Sinh Tồn Trên Chuyến Tàu: Tôi Biến Thành Bạch Mao Cày Đế

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1300

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Mayoi Neko Overrun!

(Đang ra)

Mayoi Neko Overrun!

Matsu Tomohiro

Câu chuyện xoay quanh Takumi Tsuzuki, một chàng trai trẻ dành thời gian bên người bạn thuở nhỏ Fumino Serizawa tại quán cà phê Mèo Đi Lạc, và cùng bạn bè tại Học viện Umenomori. Một ngày nọ, chị gái c

93 48

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 184

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Quyển - 02 - Chương 37 - Lời cầu xin trước khi chết

Ba người thấy vậy hơi sững sờ, nhìn nhau.

“Đường Viêm, anh có ý gì?” Lãnh Ngưng Tuyết là người đầu tiên lên tiếng chất vấn.

“Ý gì sao?” Đường Viêm thấy vậy bật cười ha hả.

“Mặc dù mọi người rất biết ơn vì các cô đã giúp chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ thử thách, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, bây giờ là lúc giải quyết ân oán cá nhân!”

“Chắc hẳn thực lực của nhân viên Bạch Trừng cô cũng đã bị tiêu hao gần hết rồi nhỉ, diễn xuất vụng về của cô không lừa được chúng tôi đâu, muốn dùng con tóc đỏ đó giả vờ là nhân viên cấp Truyền Thuyết để chúng tôi biết khó mà lui sao?”

“Ha ha ha ha, tôi đã tiên tri rồi, bên cạnh cô căn bản không có nhân viên cấp Truyền Thuyết nào cả!”

Trên mặt anh ta đầy vẻ đắc ý, lời lẽ chế giễu khinh thường không hề che giấu.

Những tên đàn em khác bên cạnh Đường Viêm cũng lập tức nói: “Nói đúng lắm, sự ngạo mạn của cô đã tạo nên kết cục hôm nay!”

“Có nhân viên cấp Truyền Thuyết mà không mang theo bên người để trân trọng, yên tâm đi, sau này cô ta đi theo chúng tôi nhất định sẽ được yêu thương, gừ gừ gừ...”

“Chúng tôi có nhiều người như vậy cộng thêm nhiều nhân viên như thế, còn các cô chỉ có ba người cộng thêm bốn nhân viên, lấy gì mà đấu với chúng tôi!”

Bạch Trừng nhướng mày, trên khuôn mặt xinh đẹp cuối cùng cũng lộ ra một tia bừng tỉnh.

Hóa ra là Đường Viêm thông qua tiên tri đã xác định được cô có nhân viên cấp Truyền Thuyết, mà thẻ nhân viên sẽ rơi ra khi người cầu sinh bị giết.

Đến đây, động cơ của những người này đương nhiên đã rõ ràng.

Nhưng anh ta nói đã tiên tri rằng bên cạnh cô không có nhân viên cấp Truyền Thuyết nào... Bạch Trừng vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía Xích Diễm.

À, nói cũng đúng, Xích Diễm bây giờ là cấp Bất Diệt, quả thực không phải cấp Truyền Thuyết.

Nhìn thấy những người này kiêu ngạo như vậy, cứ như thể đã nắm chắc phần thắng, hơn nữa còn có ý đồ xấu xa với ba người, họ lại không hề tức giận.

Đúng vậy, Bạch Trừng bây giờ chỉ muốn cười.

Ngu Niệm càng mang theo giá trị chế giễu cao nhất, cô tiến lên một bước và đáp trả.

“Đường Viêm, câu này tôi cũng đang muốn nói với anh.”

“Cái gì?”

“Nếu bây giờ anh chịu quỳ xuống liếm chân cô đây, thì tôi cũng có thể cân nhắc để anh chết cuối cùng!”

Đường Viêm nghe vậy lại không tức giận, mà cười nói: “Yên tâm, lát nữa tôi còn phải ra ra vào vào mà.”

“Ồn ào.” Bạch Trừng đột nhiên lên tiếng.

Giây tiếp theo, vô số dây leo ngay lập tức từ dưới đất chui lên xuyên qua tất cả mọi người có mặt.

Tiếp đó lại có vài mũi tên bay qua, càn quét khắp nơi, tiêu diệt tất cả nhân viên của những người tiên phong này mà không có ngoại lệ.

Cảnh tượng đột ngột này khiến những người có mặt không kịp phản ứng, lời nói của Đường Viêm thậm chí còn chưa dứt, cả người đã sững sờ tại chỗ.

Sau đó, hiện trường vang vọng những tiếng kêu thảm thiết ồn ào, mùi máu tươi nồng nặc cũng bắt đầu lan tỏa.

“A a a a!”

“Cái, cái này là sao!”

“Cứu tôi với... Dám đánh lén, mau ra tay đi... Mọi người cùng lên!”

Dây leo của Lục Đóa không trực tiếp giết chết họ, mà xuyên qua và đưa họ lên không trung, từng chút một hút lấy sinh lực trong cơ thể họ.

Quá trình này rất đau đớn, nhưng cũng có thể giúp họ nhận ra sự thật trước khi chết.

Lúc này, Đường Viêm hoàn toàn ngơ ngác, anh ta phát hiện mình tuy không bị tổn thương, nhưng khi quay đầu nhìn về phía sau với cái cổ cứng đờ, đồng tử lại co lại.

Nỗi sợ hãi như một con quái vật nuốt chửng anh ta, hai chân anh ta không còn sức để đứng vững, lập tức ngã quỵ xuống đất.

“Không thể nào, không thể nào!”

Anh ta la lớn, hoảng loạn, không thể tin được mọi thứ trước mắt.

Họ nhiều người như vậy, mang theo nhiều nhân viên như vậy, sao có thể trong nháy mắt đã bị nhân viên của Bạch Trừng tiêu diệt hết chứ!

Bên cạnh cô ta rõ ràng không có nhân viên cấp Truyền Thuyết nào cả... Tuyệt đối không thể!

Như thể nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt Đường Viêm, Ngu Niệm ở bên cạnh ngược lại còn nhiệt tình giải đáp cho anh ta.

“Anh nói anh tiên tri rằng bên cạnh Tiểu Trừng không có nhân viên cấp Truyền Thuyết, ừm, không cần nghi ngờ thiên phú của anh.” Cô nhếch miệng cười rồi dừng lại.

“Bởi vì bên cạnh Tiểu Trừng là nhân viên cấp Bất Diệt đấy.”

“Cấp Bất Diệt!” Đường Viêm kinh hãi hét lên.

Và những người tiên phong sắp chết phía sau nghe vậy cũng đồng tử co lại.

Lúc này họ cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại bị Bạch Trừng tiêu diệt trong nháy mắt, và tại sao đối phương lại có thể một mình hoàn thành thử thách mà vẫn có thể giải phóng thực lực mạnh mẽ như vậy.

Cấp Bất Diệt, đó là sự tồn tại còn hiếm hơn cả Truyền Thuyết!

Nghe xong câu này, mọi người đã hiểu ra, hoàn toàn không còn dũng khí để đối đầu với Bạch Trừng, thậm chí vì Đường Viêm mà họ mới rơi vào tình cảnh này, họ chỉ còn lại sự tức giận đối với gã này.

“Đường Viêm, đồ khốn nạn!”

“Đều là lỗi của mày, tao đáng lẽ có thể phát triển yên ổn!”

“Tiểu thư Bạch Trừng, chúng tôi đều bị anh ta lừa gạt, xin cô tha cho chúng tôi...”

Những lời mắng chửi và cầu xin bay đến tới tấp.

Bạch Trừng trực tiếp phớt lờ họ, và Đường Viêm đang ngồi bệt dưới đất cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Ngu Niệm cũng tiếp tục chế giễu: “Thật không biết các người lấy dũng khí ở đâu ra, từng người một ngay cả nhiệm vụ thăng cấp còn chưa hoàn thành, cấp bậc vẫn còn ở cấp Phổ Thông mà cũng dám gây chuyện.”

Cô cắn ngón tay, rồi ngẩng cằm đi qua đi lại trước mặt Đường Viêm.

“Nói thật, với thực lực của các người, trước khi Tiểu Trừng hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp cũng có thể dễ dàng tiêu diệt các người.”

“Nhưng có thể chết dưới tay nhân viên cấp Chiến Tướng cấp Bất Diệt, cũng coi như là vinh hạnh của các người rồi.”

Đường Viêm nghe vậy ngây người nhìn về phía cô gái tóc vàng kia, bây giờ dù có biết thêm điều gì anh ta cũng không có quá nhiều phản ứng.

Bởi vì thực lực của Bạch Trừng từ đầu đến cuối đã vượt quá sức tưởng tượng của anh ta.

“Cấp Chiến Tướng, thảo nào... Cô đã phát triển đến mức này rồi sao.”

Đường Viêm thở dài một hơi đầy cay đắng, cũng chuẩn bị chấp nhận số phận của mình.

Anh ta nhắm mắt lại, nhìn lại tất cả những gì mình đã làm kể từ khi đến thế giới này.

Tự cao, ngạo mạn, ngây thơ nghĩ rằng mình có thể trở thành tối cao, nhưng không ngờ lại chọc phải một sự tồn tại thực sự khủng khiếp.

Nhưng đột nhiên, anh ta lại mở mắt ra, ánh mắt ngưng lại: “Không đúng!”

Bạch Trừng nhướng mày: “Đây là lời trăn trối của anh sao?”

Đường Viêm lắc đầu, và nói với tốc độ cực nhanh: “Tôi và cô trước đây nhiều nhất chỉ là không ưa nhau, còn xa mới đến mức sống mái, nhưng trong khoảng thời gian này dường như có người đang âm thầm làm gia tăng mâu thuẫn này...”

“Nói bậy!” Ngu Niệm cắt ngang, “Anh hết lần này đến lần khác phái người theo dõi chúng tôi, thậm chí còn muốn lấy trộm đồ trên xe của chúng tôi, lại làm những chuyện tiểu nhân như vậy mà còn nói không có mâu thuẫn?”

Đường Viêm nghe vậy sững sờ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Sao có thể?”

Ngu Niệm còn muốn phản bác, nhưng bị Bạch Trừng ngăn lại.

Đường Viêm tiếp tục: “Tôi còn không thể đuổi kịp tốc độ di chuyển của tàu các cô, thì làm sao có thể phái đàn em nào đi theo dõi các cô?”

Trong thế giới của Vô Hạn Liệt Xa, khoảng cách di chuyển thường có thể là một biểu hiện của thực lực.

Và một kẻ có thể đuổi kịp tốc độ của tàu Bạch Trừng, một kẻ như vậy sẽ làm đàn em của Đường Viêm?

Ánh mắt Bạch Trừng ngưng lại, cô cũng đã xác định được.

“Vậy điều anh nói là đúng, có người đang làm gia tăng mâu thuẫn giữa tôi và anh.”

Nhưng thì sao, điều này không thể thay đổi quyết định của Bạch Trừng, cũng không thể thay đổi kết cục của Đường Viêm.

Có người kích động mâu thuẫn từ bên trong là thật, nhưng Đường Viêm và những người khác muốn giết Bạch Trừng cũng là thật.

Bạch Trừng sẽ không tha cho những người có ý định giết cô.

Và Đường Viêm dường như cũng hiểu điều này, anh ta cười khổ.

“Chỉ trách tôi nhận ra quá muộn, nhưng trước khi chết, tôi muốn cầu xin tiểu thư Bạch Trừng nghe thông tin của tôi.”