Nụ hôn ấy, cùng với máu đã phá hoại ngày đầu tiên ở trường cao trung của Kujou Hisui.
Ngay sau khi kết thúc buổi lễ khai giảng, cậu đã bị một con ma cà rồng tấn công trên đường về.
Có lẽ những học sinh khác đang sum vầy quanh cha mẹ của họ, không biết chừng họ còn ra ngoài tổ chức một bữa tiệc để kỉ niệm ngày đặc biệt này cũng nên. Nhưng với Hisui, một nam sinh sống một mình, một bữa tiệc như vậy là điều không thể.
Khi cậu đang đi bộ về nhà, trời đã bắt đầu tối đen.
Với cơn gió ban đêm lạnh lẽo quét ngang mặt, Hisui bước vào một công viên gần nhà.
Những tán lá rậm rạp và những cái cây lớn đã chắn mất ánh sáng của mấy cột đèn điện, vậy nên nơi này rất tối, dù có là ban ngày. Và nó còn tối hơn vào ban đêm, tối đến mức chàng trai này không thể nào nhìn rõ ràng ngón tay khi để phía trước mặt.
Thế nhưng vì sao cậu lại chọn con đường này?....Ngay cả Hisui cũng không hiểu được.
Nếu bắt phải giải thích, có lẽ là do cái mùi hương mà cậu đã ngửi thấy.
Khi đi ngang qua công viên, Hisui nhận ra một mùi hoa hồng quyến rũ.
Bị thu hút bởi nó, đến khi nhận ra cậu đã thấy mình bước đi trên con đường chưa từng đặt chân tới.
Và kết quả là — một thảm họa.
Một con ma cà rồng từ trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt cậu và trước khi kịp né tránh, cậu đã bị cắn.
Không, quay lại một chút, bị cắn cũng không phải một vấn đề nghiêm trọng.
Dù cái cảm giác tồi tệ khi bị mất máu có ít hay nhiều thì tính mạng cậu cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Nếu cậu là một người bình thường, cậu sẽ phải đối mặt với tình huống tiến thoái lưỡng nan khi phải tạm biệt với cuộc suống con người của mình. Nhưng với Hisui, đó không phải là thứ khiến cậu bận tâm.
Dù có thể thế chết vì mất quá nhiều máu, nhưng cũng không cần biết cậu bị mất bao nhiêu, cậu sẽ không thể trở thành một ma cà rồng.
Nói cách khác-- vấn đề cậu phải đối mặt là...
"Cái quái gì đang xảy ra vậy? Phép thuật à? Hay trò lừa đảo rẻ tiền của ngươi? Trả lời ta đi, con người!”
Cậu bị tóm gọn bởi một ca nàng rồng ương bướng.
Sau khi đã uống máu xong, cô nhìn chăm chăm và bắt đầu la hét không ngừng từ phía sau lưng cậu.
“Tối rồi đó, cô giữ yên lặng một chút đi được không?”
“Ta sống về đêm!”
“Rõ rồi, dù sao thì cô cũng là một con ma cà rồng...”
Đặc điểm thứ #2 của Ma cà rồng – Họ sẽ bắt đầu hoạt động khi đêm xuống và ẩn mình khi mặt trời ló dạng. Dựa vào đặc điểm này mà họ được gọi là vua của bóng tối, nhưng với loại cú đêm như Hisui thì nó cực kỳ phiền nhiễu.
"Tại sao ngươi không bị gì sau khi bị ta cắn vậy? Sau khi bị cắn lẽ ra ngươi phải trở thành một nô lệ và nghe lời ta chứ!”
“Tôi không muốn~” Hisui từ chối thẳng thừng.
“Không thể nào...sao ngươi không tuân lệnh của ta!? Rõ ràng ta đã hút máu của ngươi rồi mà!?”
Quả là vậy, đối với ma cà rồng khi gặp trường hợp bất khả thi như thế này, nó giống như cả thế giới đang bị đảo lộn.
Kể cả là thánh thần, quý tộc hay tội phạm sát nhân, chỉ cần họ là con người, khi bị ma cà rồng cắn sẽ bắt đầu bị biến đổi.
Hơn nữa khi bị cắn, ý thức của họ cũng sẽ bị ma cà rồng kiểm soát, khi đó thứ duy nhất họ nghĩ đến chính là lợi ích của chủ nhân họ...nhưng Hisui thậm chí còn không để tâm tới điều đó .
“Ngươi là loại người quái quỷ gì vậy? Đó là thứ ma thuật gì?”
“Tôi chịu, đó cũng chả phải là kỹ năng gì cả, chỉ là cơ thể tự nhiên vậy thôi, tự-nhiên-đó.”
(Mình phải nhắc lại chuyện này bao nhiêu lần chứ...) Mất kiên nhẫn với cô nàng bướng bình này, Hisui bắt đầu càu nhàu.
“Sao tình huống này lại xảy ra chứ? Hơn nữa, ta là MA CÀ RỒNG, ngươi đang được gặp một quý cô ma cà rồng như ta đó! Thế nên lẽ ra ngươi phải giống như...như vậy đó??”
"Ah, sợ quá đi~ Ừ đúng rồi, cô mặc đồ như thể nói Tôi là ma cà rồng đây và tôi cũng chả mong chờ bị tấn công bởi cô đâu.”
“Cái quái.... Không thể tin được là ngươi lại phản ứng như vậy. Mà theo như ngươi nói, đây không phải lần đầu ngươi gặp ma cà rồng?”'
“À, tôi từng quen một người, có vậy thôi.”
Hisui cũng không nói gì thêm và lặng lẽ rời đi.
Rushella nhận ra hỏi thêm cũng chả ích gì, thế nên cô im lặng trong vài phút trước khi đặt thêm một câu hỏi.
“Đứng lại, ta sẽ thừa nhận cái cơ thể ngớ ngẩn đó của ngươi. Và ta cũng không quan tâm đến lũ ma cà rồng tầm thường kia nữa; ngươi sẽ không thoát khỏi của một Thuần Huyết như ta được đâu. Thú nhận đi, ngươi đã làm trò gì?”
Hisui đột ngột dừng lại.
Rushella vừa nói ra một điều khiến cậu không thể phớt lờ được.
“Thuần huyết?? Cô đùa hả?”
“Đương nhiên là không? Ta là đỉnh cao của tộc ma cà rồng, mang trong mình dòng máu của Người khai phá, Thuần Huyết-sama hùng mạnh.”
Rushella ưỡn cao ngực trả lời một cách đầy tự hào và Hisui không biết làm gì hơn ngoài chuyển ánh mắt nhìn xuống dưới.
“Trong xã hội này, thứ gì đó như Thuần huyết còn hiếm gặp hơn cả mấy loài động vật sắp tuyệt chủng đấy. Mà cô đến từ đâu? Mới ở trên núi xuống hả?”
'“Cách nói chuyện của ngươi hơi xấc xược đấy.”
Khi cô đáp lại, Hisui bắt đầu cảm nhận được một sự nguy hiểm và cậu bắt đầu cảnh giác cao độ.
Đối phương là một ma cà rồng. Và màn đêm thì đen như mực.
Ngoài cơ thể khác thường cậu không còn có năng lực nào khác, vậy nên phản kháng hay chiến thắng cô ta là điều không thể làm được.
Còn cô nàng ma cà rồng kia thì còn đang đeo một cặp đoản kiếm ở hai bên đùi. Với đôi chăn trắng như tuyết dưới lớp tất lưới, từ người cô tỏa ra một không khí nguy hiểm.
Và đối ngược với những thứ đó, cậu chỉ có mỗi chiếc cặp học sinh.
Đương nhiên, bên trong nó cũng không có thứ gì có thể chiến đấu với một ma cà rồng..
Nhận thấy sự bất lợi của mình, Hisui sợ hãi, khuôn mặt cậu tối sầm. Nhưng Rushella đáp lại cậu bằng một nụ cười đầy quyến rũ.
“Đừng lo, ta sẽ không dùng vũ lực làm tổn thương cơ thể ngươi đâu. Ta chỉ muốn ngươi tự nguyện đưa cổ lên cho ta thôi.”
Rushella liếc đôi mắt đen, và đồng tử cô thay đổi sang hình dạng giống như đồng tử của một con mèo.
Rồi đôi mắt cô phát ra một thứ ánh sáng màu đỏ tươi.
Khi nhìn vào chúng, Hisui đã nhận ra điều mà cô gái muốn làm.
Đặc điểm thứ #3 của Ma cà rồng: Ma nhãn.
Những con người yếu đuối sẽ bị hấp dẫn bởi chúng và linh hồn họ sẽ mãi bị giam cầm trong bóng tối.
“Dù đây không phải ý định ban đầu, nhưng nó tao nhã hơn việc đánh ngã ngươi nhiều. Chưa tính đến kẻ có linh hồn cứng cỏi, một tên như ngươi không thể thoát khỏi sự ràng buộc từ mắt ta đâu. Hãy quỳ xuống và dâng cổ của ngươi lên cho ta.”'
“.....À này, cả Ma nhãn cũng không ảnh hưởng tới tôi được đâu.”
Hisui gãi đầu và chậm rãi trả lời.
Và như những gì cậu vừa nói, mắt cậu không hề bị thôi miên hay gì hết.
Hàm của Rushella rớt xuống còn mặt thì nghệt ra.
Nhìn vào cô, Hisui không biết làm gì hơn ngoài xin lỗi và cúi thấp ánh nhìn.
“Thế nên....xin lỗi cô.”
“Đừng có xin lỗi! Nó khiến ta điên lên đây, sao lại vậy? Tại sao Ma nhãn lại không có tác dụng?"
“Có thể nói là do cơ thể đặc biệt này. Cô biết là tôi sẽ không thể bị biến đổi mà lại không nghĩ tới trường hợp này sao? Mấy năng lực của ma cà rồng không có tác dụng với tôi."
“Không....Không thể nào.”
Rushella quỵ người xuống vì sốc.
Trước một con người bình thường, vậy mà một nhát cắn của ma cà rồng lại không có tác dụng gì. Điều này khiến cô bắt đầu cảm thấy ngờ vực bản thân.
“ Ta đã thực sự bị đánh bại bởi một con người.”
Khi thấy sự chán nản của Rushella, Hisui nhận ra đây là một cơ hội để trốn thoát.
Nhưng bất hạnh thay, Rushella đã nhanh chóng hồi phục lại khỏi cú sốc.
“Không...Không thể thế được. Có gì đó không ổn. Có lẽ do ta chưa quen.”
“.....? Điều này... sử dụng Ma nhãn là năng lực thứ hai của Ma cà rồng đúng chứ? Một Thuần huyết-sama đã sử dụng nó hàng trăm năm lại có thể chưa quen được á?"
Đối mặt với phân tích của Hisui, Rushella ngoảnh mặt đi hướng khác.
Như thể cố gắng tránh câu hỏi của cậu, mắt cô nhìn xuống phía một con mèo hoang.
(Giờ thì thử với con mồi này nào)
Cô đưa tay ra để bắt con mèo.
Con mèo đen đó khá mập nhưng lại cực kỳ cảnh giác. Ngay khi Rushella tiến tới gần, nó chạy vụt đi.
Nhưng dù sao nó cũng chỉ là một con mèo và vì vậy nó không thể thoát khỏi bàn tay của Vua bóng đêm. Sau một hồi rượt đuổi, Rushella đã bắt được con mèo hoang và nâng nó bằng hai tay.
“Tốn thời gian của ta quá...Này, nhìn ta đi.”
Nhưng con mèo ngay lập tức quay mặt đi.
Rushella chỉ còn cách dùng tay giữ cho nó hướng tới cô và ánh sáng màu đỏ tươi từ mắt cô chiếu tới mắt con mèo.
Mặc dù cô còn chưa cần dùng toàn bộ Ma nhã, nhưng toàn thân con mèo đã mềm oặt ra như cọng bún.
“Chẳng phải ngươi nên chào đón chủ nhân sao?”
Nghe được những lời đó, thái độ của nó quay ngoắt 180 độ. Con mèo bắt đầu kêu meo meo một cách đáng yêu và bắt đầu liếm tay cô.
“Rất tốt...Mà chẳng phải nó có tác dụng sao? Có vẻ như ta không có vấn đề gì hết. Được rồi, một lần nữa! Con người, nhìn vào mắt ta đi.”
Cô quay người lại nhưng chẳng có ai trong tầm nhìn của cô.
Chỉ có cơn gió đêm thổi qua cái công viên trống trải.
Rushella há hốc miệng, không biết nói gì hơn.
Chỉ vài giây sau, cô đã nhận ra mình đã bị bỏ lại.
“Hắn-----!!!!"
* * *
“Thoát rồi!”
Hướng mắt lên bầu trời đêm, cuối cùng cậu đã về tới nhà.
Nhà của Hisui là một căn nhà hai tầng với phong cách phương tây, có vẻ quá lớn với một người sống. Bức tường trắng đã ngả màu ố xám xịt theo năm tháng và thời tiết, đem lại cho nó vẻ cổ kính. Vậy nên, có thể hiểu tại sao mấy đứa trẻ hàng xóm lại cho rằng đây là một nơi bị ma ám.
Nếu căn nhà này là của người khác, bản thân Hisui chắc chắn sẽ không muốn tới đây ngay cả khi đi vào với hàng xóm. Nhưng dù sao đi chăng nữa, đây cũng là nhà của cậu. Mặc dù chuyến dạo đêm không được an bình cho lắm, trong trường hợp nào cũng được, hãy cứ đi tắm trước đã.
Sau khi đã kì cọ sạch sẽ, Hisui khoan khoái ngâm mình trong bồn tắm, nhưng cậu vẫn không thể ngừng việc nghĩ về cô gái kỳ lạ kia.
“Ma cà rồng ư....cũng phải lâu lắm rồi mới thấy.”
Cậu lẩm bẩm trong khi nở nụ cười cay đắng.
Ai mà ngờ được trong khu vựa này bạn lại có thể gặp được họ -- nên nói là một nàng ma cà rồng kiểu mẫu, hay có lẽ là lỗi thời...Trong trường hợp này là một ma cà rồng có phong cách cổ điển.
Cậu từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại thứ gì đó như vậy nữa...chứ đừng nói là cậu muốn gặp họ.
Cậu chắc chắn không muốn có quan hệ gì với loài ma cà rồng nữa.
Hisui vô thức đặt tay lên ngực, nơi đó đang đau nhói. Một đường lằn chạy dài ở ngực cậu. Vết sẹo nổi bật trên lồng ngực nhợt nhạt khiến Hisui thấy khó chịu.
“Không kiếm được người nào khác ư, sao cứ phải hút máu tôi....?”
Hisui cảm thấy hơi tội lỗi. Từ cái nhìn đói khát đó, chắc cô ấy đã bị đói một thời gian dài rồi. Nhưng đó chắc chắn không phải lỗi của cậu.
Nếu là một người thường, họ sẽ biến đổi thành ma cà rồng sau khi bị cắn, hoặc bị mê hoặc bởi Ma nhãn. Tất nhiên với người bình thường, khi lần đầu nhìn thấy ma cà rồng họ sẽ thấy cực kỳ hoảng sợ.
Nhưng ở khía cạnh đó, Hisui lại là người độc nhất vô nhị.
Với sự hiểu biết về ma cà rồng và kinh nghiệm bản thân---thêm điều quan trọng nhất, đó là cơ thể của cậu.
Không bị biến đổi sau khi ma cà rồng cắn và có khả năng vô hiệu hóa các năng lực của họ, hai điều này giúp cậu không cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với ma cà rồng.
Cậu vẫn có thể chết vì mất máu, nhưng những vết thương của cậu dễ dàng liền lại hơn và khả năng tái tạo máu thì đã vượt xa người thường. Ngoài những thứ đó ra thì cậu chẳng khác biệt gì với các chàng trai khác.
Hơn nữa, đến cậu còn chẳng nhận ra điều gì đặc biệt khác ở bản thân mình.
Trừ khi gặp phải ma cà rồng ra thì cậu cũng không thấy mấy thứ đó có gì lợi ích gì cả.
Nhưng giờ đây, mấy vấn đề rắc rối về máu đã biến đi rồi.
Giờ chỉ còn bóng dáng của nàng ma cà rồng xinh đẹp tên Rushella, thứ không thể biến mất trong tâm trí của cậu.
“Cô ta thực sự rất dễ thương.”
Hisui lắc đầu, cố đuổi những thứ liên quan tới cô ta ra khỏi đầu và bước ra ngoài phòng tắm.
Dùng cái khắn để lau đầu, Hisui hướng về phía căn bếp.
Lấy một chai sữa trong tủ lạnh để uống đúng là hoàn hảo, nhưng đột nhiên cậu nghe thấy tiếng đập cửa.
Mặc dù ở đó có chuông điện nhưng người kia vẫn cứ đập cửa liên hồi.
Một linh cảm xấu.
Một linh cảm cực kì xấu.
“Chắc không phải.... đâu nhỉ?”
Với một cảm giác nhộn nhạo, cậu bước dần về phía hành lang.
Nhưng tiếng đập cửa không những không dừng mà còn to hơn cả lúc trước.
“Tới đây, tới đây. Tôi nghe thấy rồi, tôi ra mở cửa ngay đây.”
Hisui trùm khăn tắm trên đầu sau đó mở cửa.
Hé mắt qua khe cửa, cậu thấy một cô gái xinh đẹp đang khoanh tay đứng phía trước cánh cửa.
Rushella đã quay trở lại. Và cô nhìn chằm chằm cậu đầy giận dữ.
“Thấy ngươi rồi, Con người... dám đã bỏ chạy và trốn thoát khỏi ta. Giờ thì đến lúc ngươi làm người hầu cho ta rồi đó.”
“....Giờ muộn lắm rồi, về nhà từ từ đi nhé.”
Hisui nhắc nhở sau đó đóng cửa lại.
Ngay sau khi cậu vừa ước mình quên hết tất cả mọi thứ đi thì tiếng đập cửa lại vang lên to hơn. E ngại hàng xóm sẽ phàn nàn, chàng trai trẻ đành phải mở cửa ra.
“Cô muốn cái gì? Và sao cô tìm ra nhà tôi?"
“Vì nó chỉ không có tác dụng với ngươi, nhưng Ma nhãn của ta vẫn có thể điều khiển các động vật khác. Vậy nên ta ra lệnh chúng đi tìm nhà ngươi.”
Rushella hừm một tiếng và chỉ ngón tay về phía sau.
Đó là một đám chó hoang theo sau cô đang chờ được ra lệnh.
Hàng chục con chó đã trở thành đầy tớ cho cô và chúng đang quỳ đằng sau cô nàng ma cà rồng này.
Có vẻ như cô quyết định dùng Ma nhãn để thôi miên mấy con thú và dùng chúng để đánh hơi ra nhà của Hisui.
“Quá ấn tượng...Cách dùng năng lực của cô thật đáng ngạc nhiên.”
Hisui thở dài, nhưng lúc đó cậu nhận ra khuôn mặt Rushella dần trở nên đỏ bừng.
“...? Gì vậy?”
“Sao, sao ngươi lại trông như vậy? Mau mặc quần áo vào đi!”
Khi đó Hisui mới để ý.
Cậu vừa mới tắm xong, thế nên cậu để trần và phần dưới chỉ đựơc che bởi mỗi chiếc quần đùi.
Dù nó có thể hơi bất lịch sự chút, nhưng để trần thì cũng không cần sốc như vậy.
Khuôn mặt của Rushella đã trở nên ửng đỏ.
“Này, sao vậy? Cô ngượng hả? Cô mới nhảy cẫng lên vì cái cổ của tôi đó, giờ thì thấy tôi ở trần và.....”
“Đừng nói nữa! Mặc cái gì vào đi.”
“Sao cô không vào nhà mà phàn nàn ấy?”
Hisui mở cửa ra và tránh sang một bên.
Dù chỉ cần cô bước một bước là vào được trong nhà, thế nhưng Rushella không di chuyển.
Như thể bị ép dừng lại bở một sức mạnh vô hình, cô không thể đi tiếp dù đã cố gắng thế nào đi chăng nữa.
“Uh huh... Nói cách khác thì...cô không thể vào nếu không có sự cho phép của tôi.”
Đặc điểm thứ #4 của Ma cà rồng - lần đầu đến nhà của ai đó, nếu chủ nhà không đồng ý cho vào, họ sẽ không thể vào được
Dù mấy điều này nghe hết sức vô lý và không có căn cứ, nhưng đó là sự thật.
Rushella đứng trước cửa mà không thể vào được là bằng chứng rõ ràng nhất.
Không hề có có một rào cản nào, nhưng bản thân cô lại giữ đúng theo đặc điểm của chủng tộc----nói cách khác, cô bị hạn chế bởi sức mạnh siêu nhiên nào đó và điều này là bằng chứng của một ma cà rồng.
“Đừng có nhìn ta và cười khẩy như thế, Con người. Mau cho phép đi, điều này chỉ có tốt cho ngươi thôi...”
Rushella lạnh lùng đe dọa Hisui với giọng đầy mạnh mẽ, nhưng lúc này cậu mới là người có lợi thế.
“Tôi không thích. Nếu tôi cho phép một lần thôi, chẳng phải cô có thể tự do đi vào sao?”
“Nếu đã như vậy thì ta không còn lựa chọn nào khác. Các ngươi, tặng hắn tí âm nhạc đi nào.”
Rushella búng ngón tay, và đàn chó phía sau cô bắt đầu sủa như điên.
GÂU GÂU GÂU GÂU GÂU GÂU ...!!
Tiếng chó sủa cao độ tràn khắp các khu phố trong bầu trời đêm.
Hisui bịt chặt tai và kêu lên trong đau khổ.
“Cô làm cái gì vậy! Hàng xóm sẽ sang với một đống lời phàn nàn đấy! Tôi sẽ phải nghe họ kêu ca mãi thôi."
“Ai thèm quan tâm đến ngươi. Ta tuyên bố này, cho đến khi ngươi cho ta vào thì đừng nghĩ có thể bắt chúng dừng lại. Đừng nghĩ nhân loại bé nhỏ như ngươi thông minh hơn ta.”
Dù sao thì Hisui cũng đã trốn thoát một lần, thế nên Rushella cần cứng rắn hơn.
Cuối cùng cậu cũng đầu hàng với tiếng thở dài và trả lời yêu cầu của cô.
“...Được rồi, tôi hiểu rồi. Nhưng trước khi chào đón Ma cà rồng-sama vào nhà, tôi cần chuẩn bị vài thứ, thế nên cô đợi vài phút được không?”
“Đừng nghĩ có thể khóa cửa và trốn trong đó cả đêm. Ngươi sẽ phải nghe chúng sủa đến sáng nếu dám làm thế đấy.”
“Tôi hiểu mà, không lâu đâu. Tôi cần mặc quần áo nữa, đúng không? Giờ cũng hơi lạnh, với lại cô ngượng quá rồi kìa.”
Cô chắc chắn không cảm thấy thoải mái khi thấy Hisui ở trần; Rushella, dù không thấy vui vẻ gì nhưng vẫn gật đầu.
“Vậy chờ tôi chút nhé.”
Hisui đóng cửa lại và biến mất vào trong căn nhà.
Rushella đợi một thời gian ngắn và cuối cùng cánh cửa lại mở ra. Cậu trở lại với một chiếc áo phông màu đen.
“Hừm, phải mặc đồ vào như vậy chứ. Giờ thì như thỏa thuận, mau cho phép ta vào đi!”
“À vâng, làm ơn vào đi.”
Khi những lời này được nói ra, bầu không khí đột nhiên thay đổi. Giống như một nút thắt đã được tháo gỡ, hay một tấm kính bị phá tan.
“Đã xong. Tốt, giờ thì dâng cho ta máu của ngươi nào.”
Với đôi mắt như bùng cháy, Rushella bước qua cánh cửa.
Cô nhìn chăm chăm vào gáy Hisui như muốn nếm lại những dòng máu ngọt ngào...
“...Ế?”
Khi gần như đã chạm tới cổ cậu, cô ngửi thấy một mùi khó chịu.
Mặc dù khứu giác của ma cà rồng không bằng loài chó nhưng nó lại hơn hẳn con người và có thể phân biệt được nguồn gốc của mùi hương.
Đó là một thứ mùi cấm đối với ma cà rồng.
'“Ngươi....?”
Lợi dụng Rushella đang phân tâm, Hisui dùng chiếc khăn trong tay bịt mặt cô lại.
Vị đế vương của màn đêm lập tức đổ xuống và bất tỉnh dưới sàn nhà.
Hisui nhìn chằm chằm vào cô và trong tay cậu là một lọ nhựa nhỏ.
Trên nhãn của nó được ghi:
[Bột tỏi đặc biệt]
Điểm yếu thứ #1 của Ma cà rồng – Sợ tỏi.
Dù nó chỉ là một điều cũ kỹ, nhưng nó cực kỳ hiệu quả với Rushella. Cậu đã đổ cả lọ tỏivào chiếc khăn nên tác dụng là cực kỳ cao.
Để an toàn, Hisui chờ đợi vài phút rồi sau đó mới nhấc chiếc khăn ra khỏi mặt cô.
Cô nàng ma cà rồng xinh đẹp bị đốn ngã với khuôn mặt đầy bột tỏi, trông thực sự rất đáng thương.
Nhưng vẻ đẹp của cô vẫn vậy. Vẻ đẹp chính là vũ khí lớn nhất của cô và Hisui hiểu điều đó.
Nếu tới gần khuôn mặt cô, nó sẽ làm tăng đáng kể năng lực của Ma nhãn.
“Giờ thì...làm gì nữa đây.”
Cách tốt nhất để giải thoát cho một ma cà rồng là dùng cọc gỗ đâm vào tim và sau đó là chặt đứt đầu, nhưng Hisui không có ý định thực hiện cái kế hoạch cực đoan đó.
Bởi vì cậu vẫn chưa sẵn sàng. Kể cả khi cô ấy không phải con người, Hisui vẫn không có khả năng làm điều mất nhân tính như thế. Hơn nữa, Rushella còn có một bộ ngực khủng, nếu dùng cọc gỗ đâm xuyên qua nó thì ---có chút không đáng.
Hoặc cậu cũng có thể để cô nằm đâu đó và khi bình minh tới cô sẽ bị chiêu cháy bởi mặt trời.
Trong khi còn đang phân vân với mấy lựa chọn của mình, cậu nhận ra một thứ ở bên cạnh Rushella – thứ thường gắn liền với tộc ma cà rồng.
Thứ đó sẽ giúp cô tránh được mặt trời ban ngày – một chiếc quan tài.
Nó là một đồ vật khá cũ kỹ, nhưng lại thực sự rất quan trọng với ma cà rồng. Cái tráo đen tuyền được tạo tác tỉ mỉ ở đằng kia được khắc những dòng chữ huyền bí. Có thể coi nó như một tác phẩm nghệ thuật.
Nó có một ổ khóa nặng nề ở mặt bên, nhưng Rushella đã không khóa nó.
“Cô ta thậm chí còn mang cả thứ để ngủ tới...nhưng quan tài có vẻ đã cũ, rồi cả những gì cô ta đã nói nữa....”
Hisui mở nắp quan tài ra với vẻ ngạc nhiên; nó được thiết kế rất đẹp, với nệm mút màu đỏ lót bên trong.
Cậu cẩn thận đặt Rushella vào trong quan tài rồi sau đó đóng nắp lại.
“Nên vậy. Mà đi đi, chúng mày nên rời khỏi đây rồi.”
Hisui đuổi lũ chó đi. Khi Rushella ngã xuống, sức mạnh của Ma nhãn cũng biến mất, thế nên lũ chó dần dần bỏ đi hết.
Trước cửa giờ đã trống trơn, Hisui nhẹ nhõm thở dài một hơi.
(Đúng là quỷ ám. Giờ thì đi ngủ trước đã. Rồi sau đó mình sẽ suy nghĩ kĩ lưỡng sau.)
Sau khi kiếm một chỗ tốt để đặt quan tài, cậu ngáp dài và đi về phòng ở tầng trên.
Đối mặt với một ma cà rồng, đó là cái kịch bản mà không ai muốn gặp, một ký ức mà ta muốn quên đi, nhưng lại không thể quên. Nửa mơ nửa thực.
* * *
Ánh nắng giờ đã ngập tràn mọi nơi.
Hisui thấy mình đang nằm ở dưới đất.
Cái nóng làm da cậu khô đi, hơi ẩm và sức lực như bị bòn rút.
Như thể cậu đang tới gần cái chết--giống như cậu vừa bước một chân qua cánh cổng địa ngục.
Làn da trắng lợt, dần trở nên tím tái như người chết, cậu đang nhanh chóng mất đi màu hồng của máu.
Trái tim cậu như ngừng đập, máu khó có thể lưu chuyển, nó gần như không hoạt động nữa.
Nhưng ý thức của cậu vẫn còn. Nó giống như cậu đang nhìn bản thân từ một góc độ khác, một thứ kinh nghiệm khi sắp chết. Cậu cố gắng điều khiển cơ thể mình và cố gắng hét lớn lên.
“...NÀY! CẬU KHÔNG THỂ...AHH!”
Quanh đây vang vọng những lời nói đầy ám ảnh của cô.
Với hai cánh tay không thể ngừng siết chặt lấy ngực cậu.
Để làm tim cậu đập lại, để rồi thắp cháy lên ngọn lửa sinh mệnh cho cậu.
“Thế này ...đủ rồi đó. Thực sự ...đủ rồi đó, ahhh.”
Cậu muốn nói điều đó.
Cậu muốn thoát khỏi bàn tay của cô.
Nhưng cậu không thể làm thế, cơ thể cậu không thể cử động nổi.
Thế nên cô ấy không ngừng lại. Cô đang làm mọi cách để đem sự sống trở về với cậu.
Đằng sau cô là mặt trời đang thiêu đốt, nhưng hay tay cô vẫn đang ấn xuống ngực cậu.
"Dừng lại đi ....nếu cứ như vậy, cô sẽ ...”
* * *
Kujou Hisui mở mắt và hét lên.
"....Ah?"
Cậu nhận ra giấc mơ đó đã kết thúc và nhìn quanh căn phòng quen thuộc của mình.
Đúng vậy, đó là một giấc mơ, một ký ức từ trong quá khứ.
Nó đã qua rồi ....nhưng vẫn có thứ gì đó đang đè nặng nơi ngực cậu.
Rồi Hisui nhận ra thực sự có một thứ gì đó đang đè lên ngực cậu.
Thứ gì đó tròn tròn, và cực kì mềm mại.
Đâu đó có một mùi hương phả vào mũi cậu. Có lẽ đây cũng là một giấc mơ.
Chuông báo thức vẫn chưa kêu. Vậy thì cứ nằm thêm một chút, Hisui nghĩ vậy. Nhưng đột nhiên, có một cảm giác đau nhói ở dưới cổ và cậu tỉnh dậy.
"Oái!"
Đó là tiếng kêu của việc phía trái cổ cậu vừa bị cắn.
"Đau...!"
Hisui muốn bật dậy và ôm lấy cổ, nhưng có một sức nặng ngăn cản cậu làm việc đó.
“Ngươi tỉnh rồi.”
“Cô---!”
Đó là Rushella, người đang nằm trên người cậu và cắm hàm răng xuyên vào cổ
cậu.
Có một điểm quan trọng cần chỉ ra, cô trông rất tỉnh táo.
Trên người cô chỉ có duy nhất chiếc khăn tắm quấn quanh, với những giọt nước lăn dài và rơi xuống ngực cậu.
Nhìn hơi nước bốc lên từ cơ thể, có lẽ cô vừa mới tắm xong.
“Sao...sao lại.”
“Ngươi nghĩ tỏi có thể ngăn cản ta sao? Dù tộc ta rất ghét chúng, nhưng ta là một Thuần Huyết, mấy thứ như vậy chỉ có công dụng trong chốc lát thôi.”
“...Ra là tỏi không có nhiều tác dụng với ma cà rồng cấp cao, giờ tôi sẽ thừa nhận điều đó vậy. Nhưng cô tắm sao? Sao cô lại dùng bồn tắm của tôi?”
“Vì ngươi đã chấp nhận ta, nói cách khác mọi thứ trong nhà ngươi ta có toàn quyền sử dụng. Hơn nữa cũng đừng trách ta, ai bảo ngươi phun vào ta đống tỏi kia chứ, cả quan tài ta cũng tanh mùi tỏi rồi. Và hơn nữa, nước nóng thực sự rất hữu ích. Ta từng lo sẽ thiếu nước cơ, nhưng giờ thì ổn rồi. Con người đúng là hữu ích mà.”
Nhìn vào khuôn mặt đầy sung sướng của Rushella, Hisui chẳng biết làm gì hơn ngoài nghĩ về cái đặc tính kia của ma cà rồng.
Điểm yếu thứ #2 của ma cà rồng- Sợ thiếu nước.
Vận chuyển và làm sạch nước – một nhu cầu thiết yếu, và cũng trở thành điểm yếu của ma cà rồng.
Nhưng hình như đó chỉ là giới hạn với nước trong tự nhiên, hay nước thánh.
Con người tạo ra nước, dù chứa clo và khác với nước tự nhiên, nhưng nó cũng không ảnh hưởng gì tới Rushella.
“....Và sau khi tắm thỏa thích xong cô tới hút máu tôi sao.”
“Ồn quá, im đi. Mà ngươi có vẻ khá yếu vào sáng sớm? Vì việc kia sao? Có lẽ khác với người thường, ngươi không thích buổi sáng?"
Hisui phản kháng khá yếu ớt. Thành thực mà nói, giữ nguyên tư thế này cũng không tồi.
‘Quả nhiên là thế, ta từng nghe vài thứ về việc con người khi thiếu máu sẽ trở nên như vậy. Giờ để ta xem máu ngươi chảy như nào nào. Ta có thể cảm nhận dòng máu ngươi khi chạm vào. Bình thường với vài sự điều chỉnh và máu sẽ dễ tiêu thụ.... mà lạ quá, sao hầu hết máu lại dồn hết xuống thân dưới ngươi vậy?”
“Đó là thứ nhạy cảm của đàn ông, đừng có chạm vào....với lại đó là phản ứng bình thường khi trời sáng, tôi nên giải thích sao đây.”
Hisui không thể giải thích rõ ràng, thế nên cậu quay mặt sang hướng khác.
Nhưng ánh mắt của cậu vẫn hướng về phía Rushella.
Nói cách khác, cậu đang nhìn gần hơn vào ngực cô ấy.
Hai thứ trái cây chín mọng đang đè lên ngực cậu.
Hai thứ trắng trẻo nỏi bật lên khỏi cơ thể mảnh mai của cô.
Và cả cái thung lũng khiến người khác mê hồn...
Chính xác thì cái khăn tắm đã bị rớt xuống và cậu có thể thấy hai điểm hồng hồng lồ lộ kia.
“ĐỒ BIẾN THÁI.”
Khuôn mặt Rushella đỏ bừng, cô đột nhiên nhảy khỏi ngực cậu và tát vào má cậu liên tục.
Khuôn mặt Hisui bị đập văng qua hai bên trái phải liên tục.
“Cô làm cái gì vậy? Cô mới là người lộ nó ra cho tôi nhìn nhé. Cái cơ thể co giãn và mềm mại đến vô lí kia mới là thứ đáng bị khiển trách!"
“Ồn quá đi!!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Rushella dí sát vào cổ Hisui và những chiếc răng nanh kẹp chặt xuống cổ cậu.
'“NÀY! BIẾN ĐI.”
“Giờ ngươi đã thuộc quyền sở hữu của ta, đưa hết máu đây.”
Cứ hút máu trước rồi nói chuyện sau----đó là chiến thuật mới của Rushella đối với cơ thể đặc biệt của Hisui.
Hoàn toàn không để cậu vùng vẫy, cô cũng không có thời gian để thưởng thức mùi vị, chỉ cần kết thúc với một ngụm.
Đối mặt với Rushella khi nghiêm túc, gương mặt Hisui dần dần đổi màu.
Máu trong người cậu đang mất đi--nếu không làm gì thì chỉ vài giây nữa thôi cậu sẽ bị nguy hiểm, hoặc nửa số máu sẽ biến bị hút hết.
“Tẩu vi thượng sách... version 2!”
Trong khi sắp trở nên nguy hiểm, Hisui đành phải dùng tới cách cuối cùng.
Ngay bên giường là cửa sổ. Cậu đưa tay giật phăng cái rèm sang một bên.
Căn phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời.
“Khốn kiếp!"
Rushella kinh hãi thốt lên, đây là lần đầu tiên Hisui thấy cô thực sự sợ hãi.
Cô ngay lập tức rời khỏi người cậu và trốn vào góc phòng, nơi mặt trời không thể chiếu tới được.
Điểm yếu thứ #3 của Ma cà rồng- đối với ma cà rồng, khi bị mặt trời chiếu vào cơ thể, họ sẽ hóa thành tro, cuối cùng dẫn đến bị hủy diệt hoàn toàn. Thời gian tới lúc chết đi sẽ tùy thuộc vào mỗi ma cà rồng, nhưng đó chắc chắn là một điểm yếu chí mạng với họ.
“Cô thực sự sợ nó sao....”
“Chết tiệt, ngươi dám dùng ánh sáng vơi ta sao!”
Rushella đầy tức giận ôm chặt lấy hai vai, chiếc khăn tắm mà cô dùng để che đi cơ thể đã rơi xuống sàn nhà.
Hisui định quay sang hướng khác, nhưng đột nhiên bản tính nam nhi thôi thúc cậu tiếp tục nhìn cô.
Ở giữa tầm mắt cậu là bộ ngực đầy đặn, mềm mại tươi tắn và hai đỉnh núi nhỏ đáng yêu; trong lúc theo sát đường cong cơ thể và tìm kiếm phía dưới thì.. một mảng cỏ nhỏ xanh mượt...
“ĐỪNG CÓ NHÌN TA NỮA.....AHH.”
Rushella nhặt một vật gì đó lên và ném về phía đầu Hisui, vậy nên những hình ảnh đẹp đẽ vừa rồi đã biến mất.
“Cô muốn giết tôi sao-----Này, không phải chứ?”
Nhìn vào cái thứ vừa lao vào đầu cậu, khuôn Hisui trở nên tái xanh.
Đó là cái đồng hồ yêu quý của cậu.
Mặt trước của nó in hình một nắm tay và mũi kim phút đã hoàn toàn bị đánh bay.
“Ồ cái đó hả? Ta không hiểu sao nó cứ kêu không ngừng, thế nên ta đã đập nó một phát. Con người toàn chế tạo ra mấy thứ kỳ lạ.”
“Thứ này rất cần thiết đó!! Và nó đã reo ư?”
Khuôn mặt tái xanh của cậu quay sang chiếc đồng hồ cạnh giường và khi biết được thời gian chính xác, mặt cậu còn tái hơn.
“Điều này thật tệ...kể cả tôi có chạy hết sức cũng không kịp mất...tối qua không ăn gì, mà sáng nay tôi định làm một bữa sáng ra trò đấy.”
Hisui lẩm bẩm sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Mặc dù cậu không muốn đạt được cái giải thưởng gì hay trở thành một học sinh ưu tú, nhưng đi muộn vào ngày đầu tiên vào Cao trung thì khó chấp nhận được.
“Saolại cởi đồ!! Chẳng ..chẳng lẽ nhà ngươi muốn giở trò với ta sao!??”
Rushella nắm chặt tấm khăn tắm để che đi cơ thể mình.
Đương nhiên là Hisui hiểu phản ứng của cô.
“Nếu cô không muốn nhìn thì ra khỏi phòng tôi đi, tôi không còn thời gian rảnh cho cô đâu.”
Thấy Hisui sắp cởi đồ ra, Rushella chỉ còn cách chạy về phía cánh cửa.
Nhưng do tò mò cô vẫn muốn nhìn trộm cậu, có điều trước khi kịp quyết định mắt nên nhắm hay mở thì cậu đã thay đồ xong rồi.
“Ngươi đi đâu vậy!?”
“Tới trường, trường học ấy. Nhưng để tôi nói cho cô nghe này. Cơ thể tôi sẽ không bị ảnh hưởng gì khi cô cắn đâu. Ngay cả khi bị hút sạch máu thì cùng lắm là chết thôi, dù vậy tôi cũng sẽ không bị biến thành ma cà rồng.”
“Thể chất của ngươi rất lạ... nhưng dù vậy ngươi vẫn sợ chết. Thế nên ngươi mới hoảng hốt vào lần trước.”
“Ai cũng vậy thôi. Chẳng có người bình thường nào muốn máu mình bị hút đi cả.”
“Vậy sao?”
Rushella đuổi theo và hỏi, đôi mắt cô lấp lánh ánh đỏ hướng về cậu.
Hisui chuyển hướng nhìn đi và sốt ruột cảnh báo:
“Nếu cô muốn hút máu.. được thôi. Có nhiều hơn một chút cũng được. Nhưng đừng có hút quá nhiều, tôi chết đó, mà điều này chỉ để tốt cho cô thôi.”
“Yêu cầu của ngươi lạ quá. Ngươi đang đe dọa ta đấy à? Ngươi dám dọa một ma cà rồng như ta sao?”
“Đơn giản thì...cô nên thực hiện một cách an toàn. Nếu cô uống quá nhiều tôi sẽ bị muộn mất."
Nghe những lời nghiêm túc của Hisui, Rushella không biết nói gì thêm. Cô lặng lẽ để cậu tới trường.
“Sau hoàng hôn cô nên trở về đi. Tôi sẽ để chìa khóa lại. Sao đó hãy khóa cửa và để chìa khóa vào hộp thư.”
Rushella đứng chết lặng một mình trong vài chục phút đồng hồ. Cô đặt ngón tay lên cằm và suy nghĩ.
“Trường học à...?”
* * *
“Mình là Kujou Hisui từ Trung học Akanishi. Sở thích là..là đọc sách và nấu ăn. Không có năng khiếu gì đặc biệt. Nhưng nếu bạn có thấy gì như vậy thì làm ơn hãy nói với mình.”
Thêm một chút dí dỏm cho phần kết, Hisui kết thúc bài giới thiệu của mình trước khi bước về phía bên phải lớp và trở về chỗ của mình.
Giờ là phần tự giới thiệu bản thân.
Một số người sẽ tận dụng lúc này để giới thiệu bản thân một cách tuyệt vời, sau đó lập tức thu hút sự chú ý của những người khác, nhưng Hisui không phải người như vậy.
Hãy cứ duy trì khoảng cách, chưa cần nói chuyện với ai về thứ này thứ kia, cũng không nên tạo một sai lầm lớn nào, một cuộc sống Cao trung yên bình là lựa chọn tốt nhất.
Tất cả những gì cậu muốn là cuộc sống yên bình này.
Tiếp sau Hisui là một cô gái.
Mặc dù đã đi lên phía trước nhưng cậu quyết định lắng nghe, nhưng vì vậy cô gái lại đứng ở phía bên trái của cậu, thế nên cậu đã nhận được một vài sự chú ý.
“Mình là Sera Reina từ trung học Aishin. Sở thích của mình là đọc sách và làm bánh, đặc biệt là những bài nhạc và điền kinh. Xin hãy quan tâm đến mình.”
Trong khoảnh khắc đó, mắt Hisui và cô gái chạm nhau.
“Xin hãy quan tâm tới mình...”
“Ừm. Mình cũng vậy.”
Hisui trả lời cô gái rụt rè với một nụ cười yếu ớt.
Reina, ngay sau khi giới thiệu bản thân, cô đã bất ngờ được làm đại diện của lớp, cô gái này thiếu chút may mắn.
Điều này thường thấy ở những trường học uy tín, ban cán sự thường được chỉ định bởi giáo viên chủ nhiệm.
Đặc biệt là đại diện lớp thường sẽ được bầu bởi các học sinh khác.
Lớp bầu cho Reina cũng tốt. Cô gái xinh đẹp này trông như thể bước ra từ một bức tranh nhưng dù vậy cô lại không hề tỏ ra kiêu ngạo. Thay vào đó, cô có vẻ là một người dễ gần, giống như cô sẽ làm tốt nhất có thể cho mọi người.Vì thế cô ấy nên làm một lớp trưởng.
“Lớp mình hình như không còn ai khác tới từ trung học Aishin... Mà, điều này cũng dễ hiểu thôi..”
“Aishin, trường công giáo sao? Trường này dành cho mấy nàng tiểu thư học từ cấp tiểu học đến hết các cấp trên. Bình thường họ sẽ tiếp tục học Cao trung ở đó và tất nhiên họ thường sẽ không xuất hiện ở đây đâu.”
“Phải, đúng vậy...nhưng tên trường của Kujou-san hình như cũng rất hiếm thấy?”
“Thật à? Vậy...mình đoán chúng ta có điểm giống nhau rồi.”
Đều chỉ có một mình học tại ngôi trường này, nó như một điểm chung giữa hai người và họ mỉm cười vui vẻ với nhau.
Mặc dù có chút khác biệt, nhưng vào cái ngày đầu tiên đầy bận rộn này, họ đã tìm ra chủ đề để tán gẫu.
Hisui đã có thể thở phào nhẹ nhõm và có vẻ như phần tự giới thiệu bản thân đã sắp kết thúc.
“Được rồi. Tiếp theo sẽ là thời khóa biểu.”
Người phụ nữ với khuôn mặt dài, không rõ bao nhiêu tuổi hô lên.
Người vừa tự giới thiệu, Horie Jyuri, giáo viên chủ nhiệm.
Cô dạy môn lịch sử thế giới, và vì cũng mặc đồng phục, cô khiến mình trông như một học sinh vậy. Dáng người cô thật đáng ngạc nhiên, nhưng mái tóc xoăn rất hợp với khuôn mặt đáng yêu ấy, thế nên có vẻ cô khá nổi tiếng trong đám học sinh nam. Dù vậy cô lại không có cái vẻ đáng sợ mà giáo viên thường có. Thế nên lớp học tràn ngập những cậu chuyện tào lao.
“Được rồi, chiều nay có một cuộc kiểm tra sức khỏe, sau giờ nghỉ trưa hãy thay đồ thể dục, nhóm nữ sẽ tập trung ở lớp thể dục còn nhóm nam thì tập trung dưới sân trường.”
Hisui lắng nghe và càu nhàu vì ngày đầu tiên đã có một cuộc kiểm tra; và bỗng nhiên có tiếng ai đó gõ cửa.
Mọi người đều tò mò về người vừa đến, cô Jyuri đại diện lớp tới mở cửa và sau đó cô ra ngoài hành lang nói chuyện với người nọ.
“Ah, Hasimoto-sensei, có chuyện gì sao?”
Người đến là một người đàn ông khá trông đứng đắn, đó là người đã xuất hiện trong buổi lễ khai giảng.
Ông nói chuyện gì đó với giáo viên chủ nhiệm và cô thì cứ lắc lắc đầu.
“A? Trong lúc này sao..? Nhưng tôi chưa nghe qua việc này...hơn nữa, ngày hôm qua không thấy...”
“À, đúng là không có, nhưng đây là ý kiến của ngài hiệu trưởng...thế nên, xin lỗi vì làm phiền cô.”
Người quản lý trông có vẻ hơi bối rối.
Jyuri càng trở nên hoang mang hơn, sau đó cô quay trở lại bục giảng.
“Đây là một học sinh mới chuyển tới, đây sẽ là một người bạn mới của các em.”
“Ah? Một người khác ư?”
“Vì thế bạn ấy mới không tới lễ khai giảng?”
“Do thế nên chúng ta đã không gặp được bạn ấy?”
“À, nhưng hình như không ai biết về điều này.”
ĐIều này khiến mọi người đều tò mò và họ bắt đầu thảo luận về cái thông tin đó.
Ngay cả giáo viên cũng tỏ ra hơi nghi ngờ, trên mặt cô ấy đầy vẻ bối rối.
Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục.
Cô vỗ tay để mọi người im lặng và giới thiệu người học sinh mới.
“Mời em vào, uhm, tên...Rushella-san.”
Hisui đập mặt vào bàn.
Giáo viên lùi lại vài bước, và cô gái xinh đẹp trong bộ váy tiến vào lớp..
Cô đến trường mà không mặc đồng phục, thay vào đó là một bộ đồ riêng.
Vẻ đẹp rực rỡ đó khiến ngay cả các nữ sinh cũng phải kinh ngạc. Nam sinh thì khỏi nói, cả lũ chết trân ngay tại trận.
“Tên ta là Rushella Dahm Draculea. Hãy quỳ xuống trước mặt ta, con người.”
Rushella tự hào ra lệnh.
Ngoài Hisui, tất cả mọi người đều phản ứng đơ mặt ra mất một lúc. Mà thực ra cả cậu cũng vậy.
“Ah, Rushella-san.., đúng rồi, phải là Draculea-san đúng không?”
Bỏ qua cô giáo viên đang bối rối, Rushella bắt đầu dò xét toàn bộ lớp học.
Hisui không muốn cô tìm thấy nên cậu tránh tầm nhìn của cô, cậu gục xuống bàn vờ như đang ngủ.
KHÔNGPHẢIVIỆCCỦAMÌNHKHÔNGPHẢIVIỆCCỦAMÌNHKHÔNGPHẢIVIỆCCỦAMÌNHKHÔNGPHẢIVIỆCCỦAMÌNHKHÔNGPHẢIVIỆCCỦAMÌNH.
TÔIKHÔNGBIẾTCONMACÀRỒNGĐÓTÔIKHÔNGBIẾTCONMACÀRỒNGĐÓTÔIKHÔNGBIẾTCONMACÀRỒNGĐÓTÔIKHÔNGBIẾTCONMACÀRỒNGĐÓ.
Hisui nặng nhọc lẩm bẩm trong khi tìm cách trốn tránh. Cậu tuyệt vọng như đang đâm đầu vào vào địa ngục vậy.
Nhưng Rushella đã dễ dàng tìm ra cậu, cô nâng cổ cậu lên và đưa cậu trở về với thực tại.
“Thấy ngươi rồi. Thực là khiến ta phí sức quá đi.”
“....Sao cô lại ở đây?”
Đây là cơn ác mộng tệ nhất có thể xảy ra, nhưng cô gái đứng trước cậu lại là sự thực.
“Ta đã đến rồi đây ❤”
Trong vài giây, Hisui cảm thấy mình như già thêm chục tuổi. Nhưng Rushella lại cười rạng rỡ với cậu, nụ cười có thể quyến rũ bất cứ chàng trai nào.
“Cô ấy là bạn gái cậu à?”
Không biết ai vừa phun câu ấy ra, nhưng nó khiến cả lớp dồn hết sự chú ý vào hai người.
“Có chuyện gì vậy? Các cậu đang nhìn gì thế?”
Để tránh Rushella gặp rắc rối bởi các học sinh khác, Hisui nắm lấy tay cô và dẫn cô đến góc lớp.
“Cô làm cái quái gì vậy? Mà sao cô biết tôi ở đây chứ?”
“Ta đã đến một nơi gọi là Phòng quản lý và hỏi ngươi ở đâu. Lúc đầu họ nói cái gì đó mà “riêng tư cá nhân” hay gì đó mà “không có gì liên quan tới cô”, vậy nên ta đã phải nhìn họ một lát và họ đã nói tất cả.”
“À, sử dụng Ma nhãn, ra vậy.”
“Ngoài ra còn một nơi tên là “Phòng hiệu trưởng”, ta đã đến gặp người đứng đầu của họ và yêu cầu ông ta “hợp tác với ta đi” và sau đó họ biến ta thành “học sinh chuyển trường” như này.”
“Ừm, đúng là Ma nhãn. Nhưng cô thực sự tới trường sao...”
Bởi vì ánh sắng mặt trời là một điểm yếu lớn của ma cà rồng, vậy nên họ không nên ra ngoài vào ban ngày.
Rushella mỉm cười vui vẻ chìa cây ô đang nằm trong tay trái ra.
“Đồ ngốc, ngươi nghĩ tộc của ta chỉ trốn trong bóng tối sao? Cái thứ đặc biệt này được tạo ra cho ma cà rồng, ta có thể dùng để tránh khỏi ánh sáng mặt trời. Nó cũng có thể dùng để che mưa nữa. Đối với mấy chủng tộc căm ghét nước mưa, đây chính là một vật báu đấy.”
“Nếu tôi mà đủ khoẻ thì tôi thề sẽ vặn đôi cái vật báu đấy của cô ngay lập tức....”.
“À, ta mang chìa khóa theo này. Từ giờ chúng ta sẽ ở cùng với nhau, cậu có thể giữ chúng.”
Rushella giơ chùm chìa khóa ban sáng lên.
Như một phản xạ, cậu vươn tay ra, nhưng ngay lập tức nhận ra điều đó có nghĩa là gì và bắt đầu len lén nhìn xung quanh lớp.
Mọi người đang nhìn cậu.
Cảm thấy như đó là trách nhiệm của lớp trưởng, hay có lẽ vì đang ngồi bên cạnh, Reina thu lại can đảm hỏi, ”Kujou-san, cậu và cô ấy...biết nhau à? Nói cách khác là...có lẽ các cậu đang sống chung"?
“.....Nó không phải mối quan hệ xấu chứ?”
Cậu muốn vờ như không nghe thấy gì, nhưng có vẻ không thành công.
Tất cả mọi người đều đang nhìn vào cậu.
TỆ TỆ TỆ TỆ TỆ TỆ TỆ RỒI!!! THỰC SỰ QUÁ TỒI TỆ RỒI!!!
“Cái quái gì vậy? Người như cậu ta mà quen với cô gái hạng AAA như thế á? Và họ đang sống chung ư?"
“Này này,....đây mới chỉ là cấp ba thôi đấy."
“Tôi cũng thấy khá phấn khích, nhưng xem ra bông hoa này đã có chủ rồi..."
“Chúng ta ngồi đây còn chưa ấm chỗ, vậy mà chuyện đó lại xảy được..."
Đối mặt với những lời bàn tán kia, Hisui bắt đầu toát mồ hôi hột. Cậu cố vắt cái não tàn để suy nghĩ xem thế quái nào chuyện này lại xảy ra.
Bị mọi người nhìn chằm chằm vào người ---đó là điều mà chẳng mấy ai mong muốn.
Cố gắng không gây lỗi gì, cố gắng để không bị ghét bỏ, cố gắng để không gây thù oán, một cuộc sống bình thường.... đó là ước muốn nhỏ nhoi của cậu.
Và nó đã bị đạp đổ một cách tàn nhẫn.
“Ê này. Các người đang nhìn cái gì vậy!? À do các người đã bị quyến rũ bởi sắc đẹp của ta, khó trách, đám người khốn khổ...."
Rushella tiếp tục nói nhảm nên Hisui phải bị miệng cô lại.
"Mmmm---!!! (dừng lại, ngươi đang làm gì vậy?)"
Hisui bơ luôn cô, sau đó cậu lắp bắp nói với mọi người.
“Xin lỗi, điều này... cô ấy là... uhm, họ hàng của tôi, họ hàng thôi. Tới từ một nơi rất xa, cô ấy từng sống ở nước khác, tôi mới chỉ gặp cô ấy gần đây.... cô ấy tiếp nhận cách giáo dục của hoàng gia, ở đất nước khác một chút... à không, vậy nên cô ấy cư xử khá lạ lùng, mọi người xin hãy bỏ qua cho cô ấy!! Cô ấy là học sinh chuyển trường, đó, cậu thấy đấy, tới từ một đất nước khác nên vấn đề giấy tờ rất rắc rối nên rất mệt mỏi, vậy nên cậu ấy không có thời gian để tham dự lễ khai giảng....có đúng không”?
Hisui liệt kê tất cả các lý do để giải thích, cậu nhìn Rushella và cầu cứu cô xác nhận.
Và tất nhiên là cô không có ý định hợp tác, cô thoát khỏi tay cậu và bắt đầu vặn lại cậu.
“Ngươi nói cái vẹo gì vậy? Ta là một công chúa, vậy mà ngươi dám bảo ta là họ hàng với ngươi s----”
Trước khi Rushella kịp nói xong, Hisui đã tóm lấy má cô và thì thầm bên tai cô.
“Được rồi, được rồi, cô có thể đừng nói gì nữa được không....làm ơn?”
Có lẽ vì khuôn mặt tái nhợt của Hisui, hoặc vì cái nhìn trống rống của cậu, nàng công chúa Rushella trở nên im lặng.
Và sau đó cô gật đầu.
“...Vậy thôi, màn tự giới thiếu của tôi đã kết thúc, xin hãy tiếp tục tiết học.”
“À, tốt....”
Người giáo viên yên lặng nãy giờ cuối cùng cũng đã nhớ ra quyền hạn giáo viên của mình, cô vỗ tay để mọi người chú ý lên bục giảng.
“Được rồi, vậy thì chúng ta học tiếp nào. Rushella-san, em ngồi chỗ trống đằng kia.”
Jyuri chỉ vào một cái ghế ở cách xa chỗ Hisui, nó nằm phía góc trái tường, nhưng Rushella lại không để tâm đến, cô bước dần tới chỗ của Hisui đang ngồi.
“...Sao?”
Cô phớt lờ Reina và nhìn xuống cậu học sinh đeo kính ngồi cạnh Hisui.
“Tránh ra chỗ khác.”
Một mệnh lệnh không thể cưỡng lại.
Và chỉ có những tên ngốc mới nghe theo cái lệnh này, nhưng đôi mắt Rushella rực sáng, và cậu trai đeo kính dứng dậy, khập khiễng đi về phía chiếc ghế trống sau đó ngồi xuống.
“Ngồi xuống. Đó mới là chỗ của ngươi.”
Cô vui vẻ ngồi xuống bênh cạnh và bắt cậu ngồi xuống.
Hisui cảm thấy vô vọng, cậu ngồi xuống sau đó đập đầu vào mặt bàn.
Nếu nhìn lại thì cậu đang ngồi kẹp giữa hai cô nàng xinh đẹp.
Trên thực tế, một ngày bình thường của cậu đã bị phá hủy bởi bộ nanh độc địa của cô nàng ma cà rồng kia, nó làm cậu thấy mình như một con vật đang nằm trên ban thờ chờ hiến tế.
Các nam bắn ra những ánh nhìn ghen tị và hầu hết bọn họ sẽ sẵn sàng ăn sống Hisui để có thể đổi chỗ cho cậu.
Chỉ vài giờ sau khi cổng trường mở ra, cuộc sống yên bình của cậu đã vỡ tan, có vẻ như nó sẽ gặp muôn vàn rắc rối.
Với đôi mắt đẫm nước, Hisui ngước nhìn lên trần nhà với trái tim tuyệt vọng.
Tạm biệt, cuộc sống trung học yên bình của tôi.