Tôi đang bị theo dõi.
Mấy người hỏi "Thì làm sao?" á? Ùi, đừng có như vậy chứ. Tôi biết đây là chuyện thường thấy mà. Thực ra mà nói, đối với tôi thì chuyện này xảy ra như cơm bữa rồi.
Coi nè, tôi đang cố vào vai người kể chuyện ở đây đấy. Phải có thiết lập câu chuyện, phần cao trào và vân vân mây mây nữa chứ. Nên là cố gắng đợi một chút đi nhé?
Mà, tiếp tục vấn đề chính, dám chắc mấy kẻ theo dõi tôi giờ phải ở gần lắm rồi. Tiện nói luôn, bọn chúng là đám cướp cạn. Về lí do bọn chúng đuổi theo tôi thì... Chà, cứ nói là dạo gần đây tôi đang vô công rồi nghề, chẳng có gì để làm, ví tiền của tôi rỗng đến mức tôi phải đi thảo phạt một ổ cướp và kiếm chút báu vật.
Ừ ừ, tôi biết. Nghe không liêm chính lắm. Nhưng tôi cũng có lấy nhiều lắm đâu! Giời ạ! Trong nguyên đống đó, tôi chỉ lấy có một tí tẹo teo thôi! Thế mà chả hiểu sao bọn chúng chẳng chịu buông tha gì hết. Vậy là chúng cứ bám đuôi, bám đuôi và bám đuôi tôi suốt từ đó đến giờ! Việc gì mà phải keo kiệt như vậy chứ?
À thì, nếu có ai thuộc dạng người "Phóng khoáng" thì chắc chẳng bao giờ đi làm phường ăn cướp đâu nhỉ...
Mà, dù sao thì vẫn chưa đến mức nguy cấp mà “trộm cướp lởn vởn khắp tầm mắt của tôi.” Chỉ là… đôi chân nhỏ nhắn của tôi chỉ chạy nhanh được tới đây thôi, hiểu chứ? Tôi không thể nào mà chạy nhanh hơn một đống đàn ông cao to đen hôi được. Tôi biết là sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ đuổi kịp tôi… Than ôi, chuyện gì sẽ xảy ra với nữ anh hung chiến đấu vì công lí Lina đây chứ?!
Các người hỏi Lina là ai á? Thật luôn?! Là tôi đấy! Tôi chính là Lina đây!
E hèm. Dù sao thì…
Tôi ngừng màn độc thoại liên miên nãy giờ và đứng lại. Những hàng cây dày đặc lấp kín hai bên khoảng đường trống, hay có lẽ là con đường này cắt xuyên qua cánh rừng phía trước. Mặt trời trưa chiếu xuyên qua những tán cây dày phía trên đầu. Về cơ bản thì đây chẳng khác gì khung cảnh mà tôi chứng kiến suốt từ nãy đến giờ. Chỉ khác một điều…
Im ắng. Quá im ắng. Chim ngừng hót và không có tiếng động từ bất kì loài động vật nào khác. Và tôi hiểu lí do vì sao. Có một bầu sát khí rõ ràng tỏa ra từ trong những bụi cây.
Bị bao vây rồi.
Đám cướp đã sử dụng sự thông thạo về địa hình để lùa tôi đến đây. Tôi định gọi bọn chúng ra, nhưng lại chẳng nghĩ ra câu nào hay. Nên thay vào đó, tôi cứ đứng yên và đợi. Làm vậy cũng tương tự như đang nói “Ê, tôi biết mấy người đang ở đâu đấy.”
Nãy tôi có nói là mình đang trên một đoạn đường thẳng chạy xuyên qua rừng nhỉ, nhưng mà đường này cũng rộng lắm đó-dư chỗ cho một trận hỗn chiến luôn! Thấy đó, nếu tôi mà chọn chỗ hẹp hơn để mà dừng lại thì cũng như đang phơi lưng cho đám núp lùm kia đâm lén vậy.
Mà, tôi chẳng phải đợi lâu trước khi có một tên bước từ trong rừng ra và đứng tại đoạn đường phía trước tôi. Tên đó rõ ràng đang cố chặn đường tôi.
“Ố ồ, tình cờ lại được gặp mày ở đây nhỉ.” Hắn ta nói, lại theo cái kiểu cổ lỗ sĩ mà ngay cả xương khô hay xác sống thời bây giờ cũng chẳng còn dùng.
Đầu bóng láng? Có. Cởi trần? Có. Miếng bịt mắt? Có luôn. Nguyên cái ngoại hình của hắn như đang hét lên rằng “Tao là thằng tướng cướp đây!” theo một cách cố quá. Ố, tôi đã nhắc tới cái đao trong tay hắn chưa? Cơ bản là thứ đó làm tăng gấp đôi cái bầu không khí đó. Ừ đúng rồi đấy, đây chắc chắn là kiểu người sẽ xuất hiện ở đầu truyện chỉ để cho một nhóm anh hùng hành cho ra bã.
Cái phần mà tôi thích nhất là da của hắn, trông bóng láng như thể vừa tắm trong một bể mỡ lợn (huuuệệệ).
“Mày đã khiến cho bọn tao phải rất vất vả đấy…”
Ôi thôi đi…!
Ừm, tôi biết, tôi thừa hiểu rằng vốn từ của tên này chỉ tầm nhiều nhất là một trăm từ, nhưng! Ít nhất nghĩ ra một câu mà chưa được dùng cả trăm nghìn tỉ lần đi chứ!
“…Nhưng giờ đến lúc mày phải trả giá rồi đấy.”
Ông đang làm tôi chán phát chết đấy lão già!
“Ít nhất đó là những gì anh mày định nói…” hắn lầm bầm, nụ cười hắn trở lên man rợ.
Ừ ừ. Rồi sao?
“Nói thật với bé một câu nhé: anh mày đây không muốn đánh bé đâu. Nhưng mà anh mày mong bé trả lại cho anh mày những thứ bé vừa lấy. Bé cũng có bi đấy, hiểu chứ? Ờm, ý anh mày đó là lời khen. Mà, những gì bé làm với trại của bọn anh quả là một kiệt tác. Thổi bay toàn bộ bọn anh bằng một phép từ đâu rơi xuống, thiêu cháy tất cả mọi thứ ngáng đường… Sếp bọn anh tèo sau đám cháy đó rồi, biết chứ? Và trong khi bọn anh đang chạy như rắn mất đầu, bé vào và lấy đi hết những món quý nhất từ nhà kho của bọn anh. Ngay cả bọn anh cũng không thể làm vậy một cách lạnh lùng như thế được đâu bé.”
À ừm… Vừa rồi có thể đúng hoặc không phải những gì đã thực sự xảy ra. Nhưng thì sao chứ? Châm ngôn của tôi là Kẻ xấu thì không đáng hưởng quyền gì hết!
“Anh nghĩ bé hiểu chuyện rồi đấy, nên là anh mày muốn đưa ra một lời đề nghị. Coi này, anh mày vất vả đến tận đây để trả thù cho sếp cũ. Tức là sẽ chỉ có hai kết cục: bọn anh sẽ liên tục truy lùng bé cho đến khi giết được bé, hoặc là bé giết hết bọn anh. Có thể nói rằng việc đó không hề có lợi cho cả đôi bên nhỉ? Vậy… sao bé không gia nhập với bọn anh?”
Tôi bị xúc phạm bởi lời đề nghị đó. Thật là lố bịch. Dù sao thì tôi vẫn là một công dân tuân thủ luật pháp mà!
…Không, thật đấy!
“Trả lại kho báu cho bọn anh và đồng ý gia nhập, và bọn anh sẽ bỏ qua chuyện liên quan đến sếp bọn anh. Nếu có thắc mắc thì công việc này không hề khó khăn gì đâu. Cứ làm theo lời bọn anh thì tất cả mọi người đều vui. Và anh mày cũng sẽ đối xử tốt với bé. Chúng ta sẽ cùng vui vẻ với nhau. Thế nào? Đề nghị không tồi nhỉ?” hắn nói, cái điệu cười ghê rợn lại hiện lên trên mặt hắn.
Giời ạ… Ít nhất thì điều đó cũng lí giải được vài thứ.
Có vẻ như tên này là sếp phó của cả hội, và đã nhắm đến ghế sếp sòng suốt nhiều năm rồi. Nên khi tôi đi qua và xử tên sếp, cơ bản là tôi đã giúp hắn đạt được điều mình muốn. Và khi hắn tìm được tôi, hắn muốn thêm cả tôi nữa-sức mạnh và thân thể của tôi.
Tiếc là tôi không phải dạng người kết bè kéo phái với tụi cướp. Hơn nữa, chẳng hiểu vì sao tên đó lại nghĩ rằng tôi có thể hứng thú với lời đề nghị kết thân với một lão cướp. Thể loại con gái nào mà lại đi muốn dành cả đời để nói “Ngày hôm nay đi cướp thế nào, anh yêu?”
Ngoài ra, cơ thể tôi là dành cho bạch mã hoàng tử rồi! Ừ thì không hẳn là vậy, nhưng mấy người cũng hiểu ý tôi rồi đấy!
“Trả lời nhanh đi bé. Bọn anh không thể cứ đứng không cả ngày được. Còn phải đi tìm hang ổ mới nữa.”
Chà, tên này không biết khi nào nên câm miệng lại nhỉ. Chắc hắn đang cảm thấy bực vì tôi vẫn chưa trả lời. Giọng tôi rất nhẹ nhàng và nữ tính, thấy đó, vài lời từ tôi có thể sẽ giúp hắn bình tĩnh đi… nhưng tại sao tôi lại phải giúp hắn chứ? Tôi cứ im lặng đứng đó còn tên đó thì cứ nói liên hồi. Có thể thấy rõ rằng hắn đang càng ngày càng tỏ ra khó chịu.
“Thế, bé nghĩ gì? Mau nói gì đi!” hắn gào lên.
“Không,” tôi nói, vả vào nguyên tràng văn vở của hắn bằng một từ duy nhất. Tôi cũng khéo léo nói với tông giọng trầm nhất có thể mà không tỏ ra thiếu tự nhiên.
“Cái đ…” hắn lầm bầm, miệng hắn há rộng vì bất ngờ, sắc mặt dần biến mất.
“Mày…!” hắn cuối cùng cũng có thể nói ra. “Ranh con ngu ngốc! Tao phải mò tới tận đây, ngả mũ đưa ra lời đề nghị mà mày hành xử như vậy à?! Chậc, tao thừa biết cách đối phó với đám rác rưởi như mày. Để tao phanh thây mày ra! Anh em, lên!”
Đáp lại tiếng gọi, đám cướp trốn trong rừng đổ ra và bao vây lấy tôi. Tổng cộng có khoảng mười tên.
“Không nhiều lắm nhỉ?” Tôi thực sự có ý đó đấy.
Cơ mà, mấy người phải vào đây mà xem bản mặt hắn đi! Nhìn hài không tả nổi. Chắc là hắn không thể tin rằng tôi không hề ấn tượng với kích cỡ bang đảng của hắn.
“H-Hừ! Bọn tao vẫn còn nhiều người nữa đấy! Ừ! Còn rất nhiều! Tao đã để cả đống đàn em trong rừng giương cung nhắm vào mày ngay lúc này đấy! Chỉ cần tao nói một câu thôi là hàng loạt mũi tên sẽ xé toạc mày như giẻ rách. Nhưng nếu mày chịu quỳ xuống cầu xin thì có khi tao sẽ tha cho. Cho nên là mau làm nhanh đi!”
Nói dóc rõ chưa kìa! Học cách cảm nhận những người lẩn trốn trong rừng tà một trong những điều cơ bản nhất. Nếu có ai đang trốn thì tôi chỉ cần liếc mắt là biết ngay, bởi tôi vừa là một kiếm sĩ tinh anh vừa là một pháp sư tài năng…
Ôi Lina thật là khiêm tốn quá đi mà!
Mà, khi tôi đang định giải quyết mấy gã này cho nhanh thì…
“Dừng lại đó!” một giọng nói cất lên.
Chúng tôi đồng loạt hướng về phía giọng nói phát ra và thấy một người đàn ông-một “lính đánh thuê lang thang” đúng nghĩa-đứng đó với ánh nắng chiếu lên thanh kiếm chưa rút ra khỏi vỏ. Tôi cảm thấy muốn đợi nhạc nền nổi lên, có thể là dạng đàn hơi sáo trúc gì đó.
Anh ta cao và gầy, mặc tấm giáp ngực đen tuyền như làm từ vảy của thiết xà. Anh ta trông đúng kiểu “chiến binh hạng nhẹ” thường thấy. Cái kiểu chiến binh mà tập trung vào tốc độ và kĩ năng thay vì sức mạnh ấy. Tóc anh ta vàng óng, và tôi phải công nhận anh ta cũng ưa nhìn.
“Mau biến về đi, lũ trộm thấp kém… trừ khi các người muốn trải nghiệm lưỡi kiếm của ta” anh ta nói một cách trơ trẽn.
Tên tướng cướp kia nghe vậy thì giận tím mặt.
“Cút! Đây không phải chuyện của mày! Mà mày là thằng nào?”
“Mấy kẻ như ngươi thì không cần biết tên ta!”
Úi, nghe xấu hổ thật đấy. Nhưng anh ta thực sự nói vậy nên tôi cũng phải chuyển lại lời đến với phía độc giả thôi. Gừ, cảm giác như vừa nuốt phải một con bọ vậy…
À, mấy chuyện như này gặp suốt ấy mà. Một người đang gặp rắc rối thì tự dưng từ đâu nhảy ra một người như thế! Cái hay là đám đó thường điển trai và đánh đấm giỏi.
“Nhóc con! Bọn tao sẽ xử lí mày trước! Lên đi anh em!”
“Lên!”
Và cứ như thế, nguyên một cảnh hỗn chiến xảy ra. Tôi cũng định ra giúp cậu Anh Hùng một tay, nhưng chợt nảy ra một ý, biết gì không? Tôi sẽ để cho anh ta tự xử. Tôi quyết định sẽ vào vai thiếu nữ yếu đuối, chạy loanh quanh vô định và hét toáng lên.
Hú, sống thì phải vậy chứ! Tôi nhập tâm vào vai diễn đến mức trận đánh kết thúc lúc nào không hay. Chả cần phải nói, cậu Anh Hùng là người chiến thắng.
“Cô có sao không?” anh ta hỏi, hướng mắt về tôi… và rơi vào im lặng.
Đây là chuyện bình thường thôi. Ý tôi là, không phải khoe khoang hay gì đây, nhưng tôi cũng khá là xinh đẹp đấy. Tôi có đôi mắt to và tròn này. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này. Thân hình thon thả, nhỏ bé mà bất kì đàn ông nào khi thấy sẽ vô thức bao bọc.
Anh ta cất tiếng thở dài. (Chắc chắn là có ý tán dương.) Rồi lẩm bẩm vài câu mà tôi có thể nghe rõ như ban ngày…
“Ồ… ra chỉ là một đứa trẻ.”
Ặc! Được rồi, pha đó thực sự thốn đấy. Nhưng anh ta không dừng lại ở đó.
“Gặp nguyên đám hỗn độn này, cứ tưởng cô này phải cuốn hút lắm… Mình đã phải lao vào đây mong tạo nên ấn tương tốt rồi… nhưng hóa ra cũng chỉ là một cô bé ngực lép, mắt cún con.”
Úi!
Ừ thì tôi có hơi lùn so với tuổi của mình. Ngực của tôi thì cũng hơi… khiêm tốn. Và ừ, tôi trông cũng hơi trẻ so với tuổi của mình. Nhưng đã đâm dao rồi thì đừng có bồi thêm một cú xoáy nữa chứ, đồ chết dẫm! Tôi không nghĩ là anh ta biết tôi có thể nghe thấy tiếng thì thầm đó đâu, nhưng thật không may, tai tôi khá là thính đấy. Thực ra, hồi trước tôi còn được bảo là tai tôi thính như elf.
Thôi thì đúng là anh ta đã ra tay cứu tôi thật (mặc dù là tôi cố ý để điều đó xảy ra), vậy nên ít nhất tôi cũng nên cảm ơn môt tiếng.
“C-Cảm ơn. Thật sự cảm ơn.” Tôi nói, cố nặn ra một nụ cười.
“Anh chỉ làm những gì bất kì ai cũng phải làm thôi,” anh ta nói với một nụ cười nhẹ. “Mong rằng em gái không bị thương.”
Em gái hử?
“Mà em nên biết này, ở đây không an toàn cho một cô bé như em đi một mình đâu. Em có người hộ tống không? Hay là cha em có đi cùng em không?”
Grừ…
“Chuyện là, em đi một mình.”
Arrrgh…
Tóc mái tôi che khuất nên chắc anh ta không thể thấy gân đang nổi trên đầu tôi đâu.
“Vậy không được đâu… Đừng lo. Anh trai đây sẽ dẫn em về nhà an toàn.”
Cái đồ…! Đồ…! Đồ…!
“Thế em sống ở đâu thế em gái?”
Oooooh…
“Ừm… Em chưa rõ mình sẽ đi đâu về đâu. Nhưng em nghĩ mình sẽ đi tới thành phố Atlas…”
“Ồ. Ờ phải, dĩ nhiên rồi. Em dũng cảm thật đấy.”
“…Gì cơ?”
“Không cần lo gì đâu. Đời mà, phức tạp lắm. Anh hiểu mà.”
“Ừm…”
“Không, đừng nói gì hết. Anh hoàn toàn hiểu mà.”
Ừm… hứm.
Tôi cúi mặt xuống đất suốt từ đầu tới giờ, cố gắng nói chuyện một cách kiềm chế nhất có thể để chống lại sự khó chịu này. Nhưng cậu Anh Hùng này đây lại nhầm sự lịch sự kiềm chế của tôi thành rụt rè. Xem ra anh ta nghĩ tôi là một bé gái đáng thương bị đuổi khỏi nhà vì một tình cảnh không may mắn nào đó.
Tôi cố sửa lại chỗ đó trong ý của anh ta.
“Ừm, không… Em chỉ muốn du ngoạn thế giới rộng lớn này và ngắm nhìn nó…”
“Em không cần phải viện cớ nữa.” Anh ta nói như thể an ủi một đứa trẻ. “Anh không ép gì em đâu.”
Ôi, vô vọng rồi.
“Ồ, phải rồi! Để anh tự mình hộ tống em đến thành phố Atlas.”
Này, từ từ đã!
“K-Không, anh không cần phải làm vậy đâu…”
Tha cho tôi đi! Từ đây cũng phải mười ngày mới tới được thành phố Atlas đấy. Hai trăm bốn mươi tiếng cạnh tên phiền phức này? Thế thì tôi có mà lộn ruột lên mất! Không, có khi nó chảy ra luôn chứ không phải lộn!
“Đừng như vậy chứ em gái. Anh có thể thấy rõ rằng lúc này em đang rất cần người bầu bạn.”
Có thì cũng không đến lượt ông!
“Ừm, không… Anh thực sự không cần phải làm vậy đâu…”
Chúng tôi cứ thế mà lời qua tiếng lại, cuối cùng…
Vài tiếng sau, chúng tôi đang rảo bước cùng nhau trên đường chính. Ừ, đúng rồi đấy, tôi bỏ cuộc. Đầu tôi vẫn còn ong ong từ cuộc gặp đó.
“Ồ phải rồi. Anh vẫn chưa giới thiệu nhỉ? Anh là Gourry, một lính đánh thuê lang thang. Dù em có thể thấy rõ từ vẻ ngoài của anh rồi. Thế còn em gái thì sao?”
Tôi đang bực tới nỗi định đưa ra một cái tên giả. Nhưng mà linh cảm bảo với tôi là chẳng cần phải làm thế đâu.
“Em là Lina. Một nhà lữ hành bình thường thôi.”
Tôi nói thật về tên mình, mà người ta chỉ cần nhìn liếc qua tôi cũng có thể thấy rõ tôi là một nhà lữ hành điển hình. Gourry thì lại không hề để tâm đến điều đó. Chắc anh ta nghĩ tôi phải nói dối vì một lí do nào đó.
Hiểu vì sao tôi từ bỏ chưa? Anh ta đúng là người tử tế. Một người có thiện chí. Nếu mà anh ta mà tỏ ra vớ vẩn kiểu “Ồ, em gái, hãy đi cùng nhau nào… hehehe,” khỏi cần phải nghĩ, tôi sẽ cho gã này nằm đất luôn. Nhưng mà Gourry lại tỏ ra thực sự quan tâm đến tôi, nên là tôi cũng chẳng thể từ chối thẳng mặt được…
Nhưng dù vậy…
“Nhưng dù vậy…” anh ta lầm bầm, có vẻ vẫn nghĩ là tôi không thể nghe thấy. “Trông nom một cô nhóc từ đây đến tận thành phố Atlas? Cũng chẳng phải công việc hay ho gì lắm nhỉ…”
Nhưng dù vậy, tên này vẫn khiến tôi bực mình.
.
Ngay khi có thời gian riêng tư, tôi thở dài một hơi mà đã kìm nén suốt cả ngày.
Chúng tôi nghỉ qua đêm tại một thị trấn ven đường. Sau khi ăn tôi, chúng tôi quay trở lại phòng của mình. Phòng của Gourry ở ngay cạnh tôi.
Phòng của tôi khá nhỏ, sàn và tường đều được lợp bằng gỗ. Trong phòng chỉ có một giường, một bàn và nguồn sáng duy nhất của cả căn phòng, một cây đèn. Không khang trang lắm nhưng ít nhất nơi này vẫn được bảo dưỡng tốt.
Một mùi mỡ động vật cháy xộc thẳng vào mũi tôi ngay khi vào phòng và chốt cửa lại. Tôi nhanh chóng tháo áo choàng của mình ra. Phù, thế là bớt được một gánh nặng trên vai!
Trải tấm áo choàng xuống dưới sàn, tôi bắt đầu lần mò trong đó. Trong đây vẫn còn chật ních chiến lợi phẩm từ chiến thắng với bọn cướp- nói cách khác, là tất cả chỗ đồ mà tôi thó được. Cuộc tẩu thoát quá hỗn loạn nên giờ mới có cơ hội sắp xếp lại đồ trong túi. Tôi đã cố lựa đồ để lấy rồi-bỏ lại tất cả những thứ quá nhỏ hoặc quá cồng kềnh-thế nhưng kết cục là tôi vẫn lấy về một đống lớn tướng.
Tôi lấy đồ trong túi da ra và đặt xuống tấm áo choàng. Rồi tôi chắp tay lại và đặt lên trước ngực. Khẽ niệm một câu chú, tôi từ từ thả tay ra, từ giữa đó xuất hiện một quả cầu ánh sáng.
Tôi ném quả cầu lên trên trần nhà, và căn phòng tràn ngập ánh sáng. Đây là một phép nho nhỏ mà tôi học được tên là “Ánh sáng.” Muốn xem kĩ chiến lợi phẩm thì chỉ đèn dầu thôi thì không đủ. Coi nào…
Tầm hai hay ba trăm viên đá quý cỡ bự. Một vài trong số đó có vết trầy xước, nhưng tôi có thể lọc ra sau.
Một hình nhân làm bằng orichalcum… Ồ, cái này bán được nhiều tiền đấy.
Và rồi đến một dao khá bự. Về cơ bản thì đây là pháp khí, nhưng phép được yểm trên nó lại khá là tệ.
“Có thể làm phát điên nếu dùng quá nhiều… Chà, chắc vẫn có thể bán được giá tốt ở một cửa hàng pháp thuật nào đó. Tiếp là…”
Khoảng chục đồng xu từ Công quốc Letidius đã sụp đổ năm trăm năm trước. Hú! Cái này mới làm tôi thấy phấn khích này.
“May quá! Mình có thể dễ dàng bán chúng cho mấy tay sưu tầm.”
Đó có thể nói là toàn bộ chiến lợi phẩm của tôi. Không hẳn là đồ quá quý giá hay gì, nhưng cũng tương đối so với một toán cướp đấy.
Dĩ nhiên, “quý giá” ở đây là theo quan điểm cá nhân đấy nhé. Kể cả tôi có bị chặt giá khi bán mấy thứ này thì tôi vẫn sẽ có đủ tiền để mà an hưởng đến già.
Hả? Tôi không có tham lam hay gì đâu nhé. Cơ bản là vì mấy nghề liên quan đến pháp thuật đều rất đắt hàng thôi, hiểu chứ?
“Giờ thì đến lượt mấy cưng…”
Tới lúc xử lí mấy viên đá quý rồi.
Tôi chia chỗ đá ra thành hai đống: trầy xước và lành lặn. Tôi có thể đem mấy viên này đi bán luôn cũng được, nhưng mấy viên đá hạng B này sẽ chẳng bán được mấy dưới tình trạng đó đâu. Chúng cần được chăm sóc một chút. Đừng lo, tôi đã vạch sẵn một kế hoạch rồi.
Tôi lấy ra thêm đồ từ trong túi. Trước tiên là một quả cầu thủy tinh cỡ một nắm tay trẻ con, tôi đặt nó xuống sàn. Nó lăn một chút rồi dừng lại khi con dấu trong đó hướng về phía cửa sổ.
“Được rồi. Đó là hướng bắc, vậy…”
Tiếp theo, tôi giở ra một cuộn giấy với một vòng tròn phép được vẽ trong đó. Tờ giấy hình vuông hoàn hảo, và nó vừa đủ rộng để trải ra mà không bị gập. Tờ giấy này có màu của thiếu nữ elf.
(Nếu mấy người cho rằng tôi đang miêu tả một cách mơ hồ về dụng cụ, nguyên liệu và chú pháp của tôi thì đúng rồi đấy. Tất cả phần chi tiết đều bị xóa. Xin lỗi nhé, bí mật kinh doanh mà.)
Sau đó, tôi sơn một mẩu gỗ bằng loại mực đặc biệt và đóng một dấu ma thuật lên miếng giấy mỏng hơn. Sau đó tôi đặt một viên ruby lên trung tâm vòng tròn phép trên sàn và đặt tờ giấy nhỏ lên trên đó. Và để xử lí, tôi khẽ niệm một phép lửa. Tờ giấy nhỏ bị thiêu cháy thành tro bụi trong chớp mắt.
“Được rồi, vậy là xong bước một.” tôi nhìn vào thành quả và thở dài.
Con dấu phép hiện lên bên trong viên ruby trên sàn; phép ban nãy đã ấn nó vào trong đây.
Tiếp theo, tôi lấy một viên ruby bị xước và đặt nó trên viên ruby có dấu phép. Tôi niệm một phép gió và phá tan viên đá trên tay mình. Vụn đá rơi xuống dưới viên ruby.
Tôi cứ lặp lại quá trình đó cho đến khi xử lí xong toàn bộ những viên ruby xước khác, để lại một đống bụi đá trên vòng tròn phép dưới sàn.
“Giờ thì…”
Tôi vẩy vài thứ nước từ trong lọ xuống chỗ đó và đặt bàn tay trái lên trên đó, niệm một phép hệ đất và nước. Bàn tay tôi bắt đầu phát sáng và đống bụi đá cũng phát sáng theo.
Khi tôi rút tay về, đống bụi kia đã hợp lại thành một cục đá.
Thành công rồi. Giờ chỉ cần đợi thôi.
Bề mặt viên ruby thô như đồ sứ chưa nặn. dần mịn ra, như thể đang tan chảy vậy… cuối cùng, nó đông cứng lại thành viên ruby lớn cỡ bàn tay người lớn, con dấu phép vẫn đang ngụ trong đó.
“Rồi, vậy là xong một viên!”
Sau đó, tôi lặp lại cả quá trình với từng loại đá quý khác mà tôi có.
Nâng cấp nó lên pháp vật sẽ đảm bảo bán được giá. Gắn vào miếng mề đay có thể khiến nó trở thành bùa hộ thân, và nếu gắn vào giáp hay vũ khí thì cũng mang lại tác dụng tương tự. Bùa, băng trán và kiếm ngắn của tôi đều được gắn những pháp vật như thế.
Thời thượng, trang nhã và có tác dụng thực tiễn, chúng đều đang rất thịnh hành trong giới thượng lưu! Mua ngay hôm nay một tấm bùa pha lê đi nào!
Úi! Lỡ chuyễn sang chế độ làm ăn rồi! Sinh ra trong một gia đình nhà buôn nó vậy đấy…
Cố gắng lên Lina! Còn chín ngày nữa là đến thành phố Atlas rồi!
.
Ngày hôm sau, Gourry và tôi lại tiếp tục lên đường. Thời tiết rất hoàn hảo. Dường như gần dây có một dòng sông, bởi tôi có thể nghe được tiếng nước chảy. Lá trên cây xào xạc đáp lại tiếng thì thầm của gió. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá và chiếu xuống mặt đường. Thật là một buổi chiều thơ mộng.
Tôi cất tiếng thở dài.
“Đói quá.”
Nè nè, đừng có mà phán xét! Con gái mà đói thì làm sao mà chịu được! Mới sáng sớm bọn tôi đã phải khởi hành rồi, mà đi từ đó tới thị trấn tiếp theo cũng phải mất cả ngày chứ bộ! Hồi trưa thì chúng tôi có thấy một đoàn xe đỗ bên đường và tận hưởng chút lương khô… nhờ vậy mà chúng tôi biết rằng từ giờ đến thị trấn tiếp theo sẽ không có bất kì trạm nghỉ hay quán ăn nào.
“Em đã hứa là sẽ không nói từ đó ra rồi mà…” Gourry nói với vẻ rã rời.
Anh ta thậm chỉ còn chẳng buồn đánh mắt về hướng tôi. Dù tôi cảm thấy khó chịu hơn khi anh ta vẫn cứ gọi tôi là “em gái…”
“Một người đàn ông đôi khi phải học cách chịu đựng.” Anh ta nói tiếp.
“Tui không phải đàn ông,” tôi đáp trả.
Gourry khựng lại một chút rồi nhìn về phía tôi.
“Con gái cũng vậy. Vào thời điểm khó khăn thì cũng phải học cách mà ráng chịu.”
“Du hành một cách vô định có được tính là thời điểm khó khăn không?”
Gourry đứng lại, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu. Sự im lặng của chúng tôi bị gián đoạn bởi tiếng nước chảy gần đó.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định câu cá để ăn trưa.
Dòng sông cách đường mòn không xa lắm và chạy song song với đường chính. (Hay nói đúng hơn là đường chính chạy song song với dòng sông…) Con sông này rộng và sâu đủ cho một người bơi trong đó, nước trong và sạch, và hai bên bờ sông toàn là bãi cát. Một vị trí hoàn hảo để nghỉ trưa.
“Lại đây nào cá ơi!” tôi ngân nga và bắt đầu công việc.
Đầu tiên, tôi kiếm một cành cây cỡ vừa. Rồi tôi lấy lưỡi câu ra từ trong túi và nhổ vài sợi tóc màu hạt dẻ dễ thương trên đầu tôi. Tôi nối những sợi tóc lại thành một sợi dây dài, rồi gắn cả lưỡi câu cùng sợi dây lên cái cành cây. Xong-một cái cần câu cơ bản!
“Xong rồi!”
“Kĩ năng sinh tồn ấn tượng đấy,” Gourry nói, trong có vẻ thán phục.
“Cầm lấy đi,” tôi đưa cái cần cho Gourry và cả hai xuống chỗ bờ nước.
Tôi lật một tảng đá lên và tóm lấy vào con bọ trong ghê ghê (tôi cùng chẳng biết chúng là loại bọ gì) bám phía dưới tảng đá. Móc một con vào lưỡi câu, tôi quăng mồi.
Dòng sông vẫn cứ thế chảy qua.
Được rồi… Kéo về, thả nhử, và… cắn câu!
Dòng sông cứ chảy…
[Quá trình bị lược đi vì lợi ích độc giả.]
Chẳng lâu sau, chúng tôi đã bắt được một đống cá. Gourry đã chuẩn bị sẵn bếp lửa, nên bọn tôi ướp muối và nướng luôn tại chỗ.
Măm, ngon quá!
Nói thật nhé, tôi thích cá tự bắt thế này hơn là cá hàng chợ. Nếu mà có con nhỏ thì tôi nốc tất, cả đầu cả đuôi.
“Không thể tin là em có thể cứ thế mà ăn như vậy đấy,” Gourry rên rỉ, miệng há hốc kinh ngạc.
Là đàn ông con trai, vậy anh ta… tỉ mỉ nhặt phần thịt trắng ra ăn như một bé gái.
“Phí thế,” tôi ngán ngẩm thốt lên. “Không ăn được phần đầu thì cùng ăn phần ruột đi chứ.”
“Anh không muốn ăn ruột…”
“Hâm à. Đấy là phần ngon nhất của con cá đấy!” Tôi tuyên bố thẳng thừng, tay với lấy xiên cá thứ hai và cắn một miếng thật to vào bụng.
“Nhưng mà, nó kiểu như… bộ phận tiêu hóa, phải không?” Gourry nhăn mày nói.
“Chứ còn gì nữa!”
“Vậy thì mấy con bọ dùng để làm mồi vẫn còn ở đâu đó trong đó…”
Ọe!
Tôi vô thức nhổ hết những gì trong miệng mình ra.
Đồ… Đồ phản bội…
“Ừ-Ừm, có khi thế thật…”
“Không, là thật đấy.”
“Được rồi, nhưng mà…”
Đừng có mà nói thế ngay khi mà tôi đang ăn chứ! Argh, giời ạ…
Và như thế, trong suốt cuộc đối thoại và phần độc thoại nội tâm trong bực bội của tôi, chúng tôi đã đánh chén sạch chỗ cá câu được. Nếu có thắc mắc thì Gourry ăn nhiều hơn tôi nhé.
“Hừm, anh vẫn còn hơi đói…” Gourry nói.
“Được rồi, vậy đi bắt thêm nào.”
Tôi đứng dậy, bước ra khỏi chỗ bếp lửa và với lấy cái cần câu…
Nhưng tay tôi dừng lại đột ngột. Tôi cảm nhận được một sự hiện diện ở gần đây.
“Goblin,” Gourry thì thầm, trông không có vẻ quá bận tâm. Giọng anh ta nhỏ tới mức gắng lắm mới nghe thấy được. “Tôi vừa để ý thấy bọn chúng. Tầm khoảng hai mươi tư con.”
À, phải rồi! Tôi cầm lấy cái cần câu. Do đây là lãnh địa của goblin nên bảo sao không thấy có quán xá hay trạm dừng chân nào ở quanh đây.
Goblin có thể nói là chủng tộc đông nhất ở đây, nên về cơ bản thì ai cũng đã từng thấy chúng: sinh vật hình người dáng cao tầm ngực. Chúng là sinh vật sống về đêm và trí khôn mức trung bình, nhưng tính cách bọn chúng thì khá bạo lực… dù bọn này cũng có hơi nhát một tí. Bọn chúng thường ra ngoài ổ vào ban đêm và trộm gia súc từ những ngôi làng và thị trấn cách xa thành phố.
Hơn nữa… trêu bọn này vui lắm.
Tôi cầm cần câu trên tay trái và nhẹ nhàng niệm phép “cá ơi cắn câu đi” (đặt tên đàng hoàng đấy). Đây là phép nguyên bản của Lina đấy nhé. Phép này mà lọt ra ngoài thì cá ở khắp nơi tuyệt chủng mất. Vậy nên tôi phải giữ riêng lại phép này cho mình, và đồng thời tôi cũng không mấy khi dùng tới phép đấy.
Ngay khi tôi vừa niệm phép xong…
“Skrek!”
Với tiếng hét kì lạ, đám goblin từ trong bụi đổ ra. Bọn chúng được trang bị kiếm cùn với ngọn giáo ghẻ làm từ một miếng sắt cột vào cây gậy. Một đội goblin thăm dò.
“Xùy! Im!” Tôi ngay lập tức mắng bọn goblin.
Đám goblin đứng khựng lại đó.
Cơ hội đến rồi!
Tôi tận dụng khoảng thời gian mất tập trung (không khó để tạo ra) của bọn chúng và quăng mồi xuống nước.
Dòng sông cứ trôi qua lục bục, lục bục… Ngoài đó ra chẳng còn âm thanh nào khác.
Bọn chúng xem ra đang đứng đó nhìn tôi và thắc mắc tôi đang làm gì. Bản tính của goblin là rất tò mò mà, nên là bọn chúng sẽ không tấn công chừng nào chưa hiểu tôi đang làm gì.
Và cũng chẳng lâu trước khi có cá đớp mồi.
“Tuyệt!” tôi hú lên về phía đám goblin, tay vừa giật cần câu lên khỏi mặt nước. “Tuyệt! Cá bự cắn câu rồi!”
Tôi kéo con cá lên trên không và ngay lập tức tháo móc câu ra và thả ngay xuống trước bọn goblin. Miêu tả thì nghe dễ thôi chứ làm thì khó lắm đó. Nên cảm thấy ấn tượng đi nhé.
“Cầm lấy đi!” Tôi hét to về phía một con goblin.
“Skrek!”
“Skraa, skreek!”
“Skreeskraa!”
Đúng rồi, ngoan lắm…
Bằng lúc đám goblin giữ được con cá đang quẫy thì tôi đã bắt được thêm hai con nữa. Chẳng cần phải nói, cá cứ đớp hết con này sang con khác. Khi tôi bắt được mười con cá thì đám goblin bắt đầu quây thành vòng tròn quanh tôi.
Bắt được rồi.
“Đây,” vừa nói, tôi vừa đưa cần câu cho một con goblin gần đó.
“Skrek?”
“Cái này bắt được nhiều cá lắm,” tôi nói bằng ngữ điệu của nó. “Muốn thử không?”
“Skrek…?”
Con goblin cầm lấy cái gậy, chạy tới chỗ mặt nước rồi ném mồi. Ngay lập tức có con cá cắn câu.
“Skreeskraaa!”
Đám goblin phấn khích vây quanh con goblin kia, Gourry và tôi nhanh chóng đánh bài chuồn.
.
“Trò đó hay đấy,” tối đó, Gourry nói chuyện với tôi.
Chúng tôi cuối cùng cũng đặt chân tới thị trấn kế tiếp, và hiện chúng tôi đang ăn tối dưới tầng một nhà trọ. Ở đây ngập mùi rượu bia và xì gà rẻ tiền.
Trong nhảy mắt, tôi ăn hết cái đùi gà trên tay trái. Vị cũng không quá tệ.
Măm măm măm… Măm!
Và cũng trong chớp mắt, tôi uống cạn ly nước quả trong tay phải.
À từ từ, Gourry vừa nói tới vụ đó à!
“Ý ông là chiều nay à?”
Bịch!
Gourry đập mặt xuống bàn.
Xem nè, tôi đâu có giả ngu hay gì đâu. Tôi chỉ không mấy để tâm đến cái trò câu cá đó thôi. Thật sự đấy!
“Đó là một phép siêu đơn giản. Gần như pháp sư nào cũng có thể làm được.”
“Ồ?” Gourry nhấn giọng, tỏ vẻ ấn tượng. “Thế em là một pháp sư à?”
Phụt!
Giờ đến lượt tôi đập mặt xuống bàn.
“Này này này!” Tôi rướn người về phía Gourry. “Thế ông nghĩ tui là gì hả? Nhìn bộ trang phục như vậy mà không biết à?!”
Nói cho mà biết nhé, bộ trang phục của tôi bao gồm một cái quần dài và đôi bốt cao; một tấm áo rộng cố định bằng cái đai lưng da dày; một đôi găng tay da mỏng, một miếng băng đeo đầu trên trán; và hai miếng giáp vai làm từ mai rùa lớn được đánh bóng mịn, dưới đó là một tấm áo choàng dài xuống tận dưới sàn. Tất cả một màu đen phong cách, được điểm thêm những dấu ma thuật óng ánh từ những sợi chỉ bạc. Trang phục của tôi cũng có chút tương đồng với giáp phép thuật, một bùa hộ thân đúng nghĩa.
Trên hết, tôi còn mang cả phụ kiện-vòng tay bạc cùng một chiếc vòng cổ, cùng với đó là một cây kiếm ngắn được đính những viên đá phép lấp lánh tự tôi chế ra. Nếu ai nhìn vào đây mà nghĩ tôi là hầu bàn hay là buôn cá thì tên đó chết não rồi, đơn giản vậy thôi.
“Giờ mới để ý, đây đúng là đồ của pháp sư… Trời ạ, thế mà anh cứ nghĩ em là hầu bàn hay là buôn cá chứ…”
Urghblarghsplat!
Lần này tôi lại đập mặt xuống bàn, nhưng thay vì mặt bàn thì mặt tôi va chạm với bát súp. Lúc đó mới để ý là tôi vẫn chưa ăn xong bát súp của mình.
“Nè, anh chỉ đùa thôi… Em cũng có khiếu hài hước nhỉ?”
“Tui không có cố ý,” tôi vừa nói, vừa dùng khăn tay lau nước súp trên mặt.
“Thế, em có mạnh không? Em có dùng được Fireball không? Dựa vào trang phục thì chắc là em là pháp sư sử dụng phép thuật đen nhỉ?”
Cơ bản mà nói, tồn tại ba loại phép thuật: phép thuật đen, phép thuật trắng, phép thuật shaman, phép sau cùng là dạng phép kết hợp giữa nguyên tố và tinh linh. Phép thuật đen chắc chắn là sở trường của tôi, nhưng đừng có hiểu nhầm ý tôi nhé; có hai nhánh chính. Thứ nhất là nguyền rủa. Thứ hai là dạng phép tấn công không thuộc trường phái phép thuật shaman-và đó mới là sở trường của tôi.
Phép “Fireball” mà Gourry vừa nhắc tới là một phép nguyên tố hỏa, nghĩa là nó thuộc trường phái phép thuật shaman. Người ta thường nghĩ mọi dạng phép thuật tấn công đều là phép thuật đen, nhưng đó là quan niệm sai lầm khá phổ biến.
“Ông nghĩ là một pháp sư sẽ dễ dàng tiết lộ bí mật như vậy sao?”
“Ừm, trông em giống kiểu người mà hay khoe khoang về bản thân…”
Gì cơ!
“Mà, không sao đâu. Đằng nào sớm muộn cũng sẽ đến cảnh hành động của em thôi.”
Tôi vừa định hỏi vì sao anh ta lại nghĩ vậy thì có ai đó xông vào nhà trọ.
“Con đó đây rồi!”
Tôi hướng về phía người vừa lớn tiếng, và… Hắn ta đang chỉ tay về phía tôi. Ý tôi là, hắn đang chỉ tay về phía bàn tôi. Cơ mà hắn ta nói “con” nên tôi nghĩ hắn đang chỉ tôi chứ không phải Gourry. (Mà nếu có ai nhầm anh ta thành gái thì tôi cũng phải thương thay cho tên đó.)
Một lúc sau, căn phòng ăn lấp đầy bởi troll. Lúc đầu cứ ngỡ tên cầm đầu là một xác ướp, nhưng nhìn kĩ lại mới thấy đó là một tên pháp sư cuốn băng gạc từ đầu đến chân.
“Úi úi, em nghĩ anh trai tìm nhầm người rồi!” Tôi nhanh chóng cuộn tay lại đặt dưới cằm và chuyển sang chế độ ku te phô mai que. Tôi cũng dùng cả một cái tên giả để đề phòng. “Chắc chắn là anh trai này đây không thể nào tìm kiếm Sofia bé nhỏ ngọt ngào này được!”
“Im đê! Tao không quan tâm mày tên gì! Mày là con nhóc quẩy tanh bành trại cướp đó ngày hôm trước đúng không?!”
Úi!
“Nè, nè…” Gourry nhìn tôi với ánh mắt trách móc.
“Coi nè, tui sẽ giải thích sau. Tạm thời cứ xử lí mấy tên này đi đã,” tôi nói, thủ thế trước đám troll.
Troll mạnh hơn nhiều so với con người cả về sức mạnh và độ trâu bò, và mặc cho cái thân khổng lồ ấy, chúng khá là nhanh nhẹn. Tuy nhiên, điểm mạnh nhất ở một con troll là năng lực hồi phục đáng kinh ngạc của nó. Bất kì vết thương không chí mạng nào cũng sẽ hồi phục trong chớp mắt. Tạm dịch: Phải nhất kích tất sát.
Nói gì thì nói, nếu tôi mà hơi quá tay thì sẽ thổi bay nguyên căn trọ này cùng với các thường dân vô tội trong đó mất.
“Rồi rồi, các người tìm thấy tôi rồi,” tôi đứng dậy và nói. “Hãy giải quyết mọi việc ở bên ngoài.”
“Không bao giờ,” tên xác ướp từ chối thẳng thừng.
“Thôi nào…”
Tôi phải nghĩ ra một cách gì đó càng nhanh càng tốt.
“Nếu mày tả lại những gì mày đã lấy, tao sẽ bỏ qua cho mày,” tên xác ướp đưa ra lời đề nghị.
“Mơ đi. Đừng nghĩ ta sẽ để không cho các người cầm đồ của ta đi, đồ pháp sư ăn cắp.”
“Em cũng là pháp sư ăn cắp mà,” Gourry xen vào.
“Im đê, tui chỉ trộm đồ của kẻ xấu thôi,” tôi vặn lại và thủ thế chuẩn bị chiến đấu.
“Tóm lấy nó!”
Theo lệnh tên xác ướp, đám troll nhảy vồ về phía tôi. Tôi cũng bắt đầu di chuyển.
Vũ khí chính của troll là móng vuốt và thể lực đáng sợ. Nghĩ về việc này cũng chẳng vui gì đâu, mặc dù bộ đồ này cho tôi một lượng phòng thủ cơ bản, tôi thừa biết rằng chỉ cần một cào của con troll sẽ khiến cho tim gan phèo phổi tôi vương vãi hết xuống sàn. Một đấm từ nó cũng sẽ thổi bay đầu tôi luôn.
Tất nhiên là tôi không hề có ý định để điều đó xảy ra.
Con đầu tiên lao đến và vung một đòn rộng. Tôi né và đặt tay phải lên lưng nó, dùng nó làm đệm và nhảy qua con kế tiếp. Ngay khi nó vươn tay ra định tóm lấy tôi, tôi trượt qua dưới chân nó là bám lấy một cái chân. Dĩ nhiên là chỉ vậy là không đủ để quật ngã con troll, nhưng cũng đủ để làm nó mất thăng bằng trong chốc lát. Tôi tận dụng khoảnh khắc đó để đứng dậy và hướng đến con tiếp theo.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được sát khí từ phía sau. Chưa đến một giây sau đó, một bộ vuốt cắm vào áo choàng của tôi. Thật không may cho nó là nó chỉ cào trúng tấm áo choàng-tôi đã kịp tháo nó ra ngay trước đó.
Nhanh trí lắm, Lina!
Con troll kia bị vướng vào cái áo choàng và theo đà ngã sõng soài xuống đất. Mục tiêu tiếp theo!
Sau một lúc, tôi lại quay về phía bên cạnh Gourry.
“Ồ, chào mừng trở lại.”
“Hừ, cảm ơn!”
Tên đần này cứ tọa sơn quan hổ đấu suốt nãy giờ, chả thèm động cứu giúp một thiếu nữ xinh đẹp đang gặp rắc rối. (Là tôi đấy, đồ tồi!) Thật bực mình…
Tôi vẫn chưa gây được nhiều thiệt hại cho đám troll suốt cuộc giao đấu. Nói đúng ra, tôi vẫn chưa loại bỏ được con nào.
“Nhóc con khó bắt…” tên xác ướp lẩm bẩm với vẻ bực mình.
Chắc là tôi đã khiến hắn phải khó chịu lắm.
“Gourry! Ông đả thương đám troll được không?” Tôi hỏi.
“Đả thương? Ừm… em có biết là bọn chúng có thể hồi phục được không?”
“Biết rồi, khổ lắm! Cứ làm đi! Nhanh lên!”
“Chỉ cần đả thương là được chứ gì?”
“Ừ!” Tôi hét lên.
Đám troll đang càng lúc càng tiến gần hơn.
“Được rồi, làm ngay.”
Ngay khi đồng ý, Gourry thò tay phải vào trong túi. Tôi có thể thấy trong đó là đống hạt dẻ mà anh ta nhặt ven đường-cái loại hạt vừa nhỏ vừa cứng mà bọn sóc thích gặm ấy. Sau đó tôi chỉ thấy tay Gourry phật một cái và đám hạt dẻ biến mất.
“Gự!”
“Aah!”
Đám troll đột gầm rú và ôm lấy các phần cơ thể chúng-tay chúng, bụng chúng, đầu chúng. Khả năng nhắm thực sự đáng kinh ngạc. Anh ta bắn mấy viên hạt dẻ mạnh tới mức nó xuyên thủng lớp da dày của dám troll và nằm gọn trong đó. Chỉ riêng sức mạnh thôi; thì đối với đối thủ là con người, vài đòn như vậy là chí tử.
“Trò vặt hay đấy, nhóc con. Nhưng nếu mày nghĩ chỉ cần vậy là đủ để đánh bại troll thì-” tên xác ướp bắt đầu lên giọng, rồi dừng lại đột ngột.
“Grrragh!”
Đám troll giờ đang gào thét. Vết thương cỡ hạt ngô mà Gourry vừa gây ra càng lúc càng mở rộng.
“Cái… Cái quái gì vậy? Chuyện quái gì đang xảy ra hả?!” tên xác ướp la hét trong hoảng loạn.
Gourry cũng chỉ có thể á khẩu nhìn khi vết thương trên đám troll mở rộng. Vài con troll bị xé ngang người, đám còn lại thì bị xé dọc. Khi xong xuôi thì hơn nửa đám troll giờ chỉ còn là đống thịt vụn.
Dĩ nhiên, đây là kết quả từ hành động của tôi, nhưng nhìn vào chẳng vui chút nào. May mà ban nãy tôi ăn rồi. Tởm vãi!
Mà, cuối cùng chỉ còn lại bốn con troll và một tên xác ướp. Trông bọn chúng không có vẻ gì là muốn tiếp tục lao lên chiến đấu. Có vẻ như sự hoảng loạn và bối rối mà tôi vừa gây ra đã khiến chúng hãi rồi.
Sự sợ hãi trước thứ mà mình không biết là một thứ mạnh mẽ-nhưng một khi đã biết thì lại chẳng còn gì đáng sợ.
Coi nào, khi nãy tôi có chạm vào từng con troll một, tôi đã niệm một phép nho nhỏ-một dạng phép ngược lại hoàn toàn với phép thuật trắng “Recovery.” Recovery tăng khả năng hồi phục thể chất và tinh thần của mục tiêu, giúp các vết thương chóng lành hơn. Phép của tôi đơn giản là làm ngược lại: đảo ngược khả năng hồi phục của đối tượng. Và ở mức độ nhanh nhất có thể.
Dĩ nhiên, khả năng hồi phục tự nhiên của đám troll khiến cho quá trình diễn ra ghê gớm hơn nhiều. Đảo ngược và khuếch đại, khả năng đó sẽ khiến cho cả cơ thể tan tành chỉ bằng một vết xước.
Nhân tiện, đây cũng là một phép nguyên bản của Lina. Cái phép này cảm giác nó hơi… coi nào… độc ác, nên là trước giờ tôi vẫn chưa bao giờ dùng trong thực chiến. Và khi đã dùng rồi và dọa chết khiếp kẻ địch, tôi thề sẽ không bao giờ dùng tới nó nữa. Lại thêm mục mới trong Pháp thuật 101: Không bao giờ dùng những phép sẽ khiến bạn phải ám ảnh cả đời.
Mà, những tưởng mẹo vặt vừa rồi sẽ khiến chúng cúp đuôi chạy trốn, nhưng một con troll có vẻ vẫn muốn tiếp tục thử vận may. Nói chính xác thì nó đang lao thẳng tới chỗ tôi.
Tôi rút kiếm và lao vào hành động, vừa nhanh chóng niệm một phép. Tôi tuy nhỏ con nhưng lại có lợi thế nhanh nhẹn. Lưỡi kiếm của tôi va chạm với móng vuốt của con troll hai, và ba lần, làm cho nó để lộ sơ hở trong thoáng chốc.
“Ngay!”
Tôi đâm sâu thanh kiếm vào phía bên sườn của con troll. Con troll thì cười khẩy như thể đang nói, “Bắt được mày rồi!”
Tôi đã làm theo đúng những gì mà nó muốn. Nó biết là bản thân nó không thể nào phản xạ nhanh hơn tôi được, vậy nên nó cố ý để lộ sơ hở để tôi đâm nó. Và với thanh kiếm đâm sâu vào bên sườn nó, mọi chuyển động của tôi gần như bị khóa cứng. Thông thường thì một kế hoạch như vậy có thể coi là tự sát, nhưng với khả năng hồi phục của troll thì đó là một chiến thuật tốt.
Tiếc là mẹo đó không thực sự hữu hiệu với tôi. Tôi để cho con troll tận hưởng phút giây ngạo nghễ của nó… và ra đòn quyết định.
“Tới đi, sét!”
Tôi truyền phép Monovolt qua thanh kiếm và tới con troll. Cơ thể nó co giật và cái bị thịt lớn này chết trước khi kịp kêu lên một tiếng.
“Kế khôn đấy, nhưng của ta thông minh hơn nhiều.”
Xác con troll đổ bịch xuống sàn, và giờ đã đến lúc cho đám người xấu biết ở đây ai mới là sếp… nếu bọn chúng vẫn chưa chịu hiểu ra.
“Thôi. Tới lúc nghiêm túc rồi.”
Tôi chắp tay lại trước ngực và từ từ mở ra, miệng vừa niệm chú. Một quả cầu ánh sáng xuất hiện giữa hai bàn tay tôi, ánh sáng của nó ngày càng mạnh hơn khi tôi mở tay ra.
“Hự! Là Fireball!” tên xác ướp hét toáng lên trong hoảng loạn, mắt hắn mở to. “Rút lui! Rút lui!”
Và như thế, hắn ta chạy trốn cùng với đám troll. Tôi thở dài nhẹ nhõm với quả cầu ánh sáng vẫn nằm ở trên tay.
“Này, vẫn chưa xong đâu! Em tính làm gì với phép Fireball đó?!” Gourry hét lại về phía tôi.
Có lẽ ngay cả tên đần như anh ta cũng biết rằng phép Fireball nguy hiểm đến nào. Coi nào, Fireball là một phép tấn công khá thông dụng. Pháp sư triệu hồi một quả cầu ánh sáng rồi ném đi, khi va chạm thì nó nổ tung là lan lửa ra khắp nơi. Khá là tiện khi dùng để ngay lập tức xử gọn một nhóm lớn. Thiệt hại thực sự do nó gây ra còn tùy thuộc vào năng lực của người niệm phép, nhưng dính một đòn trực diện thì có thể dễ dàng nướng một người tới mức chín vừa.
Tôi nhìn vào quả cầu trên tay mình rồi ném nó lên không.
Cả nhà trọ hét toáng lên trong hoảng loạn rồi mọi thứ rơi vào im lặng.
Cuối cùng, Gourry cũng chịu nhìn lên.
“Phép đó không phải Fireball,” tôi giải thích với nụ cười tinh nghịch, tay chỉ lên quả cầu đang chiếu sáng mọi thứ trên trần. “Đó chỉ là phép Lighting thôi.”
.
“Thế mấy cô cậu định làm gì với mớ này?!”
Chủ nhà trọ ra vẻ giận dữ, cũng chẳng trách được. Bàn ghế hỗn độn, xác troll vương vãi, cả khu nhà tràn ngập mùi máu.
Phép Lighting mà tôi dùng để dọa đám kia là đòn chốt hạ. Tàn dư của đám troll, trước đó chỉ mù mờ qua ánh đèn dầu, giờ thì mọi người có thể thấy rõ cái sự nhoe nhoét, kinh tởm của nó…
Và nói cho nghe nè, đây đúng là một ổ kinh dị. “Gớm ghiếc” cũng là không đủ để mô tả cảnh này. Nếu mà mấy người từng làm việc trong lò mổ hay từng thấy một con thú bị xe hàng cán rồi ấy, thử tưởng tượng hình ảnh ấy ra cho tôi. Xong chưa? Ừ thì cảnh này còn ghê hơn cả trăm lần ấy.
Cái cảnh này như một cái tát thẳng vào mặt bầu không khí “tới đây, tận hưởng những món ăn ngon và một khoảng thời gian tốt lành” mà một nhà trọ nên có. Không thể chịu lại những, ừm, món đồ trang trí mới, tầm nửa số khách ở trọ đã bắt đầu gói ghém đồ rời đi rồi. Thế nên là tôi hoàn toàn hiểu vì sao chủ trọ lại giận. Ai mà có thể nở nụ cười và chịu đựng một thứ như vậy thì chắc phải mất mục tiêu sống rồi; người đó nên bỏ việc ngay và đi làm thánh nhân hay ẩn sĩ gì đó đi.
Tuy nhiên, tôi sẽ không để yên mà chịu trận đâu. Tôi cố nặn ra đôi mắt cún con đáng yêu nhất có thể. Chỉ sau pháp thuật, giả trân là cái mà tôi giỏi nhất.
“Cháu biết là cháu đã gây ra rất nhiều rắc rối. Nhưng mà…” Lúc này, tôi nhìn thẳng vào mắt ông chủ trọ một cách chiến thuật và tháo găng tay ra, rồi giảm độ cao của giọng tôi tầm nửa quãng tám. “Chúng cháu mà không làm gì thì chết chúng cháu mất…”
À há, có tác dụng rồi! Tôi có thể thấy cơn giận của ông chủ trọ hạ xuống chỉ còn là một cái nhăn mày không hài lòng.
“Nên…” tôi lấy ra ba viên đá quý nhỏ từ trong túi, nắm lấy thật chặt trong tay để ông chủ trọ không thể thấy trong đó là gì. “Nếu có cách nào để đền bù cho chú thì…”
Rồi tôi lấy tay trái cầm lấy tay phải của ông ấy, nhấn những viên đá vào lòng bàn tay ổng. Tôi vẫn không để ông ấy thấy rõ được đó là gì, nhưng tôi có thể chắc là ông ấy đã đoán được đó là gì dựa qua cảm nhận tay.
Mấu chốt: Không bao giờ đánh mắt sang hướng khác! Một cô gái xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt bạn trong khi đôi tay nhỏ nhắn, ấm áp của cô ấy bao trọn lấy bàn tay bạn (đây chính xác là lí do mà tôi đã bỏ găng tay ra trước đó)… Chắc chắn mấy người cũng phải hiểu là điều đó với ông chủ trọ mê hoặc đến mức nào.
“Cháu biết chừng này vẫn là chưa đủ… nhưng đó là tất cả những gì mà cháu có.” Tôi nói tiếp, thu tay về một cách rụt rè.
Ông ấy hướng mắt vào lòng bàn tay, sau khi thấy được đó đúng là những gì mà ổng đã đoán, ông ấy nắm chặt lòng bàn tay lại.
“Chà… nếu như vậy thì chú cũng không thể làm khó cháu được. Chú sẽ thuê người đến dọn dẹp, thôi thì mấy cháu cứ về phòng đi.”
Ghi điểm!
Tôi khiêm tốn cúi đầu-vài lần-rồi về phòng với Gourry, kẻ mà không phải chịu bất cứ từ ngữ nặng nề nào. Xem ra ông chủ trọ cho rằng tôi là người chịu trách nhiệm cho mọi chuyện… và, nói thật, ông ấy không sai.
Tôi cũng đã trải qua nhiều vụ ẩu đả như vậy rồi. Thi thoảng thì tôi vẫn bị mắng tới mức muốn rụng cả tai, nhưng thường thì mọi chuyện diễn ra mượt mà như vừa rồi ấy. Cảm giác như khi tôi đưa mấy viên đá quý ra, họ nghĩ tôi là ngỗng vàng ấy. Và ai lại muốn bỏ lỡ cơ hội lấy trứng vàng chứ?
Nói thì nói, nếu như họ bắt tôi rời đi thì tôi cũng sẽ im lặng mà đi thôi. Gây sự trong trường hợp như vậy sẽ chẳng đi tới đâu đâu.
“Anh phải nói này. Em gan to thật đấy,” Gourry nói trong khi tôi đang nằm bẹp trên giường.
Anh ta cũng khá sắc bén khi có thể nhìn thấu được màn diễn của tôi.
“Ý ông là sao?” tôi hỏi một cách hồn nhiên.
…Từ từ đã…
“Này Gourry! Ông đang làm gì trong phòng tui thế hả?!”
“Em nói là sẽ giải thích sau mà?”
“Vậy hả?”
“Đúng vậy.”
Ừ. Đằng nào tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh ta.
“Rồi rồi, tui sẽ giải thích. Nhưng ông phải trả lời câu hỏi của ông trước.”
“Được thôi. Có chuyện gì hả em gái?”
“Này, về cái chuyện “em gái” ấy- Thôi bỏ đi. Cứ ngồi xuống.”
Gourry với lấy cái ghế cạnh bàn và ngồi xuống đối diện tôi.
“Ngồi xuống rồi đây.”
“Được rồi, bắt đầu…” tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Tại sao ông lại đi quan tâm đến một cô gái như tôi?”
Mấy người vào đây mà xem cảnh anh ta đông cứng lại đi! Khá là hài… nhưng tốt nhất không để anh ta như vậy.
“Đùa thôi! Đùa thôi!” tôi trấn an anh ta.
“Thôi đùa đi,” Gourry thở dài và nói. “Vừa suýt bị trụy tim đấy…”
“Thế là sao hả?”
“À, không có gì. Thế, câu hỏi của em là gì? Và nói trước, anh không để lộ gu của mình đâu.”
Giờ đến lượt anh ta đùa ngu.
“Thôi đi. Giờ đến câu hỏi thật này: Tại sao ông lại biết đám đó lại nhắm đến tui?”
“Anh không biết,” anh ta nói một cách đơn giản.
“Thế tại sao ông lại nói ‘Đằng nào sớm muộn cũng sẽ đến cảnh hành động của em thôi.’ ngay trước khi bọn chúng xông vào nhà trọ.”
“À, chuyện đó,” Anh ta nói một cách đùa cợt. “Anh có thể cảm nhận được sát khí quanh nhà trọ. Vậy nghĩa là ai đó đang nhắm tới một người ở trong đây. Nếu là trộm cướp, thì chúng sẽ tới vào nửa đêm chứ không phải thời điểm đó.”
“Thế tại sao ông lại biết bọn chúng nhắm tới tui? Không lẽ ông làm việc với chúng…”
“Để anh nói hết câu đã. Anh vừa mới nhận ra là cho dù bọn chúng đang nhắm tới ai trong nhà trọ thì kiểu gì em cũng sẽ bị dính líu vào thôi. Em có vẻ là kiểu người mềm mỏng, và hơn hết, là kiểu người thích chõ mũi vào chuyện của người khác.”
Ờm, tôi không thể phản bác nổi câu đó. Anh ta nói trúng vào tim đen tôi. Thực ra, tôi sẽ để cho mọi người quyết định xem tôi có thực sự mềm mỏng hay không, nhưng chắc chắn một trăm phần trăm là tôi thích chõ mũi vào chuyện của người khác. Chị tôi cũng thường bảo tôi như vậy suốt.
“Chỉ có vậy thôi. Hài lòng chưa?”
“Chắc vậy…”
“Thế còn câu hỏi nào dành cho anh không?”
“Không…”
“Giờ thì đến lượt em giải thích. Em đã làm bọn họ mà để bọn họ đuổi theo em như thế?”
Tôi thở dài.
“Được rồi, tui sẽ kể.”
Tôi tóm tắt lại mọi chuyện cho Gourry.
Tất cả bắt đầu khi tôi nghe nói một ngôi làng hẻo lánh đang phải chịu sự đàn áp của lũ cướp, vậy nên tôi đã địch thân tới dẹp loạn. Sau đó thì tôi thu lại những món đồ bị đánh cắp, và tôi cũng có lấy thêm một chút của riêng của chúng. Kiểu, tiền thù lao ấy. Có vẻ như bọn chúng chẳng thèm quan tâm đến điều đó, và cứ thế là bọn chúng bám theo tôi đến giờ.
Mấy người hỏi gì cơ? “Tôi tưởng cô đánh chúng vì đang chán và túng tiền?” Nói nhỏ thôi! Chuyện đó là bí mật của chúng ta nhé!
Được rồi, tôi đã nói dối Gourry. Nhưng mọi câu chuyện đều cần phải văn hoa chút chứ.
Mà, sau khi kể xong câu chuyện, Gourry gật đầu.
“Hừm. Ngoài đoạn ‘cứu giúp một ngôi làng’ ra thì phần còn lại khá hợp lí.”
Ặc! Anh ta sắc bén thật đấy…
“Mà, việc này cũng giúp tui xác nhận được một điều,” tôi nhanh chóng đổi chủ đề.
“Điều gì?” Gourry hỏi.
Không có vẻ là điều tôi nói làm anh ta hứng thú; tôi nghĩ anh ta chỉ đang trêu tôi thôi.
“Khá chắc là bọn chúng chưa từng thấy mặt tui khi đánh vào hang ổ bọn chúng. Nhưng mà bằng cách nào đó mà chúng vẫn có thể dò ra tui. Tui đã nghĩ rằng việc này thật lạ, nhưng xem kìa, phía bọn chúng có một pháp sư.”
“Cái tên cuốn đầy băng gạc đấy à?”
“Ừ. Dám chắc hắn ta bị thương khi tui tấn công nơi đó, nên bây giờ mới có thể quay lại tấn công được.”
“Và hắn đang dùng pháp thuật để truy vết em à?”
“Chính xác.”
“Hể… Đúng là pháp thuật làm gì cũng được nhỉ.”
“Không phải cái gì cũng được đâu. Có những thứ nó làm được và cũng có nhưng thứ nó không làm được. Giống như kiểu tên xác ướp đã đánh một con dấu phép lên một món tui lấy-hoặc tất cả mọi món-và hắn dùng nó để truy vết tui. Rốt cục, ngay cả pháp sư mạnh nhất cũng không thể nào tìm người mà không có chút manh mối nào cả.”
“Ồ, vậy ư?” Gourry nói, mặc dù vẫn tỏ vẻ khó hiểu.
“Đúng vậy. Còn câu hỏi nào nữa không?”
“Không thưa giáo viên.”
“Tốt. Vậy-”
Tôi đính nói “bài học hôm nay đến đây là kết thúc,” nhưng mà trước khi kịp nói ra câu đùa, có ai đó gõ cửa. Tôi và Gourry bật dậy ngay lập tức, chuẩn bị sẵn ở hai bên cửa. Gourry với tay và đặt lên nắm đấm cửa.
“Ai đó?” Tôi hỏi.
“Tôi tới đây để thỏa thuận. Cô đang sở hữu thứ mà tôi muốn mua. Ra giá đi,” kẻ lạ mặt nói từ phía bên kia cánh cửa.
“Ta không tin.”
“Tôi cũng không bất ngờ. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ không tin. Phải mất trí rồi mới để người lạ vào phòng trong tình huống này.”
Uầy, thật luôn?
“Cảm ơn? Ta sẽ chấp nhận lời khuyên đó và không cho ngươi vào.”
“Đợi đã! Tôi biết rằng tôi có vẻ khả nghi, nhưng hiện tại tôi không có ý định làm hại cô.”
Chơi trò lộ liễu thế…
“Và cái thiện chí của ngươi sẽ biến mất ngay khi bước vào đây chứ gì?!”
“Dường như trấn an cô là tốn công vô ích. Nhưng cô có một hộ vệ mạnh mẽ ở trong đó phải không?”
Gourry và tôi nhìn nhau.
“Nói cho mà biết… nếu mà ngươi định giở trò thì ta sẽ cho ngươi nếm mùi phép mạnh nhất của ta,” tôi cảnh cáo kẻ lạ mặt.
“Từ từ đã, em định để hắn vào à?!” Gourry hoảng loạn.
“Đừng lo. Tui đang có một hộ vệ mạnh mẽ ở bên cạnh mà.” Tôi nháy mắt một cái.
Rồi tôi lùi ra khỏi cửa và di chuyển về phía sau phòng.
“Được rồi, bọn ta mở cửa đây. Im lặng tiến vào và đừng có giở trò. Mở cửa đi, Gourry.”
Sau một lúc do dự, anh ta từ từ mở cửa ra.
Kẻ lạ mặt bước vào…