Kể từ lúc được gia tộc Hầu tước Highon nhận nuôi và nhận ra cách biệt giữa bản thân và người chị kế, Cyril bắt đầu học phép thuật hòng tạo ra thứ vũ khí cho riêng mình.
Dẫu sao, trong giới quý tộc, việc có nền tảng phép thuật tốt sẽ đem lại kha khá lợi thế.
Chị kế của cậu không hề có tài năng trong lĩnh vực phép thuật, nhưng Cyril thì có. Sẵn với lượng ma lực lớn bẩm sinh, cậu đã điên cuồng tập luyện phép thuật - Nhưng vô hình trung điều này lại khiến một chứng bệnh khởi phát bên trong cậu.
--Chứng bệnh hấp thụ ma lực vô độ.
Tuy không thể tự sản sinh ma lực, nhưng con người có thể tích trữ ma lực trong cơ thể bằng cách hấp thụ từ môi trường xung quanh từng chút một.
Có điều, con người không thể tích trữ ma lực vượt quá sức chứa của cơ thể. Một khi đã chạm ngưỡng đầy, cơ thể sẽ từ chối tiếp nhận ma lực và ngừng hấp thụ.
Và tình trạng dù lượng ma lực đầy nhưng cơ thể lại nhận định rằng vẫn “thiếu ma lực” và tự động hấp thụ thêm ma lực gọi là chứng bệnh hấp thụ ma lực vô độ.
Có thể coi chứng bệnh này gần giống với chứng “ăn vô độ tâm thần”, khi mà trung tâm cảm giác no bị rối loạn khiến cho người bệnh ăn uống không ngừng nghỉ. Cơ thể Cyril không nhận ra được lượng ma lực đã đầy và cứ thế hấp thụ nhiều ma lực hơn. Lượng ma lực dư thừa ăn mòn cơ thể và gây ra tình trạng ngộ độc ma lực. Thế nên cậu ta phải thường xuyên giải phóng lượng ma lực dư thừa ra khỏi cơ thể.
Các bác sĩ cho rằng việc luyện tập phép thuật thiếu điều độ là nguyên nhân khiến chứng bệnh khởi phát.
Lúc hay tin mình mắc bệnh, Cyril đã vô cùng tuyệt vọng. Cậu sợ sẽ bị đuổi khỏi gia tộc Hầu tước.
Ấy thế mà, chẳng những không đuổi, Hầu tước Highon đã chuẩn bị cho Cyril một ma cụ có tác dụng hấp thụ và giải phóng lượng ma lực dư thừa thay cho cậu. Đó chính là chiếc trâm cài Cyril luôn đeo trước ve áo.
Chỉ cần luôn đeo chiếc trâm này, cậu có thể an tâm sống bình thường.
(.…tại sao cơ chứ…!)
Lang thang trong khu rừng phía sau ký túc xá, Cyril niệm một câu thần chú ngắn.
Cái cây trước mặt cậu đóng băng và biến thành một bức tượng băng. Bằng cách sử dụng phép thuật, lượng ma lực trong cơ thể sẽ giảm đi, tạm thời làm dịu đi tình trạng của cậu…Tuy vậy, cơ thể Cyril sẽ ngay lập tức hấp thụ ma lực trở lại.
Tốc độ hấp thu rõ ràng nhanh hơn bình thường. Không, phải gọi là quá nhanh. Dù đã sử dụng khá nhiều phép thuật, lượng ma lực trong cơ thể cậu vẫn chẳng hề cạn kiệt, thậm chí nó còn tiếp tục tăng lên.
Lượng ma lực dư thừa sẽ khiến cơ thể người ngộ độc với các triệu chứng như đầu đau nhói và buồn nôn.
Cyril quỳ xuống, co rúm người lại và nắm chặt chiếc trâm cài trên ve áo.
Chính Hầu tước Highon - chính người cha nuôi đã đặt làm riêng chiếc trâm cài này cho cậu.
Nhờ có nó, lượng ma lực dư thừa đều được hấp thụ hết.
Nhờ có nó, cậu có thể kiểm soát chứng bệnh.
Nhờ có nó…. cậu có thể tiếp tục sống và đáp ứng kỳ vọng của Hầu tước Marquis.
(...Mình, phải sống đúng với, những kỳ vọng đó!)
Cách Cyril sống khó có thể xem là cách sống của một quý tộc, nhưng cậu chỉ muốn đáp lại những kỳ vọng của người cha nuôi đã nhận cậu vào gia tộc Hầu tước.
Cậu muốn thỏa mãn niềm tin tưởng mà Nhị hoàng tử đã đặt vào. Chính con người ấy đã nói rằng cần cậu và chọn cậu làm Phó Hội trưởng Hội học sinh.
Và trên hết….
--- Cậu muốn đáp lại kỳ vọng của….
Thế nên Cyril không thể nằm xuống ở một nơi như thế này được.
Ấy thế mà, cơ thể lại chẳng đoái hoài gì đến ý chí của cậu, cứ tiếp tục hấp thụ ma lực nhiều hơn nữa. Cyril liền niệm chú và tạo ra một phép băng.
Tảng đá trước mặt cậu đóng băng ngay lập tức. Song ngay khi vừa cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cơ thể cậu lại tiếp tục hấp thụ thêm ma lực.
Bình thường, tốc độ hấp thụ ma lực sẽ chậm lại khi tình trạng cơ thể Cyril xấu đi, nhưng tốc độ hấp thụ lúc này hoàn toàn không bình thường chút nào.
(Tại sao! Tại sao! Tại sao!…!?)
Aaa, phải nhanh niệm một phép khác thôi --- Có điều, nhịp tim của cậu đã trở nên rối loạn, còn nhịp thở thì nhanh một cách điên cuồng. Tình trạng cơ thể lúc này đã không cho phép cậu sử dụng phép thuật nữa rồi.
“Hà…Hà…”
Cyril cào cào nền đất, toàn thân co giật trong khi mồ hôi lạnh túa đẫm ra.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt cậu tối sầm, ý thức cũng dần dần mờ đi. Đúng lúc đấy….
Có tiếng mèo kêu lọt vào tai cậu.
***
Nhờ vào ma thuật gió của Lynn, nhóm ba gồm Monica, Nero và Lynn đã lẻn ra khỏi ký túc xá nữ, lần theo dấu vết ma lực (bằng tốc độ tương đối chậm rãi do Monica nằng nặc đòi vậy) vào sâu trong rừng, rồi núp sau bóng của những cái cây quan sát Cyril.
Cảnh tượng Cyril quằn quại trong đau đớn trong khi liên tục sử dụng phép thuật băng rõ ràng không bình thường chút nào.
“Nếu là bí mật tập luyện phép thuật thì trông có vẻ kỳ lạ thật đấy.”
Monica gật đầu.
“Có lẽ…Ashley - sama, bị ngộ độc, ma lực.”
Lynn và Nero đồng thanh hỏi lại, “Ngộ độc ma lực?”. Rõ ràng cả hai đều không biết gì về chứng bệnh này.
“L-loài người không có khả năng chịu đựng ma lực tốt bằng rồng hay tinh linh được, nếu hấp thụ quá nhiều ma lực sẽ khiến cơ thể gặp vấn đề…Và tình trạng này được gọi là ngộ độc ma lực… Trường hợp tệ nhất có thể dẫn đến tử vong.”
Khi còn theo học ở Minevra, Monica đã từng thấy một số người rơi vào tình trạng như vậy.
“Cơ địa… của Ashley-sama có lẽ thuộc dạng dễ hấp thụ ma lực. Những người như vậy phải thường sử dụng phép thuật để giảm bớt ma lực trong cơ thể hay hoặc đeo ma cụ có thể hấp hấp thụ lượng ma lực dư thường, nhưng…”
Có lẽ đó là lý do tại sao Cyril thường xuyên chuyển hóa ma lực thành không khí lạnh, hoặc tạo ra những viên đá vào trong ly khi rảnh rỗi. Đó là cách để cậu ta giải phóng bớt ma lực trong cơ thể.
Sở dĩ Monica đặc biệt chú ý đến chiếc trâm cài trên ve áo Cyril vì nó là ma cụ giúp hấp thụ ma lực dư thừa.
Nghe xong lời giải thích của Monica, Lynn chụm ngón cái và ngón trỏ lại thành hình tròn, đưa lên trước mắt rồi nhìn Cyril qua vòng tròn.
“Xác nhận dòng chảy ma lực. Dường như chiếc trâm cài trên ve áo cậu ta đang hấp thụ phần ma lực dư thừa được giải phóng ra ngoài rồi truyền lại vào cơ thể cậu ta.”
“Biết ngay mà…! Ma cụ đó bị trục trặc rồi…!”
Ma cụ đó đang hoạt động theo hướng ngược lại với tác dụng ban đầu. Phải gỡ chiếc trâm cài đó ra khỏi Cyril càng nhanh càng tốt.
Có điều, nếu Monica xuất hiện, cô sẽ bị Cyril hỏi tại sao lại có mặt ở đây.
Đúng là trước khi ra ngoài Monica đã trùm lên người áo choàng có mũ trùm đầu, nhưng một khi tiến vào vị trí đủ gần để gỡ chiếc trâm cài ra, bị lộ mặt là điều chắc chắn xảy đến.
Khi Monica còn do dự, Nero bất chợt hùng hổ kêu lên.
“Vậy thì để em lo cho!”
***
Nero từ sau thân cây vọt ra, nhảy xổ vào Cyril rồi ngoạm lấy chiếc trâm cài.
“M-Mèo….!? Không…nhả ra mau…!”
Cyril vung tay cố gạt Nero đi, nhưng nó dễ dàng né được và gỡ được chiếc trâm ra khỏi Cyril. Ngay sau đó, Nero liền phóng vụt đi thật xa.
“Trả…Trả đây cho taaaaa!”
Cyril gầm lên đầy cuồng loạn với con mắt đỏ ngầu. Cậu nhanh chóng niệm một phép.
Tức thì, một bức tường băng hiện ra trước mặt Nero.
(Óe…!)
Nero vội vàng chuyển hướng, cố trốn vào trong rừng…Tuy vậy, bức tường băng mở rộng sang hai bên với tốc độ vô cùng nhanh, chặn hết đường thoái lui của Nero.
Cuối cùng, nó nhận ra bản thân cùng với Cyril đang đứng bên trong một bức tường băng.
(Không ổn…Mình yếu với cái lạnh lắmmmmm!)
Chân Nero rụt lại trước làn không khí lạnh lướt qua.
Nhưng mà nó vẫn nhất quyết không chịu nhả chiếc trâm ra.
“Trả đây….Trả đây cho ta…”
Cyril bước lại gần với đôi mắt đỏ ngầu.
Giữa tiếng thở phì phò hỗn loạn, nó có thể nghe thấy được tiếng lẩm bẩm trống rỗng.
“Nó là…do cha nuôi…tặng cho ta…để được công nhận…ta cần…”
Đôi mắt của Cyril lúc này đã đục ngầu, như thể lý trí đã mất đi vì lạc lối trong chấp niệm.
Nhìn bộ dạng cậu lúc này, Nero không khỏi cảm thấy thương hại.
(...Tại sao con người luôn ngu ngốc đến cùng cực vậy chứ?)
Con người này hẳn có lý do riêng nên mới ám ảnh quá mức với cây trâm đến vậy. Nhưng, đối với Nero, chúng chẳng có nghĩa lý gì cả.
Cyril thi triển một câu thần chú ngắn. Hàng tá mũi tên băng xuất hiện quanh cậu ta.
Mỗi mũi tên phải to bằng một cánh tay, gọi chúng là những chiếc cọc được vót nhọn thì đúng hơn. Nhưng nói gì thì nói, ăn trọn hết toàn bộ sẽ chẳng dẫn đến kết cục tốt lành nào cả.
“Cha…và Điện hạ…đều…công nhận ta….nhưng tại sao…”
Đôi mắt chìm trong mê sảng của Cyril long sòng sọc nhìn vào Nero.
Có điều, thứ phản chiếu trong mắt cậu không phải là Nero.
Bởi vì cơ thể đang bị ma lực ăn mòn, cùng với đó tâm trí lún sâu trong cơn điên rồ, thứ hiện ra trong mắt Cyril là ảo ảnh của một người mà Nero không hề hay biết.
“Tại sao….”
Khuôn mặt thanh tú của Cyril vặn vẹo trong đau khổ và dường như đang sắp khóc đến nơi vậy.
“...Tại sao… mẹ lại không công nhận con chứ…”
Lúc này, bức tường băng lặng lẽ tan rã.
Không biết đó là bức tường băng, hay những mũi tên băng trôi nổi cạnh Cyril, tất cả đều chìm trong biển lửa và cháy rụi.
Băng do Cyril tạo ra đã tan chảy hoàn toàn và biến mất chỉ trong chưa đầy vài giây. Sau đó, như thể những ngọn lửa đều mang theo ý chí riêng, chúng liền tập trung lại một chỗ rồi tạo thành hình dáng của một con rắn lửa.
Và ở bên kia bức tường băng vừa sụp đổ đó, là một cô phù thủy nhỏ nhắn giấu kín khuôn mặt sau chiếc mũ trùm đầu.
Một trong Bảy Hiền Nhân, phù thủy nắm giữ vô niệm chú.
Monica Everett - Phù Thủy Tĩnh Lặng.