Silver Cross and Draculea

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5323

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9143

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10039

Tập 1 - Chương 2: 'Sinh vật tạo ra từ đất'.

“Sao ngươi trông khổ sở vậy?”

Rushella cúi đầu một cách đáng yêu và hỏi, nhưng Hisui không trả lời.

Cậu chỉ ngước lên bầu trời, nguyền rủa sự thay đổi bất thường của thế giới này và cả cái cuộc sống của cậu.

Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa và cậu đang ở trên sân thượng.

Nó như là biểu tượng của cuộc đời học sinh, với mùi hương ngọt ngào của mùa xuân, nhưng khuôn mặt của Hisui lại đầy bối rối.

Tiết chủ nhiệm ác mộng đã qua, cuối cùng thì Hisui cũng đã kết thức những tiết học buổi sáng. Bởi là ngày đầu tiên đến trường, các bài học được dạy khá cơ bản, chỉ cần biết một vài điều chú ý là xong. Nhưng cái vẻ kiêu ngạo của Rushella với giáo viên đã khiến trái tim cậu bị giày xéo. Và trong khoảng thời gian quý báu này, vô số những câu hỏi về nội quy trường đã khiến cậu chẳng nghỉ ngơi được một chút.

Không chỉ là một học sinh chuyển trường mà cô ấy còn rất xinh đẹp, thế nên cô nổi tiếng với cả học sinh nam và nữ. Nhưng Rushella lại hoàn toàn phớt lờ họ và chỉ nói chuyện với Hisui, do vậy đã có một bầu không khí nguy hiểm đến từ các nam sinh.

Cuối cùng đã tới giờ nghỉ trưa, nhưng.....cô vẫn cứ bám theo cậu.

“Tôi nói này...cô có thể nhân từ một chút không? Cô thù tôi đến mức nào vậy?”

“Cực nhiều. Ta đã hút máu ngươi nhưng ngươi vẫn chưa chịu trở thành người hầu cho ta và còn cái vụ phun tỏi vào ta nữa.”

“Nhưng do cô tấn công tôi trước, đúng không?! Và sao cô lại giả làm học sinh? Cái cuộc sống đó sẽ không ảnh hưởng gì tới tôi chứ?”

Với sự nghi ngờ từ phía Hisui, Rushella chỉ biết ngoảnh mặt đi.

“Chả lẽ.....cô định biến học sinh nơi đây thành con mồi.”

Giọng Hisui trở nên nghiêm trọng.

Trường học có rất nhiều thanh thiếu niên, vì vậy đây là một nơi lý tưởng để cho ma cà rồng đi săn.

Nghe nói ma cà rồng thích hút máu của trinh nữ nhất — và ở đây thì có rất nhiều.

“Nhầm rồi, ta không phải loại người sẽ bỏ dở con mồi trước đó và đi kiếm kẻ khác đâu.”

“Một giọt máu cũng không? Mà sao tôi không cảm thấy biết ơn với mấy cái lý lẽ ấy nhỉ?”

“Không phải nó tốt hơn việc để kệ cái thứ biến đổi nửa vời của ngươi sao?”

“Đó chỉ là thứ lý lẽ ngớ ngẩn của ma cà rồng thôi.”

Hisui thở dài và dựa vào hàng rào sắt.

Sau khi bị cắn bởi ma cà rồng, bình thường chỉ có 2 khả năng – chết hoặc biến đổi thành ma cà rồng.

Cắn chết hoặc biến họ thành kẻ tôi tớ, tất cả đều là quyết định của ma cà rồng. Trong một vài trường hợp hiếm gặp, trong lúc con người đang trong quá trình biến đổi thì chủ nhân biến mất. Trong trường hợp đó, nạn nhân sẽ bị mắc kẹt trong dạng [biến đổi không hoàn toàn] suốt phần đời còn lại của mình .

Với những kẻ như vậy, họ có những đặc tính nhất định của ma cà rồng—họ có bản năng của ma cà rồng và tuổi thọ dài hơn bình thường—và họ sẽ sẽ phải mang trong mình lời nguyền đó cho đến cuối đời.

“Ta sẽ phải cẩn thận khi kiếm con mồi. Nếu muốn biến hắn thành người hầu, ta còn yêu cầu tiêu chuẩn nghiêm ngặt hơn. Và ta sẽ không rời đi cho đến khi hắn ta trở thành người hầu của ta. Đó là nghi thức cổ của một Thuần Huyết.”

“Vậy tại sao cô lại chọn tôi?”

“......”

“Cô có vẻ rất muốn tôi trở thành người hầu, vậy nên cô mới nhắm tới tôi tối qua.”

Hisui vẫn còn hơi bối rối về vụ hôm trước.

Kể từ tối qua, Rushella thực sự rất muốn cậu làm người hầu cho cô ta.

Nhưng cơ thể cậu đã ngăn cản điều đó và kết quả là cô ta vào học trong trường của cậu.

"Vậy...tại sao cô ta lại hứng thú với tôi đến vậy?"

“Ngươi có thấy đáng tự hào không? Ta đã bị ngươi thu hút. Như thể ta bị dính chặt với ngươi vậy. Ta muốn tìm một kẻ trẻ trung và đẹp trai, một kẻ với độ tuổi tương đương ta và phải có dòng máu tuyệt hảo để làm người hầu.”

“Bằng tuổi? Cô đang nói nhăng gì vậy? Không phải cô là một Thuần Huyết sao? Mặc dù bề ngoài không nói lên điều gì nhưng tuổi của ma cà rồng phải hơn tôi nhiều chứ. Mà cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Câu hỏi của Hisui khiến Rushella như đông cứng lại.

Có lẽ cô không cảm thấy bị xúc phạm khi bị ai đó hỏi tuổi... nhưng nó lại giống như kiểu nó là một câu hỏi đáng sợ vậy.

“ Sao vậy? Không phải tuổi thọ là thứ mà ma cà rồng tự hào nhất sao?”

“Ta...Ta không biết.”

Đây là lần đầu tiên cô nói với giọng nhỏ như vậy.

Lúc này, trước mặt Hisui chỉ là một cô gái nhỏ đang bối rối.

“Ta đã bao nhiêu tuổi... ta cũng không rõ nữa.”

“Hay vì sống quá lâu nên cô quên rồi? Mà rõ ràng không phải vậy... Thế cô đến từ đâu? Cả người thân và kẻ hầu nữa. Sao cô không đi hỏi họ?'”

“Ta.... không có ai như vậy.'”

“Ế? Nhưng...”

“Người thân... lẽ ra ta phải có, nhưng ta không thể nhớ ra. Kẻ hầu...ta không có những người như vậy. Ngươi là người đầu tiên bị ta hút máu.”

‘Hả-----?!”

Bối rối toàn tập.

Giờ thì Hisui đã hiểu tại sao cô lại hút máu với cái kỹ thuật tệ như vậy, nhưng giờ thì bí ẩn về cô còn nhiều hơn nữa.

“Nhưng...cô là một Thuần Huyết đúng không? Một công chúa với dòng máu hoàng gia, đứng trên đỉnh của hàng ngàn tên thuộc hạ?”

“Ta đã...... không còn có ký ức nữa.”

“Ế?....”

“Ví như ta sinh ra lúc nào, ở đâu....ta hoàn toàn không biết. Thế nên tuổi của ta...ta cũng không rõ nữa.”

Rushella nắm chặt hai tay, lưng hơi cúi xuống.

Cô nhìn xa xăm, môi cắn chặt.

“Cô ...mất trí nhớ sao?”

“Có lẽ vậy... Vào cái đêm ta gặp ngươi, ta mới thức dậy từ trong quan tài. Ở phía khu rừng gần ngoại thành. Nhưng sao lại ở đó, hay ta ở đó từ khi nào...ta hoàn toàn không biết. Ta chỉ nhớ được tên ta và việc ta là một Thuần huyết, còn những thứ khác...”

“Một vài kỹ năng sinh hoạt bình thường thì vẫn còn, nhưng về bản thân thì lại không, ra vậy. Nhưng mà mấy cái kỹ năng đó... có hơi lỗi thời rồi.”

Cuối cùng Hisui đã hiểu ra.

Thời trang lạ lùng, “phong cách” ma cà rồng đó giờ rất hiếm thấy, thêm cái kỹ năng hút máu dở tệ nữa.

Một sự tồn tại lạ lùng, đến cô còn không thể hiểu nổi bản thân mình.

Có vẻ như Rushella không nói dối; bên cạnh đó, không có gì tốt đẹp khi cho con người biết điểm yếu của cô. Xem ra cô ta thực sự đã mất đi trí nhớ rồi.

“Đến trường học; điều này có nghĩa là cô muốn tìm hiểu về nơi này? Ý tưởng là vậy hả?”

“Đúng. Ta muốn biết thế giới này nó như nào. Nhưng...thế giới nhân loại đã thay đổi rất nhiều. Qua vài ngày quan sát thế giới này khiến ta thực sự bị sốc. Toàn nhà khổng lồ, vô số con người... và nếu nghĩ lại, con người đều làm việc và vui chơi trong ánh sáng ban ngày. Mặc dù nó khiến ta cảm thấy không thoải mái, nhưng rõ ràng con người đã nắm trong tay thế giới này. Nhưng nó thực là lạ.... Quên hết mọi thứ về ma cà rồng, ta không còn cảm thấy sức mạnh của loài quái thú nào nữa. Tại sao lại vậy?”

“Bởi vì thế giới này nó như vậy. Dù có người nghe đến sự tồn tại của ma cà rồng, họ cũng chẳng tin đâu.”

“ Chắc là vậy. Khi ta nói tên mình vào buổi sáng nay, không ai phản ứng lại. Trong lịch sử ma cà rồng tên ta có một vai trò rất quan trọng. Chỉ cần có người hiểu biết chút sẽ nhận ra ngay.”

“Cô nghĩ được đến vậy à... hiểu rồi. Thế nên cô mới cao giọng giới thiệu tên mình. Chỉ để nắm bắt tình hình sao?”

Quan điểm của Hisui đối với cô nàng ma cà rồng lỗi thời này đã cải thiện được một chút.

Dù cảm giác thời gian vẫn còn như ở hàng trăm năm trước, nhưng khả năng thích ứng của cô lại không tồi.

“Điều gì đã xảy ra với thế giới này vậy? Sao tộc của ta lại biến mất? Tại sao nhân loại không biết đến sự tồn tại của ta?”

“Kể cả cô có hỏi vậy thì....tôi chỉ mới 15 tuổi, tôi vẫn cần phải học hỏi nhiều thứ.”

“Nói cho ta nghe mau. Ngươi không hề ngạc nhiên về sự tồn tại của ta, vậy thì ngươi hẳn biết nhiều thứ hơn người thường.”

Cô đã nhìn thấu cậu hoàn toàn, vậy nên Hisui không thể giả khờ thêm được nữa.

“Tôi đã nghe được một chút từ người thân; trong lịch sử, có lẽ vào thời kỳ cách mạng công nghiệp? Trong khoảng thời gian đó, con người đã có nhiều sự thay đổi lớn. Vậy nên thế giới của con người và thế giới của quái vật đã bị lệch khỏi nhau.”

“Làm ơn giải thích dễ hiểu hơn đi. Cái gì là Cách mạng công nghiệp?”

“Vậy là phải giải thích từ đầu hả? Tôi nghĩ cô nên học về lịch sử thế giới đi. Đơn giản hơn thì nó giống như truyền thông không dây ấy. Khi có các trạm phát sóng, sẽ có các chương trình TV. Nhưng không phải tất cả mọi thiết bị đều có thể nhận tín hiệu. Chúng cũng giống như nhân loại và các chủng tộc quái vật đã bị mất vị trí của nhau. Vậy nên họ không thể nhận ra sự hiện diện của nhau. Nhưng bây giờ và sau này họ sẽ lại có mối liên kết và thế giới sẽ lại gắn liền với nhau thành một. Những người nhạy cảm với tần số cao....hay những người có cảm ứng với năng lực siêu nhiên sẽ có khả năng nhận ảnh hưởng từ các thế giới khác một cách dễ dàng.”

“Ta thấy hơi khó hiểu.... vô tuyến cái gì?”

“A, lỗi của tôi.”

Hisui đã nghĩ cách giải thích của mình khá tốt nhưng cô ta lại không thể hiểu những điểm mấu chốt. Chàng trai trẻ lắc lắc đầu và sắp xếp lại từng lời giải thích để nàng công chúa đến từ thế giới kia có thể hiểu rõ hơn.

“Nói cách khác là chủng quái vật không hề biến mất mà do con người không thể cảm nhận sự tồn tại của họ...hay đại loại vậy. Nó giống như là họ đã tách ra thành một thế giới riêng biệt, ngay cả tộc ma cà rồng cũng không thể phát hiện ra các loài khác được.”

“Ngươi nên nói sớm hơn mới phải, cứ lòng và lòng vòng mãi.”

“...Xin lỗi.”

“Hiểu rồi. Nhưng tộc ma cà rồng có điểm đặc biệt. Ma cà rồng chúng ta khác với những chủng tộc khác; Ma cà rồng vẫn phải tồn tại ở thế giới này, họ cần phải sống ở thế giới loài người. Chúng ta vẫn tồn tại. Và sẽ thật phiền phức cho bọn ta nếu sống ở nơi không có con người.”

“Chính xác là vậy. Nó khác với các bóng ma, thứ không có cơ thể riêng và trôi nổi loanh quanh đây đó. Ma cà rồng vẫn tồn tại trên thế giới này. Cô có thể nói họ là kẻ đại diện cho các chủng tộc quái vật. Vì vậy loài người chú ý đến sự tồn tại của họ.”

Trong đôi mắt đen của Hisui xuất hiện chút do dự và Rushella không bỏ lỡ điều đó.

“Ngươi nói cái gì vậy? Có phải ngươi nói loài người đã đuổi loài của ta đi?”

“Ý là vậy đó, có một số loại người đang tồn tại. Họ biết đến bộ mặt thật của thế giới này và coi những chủng tộc quái vật tồn tại trong loài người là kẻ thù của họ. Với lời giới thiệu của cô—Cô nói không ai phản ứng với cái tên của cô ư? Có lẽ một vài người sẽ đoán rằng cô là một ma cà rồng. Cô nên cẩn thận hơn.”

“Ngươi không cần lo. Ta cũng không định che dấu bản thân. Dù con người có định chống đối với ma cà rồng thì nó cũng chẳng có gì quan trọng.”

Rushella ưỡn ngực trả lời.

Câu trả lời giống như những gì Hisui đã dự đoán, cậu chỉ đơn giản nhún vai.

“Đầu tiên ta muốn lấy lại ký ức của mình; vậy thì tốt nhất là ta nên tìm kiếm một vài ma cà rồng khác. Ta muốn hỏi họ vài điều. Có vẻ ngươi biết vài thứ về họ, thế nên hãy giúp ta.”

“Tôi không muốn, cô có thể tự làm điều đó một mình.”

“Nhưng ngươi là người hầu của ta, có nghĩa phải phục tùng ta.”

“Tôi không phải người hầu của cô; tôi cũng chẳng quen biết gì tới loài của cô và tôi cũng chả thích thú gì đâu.”

“Ngươi đúng là cái đồ xấc xược.”

Niềm kiêu hãnh của Rushella đã bị xúc phạm, cô chặc lưỡi và tiến tới gần cậu.

Giờ đang là ban ngày, vậy nên sức mạnh thể chất của cô có thể đã giảm bớt, nhưng Rushella vẫn chắc chắn có thể thắng nếu cô muốn.

Chàng trai đang cố tìm cách đối phó trong khi cô nàng nở một nụ cười.

“Mặc dù đánh bại ngươi đơn giản thôi nhưng ta cảm thấy như mình đã thất bại vậy. Ta muốn ngươi tự mình đầu hàng, quỳ xuống trước mặt ta, rồi ta sẽ nương tay cho.”

“....Với răng nanh và Ma nhãn, không phải cô có thể dễ dàng khuất phục kẻ khác sao?”

“Ta không thích. Không phải chúng vô dụng đối với ngươi sao!? Nhưng chắc chắn sẽ có cách. Ví như...có phải ngươi lo ta sẽ đi kiếm những con mồi khác, đúng chứ? Dù không có can hệ gì tới ngươi, nhưng ngươi vẫn để tâm tới họ.”

“Tất nhiên tôi quan tâm. Nếu ai đó xung quanh tôi chết đi, hoặc không còn là con người....tôi chắc chắn không nhìn điều đó xảy ra đâu. Nếu nó mà xảy ra, tôi... tôi sẽ trở thành một kẻ săn ma cà rồng.”

Để có thể bảo vệ cuộc sống yên bình của mình, Hisui cũng có thể chấp nhận bản thân trở thành một kẻ ác.

Rushella hừ một tiếng rồi đứng dậy.

“Ta không nghĩ ngươi có thể tiêu diệt ta. Nhưng, đừng có phí thời gian nữa. Dù gì ngươi cũng sẽ phải giúp ta thôi.”

“Điều này, tôi vừa nói là...”

“Nếu đồng ý giúp ta, ta sẽ không hút máu bất cứ ai nữa. Ta có thể hứa với ngươi. Nếu ngươi chịu hy sinh bản thân, ta sẽ bảo đảm cho sự an toàn của những người xung quanh. Thế nào?”

“Khốn thật...”

Đây có lẽ là cái cảm giác khi phải đánh đổi bản thân với sinh mạng của người khác.

Dù là ngày đầu tiên tới trường, nhưng tính mạng của người xung quanh đã được đặt trên đôi vai cậu.

“ Thế nào? Quyết định nhanh đi.”

“......Tôi sẽ phục vụ cho cô.”

“Ta chẳng nghe thấy gì cả, nói to lên.”

Như muốn khoe khang đôi tay xinh đẹp của mình, Rushella tiến gần về phía cậu.

“Tôi sẽ giúp cô.”

“Ngươi quên gì đó thì phải?”

“Làm ơn hãy để tôi giúp đỡ người... chủ nhân.”

“Hừm, nói tốt đấy.”

Rõ ràng cậu không mất đi nhân tính nhưng Hisui đột ngột đạt được cái chức vụ còn thấp hơn cả người thường.

“Khốn thật.... không tin được có một ngày mình lại tự nguyền rủa cái cơ thể này.”

“Vậy ngươi sẽ phải làm việc chăm chỉ đấy. Một người hầu có thể hoạt động vào ban ngày rất đáng giá. Và một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành một trong số chúng ta thôi. Vậy thì, bắt đầu nhiệm vụ nào.”

“Hả?”

Trong khi cậu còn chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên tầm mắt cậu tối sầm và khuôn mặt của Rushella đã tiến sát lại.

Trong khoảnh khắc đó, cậu thấy mình đang nằm trên sàn nhà.

Trên người cậu là Rushella cầm trên tay cây ô đang che đi ánh sáng mặt trời..

“Này...Rushella–sama?”

“Ngươi tới quán cafe để mua bữa trưa đúng không? Vậy thì ta cũng bắt đầu ăn đây.”

Rushella liếm môi sau đó cúi xuống cổ của Hisui.

Chàng trai cố nhúc nhích để tránh đi những hơi thở thơm tho đang từ từ hạ xuống cổ mình.

“Này, dừng lại! Chẳng phải sáng nay cô đã ăn rồi sao?! Thế là đủ rồi đúng không?”

“Trật tự nào, ta thấy không khỏe, vậy thì có vấn đề gì nào? Ta chỉ muốn ăn một chút thôi.”

“Tôi nói là không...!”

Môi Rushella nhích tới từng chút từng chút một trong khi Hisui vẫn đang cố chống cự.

Cả hai vật lộn cho tới khi môi của Rushella đã chạm tới cổ cậu.

“Làm ta tốn sức quá đi..! Được rồi, giờ thì để ta chăm sóc ngươi nào..!”

“Sao nghe giống mấy tên biến thái chuyên đi dụ dỗ con gái nhà lành quá vậy?”

Khi Hisui đang chuẩn bị cho đợt phản kháng cuối cùng, cánh cửa của sân thượng đột nhiên mở ra.

“...Hisui-san?”

Hisui nhận ra giọng nói và cứng đờ người lại.

Trên cầu thang vẫn còn vài người khác.

Trong khi cậu đang cố nhìn xung quanh thì Rushalla vẫn đặt môi trên cổ cậu.

Quanh đó là những học sinh mới và có cả người có quan hệ tốt với cậu– Lớp trưởng Sera Reina.

Trên tay cô là một hộp cơm, có lẽ cô có ý định tới để ăn trưa cùng với cậu.

“Cái này... mình xin lỗi vì đã làm phiền.”

Nghe thấy lời xin lỗi của Reina, Hisui bắt đầu toát mồ hôi.

Cả người cậu đang dính chặt xuống đất bởi Rushella.

Nó trông giống như là hai người đang chuẩn bị có một nụ hôn ngọt ngào.

Ngay cả khi cậu đã đẩy cô nàng ma cà rồng ra khỏi người, nơi cổ cậu vẫn còn dấu vết của "nụ hôn".

“Kh-Khoan, đợi chút-----”

Trước khi Hisui kịp giải thích, đám con gái đã rời đi.

Nhưng bên tai cậu vẫn còn loáng thoáng những lời bình luận của họ.

“H-Hử, họ...thực sự ở chung sao? Có quá sớm để làm chuyện đó không?

“Trông có vẻ như họ không chỉ hôn nhau đâu..”

“Năm học vừa bắt đầu mà họ đã làm chuyện đó...còn giữa ban ngày nữa chứ..”

“Con gái ngoại quốc...bạo dạn thật đấy.”

Mặc dù đó chỉ là những lời thì thầm nhưng có cảm giác đó là những tiếng hét thê lương trong đầu cậu. Và trái tim cậu đau nhói...

* * *

Hisui nhìn lên bầu trời với ánh mắt vô hồn.

Rushella có vẻ đã mất hứng, cô chỉnh lại mái tóc và phủi thẳng bộ đồ đã bị xộc xệch khi giằng co với Hisui; sau đó cô tách ra khỏi người cậu.

“Nhìn lén trong lúc người khác ăn thực bất lịch sự mà. Ngươi có nghĩ vậy không?”

“Cuối cùng tôi cũng hiểu cảm giác của con gái khi bị đè xuống rồi...”

Hisui thầm khóc. Tay cậu buông thõng khiến chiếc túi nhựa đựng đồ ăn cậu mua rơi xuống.

“À đúng rồi, ngươi đã mua gì vậy? Cho ta xem đi.”

“Tùy cô...mà này, sẽ rất tốt nếu cô có thể giúp tôi ăn chúng.”

Sau khi lục lọi cái túi nhựa, cuối cùng Rushella đã chọn hộp sữa dâu tây.

Cô nhìn từ trước ra phía sau cái hộp, cuối cùng cô đã biết cách sử dụng và từ từ nhấm nháp thứ bên trong nó.

“Thứ gì thế này? Là sữa nhưng lại màu hồng và có vị ngọt! Chả lẽ người ta đã cho máu vào sao?”

Không phải vậy, mấy thứ đó vốn như thế mà, không cần phải trộn thêm gì...Hisui thậm chí còn không có sức để thở dài.

Rushella bắt đầu hút sữa và bắt đầu phát ra những âm thanh đáng yêu. Hisui thì ngồi cạnh đó với đôi mắt đẫm lệ.

Một chút thương cảm cuối cùng đã bị cuốn theo chiều gió.

Cậu thực sự muốn kết thúc mấy tiết học buổi chiều.

Mấy lời đồn đại của tụi con gái chắc còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng nữa.

Mất đi cuộc sống của một học sinh bình thường.

Và giờ đây cậu cậu lại chào đón thêm cái cuộc sống trung học “kỳ lạ”.

Hisui quan sát cô nàng học sinh chuyển trường trong khi Rushella còn đang bận hút sữa.

“Nó ngọt thật đó. Chỉ sau máu thôi....”

“Giết tôi đi.”

Hisui trả lời với hiọng uể oải. Cậu không nhận ra có một người đang lặng lẽ quan sát họ.

Cô ta không không phải một trong số những cô gái khi nãy, cô đứng ở bóng râm của cầu thang chỗ cánh cửa và nhìn chằm chằm vào Hisui.

“Tìm thấy rồi nhé, bé ngoan <3.”

* * *

“Sao ngươi lại tỏ ra kinh khủng vào ngày hôm qua vậy? Dù ngươi có là một tên bất tài vô dụng thì cũng không nên tệ như vậy chứ.”

“Đó chỉ là bài kiểm tra sức khỏe thôi, sao tôi phải dùng hết sức chứ?”

Sau giờ tan học, đứng trước tủ giày, Rushella đang phàn nàn về cái kết quả của Hisui. Kết quả của cậu ở mức bình thường so với hạng tốt nhất.

Nhưng Rushella đã từ chối chấp nhận cái kết quả ấy và liên tục chỉ trích cậu.

“Có vẻ như ngươi đã không ngiêm túc? Ngươi thực không để ý gì hết, đúng không?”

“Không phải mọi người đều vậy sao? Hơn nữa, tôi không đáng bị càu nhàu bởi một người thậm chí không tới kiểm tra.”

Bởi vì buổi kiểm tra thể chất diễn ra ở ngoài trời, vậy nên Rushalle đã sử dụng Ma nhãn để có thể ở trong nhà.

Dù không phải là một giáo viên, cô lại ngồi trên ghế và giữ chiếc ô trong khi cổ vũ cho Hisui.

Thành thực mà nói, điều ấy cực kỳ ngượng ngùng. Và nơi kiểm tra thể chất của nam và nữ sinh khác nhau.

“Sao cô lại tới xem buổi kiểm tra của tôi?”

“Đó là việc rèn luyện bản thân để ngươi có thể bảo vệ ta. Dù cho cái cơ thể lạ lùng kia không thể trở thành một trong số chúng ta, ngươi vẫn có thể hoạt động dưới ánh sáng mặt trời, điều ấy sẽ bảo vệ yếu điểm của ta.”

“Tôi không có thừa năng lượng, mà có cái gì đặc biệt ở buổi kiểm tra ấy hả? Hãy nói thẳng ra đi xem nào.”

“Đừng có quá tự hào về bản thân. Trước kia ngươi cũng khá nghiêm túc đấy, nhưng cũng có gì đặc biệt đâu.”

“Cô đúng là biết cách khiến người khác đau đớn mà, cô thực sự đập tan mấy hàng phòng ngự của tôi rồi.”

“Hào hứng lên đi chứ. Mà ngay cả trong “giờ học”, ngươi cũng cũng chỉ tập trung đôi chút thôi, đúng không? Sao ngươi lại thế?”

“Cũng không có gì to tát đâu. Trong mấy thời điểm nguy cấp sức mạnh của tôi mới phát huy được.”

“Đừng có phun ra mấy câu vô nghĩa ấy. Ngươi là đầy tớ của ta, trong thời điểm cận kề cái chết, ngươi cũng phải hi sinh bản thân vì ta!”

Rushella lại trưng ra cái nhìn "bề trên" một lần nữa và Hisui cũng không muốn tranh luận gì thêm.

Hisui rời mắt khỏi Rushella và mở tủ giày của cậu. Cậu vươn tay ra lấy đôi giày và phát hiện ra một tờ giấy nhỏ.

Một lời nhắn bí ẩn và đầy thú vị.

“Tôi sẽ đợi cậu ở tầng một của tòa nhà thứ hai, trong lớp học bỏ trống.”

Cậu nghĩ ngợi trong giây lát, sau đó rời khỏi chỗ cái tủ và tiến về phía trường học.

“Đợi chút đã, ngươi đi đâu vậy?”

“Tôi có chút việc cần làm. Sao cô không trở về nhà đi?”

“Sao ngươi lại tức giận hả? Đừng có vô lý, ngươi là người hầu của ta, mau đưa ta về cái nơi nghèo hèn ấy.”

“Cô vẫn muốn sống ở nhà tôi à? Nếu cô không thỏa mãn với nó thì cứ kiếm một nơi khác tốt đẹp hơn đi, ma cà rồng-sama.”

Với những lời phàn nàn của Hisui, Rushella không kiếm được lý do nào nữa và trở nên im lặng.

Thấy vậy, Hisui bước tiếp và đi về hướng của căn lớp trống.

Cậu vẫn chưa quen với sơ đồ của trường, vậy nên cậu mất chút thời gian trước khi tới đúng địa điểm.

Hisui mở cửa của căn phòng, nơi đó là một đống hỗn độn của ghế và bàn học.

Có vẻ như nơi này không được sử dụng, vậy nên nó trở thành một căn phòng bỏ hoang và không có một ai ở đây.

Trong lúc Hisui ngắm bầu trời ảm đạm ngoài cửa sổ, cậu bỗng nghe thấy một tiếng nói từ phía sau.

“A, cậu tới rồi.”

“...Có vẻ như tôi không phí thời gian khi tới đây, cô muốn gì?”

Hisui quay lại và đó là một cô gái học cùng lớp cậu.

Cô ta trông cực kỳ quyến rũ, không giống như những cô gái trong cùng độ tuổi. Mái tóc nâu được cột đuôi ngựa và cậu có thể nhớ ra cô ta trong buổi giới thiệu ban sáng.

Nhưng cậu không nhớ tên của cô ta.

“Cậu là...”

“Mei, Sudou Mei.”

“A, ra vậy...”

Trong khi Hisui đang nhớ lại, Mei tiến tới gần hơn, không, nếu nói chính xác hơn thì là một cái ôm mới đúng.

Với cái thứ “phát triển” sánh ngang với Rushella ép sát vào ngực cậu và một nút áo chưa cài, chàng trai trẻ có thể nhìn thấy cái rãnh đầy mê hoặc lộ ra ngoài. Mei cũng ngước đầu lên để nhìn cậu.

“Sao…cậu lại tìm tôi?”

Kiềm chế bản năng của đàn ông đang thôi thúc, Hisui hỏi để bình tĩnh lại.

“... cậu thực sự không hiểu sao?”

Sudou trả lời với một nụ cười ma mị.

Thành thực mà nói, nó quyến rũ theo kiểu cánh cửa địa ngục vậy.

Cô giống giống kiểu người rất 'từng trải', và chiếc váy của thì ngắn như quỷ. Thêm cái phong cách không cài nút áo, cô sẽ trở thành số #1 tại ngôi trường này.

“…Tôi thực không hiểu, đây là ngày đầu tiên ở trường, vậy lý do gì khiến cậu gọi tôi tới đây?”

Hisui nâng cao cảnh giác và bắt đầu quan sát xung quanh.

Không có ai khác ở quanh đây.

“Ngoài chúng ta ra không còn ai khác đâu. Cậu kiếm ai à?”

“Người nào đó đang chờ đợi, sẵn sàng nhạo báng sự ngu ngốc của một kẻ nhẹ dạ tin vào cái lời nhắn, rồi tưởng tượng một cách phấn khích và chẳng cảm thấy xấu hổ khi tới đây… khả năng như vậy có thể xảy ra lắm.”

“Gì chứ ? Sau cậu tự dưng nói vậy ? Cậu có vấn đề về lòng tin sao ? Mà cho dù cậu có là tâm điểm ngày hôm nay thì cũng không ai chơi cái trò này vào ngày đầu tiên đâu, đúng không ? ”

“ ..Được rồi, vậy thì ổn thôi. ”

Hisui thở phào nhẹ nhõm.

Khi cậu còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, Mei lại tiến tới gần hơn.

“Có gần quá không vậy ?”

“Mình cố ý đấy. Hisui-san...Cậu hình như có hơi lạnh lùng... hơi khó khăn khi người khác muốn tiếp cận. Trong buổi giới thiệu bản thân, mình thấy cậu đã quan sát tất cả mọi người.”

“Cậu thực sự có quyền nói vậy à? Mà gì cơ,đó là lúc cậu bắt đầu để ý tôi hả?”

“Tất nhiên, đẹp trai này, da trắng này, cậu là người tuyệt nhất trong số những nam sinh năm nhất, mà chắc cậu sẽ tuyệt lắm nếu mặc đồ của con gái?”

“Tôi như thế nào cơ???”

Hisui bất giác đưa tay lên sờ sờ vào khuôn mặt.

Thực sự thì cậu chưa từng có cái cảm giác như vậy. Mặc dù ngoại hình cậu còn thu hút cả ma cà rồng, nhưng đó không phải là một thứ đáng để hạnh phúc.

“Đẹp trai ấy…. không ai nói với cậu sao? ”

“Người đã nuôi tôi lớn chỉ nhắc đi nhắc lại với tôi rằng tôi ‘giống như con gái’‘đừng có mà ẻo lảthế’. ”

Hisui lẩm bẩm như nói với bản thân mình, nhưng Mei lại càng trở nên háo hức và đưa khuôn mặt cô tới sát cậu hơn nữa.

Hai người đứng sát lại, họ có thể cảm nhận được hơi thở và đôi môi thì dường như đã suýt chạm vào nhau.

“Tôi nói là….”

“Nếu như cậu không nhận ra mình thu hút dường nào, vậy thì để mình nói cho cậu ngay bây giờ."

Cô nàng yêu mị trước mắt cậu nở nụ cười.

Hisui không kìm được hơi thở và lắc lắc đầu liên tục.

“Cậu nên dừng vở kịch này lại và kiếm người khác đi.”

“A, nghiêm túc vậy? Cuộc sống trung học… tìm kiếm một người bạn trai đáng yêu để trải qua những ngày tháng bên nhau… đó là điều bình thường mà đúng không?”

“Buổi giới thiệu mới ngay lúc sang. Nó có quá lạ lùng không? Không phải nó là tình yêu sét đánh… tất cả những gì tôi phải làm chỉ là đẹp trai sao?”

“Vậy cậu muốn tìm hiểu nhau trước à? Không vấn đề gì, mình sẽ nói với cậu.”

Mei vươn tay ra và quấn lấy cổ của Hisui.

Cô kề sát đôi môi cậu.

“Cậu có gì đó với đứa nhỏ tên Rushella đúng không? Mấy lời đồn từ đám con gái rất đáng sợ đó.”

“Không hề, tôi chả có can hệ gì với cô ta hết.”

Hisui lợi dụng cơ hội này để làm cho rõ rang, nhưng Sudou vẫn có chút hoài nghi.

“Thật sao~? Cô ta rất đáng yêu và còn có cơ thể rất tuyệt vời.?

“Tính cách thì hoàn toàn kinh khủng.”

Và cũng chả phải là người..nhưng cậu không thể nói ra được. Nhìn thẳng cào khuôn mặt của Hisui, Sudou đã có chút tin tưởng hơn.

Vậy nên cô bắt đầu nghiêm túc.

“Vậy thì không có vấn đề gì nếu mình trở thành bạn gái của cậu. Hãy để mình trở thành người yêu cậu đi.”

Giờ đây, đôi môi cô còn gần hơn nữa.

Như thể họ có thể chạm vào nhau, cuối cùng thì Hisui cũng thoát khỏi tay cô.

“Cậu làm gì vậy?”

“Đây là giới hạn của tôi. Đừng có diễn mấy trò hề ấy nữa. Mấy thứ đó… rất kỳ lạ đúng không?!”

Hisui không tỏ ra khó chịu nhưng nó khiến Sudou nhíu mày lại.

“Kỳ lạ ư… là mình sao?”

“À thì đúng vậy. Tôi thực không ghét khi được cậu khen ngợi, và tôi cảm thấy cái cách cậu cư xử rất đáng yêu nhưng đột nhiên bị gọi tới đây bởi cậu, quyến rũ và tỏ tình... không có vấn đề gì khi cậu nghĩ về điều ấy, nó khá kỳ lạ. Nó không khiến tôi sốc, nhưng nó khiến tôi ngạc nhiên…”

Hisui đột ngột im lặng.

Mei cắn môi và tóm lấy một góc bàn.

RẮC!

Mảnh gỗ gãy rời khỏi mép bàn.

Rõ ràng cô không hề dùng chút sức nào – nó như thể cô bẻ gãy một cành cây nhỏ vậy.

Thế nhưng những ngón tay mảnh khảnh đó đã nghiền nát mảnh bàn thành gỗ vụn.

Dù có nhìn thế nào thì, nó hoàn toàn không phải sức mạnh của một nữ sinh trung học bình thường.

Kỳ lạ. Tất cả mọi thứ đều kỳ lạ.

Hisui nhìn chằm chằm cô gái phía trước.

“MÌNH KỲ LẠ CHỖ NÀO! CẬU CÓ CHỖ NÀO KHÔNG HÀI LÒNG HẢ!?”

Khuôn mặt của Mei đầy tức giận và cô nghiến răng ken két.

Hisui bắt đầu sợ hãi và lùi lại phía sau.

“Không, tôi không có nói là không hài lòng gì mà…”

“Vậy sao cậu không làm điều ấy với tôi?!! Rõ ràng cậu đã làm gì đó với con ma cà rồng kia mà!?”

“Cậu----!”

Mei im bặt, sau đó đưa tay lên bịt miệng.

Nhưng đã quá muộn, cậu đã bắt đầu đưa ra câu hỏi.

“Có phải cô đã phát hiện ra trong buổi giới thiệu bản thân..! Cô gọi tôi ra đây để xác nhận điều ấy? Cô rốt cuộc là----”

“Không, không phải mà!”

Vị trí của cô đã bị đảo ngược, Mei lùi lại một vài bước.

Hisui bước về phía trước nhưng vô tình đụng phải cô.

“Á…”

“Cẩn thận!’

Hisui theo phản xạ cố gắng đỡ lấy cô nhưng không kịp.

Mei ngã ngửa và kéo cả cậu xuống theo.

BINH! Hàm của cậu va xuống sàn nhà và mắt cậu hoa cả đi.

Tầm nhìn của cậu tối sầm, nhưng Hisui đã nhanh chóng hồi phục lại.

“Đau quá..”

“Ế?”

Dù cậu vẫn đang mở mắt, nhưng mọi thứ trước mắt cậu đều tối mịt.

Và có thứ gì đó ấm ấm, mềm mềm cọ cọ vào mặt cậu.

Choáng váng, cậu nhận ra những thứ trước mắt mình là gì.

Trước mặt cậu là một mảnh vải hình tam giác.

Đó là một đẳng cấp quá cao so một học sinh năm nhất và được làm bằng loại vải chất lượng cao.

Đó.... chính là pantsu huyền thoại.

Và phần quan trọng nhất đã bị che lại, vậy nên Hisui không thể nhìn thấy gì hơn, nhưng hàng phòng thủ bị thâm nhập một cách tuyệt vời.

(…………!!)

Chàng trai trẻ cuối cùng đã nhận ra mình đang ở chỗ nào.

Cậu đang ở phía dưới của chiếc váy ngắn.

Dù biết rằng đã quá muộn nhưng cậu vẫn cố quay mặt sang hướng khác như một người đàn ông. Có điều dù bên phải hay bên trái thì vẫn là cặp đùi đầy quyến rũ.

“Ế..?”

Trên làn da hồng hào kia nghuệch ngoạc các dòng chữ màu đen.

Nó khác với các hình xăm, nó trông giống như được ẩn dưới làn da.

Hisui cứng người trong giây lát, những dòng chữ đó – hay đúng hơn là đôi chân kia cuối cùng cũng nhúc nhích và rời khỏi tầm mắt của cậu. Cùng lúc đó, ánh sáng chiếu xuống và cơ hội để cậu ngắm nhìn khu vườn của thiếu nữ kết thúc.

“ Á…”

Mei đã đứng dậy. Có vẻ như cô không bị thương khi ngã xuống đất.

Bầu không khí bắt đầu trở nên ngượng ngùng. Dù đó chỉ là một tai nạn nhưng Hisui cũng không biết giải thích ra sao.

Cậu đã chuẩn bị cho một cái tát sẽ xảy đến, nhưng Mei chỉ thì thầm một câu.

“… cậu thấy nó chưa ?”

Cậu chắc chắc đã có một màn mãn nhãn.

Không thể phủ nhận, cậu chỉ còn cách nhìn sang hướng khác và tìm cách rời khỏi nơi này.

“À ừ thì... điều này.... nó.... cũng...."

Trái tim cậu đập thình thình trong khi sợ hãi nhìn Mei, người đang chụm chân của mình lại với nhau và hai bàn tay giữ cho mép chiếc váy thấp xuống, với vẻ cực kỳ xấu hổ, khác hẳn với lúc trước.

Đối mặt với phản ứng tự nhiên của cô, Hisui không thể bào chữa gì và chỉ có thể thú nhận.

“Xin lỗi, tôi không cố ý. Nếu cậu muốn tát....ừm, không sao....Tôi hiểu mà.”

“Cậu đã thấy ... "nó" chưa ?”

Cô lặp lại một lần nữa.

Hisui nghiêng đầu đầy bối rối.

Rõ ràng trong tình huống đó cậu sẽ nhìn thấy nó.

Nhưng Mei dùng một tay để giữ váy, tay còn lại thì che chân phải của mình, vậy nên cậu đã hiểu ý mà cô muốn nói.

Cô không hỏi về chiếc quần lót... mà là về những dòng chữ kia.

“À ừ, tôi đã thấy nó...”

“…..”

“Đó là… một hình xăm? Cậu không nên để làn da đẹp đẽ kia có một thứ như vậy. Một hình xăm phải nên đáng yêu đúng chứ ? Với những dòng chữ tiếng Anh và những con số…”

Trong khi nói, Hisui nhớ lại những dòng chữ trong câu hỏi.

FC-XX07- giống như là một số hiệu.

“Có lẽ đây là xu hướng thời trang mới chăng? Code à? Hay là số hiệu của máy móc?”

Mặc dù chỉ là lời nói đùa, nhưng khuôn mặt của cô gái giật giật.

Cô trả lời với vẻ mặt phức tạp.

“Khi phấn khích....nó sẽ tự dưng xuất hiện. Nói cách khác, nếu không muốn bị như vậy, mình sẽ phải kiềm chế cảm xúc. Kể cả lúc này…nó vẫn còn khó chịu. Đó là thứ không phải của con người.”

“Cậu là…”

Trí óc của Hisui bắt đầu hoạt động.

Phía trước cậu là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng có gì đó khác lạ, một thứ gì đó sai lầm.

Cô ấy đã nhận ra bản chất thật của Rushella, cô có những ký tự lạ lùng được khắc ở chân, kết hợp hai thứ lại, ta có thể cảm thấy thứ gì đó không tự nhiên.

“Cậu là gì? Cậu có phải con người không?”

“Thật là thô lỗ, tất nhiên mình là con người, một con người bình thường.”

“....Không đúng. Chưa biết có phải 'con người' không, cậu chắc chắn không hề 'bình thường'.”

Hisui lạnh lùng kết luận.

Mei nhìn cậu với vẻ đầy giận dữ, như thể cô vừa bị buộc tội giết người vậy.

“Có vẻ như cậu sẽ nổi cơn thịnh nộ khi bị nói không phải là con người, vậy nên chắc tôi đoán đúng rồi. Cậu là gì?”

“………”

“Cậu không sợ ánh nắng mặt trời, vậy cậu không phải là một ma cà rồng. Nhưng sức mạnh của cậu lại vượt quá khả năng của một nữ sinh trung học. Còn về mấy số seri kia, tôi có thể đoán không? Cậu là một người máy.”

“Gì vậy, thật bất lịch sự! Ai là người máy? Mình là một con người!....Chỉ là không được sinh ra từ bụng mẹ thôi.”

Mei nổi cơn thịnh nộ và phản bác một cách mau lẹ.

“Vậy thì cậu được tạo ra như thế nào? Nhân bản vô tính sao? Hay là người nhân tạo? Chúng ta không phải ở trong một câu chuyện viễn tưởng đấy chứ?”

“....Có một mẫu vật sống ở đây. Sau 11 tháng ở trong phòng thí nghiệm. ”

“Hả?”

Hisui nhíu mày, sau lời nói của Mei, đột nhiên trang bìa của một tiểu thuyết nổi tiếng xuất hiện trong đầu cậu.

Cậu từng đọc một bản dịch của cuốn sách một lần – và cậu bắt đầu từ từ nhớ lại.

“Mình đoán không thể tiếp tục giấu được nữa. Cậu là một người sắc xảo và cậu đã làm điều ấy với một ma cà rồng, nên mình nghĩ cậu có thể dễ dàng nhìn thấu mình. Đó là lý do khiến mình muốn thắng cậu. Nhưng một ma cà rồng không bao giờ che giấu bản thân mình, đúng không ? Và cô ấy mang theo một cái ô, bất cứ ai biết về truyền thuyết ma cà rồng đều sẽ biết cô ấy là ai. ”

Trông có vẻ như Mei đã từ bỏ việc đánh lừa Hisui, vậy nên cô nói toàn bộ những gì cô nghĩ.

“Hừm, Hisui-san, đã bao giờ cậu nghe tới [Câu chuyện của Frankenstein] chưa ?”

“Ừm. Tôi từng đọc nó trước đây và tôi có thể nhớ một vài chi tiết. ”

Đó là một cuốn tiểu thuết nổi tiếng thế giới.

Thiên tài trẻ tuổi Victor Frankenstein đã khám phá ra bí mật của sự sáng tạo và để chứng minh lý thuyết của mình, ông đã tạo ra "người nhân tạo" đầu tiên.

Tuy nhiên, kế hoạch này đi ngược với mục tiêu tạo ra một con người đẹp đẽ như ban đầu. Tất cả những gì xuất hiện chỉ là một sinh vật ghê tởm.

Và con quái vật đó là Frankenstein.

Nó, cùng với ma cà rồng, đều được coi là những quái vật.

Theo kiến thức của Hisui, giống như ma cà rồng, họ sống ẩn trong xã hội loài người, một loài ‘quái vật’ hiếm hoi.

“Câu chuyện gốc rất nổi tiếng và tôi nghe nói đó là một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Vậy cậu là…”

“Đúng, thiên tài điên rồ, con quái vật của Victor Frankenstein-----Cậu có thể nói mình là mẫu mới nhất. Và cái dấu ấn đó, như cậu nói đó, là một số seri. Và mình ghét nó. ”

Mei nhìn chằm chằm vào dấu ấn trên đùi phải của mình như thể nó là một vết sẹo xấu xí.

Không có vấn đề về việc cô giống con người như thế nào, chỉ có một số ít người nhận ra cô là người nhân tạo.

“Theo câu chuyện gốc kia thì con quái vật đâu có con cháu nào?”

Hisui bắt đầu nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết và nói với Mei.

Thứ được tạo ra đó, anh ta rất khác biệt với Victor, có kinh nghiệm từ những sự kiện gắn liền với nhau, cuối cùng anh ta đến tới chỗ người tạo ra anh và mong muốn ông tạo ra một người bầu bạn cho mình – nhưng người sáng tạo từ chối.

Bởi vậy mà hai người đó, cha và con, người tạo ra và thứ được tạo ra, trở nên căm ghét lẫn nhau, và rồi vòng xoáy trả thù ấy đã hủy diệt cả hai bọn họ.

“Đó là sự thật, vật mẫu đầu tiên đã chết một mình. Và Victor vẫn không công bố bí mật của sự sáng tạo. Tuy vậy, ông ta không hủy đi bản ghi chép của mình và những mảnh ghép của họ vẫn còn được lưu lại. Một thiên tài, người đã thừa kế sự điên cuồng của ông ta, tiếp tục nghiên cứu tiếp và cuối cùng sinh ra những người như mình.”

Với một vẻ cực kỳ ghê tởm, Mei giải thích sự thật đằng sau kiệt tác văn họa kia.

Cũng giống như bản gốc, sinh vật xấu xí ghét người đã tạo ra nó, dường như Mei cũng có thứ cảm xúc phức tạp tương tự với thiên tài điên rồ kia.

“Nhưng giờ đây Hisui-kun đã phát hiện ra mình không phải con người, cậu sẽ làm gì?”

Mei đan tay vào nhau và chăm chú quan sát chàng trai.

Dựa vào câu trả lời của Hisui, căn phòng trống này có thể trở thành một chiến trường đẫm máu—nhưng Hisui đã bình tĩnh trả lời.

“Tôi không quan tâm, tôi cũng chẳng có hứng thú gì với Frankenstein cả. ”

“?! Thật… thật sao?”

Mei có chút ngạc nhiên xen lẫn thất vọng. Rõ ràng khả năng quan sát của cậu rất sắc xảo nhưng ý chí để hành động của cậu là bằng không.

“Vậy.... cậu cũng có thể không công khai danh tính của Rushella không? Mặc dù ít ai có thể tin được, nhưng làm thế sẽ khá phiền phức cho cả hai bọn tôi."

“….....”

“Vậy, cậu đúng là người máy à? Nếu đúng thì lẽ ra phải có ốc vít trên thái dương cậu chứ? Với cả vết khâu trên trán nữa...?

“Cậu nghĩ đây là thời đại nào rồi hả? Và nó chỉ có trên phim thôi, phải không? Mặc dù bản chất là một con quái vật, nhưng tôi nhìn giống thật mà, đúng chứ ?”

Để chứng minh tính chân thực của mình, Mei nắm lấy tay Hisui và áp vào mặt cô.

Tim Hisui nảy lên, nhưng bàn tay cậu đã cảm nhận được một cảm giác mềm mại và cậu ngay lập tức phá bỏ định kiến về cô.

“Nó thực sự rất ổn, nhẵn nhụi, hoàn mỹ, không một vết khâu, thực sự là... một khuôn mặt tuyệt vời.”

“Đúng chứ?”

Mei mỉm cười và đưa bàn tay áp lên ngực. Vì hành động này quá tự nhiên, vậy nên Hisui cũng vô thức tận hưởng sự mềm mại của bộ ngực ấy.

“Thật sự… mềm mại và đàn hồi, whoa, cái cảm giác tinh tế này---Khoan, cái..!!”

Lấy lại được cảm giác của mình, Hisui vội rút tay về nhưng đã muộn.

Mei nhìn cậu một cách đắc thắng.

"À há? Dù đó là do mình kéo tay của cậu nhưng không phải cậu đã nắn bóp nó hay sao?”

“Guh.....”

Hisui rụt rè chuyển ánh mắt sang hướng khác, tay cậu vẫn đang khum khum lại như khi còn chạm vào ngực cô ta. Cái cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay bám dính lấy não Hisui - dù sao đi nữa thì cậu cũng chưa từng chạm vào bất cứ đối tượng nào khác. Phải nói thật là cậu thực sự muốn chạm vào nó một lần nữa.

“Giờ cậu đã hiểu chưa? Hiện nay chúng tôi không khác người thường là bao. Bên cạnh đó còn có trí tuệ và cảm xúc, sự khác biệt duy nhất là hình dáng mà thôi.”

“Không phải sẽ tốt hơn nếu không có mấy cái số seri đó? Sao chúng lại được khắc dưới da vậy?”

"Đó là lời cảnh báo. bản mẫu đã không kiềm chế được bản thân và sát hại con người. Để không dẫm lại vết xe đổ đó, bọn mình đã bị kiềm chế lại. Nếu không muốn cảnh tượng kinh khủng đó xảy ra, bọn mình phải giữ được lý trí của mình."

“...Rõ rồi. Tôi hoàn toàn hiểu rồi. Tạm biệt.”

Kết thúc lời nói của mình, Hisui cố gắng kết thúc câu chuyện và rời đi.

Nhưng Mei giữ lấy tay cậu.

“… Gì vậy? Không cần phải lo, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu.”

“Thật sao? Cậu không cảm thấy mình... là một con quái vật sao?”

“Có gì giống vậy à? Không phải cậu đã nói mình giống con người sao? Tôi cũng thấy vậy đấy. So với mấy cô nàng đi trên đường thì cậu tốt hơn nhiều. Và cũng dễ thương nữa.”

Hisui bày tỏ ý kiến của mình khiến khuôn mặt Mei ửng đỏ.

“Cậu…thấy vậy sao?”

“Ừ.”

“Thực sự là vậy hả?”

“Sao tôi phải nói dối cậu? Thả tôi ra đi. Nếu còn điều gì muốn nói thì cứ nói ra đi.”

“Điều này… thôi được rồi. Đây là một vấn đề khác... Giống như những gì mình đã nói trước đó, là về việc trở thành bạn gái của cậu.”

“Này, cậu đang bắt đầu thẳng thừng đó... vậy, đây là một mối tình hả?”

“À, đúng vậy. Đây là mong muốn đã được gia tộc bọn mình ấp ủ đã lâu. Trong trường hợp có tình cảm với con người, không phải sẽ làm người nhân tạo như mình trở thành con người thực sự sao?”

“Ồ, ra là như vậy… đúng là nếu có quan hệ như vậy sẽ khiến người khác không thể phân biệt được. Tuy là vậy, tình cảm yêu đương bình thường thì sẽ không đủ… nói về điều ấy thì Sudou này, nó cần nhiều hơn thế…”

“Không, nó chỉ là một cách thích hợp thôi, tình cảm vẫn chưa phải mục tiêu cuối cùng, nó chỉ là một bước trung gian?Ở giữa hai quá trình.”

Nghe thấy những lời giải thích kỳ lạ, Hisui chết lặng đi.

Dù cho Hisui không quan tâm họ có là con người hay người nhân tạo, nhưng cậu tò mò về cái mục đích khiến Mei phải vượt bao trở ngại để tới tận học.

“Vậy mục tiêu là gì?”

Mei cười khúc khích trong chốc lát và trả lời.

“Có một đứa con ❤.”

Hể?

Trước khi cậu kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì đã quá muộn.

Hisui đã bị đẩy xuống sàn, cả người cậu nằm trên sàn nhà mát lạnh.

Cậu ngẩng đầu lên một cách khó nhọc... Mei đã ngồi trên người cậu.

“Ê này... Sudou-san?”

“Sao~ vậy~?”

Bộ ngực của cô gái đè lên cậu.

Khốn thật.

Gần như giống với vụ ăn trưa, nếu điều này diễn ra --- theo cách nào đi nữa thì cũng thật là tệ.

“C—Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy hả ?”

“Không phải mình đã nói rồi sao, TẠO-MỘT-ĐỨA-TRẺ. Như là minh chứng cho tình yêu của chúng ta. Như những gì Victor Frankenstein đã từng nghĩ tới, một người nhân tạo có khả năng sinh sản. Nhưng sẽ vô nghĩa nếu nó không phải là một con người, đúng chứ ? Nếu bọn mình muốn trở thành [con người], thì làm chuyện đó với con người là việc cần thiết mà. Đó là mục tiêu của mình, lý do duy nhất mà mình tồn tại.Vậy hãy nói…”

“Nói cái búa ấy!! Tìm người khác đi, người khác!! Cậu hiểu gì không hả?!”

“Có vấn đề gì đâu, cậu không phải chịu trách nhiệm cho việc này.”

“Nó hoàn toàn không phải là tình yêu!! Để tôi chỉ rõ điểm này, cậu cứ suy nghĩ kiểu đấy thì còn lâu mới trở thành con người!! Ngoài sự hiện diện của cậu ra thì hoàn toàn không có gì chắc chắn cho việc đó cả.”

“Thật phiền phức… mình không muốn nghe về mấy suy nghĩ đó của cậu đâu.”

Hisui cố gắng nghĩ ra biện pháp để thoát ra khỏi mớ hỗn độn này.

Mei tiếp tục đẩy cậu xuống sàn nhà.

Nói chung là tình hình lại một nữa đảo ngược, Hisui đáng thương đang bị bàn tay nhỏ nhắn của một cô gái kiềm chế, cậu không thể nhúc nhích chút nào.

“Chết tiệt---!!!sao cậu lại có thứ sức mạnh này chứ… !?” (ND : tôi có thể nghe thấy tiếng khóc của anh ấy ;)) )

“Cậu thô lỗ quá đấy. Nó là vì tính hung bạo nguyên gốc mà mình có được, những phiên bản mới nhất sẽ có một giới hạn. Cơ bản là có được một nửa sức mạnh của bản gốc. ”

“Có ai trên đời này muốn biết về thứ kiến thức ngớ ngẩn ấy chứ? Thả tôi ra!”

“Không.”

“Cậu… !”

Ngay cả khi đã dùng hết sức sức đề chống trả lại, cậu hoàn toàn không thể thắng được. So với Rushella, Mei mạnh hơn vào ban ngày.

Trên bờ vực đánh mất đời trai, Hisui từ bỏ lòng tự trọng của mình. Khi không thể sử dụng sức mạnh thì chỉ còn một cách duy nhất, kêu gọi sự giúp đỡ.

Hisui mở miệng ra nhưng Mei đã nhận ra ý định của cậu và nhanh chóng hành động.

Tuy vậy, thay vì bịt miệng cậu lại, cô gái nhìn chằm chằm cậu.

Trong giây lát, từ đôi mắt quyến rũ của cô phát ra một thứ ánh sáng.

Không phải huyễn ảo, nó là một thứ có thật, một thứ ánh sáng tự nhiên phát ra từ đôi mắt của cô.

Ánh sáng ngưng tụ thành một chùm sáng và lướt qua mặt của Hisui, nó xuyên qua nền nhà phía bên phải cậu.

"!!!"

Bị tia sáng xẹt ngang qua mặt làm Hisui câm nín.

Hai cái lỗ đẹp tuyệt vời đang tỏa khói trắng trên sàn nhà.

“Cái-------- !?”

“Thoải mái đi nào. Mình sẽ hướng dẫn cho cậu.”

“Dừnggggggg!!!! Chờ đã, cậu vừa mới bắn laze ra hả ? Từ cái đôi mắt kinh khủng kia ? Nó quá khác so với nguyên gốc rồi, đây là vũ khí chiến lược chứ con người nhân tạo cái mòe gì!?”

“Bởi vì sức mạnh của bọn mình bị kiềm chế, năng lượng dư thừa từ quá trình đốt bên trong sẽ được sử dụng thay thế như vũ khí. Nếu nó được dùng với mức năng lượng tối đa, chắc chắn sẽ cần một lượng thời gian nhất định khi sử dụng nó một lần nữa, nhưng với một vài thiết lập tiêu chuẩn thì cậu có thể bắn liên tục luôn ❤”

“Ai cần mấy cái giải thích chết bầm ấy chứ! Tình cảnh quái quỷ gì khi có một nữ sinh trung học với cái cơ thể đầy chức năng cao cấp ấy hả ? Cậu muốn trở thành con người nhưng mà cậu hoàn toàn trái ngược với điều ấy!”

“Cậu thật khó chịu đấy~~ cậu có muốn bị biến thành tro không hả ?”

Mei lại nhìn chằm chằm Hisui một lần nữa.

Bởi vì cái thứ sức mạnh kinh khủng trong đôi mắt hủy diệt kia, nó khiến cậu chỉ còn cách ngậm miệng lại.

Cậu mà cố chống lại thì cái chết sẽ là điểm đến cuối cùng của cậu.

Tuy vậy, nếu cậu không kháng cự lại thì vẫn cứ tồi tệ mà thôi.

“B-bình tĩnh, tôi có điều muốn nói… hạ vũ khí xuống và giữ khoảng cách đi nào. Sẽ rất tốt nếu mối quan hệ giữa chúng ta không trở nên tồi tệ… !”

“Sao cậu lại hành động như một gã người yêu ủ rũ vậy? Đừng có di chuyển… !”

Mei dùng ngón tay nhỏ nhắn của mình cởi cà vạt và cúc áo của Hisui. Cô nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực trắng trẻo của cậu.

Hisui muốn thoát ra nhưng hiện tại điều đó là không thể.

Cử chỉ vuốt ve ấy là những cái chạm nhẹ nhàng, nó làm tâm trí như dịu đi, những ngón tay của Mei nhẹ nhàng lướt qua lại trên làn da mịn màng như một giai điệu.

“Sao.. thế… này…? Không thể tập trung.. chút sức mạnh nào…”

“A…biểu hiện của cậu dễ thương quá. Có vẻ như mình đã mình đã chọn đúng. Đầu tiên để mình nói cho cậu biết, tiêu chuẩn của mình cao lắm đấy. Đó là một tình yêu sét đánh, cậu nên cảm thấy vinh dự đi.”

“Ai...muốn... cái thứ tình yêu sét đánh chết bằm đó chứ?”

Hisui phản đối với giọng yếu ớt, cậu thở hổn hển.

Cơ thể cậu đã mềm oặt đi và có một cảm giác kì quặc dâng lên trong người cậu..

“Cái quái gì, thứ này… Cậu đã làm gì tôi vậy hả!?”

“Mình đã nói rồi mà… mình là phiên bản mới nhất. Với yêu cầu phải tạo ra một đứa trẻ một cách thành công nhất với đối tượng nào đó, mình được trang bị mười ngàn chức năng khác nhau để làm thỏa mãn họ. Một búp bê tình dục hoàn hảo. ”

“Búp bê tình dục?? Không phải nó đã đi quá xa khỏi khái niệm "người nhân tạo" sao!”

“Theo nghĩa nào đó nào đó thì đúng. Mà, Cậu không muốn nằm xuống ư? Được thôi, chuẩn bị đi nào.”

Mei liếm liếm môi và gỡ dây buộc tóc ra.

Tóc cô xõa xuống khuôn mặt của Hisui và tỏa ra mùi thơm quyến rũ.

Hình như mùi hương cơ thể lẫn hơi thở của cô ấy đều là một phần của chức năng thỏa mãn nào đó mà Mei đã nói. Cậu cảm thấy bất lực, thậm chí tinh thần của cậu đã không còn muốn phản kháng lại.

“D-dừng lại.. ”

“Có vẻ cậu vẫn chưa đánh mất lí trí... Nhưng có vẻ cơ thể cậu thì đã tới giới hạn rồi.. !”

Mei đưa lưỡi lướt qua tai của Hisui và ngón tay thì đùa nghịch với ngực của cậu.

Tay còn lại của cô thì vuốt ve khắp nơi trên người cậu, và cuối cùng thì nó bắt đầu mò tới đũng quần. Sau đó, đôi môi cô tiến sát vào Hisui.

Không ổn rồi!

Điều này thực sự không ổn chút nào.

“Hãy tạo cầu nối giữa hai giống loài nào ❤.”

“……”

Hisui thậm chí còn không thể nói ra một câu nào.

Đôi môi gần kề và cả những ngón tay phía dưới nữa, chúng đang tước đi chút sức lực cuối cùng của cậu..

....Tạm biệt, những thứ quý giá hay cái gì gì cũng được của tôi.

“Mau buông tay ra! Ngươi đang làm cái gì vậy ?”

Đột nhiên, một giọng nói giận dữ vang lên. Mei đột ngột đứng dậy và rời khỏi người Hisui.

“Ai vậy!?'”'

Mei nhìn vào nơi tiếng nói phát ra và thấy Rushella đang đứng khoanh tay đứng đó.

“Đây là một nơi để học tập, đúng không ? Ở nơi này, còn làm những chuyện đó… ! Ai cho phép ngươi động tới người hầu của ta hả !? ”

Rushella chỉ vào Mei và hỏi. Từ biểu hiện trên khuôn mặt, như thể cô sẽ tiến tới và túm lấy Mei bất cứ lúc nào.

Mei chỉ đơn giản hất mái tóc của mình và điềm tĩnh trả lời.

“Buông tay ra ? Có vấn đề gì với chuyện này hả?” [1]

“Dừng cái trò chơi chữ thấy ghê ấy lại đi, được chứ…”

Hisui đứng dậy và không quên vặn lại một câu.

Cậu loạng choạng tách khỏi Mei và dựa lưng vào một bức tường để tránh bị đẩy xuống sàn một lần nữa.

“Ôi trời, ngươi lạnh quá. Mà rõ ràng bây giờ ngươi rất hạnh phúc vì có ta ở đây.”

“Tôi thực sự cảm thấy chán ghét bản thân rồi đây…”

Hisui trả lời cay đắng, lần đầu tiên cậu cảm kích với sự tồn tại của Rushella.

Nhưng vị cứu tinh này không nhận thấy điều đó và quay sang Hisui với vẻ tức giận.

“Ngươi là người hầu của ta, ngươi biết đó, vậy sao ngươi lại dâng mình cho cái đồ giả tạo này hả? Cho ta thấy chút nghị lực đi.”

Tên quái nào là người hầu của cô chứ? Trước khi Hisui kịp vặn lại, Mei đã phản ứng với những lời nói của Rushella.

“Ê, cô có ý gì khi nói giả tạo hả?”

Mei khoanh tay lại và nhìn trừng trừng về phía Rushella.

Rushella đã cố tình chọn những từ nhạy cảm của người nhân tạo.

“Giả là giả. Chả có vấn đề gì về việc làm cách nào ngươi che giấu bản thân để giống như một con người,nhưng đừng có nghĩ rằng ngươi có thể qua mắt một ma cà rồng như ta! Để có thể ngăn chặn mấy kẻ hút máu thấp kém khác, ta có thể phân biệt được đâu là con người trong số những kẻ khác.”

“Nói cách khác, cả hai đều biết danh tính thật của nhau rồi. Cô nên nói với tôi thì hơn.”

Bỏ qua lời phàn nàn của Hisui, ma cà rồng và người nhân tạo đã sẵn sàng cho một trận chiến.

“Toàn mấy từ phách lối… mà lại đi ra từ miệng một con ma cà rồng quá non nớt.”

“Cái gì cơ!?”

Tới lượt Mei phản pháo lại thẳng thừng.

Ma cà rồng và Frankenstein, hai con quái vật kinh khủng đang đối mặt với nhau.

“Cô nói tôi là một thứ giả tạo, nhưng không phải ma cà rồng chỉ là loài muỗi mang trên mình bộ da người thôi sao? Mà không, cô thậm chí còn không bằng con muỗi. Muỗi có thể bị đập bẹp và sau khi đốt chỉ ngứa một chút thôi. Nhưng các người thì tước đi nhân tính của con người. Thật không thể tha thứ được.”

“Đồ khốn..!!”

Sự thù địch này. Không, đây là những tiếng gầm gừ của sự giết chóc.

Đôi mắt Rushella lóe lên ánh sáng đỏ rực khát máu. Và trên hai bàn tay nhỏ nhắn của cô, những chiếc móng tay sắc nhọn như vuốt diều hâu bắt đầu dài ra.

Với ánh hoàng hôn đang tắt dần, tất cả tế bào trong cơ thể Rushella tràn đầy năng lượng.

Nếu cô thực sự điên lên, hậu quả thật khó tưởng tượng.

Để ngôi trường không bị phá huy ngay từ buổi đầu tiên, Hisui không biết làm gì ngoài cố gắng can ngăn.

“Này, dừng lại! Cái viễn cảnh Godzilla vs Gamera[2] này bắt đầu trở nên quá kinh khủng rồi!!!”

“Mình không quan tâm. Mình chả bận tâm tới con ma cà rồng này đâu. Mình chỉ không muốn máu của mình bị hút đi. Cho tới khi mình hoàn toàn trở thành một con người, nó sẽ hoàn toàn phí công nếu mình bị hút máu.”

“Làm như có ai muốn máu của ngươi vậy! Là một Thuần Huyết cao quý, ta sẽ không bao giờ hút máu của kẻ giả tạo như ngươi!”

“… Thuần Huyết? Không đời nào, cô nghiêm túc đấy à?”

Mei cười to tới nỗi vai cũng rung lên.

Khuôn mặt của Rushella trở nên nguy hiểm. Hisui không biết làm gì thì hơn.

“Thuần Huyết là những thực thể tối cao của dòng dõi của ma cà rồng, đứng trên tất cả, đúng chứ? Vậy tại sao một kẻ quan trọng như vậy lại là học sinh ở ngôi trường này hả?”

“Một kẻ còn không được sinh ra đúng nghĩa có quyền nói về ta như vậy sao?”

“Không phải tất cả bọn chúng đều là hóa thạch rồi sao? Cô còn muốn chèo kéo cái gì nữa hả?”

“Im miệng, ta là thật !”

“Vậy hãy chứng minh đi xem nào. Dùng mấy thứ mà bọn tôi đều biết ấy, thế nào?”

Mei nhìn về phía Hisui, cô tiến tới và ôm lấy cánh tay cậu.

Cô không thể đẩy cậu xuống một lần nữa, nhưng dù vậy Hisui vẫn còn cảnh giác.

“Ừm, sao tôi lại ở phe cậu?”

“Ôi trời, sao cậu lạnh lùng vậy… Chúng ta đã tiến tới giai đoạn hai rồi còn gì.”

“Chết tiệt, tôi thậm chí không thể phủ nhận được…”

“Ê này, tránh xa khỏi hắn ra! Hắn là người hầu của ta.”

“Sao hả, cô không phải bạn gái cậu ấy, đúng chứ? Mà thôi, mau mau chứng minh mình là Thuần Huyết đi.”

Mei cười cợt và ấn chặt cánh tay của Hisui vào bộ ngực mình.

Rushella không đáp mà chỉ nắm tay thật chặt lại, cô hướng sự tức giận của mình về phía Hisui.

“Sao ngươi lại bám lấy cô ta hả !?”

“Thực ra thì cô ta bám lấy tôi.”

“Ngươi là của ta,ngươi có biết không hả ? Không phải sáng nay ta đã hút máu ngươi sao ?”

“Đừng có nói về vụ sáng nay như thể đó là một nụ hôn tạm biệt mỗi sáng chứ…”

Hisui càu nhàu, Mei thì nhìn chằm chằm cậu với dôi mắt mở lớn.

“Ế..này cậu, cậu bị hút máu !? Nhưng mình không thấy vết thương nào cả… ”

Mei đã hy vọng có con với một con người thuần chủng. Cô đã rất ngạc nhiên.

Hisui, người đang đã bị cắn bởi Rushella không hề có dấu hiệu nào về việc trở thành một ma cà rồng.

Và đương nhiên là không có dấu ấn nguyền rủa trên cổ cậu.

“Có phải cậu bị cắn ở chỗ nào đó bị che mất không? Nhưng mà hầu hết ma cà rồng chọn ở…”

“Ở cổ. Những vị trí khác mùi vị chả ra gì cả. Hơn nữa nó cỏ thể ảnh hưởng tới quá trình ma cà rồng hóa, nó sẽ khiến nạn nhân trở thành một xác sống, vậy nên họ không bao giờ hút máu ở chỗ nào khác ngoài cổ. ”

“Vậy thì, có phải cậu đã hoàn toàn trở thành một ma cà rồng?”

“Nhìn tôi giống vậy lắm à ?”

Giọng của Hisui tỏ ra cậu chưa bao giờ mất đi bản chất con người của mình.

Nghe vậy, Mei nhớ lại buổi giới thiệu của cậu vào ngày hôm trước.

Trong quá trình Ma cà đồng hóa, nạn nhân sẽ có xu hướng tránh xa ánh nắng mặt trời, nhưng Hisui không tỏ ra như vậy.

Nhưng rõ ràng Rushella đã nói cô ấy hút máu của cậu.

“…Chuyện gì đang xảy ra vậy ? ”

“Hắn là một tên quái dị. Cho dù có bị ta hút máu đi chăng nữa, hắn cũng không trở thành người hầu của ta!”

Rushella nói một cách đầy giận dữ. Ôm lấy cánh tay Hisui, Mei ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào "tên quái dị" mà nàng ma cà rồng kia nhắc tới.

“Không thể nào… Thật vậy sao? Rõ ràng...nhát cắn của ma cà rồng là « lời nguyền » và « độc địa » cao nhất… Một nhát cắn thôi, dù là thánh thần hay tội nhân đều có kết thúc như nhau thôi, có phải không ? ”

“Tôi chỉ là một con người bình thường thôi.”

Hisui lãnh đạm tuyên bố. Mei thì trở nên hứng thú hơn nữa, đôi mắt cô trở nên nồng nhiệt.

Rushella đã trở nên thiếu kiên nhẫn với hai kẻ đang ôm ấp nhau kia. Cô xua tay và gầm gừ.

“Đến lúc cô rời khỏi đây rồi. Cậu ta là người hầu của tôi. ”

“Gì vậy ? Cậu ấy đâu có trở thành một ma cà rồng, đúng không ? ”

“Im- miệng ~ ! Đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi !! Mau đi đi !! ”

Mei phớt lờ sự phản đối của Rushella và ngọt ngào thì thầm vào tai Hisui.

“Này, cho mình xem chỗ bị cắn đi. Mình muốn xem nó như thế nào. ”

“Đây. Nếu là tôi thì sẽ chả có vết thương nào ở đó đâu. Nhìn xem.”

Hisui không đề phòng gì và nghiêng cổ ra cho Mei nhìn.

Cô lập tức kề đôi môi của mình tới gần vùng cổ trắng nhợt nhạt.

Một nụ hôn.

Không giống nụ hôn của ma cà rồng, đôi môi quyến rũ và ngọt ngào của cô nhẹ nhàng chạm vào cổ của Hisui.

“Này..Cậu làm gì vậy !? ”

“Khử trùng, chỉ là khử trùng thôi. Không phải cảm giác ấy tốt hơn với một con ma cà rồng sao ?”

“À, đúng.. .”

Nhớ lại cảm giác mềm mại trên cổ, Hisui nhìn lên trần nhà.

Điều này khiến Rushella tức giận đến đỉnh điểm.

"Ngươi làm cái gì thế ? Thử nghĩ khi ngươi làm điều đó với cái loại phụ nữ ấy...! Đồ không biết xấu hổ!”

“Này, thậm chí còn không có một vết gì nhé… Cô không cần phải giận dữ như vậy chứ...?”

“Ngươi là cái loại đàn ông dễ dàng đưa cổ của mình cho kẻ khác sao? Dạng người nào người cũng chấp nhận hết được à?”

“Cô có ngừng ngay cái kiểu diễn tả đó đi được không ? Cô làm như tôi là cái loại trai bao đầu đường xó chợ vậy! Mà tại sao tôi phải ưu tiên cô chứ ? Rõ ràng trình độ hút máu của cô rất vụng về.”

Đấy mặt với mấy lời lẽ vô lý của Rushella, Hisui nói toàn bộ những gì mình không vừa lòng ra.

Mei thì càng đổ thêm dầu vào lửa.

“Ế, gì cơ, con nhỏ này hút máu vụng về lắm hả ? Không phải vết cắn của ma cà rồng đi kèm với khoái cảm sao? Nhất là khi hút máu của người khác giới. ”

“Bởi vì có thể chất khác biệt, tôi nghĩ mấy cái khoái cảm ấy không còn nữa… Dù sao thì nó cũng rất đau. ”

Nghe những lời cằn nhằn của Hisui-----

Rushella bất ngờ để lộ cảm xúc của mình

Những giọt nước mắt của cô lấp lánh nơi khóe mắt, nhưng Hisui và Mei không để ý thấy.

“Wow ! Tôi không biết là trên đời có thể tồn tại một con ma cà rồng vô dụng đến thế đấy. Nói đi, cả việc hút máu cũng vụng về như vậy thì sự tồn tại này có giá trị gì hả ? Cứ mặc kệ cô nàng Thuần huyết không bằng rác rưởi đó đi. Mà thực sự thì nó chỉ ngang cấp con muỗi thôi. ”

“Này, cậu hơi nặng lời đó…”

Hisui mới nói được nửa chừng thì nhận được một cú đám nhẹ.

“… Đồ tồi.”

Vào thời điểm cậu cảm thấy thì Rushella đã đứng trước mặt.

Mắt cô đã đẫm nước mắt.

“Ah…”

Hisui không có cơ hội để mở lời. Những nắm đấm nhỏ nhắn bắt đầu đánh vào người cậu như mưa.

“Đồ tồi đồ tồi đồ tồi đồ tồi!!!”

“Này này, dừng lại đi!”

Rushella lúc này cứ như một đứa bé đang giận dỗi.

Thể chất của ma cà rồng mạnh hơn con người rất nhiều, nếu cô thực sự muốn đánh thì Hisui đã nát bét ra rồi.

“ĐỒ TỒI!!!”

Rushella giơ cái ô của mình lên và đánh một cú cuối cùng vào Hisui. Sau đó cô chạy ra khỏi căn phòng mà không ngoái đầu lại.

“Ê này…!”

Hisui đã bước một bước nhưng có một giọng nói ngăn cản cậu.

“Đừng đi. Cậu định làm gì khi bắt kịp cô ấy ? ”

Mei lạnh lùng hỏi.

Không phải những lời nhẫn tâm, giọng nói cô đầy vẻ hợp lý.

“Cậu không trở thành người hầu của cô ấy đúng chứ ? Cậu chỉ bị cô ta hút máu mà thôi. Một nạn nhân. Cậu dường như cũng không bị Ma nhãn khống chế. Mà cậu cũng chẳng yêu cô ta nữa. ”

“…Tất nhiên là không. ”

“Vậy thì hãy để cô ta một mình đi. Điều ấy sẽ tốt cho cả hai người.”

Giọng nói của Mei có vẻ như rất từng trải.

Đó có lẽ không phải thứ kinh nghiệm cá nhân, nhưng đó là những bài học được rút ra từ chủng tộc của cô.

“Mối quan hệ giữa người và những kẻ không phải người chả khi nào yên ả đâu. Trường hợp tộc mình cũng vậy. Với sự tồn tại của những kẻ không được gọi là người, cậu nên biết về những gì mà sinh vật của Frankenstein đã phải trải qua, đúng chứ ? ”

“…”

Ngay cả giữa chủng loài của mình, con người cũng không thể tránh khỏi sự thiên vị và phân biệt đối xử.

Vậy hãy cứ để yên khi có những chủng tộc khác ngoài con người đi.

“Cô ta chỉ coi cậu như đồ ăn thôi. Đừng có để những giọt nước mắt đó đánh lừa. ”

“Tôi biết…”

“Vậy….hãy đến… với mình nhé ~”

Mei cầm lấy bàn tay Hisui và bắt đầu mân mê.

Nhưng cậu chỉ thẳng thừng hất tay cô ra rồi đi về phía cánh cửa.

Phía sau cậu vẫn là giọng nói ương bướng của Mei.

“Mình vẫn chưa bỏ cuộc đâu. Mình bây giờ còn thấy thích thú hơn nữa ấy. Mình sẽ biến cậu thành của mình và chỉ của mình mà thôi. ”

Phớt lờ những tuyên bố của cô gái, Hisui vô cảm rời đi.

Chú thích

↑ nguyên văn tiếng Anh là ‘Hands off? Is there a problem with a mere handjob?- Mei chơi chữ khi biến câu hands off (bỏ tay ra) của Rushella thành handjob (ai không hiểu thì... gg không tính phí nhé =))

↑ Godzilla thì chắc ai cũng biết rồi, nhưng Gamera thì đại loại là một con quái khác trong phim Godzilla. Xem thêm ở đây: https://en.wikipedia.org/wiki/Gamera