Trans: Zard
Đã chiến thắng được bệnh lười hôm nay, mỏi tay quá, dài vler ra, không biết mai còn tiếp tục được không đây :VVV
----------
Ở một nơi nọ vào ban trưa, trong lúc Yogiri và Tomochika đang ở trên tàu, đội trưởng đội tuần tra thứ nhất George và Edelgard, thủ lãnh đội đấy, đã đến lâu đài của lãnh chúa.
Trên đỉnh tháp là một khu vực rộng lớn nơi anh, Edelgard và lãnh chúa đang chờ một vị khách. Hai người lính đều mặc bộ quân phục của mình, không áo giáp, trong khi đó thì lãnh chúa đang khoác lên người bộ đồ lộng lẫy nhất của ông.
“Tôi biết chuyện gì đã xảy ra tối qua, nhưng thực sự nó nghiêm trọng đến mức phải nhờ đến một Hiền Giả sao?”
Trong đầu Edelgard giờ đây chỉ có sự bực tức vì không tìm ra manh mối gì về những thế lực đứng đằng sau chuyện này.
Dù cho những tên tội phạm có cẩn thận thế nào, thì tất cả cũng là một lũ không não khi nhảy ra chặn đường những người vô năng Nhật Bản, thế mà cuối cùng lính canh lại không tìm ra chút manh mối nào cả.
“Giờ mà còn nói chuyện đó không quan trọng à? Ngài có thể chưa biết chứ đột nhiên cả một nhóm người lăn đùng ra chết trước mặt chúng tôi mà lại chẳng biết lí do vì sao.”
George ngây người nói
Trong lúc bọn họ đang điều tra, mười nạn nhân đột nhiên chết một cách bí ẩn. Liệu có thể gọi đây là một tai nạn sao?
“Dù sao bọn chúng cũng là lũ cặn bã ở mấy khu ổ chuột thôi mà”
“Vấn đề không phải là ai chết mà là tại sao lại chết. Lỡ như đây là một loại bệnh dịch hay khí độc nào đó xuất hiện thì sao? Tôi sẽ không mấy ngạc nhiên khi những người chịu trách nhiệm của thế giới này, hay nói cách khác là những Hiền Giả xuất hiện vì vụ này đâu.”
“Tôi vẫn không tin việc một Hiền Giả sẽ đích thân tới đây. Một lần nữa, chúng ta lại lâm vào ngõ cụt rồi; làm sao mà người thường như chúng ta có thể biết được mấy cha Hiền Giả đó nghĩ gì cơ chứ!”
Edelgard ưỡn ngực nói, dù sao lí do mà cô nói vậy chủ yếu là để dìm hàng George.
“Hai ngươi, đừng có giỡn trò trước mặt Hiền Giả đấy biết chưa?”
Lãnh chúa cảnh cáo họ
Trên thực tế, trong hệ thống phân cấp không có mối quan hệ vua-tôi gì giữa lãnh chúa và binh lính. Lí do là các quân lính được dùng để cai quản những người Nhật, nghĩa là lãnh chúa, một người hầu Hiền Giả trong số những người Nhật, cũng không là ngoại lệ.
“Nói chứ, chẳng phải chỉ có hai người bọn tôi được yêu cầu trình diện thôi sao?”
“”Này này, nếu như Hiền Giả có tới, thì có chết tôi cũng phải đi đón tiếp ngài ấy chứ”
“Hmph. Thế à…”
Cuộc thảo luận lập tức ngừng lại và bầu không khí trở nên khó chịu, nhưng nó không kéo dài. Không lâu sau đó một chiếc đĩa xuất hiện trên bầu trời phía trên họ.
Bởi nơi ở của Hiền Giả là trên đỉnh của những lục địa trên không, nên đây cũng coi như phương tiện đi lại của họ.
Chiếc đĩa bạc đậu ngay trên nóc tòa nhà, cánh cửa sập bên dưới từ từ kéo xuống và từ đó, một phụ nữ trong bộ váy đỏ bước ra.
Hiền Giả Lain. Cô nắm giữ danh hiệu cháu chắt của Đại Hiền Giả cũng như là người cai trị của thành phố và khu vực xung quanh này.
“Rất cám ơn sự tiếp đón của các ngươi.”
Lain đón nhận lời chào của bọn họ bằng thái độ kiêu ngạo và đi đến trước mặt lãnh chúa.
“Lâu không gặp Masahiko? Vẫn ổn chứ?”
“Đã lâu không gặp thưa ngài Lain-sama. Vâng, mọi thứ đều ổn cả.”
Có vẻ như Lain và lãnh chúa Masahiko đã quen biết nhau từ hồi còn là ứng cử viên.
“Ngươi hẳn là Edelgard đúng chứ? Ta đã đọc qua báo cáo rồi. Đưa ta đến chỗ tên đó nhanh.”
“Vâng thưa ngài! Hắn ta đã được đưa đến đây rồi ạ.”
Edelgrad trả lời trịnh trọng và dẫn Lain vào trong.
*****
Sau khi vào trong lâu đài, họ chuyển ngay đến căn phòng nơi chỉ có độc một chiếc giường, nằm trên đó là một tên người thú đang bị trói bằng dây thừng.
Tên duy nhất sống sót trong vụ đêm qua.
Không chút thương tổn nào trên người, nhưng mắt, mũi và tai hắn đã vĩnh viễn không còn sống nữa.
Vậy nên không có cách nào để họ hỏi cung được hắn ta.
Hiền Giả yêu cầu được gặp tên người thú xấu số này, thế nên George và Edelgard đã được hắn đến lâu đài
Lain bước đến chỗ tên khuyển nhân và thích thú quan sát.
“Nhìn hắn chẳng có vấn đề gì.”
Lain lại gần và mở banh mắt hắn ra. Mắt hắn vẫn ổn, không bị hư, nát hay gì đó.
Thế nhưng, khi cô đưa mặt hắn ra giữa ánh sáng từ cửa sổ, hắn vẫn không phản ứng gì
“Đúng vậy. Chúng tôi đã sử dụng rất nhiều cách để hồi phục nhằm tra hỏi hắn, nhưng vẫn chẳng có dấu hiệu gì là hiệu quả cả.”
“Trong báo cáo ta đọc nói rằng ma thuật chữa trị vô tác dụng đúng không?”
“Đúng vậy”
Nghe vậy, Lain đưa ngón tay vào mắt hắn và lập tức, cô dùng tay móc hẳn cái nhãn cầu từ trong hốc mắt hắn ra và quan sát nó.
“Hiền Giả-sama!?”
“Ta chỉ tin khi được chứng kiến tận mắt chứ không phải vào mấy cái lời nói vô giá trị của các người đâu.”
Tên khuyển nhân vùng vẫy và kêu la đau đớn. Phản ứng của hắn không phải là lạ, dù sao thì Lain cũng đang chơi với cái nhãn cầu từng là của hắn như một quả bóng cơ mà.
“Câm mồm.”
Chỉ hai từ cũng đủ khiến tên khuyển nhân đó câm nín. Tai hắn vẫn chưa thể nghe được nhưng cơ thể hắn đã co quắp lại mà run rẩy, có lẽ hắn cảm nhận sự tàn bạo bằng chút bản năng còn lại của mình.
Lain giật hẳn cái nhãn cầu ra và đưa nó ra trước mặt cô.
Cô quan sát nó rất kĩ, nhưng nó chẳng khác gì cái nhãn cầu bình thường.
“Chả có gì đặc sắc. Masahiko, ngươi muốn thử cảm giác có mắt mới không?”
“O, -oi! Xin ngài đừng đùa kiểu đó.”
Khuôn mặt của lãnh chúa trở nên tái mét trong một lúc trước khi nhận ra đó là trò đùa. Chắc chắn những lời đó không phải là mệnh lệnh rồi.
Và thế, ông thở dài nhẹ nhõm. Dù cho cô ấy có đùa đi chăng nữa, tâm trạng cô vẫn chẳng thay đổi chút nào.
“Kệ đi, chắc nhãn cầu không phải là vấn đề rồi. Giờ mới chơi thật đây. Hồi phục”
Cô ném cái nhãn cầu đi và niệm phép hồi phục lên tên người thú.
Sự thay đổi lập tức diễn tra bên trong cái hốc mắt trống rỗng đấy: một nhãn cầu mới xuất hiện ngay trong cái lỗ đó.
Đúng vậy, đây chính là sức mạnh của Hiền Giả, đến mức có thể hoàn toàn phục hồi lại một bộ phận bị mất ngay trong chớp mắt.
Thế nhưng, cái mới đó trông vẫn chẳng khác gì cái cũ, không chút hình ảnh gì phản chiếu trên nó.
“Trông hắn chả có gì là nhìn được cả. Thế nghĩa là mặc cho bộ phận được phục hồi, thì chức năng vẫn mất sao. Thú vị đấy. Thế thử cái này xem nào.”
Lain mở miệng mình ra và từ trong đó, hai chiếc răng nanh của cô dần dài ra.
Và lập tức, cô đâm hai chiếc răng đấy vào cổ của tên người thú kia.
“Ngài đang làm gì vậy Hiền Giả-sama!?”
Hành động bất ngờ của Lain khiến Edelgard trở nên hoảng loạn.
“Hiền Giả Lain-sama là một vampire đấy, bộ cô không biết à?”
“Nhưng chẳng phải ngài ấy vẫn ổn khi ở ngoài trời sao?’’
Vampire thuộc một nhánh của undead, nghĩa là chúng yếu trước ánh sáng mặt trời. Đây là thường thức ở trên thế giới này.
“Chức nghiệp của Lain-sama là Chân Tổ. Loài cao nhất của nhánh undead, hay còn được biết đến với cái tên Nữ Hoàng Vĩnh Cửu hoặc Vị Vua Bất Tử. Ánh mặt trời cũng chả là gì với những người như thế đâu.”
“Ooh, cậu biết nhiều thật đấy! Thế mà tôi cứ tưởng Hiền Giả chỉ mạnh nhờ ma thuật thôi chứ.”
Trong khi Edelgard còn đang bất ngờ thì cô vampire kia hoàn thành quá trình biến đổi và tách răng ra khỏi cổ hắn ta.
Cơ thể tên khuyển nhân bắt đầu biến đổi ngay lập tức.
Móng tay hắn mọc dài ra, cơ bắp hắn cũng phình to ra và trên môi hắn xuất hiện hai cái răng nanh biểu trưng cho tộc vampire.
Khi hắn cử động chân tay, sợi dây đang trói hắn bỗng đứt ra như những sợi chỉ mỏng manh. Hắn quay người và ngã xuống giường.
“Quỳ xuống.”
Lain ra lệnh cho tên người thú quỳ xuống dưới chân cô.
Và đáp lại đó, là cảnh thuộc hạ mới của cô vung chân loạn xạ. Nó cho thấy việc hắn biết mình đã được nhận mệnh lệnh và đang cố hết sức để thực hiện nó, nhưng hắn lại chẳng biết mệnh lệnh đó là gì. Ít nhất, nó y như George vậy.
“Vậy là dù có biến thành nô lệ cũng chẳng có tác dụng gì à. Thú vị đây, ngay cả thần giao cách cảm cũng không được.”
Vampire là sinh vật có thể biến người khác thành nô lệ của chúng bằng cách hút máu họ, và từ đó sẽ thiết lập một mối liên kết giúp có thể liên lạc bằng ý nghĩ, nhưng nó lại không áp dụng được với tên người thú này.
“Mà kệ, giờ hắn là nô lệ của ta rồi. Ngươi có phiền không nếu ta mang hắn đi?”
“Đ-được ạ, chắn chắn rồi.”
Edelgard lập tức đồng ý
Nghe vậy, George cảm thấy nhẹ nhõm. Anh sợ rằng họ sẽ phải mắc kẹt với tên đó trong tình trạng như vậy.
“Mà ta phải thừa nhận, tình trạng của tên này khá thú vị đấy. Kẻ chịu trách nhiệm chuyện này là hai người Nhật Bản tên Yogiri Takatou và Tomochika Dannoura đúng không?"
“Không hẳn, nhưng theo tôi thấy thì họ là vô năng nên làm sao có thể làm được như vậy cơ chứ.”
“Cô bị ngu à Edelgard? Mười người đã chết và khi đó chỉ có hai người họ là còn sống. Không là họ thì còn ai nữa hả?”
“Th-thì đúng vậy, đúng như lời cậu nói, nhưng dù vậy chúng ta lại chẳng có manh mối nào cả. Làm sao tôi có thể vô duyên vô cớ đi nhốt người ta cơ chứ.”
Khi Edelgard trả lời, George đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết.
Thật ra, Edelgard cũng cảm thấy như vậy, nhưng dù thế cô cũng không nên viện mấy cái lí do như vậy chứ.
Có nhiều thứ vượt ra khỏi tầm hiểu biết của cô. Cô không phải loại người khôn ngoan sẽ giấu đi cái sự thật hiển nhiên đó.
“Chắc ta đã nói điều gì đó thất lễ rồi, xin lỗi nhé. Thật ra về hai người ứng cử viên đó, ta đã có nghe qua về chúng.”
Nhìn thấy nụ cười của Lain, George bình tĩnh lại và nhận ra mạng sống anh không còn gặp nguy hiểm nữa, và Edelgard trả lời.
“Thật sao?”
"Một trong những người hầu của Hiền Giả Sion, Youichi Sudou, đã liên lạc với ta. Khi đó, hắn nói rằng hai người bọn họ đã giết hai người bạn cùng lớp của mình cùng với con rồng bằng phép tức tử hoặc thứ gì đó dạng vậy. Cả câu chuyện nghe rất hư cấu, nhưng nó lại khiến ta rất hứng thú. Và đó cũng là lúc ta nhận được báo cáo của các ngươi."
“Tôi hiểu. Thế bây giờ chúng tôi nên đối xử với hai tên vô năng đó thế nào?”
“Mhm, về chuyện đó--”
Lain chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng cả hai người lính đều không nghe được hết khúc sau.
Một tiếng nổ lớn vang lên và làm cả tòa lâu đài run lắc dữ dội.
George trở nên hoảng loạn, Edelgard cố bám vào anh và cả hai người họ đều bị ném trượt lên sàn nhà, họ lăn lộn đến khi đập vào một góc tường.
“Chuyện *** gì thế này--”
George hoảng loạn nói trong khi đứng lên, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Kìa!”
Edelgrad chỉ về cánh cửa phòng, nơi có người đang đứng đó trong tư thế chuẩn bị vung kiếm, tư thế phòng thủ hoàn hảo không chút lỗ hổng.
Sàn nhà dưới chân tên đó xuất hiện những vết nứt.
Khó có thể tin được là những rung chấn ban nãy đến từ bước chân của tên kiếm sĩ này.
Một nửa cánh cửa đã bị cắt đôi một cách tuyệt hảo, nhưng trong căn phòng: Một đường thẳng màu đó chạy xuyên qua cơ thể Lain, chẻ đôi cơ thể cô theo chiều dọc.
Một thanh kiếm lẽ ra không thể vung xa đến nhường này, chưng George không thể phủ nhận được đòn đánh đã cắt đôi cơ thể Lain thành hai nửa bằng nhau.
“Anh hùng…”
George lập tức thẩm định hắn ta.
“Cái gì!?”
“Tôi mới vừa thẩm định xong, và đó là kết quả! Đừng hỏi tôi hắn là ai, nhưng hắn có class Anh Hùng!”
Bất ngờ, hoảng loạn và kinh hãi hiện rõ lên khuôn mặt của hai người lính khi họ đột nhiên chứng kiến sự xuất hiện của anh hùng.