất muốn tránh phải làm việc đó nhiều nhất có thể, nhưng họ sẽ buộc phải sử dụng biện pháp ấy nếu như mọi chuyện không thể giải quyết cách yên bình. Trong lúc xem xét đến những khả năng có thể xảy ra, Tomochika bước ra khỏi cỗ xe.

“Chào cô. Tên ta là Torx, và ta là người phụ trách việc phòng thủ cổng chính phía đông. Có báo cáo rằng có một chiếc xe kì lạ đang đậu tại đây nên ta đến tìm hiểu tình hình. Nếu như ta nhớ không lầm, chiếc xe này thuộc về ‘bất tử đoàn’ phải không nhỉ.”

“A~... đúng là thứ này là của bọn chúng…”

Một đám lố lăng thích gì làm đó. Chẳng mấy ngạc nhiên nếu mọi người có ấn tượng xấu về chiếc xe này.

“Chúng tôi không phải ‘bất tử đoàn’. Chúng tôi nhận được thứ này từ một người tên Ryota, lãnh chúa vùng Hanabusa.”

“Hou~”

Torx đảo mắt.

“Takatou! Ổng hoàn toàn nghi ngờ chúng ta rồi đấy!”

Tomochika đứng cạnh Yogiri thầm gì đó vào tai cậu.

“Thế hắn ta có phải viên chức của ngài Hiền Giả Lain không?’

Những gì có liên quan đến Hanabusa đều thuộc thẩm quyền của Lain. Việc kết nối mọi thứ với đội quân ‘bất tử đoàn’ của Lain cũng là chuyện bình thường.

“Ta nghĩ là cô cậu đã biết về chuyện này rồi, những gì thuộc về thủ đô của vương quốc Manii đều nằm dưới quyền của ngài Santarou. Ngài Santarou đã từng cảnh báo về chuyện nâng cao cảnh giác với vấn đề vượt biên của ‘bất tử đoàn’. Chúng tôi cũng đã được ngài ấy giao phó xử lí chuyện này..”

Sức ép từ nhóm lính đồng loạt tăng cao.

“Mệt rồi đây. Mà tôi cũng chẳng liên quan gì đến đám ‘bất tử đoàn’ đó cả… À phải rồi, chúng tôi là những ứng cử viên của hiền giả Sion. Chúng tôi đến đây vì thử thách hiền giả.”

“Đúng là bọn ta có nhận được thông tin này từ ngài Sion, và những ứng cử viên khác cũng đã đến nơi cả rồi...hmm, ta không nghĩ rằng sẽ người đến muộn cơ đấy.”

“Ah! Chuyện này chỉ càng làm cho mọi thứ rối tung thêm thôi!”

“Nếu cậu bảo mình là những ứng cử viên, thì hẳn hai người phải có phước lành đúng không? Cho ta mạn phép kiểm tra được chứ?”

“Được.”

“Được á?”

Yogiri bất cẩn đồng ý, và Tomochika lại thì thầm vào tai cậu thêm lần nữa.

“Tớ nghĩ là sẽ ổn thôi. Hãy tin vào chị Celestia!”

Tomochika hồi tưởng lại những gì cậu nói. Nhờ vào kĩ thuật tiếp tân điêu luyện của Celestia, trạng thái thật của bọn họ đã được giấu kín.

Torx kêu lên một tiếng và một thẩm định viên bước ra từ đội lính và báo cáo cho Torx. Có vẻ người thẩm định viên này có khả năng nhìn thấy trạng thái chỉ bằng cách liếc qua.

“Thế à. Vậy ra hai người đúng là ứng cử viên nhỉ. Mà, nói chứ thẩm định chỉ có tác dụng đến một mức độ nào đó thôi, đâu phải là đâu có cách giả mạo đâu cơ chứ.”

“Ay, thế ông muốn gì nữa đây!?”

Họ không thể cứ giết những người lính đang làm nhiệm vụ bảo vệ thành phố và trốn qua được. Nếu làm vậy, sẽ có rất nhiều rắc rối xảy ra thậm chí sau khi họ đã vào bên trong.

Đúng như những gì Tomochika nghĩ. Họ không còn cách nào khác ngoài tìm cách chạy trốn khỏi nơi này, Yogiri bỗng lục lọi tìm thứ gì đó trong túi áo mình.

“Quên mất chứ. Rick có nói là hãy đưa thứ này ra nếu chúng ta gặp rắc rối ở thủ đô.”

Yogiri lấy ra hai món mặt dây chuyền. Cả món đồ lẫn sợi xích đính vào nó đều được thiết kế một cách tinh xảo.

Tất cả lính gác xung quanh đều quỳ xuống.

“Eh, cái gì đây?”

“Là của Rick cho tớ đấy. À, cái này là của Dannoura nè. Tớ quên đưa nó cho cậu chứ.”

Khi Yogiri đưa cho Tomochika một mặt dây chuyền, cô chỉ đơn giản chấp nhận nó.

Rick là người kiếm sĩ họ vô tình gặp trong tòa tháp ở hẻm vực. Rất nhiều chuyện đã xảy ra bên trong tòa tháp và Rick cuối cùng đã trở thành Kiếm Thánh.

Tomochika không hề biết chút gì về chuyện Yogiri đã nói chuyện với Rick về cái gì đó trước khi họ chia tay.

“Rốt cục anh Rick là người thế nào vậy!?”

Chỉ bằng một sợi dây chuyền nhỏ bé, mà thái độ của tất cả người lính đều thay đổi hoàn toàn.