Khi tầm khoảng 5 tuổi, Monica đã nài nỉ xin cha mình một vật gì đó. Thứ ấy là một cuộn thước dây.
Monica học được những con số và số học cơ bản nhanh hơn những đứa trẻ cùng tuổi; và khi này, cha cô, một học giả, đã dạy cô cách tính diện tích và thể tích.
Vì vậy mà cô mới muốn có được một cuộn thước dây, để có thể tìm được diện tích và thể tích của những thứ xung quanh.
Một người bạn của cha cô, khi này tình cờ có mặt ở đó, đã sửng sốt tột độ trước mong muốn của cô. Nhưng khi cha của Monica biết được lý do cho mong muốn ấy, ông đã mỉm cười nhẹ nhàng và tặng cho cô cuộn thước dây đúng như cô muốn.
Sau khi có được vật mà cô muốn, Monica chỉ còn chăm chăm vào việc đo đạc tất cả đồ đạc trong nhà, và còn cả tay chân của bản thân và của cha cô nữa.
“Thể giới này đầy ắp những con số. Cơ thể con người cũng vậy, chúng được cấu thành từ một lượng lớn những con số đó.”
Đấy là những lời mà cha Monica thường nói với cô khi cô còn nhỏ.
Mỗi khi cô dùng cuộn thước dây để tính được diện tích hay thể tích của những vật dụng thường nhật, cô càng thấy được lời cha mình nói chí lí đến nhường nào.
Với cô bé Monica khi ấy mà nói, đó là điều khiến cô vô cùng vui mừng và hạnh phúc.
***
(... Mình từng mang theo cuộn thước dây đó bên người mỗi ngày cho đến khi các vạch chia bị mòn đến mức không đọc được nữa ha?)
Khi còn đang nấn ná trong giấc mơ về thời ấu thơ, Monica trằn trọc quay người trên giường, rồi nhăn mặt khi bị ánh nắng ban mai chiếu vào qua cửa sổ, rồi cô từ từ ngẩng dậy. Do chẳng có một tấm rèm nào, ánh nắng khi này chiếu sáng cả căn phòng gác mái.
NgănKhi mà Monica rời được khỏi giường, điều đầu tiên cô làm chẳng phải là thay quần áo, mà là lấy ấm bình cà phê ra từ ngăn kéo. Sau đó cô dùng ma thuật vô niệm chú tạo ra nước rồi đổ đầy vào chiếc ấm.
Nước được tạo ra từ ma thuật thì có chứa một lượng ma lực nhất định, nên người ta nói rằng nước ấy không thích hợp để uống.
Cơ thể con người không trữ được nhiều ma lực, nên việc uống nhiều loại nước giàu ma lực có thể dẫn đến ngộ độc ma lực. Vì lẽ đó, Monica thường chỉ lấy nước từ giếng lên.
Tuy nhiên, nếu chỉ là một lượng nhỏ thì không thành vấn đề. Là một trong Thất Hiền Nhân, Monica vốn đã có trữ lượng ma lực lớn hơn người bình thường rồi, nên cô sẽ chẳng dễ gì mà bị ngộ độc ma lực.
Đổ nước vào xong, cô xay một ít hạt cà phê rồi cũng cho chúng vào ấm. Sau đấy cô lấy một cái kiềng sắt nhỏ ra, đặt chiếc ấm lên, rồi nhóm lửa cũng bằng ma thuật vô niệm chú. Do cần phải duy trì nhiệt độ cũng như vị trí ổn định, ngay cả một ngọn lửa nhỏ như này cũng cần một thuật thức khá phức tạp và sự kiểm soát tốt.
Nero, đang lăn lộn trên giường trong dạng mèo đen, nhìn Monica với vẻ bực tức nhẹ.
“Chỉ để pha một tách cà phê như vậy, chẳng phải hơi lãng phí kỹ năng của chị quá sao?”
“T-Thì do... chị không được dùng bếp mà không được cho phép...”
Monica nói lại nhỏ nhẹ rồi rót cà phê từ ấm vào trong cốc.
Nero nhảy lên bàn của Monica rồi nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt vàng.
“Monica, em cũng muốn uống thử cái đó.”
“Sao mà tự dưng em lại muốn vậy?”
“Gần đây em đọc được một cuốn tiểu thuyết, trong đó có tả cảnh này. Nhân vật chính, Bartholomew, im lặng nhấp một ngụm cà phê - thật là tuyệt và tinh tế mà.”
Suy nghĩ một lúc, Monica dùng thìa lấy một ít cà phê từ cốc rồi đặt trước mặt Nero. Cà phê có lẽ chẳng phải thứ mà nên cho một con mèo uống, nhưng Nero cũng chả phải là một con mèo bình thường, nên sẽ ổn thôi... chắc thế.
“Em chắc chưa? Khá là đắng đấy?”
“Sinh vật nào mà mất đi tinh thần phiêu lưu thì sẽ chỉ thoái hóa đi mà thôi.”
“... Câu đó cũng ở trong sách à?”
“Ờ, Dustin Gunther quả là người tuyệt nhất đó nha.”
Nhắc đến tên tiểu thuyết gia nổi bậc nhất của vương đô rồi, Nero liếm cà phê trên thìa. Ngay tức khắc, toàn bộ lông trên người nó dựng đứng lên.
“Hongyarabubboo!!”
Nero kêu lên một tiếng chẳng ra mèo mà cũng chẳng phải của người rồi lăn lộn trên bàn.Quả nhiên, có vẻ là không hợp với khẩu vị của nó. Nero thở dài nặng nề, như một chiến binh trở về từ đất chết, rồi nhìn lên Monica.
“Đúng thật là một mùi vị kích thích tinh thần phiêu lưu của em. Có thể uống được thứ này một cách ngon lành á? Vị giác của chị thật kỳ lạ.”
“......”
Monica bơ nó đi rồi nhâm nhi cốc cà phê của bản thân.
Vị đắng của cà phê nóng trôi trên lưỡi giúp đánh thức tâm trí còn đang mơ ngủ của cô và khiến cô tỉnh táo trở lại.
Đột nhiên, lời nói của người cha quá cố hiện lên trong tâm trí cô.
“Trước hết, hãy loại bỏ những gì không cần thiết. Làm được vậy rồi, những con số còn lại sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.”
(... Không cần thiết, là gì mới được?)
Chẳng hạn, với Monica, tách cà phê sáng không hề là dư thừa, còn rất quan trọng ấy chứ. Nhưng với những ai không ưa cà phê, thì thói quen ấy lại trở thành vô nghĩa.
(... Phải chăng nó là một công thức, thì mình đã giải được ngay rồi.)
Để tìm ra thứ gì là “dư thừa” trong tâm trí con người, thật khó khăn làm sao.
Nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, Monica liếc nhìn dải ruy băng và nắm hạt trên bàn. Trước giờ cô chưa từng quan tâm đến kiểu tóc của bản thân. Nên nếu là cô trước ngày hôm qua, cô sẽ tự tin nói rằng dải ruy băng ấy là một vật dư thừa.
Với đống hạt cũng tương tự như vậy. Monica cũng chẳng mấy hứng thú với việc ăn uống, nên nếu không có hạt, có khi cô sẽ chỉ nghĩ “Thôi, cũng được.” rồi bỏ ăn trưa luôn. Cô lấy một cái rồi cho vào mồm. Thường thì cô còn chẳng thấy được vị gì từ nó, nhưng khi này cô đột nhiên lại muốn thưởng thức nó, nên cô nếm vị của nó thật kỹ lưỡng rồi mới nuốt xuống.
“... Nè, thứ mà Nero... coi là cần thiết, là gì?”
“Hửm? Sao thế? Đột nhiên hỏi một câu đầy tính triết học làm chi vậy? ... Em đây biết được hẳn từ triết học, thật là thông minh và ngầu mà. Khen em đi!”
“... Ừm, giỏi lắm giỏi lắm.” Monica khen với mặt tỉnh bơ.
Nero nói “Đúng nó đó!” và chĩa bàn chân phải thằng vào cô. “Với em đây, mấy lời khen ngợi của chị là cần thiết đó. Nên là, khen em thêm đi! Tán dương em đi! Có gì thì viết cả một bản ballad, sáng tác một cuốn tiểu thuyết, hay vẽ một bức chân dung để truyền tải cho thế hệ sau cũng được!”
Phần cuối chắc chắn là hơi quá, nhưng Monica vẫn vui chút ít vì biết được lời cô khen Nero không phải là thứ dư thừa.
“Với cả, tận hưởng những thứ không cần thiết cũng hay mà... “Đời người đầy rẫy những thứ dư thừa, vậy tại sao không tận hưởng chúng chứ?”, Dustin Gunther cũng viết vậy trong tiểu thuyết nữa đó.”
Với Monica, người còn đang phải cật lực sinh tồn, việc tận hưởng thứ không cần thiết quả là một thách thức lớn. Dù vậy đi nữa...
“Chị sẽ thử... xem sao.” Monica nói, rồi lấy dải ruy băng trên bàn.
“Thử thách thì càng khó khăn mới càng thú vị đó, Monica à.”
Lời nói của cha cô lại nhẹ nhàng vang lên trong đầu.
***
Lana Colette đang chống tay ngồi trên ghế, lật giở qua một cuốn sách giáo khoa.
Khi Monica nhìn thấy Lana, cô run chân bước lại gần cô ấy.
“À... ừm...”
“Có chuyện gì?”
Lana, mặt vẫn hướng về quyển sách, chỉ di chuyển mắt để nhìn Monica. Và khi thấy rồi, đôi mắt ấy mở to ra vì sốc.
“Cái thứ đầu tóc kia là sao!?”
Tóc của Monica không phải là kiểu mà Lana đã tết cho cô hôm qua, mà cũng chẳng phải kiểu tóc thường ngày. Tóc trên đỉnh đầu cô phồng lên một cách bất thường, và bị cố định bởi hai bím tóc. Một kiểu tóc khá là tiên phong.
“T-Thì là, mình muốn thử làm, giống như cậu làm cho mình hôm qua vậy...”
“Kiểu tết cơ bản kia trông còn đỡ hơn nhiều đấy!”
“A... ư...”
Monica nhìn xuống và đút tay vào túi sau khi Lana hét vào mặt cô. Sau đó, cô lấy ra dải ruy băng mà cô mượn hôm qua rồi rụt rè đưa cho Lana.
“... Cái này... ừm... c-cảm ơn cậu... vì hôm qua...”
Nhớ lại buổi tập với Nero vào đêm hôm trước, Monica yếu ớt nói lời cảm ơn. Mặc dù nghe vẫn như thể cô sắp chết đến nơi rồi, nhưng cô đã có thể nói được hết.
Tuy nhiên, khi Lana nhìn dải ruy băng trong tay Monica, cô lại khịt mũi và quay đi.
“Không cần. Cái đó, là đồ chẳng còn hợp mốt nữa.”
Thái độ lạnh lùng của Lana như thể có ý rằng cô không còn gì để nói thêm nữa.
Thường thì, khi này Monica sẽ đã rút lui ngay lập tức với đôi mắt rưng rưng rồi. Nhưng giờ đây, cô vẫn cố đứng vững và thốt ra thêm được vài từ.
“... K-Kiểu hôm qua... c-c-cậu dạy, m-mình làm... giược hông...?”
Cắn vào lưỡi rồi. Monica mặt đỏ tận tai, vẫn đang cúi gắm mặt xuống nên cô không để ý thấy khóe miệng của Lana giật giật cố nhịn cười.
“Hết cách với cậu rồi ha! Nào, ngồi xuống đó đi.” Lana hất cằm, ngạo nghễ nói.
Monica làm theo lời cô, mang ghế đến rồi ngồi xuống. Còn Lana nhanh chóng tháo tóc Monica ra.
“Thiệt tình, cậu làm kiểu gì mà ra được cái thứ kiểu tóc lạ lùng như vậy cơ chứ! Không thể tin được mà! Này, cậu có mang lược không?”
“M-Mình không mang...” Monica yếu ớt trả lời.
Lana giật phăng tóc cô ra. “... Vậy mà cậu lại kêu là muốn tôi dạy thì cũng tài thật đấy.”
“M-M-Mình... x-xin lỗi!”
Lana bực bội thở dài, rồi lấy lược của mình ra. Nó được làm từ bạc, với phần tay cầm được chạm trổ tinh xảo. Nhìn kỹ hơn thì, có thể thấy có những viên ngọc nhỏ giống những bông hoa được đính lên.
“Chỉ gần đây thôi, mấy cái lược vàng có họa tiết chim chính là mốt, nhưng bây giờ thì mấy cái như này nổi hơn nhiều. Mấy viên đá quý nhỏ rải rác tiết kiệm làm cho nó rất dễ thương đó. Đặc biệt, mấy người thợ thủ công vùng Anmel có tay nghề rất cao, nên nếu cậu muốn có đồ chất lượng hạng nhất thì nên mua từ vùng Anmel...”
Rồi, không hiểu sao, Lana ngừng nói và chải tóc cho Monica trong im lặng.
Tại sao cậu ấy đột nhiên im lặng vậy? Khi Monica còn đang thắc mắc như thế, Lana thì thầm điều gì đó để chỉ cô nghe thấy được.
“Tẻ nhạt lắm phải không, mấy chuyện mà mình nói ấy.”
Mắt Monica mở to khi nghe giọng nói như đang hờn dỗi ấy. Cô quay lại nhìn Lana.
Môi Lana cong lên thành hình cau mày, trông nét mặt như thể bị tổn thương vậy.
“Dù gì thì nhà mình cũng chỉ là quý tộc mới nổi. Mấy câu chuyện của mình chỉ là thứ thô tục và chẳng đáng nghe, cậu đang nghĩ vậy phải không.”
“Ư-Ừm... thì...”
Monica loay hoay vung tay một cách vô nghĩa, miệng mấp máy liên tục.
“M-Mình cũng vậy... chuyện của mình, thường bị bảo là nhàm chán... vì mình, chỉ toàn nói về mấy con số...”
Cô có thể nói rất nhiều về mấy biểu thức toán học và thuật thức ma thuật, nhưng khi làm vậy thì cô sẽ quên nhìn phản ứng người khác và nói mãi không thôi. Cũng vì vậy mà cô bị Louis Miller mắng không chỉ một hay hai lần. Tên ma thuật sư đẹp mã ấy, đôi khi sẽ véo tai Monica không chút thương xót, và hỏi: “Đồng sự của tôi à, cô đã trở lại làm người được chưa vậy?” với nụ cười trên môi. Nhớ lại điều ấy khiến cô rùng mình.
Lana bật cười, “Cái gì vậy chứ, cậu kỳ quá đó.”
“Hể, mình, kỳ á...?”
“Kỳ lắm. Nào, quay mặt về trước đi.”
Lana khéo léo tết hai bên tóc cho Monica, sau đó buộc chúng lại với phần tóc còn lại của cô và buộc gọn gàng một dải ruy băng quanh chúng.
“Nào, xong rồi đấy. Chỉ đơn giản vậy thôi.”
“H-Hay quá... Nhanh thật... Quan trọng là vị trí và góc tết à? Ừm... Và cả tỷ lệ tóc tết nữa-”
“Mấy thứ như này không phải nhớ bằng mấy con số, mà là nhớ bằng tay! Nào, tháo nó ra và thử tự làm một lần đi.”
Nghe Lana nói vậy, mắt Monica mở to ra, và cô kêu lên.
“Hả...? Đẹp như vậy mà... M-mình phải tháo ra t-thật... à...?”
Nghe được câu “Đẹp như vậy” dường như khiến tâm trạng của Lana tốt hơn, miệng cô giật giật, và cô hắng giọng với vẻ mặt như một người chị gái.
“Cậu không tự làm thì sẽ chẳng nhớ được đâu, phải chứ? Nếu mà cậu làm hỏng thì đến cuối mình làm lại cho, nên là nào, thử làm mà xem.”
“Ư ư... Như thể là phải phá đi một phương trình được hoàn thành một cách tuyệt đẹp và ghi đè mấy con số ngẫu nhiên vào vậy...”
“Kiểu suy luận gì vậy...?”
Ngay khi Lana mỉm cười, nửa bực nửa vui, lớp học đột nhiên trở nên náo loạn.
Còn quá sớm để giáo viên đến. Tự hỏi có chuyện gì xảy ra, Monica nhìn qua phía tiếng ồn, và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Một cậu trai trẻ với tóc nâu và đôi mắt cụp xuống.
(L-Là người đó...)
Elliott Howard, thành viên Hội học sinh, người mà hôm qua đã gọi Monica là một kẻ xâm nhập trong khu vườn cũ. Cậu nhìn quanh lớp học, và khi thấy được Monica, cậu ta nham hiểm cười.
Monica thở hổn hển trốn sau lưng Lana. Nhưng đã quá muộn. Đôi giày da của cậu ta kêu lạch cạch trên sàn nhà, Elliott đang tiến thẳng đến chỗ ngồi của cô. Monica lập tức nhảy ra từ sau Lana và trốn sau một tấm rèm gần đó.
Elliott cười nhạo hành vi lập dị của cô.
“Không ngờ rằng, cô thật sự là học viên nơi đây đấy. Đến giờ tôi vẫn còn thấy khó tin ấy chứ. Nhìn thấy mặt người ta mà tháo chạy đi ấy, không phải là điều mà một quý cô sẽ làm đâu. Hiểu rồi, đúng là cô chẳng khác gì một chú sóc con nhút nhát mà.”
Monica run rẩy nhìn Elliott qua khe hở của tấm rèm, “T-Tôi... là con người... mà...”
“Nếu mà khăng khăng như vậy, thì ít nhất phắn ra khỏi đó đi.”
“......”
Monica chần chừ, rồi run rẩy bước ra khỏi tấm rèm, thấy vậy, Elliott mỉm cười. Miệng thì mỉm cười như vậy, nhưng đôi mắt cụp xuống của cậu ta thì lại chẳng hề cười một chút nào.
“Giờ thì, tôi có chút việc cần đến cô đấy. Có thể im lặng mà đi theo tôi được không?”
“T-Tôi... bây giờ, có lớp...”
“Giáo viên chủ nhiệm của lớp này là thầy Thornlee đúng không? Vậy để tôi nói với thầy ấy cho. Dù sao thì ngày thứ hai của học kỳ mới cũng chẳng có tiết học quan trọng nào cả.”
Nói rồi, Elliott đi vài bước, sau đó quay đầu lại nhìn Monica.
“Tôi là thành viên của Hội học sinh đó. Nếu mà muốn cuộc sống học đường từ nay trở đi được yên ổn, thì tốt hơn hết là làm theo lời tôi nói đi, học sinh chuyển trường à.”
Nếu mà cô bật khóc nói “Không đâu” và bỏ chạy, thì cô sẽ lại chẳng khác gì ngày hôm qua hết. Nên Monica hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu nhẹ.
“... T-Tôi hiểu rồi...”
Elliott Howard thậm chí còn chẳng thèm giấu đi sự khinh miệt đối với cô, và từng lời mà cậu ta nói đều đầy sự mỉa mai. Nhưng dù vậy, chắc chắn vẫn tốt hơn rất nhiều so với một người đồng sự đáng sợ nào đó vừa mỉm cười vừa xả ma thuật tấn công. Tự nhủ như vậy, Monica di chuyển bằng đôi chân run rẩy của mình.
***
Elliott dừng lại trước một cánh cửa lớn trên tầng bốn. Học viện Serendia vốn đã sang trọng chẳng kém gì dinh thự của các quý tộc cấp cao, nhưng cánh cửa này lại càng lộng lẫy hơn cả.
Cậu gõ nhẹ một cái, rồi mở cửa mà không chờ trả lời.
“Vào nhé.”
“Mời vào.” Một giọng nói dịu dàng cất lên từ bên trong, Monica cảm thấy mình đã từng nghe qua.
Elliott giữ cửa mở và ra hiệu bằng mắt giục Monica bước vào. Cô siết chặt hai bàn tay trước ngực, rồi lặng lẽ tiến vào.
“X-xin phép... ạ.”
Bên trong căn phòng vô cùng rộng rãi, với thảm đỏ trải dọc sàn. Dù từng căn phòng trong học viện này đều được chăm chút công phu đến mức khó mà so sánh với các ngôi trường thông thường, nhưng nơi đây lại càng rực rỡ hơn nữa. Từng chi tiết trên bàn ghế và cột trụ đều được chạm khắc vô cùng tỷ mỉ. Khác với phòng hiệu trưởng được trang hoàng bằng đầy ắp những tranh ảnh và tác phẩm điêu khắc, thì nơi này lại mang đến một cảm giác thanh nhã rất khác.
Phía cuối phòng, một nam sinh đang ngồi sau chiếc bàn trông rất trang nghiêm. Mái tóc vàng óng ánh của cậu rực sáng dưới ánh nắng từ cửa sổ, còn đôi mắt thì ánh lên màu xanh nhạt pha chút sắc lục trông rất rực rỡ.
“Xin lỗi vì đã gọi em đến đột ngột như vậy, tiểu thư Monica Norton.” Cậu cất lời.
“A-anh là, ừm, người hôm qua...”
Đó chính là chàng trai đã nhặt giúp Monica nắm hạt và che chắn cho cô khỏi chậu hoa rơi trong khu vườn cũ. Giờ đây, cậu vẫn mỉm cười dịu dàng như lúc ấy.
“Sau đó em có ăn trưa tử tế được không, sóc con?”
“Ừm... c-chuyện hôm qua, à thì... c-cảm ơn anh, rất nhiều ạ!”
Nói được rồi, mình đã nói được lời cảm ơn đàng hoàng rồi! Mục tiêu hôm nay của Monica là cảm ơn Lana và chàng trai này vì những chuyện hôm qua. Cô thầm vui mừng vì đã hoàn thành được cả hai việc nhanh đến vậy.
Chàng trai nghiêng đầu nhẹ nhàng.
“Hửm? Ta có làm gì để được em cảm ơn sao?”
“Ừm thì, anh nhặt hạt giúp em... rồi còn đưa em đến phòng y tế nữa...” Monica lí nhí nói, hai bàn tay xoắn lấy nhau.
Chàng trai nói “À” với vẻ mặt như thể vừa hiểu ra.
“Không cần bận tâm chuyện đó đâu. Đảm bảo an toàn cho học viên là nghĩa vụ của Hội trưởng Hội học sinh mà.”
Thật là một người tốt bụng mà, Monica thầm nghĩ đầy cảm mến, rồi đột nhiên chú ý đến một từ mà cậu vừa nói. Nếu cô không nghe nhầm thì đó là một chuyện khá hệ trọng. Cô từ từ ngẩng đầu lên và lặp lại
“Hội trưởng... Hội học sinh...?”
“Đúng vậy.”
Cậu mỉm cười gật đầu. Rồi nhẹ nhàng đứng dậy, cúi đầu một cách thanh nhã.
“Có vẻ ta vẫn chưa giới thiệu ha. Ta là Felix Arc Ridill, Hội trưởng Hội học sinh thứ 75 của Học viện Serendia. Rất hân hạnh được gặp, tiểu thư Monica Norton.”
“......”
Chàng trai tốt bụng hôm qua, vậy mà thực ra lại là Hội trưởng Hội học sinh. Nói cách khác, đó cũng là Nhị Hoàng tử, đối tượng mà Monica phải hộ vệ. Ngay khi nhận ra điều này, thứ đầu tiên nảy ra trong đầu cô là...
“D-Dạ thưa...”
“Chuyện gì vậy?”
“... Nếu đã là hoàng tử, thì tại sao tối qua, anh lại lẻn ra khỏi ký túc xá, vậy ạ?”
Elliott, vẫn đang đứng chờ ở cửa, giật mình quay sang Felix khi nghe Monica nói.
“Ngài lẻn ra ngoài tối qua á? Này, giờ tôi mới nghe chuyện này đó.”
Felix bình thản tránh ánh nhìn đầy chất vấn của Elliott và mỉm cười với Monica.
“Em đang nói gì vậy? Ta có hơi không hiểu đó.”
“Ừm, tối qua, em đã thấy Điện hạ lang thang bên ngoài ký túc xá nam, từ cửa sổ phòng mình ạ...”
Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ khả nghi mà Nero phát hiện tối qua chính là Felix, hiện đang đứng trước mặt cô. Nhưng tại sao cậu ấy lại lang thang bên ngoài sau giờ giới nghiêm chứ?
Felix đáp lời cô bằng giọng ôn hòa, nụ cười vẫn không hề lay chuyển.
“Tối qua là đêm không trăng mà, phải không?”
Cậu ngụ ý là trời tối đến mức không thể nhìn rõ từ cửa sổ được.
Monica định đáp lại, nhưng Felix đã quay lại bàn, đan các ngón tay vào nhau rồi chống cằm lên đó và nói tiếp.
“Vậy là em thấy có người ra khỏi ký túc xá nam giữa đêm nhỉ? À, đó có khi là một kẻ khả nghi cũng nên. Nhưng không phải ta đâu. Em có thể mô tả đặc điểm của kẻ đó chứ? Có vẻ ta cần siết chặt an ninh học viện hơn rồi.”
“N-người đó đội mũ trùm đầu, nên em không thấy rõ mặt. Em chỉ kịp thoáng thấy, ừm, mái tóc vàng, và phần sau đầu họ... thôi ạ.”
“Người mà có tóc vàng ấy, ở học viện này cũng có khá nhiều mà.”
Ngay khi nghe thấy lời phản bác ấy, trong Monica như bừng lên một ngọn lửa, có lẽ là bản năng của một học giả đang “muốn chứng minh”. Đối diện với Felix vẫn đang ung dung, cô siết chặt tay và quả quyết.
“N-Người hôm qua, có vóc dáng, ừm, giống y hệt Điện hạ, đấy ạ...!”
“Người có vóc dáng tương tự ta cũng đâu hiếm mà, phải không?”
“Không chỉ tương tự đâu, đó là tỷ lệ vàng, đấy ạ!”
“... Hả?”
Monica mà đã cháy lên, thì sẽ không còn để tâm đến xung quanh nữa và cứ thế chăm chăm vào việc chứng minh điều mình nói, ấy cũng là thói quen không tốt của cô. May thay, ngay đó có sẵn một chiếc bảng di động dùng trong các buổi hội thảo đang được tựa sát tường. Monica tiến lại gần và vẽ lên đó một hình người đơn giản, rồi thêm một hình chữ nhật bao quanh phần đầu.
“Em rất tự tin vào khả năng ước lượng khá chính xác kích thước các vật thể mình nhìn thấy. Trước hết, thưa Điện ha, tỷ lệ giữa chiều ngang và chiều dọc của đầu ngài là 1:1,618. Con số này cực kỳ gần với tỷ lệ vàng, cũng là tỷ lệ được cho là đẹp nhất theo cảm nhận tự nhiên của con người. Cụ thể, tỷ lệ vàng là 1:1,61803398... còn nữa nhưng em xin phép lược bỏ.”
Chẳng mảy may để tâm đến phản ứng bối rối của hai người kia, Monica tiếp tục vẽ một đường ngang qua rốn của hình người, chia làm hai phần trên dưới. Cô ghi số 1 bên trên và 1,618 ở phần dưới.
“Ngay cả khi mặc quần áo, vẫn có thể ước lượng vị trí rốn dựa vào chiều dài của chân. Cả ngài và người em thấy tối qua đều có cùng một tỷ lệ vàng khi chia phần thân như thế này. Hơn nữa! Nếu ta lấy phần dưới làm đơn vị 1 thay vì phần trên, thì tổng chiều cao tính cả trên và dưới sẽ là 1,618. Vẫn là tỷ lệ vàng! Cứ như thể vóc dáng được tính toán chính xác vậy! Người như vầy, là cực kỳ hiếm gặp! Nếu dùng thước đo thử, ngài sẽ thấy giả thuyết của em... là đúng...”
Đến tận khi này, Monica mới thoát khỏi cơn “xuất thần” của mình. Dù vẫn còn đang thở hổn hển, cô đã bình tĩnh trở lại.
(M-Mình, đang làm gì thế này...)
Tay vẫn cầm viên phấn, cô ngượng ngập nhìn về phía Felix và Elliott.
Elliott thì đứng chết trân, mắt mở to.
Trái lại, Felix hình như đang tính toán gì đó, miệng lẩm bẩm “Lần cuối cùng ta đo số đo cơ thể là...”. Vài giây sau, mặt cậu như vừa hiểu ra.
“Ồ, là 1:1,6 thật này.”
“......”
“Từ trước đến giờ ta cũng từng được khen nhiều về ngoại hình, nhưng đây là lần đầu tiên có người khen kiểu này đấy.”
Monica bất giác ôm đầu khi nghe lời bình nhiều phần là thấy thú vị hơn là mỉa mai kia.
(Aaaaa, mình lại làm vậy nữa rồiiii...)
Mỗi lần bắt đầu đụng đến mấy biểu thức toán học hay thuật thức ma thuật, Monica thường quên bẫng đi mọi thứ xung quanh. Và mỗi lần như vậy, người đồng sự Louis cũng sẽ véo tai cô một trận. Nhưng... lần này lại là trước mặt người mà mình phải hộ vệ mới chết chứ!
Dù gì đi nữa, cô không thể để Felix mất thiện cảm được. Monica tuyệt vọng cố nghĩ ra một lời bào chữa. Louis từng nói cô rất tệ trong khoản này, nhưng dù vậy, cô vẫn nghĩ, nghĩ nữa, nghĩ mãi, rồi nghĩ quá đà. Và thứ cô nghĩ ra là...
“Đường xoắn ốc vàng được xây dựng dựa trên tỷ lệ vàng, sử dụng dãy số xuất hiện trong bài “Đàn lợn ông Sam” để làm bán kính! Trong dãy số đó, tỷ lệ giữa hai số liền kề sẽ dần tiến gần đến tỷ lệ vàng. Nó là một dãy số rất đẹp... Nói cách khác, “Đàn lợn ông Sam” thật tuyệt vời... Mà không phải, ý em là, vóc dáng tỷ lệ vàng của ngài thật tuyệt vời! Thưa Điện hạ!”
Louis mà có mặt ở đây, thì anh ta chắc chắn sẽ hỏi cô định dùng lời bào chữa ấy để cứu vãn chuyện gì, rồi dùng bạo lực “giải quyết” cô luôn.
Khi nghe Monica vừa khen hoàng tử vừa ca tụng bài ca về mấy con lợn trong một hơi, Elliott nheo mắt lại.
“Cái gì mà “Đàn lợn ông Sam” thế hả?”
Elliott dường như không biết đến bài ca dao quen thuộc đó, nhưng Felix lại đập nắm tay vào lòng bàn tay như đã hiểu ra.
“À, là bài đồng dao đó sao... Hiểu rồi, vậy là những con số đó là từ đó mà ra.”
Felix trông ấn tượng thấy rõ, còn Elliott thì nheo mắt nhìn cậu đầy ngờ vực.
“Tức là, đúng như lời cô sóc nhỏ này khai, Điện hạ đã một mình ra ngoài ký túc xá vào giữa đêm để làm mồi nhử?”
“Phải, nhưng tiếc là chẳng thu được kết quả gì.”
“Cyril mà biết, chắc ngất tại chỗ luôn mất.”
“Ừ, nên nhờ cậu giữ bí mật nhé.”
Qua cuộc trò chuyện, có vẻ như Felix đã tự làm mồi nhử để bắt tên tội phạm nào đó mà chẳng báo cho ai biết.
(C-Cũng có nghĩa là, hộ vệ của ngài ấy là mình đây, không thể làm ngơ chuyện này được...)
Nhưng liệu một người ngoài như cô hỏi thì Felix có chịu nói không? Trong lúc Monica còn đang lưỡng lự, Felix và Elliott tiếp tục cãi nhau.
“Elliott này, rõ ràng cô bé chỉ là một cô sóc nhỏ vô hại thôi mà. Chẳng những không hành động gì sau khi thấy ta đêm qua, cô ấy còn để lộ luôn chuyện đó ra ở đây. Đâu có sát thủ nào lại làm vậy cơ chứ.”
“Không, biết đâu tất cả chỉ là mưu kế để khiến ta mất cảnh giác thì sao? Vụ chậu hoa hôm qua không hề tự nhiên chút nào. Hoàn toàn có khả năng tiểu thư Norton đây đã dẫn Điện hạ ngài đến đúng chỗ chậu hoa rơi xuống.”
Nghe Elliott nói vậy, Monica “Hể!?” một tiếng. Cô cảm thấy mình càng ngày càng bị nghi ngờ vì một điều gì đó, và cô thể không bỏ qua cho được.
“D-Dạ thưa, chậu hoa hôm qua rơi xuống... không phải tình cờ, ạ...?”
Monica rụt rè xen vào. Elliott liếc sang Felix, như hỏi xem cậu giờ định làm gì.
Felix mỉm cười, vắt chéo chân lại trên ghế.
“... Vậy để ta kể từ đầu nhé? Mọi chuyện bắt đầu hai ngày trước, khi ta phát hiện Kế toán Hội học sinh Aaron O’Brien đã biển thủ ngân quỹ. Khi bọn ta chất vấn, cậu ta lập tức hoảng loạn... nên chúng ta quyết định tạm giữ cậu ấy trong phòng ký túc cho đến khi quyết định đuổi học được thông qua.”
Cái tên Aaron O’Brien, Monica nghe quen quen. Có một nam sinh tóc đen đã la hét om sòm ngoài hành lang hai hôm trước, khi đang bị những người khác khống chế. Isabelle đã nói tên của cậu ta là Aaron O’Brien.
“Hội học sinh cũng không muốn vụ bê bối nội bộ đáng xấu hổ này bị lộ ra ngoài. Bọn ta định sẽ nói với các học viên khác rằng kế toán O’Brien đột ngột lâm bệnh và phải nghỉ học, rồi âm thầm xử lý mọi chuyện. Nhưng rất tiếc là sau đó lại xảy ra một sự cố nho nhỏ.”
***
Đó là ngày trước buổi khai giảng. Felix vừa kết tội Aaron O’brien vào sáng hôm đó, và giờ cậu cùng các thành viên khác của hội học sinh đang phải dọn mớ hỗn độn mà Aaron để lại.
Rắc rối nhất là phải rà soát lại sổ sách kế toán. Aaron đã làm giả nhiều sổ sách để có thể biển thủ ngân quỹ, rồi để che dấu hành vi của mình, hắn liên tục chỉnh sửa những con số để cân đối sổ sách. Kết quả là chúng rối tung hết cả lên.
Tất cả thành viên trong hội đang cùng nhau kiểm tra lại, nhưng sẽ tốn khá nhiều thời gian để sửa hết các lỗi. Cuối cùng, cả ngày hôm đó, họ vẫn chẳng tiến triển được là bao. Thời gian vẫn trôi, và bởi lẽ buổi lễ khai giảng ngay ngày mai là tới, họ không thể dành toàn bộ thời gian để kiểm tra sổ sách được.
Vào khoảng ba giờ chiều, Cố vấn Hội học sinh, thầy Thornlee, vào phòng và gọi họ lại.
“Cũng nên bắt đầu chuẩn bị cho buổi lễ khai giảng và nhập học ngày mai rồi đó.”
Felix đảm nhận việc chuẩn bị cho buổi lễ, nên cậu phải rời đi. Ngoài ra, có khá nhiều thứ cần phải di chuyển, nên tốt hơn hết là có thêm vài người hỗ trợ. Vậy nên cậu giao việc kiểm tra sổ sách lại cho Thư ký Bridget, và Neil, Trợ lý tổng vụ, rồi dẫn theo Phó Hội trưởng Cyril và Elliott, Thư ký còn lại, đến hội trường nơi tổ chức buổi lễ.
Ghế cho học viên mới đã được xếp thẳng hàng, và bảng hiệu đã được dựng gần lối vào. Việc trang trí hầu như đã hoàn thành, nên Felix và những người khác chỉ cần kiểm tra lần cuối. Tuy nhiên, khi rà soát kỹ lại, vẫn thấy được một vài chi tiết nhỏ cần được xử lý, như thiếu hay dư ghế.
“Chúng ta nên đặt ruy băng của tân học viên vào từng hộp theo lớp. Như vậy thì sẽ dễ quản lý hơn là-”
Ngay khi Felix đang đưa ra chỉ dẫn cho Elliott, thầy Thornlee tái mặt khi nhìn lên trên đầu của Felix.
“Nguy hiểm!”
Ngay khắc sau, Phó Chủ tịch Cyril cũng như hét lên, “Điện hạ!”
Nghe thấy tiếng của thầy Thornlee và Cyril, Felix rời ngay khỏi chỗ đó mà không cần suy nghĩ.
Vài giây sau, một vật gì đó rơi xuống ngay vị trí cậu vừa đứng... đó là tấm bảng hiệu treo phía trên lối vào.
Tấm bảng lẽ ra đã phải được gắn vào lưới chắn rơi ở cửa sổ tầng hai bằng các móc kim loại. Nói cách khác, chắc chắn có kẻ đã động tay vào chúng.
Họ ngước nhìn lên khung cửa sổ tầng hai đang hé mở, qua đó, họ thoáng thấy được một bóng người, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi biến mất.
***
“... Và đó là chuyện đã xảy ra.”
Nghe Felix giải thích xong, Monica suýt ngất xỉu. Cậu gọi đó là “một sự cố nho nhỏ”, nhưng nghe kiểu gì cũng là một vụ ám sát.
(K-Không thể tin được, ngày đầu mình đến Học viện Serendia mà lại có c-chuyện như vậy...!)
Cảm thấy mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi run rẩy, cô liếc nhìn từ Felix sang Elliott.
Felix vẫn nở nụ cười bình thản trong suốt cuộc trò truyện, còn Elliott thì cau có, có lẽ là do nhớ lại chuyện ấy. Phản ứng của Elliott mới là bình thường trong tình huống này. Có gì đó không ổn với Felix, sao cậu ta có thể mỉm cười bình thản đến thế khi chính mạng sống của mình đang bị đe doạ?
(H-Hay là do, mấy người trong hoàng tộc, đ-đã quen với việc tính mạng bị đe dọa rồi, chăng...?)
Thầm nghĩ như vậy, Monica cất lời hỏi.
“V-Vậy... ngài đã tìm được thủ phạm làm rơi tấm biển chưa ạ...?”
“Không may thay, hắn đã trốn thoát. Phải không, Elliott?”
“... Xin lỗi, tôi không bắt hắn kịp được.”
Elliott đáp giọng đầy u ám rồi giải thích chi tiết hơn.
Khi tấm bảng rơi xuống, có ba người đang ở cùng Felix: thầy Thornlee, Phó Hội trưởng Cyril và Thư ký Elliott. Vì là giáo viên duy nhất có mặt, thầy Thornlee đã giao việc bảo vệ Felix cho Cyril và đuổi theo kẻ tình nghi cùng Elliott. Nhưng dù đã chia nhau tìm kiếm, họ vẫn chẳng tìm được dấu vết gì.
Felix thở nhẹ rồi nhún vai.
“Chuyện xảy ra chỉ vài giờ sau khi bọn ta kết án Aaron O’Brien. Cho rằng hai chuyện có liên quan là hợp lý, đúng không? Nhưng khi cái bảng rơi xuống, Cựu Kế toán O’Brien đang bị cấm túc trong ký túc xá nam. Tức là có người khác đã làm chuyện đó.”
Đôi mắt xanh của cậu hơi nheo lại, rồi nhìn Monica đầy ẩn ý.
“Cựu Kế toán O’Brien từng ám chỉ rằng hắn có đồng phạm trong vụ biển thủ. Khả năng cao kẻ đã tháo tấm bảng cũng chính là người đồng phạm đó.”
Felix có thẩm vấn Aaron, nhưng khi đó cậu ta đã mất trí, chỉ lặp đi lặp lại “Là hắn... đều là lỗi của hắn cả...” và chẳng còn đủ tỉnh táo để khai thêm gì về đồng phạm của mình.
Elliott giải thích tiếp, môi nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai.
“Vậy nên hôm qua, vào giờ nghỉ trưa, bọn tôi đã giăng bẫy để vạch mặt kẻ đó.”
“... À, vậy nên, ngài mới ở trong khu vườn cũ...?”
“Đúng là vậy đó.”
Nếu Felix ở một mình trong khu vườn, khả năng cao là kẻ đó sẽ lại ra tay. Kế hoạch là để Elliott ẩn nấp chờ, rồi khi tên đó xuất hiện để tiếp cận Felix khi đang ở một mình, cậu sẽ tóm gọn hắn. Tuy nhiên, đáng tiếc là Monica lại vô tình xuất hiện ở đó.
“Nói thẳng ra, tôi nghĩ cô chính là đồng phạm của kẻ đó. Một kẻ đồng phạm mà sẽ cố dẫn Điện hạ tới nơi cái chậu hoa sẽ rơi.”
Dù đến học viện với nhiệm vụ hộ vệ Nhị Hoàng tử, không ngờ giờ đây Monica lại bị coi là sát thủ. Nếu Louis Miller biết chuyện này, anh ta có lẽ sẽ phá lên cười rằng “Quả không hổ là đồng sự của tôi, chuyện gì cô cũng phải làm cho khác người nhỉ, ha ha ha.” trong khi siết chặt đôi tay chai sạn của mình.
(M-Mình không thể để bị đuổi học ngay khi vừa thâm nhập được! Louis mà biết, chắc chắn anh ấy sẽ nổi giận... Và nếu nhiệm vụ thất bại, còn có thể sẽ bị hành quyết nữa...)
Monica kịch liệt lắc đầu đến mức đầu cô như lìa khỏi cổ.
“T-Tôi, k-không phải là, thủ phạm...”
“Vậy thì, vào khoảng ba giờ chiều hai ngày trước... thời điểm xảy ra sự cố ở hội trường, cô đang ở đâu và làm gì?”
Nghe Elliott hỏi, Monica vừa xoắn tay vừa cố gắng lục tìm trong ký ức của bản thân. Ba giờ chiều hai hôm trước... Cô đang dọn phòng và than vãn với Nero rằng ước gì cô là mèo.
“H-Hôm đó tôi ở ký túc xá nữ… dọn phòng…”
“Có ai làm chứng cho cô được không?”
“... Không có.”
Chỉ có duy nhất Nero là ở cùng cô khi đó, nhưng cô đâu thể đưa một con mèo biết nói ra làm nhân chứng.
Khi Monica cúi xuống, Elliott lườm cô bằng ánh mắt như thể cô đã bị kết tội. Ánh mắt đó như siết chặt, bóp nát trái tim cô, và cô bắt đầu thở gấp. Lo lắng đến mức oxy không thể vào phổi, một lớp mồ hôi khó chịu bắt đầu rịn qua găng tay cô.
Trong bầu không khí nặng nề đến chừng đó, Felix xen vào trách cứ Elliott.
“Elliott, ta không đồng tình với việc cậu bắt nạt mấy con vật nhỏ đâu.”
“Nhưng con sóc nhỏ này nó đáng nghi thật mà.”
Elliott đáp với giọng gay gắt. Rồi như sực nghĩ ra điều gì, môi cậu nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm.
“Đúng rồi, hay làm như vậy đi. Sóc con, hãy đi tìm kẻ đã làm rơi bảng hiệu và chậu hoa. Tìm được thì tôi sẽ tin cô vô tội.”
Mắt Monica mở to khi nghe đề xuất của Elliott.
“Ừm... tôi đi tìm, sao...?”
“Hai người chúng tôi mà tự điều tra thì sẽ thu hút sự chú ý lắm. Nói thẳng ra, bọn tôi không muốn làm to chuyện. Ngay cả các thành viên khác trong hội học sinh cũng không biết việc chúng tôi đang điều tra ngầm.”
“Haả!?”
Monica sửng sốt quay sang Felix, mắt cô khi này mở còn to hơn. Còn Felix mỉm cười gượng gạo và gật đầu.
“Đúng vậy ha, đặc biệt là Phó Hội trưởng Cyril, cậu ta hay lo lắng thái quá lắm.”
Nghe cũng hợp lý. Tối hôm trước khi Monica và Nero thấy Felix, cậu lại đang tự ý cố dụ sát thủ xuất hiện, mà không nói với Elliott.
Nhưng không biết do đã cảnh giác hay gì, mà kẻ ấy đã không nhắm vào Felix tối đó.
Nếu không sớm tìm ra thủ phạm, vụ việc sẽ bị bỏ ngỏ mãi. Đó là điều mà Felix và những người khác muốn tránh.
“Vậy, có làm hay không? Tìm thủ phạm ấy.”
Elliott hỏi, nụ cười gian xảo như muốn nói: “Dù đương nhiên là cô sẽ chẳng làm được rồi”.
Monica siết chặt hai tay trước ngực. Cô thực sự không hề muốn làm chút nào, nếu được thì cô đã chui vào phòng ký túc xá và ở lì trong đó luôn rồi. Nhưng giờ cô lại là người chịu trách nhiệm hộ vệ cho Felix.
“T-T-Tôi sẽ làm...”
Đáp lại câu trả lời đầy đáng thương của Monica, Elliott cười nhếch mép quay sang Felix rồi nói, “Ngài nghe rồi đó.”
Felix nhìn Monica, cậu nở một nụ cười nhẹ, với vẻ mặt bình tĩnh không thể bị nhìn thấu.
“Vậy sao? Thế thì việc này nhờ em đó. Rất mong được hợp tác, tiểu thư Monica Norton.”