Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Monica vội vã rời khỏi dãy tòa nhà lớp học, hướng thẳng về phía sân sau.
Lần này cô chọn đến một góc vắng vẻ ở sân sau chứ không phải lẻn vào khu vườn cũ như lần trước vì sợ rằng có thể lại gặp Felix ở đó.
Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, cô lấy từ trong túi ra một tờ giấy rồi đọc nó.
Nội dung bên trong là hướng dẫn những bước khiêu vũ cơ bản và tiết tấu của bài nhạc sẽ được dùng khi kiểm tra. Monica đã viết lại tất cả những gì Neil dạy ngày hôm qua vào mảnh giấy này.
Monica đọc kỹ nội dung bên trong rồi ngay lập tức thực hành theo.
“1,2,3… 1,2,3..”
Chỉ là liên tục lặp đi lặp các bước, nhưng với người kém vận động như Monica thì lại chẳng dễ dàng chút nào. Cả người cô cứ chao qua qua đảo lại, còn chân thì bước nào bước nấy đều loạng choạng hết cả lên.
“Ừm…chân phải bước lên, chân trái bước sang, lui lại rồi… lấy chân trái làm trục, xoay một vòng theo chiều kim đồng hồ.”
Đang xoay giữa chừng thì chân Monica mất thăng bằng, cô lảo đảo rồi ngã oành xuống đất.
Chợt, một tràng cười khanh khách vang lên.
Len lén nhìn lên với đôi vai run rẩy, cô thấy một cậu trai đang khinh khỉnh cười. Monica tự hỏi đối phương đã đứng đó được bao lâu rồi.
Mái tóc nâu cùng đôi mắt cụp xuống. Cậu trai nom rất thân thiện cho đến khi mở miệng này chính là Elliot Howard, thư ký Hội học sinh.
“Chẳng trách tại sao cô phải thi lại, thật kinh khủng. Trông không khác nào mấy tên bợm rượu say xỉn.”
Thái độ của Elliot nhìn qua cực kỳ thân thiện và dễ gần, song ánh mắt cậu ta thì lại chẳng hề như thế, chúng tỏ rõ sự khinh thường đến Monica.
Mặc dù cùng trong Hội học sinh, nhưng Monica chẳng mấy khi nói chuyện với Elliot.
Đồng thời, Monica cũng lờ mờ đoán được được Elliot không có thiện cảm với mình.
Nếu lời lẽ của Brigitte sắc lẹm tựa lưỡi gươm thì lời lẽ của Elliot lại độc địa như độc dược. Ác tâm thâm hiểm muốn từ từ tra tấn và hành hạ Monica hiện rõ mồm một qua từng câu chữ của cậu.
“Cô đã bao giờ tham dự tiệc khiêu vũ chưa?”
“Chưa…”
“Haha, tất nhiên rồi. Loại múa may đó thì sao có thể trưng ra thiên hạ xem cơ chứ.”
Monica co rúm người tại chỗ. Eliiot được đà tiến tới, cậu ta khinh khỉnh nhìn xuống mặt Monica.
“Ngươi không phải quý tộc, đúng không?”
“….”
“Chắc ngươi là đứa con hoang của quý tộc với nhân tình? …Ta nói hẳn cũng gần đúng rồi chứ?”
Thân phân giả mà Louis đã tạo ra cho mình là như thế nào ấy nhỉ? Kỳ thực, câu chuyện được vẽ lên quá sức phức tạp, Monica không tài nào nhớ nổi hết được.
(Nếu-Nếu không sai thì… mình là trẻ mồ côi được Bá tước Phu nhân Kelbeck đời trước nhận nuôi …thì phải…)
Dù sao thì thượng sách vẫn là nên im lặng để tránh nói ra mất thứ thừa thãi. Thấy Monica im lặng, Elliot nghĩ bụng đã nói trúng tim đen cô.
“Học viện Serendia như một phần thu nhỏ của xã hội thượng lưu. Và Hội học sinh chính là đóa hoa mọc trên đỉnh núi."
Chẳng ngoa chút nào khi nói người nào được Nhị Hoàng tử Felix, Hội trưởng Hội học sinh hiện tại, chọn vào Hội học sinh sẽ trở thành cánh tay phải hoặc là vị hôn thê của cậu ta trong tương lai.
Thế mà ở giữa chốn mây trời cao vợi như vậy, lại có một ngọn cỏ ven đường lạc vào.
“Quý tộc có địa vị và trách nhiệm riêng. Thật lòng, ta ghét chuyện một đứa dân đen không có chí khí lại có thể đứng ngang hàng với bọn ta.”
Elliot đưa tay giật phăng huy hiệu minh chứng Monica là thành viên Hội học sinh khỏi cổ áo cô.
Sau đó cậu ta ném nó đi.
Chiếc huy hiệu nhỏ rơi xuống phần trang trí trên mái của tòa nhà. Dễ dàng thấy được nơi đó quá cao với Monica, rất khó để cho cô lấy lại được chiếc huy hiệu.
“…A.”
Eliiot chế nhạo Monica.
“Một thành viên Hội học sinh để mất huy hiệu, trước giờ chưa bao giờ có tiền lệ cho chuyện này. Hình phạt cho lỗi lầm này là bị cắt chức ngay lập tức.”
Elliot khoa trương nhún vai rồi lạnh lùng hạ mắt nhìn Monica.
“Thật tốt vì cuối cùng ngươi cũng biết thân biết phận nhỉ? Tiểu thư dân đen.”
***
Sau khi Elliot rời đi, Monica bối rối ngước mặt lên nhìn mái tòa nhà.
Nếu sử dụng Phi Hành thì lấy lại chiếc huy hiệu dễ như trở bàn tay… Có điều, với một người cố hết sức sử dụng Phi Hành cũng chỉ có thể nhảy cao hơn bình thường như Monica thì chuyện lại khó như lên trời.
Hơn nữa, lỡ như có ai đó vô tình nhìn thấy thì đến lúc đó có muốn cười cũng không được nữa.
“L-làm gì bây giờ đây?”
Hay là dùng phong phép gọi ra gió lớn thổi huy hiệu xuống nhỉ? Nhưng lỡ mà chỉ cần bất cẩn phạm sai lầm khiến nó bị thổi bay đi mất tiêu thì sẽ thực sự là đại thảm họa.
Đương lúc vừa nghĩ đến cách gọi Nero để nhờ nó lấy hộ… thì chợt có ai đó vỗ vai Monica.
“Có chuyện gì à?”
“Óe!?”
Monica giật nảy mình quay lại, người vỗ vai cô chính là Glenn Dudley, vì lý do nào đó mà đang cầm một cái xiên gỗ trên tay.
Không đời nào, chẳng lẽ cậu ta định giết mình bằng cách dùng cái xiên gỗ đó đâm qua cổ sao…!? Trong khi Monica đang nhìn chằm chằm vào cây xiên gỗ, Glenn vừa nói vừa vung vẩy nó điệu nghệ như đang vung đũa nhạc trưởng.
“Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
“Ừm…à thì…”
Monica ậm ừ. Thế rồi, mắt Glenn chợt rơi vào nơi cổ áo Monica.
“Ồ, cổ áo cậu hơi xộc xệch kìa? Ủaaa, huy hiệu của cậu đâu rồi! Cậu làm rơi nó rồi à?”
Glenn lớn tiếng vồ vập hỏi lại,
“Ừm, nó… bị mắc trên… cái mái ở kia…”. Monica ngập ngừng đáp.
Câu trả lời chẳng thỏa đáng chút nào. Song Glenn không hề tọc mạch, cậu khum tay hình mái vòm trên đôi mắt rồi nhìn về hướng mái nhà.
“Có phải cái mái có phần trang trí đó không?”
“C-chắc là thế đó…quanh quanh chỗ đó.”
“Ui trời, thế thì dư!”
Monica tròn mắt, không hiểu ‘dư’ ở đây là dư gì. Đoạn, Glenn đưa Monica cây xiên gỗ và nhờ cô giữ hộ.
Bẻ cổ răng rắc, cậu ta bắt đầu niệm chú.
Monica ngạc nhiên tột cùng, câu thần chú Glenn đang niệm là thần chú Phi Hành.
Sau đó, cậu ta dậm chận xuống dất cùng với tiếng hô “Lên nào!”, cả cơ thể Glenn lập tức phóng lên đến độ cao ngang với mái nhà. Vẫn duy trì độ cao đó, Glenn đưa cơ thể đang song song với mặt đất của mình tiến lại gần mái nhà.
“A, đây rồi!”
Nhặt được huy hiệu rồi, Glenn liền từ từ hạ xuống từ độ cao khoảng hơn bồn tầng của tòa nhà rồi đáp xuống trước mặt Monica.
Phép Phi Hành là phép thuật cao cấp chỉ những pháp sư thương cấp mới có thể sử dụng. Ngoài ra, phép thuật còn yêu cầu người sử dụng có khả năng thể chất và độ thông hiểu về ma thuật.
Khi Monica còn chưa hết ngạc nhiên vì Glenn có thể sử dụng nó vô cùng dễ dàng thì cậu ta đã trả lại cho cô chiếc huy hiệu rồi đặt ngón trỏ lên một “suỵt” một tiếng.
“Cái này là bí mật riêng của hai chúng ta nhé. Nói chứ, tớ được dặn không được tự ý sử dụng phép thuật khi chưa được người giám sát cho phép.”
“Này…có phải…Glenn là pháp sư không?”
“Hiện giờ mới chỉ là tập sự thôi!”
Dù mới chỉ là pháp sư tập sự, nhưng có thể sử dụng phép Phi Hành chứng tỏ trình độ cậu ta tương đương với một pháp sư thương cấp.
Tại sao một người như vậy lại vào Học viện Serendia cơ chứ?
Có thể sử dụng phép Phi Hành ở độ tuổi trẻ thế này, sẽ chẳng có gì lạ nếu Minerva, một nơi chuyên về đào tạo pháp sư, gửi lời mời nhập học đến cho cậu ta.
Monica không dám mở miệng hỏi. Thế rồi Glenn lấy cây xiên gỗ lại từ tay Monica.
“Đúng rồi, tớ vừa mới nấu xong bữa trưa. Cậu có muốn ăn cùng không?”
Ngẫm lại, Monica cảm thấy mình có ngửi thấy mùi thịt nướng thoang thoảng.
Glenn vui vẻ vẫy cây xiên trong khi bước vào sâu trong sân sau. Rụt rè đi theo sau, Monica thấy tàn dư của một đống lửa ở trảng đất hơi trống. Thịt xiên nướng được bày trên lá thay vì đã. Rõ ràng, cây xiên gỗ được dùng để xiên chỗ thịt này.
“Nhà ăn của học viện này hình thức quá. Đồ ăn thì ít mà giá thì cao, ăn ở đó chẳng thích chút nào.”
“T-Thế nên…cậu mới đi nướng thịt ở đây?”
“Thịt mới mổ nướng đúng là ngon nhất quả đất! Với cả, bữa nào mà không ăn no thịt thì tớ thấy oải người lắm!”
Nói rồi, Glenn đưa một xiên thịt cho Monica.
Ngần ngại từ chối mà không được, Monica đành miễn cưỡng nhận lấy xiên thịt, cảm ơn Glenn một tiếng rồi bẽn lẽn cắn một miếng. Thịt gà nướng chín tới, phần da ngoài giòn trong khi phần thịt bên trong vẫn mềm ngon mọng nước. Gia vị đậm đà hài hoà ngấm đều khiến cho miếng thịt thêm phần thơm ngon.
Nhưng đống thịt này đến từ đâu?
Monica nhớ lại trước đó Glenn có nói gì mà “mới mổ”, làm gì có chuyện cậu ta tranh thủ giờ nghỉ trưa đi săn
Trước câu hỏi của Monica, Glenn đáp lại trong khi miệng vẫn nhồm nhoàm thịt.
“Nhà tớ bán thịt ở trong thị trấn~. Tớ dùng phép thuật bay về nhà bố mẹ lấy thịt! A! Đừng kể cho ai khác biết chuyện này đấy nhé! Cái này là bí mật khác của hai chúng ta nha!? Tuyệt đối đừng kể cho ai khác đó nha!?”
Monica đã lờ mờ đoán ra chuyện này từ lâu rồi, có vẻ Glenn đúng là không phải quý tộc thật.
Nhưng tại sao con trai của một người bán thịt, một pháp sư tập sự, không hề mang dòng máu quý tộc lại theo học tại nơi đây?
“…Này, tại sao…Glenn lại… vào đây học vậy?”
“ Hừm~~, tớ học phép thuật từ một người thầy… Thầy bảo tớ vẫn còn thiếu điềm tĩnh, thế nên tớ vào đây để học cách điềm tĩnh lại.”
Dù học viện Serendia là ngôi trường dành cho con em quý tộc, nhưng không có gì lạ khi những nhà tiểu quý tộc hay phú hộ gửi con mình vào Học viện để học lễ nghĩa.
Có điều, một nhân tài phép thuật như Glenn vào Minerva, học viện đào tạo pháp sư tốt nhất, thì sẽ hợp lý hơn nhiều.
(Không biết thầy của cậu ta là ai nhỉ…)
Monica ăn nốt phần thịt còn lại, đặt cây xiên trở về chỗ cũ rồi cúi đầu trước Glenn.
“…À…ừm, cảm ơn cậu rất nhiều… Không chỉ giúp lấy lại huy hiệu mà còn đãi mình thịt nữa…”
“Bạn bè thì phải giúp đỡ nhau trong hoạn nạn mà!”
Glenn há miệng cười toe toét, để lộ ra hàm răng trắng
Nhìn nụ cười vô tư đó, Monica cảm thấy sự ái ngại dành cho cậu ta trước giờ đã giảm đi đôi chút.
***
(…Hừ?)
Đứng từ trên cửa sổ nhìn xuống cuộc trò chuyện của Monica và Glenn, Felix khẽ nheo mắt lại.
Cậu đã chứng kiến tất cả - từ việc Monica bí mật tập khiêu vũ, đến chuyện Monica bị Elliot vứt mất huy hiệu và cả chuyện Glenn sử dụng phép Phi Hành để lấy lại nó.
“…Bẩm.”
Thằn lằn trắng Will thò mặt ra khỏi túi áo trên ngực và thì thầm.
“Qua nội dung nói chuyện giữa hai người họ, quả nhiên Monica Norton và Glenn Dudley không hề biết nhau từ trước.”
“Ừ, ta cũng nghĩ vậy. Em ấy đã ngạc nhiện khi thấy Glenn Dudley sử dụng phép Phi Hành.”
Nói xong, Felix liền thở dài, mặt ủ rũ.
“Nhưng thật không vui chút nào. Tại sao tất cả bọn họ cứ hùa nhau bắt nạt bé sóc nhỏ của ta vậy?”
“…Thần nghĩ đó là do Điện hạ cũng bắt nạt cô ấy.”
“Ta có nên đeo vòng cổ cho em ấy để đánh dấu chủ quyền không? Một chiếc ruy băng dễ thương với hình thêu chắc sẽ được đó nhỉ?”
“Thần nghĩ, sở thích đó của Điện Hạ thật tai quái và biến thái.”
“Ừ, phải rồi đó.”
Khúc khích cười, Felix dùng tay đóng túi áo lại. Nhận ra đang được ra hiệu ẩn nấp, Will liền chui vào trong.
Xác nhận rằng Will đã trốn, Felix chuyển ánh mắt về người đang đi về phía cậu. Elliot Howard, thư ký Hội học sinh, kẻ vừa nãy đã lấy huy hiệu minh chứng thành viên Hội học sinh của Monica.
Felix đã đứng đợi sẵn cậu ta ở đây nãy giờ vì đoán trước được thể nào Elliot sẽ đi qua hành lang này để trở lại lớp học.
Nhận thấy Felix, Elliot nhẹ nhàng nhấc một tay lên.
“Ô, chào Điện Hạ.”
“Chào Elliot. Chơi đùa với sóc con có vui không?”
Elliot vẫn không xao động, cậu nhìn Felix với điệu cười bỡn cợt thường trực trên mặt. Cung cách này thực sự chính xác là thứ thường thấy ở quý tộc.
“Tâu Điện Hạ. Thần nghĩ Điện Hạ cũng đã biết thần cực kỳ ghét những tên dân đen không biết chỗ đứng nhỉ?”
Elliot Howard có thể luôn tạo ấn tượng về bản thân là một kẻ hời hợt nhưng bản chất của cậu quý tộc hơn bất kỳ ai.
Và cậu ta cũng không hề coi khinh thường dân. Elliot Howard chỉ đơn giản là tuyệt đối không thể tha thứ cho bất kỳ ai không làm tròn bổn phận của bản thân, cho dù đó có lỳ quý tộc hay thường dân.
Felix biết Elliot là người khó chịu nhất về những hành vi sai trái của các thủ quỹ đời trước.
“Cậu đã từng nói thế nhỉ? ‘Quý tộc là quý tộc, thường dân là thường dân. Tất cả đều có vai trò riêng từ khi được sinh ra. Mỗi người phải nên làm tròn bổn phận phù hợp với chỗ đứng của bản thân…’ Ta có nhớ sai không, Elliot?”
“Đúng vậy. Thế nên thần muốn hỏi.”
Elliot thu lại nụ cười trên môi và nhìn chằm chằm vào Felix.
“Tại sao Điện Hạ lại chọn Monica Norton làm thủ quỹ?”
“Bởi vì ta không biết ‘chỗ đứng’ của tiểu thư Norton là ở đâu.”
Lập luận Elliot đưa ra là ‘Dân đen nên biết thân biết phận mà hoàn thành bổn phận phù hợp với chỗ đứng’. Song, Felix lại không thể xác định được ‘chỗ đứng’ của Monica. Đó là lý do tại sao cậu cho cô đảm nhận vai trò thủ quỹ, hòng có thể nắm bắt được bản chất của cô gái này.
Nhưng câu trả lời của Felix không khiến Elliot thỏa mãn. Song, cậu ta cũng không đào sâu thêm nữa mà thay vào đó lạnh lùng nhìn Felix.
“Điện hạ có biết điều gì khiến thần ghét cay ghét đắng, hơn cả ‘những tên dân đen không biết chỗ đứng’ không? Đó là những tên quý tộc lười biếng không làm tròn bổn phận… Hoàng tộc cũng không phải ngoại lệ.”
Thái độ thiếu tôn trọng hoàng tộc này không hề khiến Felix cảm thấy bị xúc phạm. Ngược lại, cậu ta chỉ dịu dàng mỉm cười đáp lại.
“Tất nhiên, chừng nào còn tự xưng là Felix Ark Ridil, ta sẽ luôn hoàn thành bổn phận được giao.”
—Phải, chừng nào cái tên này còn gắn với ta.
Felix thầm lẩm bẩm với đôi mắt nhìn về đâu đó xa xăm.